“Khó trách” Tần Sóc liền ý thức được, "Cô gái đó viết tên của giáo viên chủ nhiệm vào khung nhưng cũng không phải thật sự muốn giết người, chỉ là một chút hành động xem như để trút giận, cũng giống như việc viết tên ai đó trên giấy để muốn bọn họ đi chết.”
Học sinh ở độ tuổi này nếu chưa từng trải qua việc mất đi người thân, bạn bè. Thì rất khó để hiểu được sức nặng của sinh mệnh và trong lòng tự nhiên cũng thiếu đi sự kính sợ đối với sinh mệnh.
Nhưng đến khi bọn họ thật sự cảm nhận được sự quan trọng của việc này, cái giá phải trả là rất đắt.
Tô Vân Thiều không có ý nói thay vị đàn chị kia, chỉ đơn giản là trần thuật sự việc: "Có thể là do chị ấy nhất thời xúc động, sau khi viết tên xong thì hối hận, lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nếu không thì chị ấy sao có thể tùy tiện nói cho Hứa Đôn được?"
So với hậu quả bị người ta biết mình đã làm gì, chị ấy càng lo lắng giáo viên chủ nhiệm sẽ xảy ra chuyện xấu.
Nói chung là vẫn còn cứu rỗi được.
Trên đường đi, Tần Sóc đã liên lạc với hiệu trưởng trường này. Hai người vừa đến cổng trường đã thấy hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm sớm chờ ở đó, đón tiếp và mời bọn họ đến phòng hiệu trưởng.
Hứa Đôn và cô gái kia được chủ nhiệm lớp của hai người mang đến, người ở phòng hiệu trưởng cũng không nhiều, có thể thấy được hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm muốn khống chế sức ảnh hưởng của chuyện này trong phạm vi nhỏ nhất.
Cô gái này tên là Lương Uyển, sau khi vào cửa nhìn thấy mọi người đều căng thẳng mà ngồi đó thì chân bỗng mềm nhũn.
Hứa Đôn thì chưa từng tới phòng hiệu trưởng bao giờ, trong lòng cảm thấy lo sợ và theo bản năng đã đi tới đứng cạnh Tô Vân Thiều.
Lương Uyển và Hứa Đôn đều mới mười bảy mười tám tuổi, ngày thường được trường học và phụ huynh bảo vệ chu đáo, chưa từng trải qua chuyện kinh khủng gì nên khả năng chịu đựng tâm lý không cao, mọi người cũng hiểu rõ điều này.
Hiệu trưởng tỏ thái độ ôn hòa, giọng điệu thân thiết bảo hai người ngồi xuống trước, sau đó chậm rãi hỏi chuyện có liên quan đến trang web.
Đến lúc này, Lương Uyển và Hứa Đôn cũng không dám giấu diếm, có gì nói nấy, vừa nói vừa lo lắng nhìn sang giáo viên chủ nhiệm, sợ giáo viên chủ nhiệm gặp chuyện không may.
Thầy chủ nhiệm thường ngày luôn tỏ ra nghiêm khắc với học sinh, lúc này đã phá lệ mà mỉm cười, an ủi hai người: “Không sao đâu, đừng lo”.
Trong nháy mắt Lương Uyển òa khóc nói: "Thầy ơi, em xin lỗi, em không cố ý, không cố ý muốn hại thầy đâu! Chỉ là do lúc trước thầy từng nhìn thấy em và đàn anh lớp trên lôi lôi kéo kéo nên đã mắng em, vì cảm thấy mất thể diện nên em mới làm như vậy, em thật sự khống muốn thầy chết huhu….”
“Thầy hiểu mà, đừng khóc nữa". Thầy chủ nhiệm là một người đàn ông gần năm mươi tuổi, thấy cô bé khóc thành như vậy rất muốn đưa khăn giấy trên tay mình qua, nhưng trong lòng vẫn còn chút băn khoăn, nhấc lên bỏ xuống đều không được, trong lòng vô cùng khó chịu.
Ở đây có nhiều người như vậy, Tô Vân Thiều và Lương Uyển là nữ, Tô Vân Thiều đành phải rút khăn giấy đưa qua.
Người bình thường nhìn thấy một cô bé khóc thê thảm như vậy, muốn an ủi cũng là chuyện thường tình.
Nhưng mà Lương Uyển là người có lỗi trong chuyện này, còn có thể trực tiếp gây hại đến tính mạng của giáo viên chủ nhiệm cho nên vẫn cần có sự dạy dỗ.
Sắc mặt Tô Vân Thiều trầm xuống: “Xem ra chị cũng ý thức được hậu quả của chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.”
Lương Uyển gật đầu lia lịa, dùng khăn giấy vội vã lau mắt và mũi, nức nở nói: "Em và Tôn Kha là bạn từ hồi tiểu học và cấp hai, nhưng lên cấp ba thì không cùng lớp, quan hệ cũng không tệ lắm, cậu ấy đã nhiều lần nói với em là hy vọng tiểu tam phá hư gia đình cậu ấy có thể chết đi."
“Em vốn cho rằng cái chết của người kia chỉ là ngoài ý muốn, nhưng hai ngày trước Tôn Kha cũng chết, em đã cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng thấp thỏm bất an, cũng không biết loại chuyện này nên tìm ai. Mãi cho đến khi Hứa Đôn tới tìm em, em mới biết trang web kia thật sự sẽ làm chết người!"
Lương Uyển nhìn những người lớn trong phòng, cầu cứu: "Mọi người có biện pháp nào cứu thầy không?"
Tô Vân Thiều: “Đương nhiên là có biện pháp rồi.”
Lương Uyển vội vàng hỏi: “Biện pháp gì?”
Hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm một người dạy chính trị, một người dạy lịch sử, cả hai không tin vào việc ma quỷ gì đó, nhưng đội phó của đội trinh sát hình sự thành phố đã tự mình tới tìm người, e rằng chuyện này thật sự có vấn đề.
Tô Vân Thiều: “Đăng nhập lại trang web, viết tên tôi vào trong khung đó, là Tô Vân Thiều, Thiều trong Thiều Quang.”
Cái gọi là biện pháp giải quyết đã khiến mọi người ngẹn họng đến chết lặng.
Ngay cả Tần Sóc và Hứa Đôn thường ngày rất tin tưởng vào năng lực của cô cũng cảm thấy biện pháp này quá táo bạo rồi.
Chuyện của giáo viên chủ nhiệm còn chưa giải quyết xong, sao Lương Uyển dám đồng ý? “Sẽ xảy ra chuyện đó!”
Tô Vân Thiều kiên quyết: “Không sao đâu, chị cứ phối hợp với em là được.”
Thấy cô đã có tính toán như vậy, Tần Sóc cũng có lòng tin, hỗ trợ khuyên nhủ: “Em ấy là Thiên sư, chuyên môn bắt quỷ, con quỷ kia sẽ không làm hại được em ấy đâu.”
Hứa Đôn cũng nói: "Chị Vân rất lợi hại, chị yên tâm đi, cậu ấy nhìn thế mà có thể dùng bùa lôi đánh quỷ, chỉ huy Hắc Bạch Vô Thường!"
Tên ngốc này đến giờ còn không biết người đàn ông cầm xiềng xích trên nóc phòng thí nghiệm ngày đó là ai.
Có lẽ Bách Tinh Thần đã quên nói cho bọn họ biết, Tô Vân Thiều cũng không giải thích nhiều.
Vừa nhắc đến sấm sét và Hắc Bạch Vô Thường, ánh mắt của hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm đã cảm thấy không đúng rồi, nếu kể ra chuyện về Diêm Vương, e rằng hai vị này sẽ cảm thấy mấy người bọn họ đang nói về Thiên Thư.
Học sinh ở độ tuổi này nếu chưa từng trải qua việc mất đi người thân, bạn bè. Thì rất khó để hiểu được sức nặng của sinh mệnh và trong lòng tự nhiên cũng thiếu đi sự kính sợ đối với sinh mệnh.
Nhưng đến khi bọn họ thật sự cảm nhận được sự quan trọng của việc này, cái giá phải trả là rất đắt.
Tô Vân Thiều không có ý nói thay vị đàn chị kia, chỉ đơn giản là trần thuật sự việc: "Có thể là do chị ấy nhất thời xúc động, sau khi viết tên xong thì hối hận, lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nếu không thì chị ấy sao có thể tùy tiện nói cho Hứa Đôn được?"
So với hậu quả bị người ta biết mình đã làm gì, chị ấy càng lo lắng giáo viên chủ nhiệm sẽ xảy ra chuyện xấu.
Nói chung là vẫn còn cứu rỗi được.
Trên đường đi, Tần Sóc đã liên lạc với hiệu trưởng trường này. Hai người vừa đến cổng trường đã thấy hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm sớm chờ ở đó, đón tiếp và mời bọn họ đến phòng hiệu trưởng.
Hứa Đôn và cô gái kia được chủ nhiệm lớp của hai người mang đến, người ở phòng hiệu trưởng cũng không nhiều, có thể thấy được hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm muốn khống chế sức ảnh hưởng của chuyện này trong phạm vi nhỏ nhất.
Cô gái này tên là Lương Uyển, sau khi vào cửa nhìn thấy mọi người đều căng thẳng mà ngồi đó thì chân bỗng mềm nhũn.
Hứa Đôn thì chưa từng tới phòng hiệu trưởng bao giờ, trong lòng cảm thấy lo sợ và theo bản năng đã đi tới đứng cạnh Tô Vân Thiều.
Lương Uyển và Hứa Đôn đều mới mười bảy mười tám tuổi, ngày thường được trường học và phụ huynh bảo vệ chu đáo, chưa từng trải qua chuyện kinh khủng gì nên khả năng chịu đựng tâm lý không cao, mọi người cũng hiểu rõ điều này.
Hiệu trưởng tỏ thái độ ôn hòa, giọng điệu thân thiết bảo hai người ngồi xuống trước, sau đó chậm rãi hỏi chuyện có liên quan đến trang web.
Đến lúc này, Lương Uyển và Hứa Đôn cũng không dám giấu diếm, có gì nói nấy, vừa nói vừa lo lắng nhìn sang giáo viên chủ nhiệm, sợ giáo viên chủ nhiệm gặp chuyện không may.
Thầy chủ nhiệm thường ngày luôn tỏ ra nghiêm khắc với học sinh, lúc này đã phá lệ mà mỉm cười, an ủi hai người: “Không sao đâu, đừng lo”.
Trong nháy mắt Lương Uyển òa khóc nói: "Thầy ơi, em xin lỗi, em không cố ý, không cố ý muốn hại thầy đâu! Chỉ là do lúc trước thầy từng nhìn thấy em và đàn anh lớp trên lôi lôi kéo kéo nên đã mắng em, vì cảm thấy mất thể diện nên em mới làm như vậy, em thật sự khống muốn thầy chết huhu….”
“Thầy hiểu mà, đừng khóc nữa". Thầy chủ nhiệm là một người đàn ông gần năm mươi tuổi, thấy cô bé khóc thành như vậy rất muốn đưa khăn giấy trên tay mình qua, nhưng trong lòng vẫn còn chút băn khoăn, nhấc lên bỏ xuống đều không được, trong lòng vô cùng khó chịu.
Ở đây có nhiều người như vậy, Tô Vân Thiều và Lương Uyển là nữ, Tô Vân Thiều đành phải rút khăn giấy đưa qua.
Người bình thường nhìn thấy một cô bé khóc thê thảm như vậy, muốn an ủi cũng là chuyện thường tình.
Nhưng mà Lương Uyển là người có lỗi trong chuyện này, còn có thể trực tiếp gây hại đến tính mạng của giáo viên chủ nhiệm cho nên vẫn cần có sự dạy dỗ.
Sắc mặt Tô Vân Thiều trầm xuống: “Xem ra chị cũng ý thức được hậu quả của chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.”
Lương Uyển gật đầu lia lịa, dùng khăn giấy vội vã lau mắt và mũi, nức nở nói: "Em và Tôn Kha là bạn từ hồi tiểu học và cấp hai, nhưng lên cấp ba thì không cùng lớp, quan hệ cũng không tệ lắm, cậu ấy đã nhiều lần nói với em là hy vọng tiểu tam phá hư gia đình cậu ấy có thể chết đi."
“Em vốn cho rằng cái chết của người kia chỉ là ngoài ý muốn, nhưng hai ngày trước Tôn Kha cũng chết, em đã cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng thấp thỏm bất an, cũng không biết loại chuyện này nên tìm ai. Mãi cho đến khi Hứa Đôn tới tìm em, em mới biết trang web kia thật sự sẽ làm chết người!"
Lương Uyển nhìn những người lớn trong phòng, cầu cứu: "Mọi người có biện pháp nào cứu thầy không?"
Tô Vân Thiều: “Đương nhiên là có biện pháp rồi.”
Lương Uyển vội vàng hỏi: “Biện pháp gì?”
Hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm một người dạy chính trị, một người dạy lịch sử, cả hai không tin vào việc ma quỷ gì đó, nhưng đội phó của đội trinh sát hình sự thành phố đã tự mình tới tìm người, e rằng chuyện này thật sự có vấn đề.
Tô Vân Thiều: “Đăng nhập lại trang web, viết tên tôi vào trong khung đó, là Tô Vân Thiều, Thiều trong Thiều Quang.”
Cái gọi là biện pháp giải quyết đã khiến mọi người ngẹn họng đến chết lặng.
Ngay cả Tần Sóc và Hứa Đôn thường ngày rất tin tưởng vào năng lực của cô cũng cảm thấy biện pháp này quá táo bạo rồi.
Chuyện của giáo viên chủ nhiệm còn chưa giải quyết xong, sao Lương Uyển dám đồng ý? “Sẽ xảy ra chuyện đó!”
Tô Vân Thiều kiên quyết: “Không sao đâu, chị cứ phối hợp với em là được.”
Thấy cô đã có tính toán như vậy, Tần Sóc cũng có lòng tin, hỗ trợ khuyên nhủ: “Em ấy là Thiên sư, chuyên môn bắt quỷ, con quỷ kia sẽ không làm hại được em ấy đâu.”
Hứa Đôn cũng nói: "Chị Vân rất lợi hại, chị yên tâm đi, cậu ấy nhìn thế mà có thể dùng bùa lôi đánh quỷ, chỉ huy Hắc Bạch Vô Thường!"
Tên ngốc này đến giờ còn không biết người đàn ông cầm xiềng xích trên nóc phòng thí nghiệm ngày đó là ai.
Có lẽ Bách Tinh Thần đã quên nói cho bọn họ biết, Tô Vân Thiều cũng không giải thích nhiều.
Vừa nhắc đến sấm sét và Hắc Bạch Vô Thường, ánh mắt của hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm đã cảm thấy không đúng rồi, nếu kể ra chuyện về Diêm Vương, e rằng hai vị này sẽ cảm thấy mấy người bọn họ đang nói về Thiên Thư.
Danh sách chương