Diêu Nhất Bình tiếp nhận lệnh bài, cẩn thận xem qua, đúng là phủ lệnh cao nhất của Thục Thiên Phủ. Y lại nhìn hai chữ to viết trên "Thủ lệnh": thả người! Phía dưới còn đóng đại ấn của Thục Thiên Phủ Phủ Doãn và ấn riêng của Chu Đại Trung. Diêu Nhất Bình mượn ánh đuốc cẩn thận xem nhiều lần, quả thật không hề giả dối. Mà quan truyền lệnh này là thân tín của Chu Đại Trung, không có khả năng giả truyền phủ lệnh.
Diêu Nhất Bình lạnh mặt, chẳng lẽ phía kinh thành có biến hóa, Chu đại nhân tạm thời thay đổi quyết định? Diêu Nhất Bình run run hai tay, phủ lệnh cao nhất tương đương với quân lệnh, tuyệt đối không thể kháng cự. Diêu Nhất Bình cắn chặt răng: - Vương Hạo, ngươi phụ trách đưa nhóm người Tứ Hoàng tử đưa ra Thục Thiên Phủ. Bổn quan giờ sẽ đến phủ nha hỏi cớ sự. Diêu Nhất Bình nói xong, đưa mắt ra hiệu với Vương Hạo, ý bảo y đi chậm một chút.
Tứ Hoàng tử lau mồ hôi trên trán, y cảm thấy chuyện rất kỳ lạ. Ngọc Cách Cách sau khi lấy lại bình tĩnh, chỉ cần không tái xuất hiện cảnh tượng sát phạt thì nàng yên tâm hơn nhiều.
- Thiên Giáng, có chuyện gì vậy? Ngọc Cách Cách nhẹ giọng hỏi.
Tứ Hoàng tử và Quách Dĩnh đều đưa mắt nhìn về phía Chu Thiên Giáng, giống như hắn thật sự biết nội tình.
Chu Thiên Giáng đằng hắng, cố gắng giữ giọng của mình có vẻ bình tĩnh: - Mọi người yên tâm, thật ra bổn đại nhân đã sớm bí mật an bài, tất cả đều được khống chế. Chu Thiên Giáng dõng dạc nói, còn mỉm cười ra vẻ đầy ẩn ý.
Ngọc Cách Cách giống như bắt được khúc gỗ giữa biển lớn mênh mông, ánh mắt đầy sùng bái nhìn Chu Thiên Giáng. Nàng cảm thấy nam tử trước mắt này chẳng những có tài học, còn vô cùng có khí khái của bậc trượng phu đa mưu túc trí. Quách Dĩnh lại bĩu môi, nàng còn lâu mới tin chuyện hoang đường của Chu Thiên Giáng.
Dưới sự "bảo hộ" của quan binh, bọn họ từ từ đi đến cửa thành. Vương Hạo khống chế đoàn người đi rất chậm.
Quách Dĩnh dính chặt lấy Chu Thiên Giáng, nhỏ giọng hỏi:
- Nói thật đi, rốt cuộc có chuyện gì?
Chu Thiên Giáng nhìn ra phía sau, hạ giọng: - Ông trời bị nhân phẩm của ta làm cảm động, khiến lão già Chu Đại Trung tạm thời phát điên.
- Huynh mơ đi, biết ngay huynh cũng không biết gì mà. Quách Dĩnh trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, quay đầu lại nhìn ánh mắt hâm mộ của Ngọc Cách Cách, trong lòng Quách Dĩnh cảm thấy đắc ý.
Chu Thiên Giáng vừa khẩn trương vừa kích động, tuy đi không nhanh nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy hy vọng. Chỉ cần để Chu Thiên Giáng nắm giữ binh quyền tới lui tiếp viện, hắn tin chắc thế giới này sẽ thay đổi từ trong tay hắn.
Trên đường quan binh vừa rút lui, trong các ngõ ngách xung quanh xuất hiện không ít người của Niêm Can Xử. Những người này vừa rồi không bỏ chạy hết, trong cục diện khi nãy có không ít người chuẩn bị dùng ám khí bắn chết Diêu Nhất Bình. Nhưng bọn họ cũng thấy rất kỳ quái, tại sao đột nhiên phát sinh biến hóa.
