Phía dưới là ảnh hai người, người phụ nữ đó và người đàn ông dựa sát vào nhau. Người phụ nữ trong ảnh có vài phần giống Y Y, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết đó là người mẹ đã mang thai chín tháng mười ngày để sinh cô ra, cô rất giống mẹ, không giống ba lắm.

Trước khi nhìn thấy mấy tấm ảnh này, ngay cả một chút tưởng niệm cũng không có, cũng không có ký ức gì.

Sau khi thấy rồi, lòng Tô Y Y càng trống rỗng, cô không có bất kì kí ức nào về cha mẹ ruột của mình, chỉ có khổ sở cùng tiếc nuối khi nhìn những bức ảnh.

“Tại, tại sao lại ra đi sớm như vậy?”

Tô Vân Thiều: "Là do tai nạn ngoài ý muốn."

"Vậy, vậy chị thì sao? Có người chăm sóc chị không?" Tô Y Y nghĩ đến đứa bé mũm mĩm trong bức ảnh, mất bố mẹ từ năm ba tuổi, trong lòng cô như bị thiêu đốt.

Đáng lẽ cô mới là người phải chịu đựng những điều này, cô đã chiếm ba mẹ và anh trai vốn thuộc về Tô Vân Thiều, còn lập ra hôn ước với Phó Diệp thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô, sống vui vẻ và hạnh phúc suốt mười bảy năm nay.

Nhưng Tô Vân Thiều lại thay thế cô, chịu đựng nỗi đau mất đi ba mẹ từ nhỏ, một mình trưởng thành, phải mất đến mười bốn năm mới được bố mẹ ruột tìm thấy.

Tô Y Y: "Hu hu hu......"

Hệ thống cũng khóc: [ Quá thảm hic hic...... ]

Tô Vân Thiều vội vàng với tay lấy gói khăn giấy, "Đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi."

"Em nghe mẹ nói, chị phải ở nhà chẻ củi để đốt lửa, làm ruộng, nuôi gà, đi sớm về khuya, ăn không ngon ngủ không yên, cuộc sống trôi qua rất vất vả."

Tô Y Y vừa khóc vừa nói, nước mắt chảy ào ào, chỉ chốc lát đã hết sạch nửa gói khăn giấy, “Điện thoại di động cũng là do ba mới mua …”

Tô Vân Thiều: "Vừa vặn bị hỏng, chị chưa kịp mua cái mới."

"Thật sao?"



"Thật, thật còn hơn cả trân châu!"

Tô Y Y vừa mới nói câu này trước đó, nghe vậy liền nhớ đến bộ dạng Tô Vân Thiều suýt chút nữa đã gọi điện thoại đưa Phó Diệp vào đồn cảnh sát, bỗng nhiên bật cười.

Mặc dù thấy mình có chút sống lỗi với anh Phó Diệp, nhưng chuyện này thật sự rất buồn cười.

Tô Vân Thiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lấy tượng gỗ ra khỏi rương cho Tô Y Y chơi, dỗ người ta đến mặt mày hớn hở, sau đó ôm nhiều tượng gỗ xinh xắn đáng yêu trở về phòng.

Sau khi tiễn Tô Y Y rời đi, Vân Khê đi ra từ phía sau rèm cửa sổ.

Vân Thiều: “Đại nhân, ngài không sao chứ?”

"Không có việc gì, không cần lo lắng."

Thực ra Tô Vân Thiều mất đi ba mẹ khi tuổi còn quá nhỏ, lúc đó còn chưa hiểu chuyện, cũng không nhớ rõ lắm.

Cô nhớ hết toàn bộ ký ức, nhưng cũng không quá khổ sở như những gì người ngoài nghĩ.

Kì thưc, cô cũng không nhớ rõ đời trước mình đã chết như thế nào, cũng không biết tại sao lại đi tới đây, thậm chí còn không biết tại sao có được năng lực này.

Nếu không phải lúc trước ba mẹ Tô đã ngàn dặm xa xôi đi nhận người thân, lại có Diêm Vương thúc giục đòi nợ, đòi công đức, cô bây giờ nhất định còn đang ở trong thôn nhỏ nhàn nhã yên tĩnh rượt mèo bắt chó, đuổi quỷ làm ruộng, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Tô Vân Thiều đặt vali trở lại ngăn tủ, ngẫm lại bốn người bạn nhỏ và Tô Húc Dương, Tô Y Y đều đã chọn tượng gỗ, chỉ còn ba mẹ Tô là chưa có, lại lấy vali ra, trực tiếp đẩy vali đi qua gõ cửa.

Mẹ Tô mặc váy ngủ tơ tằm đi mở cửa, trên mặt đắp mặt nạ, nhìn thấy Tô Vân Thiều liền vui vẻ, "Vân Vân? Mau vào đi!"

"Đã trễ rồi, con không vào đâu." Tô Vân Thiều đẩy vali qua, "Trong này là tượng gỗ con làm, nếu ba mẹ thích thì có thể lấy mấy cái."



Từ lúc nhìn thấy tượng gỗ của Tần Giản, mẹ Tô cũng rất thích, nhưng bà không nỡ đòi con gái, thấy Tô Vân Thiều chủ động đưa tới, bà cười đến mặt nạ cũng muốn rớt ra.

“Ba con vừa gọi điện thoại về, nói hôm nay có tiệc xã giao sẽ về muộn, nên mẹ sẽ lấy thêm cho ông ấy mấy cái.”

Tô Vân Thiều: "Không vội, có thể chờ ba chọn xong rồi thì đưa vali lại cho con, mẹ cứ từ từ mà xem, ngủ ngon."

Mẹ Tô: "Ngủ ngon."

Sau đó bà bỏ mặt nạ, vội vàng lau mặt lau tay, quay lại xem tượng gỗ trong vali.

Tô Vân Thiều dùng gỗ để điêu khắc ra tất cả những thứ này, bay trên trời, bơi trong nước, chạy trên mặt đất, còn có một chút hoa cỏ cây cối, kiến trúc, con người, mẹ Tô nhìn đến hoa mắt.

Bà xót xa nghĩ "Nhiều như vậy, không biết Vân Vân đã phải khắc bao lâu?", vừa tự hào nghĩ "Cũng chỉ có con gái của bà mới có thể khắc được như vậy!"

Dần dần, tâm tư khoe khoang không thể áp chế được.

Mẹ Tô mở tất cả đèn trong phòng, chọn một ít tượng gỗ đáng yêu đặt ở trên thảm lông mềm mại trắng như tuyết, mở bộ lọc đẹp nhất chụp mấy chục tấm, sau đó chọn ra mấy tấm đẹp nhất đăng lên vòng bạn bè.

Gửi xong còn ngại không đủ, liền chat riêng với mấy chị em thường xuyên châm chọc bà về chuyện thiên kim thật giả.

Trong bữa tiệc, ba Tô ở trong buổi tiệc xã giao thấy mệt nên tìm một chỗ trống ngồi xuống, kéo cà vạt nới lỏng cổ áo nghỉ ngơi một chút, bàu ngọc vô tình rơi ra khỏi cổ áo.

Tần tổng đi qua nhìn thấy, liền nói: "Tô tổng, ngọc bội này của ông thật tinh xảo."

"Thật sao?" Ba Tô kinh ngạc nhướng mày, để lộ ra phần khắc tên của mình ở bên góc ngọc bội, "Là con gái tôi tự mình khắc đấy, người trong nhà ai cũng có, tôi cũng cảm thấy con bé làm cái này không hề dễ dàng nên đã mang theo."

Đang nói chuyện, thì nhận thấy điện thoại di động đang rung, ba Tô lấy ra xem, sau đó cười đến tỉnh rượu.

"Đứa trẻ này, lại còn có thể điêu khắc một đống tượng gỗ, để cho tôi và vợ tùy tiện chọn. Thời gian đó nên dành để đi mua sắm không phải tốt hơn sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện