Viện quân đã đến nhanh chóng bao quanh toàn cảnh, nơi cổng thành lần nữa biến thành một trận chiến đầy ác liệt, bất đắc dĩ trở thành chiến trường với đống đổ nát. Hồ Thúy Nhã được bảo vệ chặt chẽ, Dụ Quyên quan sát toàn cục, liền nhìn thấy Dung Y cùng Tư Dũ đang đứng một góc âm thầm nhìn nàng.
Mà thái độ của Tư Dũ lúc này chính là bảo nàng đánh, nàng thắng liền có thể rút lui an toàn, nếu nàng chiến bại thì đường lui của nàng chính là cửa tử.
Kỳ thật với một vị tướng quân chinh chiến sa trường như nàng hoàn toàn không thể nói là không có cơ hội chiến thắng, nhưng vượt qua được trận này nếu nàng may mắn sống sót e là sống không bằng chết. Dụ Quyên cũng không còn quan tâm nhiều nữa, nàng liều mình muốn tranh giành cơ hội thoát thân hiếm có này.
Viện quân của triều đình sắp xếp thế trận vô cùng chặt chẽ, cơ hồ là dồn toàn lực truy bắt nàng đến cùng. Vài toán binh lính dùng tiễn phục kích ở phía sau lưng nàng, những người còn lại mang kiếm bao quanh lấy Dụ Quyên cùng Điệp Hắc Môn. Kẽ hở gần như là không có! Dụ Quyên là nữ nhi nhà tướng, từ nhỏ đã cùng phụ thân đọc các loại sách về bày binh bố trận, lớn hơn một chút thì ngồi bên cạnh nghe phụ thân cùng ca ca đàm luận binh thư, đợi đến khi nàng có thể am hiểu chiến trận thì ca ca không còn, phụ thân cũng mất đi. Thời gian không còn hai người bên cạnh, mỗi khi mẫu thân nhớ đến phụ thân sẽ kể cho nàng nghe chuyện lão tướng quân năm xưa đã từng oanh liệt thế nào, từng liều mình đột kích vòng vây hộ giá cho tiên hoàng thế nào. Nàng muốn giống như phụ thân, muốn oanh oanh liệt liệt đánh với kẻ thù, muốn tìm con đường sống từ cửa tử vốn đang rất gần nàng.
Mối thù gia tộc nàng vẫn chưa báo, đó là lý do duy nhất mà nàng phải tồn tại.
Đó cũng là lý do mà nàng bắt buộc phải sống!
Nàng nhất định phải thoát được vòng vây, trước khi mà cẩm y vệ Liêu Nhiệm đến!
Hiệu lệnh "Đánh" từ Diệp tướng quân, thủ lĩnh của cấm vệ quân vừa xuất ra, tứ phía liền vung đao đánh về phía nàng. Dụ Quyên giương kiếm mạnh mẽ dứt khoát chống trả. Từng đợt bụi trong phút chốc giữa biển người mà bay cao ngút trời làm mắt người khó phân biệt thật giả, máu tươi hòa trong gió cát rơi trên nền đất thành tiếng. Âm thanh "leng keng" của tiếng vũ khí va vào nhau, tiếng xé rách cả lớp áo giáp thành hình vết thương in lên da thịt cũng nổi lên. Dụ Quyên trong thế vừa thủ vừa công, quá nhiều mũi kiếm cứ chồng chất tiến đến bên nàng, trong thời khắc một đường kiếm suýt đi qua yết hầu của nàng, Khương Hàn đã lao đến, dùng bảo kiếm của mình thành công cản được mũi kiếm ấy, sau đó lập tức lấy mạng hắn, nhanh chóng cứu nguy cho chủ nhân của mình. Dụ Quyên lùi về phía sau mấy bước, Tiết Khiêm, A Vân, Khương Hàn, A Sứ đều đồng thời bao vây sát người Dụ Quyên, sắc mặt của Điệp Hắc Môn dần trở nên đáng sợ.
Trên nền đất là lớp người của hoàng gia đã mất mạng, trên người Điệp Hắc Môn bấy giờ thương tích dần xuất hiện, máu chảy mỗi lúc một nhiều mà trận chiến này cơ bản chỉ là mới bắt đầu. Gian nan vô cùng!
Tinh binh của triều đình dù bị thiệt hại vẫn trong thế bao vây lấy Điệp Hắc Môn, tất cả đều hướng mũi kiếm vào nhóm người đứng bên trong. Hết lớp này ngã xuống lại có lớp người mới tiến lên, lỗ hổng lại lần nữa được lấp đầy, Dụ Quyên đánh mắt nhìn một lượt vòng tròn người quanh mình mà không thể tìm thấy được lối ra. Trong phút chốc nàng có chút hụt hẫng, thêm chút lo lắng, mà hơn nữa là lo sợ thể lực của Điệp Hắc Môn không thể gắng gượng đến thời khắc rút lui toàn bộ. Trong lòng nàng, hơn cả lớp người bao lấy mình ngoài kia, lâng lâng nhiều nỗi lo âu, sóng trong lòng nàng đã cao hơn cả biển cả mênh mông.
Dụ Quyên nhìn những người thường ngày vẫn gọi mình một tiếng "Chủ nhân" dù cả người đầy vết thương vẫn bảo hộ nàng chu toàn, bất giác có chút đau lòng. Nàng không muốn mất đi người thân lần nữa, âm thầm hỏi bọn họ
"Đánh tiếp không?"
"Đánh!"
Dụ Quyên không bất ngờ trước đáp án này, mà nàng bất ngờ vì tất cả bọn họ đều đồng thanh đáp lời nàng. Một lời "đánh" của bọn họ cho nàng cảm giác yên tâm vô cùng, tựa như cho dù thuộc hạ sắp chết cũng sẽ tìm đường sống cho chủ nhân vậy!
Dụ Quyên đem toàn bộ phẫn uất tiếp tục đối diện với truy binh của triều đình, trận chiến trong phút chốc ngưng nghỉ lại bắt đầu. Lần này vẫn có người bị thương, vẫn có người mất mạng, thể lực Điệp Hắc Môn vẫn có thể duy trì ổn, trong lòng nàng cũng trút được chút tâm tư, toàn lực đối phó với bọn họ.
A Sứ cùng Khương Hàn đánh một bên, Tiết Khiêm hỗ trợ A Vân đang bị trọng thương, Dụ Quyên càng cật lực hơn nữa khi mà tinh binh triều đình không ngừng tấn công nàng. "Lưỡng bại câu thương" nhưng không có ý dừng lại!
Điệp Hắc Môn bị truy binh lấy số lượng đông mà áp đảo, không thể tiến công lên phía trước. Diệp tướng quân phất tay, mi tâm nối chặt, ra lệnh cho nhóm tiễn binh chuẩn bị.
Dụ Quyên chỉ kịp nghe một loạt tiếng "Vút" vang lên, hàng chục mũi tên sắc mọn theo chủ ý bay thẳng đến vị trí của nàng.
Hai tay Dụ Quyên mỏi nhừ, tựa như sắp không thể động kiếm được nữa, nhưng nàng vẫn cố sức nén lại nó. Miệng vết thương từ lần giao chiến vừa rồi theo chuyển động của nàng mà hở ra, máu đỏ thấm ướt y phục. Cả người Dụ Quyên đau đớn, nhưng bất luận sức cùng lực kiệt nàng vẫn muốn chiến thắng trận này.
Dụ Quyên trong biển cung tên mà múa kiếm xé toạc bầu trời đầy mũi nhọn này. Điệp Hắc Môn cũng cố hết sức tránh tên. A Sứ chịu cơn đau từ mũi tên truyền đến hông mình, thiếu niên trẻ tuổi thường ngày dương quang sáng lạng nay ôm người đau đớn, miệng phun ra một ngụm máu tươi. A Sứ loạng choạng đứng không vững, may mắn được Khương Hàn bên cạnh dìu đỡ, y dựa vào người sư huynh của mình thở hổn hển. A Vân cũng không thể tránh khỏi, một mũi tên xuyên qua cánh tay nàng, lại có mũi tên nữa trực tiếp cắm thẳng vào chân, một mũi nữa không nhanh không chậm tiến đến lồng ngực nàng. A Vân tuyệt nhiên không còn sức, máu không ngừng chảy ra ngoài, cơ thể tiểu nha đầu này run run rồi gục ngã. Dụ Quyên đau lòng đỡ lấy A Vân, tiểu nha đầu đó là người đầu tiên của Điệp Hắc Môn mà nàng biết, là người luôn luôn cười một cách vui vẻ, tiểu nha đầu đó bình thường thích náo nhiệt, thích lôi lôi kéo kéo nàng cùng làm chuyện ngốc. Tiểu nha đầu đó làm Dụ Quyên không khỏi nhớ đến Thanh Nhi ngày trước, giọt lệ dài từ hốc mắt Dụ Quyên không thể kìm nén nổi mà rơi xuống, rơi trên vầng trán đẫm máu của A Vân.
A Vân nửa nằm nửa ngồi trên nền đất, nếu Dụ Quyên xem nàng là muội muội nhỏ, thì nàng ấy lại xem Dụ Quyên như một tỷ tỷ thân thiết của mình.
Khóe môi A Vân mấp máy, lời nói không thể phát ra thành tiếng lớn như thường ngày chỉ bé nhỏ mỗi mình Dụ Quyên nghe thấy
"Chủ.. Chủ nhân! Đừng.. Đừng sợ.. Nhé"
Bất giác vết thương mà đao kiếm hay cung tên gây ra lúc này đều không thể đau bằng vết nứt từ tâm can. Dụ Quyên thống khổ ôm A Vân trong lòng mà khóc lớn, nàng chỉ muốn giành lấy cơ hội sống sót cho Điệp Hắc Môn cũng là cho nàng, nàng là lo sợ bản thân không thể thành công trong cuộc chiến này. Vậy mà A Vân trước khi thân thể cùng cực lực đạo vẫn an ủi nàng. Mặc cho gương mặt xinh đẹp lúc này đã có vết máu, môi A Vân lại nở một nụ cười như thường ngày nhìn mọi người bao quanh mình, tiểu nha đầu đó thấy khóe mắt tất cả đều ửng đỏ. Nàng biết tất cả mọi người đều đau lòng vô cùng.
A Vân đưa đôi tay không còn mạnh mẽ, run run đến trước mặt Khương Hàn. Hắn nhìn thấy rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy chạm khẽ vào gương mặt mình, một lần thành toàn cho nàng. Một giọt nước mắt nóng hổi của Khương Hàn rơi vào đôi tay yếu đuối kia, môi hắn mím chặt lại, gương mặt thường ngày ít nói ít cười mà nay mi tâm thắt chặt, nước mắt không thể kiểm soát tuôn rơi.
A Vân lấy lại chút sức lực cuối cùng, nói với Khương Hàn
"Thật ra.. Ta.. Yêu huynh.. Vô.. Cùng"
Nàng nói ra rồi, nói ra tiếng lòng của mình rồi. A Vân mãn nguyện cười, nụ cười này rất đẹp, nàng khép mắt lại, ép giọt lệ trong đáy mắt chảy ra. Bàn tay vuốt ve gương mặt Khương Hàn cứ thế rơi xuống.
Khương Hàn bắt lấy bàn tay nàng giữa không trung, hắn đã khóc, khóc rất nhiều.
"Thật ra.. Ta cũng rất yêu muội"
Một biển tên lần nữa lại vung ra, tất cả dùng chút sức lực của mình mà kháng cự lại.
Kiếm vung lên, tiễn rơi xuống.
Cho tới khi một làn khói trắng nhè nhẹ ngày càng bay cao, toàn bộ binh sĩ đều lảo đảo gục ngã. Bọn chúng ôm đầu, có kẻ không chịu được làn khói độc này mà thổ huyết rồi mất mạng, những kẻ khác nhanh tay che mũi, rồi cũng mất ý thức mà ngất xỉu.
Thật ra khói độc này ngay từ khi quân cứu viện đến đã được Dung Y đốt ra, nhưng thời gian độc phát tán quá lâu, mãi đến bây giờ mới thật sự có công dụng.
Dụ Quyên, Dung Y cùng Tiết Khiêm dìu A Sứ đang bị trọng thương, Khương Hàn ôm theo A Vân cùng nhau rời đi.
Bọn họ cuối cùng cũng vượt Vũ Môn quan, thoát khỏi Kim Kê thành.
Mà cái giá trả lại là những mất mát mà tháng năm sau này không thể đền bù được.
Vì chẳng có nỗi đau nào, đớn đau bằng việc mất đi người thân của mình.
Nhưng ít ra A Vân ở nơi nào đó sẽ không cần phải ngày ngày đấu tranh với tử thần tìm lối sống, nàng ấy sẽ không phải lang bạc khắp nơi, thân chịu thương tích.
A Vân tính tình ngây thơ, hoạt bác, lẽ ra thế sự nên đối với muội ấy tốt hơn một chút.
Trong lòng mỗi người đều đau, Dụ Quyên thầm nghĩ nếu như thế muội muội này của nàng sẽ hạnh phúc hơn rồi.
Mà thái độ của Tư Dũ lúc này chính là bảo nàng đánh, nàng thắng liền có thể rút lui an toàn, nếu nàng chiến bại thì đường lui của nàng chính là cửa tử.
Kỳ thật với một vị tướng quân chinh chiến sa trường như nàng hoàn toàn không thể nói là không có cơ hội chiến thắng, nhưng vượt qua được trận này nếu nàng may mắn sống sót e là sống không bằng chết. Dụ Quyên cũng không còn quan tâm nhiều nữa, nàng liều mình muốn tranh giành cơ hội thoát thân hiếm có này.
Viện quân của triều đình sắp xếp thế trận vô cùng chặt chẽ, cơ hồ là dồn toàn lực truy bắt nàng đến cùng. Vài toán binh lính dùng tiễn phục kích ở phía sau lưng nàng, những người còn lại mang kiếm bao quanh lấy Dụ Quyên cùng Điệp Hắc Môn. Kẽ hở gần như là không có! Dụ Quyên là nữ nhi nhà tướng, từ nhỏ đã cùng phụ thân đọc các loại sách về bày binh bố trận, lớn hơn một chút thì ngồi bên cạnh nghe phụ thân cùng ca ca đàm luận binh thư, đợi đến khi nàng có thể am hiểu chiến trận thì ca ca không còn, phụ thân cũng mất đi. Thời gian không còn hai người bên cạnh, mỗi khi mẫu thân nhớ đến phụ thân sẽ kể cho nàng nghe chuyện lão tướng quân năm xưa đã từng oanh liệt thế nào, từng liều mình đột kích vòng vây hộ giá cho tiên hoàng thế nào. Nàng muốn giống như phụ thân, muốn oanh oanh liệt liệt đánh với kẻ thù, muốn tìm con đường sống từ cửa tử vốn đang rất gần nàng.
Mối thù gia tộc nàng vẫn chưa báo, đó là lý do duy nhất mà nàng phải tồn tại.
Đó cũng là lý do mà nàng bắt buộc phải sống!
Nàng nhất định phải thoát được vòng vây, trước khi mà cẩm y vệ Liêu Nhiệm đến!
Hiệu lệnh "Đánh" từ Diệp tướng quân, thủ lĩnh của cấm vệ quân vừa xuất ra, tứ phía liền vung đao đánh về phía nàng. Dụ Quyên giương kiếm mạnh mẽ dứt khoát chống trả. Từng đợt bụi trong phút chốc giữa biển người mà bay cao ngút trời làm mắt người khó phân biệt thật giả, máu tươi hòa trong gió cát rơi trên nền đất thành tiếng. Âm thanh "leng keng" của tiếng vũ khí va vào nhau, tiếng xé rách cả lớp áo giáp thành hình vết thương in lên da thịt cũng nổi lên. Dụ Quyên trong thế vừa thủ vừa công, quá nhiều mũi kiếm cứ chồng chất tiến đến bên nàng, trong thời khắc một đường kiếm suýt đi qua yết hầu của nàng, Khương Hàn đã lao đến, dùng bảo kiếm của mình thành công cản được mũi kiếm ấy, sau đó lập tức lấy mạng hắn, nhanh chóng cứu nguy cho chủ nhân của mình. Dụ Quyên lùi về phía sau mấy bước, Tiết Khiêm, A Vân, Khương Hàn, A Sứ đều đồng thời bao vây sát người Dụ Quyên, sắc mặt của Điệp Hắc Môn dần trở nên đáng sợ.
Trên nền đất là lớp người của hoàng gia đã mất mạng, trên người Điệp Hắc Môn bấy giờ thương tích dần xuất hiện, máu chảy mỗi lúc một nhiều mà trận chiến này cơ bản chỉ là mới bắt đầu. Gian nan vô cùng!
Tinh binh của triều đình dù bị thiệt hại vẫn trong thế bao vây lấy Điệp Hắc Môn, tất cả đều hướng mũi kiếm vào nhóm người đứng bên trong. Hết lớp này ngã xuống lại có lớp người mới tiến lên, lỗ hổng lại lần nữa được lấp đầy, Dụ Quyên đánh mắt nhìn một lượt vòng tròn người quanh mình mà không thể tìm thấy được lối ra. Trong phút chốc nàng có chút hụt hẫng, thêm chút lo lắng, mà hơn nữa là lo sợ thể lực của Điệp Hắc Môn không thể gắng gượng đến thời khắc rút lui toàn bộ. Trong lòng nàng, hơn cả lớp người bao lấy mình ngoài kia, lâng lâng nhiều nỗi lo âu, sóng trong lòng nàng đã cao hơn cả biển cả mênh mông.
Dụ Quyên nhìn những người thường ngày vẫn gọi mình một tiếng "Chủ nhân" dù cả người đầy vết thương vẫn bảo hộ nàng chu toàn, bất giác có chút đau lòng. Nàng không muốn mất đi người thân lần nữa, âm thầm hỏi bọn họ
"Đánh tiếp không?"
"Đánh!"
Dụ Quyên không bất ngờ trước đáp án này, mà nàng bất ngờ vì tất cả bọn họ đều đồng thanh đáp lời nàng. Một lời "đánh" của bọn họ cho nàng cảm giác yên tâm vô cùng, tựa như cho dù thuộc hạ sắp chết cũng sẽ tìm đường sống cho chủ nhân vậy!
Dụ Quyên đem toàn bộ phẫn uất tiếp tục đối diện với truy binh của triều đình, trận chiến trong phút chốc ngưng nghỉ lại bắt đầu. Lần này vẫn có người bị thương, vẫn có người mất mạng, thể lực Điệp Hắc Môn vẫn có thể duy trì ổn, trong lòng nàng cũng trút được chút tâm tư, toàn lực đối phó với bọn họ.
A Sứ cùng Khương Hàn đánh một bên, Tiết Khiêm hỗ trợ A Vân đang bị trọng thương, Dụ Quyên càng cật lực hơn nữa khi mà tinh binh triều đình không ngừng tấn công nàng. "Lưỡng bại câu thương" nhưng không có ý dừng lại!
Điệp Hắc Môn bị truy binh lấy số lượng đông mà áp đảo, không thể tiến công lên phía trước. Diệp tướng quân phất tay, mi tâm nối chặt, ra lệnh cho nhóm tiễn binh chuẩn bị.
Dụ Quyên chỉ kịp nghe một loạt tiếng "Vút" vang lên, hàng chục mũi tên sắc mọn theo chủ ý bay thẳng đến vị trí của nàng.
Hai tay Dụ Quyên mỏi nhừ, tựa như sắp không thể động kiếm được nữa, nhưng nàng vẫn cố sức nén lại nó. Miệng vết thương từ lần giao chiến vừa rồi theo chuyển động của nàng mà hở ra, máu đỏ thấm ướt y phục. Cả người Dụ Quyên đau đớn, nhưng bất luận sức cùng lực kiệt nàng vẫn muốn chiến thắng trận này.
Dụ Quyên trong biển cung tên mà múa kiếm xé toạc bầu trời đầy mũi nhọn này. Điệp Hắc Môn cũng cố hết sức tránh tên. A Sứ chịu cơn đau từ mũi tên truyền đến hông mình, thiếu niên trẻ tuổi thường ngày dương quang sáng lạng nay ôm người đau đớn, miệng phun ra một ngụm máu tươi. A Sứ loạng choạng đứng không vững, may mắn được Khương Hàn bên cạnh dìu đỡ, y dựa vào người sư huynh của mình thở hổn hển. A Vân cũng không thể tránh khỏi, một mũi tên xuyên qua cánh tay nàng, lại có mũi tên nữa trực tiếp cắm thẳng vào chân, một mũi nữa không nhanh không chậm tiến đến lồng ngực nàng. A Vân tuyệt nhiên không còn sức, máu không ngừng chảy ra ngoài, cơ thể tiểu nha đầu này run run rồi gục ngã. Dụ Quyên đau lòng đỡ lấy A Vân, tiểu nha đầu đó là người đầu tiên của Điệp Hắc Môn mà nàng biết, là người luôn luôn cười một cách vui vẻ, tiểu nha đầu đó bình thường thích náo nhiệt, thích lôi lôi kéo kéo nàng cùng làm chuyện ngốc. Tiểu nha đầu đó làm Dụ Quyên không khỏi nhớ đến Thanh Nhi ngày trước, giọt lệ dài từ hốc mắt Dụ Quyên không thể kìm nén nổi mà rơi xuống, rơi trên vầng trán đẫm máu của A Vân.
