Trời nhá nhem tối, A Nhị Na cũng rời Nhân Tâm cung. Trước khi rời đi, nàng ta âm thầm cân nhắc, sau đó đối diện với sự hoài nghi của Dụ Quyên, cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

"Trắc phi, nếu ngày trước không có ta, có phải hai người đã rất hạnh phúc không?"

Dụ Quyên ngẩn người trước câu hỏi này, A Nhị Na ốm yếu đứng trước mặt nàng cuối cùng cũng không nhịn được đành lên tiếng hỏi. Có lẽ câu hỏi này vẫn luôn nằm trong lòng nàng, lại không có cách nào giải bày được. Phải, nàng ta rất yêu vị phu quân kia của mình. Nhưng chính nàng cũng tự ý thức được, một người xuất hiện lại có thể khiến hai người ly tán.

Dụ Quyên nuốt lại đắng cay vào lòng mình. Dụ Quyên cũng hiểu, lòng A Nhị Na có lẽ cũng đau giống nàng, chẳng qua là không ai nhìn thấy bóng tối trong lòng nhau.

"Thời thế ép buộc phải thế, Nhiếp Chính Vương phi, ta và cô đều không ai đủ sức chống lại mệnh trời. Chàng ấy cũng thế!"

Phải, là số mệnh trêu ngươi. Ba người họ sinh ra trong thời loạn thế, đặt an nguy bách tính lên đầu mũi kiếm của mình. Căn bản là không còn lòng riêng, không thể thay đổi vận mệnh của chính mình, chỉ mong cứu vớt vận mệnh nước nhà, cứu lê dân bách tính thoát khỏi muôn vạn khổ đau.

A Nhị Na nhận được đáp án, sau đó an phận trở về phủ của mình.

Đợi đến khi bóng dáng Nhiếp Chính Vương phi rời khỏi, Dụ Quyên mới buông hơi thở dài, ánh mắt trĩu nặng tâm tình nhìn lấy hoàng cung cao ngợp trời bao lấy chính mình.

"Tiết Khiêm, sinh ra trong thời loạn thế nên ta không có quyền chọn lấy hạnh phúc của mình, đến cả quyền tự do bay nhảy cả đời này e rằng cũng không thể làm được!"

Tiết Khiêm hiểu ý nàng, nhẹ nhàng xoa lấy tấm lưng gầy gò của Dụ Quyên.

"Chủ nhân, đợi đến khi mọi việc kết thúc, chúng ta sẽ làm được việc bản thân mình muốn thôi. Đến lúc đó, ta cũng không muốn bỏ lỡ nữa!"

Dụ Quyên nhướng mày, trêu chọc nàng ta.

"Ngươi sẽ đi tìm người trong lòng của mình, đúng chứ?"

Hai má Tiết Khiêm ửng đỏ, nàng không nói gì nữa. Chỉ mỉm cười, xem như là trả lời cho câu hỏi của Dụ Quyên vậy.

Dụ Quyên dường như nhận ra còn sự xuất hiện của một người nữa. Hắn lúc nào cũng một thân hắc phục, từ ngày tiểu nha đầu kia không còn nữa, hắn cũng chẳng thiết tha vui vẻ. Mỗi ngày đều làm nhiệm vụ mà Dụ Quyên giao cho, chưa bao giờ tắc trách.

Nhưng cuộc sống thế này đúng thật là không hề thoải mái chút nào, nhìn thấy hắn giam cầm bản thân như thế. Dụ Quyên cũng không nhịn nỗi lo lắng cho hắn.

"Khương Hàn, còn ngươi thì sao?"

Hắn nghe thấy câu hỏi của Dụ Quyên, sắc mặt lại tiếp tục trầm ngâm. Có lẽ là đang suy nghĩ việc hắn thực sự sẽ làm sau khi mọi việc kết thúc.

Dụ Quyên nghi hoặc hỏi lại.

"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến việc này sao?"

"Ta từng nghĩ đến!"

"Thế nào?"

Khương Hàn khoanh tay lại, ánh mắt nhìn về hướng xa xăm, đến cả khẩu khí cũng trùng xuống.

"Ta cũng sẽ đi tìm người trong lòng."

Nhưng mà.. Người trong lòng của hắn đã không còn nữa, thi thể e là cũng đã thối rữa chỉ còn xương cốt.

Bị vây nhốt trong hoàng cung cao ngút trời nhiều năm liền, hắn luôn tự trách bản thân vô tâm. Thế mà lại bỏ mặt tiểu nha đầu kia ngoài trời giá lạnh.

Dụ Quyên tự thấy hổ thẹn lương tâm, nếu ngày ấy không vì bảo vệ nàng, A Vân cũng không bị thương nặng rồi bỏ mạng như thế. Khương Hàn cũng không lỡ mối lương duyên với muội ấy. Hai người họ vốn dĩ rất đẹp đôi.

"A Vân đã không còn nữa. Đại sư huynh, ta biết trong lòng huynh đau đớn khôn nguôi. Nhưng huynh cũng nên nghĩ đến quãng đời sau này, muội ấy trên trời biết được cũng sẽ yên lòng."

Khương Hàn cẩn thận nhìn thanh kiếm trong tay mình. Lời nói buốt lạnh từng chữ.

"Trước mắt ta vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ. Một đời lênh đênh thì đã làm sao, nếu không thể báo thù cho muội ấy, cho huynh đệ, ta sao yên lòng được!"

"Còn về việc sau khi mọi chuyện kết thúc, có lẽ ta sẽ đi ngao du thiên hạ vậy. Thay A Vân ngắm nhìn mọi thứ đẹp đẽ nhất trên đời. Cũng sẽ thay nàng ấy bảo vệ những thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian này!"

Khương Hàn ngẫm lại, đó thực sự là những gì mà hắn sẽ làm. Có lẽ quãng đời sau này hắn sẽ chỉ sống vì A Vân! Ba người họ ngắm hoàng hôn ghé qua, kể cho nhau nghe những nỗi niềm ẩn sâu trong lòng mình. Một cuộc đại chiến sắp đến, ai nấy đều cảm nhận được ranh giới mong manh của sự sống và cái chết.

Trước khi chính thức bước vào trận chiến, họ quây quần bên nhau, xem nhau như gia đình mà bảo vệ, đối đãi.

Điệp Hắc Môn cũng đã được lệnh triệu tập đầy đủ, chỉ đợi đến lúc Long Dĩ Đàm lên tiếng, nhất định sẽ dốc toàn lực.

Mà đội quân của Vương tử Hạc Hiên cũng đã lên đường, hiện đang đóng quân ở biên giới vương quốc Nhĩ Lạp, tránh đánh rắn động cỏ.

Chỉ đợi một khi Long Phúc dẫn binh vào thành, một trận đại chiến nổ ra. Kết thúc nó, hoặc là vận mệnh quốc gia thay đổi, hoặc là thiên hạ chính thức thái bình, muôn dân trăm họ không còn sợ cảnh khói lửa chiến tranh.

Việc sơ tán bách tính đến nơi an toàn cũng được Long Dĩ Đàm âm thầm dàn xếp, người sống trong thành Kim Kê hiện tại chính là đội quân của A Nhị Na. Ngày ngày bọn họ vẫn hoạt động trên phố như thường lệ, cơ bản là không hề có sự đảo lộn nào để Long Phúc nhận ra. Vài tên thám tử của Long Phúc đều bị Điệp Hắc Môn xử gọn, sau đó thay thế thành những mật thư giả. Mấy ngày liền như thế, Long Phúc liên tục rơi vào thế bị động. Tin tức mà hắn nhận được vô cùng mơ hồ, không phân thật giả. Quả thật là dồn hắn vào đường cùng.

"Bọn họ muốn dồn bổn Thái tử vào đường cùng. Được, vậy thì để cho bọn họ đi chết hết đi. Ta sẽ cho bọn họ nếm thử cảm giác vô vị lúc này. Long Dĩ Đàm, ngươi đợi đó cho ta!"

"Còn cả ả nữ nhân lòng dạ rắn rết Dụ Quyên kia nữa. Đã đến lúc, ả ta đi đoàn tụ với gia tộc rồi!"

Long Phúc nhẫn nhịn một bụng tức giận mấy ngày nay. Đợi đến khi tấn vũ khí cuối cùng kia được rèn ra, hắn sẽ cho quân một đường giết thẳng đến thành Kim Kê. Lấy mạng bách tính lót đường cho hắn đăng cơ, kế vị, lấy mạng Long Dĩ Đàm thỏa sự thù hằn của hắn.

"Bẩm thái tử, đợt vũ khí còn lại cuối cùng cũng đã được rèn xong, thuộc hạ đã kiểm tra qua, quả thật là vô cùng chắc chắn."

"Tốt.. Quá tốt! Đúng thật là trời cũng an ủi ta!"

Tiếng cười của hắn vang to mấy hồi, ánh mắt tựa như ma quỷ thèm khát máu thịt, vừa tham lam lại vừa đáng sợ, cơ hồ muốn nuốt chửng một khoảng trời. Hắn cười liên tục mấy hồi như thế, đến nỗi âm thanh dần trở nên khàn đi.

"Tốt! Quá tốt! Không uổng công bổn Thái tử nuôi bọn họ!"

Có lẽ tin vui này đến với hắn rất đúng lúc, khiến hắn vui đến chẳng còn phong thái thường ngày. Sau một hồi như thế, Long Phúc đứng thẳng người lại, lấy tay vuốt mái tóc đang rối bời của mình, gương mặt hắn chìm trong sự ngạo mạn, hắn ngẩng cao đầu, ra lệnh.

"Dẫn đường cho bổn Thái tử đến đó nào! Ta phải tận mắt nhìn thấy đống kho tài này của ta mới được!"

Tên hạ nhân kia cung kính hành lễ

"Mời Thái tử điện hạ!"

Kho vũ khí cuối cùng đúng thật là vô cùng chắc chắn, so với vũ khí trong quân đội triều đình chỉ hơn chứ không kém. Đội quân mà hắn nuôi cũng đã đến lúc có thể theo hắn xuất chinh. Hắn mong đợi vào ngày này hơn bất kỳ ai hết, có lẽ hắn cũng đoán được thứ đón chờ hắn ở cổng kinh thành không hề đơn giản. Nhưng hơn bao giờ hết, hắn luôn tự tin vào sức mạnh của mình.

Đã đến lúc hắn sẽ tắm máu cả Kim Kê thành!

Tin tức hắn trên đường dẫn quân về thành Kim Kê được cấp báo đến cho Long Dĩ Đàm. Toàn bộ quân thần triều đình đều dốc lòng dẹp loạn này, nhưng tin xấu lại liên tục ập xuống không ngừng.

Tình hình khốc liệt đó khiến Long Dĩ Đàm mấy ngày liền đều không thể chợp mắt được. Công vụ của chàng chất thành đống, hoàng thượng đương triều thì ngày ngày phát bệnh điên, cả hoàng cung sóng sau xô sóng trước.

"Khương Hàn, với tốc độ di chuyển của Long Phúc, mất bao lâu bọn họ sẽ về tới Kim Kê thành?"

Dụ Quyên được Tiết Khiêm hầu hạ chải tóc, nàng vừa nhìn chính mình trong gương, vừa hỏi chuyện với Khương Hàn đang ở bên ngoài.

"Quân của Long Phúc chia thành thượng quân, hạ quân. Một đội thì di chuyển theo hướng Bắc, phần còn lại di chuyển theo hướng Nam. Tính tốc độ di chuyển, có lẽ nhanh nhất là hai ngày sẽ tới Kim Kê thành!"

"Chỉ trong vòng hai ngày, xem ra ta phải giải quyết một số việc thay chàng ấy!"

Dụ Quyên lại tiếp tục hỏi

"Viện binh của Hạc Hiên đến đâu rồi?"

"Bọn họ đã đến biên giới Chấn Thiên quốc, hiện đang đuổi theo ngăn chặn hai quân thượng hạ của Long Phúc hội ngộ."

"Tốt!"

"Tiết Khiêm!"

"Có!"

"Tối nay ngươi đóng giả làm ta một canh giờ. Ta muốn đến thăm một vị cố nhân cũ."

Tiết Khiêm nhận lệnh, đồng thời cũng không khỏi thắc mắc.

"Chủ nhân muốn đến tìm ai?"

"Hoàng đế bệ hạ! Ta muốn đến nhìn dáng vẻ lão ta phát điên vì ám ảnh cái chết của Dụ gia ta, cũng nên thay lão ta kết thúc tháng ngày này rồi!"

"Việc nước đáng lo, chiến loạn căng thẳng. Ta không thể để chàng ấy thêm vướng bận lão ta nữa. Kết thúc đi!"

Ngay lúc này tiếng đập cánh vang lên ngoài cửa, Khương Hàn nhanh chóng nhận ra được. Hắn bỏ vội ly trà xuống bàn, nhận lấy lá thư từ chim bồ câu gửi đến.

"Trong thư nói gì thế?"

"Chủ nhân, trong thư nói có một nữ nhân thường xuyên lui tới Dụ gia. Nhưng thân phận nàng ta kỳ bí, chỉ biết dung nhan nàng ta hình như bị hủy hoại một nửa. Nàng ta không có võ công, nhưng có thể dễ dàng xuất hiện tại Dụ gia, sau đó thần không biết quỷ không hay âm thầm biến mất!"

"Kỳ lạ! Nếu thật sự như thế có lẽ Dụ gia có cơ quan bí mật. Nàng ta là ai chứ?"

Dụ Quyên nhíu mày suy đoán, nhưng lại không thể đoán ra cái tên chính xác nhất. Bất kể thân phận nàng ta thế nào, có lẽ đó là người mà Dụ Quyên nàng đang mang nợ.

"Chuyện quốc gia quan trọng, vấn đề này để sau hẳn bàn vậy!"

"Rõ!"

* * *

Sáng sớm hôm sau, bầu trời trong xanh đón những cơn gió nhẹ thổi qua. Cây bằng lăng nàng thích nhất vẫn đều đặn rơi đi vài cánh hoa xuống mặt hồ êm ả. Nhân Tâm cung vẫn như thường lệ, vẫn có vị chủ tử đoan trang, hiểu lễ ngồi đó đón ánh mặt trời.

Một hồi trống dài vang lên, tiếng khóc than bắt đầu lan tới Nhân Tâm cung xa xôi hẻo lánh của nàng.

"Bệ hạ băng hà!"

Tiếng ngân dài của vị công công chuyển tới mọi ngóc ngách trong hoàng cung.

Dụ Quyên húp một ngụm trà, nàng giơ tay khẽ chạm lấy cánh hoa rơi xuống, nhẹ tênh rồi chìm vào dòng nước.

Hắn chết rồi, ít nhiều gì cũng xem như hắn đã đền tội cho gia tộc nàng. Lòng nàng cuối cùng cũng gỡ được nút thắt này, tựa như cánh hoa rơi, nhẹ tênh.

Cái chết này của tiên hoàng đúng là có chút đột ngột, nhưng kết thúc như thế cũng tốt. Ngôn Tình Hài

Long Dĩ Đàm cũng chẳng phải bận tâm nhiều đến lão ta, đưa ra một lý do hợp lý cho quân thần. Sau đó tạm thời bảo dưỡng thi thể của tiên hoàng, đợi khi nào quốc gia xử lý xong nghịch thần, mới tiến hành làm quốc tang.

Tính toán hợp lý như thế, dĩ nhiên được chấp nhận.

"Giờ thì, Long Phúc, ngươi mau đến đây đi! Để bổn cô nương quét sạch một lũ sâu bọ các ngươi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện