Tần Giản lập tức đem chuyện này gửi vào nhóm năm người, hết tag Tô Vân Thiều lại tag Bách Tinh Thần và Triệu Tình Họa.

Tần Giản: 【 Lôi Sơ Mạn đang gọi điện hỏi các cậu có thể tới đây một chuyến ngay bây giờ được không? 】

Trong lúc chờ đời mọi người trả lời, Tần Giản đã kể ra toàn bộ diễn biến của ngày hôm đó và tin đồn về quỷ rải cát và quỷ nước.

Cô nhỏ của Bách Tinh Thần đã tới rồi nên cậu ta là người đầu tiên trả lời: 【 Sau khi tin đồn truyền đi sẽ làm thay đổi rất nhiều nội dung, khác một trời một vực với chân tướng lúc đầu. Có thể là trong lúc quỷ rải cát đang nổi gió đánh nhau với quỷ nước, không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước. Giãy giụa quá lâu khiến thể lực không đủ……】

Người theo thuyết vô thần đang đưa ra giả thuyết, dùng góc độ khoa học để giải thích tin đồn về ma quỷ. Ai nấy sau khi nghe xong còn cảm thấy như bản thân đã quay về lúc xảy ra chuyện, Tần Giản cũng sắp bị thuyết phục đến nơi rồi. Lúc Tần Giản sắp bị thuyết phục bởi thuyết vô thần kia, Tô Vân Thiều liền xuất hiện.

Tô Vân Thiều: 【 Quỷ rải cát có thể là một tiểu quỷ muốn tìm người để nghịch cát chung, hoặc cũng có thể bên kia có gì đó nguy hiểm, nó có ý tốt mới đuổi người ta rời đi, phần lớn đều không làm tổn thương đến tính mạng của người khác. 】

Tô Vân Thiều: 【 Những người tự sát nếu không được siêu độ hoặc bị âm sai mang về địa phủ thì sẽ bị nhốt tại chỗ, trở thành Địa Phược Linh. Những người sau khi tự sát biến thành quỷ nước nếu muốn đi đầu thai đều phải tìm được một kẻ chết thay tới thế chỗ của mình. 】

Bách Tinh Thần bị vả mặt đôm đốp: “……”

Tần Giản cảm thấy rất có lý: “……”

Lôi Sơ Mạn: 【 Mấy cô ấy đều là nữ sinh của học viện mỹ thuật gần đây, khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến. 】

Lôi Sơ Mạn: 【 Vân Thiều đang bận à? Nếu không, chúng tớ nghe xong sẽ kể lại cho cậu? 】

Tần Giản hít một hơi thật sâu, dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Lôi Sơ Mạn: “Cậu lại dám gọi cả họ lẫn tên của lão đại?! Cậu thật sự rất can đảm!”



Lôi Sơ Mạn: “……” Tại sao cậu ta càn ngày càng ngớ ngẩn như thế? “Năng lực này không thể tuỳ tiện công khai ra bên ngoài, không nói ra mới tốt. Hơn nữa, Vân Thiều đã nói rõ cậu ấy không thích người khác gọi mình là lão đại, cũng đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần. Chúng ta là bạn học cùng lớp, cùng lứa tuổi, cùng giới tính. Vậy nên lúc xưng hô gọi cả họ lẫn tên của nhau thì có vấn đề đâu cơ chứ?”

Nam sinh Tần Giản: “…… Không thành vấn đề.”

Tô Vân Thiều: 【 Đã 9 giờ, tớ cũng không muốn giày vò bản thân mình. 】

Tô Vân Thiều: 【 Các cậu cứ nói chuyện tiếp đi, nửa giờ sau tớ sẽ gọi video lại, mọi người chú ý an toàn. 】

Vừa gửi xong tin nhắn, Tô Vân Thiều lại vẽ bùa thêm nửa tiếng nữa, sau đó mới nhìn di động.

Tần Giản và Lôi Sơ Mạn thay phiên nhau gửi tin nhắn nói rõ tình hình, Bách Tinh Thần và Triệu Tình Họa thỉnh thoảng gửi vài cái icon cảm xúc, tỏ vẻ cả hai bọn họ đều online. Trong cả năm người chỉ có mỗi Tô Vân Thiều đã mất tích nửa giờ, cho tới lúc này vẫn chưa xuất hiện.

Nữ sinh ghét cái ác như kẻ thù tên là Thiết Như Lan, bạn cùng phòng của cô tên là Cái Khiết.

Không biết từ khi nào, mỗi tối Cái Khiết đều mơ thấy một hình bóng mơ hồ, ban đầu còn rất mờ nhạt nhưng ngày qua này người đó dần trở nên rõ ràng, sau này còn có thể nghe được có người nói chuyện bên tai của cô ấy.

Điều đáng sợ nhất chính là lúc Cái Khiết sống ở ký túc xá nữ mới nghe thấy âm thanh đó. Cô cũng từng hỏi mấy người bạn cùng phòng, nhưng tiếng nói kia chỉ có một mình cô ấy nghe thấy, cho dù dùng nút bịt tai bịt kín lỗ tai cũng không có tác dụng.

Cô ấy cũng đến bệnh viện tai mũi họng để kiểm tra, kết quả là bác sĩ nói cô ấy vẫn bình thường, hoàn toàn không có bệnh. Cô ấy lại đi tìm bác sĩ tâm lý, bác sĩ cảm thấy căn bệnh ảo giác của cô ấy có chút nghiêm trọng, đã kê thuốc cho cô ấy, nhưng vẫn vô dụng!

Buổi tối ngày hôm đó, Thiết Như Lan tận mắt nhìn thấy Tô Vân Thiều dùng bùa chú, sau khi trở về, liền lên mạng tìm hiểu. Từ những diễn đàn linh dị đã khiến cô ấy được mở mang thêm kiến thức mới, vậy nên cô ấy mới tìm đến Tô Vân Thiều để cầu cứu.

Không phải Cái Khiết chưa từng nghĩ đến việc bản thân có thể bị thứ gì dơ bẩn bám lấy, nhưng ngày ngày cô đều cầu trời khấn phật, nào là cây thánh giá, nước thánh, tỏi, cô cũng đều thử qua nhưng chẳng có chút tác dụng, bọn họ đều chỉ lừa gạt tiền của cô mà thôi.



Sau khi xem xong tin nhắn thuật lại của hai người, Tô Vân Thiều gọi video cho Lôi Sơ Mạn: “Tớ muốn nói chuyện video call với cô ấy.”

Lôi Sơ Mạn nghe lời làm theo: “Cậu nhìn thấy không?”

Hình ảnh có chút tối, cô liền nói Tần Giản và Thiết Như Lan bật sáng màn hình điện thoại di động.

“Tớ thấy rồi.” Chỉ cần liếc mắt một cái, Tô Vân Thiều đã có thể xác nhận Cái Khiết thật sự đã bị quỷ ám, đây không phải ảo giác, càng không phải tâm lý có vấn đề.

Có một nam quỷ mặc quần áo thể thao đang đứng ngay sau lưng Cái Khiết, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần.

Sắc mặt của Cái Khiết trắng bạch, có thể do mất ngủ kéo dài, tâm trạng lo âu lại thêm áp lực quá lớn dẫn tới huyết khí không đủ, thêm vào đó là bị âm khí xâm nhập.

“Có quỷ bám theo cô.” Tô Vân Thiều cũng không nhiều lời. “Tối ngày mai hoặc ngày kia, tôi sẽ đi nhìn phòng ngủ của hai người.”

Thiết Như Lan đột nhiên đến gần camera, cả khuôn mặt đã che mất nửa màn hình: “Cái Khiết sắp bị tra tấn đến mức suy nhược thần kinh rồi, thật sự cảm ơn cậu.”

Cô ấy lại gần với tốc độ quá nhanh, nam quỷ cũng chưa kịp tránh đi, điều này dẫn đến việc cô ấy đã đi xuyên qua nửa người của nam quỷ, vậy nên lúc nói chuyện qua camera đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, bất giác mà sờ sờ cánh tay.

Tô Vân Thiều không dám nhìn thẳng, chỉ đành nhắc nhở: “Bên cạnh Cái Khiết có một nam quỷ, cô đừng tiếp xúc với cô ấy quá gần, chỉ một chút âm khí cũng khiến cô cảm thấy rét lạnh. Nếu nhiễm phải quá nhiều âm khí rất có thể sẽ sinh bệnh.”

Thiết Như Lan chạy ra xa, không khéo chính là lần này lại xuyên qua người của nam quỷ. Cô ấy ôm lấy cánh tay rùng mình một cái, nam quỷ cũng cau mày tỏ vẻ không vui.

Tô Vân Thiều: “……” Cô cũng không biết nên nói sao cho phải, cô ấy đúng là xui xẻo mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện