Thấy Trần Lâm chạy loạn vào trong bầy sói, cái khí linh bên trong hắc kiếm không khỏi kêu loạn lên:
- Này... Này, ngươi có muốn chết cũng đừng có mà cầm theo ta chết cùng nhé. Ta thật sự không thích mấy cái hàm răng lởm chởm đầy mùi hôi thối đó đâu.
Đàn sói đang vây quanh mấy cái xác lợn tinh cùng với hai huynh muội họ Đường. Chúng nhận thấy có người xông đến, giết chết mấy đồng loại thì tru lên những tiếng giận dữ. Một con sói màu xám to lớn nhất bầy ngẩng đầu lên trời tru một hồi dài, đám sói vây quanh đều phải lùi lại phía sau, tản ra hai bên hông nó mà đứng. Một giọng nói trầm thấp truyền vào trong đầu của Trần Lâm:
- Nhân loại, trên người của ngươi ta ngửi thấy mùi máu mà đồng loại của ta để lại. Hơn một năm nay, ta nghe đám tiểu bối trong tộc nói có kẻ đang không ngừng săn giết chúng. Và kẻ đó, chính là ngươi? Trần Lâm nhìn cái thân hình to như một quả đồi nhỏ của nó, hắn cũng không có lên tiếng trả lời, mà nhìn chằm chằm về phía hai huynh muội họ Đường vẫn đang còn bị đàn sói vây quanh:
- Hai huynh muội các ngươi đêm hôm không có chuyện gì làm hay sao lại chạy ra chỗ này. Bây giờ, các ngươi nói ta phải làm sao đây?
Đường Ngọc Lan thấy Trần Lâm đến cứu mình trong lòng không khỏi có chút hỗn loạn. Nàng vừa mừng, vừa sợ nói:
- Lâm đại ca, huynh mau chạy đi! Đừng có quan tâm đến ta và đại ca!
Cái khí linh đang nằm yên trong hắc kiếm, trong lòng mắng lên mấy câu:
- Tiểu nha đâu ngươi nói hay nhỉ, hắn là vì cưu ngươi mới chạy đến chỗ nay. Ngươi nói hắn đi thì hắn sẽ đi sao? Chỉ có ta là số khổ, đi theo một tên chủ nhân vừa đần lại vừa cố chấp. Không biết lần này ta có thật sự bị mấy thứ gớm ghiết này gặm cho mấy cái đây này.
Trong khi nó còn đang than vãn, Trần Lâm đã rút thanh hắc kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt âm lãnh nhìn bầy sói:
- Lang vương, ta biết ngươi chính là thủ lĩnh của chúng. Ta vốn cũng không muốn cùng các ngươi liều mạng, chỉ cần các ngươi thả hai huynh muội phía bên kia ra, ta bảo đảm sẽ không săn giết tộc nhân của ngươi nữa. Từ hôm nay, ta cũng sẽ ghi nợ ngươi một món ân tình. Nhưng nếu hôm nay ngươi dám làm thương đến hai huynh đệ họ; Trần Lâm ta thề, chỉ cần ta sống sót rời khỏi chỗ này, tộc nhân của ngươi sẽ không bao giờ còn xuất hiện ở U Minh lâm này thêm một lần nào nữa.
Một cỗ khí thế bộc phát ra ngoài, kèm theo uy thế từ thanh hắc kiếm trên tay Trần Lâm làm cho con lang vương không khỏi rùng mình lùi lại phía sau một bước. Trong lòng nó dâng lên một cỗ bất an chưa từng có trong đời. Nó có cảm giác như là gã tu sĩ nhân loại mới luyện khí cảnh tầng bảy này thật sự sẽ có một ngày huyết tẩy cả đàn lang yêu. Nó tin tưởng vào trực giác của mình, nên cũng không dám lỗ mãng xông lên đánh bừa. Trong lòng nó âm thầm quyết định, hoặc là một chiêu giết chết tên nhân loại trước mặt, hoặc là thả hắn đi ra ngoài.