A Vân nửa nằm nửa ngồi trên nền đất, nếu Dụ Quyên xem nàng là muội muội nhỏ, thì nàng ấy lại xem Dụ Quyên như một tỷ tỷ thân thiết của mình.
Khóe môi A Vân mấp máy, lời nói không thể phát ra thành tiếng lớn như thường ngày chỉ bé nhỏ mỗi mình Dụ Quyên nghe thấy
"Chủ.. Chủ nhân! Đừng.. Đừng sợ.. Nhé"
Bất giác vết thương mà đao kiếm hay cung tên gây ra lúc này đều không thể đau bằng vết nứt từ tâm can. Dụ Quyên thống khổ ôm A Vân trong lòng mà khóc lớn, nàng chỉ muốn giành lấy cơ hội sống sót cho Điệp Hắc Môn cũng là cho nàng, nàng là lo sợ bản thân không thể thành công trong cuộc chiến này. Vậy mà A Vân trước khi thân thể cùng cực lực đạo vẫn an ủi nàng. Mặc cho gương mặt xinh đẹp lúc này đã có vết máu, môi A Vân lại nở một nụ cười như thường ngày nhìn mọi người bao quanh mình, tiểu nha đầu đó thấy khóe mắt tất cả đều ửng đỏ. Nàng biết tất cả mọi người đều đau lòng vô cùng.
A Vân đưa đôi tay không còn mạnh mẽ, run run đến trước mặt Khương Hàn. Hắn nhìn thấy rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy chạm khẽ vào gương mặt mình, một lần thành toàn cho nàng. Một giọt nước mắt nóng hổi của Khương Hàn rơi vào đôi tay yếu đuối kia, môi hắn mím chặt lại, gương mặt thường ngày ít nói ít cười mà nay mi tâm thắt chặt, nước mắt không thể kiểm soát tuôn rơi.
A Vân lấy lại chút sức lực cuối cùng, nói với Khương Hàn
"Thật ra.. Ta.. Yêu huynh.. Vô.. Cùng"
Nàng nói ra rồi, nói ra tiếng lòng của mình rồi. A Vân mãn nguyện cười, nụ cười này rất đẹp, nàng khép mắt lại, ép giọt lệ trong đáy mắt chảy ra. Bàn tay vuốt ve gương mặt Khương Hàn cứ thế rơi xuống.
Khương Hàn bắt lấy bàn tay nàng giữa không trung, hắn đã khóc, khóc rất nhiều.
"Thật ra.. Ta cũng rất yêu muội"
Một biển tên lần nữa lại vung ra, tất cả dùng chút sức lực của mình mà kháng cự lại.
Kiếm vung lên, tiễn rơi xuống.
Cho tới khi một làn khói trắng nhè nhẹ ngày càng bay cao, toàn bộ binh sĩ đều lảo đảo gục ngã. Bọn chúng ôm đầu, có kẻ không chịu được làn khói độc này mà thổ huyết rồi mất mạng, những kẻ khác nhanh tay che mũi, rồi cũng mất ý thức mà ngất xỉu.
Thật ra khói độc này ngay từ khi quân cứu viện đến đã được Dung Y đốt ra, nhưng thời gian độc phát tán quá lâu, mãi đến bây giờ mới thật sự có công dụng.
Dụ Quyên, Dung Y cùng Tiết Khiêm dìu A Sứ đang bị trọng thương, Khương Hàn ôm theo A Vân cùng nhau rời đi.
Bọn họ cuối cùng cũng vượt Vũ Môn quan, thoát khỏi Kim Kê thành.
Mà cái giá trả lại là những mất mát mà tháng năm sau này không thể đền bù được.
Vì chẳng có nỗi đau nào, đớn đau bằng việc mất đi người thân của mình.
Nhưng ít ra A Vân ở nơi nào đó sẽ không cần phải ngày ngày đấu tranh với tử thần tìm lối sống, nàng ấy sẽ không phải lang bạc khắp nơi, thân chịu thương tích.
A Vân tính tình ngây thơ, hoạt bác, lẽ ra thế sự nên đối với muội ấy tốt hơn một chút.
Trong lòng mỗi người đều đau, Dụ Quyên thầm nghĩ nếu như thế muội muội này của nàng sẽ hạnh phúc hơn rồi.
Danh sách chương