Trong phòng ngủ ở hậu viện phủ nha Thục Thiên Phủ, tiểu thiếp Chu Đại Trung đang nằm trên giường lớn, tuy nhiên người đã hôn mê. Chu Đại Trung sa sầm mặt ngồi cạnh giường, cách y chưa đầy một thước là một ông lão đang ngồi ngay ngắn.
Ông lão tay phải cầm hồ lô rượu, cạnh tay trái lại đặt một thanh kiếm rất nhỏ. Ông lão này không phải ai khác, chính là lão Đại trước đó của Niêm Can Xử, sư phụ trên danh nghĩa của Chu Thiên Giáng - Lâm Phong.
Quai hàm Chu Đại Trung giựt nhẹ, y biết lão già trước mắt có thể giết mình bất cứ lúc nào. Cho dù mở miệng kêu cứu, cũng không ai có thể cứu y ra từ lưỡi kiếm đâm xuyên yết hầu. Bởi vì người trước mắt là Lâm Phong, đệ nhất sát thủ dưới trướng tiên hoàng năm đó, người mà cả phụ thân và cô đều sợ. Chỉ có điều người này năm đó đột nhiên biến mất, họ tên của lão bị Vệ Triển thay thế. Hơn hai mươi năm gần đây, chỉ sợ quan viên sau này của triều Đại Phong sớm đã quên cái tên khủng bố này.
Lâm Phong đã đến được hai ba ngày, mọi phương pháp truyền tin của Niêm Can Xử lão đều biết hết, hôm nay ám thủ đưa đồ ăn đến đã bị Lâm Phong chặn lại. Vừa đối chiếu ám ngữ đặc thù của Niêm Can Xử, Lâm Phong lập tức hỏi ra hành động đêm nay. Chỉ là người đứng ngoài nhìn, Lâm Phong cảm thấy tiểu tử Chu Thiên Giáng này quá mạo hiểm, ngoài cách này ra thì đúng là không còn biện pháp khác.
Lâm Phong không giúp Chu Thiên Giáng ở ngoài dịch trạm mà âm thầm vào phủ nha, thoải mái luồn lách qua thân binh hộ vệ của Chu Đại Trung. Đối mặt với Chu Đại Trung, Lâm Phong nói rất rõ ràng, hoặc là để bọn Chu Thiên Giáng ra khỏi thành, hoặc là Chu Đại Trung chết cùng bọn họ.
Chu Đại Trung rất bất đắc dĩ. Khi đối phương xưng tên Lâm Phong, lòng của y lạnh run. Chu Đại Trung không muốn chết, y cảm thấy cho dù để mấy người này chạy mất cũng không gây ảnh hưởng lớn ở kinh thành. Hơn nữa Lâm Phong đã cam đoan, chỉ cần đám người Chu Thiên Giáng ra khỏi cửa thành, lão tuyệt đối không giết người. Vì vinh hoa phú quý của mình, Chu Đại Trung cũng không muốn cùng chết với Chu Thiên Giáng, cho nên y lựa chọn thỏa hiệp.
- Đại nhân, Tuần ti Diêu Nhất Bình đại nhân cầu kiến. Ngoài cửa, một gã hộ vệ phủ nha gõ cửa nhẹ giọng báo.
Chu Đại Trung run người, y rất muốn kêu cứu. Song thấy thanh kiếm bén ngót lạnh lẽo kia, Chu Đại Trung vẫn phải kiềm chế.
Lâm Phong vẫn thản nhiên uống rượu, giống như không nghe thấy tiếng nói ở phía ngoài.
- Nói với Nhất Bình, bổn đại nhân đã ngủ, có chuyện gì ngày mai nói sau.
- Vâng! Bóng người ngoài cửa lướt qua rồi rời khỏi hành lang.
Diêu Nhất Bình dù rất vội nhưng đầu óc cũng rất tỉnh táo, sự tình lớn như vậy Chu Đại Trung lại "ngủ"? Diêu Nhất Bình cảm thấy chắc chắn có vấn đề. Chức Tuần ti Hình Bộ này của y cũng không phải để chơi, lập tức thấy có điều bất thường.
- Người đâu, theo bổn đại nhân xông vào phòng ngủ của Phủ Doãn đại nhân, đắc tội thì ta sẽ gánh vác. Cung tiễn thủ, đao phủ thủ đều chuẩn bị sẵn, một khi có chuyện, cứu đại nhân trước rồi nói sau.
Diêu Nhất Bình nói xong chuẩn bị sẵn ám tiễn trong tay áo, cầm đao dẫn người lặng lẽ vây trước phòng ngủ của Chu Đại Trung.
Phủ nha hộ vệ cùng thân binh đều biết Diêu Nhất Bình là thân tín của Chu Đại Trung, y dám nói như vậy, nói không chừng thực sự có vấn đề. Phủ Doãn đại nhân xảy ra chuyện, những người này đều thoát không khỏi liên quan. Bốn mươi, năm mươi người vây quanh phòng ngủ, giăng cả dây thừng ở cửa sổ và trước cửa ra vào, phòng ngừa có người từ bên trong lao ra.
- Đại nhân, hạ quan Diêu Nhất Bình có chuyện quan trọng cầu kiến.
Diêu Nhất Bình không để cho người thông báo, tự mình đứng cạnh cửa nhỏ giọng nói.
- Nhất Bình à, ta chẳng phải đã nói rồi sao, bổn quan mệt rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau.
- Vậy được, đại nhân ngài sớm nghỉ ngơi một chút.
Diêu Nhất Bình nói xong lặng lẽ lui về phía sau vài bước, đưa mắt ra hiệu với hai bên. Theo lời của Chu Đại Trung, Diêu Nhất Bình càng xác định phán đoán của mình. Chỉ cần cứu được Chu Đại Trung, bọn Chu Thiên Giáng cũng chạy không thoát.
Hai gã hộ vệ đá cửa phòng "rầm" một tiếng, mấy bóng người nhanh như chớp tiến vào.
Tuy hộ vệ của Chu Đại Trung không có năng lực như Lâm Phong, nhưng cũng đều là cao thủ mời từ giang hồ. Vài người chợt phóng vào phòng, phân ra thủ ở các vị trí có lợi, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng tình hình trong phòng không hề có thích khách giống tưởng tượng của bọn họ. Chu Đại Trung mặc áo quần trong ngồi bên giường, bức màn che gần nửa chiếc giường, có thể thoáng thấy tiểu thiếp của y nằm trên giường đắp chăn, mặt quay vào bên trong.
- To gan, các ngươi muốn tạo phản sao! Chu Đại Trung trừng mắt, quai hàm giựt giựt.
Diêu Nhất Bình tiến vào, cẩn thận nhìn chung quanh: - Đại nhân, hạ quan tưởng...
Diêu Nhất Bình chưa kịp nói hết, chợt nghe Chu Đại Trung giận dữ hét: - Ra ngoài! Cút hết ra ngoài cho ta!
Chu Đại Trung làm sao không muốn được "cứu" ra, nhưng phía sau lưng y là một thanh kiếm đang chĩa vào. Mũi kiếm vô cùng sắc bén, lưng Chu Đại Trung đã rỉ ra vệt máu đỏ tươi.
Diêu Nhất Bình sửng sốt, cắn răng kiên trì nói: - Đại nhân, không thể thả bọn Chu Thiên Giáng, đặc biệt là Ngọc Cách Cách, đó là mệnh căn của Tĩnh Vương, nói không chừng thành bại của Quốc Cữu Gia cũng ở trên người nó.
- Ngươi... ngươi... ngươi nếu không ra ngoài, bổn quan sẽ xử ngươi... ngay tại chỗ. Chu Đại Trung nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt đỏ gay, nói năng đứt quãng.
Lâm Phong chỉ ở sau màn sau nhẹ nhàng chĩa kiếm, lưng Chu Đại Trung liền xuất hiện một vết thương dài. Tuy miệng vết thương không sâu, nhưng cảm giác muốn lấy mạng người bất cứ lúc nào đã đánh đổ Chu Đại Trung.
Hộ vệ trong phòng vừa thấy lão gia thật sự "tức giận", không nói lời nào bèn khiêng Diêu Nhất Bình khẩn trương chạy ra ngoài. Chu Đại Trung đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, y cũng không dám lộ ra một tia sơ hở. Bởi vì Chu Đại Trung biết Lâm Phong tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, một khi bọn hộ vệ xông lại, người chết trước nhất là y. Chu Đại Trung không muốn chết, thà rằng thả bọn Chu Thiên ra, y cũng muốn sống sót. Chu Đại Trung có tính toán của y, cho dù bọn Chu Thiên Giáng ra khỏi thành, xung quanh vẫn là địa giới của Thục Thiên Phủ, phái khoái mã đuổi theo vẫn có thể bắt trở về.
Bọn hộ vệ cẩn thận đóng lại cửa phòng, tuy chốt cửa đã hư, nhưng chỉ cần hai cánh cửa đỏ là đủ.
- Lâm... Lâm đại nhân, bọn họ đã lui ra, ngài có thể ra rồi. Chu Đại Trung nhỏ giọng nói.
Diêu Nhất Bình lạnh mặt, chẳng lẽ phía kinh thành có biến hóa, Chu đại nhân tạm thời thay đổi quyết định? Diêu Nhất Bình run run hai tay, phủ lệnh cao nhất tương đương với quân lệnh, tuyệt đối không thể kháng cự. Diêu Nhất Bình cắn chặt răng: - Vương Hạo, ngươi phụ trách đưa nhóm người Tứ Hoàng tử đưa ra Thục Thiên Phủ. Bổn quan giờ sẽ đến phủ nha hỏi cớ sự. Diêu Nhất Bình nói xong, đưa mắt ra hiệu với Vương Hạo, ý bảo y đi chậm một chút.
Tứ Hoàng tử lau mồ hôi trên trán, y cảm thấy chuyện rất kỳ lạ. Ngọc Cách Cách sau khi lấy lại bình tĩnh, chỉ cần không tái xuất hiện cảnh tượng sát phạt thì nàng yên tâm hơn nhiều.
- Thiên Giáng, có chuyện gì vậy? Ngọc Cách Cách nhẹ giọng hỏi.
Tứ Hoàng tử và Quách Dĩnh đều đưa mắt nhìn về phía Chu Thiên Giáng, giống như hắn thật sự biết nội tình.
Chu Thiên Giáng đằng hắng, cố gắng giữ giọng của mình có vẻ bình tĩnh: - Mọi người yên tâm, thật ra bổn đại nhân đã sớm bí mật an bài, tất cả đều được khống chế. Chu Thiên Giáng dõng dạc nói, còn mỉm cười ra vẻ đầy ẩn ý.
Ngọc Cách Cách giống như bắt được khúc gỗ giữa biển lớn mênh mông, ánh mắt đầy sùng bái nhìn Chu Thiên Giáng. Nàng cảm thấy nam tử trước mắt này chẳng những có tài học, còn vô cùng có khí khái của bậc trượng phu đa mưu túc trí. Quách Dĩnh lại bĩu môi, nàng còn lâu mới tin chuyện hoang đường của Chu Thiên Giáng.
Dưới sự "bảo hộ" của quan binh, bọn họ từ từ đi đến cửa thành. Vương Hạo khống chế đoàn người đi rất chậm.
Quách Dĩnh dính chặt lấy Chu Thiên Giáng, nhỏ giọng hỏi:
- Nói thật đi, rốt cuộc có chuyện gì?
Chu Thiên Giáng nhìn ra phía sau, hạ giọng: - Ông trời bị nhân phẩm của ta làm cảm động, khiến lão già Chu Đại Trung tạm thời phát điên.
- Huynh mơ đi, biết ngay huynh cũng không biết gì mà. Quách Dĩnh trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, quay đầu lại nhìn ánh mắt hâm mộ của Ngọc Cách Cách, trong lòng Quách Dĩnh cảm thấy đắc ý.
Chu Thiên Giáng vừa khẩn trương vừa kích động, tuy đi không nhanh nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy hy vọng. Chỉ cần để Chu Thiên Giáng nắm giữ binh quyền tới lui tiếp viện, hắn tin chắc thế giới này sẽ thay đổi từ trong tay hắn.
Trên đường quan binh vừa rút lui, trong các ngõ ngách xung quanh xuất hiện không ít người của Niêm Can Xử. Những người này vừa rồi không bỏ chạy hết, trong cục diện khi nãy có không ít người chuẩn bị dùng ám khí bắn chết Diêu Nhất Bình. Nhưng bọn họ cũng thấy rất kỳ quái, tại sao đột nhiên phát sinh biến hóa.
Trong phòng ngủ ở hậu viện phủ nha Thục Thiên Phủ, tiểu thiếp Chu Đại Trung đang nằm trên giường lớn, tuy nhiên người đã hôn mê. Chu Đại Trung sa sầm mặt ngồi cạnh giường, cách y chưa đầy một thước là một ông lão đang ngồi ngay ngắn.
Ông lão tay phải cầm hồ lô rượu, cạnh tay trái lại đặt một thanh kiếm rất nhỏ. Ông lão này không phải ai khác, chính là lão Đại trước đó của Niêm Can Xử, sư phụ trên danh nghĩa của Chu Thiên Giáng - Lâm Phong.
Quai hàm Chu Đại Trung giựt nhẹ, y biết lão già trước mắt có thể giết mình bất cứ lúc nào. Cho dù mở miệng kêu cứu, cũng không ai có thể cứu y ra từ lưỡi kiếm đâm xuyên yết hầu. Bởi vì người trước mắt là Lâm Phong, đệ nhất sát thủ dưới trướng tiên hoàng năm đó, người mà cả phụ thân và cô đều sợ. Chỉ có điều người này năm đó đột nhiên biến mất, họ tên của lão bị Vệ Triển thay thế. Hơn hai mươi năm gần đây, chỉ sợ quan viên sau này của triều Đại Phong sớm đã quên cái tên khủng bố này.
Lâm Phong đã đến được hai ba ngày, mọi phương pháp truyền tin của Niêm Can Xử lão đều biết hết, hôm nay ám thủ đưa đồ ăn đến đã bị Lâm Phong chặn lại. Vừa đối chiếu ám ngữ đặc thù của Niêm Can Xử, Lâm Phong lập tức hỏi ra hành động đêm nay. Chỉ là người đứng ngoài nhìn, Lâm Phong cảm thấy tiểu tử Chu Thiên Giáng này quá mạo hiểm, ngoài cách này ra thì đúng là không còn biện pháp khác.
Lâm Phong không giúp Chu Thiên Giáng ở ngoài dịch trạm mà âm thầm vào phủ nha, thoải mái luồn lách qua thân binh hộ vệ của Chu Đại Trung. Đối mặt với Chu Đại Trung, Lâm Phong nói rất rõ ràng, hoặc là để bọn Chu Thiên Giáng ra khỏi thành, hoặc là Chu Đại Trung chết cùng bọn họ.
Chu Đại Trung rất bất đắc dĩ. Khi đối phương xưng tên Lâm Phong, lòng của y lạnh run. Chu Đại Trung không muốn chết, y cảm thấy cho dù để mấy người này chạy mất cũng không gây ảnh hưởng lớn ở kinh thành. Hơn nữa Lâm Phong đã cam đoan, chỉ cần đám người Chu Thiên Giáng ra khỏi cửa thành, lão tuyệt đối không giết người. Vì vinh hoa phú quý của mình, Chu Đại Trung cũng không muốn cùng chết với Chu Thiên Giáng, cho nên y lựa chọn thỏa hiệp.
- Đại nhân, Tuần ti Diêu Nhất Bình đại nhân cầu kiến. Ngoài cửa, một gã hộ vệ phủ nha gõ cửa nhẹ giọng báo.
Chu Đại Trung run người, y rất muốn kêu cứu. Song thấy thanh kiếm bén ngót lạnh lẽo kia, Chu Đại Trung vẫn phải kiềm chế.
Lâm Phong vẫn thản nhiên uống rượu, giống như không nghe thấy tiếng nói ở phía ngoài.
- Nói với Nhất Bình, bổn đại nhân đã ngủ, có chuyện gì ngày mai nói sau.
- Vâng! Bóng người ngoài cửa lướt qua rồi rời khỏi hành lang.
Diêu Nhất Bình dù rất vội nhưng đầu óc cũng rất tỉnh táo, sự tình lớn như vậy Chu Đại Trung lại "ngủ"? Diêu Nhất Bình cảm thấy chắc chắn có vấn đề. Chức Tuần ti Hình Bộ này của y cũng không phải để chơi, lập tức thấy có điều bất thường.
- Người đâu, theo bổn đại nhân xông vào phòng ngủ của Phủ Doãn đại nhân, đắc tội thì ta sẽ gánh vác. Cung tiễn thủ, đao phủ thủ đều chuẩn bị sẵn, một khi có chuyện, cứu đại nhân trước rồi nói sau.
Diêu Nhất Bình nói xong chuẩn bị sẵn ám tiễn trong tay áo, cầm đao dẫn người lặng lẽ vây trước phòng ngủ của Chu Đại Trung.