Trần Lâm thu lại khí thế, con lang vương cũng ra hiệu cho đàn sói lùi lại phía sau mấy bước. Thân hình khổng lồ của nó chậm rãi di chuyển đến trước mặt Trần Lâm, một cỗ khí thế vương giả không phát mà tự uy, chèn ép làm cho đàn sói phải tru lên những tiếng sợ hãi. Trần Lâm từng là tướng lãnh thống lĩnh mấy ngàn binh sĩ, từng phải đối mặt với sống chết hắn còn không có lùi bước, chỉ là chút vương uy làm sao mà doạ lui hắn được. Trần Lâm nhìn lên thân hình đồ sộ của lang vương mà cười:
- Lang vương đại nhân thật biết doạ người nha!
Lang vương trong lòng giật mình, không khỏi thầm bội phục người thanh niên trước mặt. Nêú nó nhớ không nhầm, trước đây từng có mấy tên tu sĩ cảnh giới còn cao hơn hắn tới mấy tầng, nhưng chỉ cần nó đem uy áp của bậc vương giả ra cũng đủ để doạ bọn họ bỏ chạy thục mạng.
- Nhân loại, ta biết là hôm nay khó giết được ngươi. Nhưng ta cũng sẽ tuyệt đối không tin lời của một nhân loại như ngươi. Ta nghe nói, nhân loại các ngươi rất sợ tâm ma quấn thân. Vậy thì ngươi hãy đem lời thề tâm ma ra mà thề, như thế ta mới tin vào sự chân thành của ngươi được.
Trần Lâm không chút do dự đưa tay lên thề:
- Ta, Trần Lâm xin thề với tâm ma của mình, chỉ cần hôm nay lang vương và tộc nhân của mình không gây tổn hại đến huynh muội Đường Ngọc Minh, Đường Ngọc Lan. Ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình, nếu không sẽ bị tâm ma phản phệ mà chết, vĩnh bất siêu sinh!
Lang vương thấy Trần Lâm đã phát thệ, nó liền lệnh cho tộc đàn của mình mang theo mấy cái xác lợn tinh vừa săn được đem trở về. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trên bầu trời dị biến phát sinh. Một đàn mười con phi thú từ xa bay đến. Đàn phi thú này đều có hình dạng đầu hổ, mình sư tử có cánh. Đám phi thú này có tên là sư hổ điểu, là một loại yêu thú pha tạp giữa hổ yêu và sư điểu. Chúng là phi thú cấp ba, thường được dùng để phi hành hoặc là chiến đấu. Lang vương lần này đã thật sự nổi giận:
- Nhân loại, ngươi thật là vô sĩ, lẽ nào ngươi không sợ tâm ma phản phệ sao?
Trần Lâm còn chưa kịp giải thích đã bị cái móng vuốt to gấp đôi thân hình hắn chụp xuống. Trần Lâm lần này đúng là có miệng mà không thể nói. Hắn cũng không có ngu ngốc đến mức đứng im chịu chết. Thanh hắc kiếm trong tay ngay lập tức được tế lên, một kiếm mở ra cộng với một chưởng vỗ xuống của lang vương làm cho mặt đất trở nên chấn động kịch liệt. Đất đá xung quanh trăm trượng đều bị cuốn bay, cây cối cũng bị ngã rạp. Một cái hố lớn chừng chục trượng được hình thành. Trần Lâm hai tay cầm kiếm hầu như bị tê dại, không còn chút cảm giác nào. Chậm thêm chút nữa, hắn e là không còn mạng để mà trở về. Trần Lâm vừa ho sặc sụa, vừa gằng giọng mắng:
- Con bà nó, đám người đến nếu là người của ta, ta làm gì phải nói chuyện dài dòng với ngươi. Ta xem chừng bọn chúng là vô tình đi ngang qua chỗ này, nếu ngươi còn không đem đàn thú của ngươi chạy mau, còn dây dưa ở chỗ này bị chúng phát hiện ra thì nguy to. Ta cũng không muốn dính đến mấy chuyện thị phi này, chúng ta đường ai nấy chạy. Ngươi thấy thế nào?
Thấy thực lực của Trần Lâm không phải như tu vi thể hiện bên ngoài, nếu còn đánh nữa sẽ bị bọn người kia phát hiện. Đến lúc đó nó muốn chạy cũng chạy không được. Con lang vương dứt khoát ra hiệu cho đàn thú mau chóng chạy đi. Trần Lâm cũng vội vàng dần theo hai huynh muội họ Đường bỏ trốn. Hành đúng của một người, một yêu tuy là nhanh chóng, dứt khoát nhưng cũng không tránh được ánh mắt của đám người đang đi tới. Một tên tu sĩ đang đứng trên sư hổ điểu, tuổi chừng hai mươi, hai mốt ra hiệu cho đám người bay bên cạnh:
- Các ngươi xem, phía dưới có ba tên tu sĩ luyện khí cảnh, bên cạnh còn có một bầy yêu lang chừng hơn hai mươi con. Bên trong đàn yêu lang còn có một con lang vương tam cấp hậu kỳ. Mấy ngày nữa là đến sinh nhật hai tỷ muội Thu Hà, Thu Hân của Lý gia rồi. Cha ta nói, đến hôm đó sẽ đến Lý gia giúp ta hứa hôn. Chỉ cần bắt con lang vương này đem đến Lý gia làm quà gặp mắt, chắc chắn mối hôn sự này sẽ thành. Hai tỷ muội nhà họ Lý đều có thể chất đặc biệt, chỉ cần ta có thể song tu với một trong hai nàng, chuyện ta kết đan tỷ lệ sẽ tăng lên tới mấy thành. Khi kết đan xong, ta có thể tiến vào trong nội môn đệ tử rồi.
Đám thanh niên đi bên cạnh đều gật đầu phụ hoạ theo:
- Chúc mừng, chúc mừng!
- Chúc mừng Tứ Hổ ca sớm ngày kết thành kim đan, tiến vào nội môn!
Trong đám đệ tử U Minh tông đang cưỡi phi thú, Tứ Hổ là người có tu vi cao nhất, đã đạt đến tầng thứ tám chân nguyên cảnh, cách tầng chín đại viên mãn cũng không còn bao xa. Theo quy định của U Minh tông, chỉ cần đệ tử ngoại môn trước một trăm tuổi có thể kết đan thành công thì đều đủ tử cách để trở thành đệ tử nội môn, nhận được địa vị và ưu đãi cao hơn. Mà tên Tứ Hổ này tuổi thực cũng không quá ba mươi, tu vi đạt đã đến hiện tại cũng xem như là một nhân tài hiếm thấy. Hắn ở trong tông môn danh vọng cũng rất cao. Mà đám đệ tử đi bên cạnh tu vi cao nhất cũng chỉ đạt tới chân nguyên cảnh tầng bốn, tầng năm. Bọn họ chẳng khác nào thủ hạ dưới trướng của Tứ Hổ. Đợi cho đám huynh đệ đồng môn im lặng, Tứ Hổ mới nghiêm mặt nói:
- Các ngươi còn lôi thôi nữa là con lang vương này chạy mất rồi đó!
Hắn thấy đám huynh đệ đồng môn đã nghiêm chỉnh trở lại, mới ra lệnh nói:
- Các ngươi thay ta giải quyết mấy con lang yêu ở ngoài, còn con lang vương cứ để một mình ta thu phục là được.
Hắn nói xong, cũng không đợi cho mọi người đồng ý hay không mà trực tiếp cưỡi su hổ điểu nhắm hướng lang vương mà bay đến. Con lang vương thấy tên nhân loại có tu vi cao nhất đuổi theo hướng mình thì không khỏi hú dài một tiếng, lệnh cho bầy yêu lang tập trung trở lại công kích. Tứ Hổ thấy thế thì khinh thường quát lớn:
- Súc sinh, còn không mau quy phục!
Hắn tế ra một cái tử kim hồ lô. Cái tử kim hồ lô này là một món trung phẩm pháp bảo, chuyên dùng để nuôi nhốt linh hoả dùng trong luyện đan, luyện khí. Tử kim hồ lô vừa ra linh hoả từ bên trong liền phun trào, thiêu rụi hết thẩy những vật cản đường, kể cả mấy con yêu lang đang xông tới. Con lang vương biết tình thế không ổn, nên cũng không có lệnh cho đám yêu lang xông đến nữa. Mà nó trực tiếp chắn ở trước mặt Tứ Hổ vung bàn chân đầy móng nhọn sắc bén vỗ về phía đầu của hắn. Tứ Hổ dù sao cũng là đệ tử ngoại môn của U Minh tông, kinh nghiệm chiến đấu không phải là ít. Hắn lập tức trụ vững hai chân, vươn người đưa hai tay thành quyền đánh thẳng vào lang trảo. Một tiếng hổ gầm phát ra từ song quyền của hắn chấn cho con lang vương lui lại phía sau hơn mười bước. Mà ngay dưới chân Tứ Hổ cũng tạo thành một cái hố sâu hơn ba, bốn trượng. Hai tay hắn không khỏi có chút tê dại.
Mấy chuyện này Trần Lâm cũng không hề hay biết, hắn một đường cùng với hai huynh muội họ Đường chạy trở về động phủ của chính mình. Trên đường đi hắn có mấy lần nghe tiếng yêu lang gầm rú, nhưng bản thân hắn còn lo không xong thì hơi sức đâu mà lo cho đám lang yêu đó được. Về tới được động phủ, Trần Lâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn kiệt sức nằm dài xuống đất, mà hai huynh muội họ Đường cũng ngồi bệt xuống mà thở dốc. Đường Ngọc Lan vừa vỗ ngực, vừa hổn hểnh nói:
- Cuối cùng... cuối cùng... cũng chạy thoát!
Trần Lâm dự định là sẽ trách mắng bọn họ, nhưng vừa mới đưa tay lên, lại rút về. Cuối cùng, hắn thở dài nói:
- Vẫn là thực lực không đủ!
- Này... Này, ngươi có muốn chết cũng đừng có mà cầm theo ta chết cùng nhé. Ta thật sự không thích mấy cái hàm răng lởm chởm đầy mùi hôi thối đó đâu.
Đàn sói đang vây quanh mấy cái xác lợn tinh cùng với hai huynh muội họ Đường. Chúng nhận thấy có người xông đến, giết chết mấy đồng loại thì tru lên những tiếng giận dữ. Một con sói màu xám to lớn nhất bầy ngẩng đầu lên trời tru một hồi dài, đám sói vây quanh đều phải lùi lại phía sau, tản ra hai bên hông nó mà đứng. Một giọng nói trầm thấp truyền vào trong đầu của Trần Lâm:
- Nhân loại, trên người của ngươi ta ngửi thấy mùi máu mà đồng loại của ta để lại. Hơn một năm nay, ta nghe đám tiểu bối trong tộc nói có kẻ đang không ngừng săn giết chúng. Và kẻ đó, chính là ngươi? Trần Lâm nhìn cái thân hình to như một quả đồi nhỏ của nó, hắn cũng không có lên tiếng trả lời, mà nhìn chằm chằm về phía hai huynh muội họ Đường vẫn đang còn bị đàn sói vây quanh:
- Hai huynh muội các ngươi đêm hôm không có chuyện gì làm hay sao lại chạy ra chỗ này. Bây giờ, các ngươi nói ta phải làm sao đây?
Đường Ngọc Lan thấy Trần Lâm đến cứu mình trong lòng không khỏi có chút hỗn loạn. Nàng vừa mừng, vừa sợ nói:
- Lâm đại ca, huynh mau chạy đi! Đừng có quan tâm đến ta và đại ca!
Cái khí linh đang nằm yên trong hắc kiếm, trong lòng mắng lên mấy câu:
- Tiểu nha đâu ngươi nói hay nhỉ, hắn là vì cưu ngươi mới chạy đến chỗ nay. Ngươi nói hắn đi thì hắn sẽ đi sao? Chỉ có ta là số khổ, đi theo một tên chủ nhân vừa đần lại vừa cố chấp. Không biết lần này ta có thật sự bị mấy thứ gớm ghiết này gặm cho mấy cái đây này.
Trong khi nó còn đang than vãn, Trần Lâm đã rút thanh hắc kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt âm lãnh nhìn bầy sói:
- Lang vương, ta biết ngươi chính là thủ lĩnh của chúng. Ta vốn cũng không muốn cùng các ngươi liều mạng, chỉ cần các ngươi thả hai huynh muội phía bên kia ra, ta bảo đảm sẽ không săn giết tộc nhân của ngươi nữa. Từ hôm nay, ta cũng sẽ ghi nợ ngươi một món ân tình. Nhưng nếu hôm nay ngươi dám làm thương đến hai huynh đệ họ; Trần Lâm ta thề, chỉ cần ta sống sót rời khỏi chỗ này, tộc nhân của ngươi sẽ không bao giờ còn xuất hiện ở U Minh lâm này thêm một lần nào nữa.
Một cỗ khí thế bộc phát ra ngoài, kèm theo uy thế từ thanh hắc kiếm trên tay Trần Lâm làm cho con lang vương không khỏi rùng mình lùi lại phía sau một bước. Trong lòng nó dâng lên một cỗ bất an chưa từng có trong đời. Nó có cảm giác như là gã tu sĩ nhân loại mới luyện khí cảnh tầng bảy này thật sự sẽ có một ngày huyết tẩy cả đàn lang yêu. Nó tin tưởng vào trực giác của mình, nên cũng không dám lỗ mãng xông lên đánh bừa. Trong lòng nó âm thầm quyết định, hoặc là một chiêu giết chết tên nhân loại trước mặt, hoặc là thả hắn đi ra ngoài.
Trần Lâm thu lại khí thế, con lang vương cũng ra hiệu cho đàn sói lùi lại phía sau mấy bước. Thân hình khổng lồ của nó chậm rãi di chuyển đến trước mặt Trần Lâm, một cỗ khí thế vương giả không phát mà tự uy, chèn ép làm cho đàn sói phải tru lên những tiếng sợ hãi. Trần Lâm từng là tướng lãnh thống lĩnh mấy ngàn binh sĩ, từng phải đối mặt với sống chết hắn còn không có lùi bước, chỉ là chút vương uy làm sao mà doạ lui hắn được. Trần Lâm nhìn lên thân hình đồ sộ của lang vương mà cười:
- Lang vương đại nhân thật biết doạ người nha!
Lang vương trong lòng giật mình, không khỏi thầm bội phục người thanh niên trước mặt. Nêú nó nhớ không nhầm, trước đây từng có mấy tên tu sĩ cảnh giới còn cao hơn hắn tới mấy tầng, nhưng chỉ cần nó đem uy áp của bậc vương giả ra cũng đủ để doạ bọn họ bỏ chạy thục mạng.
- Nhân loại, ta biết là hôm nay khó giết được ngươi. Nhưng ta cũng sẽ tuyệt đối không tin lời của một nhân loại như ngươi. Ta nghe nói, nhân loại các ngươi rất sợ tâm ma quấn thân. Vậy thì ngươi hãy đem lời thề tâm ma ra mà thề, như thế ta mới tin vào sự chân thành của ngươi được.
Trần Lâm không chút do dự đưa tay lên thề:
- Ta, Trần Lâm xin thề với tâm ma của mình, chỉ cần hôm nay lang vương và tộc nhân của mình không gây tổn hại đến huynh muội Đường Ngọc Minh, Đường Ngọc Lan. Ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình, nếu không sẽ bị tâm ma phản phệ mà chết, vĩnh bất siêu sinh!
Lang vương thấy Trần Lâm đã phát thệ, nó liền lệnh cho tộc đàn của mình mang theo mấy cái xác lợn tinh vừa săn được đem trở về. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trên bầu trời dị biến phát sinh. Một đàn mười con phi thú từ xa bay đến. Đàn phi thú này đều có hình dạng đầu hổ, mình sư tử có cánh. Đám phi thú này có tên là sư hổ điểu, là một loại yêu thú pha tạp giữa hổ yêu và sư điểu. Chúng là phi thú cấp ba, thường được dùng để phi hành hoặc là chiến đấu. Lang vương lần này đã thật sự nổi giận:
- Nhân loại, ngươi thật là vô sĩ, lẽ nào ngươi không sợ tâm ma phản phệ sao?
Trần Lâm còn chưa kịp giải thích đã bị cái móng vuốt to gấp đôi thân hình hắn chụp xuống. Trần Lâm lần này đúng là có miệng mà không thể nói. Hắn cũng không có ngu ngốc đến mức đứng im chịu chết. Thanh hắc kiếm trong tay ngay lập tức được tế lên, một kiếm mở ra cộng với một chưởng vỗ xuống của lang vương làm cho mặt đất trở nên chấn động kịch liệt. Đất đá xung quanh trăm trượng đều bị cuốn bay, cây cối cũng bị ngã rạp. Một cái hố lớn chừng chục trượng được hình thành. Trần Lâm hai tay cầm kiếm hầu như bị tê dại, không còn chút cảm giác nào. Chậm thêm chút nữa, hắn e là không còn mạng để mà trở về. Trần Lâm vừa ho sặc sụa, vừa gằng giọng mắng:
- Con bà nó, đám người đến nếu là người của ta, ta làm gì phải nói chuyện dài dòng với ngươi. Ta xem chừng bọn chúng là vô tình đi ngang qua chỗ này, nếu ngươi còn không đem đàn thú của ngươi chạy mau, còn dây dưa ở chỗ này bị chúng phát hiện ra thì nguy to. Ta cũng không muốn dính đến mấy chuyện thị phi này, chúng ta đường ai nấy chạy. Ngươi thấy thế nào?
Thấy thực lực của Trần Lâm không phải như tu vi thể hiện bên ngoài, nếu còn đánh nữa sẽ bị bọn người kia phát hiện. Đến lúc đó nó muốn chạy cũng chạy không được. Con lang vương dứt khoát ra hiệu cho đàn thú mau chóng chạy đi. Trần Lâm cũng vội vàng dần theo hai huynh muội họ Đường bỏ trốn. Hành đúng của một người, một yêu tuy là nhanh chóng, dứt khoát nhưng cũng không tránh được ánh mắt của đám người đang đi tới. Một tên tu sĩ đang đứng trên sư hổ điểu, tuổi chừng hai mươi, hai mốt ra hiệu cho đám người bay bên cạnh:
- Các ngươi xem, phía dưới có ba tên tu sĩ luyện khí cảnh, bên cạnh còn có một bầy yêu lang chừng hơn hai mươi con. Bên trong đàn yêu lang còn có một con lang vương tam cấp hậu kỳ. Mấy ngày nữa là đến sinh nhật hai tỷ muội Thu Hà, Thu Hân của Lý gia rồi. Cha ta nói, đến hôm đó sẽ đến Lý gia giúp ta hứa hôn. Chỉ cần bắt con lang vương này đem đến Lý gia làm quà gặp mắt, chắc chắn mối hôn sự này sẽ thành. Hai tỷ muội nhà họ Lý đều có thể chất đặc biệt, chỉ cần ta có thể song tu với một trong hai nàng, chuyện ta kết đan tỷ lệ sẽ tăng lên tới mấy thành. Khi kết đan xong, ta có thể tiến vào trong nội môn đệ tử rồi.
Đám thanh niên đi bên cạnh đều gật đầu phụ hoạ theo:
- Chúc mừng, chúc mừng!
- Chúc mừng Tứ Hổ ca sớm ngày kết thành kim đan, tiến vào nội môn!