Phủ nha hộ vệ cùng thân binh đều biết Diêu Nhất Bình là thân tín của Chu Đại Trung, y dám nói như vậy, nói không chừng thực sự có vấn đề. Phủ Doãn đại nhân xảy ra chuyện, những người này đều thoát không khỏi liên quan. Bốn mươi, năm mươi người vây quanh phòng ngủ, giăng cả dây thừng ở cửa sổ và trước cửa ra vào, phòng ngừa có người từ bên trong lao ra.
- Đại nhân, hạ quan Diêu Nhất Bình có chuyện quan trọng cầu kiến.
Diêu Nhất Bình không để cho người thông báo, tự mình đứng cạnh cửa nhỏ giọng nói.
- Nhất Bình à, ta chẳng phải đã nói rồi sao, bổn quan mệt rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau.
- Vậy được, đại nhân ngài sớm nghỉ ngơi một chút.
Diêu Nhất Bình nói xong lặng lẽ lui về phía sau vài bước, đưa mắt ra hiệu với hai bên. Theo lời của Chu Đại Trung, Diêu Nhất Bình càng xác định phán đoán của mình. Chỉ cần cứu được Chu Đại Trung, bọn Chu Thiên Giáng cũng chạy không thoát.
Hai gã hộ vệ đá cửa phòng "rầm" một tiếng, mấy bóng người nhanh như chớp tiến vào.
Tuy hộ vệ của Chu Đại Trung không có năng lực như Lâm Phong, nhưng cũng đều là cao thủ mời từ giang hồ. Vài người chợt phóng vào phòng, phân ra thủ ở các vị trí có lợi, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng tình hình trong phòng không hề có thích khách giống tưởng tượng của bọn họ. Chu Đại Trung mặc áo quần trong ngồi bên giường, bức màn che gần nửa chiếc giường, có thể thoáng thấy tiểu thiếp của y nằm trên giường đắp chăn, mặt quay vào bên trong.
- To gan, các ngươi muốn tạo phản sao! Chu Đại Trung trừng mắt, quai hàm giựt giựt.
Diêu Nhất Bình tiến vào, cẩn thận nhìn chung quanh: - Đại nhân, hạ quan tưởng...
Diêu Nhất Bình chưa kịp nói hết, chợt nghe Chu Đại Trung giận dữ hét: - Ra ngoài! Cút hết ra ngoài cho ta!
Chu Đại Trung làm sao không muốn được "cứu" ra, nhưng phía sau lưng y là một thanh kiếm đang chĩa vào. Mũi kiếm vô cùng sắc bén, lưng Chu Đại Trung đã rỉ ra vệt máu đỏ tươi.
Diêu Nhất Bình sửng sốt, cắn răng kiên trì nói: - Đại nhân, không thể thả bọn Chu Thiên Giáng, đặc biệt là Ngọc Cách Cách, đó là mệnh căn của Tĩnh Vương, nói không chừng thành bại của Quốc Cữu Gia cũng ở trên người nó.
- Ngươi... ngươi... ngươi nếu không ra ngoài, bổn quan sẽ xử ngươi... ngay tại chỗ. Chu Đại Trung nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt đỏ gay, nói năng đứt quãng.
Lâm Phong chỉ ở sau màn sau nhẹ nhàng chĩa kiếm, lưng Chu Đại Trung liền xuất hiện một vết thương dài. Tuy miệng vết thương không sâu, nhưng cảm giác muốn lấy mạng người bất cứ lúc nào đã đánh đổ Chu Đại Trung.
Hộ vệ trong phòng vừa thấy lão gia thật sự "tức giận", không nói lời nào bèn khiêng Diêu Nhất Bình khẩn trương chạy ra ngoài. Chu Đại Trung đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, y cũng không dám lộ ra một tia sơ hở. Bởi vì Chu Đại Trung biết Lâm Phong tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, một khi bọn hộ vệ xông lại, người chết trước nhất là y. Chu Đại Trung không muốn chết, thà rằng thả bọn Chu Thiên ra, y cũng muốn sống sót. Chu Đại Trung có tính toán của y, cho dù bọn Chu Thiên Giáng ra khỏi thành, xung quanh vẫn là địa giới của Thục Thiên Phủ, phái khoái mã đuổi theo vẫn có thể bắt trở về.
Bọn hộ vệ cẩn thận đóng lại cửa phòng, tuy chốt cửa đã hư, nhưng chỉ cần hai cánh cửa đỏ là đủ.
- Lâm... Lâm đại nhân, bọn họ đã lui ra, ngài có thể ra rồi. Chu Đại Trung nhỏ giọng nói.
Danh sách chương