Trong đám đệ tử U Minh tông đang cưỡi phi thú, Tứ Hổ là người có tu vi cao nhất, đã đạt đến tầng thứ tám chân nguyên cảnh, cách tầng chín đại viên mãn cũng không còn bao xa. Theo quy định của U Minh tông, chỉ cần đệ tử ngoại môn trước một trăm tuổi có thể kết đan thành công thì đều đủ tử cách để trở thành đệ tử nội môn, nhận được địa vị và ưu đãi cao hơn. Mà tên Tứ Hổ này tuổi thực cũng không quá ba mươi, tu vi đạt đã đến hiện tại cũng xem như là một nhân tài hiếm thấy. Hắn ở trong tông môn danh vọng cũng rất cao. Mà đám đệ tử đi bên cạnh tu vi cao nhất cũng chỉ đạt tới chân nguyên cảnh tầng bốn, tầng năm. Bọn họ chẳng khác nào thủ hạ dưới trướng của Tứ Hổ. Đợi cho đám huynh đệ đồng môn im lặng, Tứ Hổ mới nghiêm mặt nói:
- Các ngươi còn lôi thôi nữa là con lang vương này chạy mất rồi đó!
Hắn thấy đám huynh đệ đồng môn đã nghiêm chỉnh trở lại, mới ra lệnh nói:
- Các ngươi thay ta giải quyết mấy con lang yêu ở ngoài, còn con lang vương cứ để một mình ta thu phục là được.
Hắn nói xong, cũng không đợi cho mọi người đồng ý hay không mà trực tiếp cưỡi su hổ điểu nhắm hướng lang vương mà bay đến. Con lang vương thấy tên nhân loại có tu vi cao nhất đuổi theo hướng mình thì không khỏi hú dài một tiếng, lệnh cho bầy yêu lang tập trung trở lại công kích. Tứ Hổ thấy thế thì khinh thường quát lớn:
- Súc sinh, còn không mau quy phục!
Hắn tế ra một cái tử kim hồ lô. Cái tử kim hồ lô này là một món trung phẩm pháp bảo, chuyên dùng để nuôi nhốt linh hoả dùng trong luyện đan, luyện khí. Tử kim hồ lô vừa ra linh hoả từ bên trong liền phun trào, thiêu rụi hết thẩy những vật cản đường, kể cả mấy con yêu lang đang xông tới. Con lang vương biết tình thế không ổn, nên cũng không có lệnh cho đám yêu lang xông đến nữa. Mà nó trực tiếp chắn ở trước mặt Tứ Hổ vung bàn chân đầy móng nhọn sắc bén vỗ về phía đầu của hắn. Tứ Hổ dù sao cũng là đệ tử ngoại môn của U Minh tông, kinh nghiệm chiến đấu không phải là ít. Hắn lập tức trụ vững hai chân, vươn người đưa hai tay thành quyền đánh thẳng vào lang trảo. Một tiếng hổ gầm phát ra từ song quyền của hắn chấn cho con lang vương lui lại phía sau hơn mười bước. Mà ngay dưới chân Tứ Hổ cũng tạo thành một cái hố sâu hơn ba, bốn trượng. Hai tay hắn không khỏi có chút tê dại.
Mấy chuyện này Trần Lâm cũng không hề hay biết, hắn một đường cùng với hai huynh muội họ Đường chạy trở về động phủ của chính mình. Trên đường đi hắn có mấy lần nghe tiếng yêu lang gầm rú, nhưng bản thân hắn còn lo không xong thì hơi sức đâu mà lo cho đám lang yêu đó được. Về tới được động phủ, Trần Lâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn kiệt sức nằm dài xuống đất, mà hai huynh muội họ Đường cũng ngồi bệt xuống mà thở dốc. Đường Ngọc Lan vừa vỗ ngực, vừa hổn hểnh nói:
- Cuối cùng... cuối cùng... cũng chạy thoát!
Trần Lâm dự định là sẽ trách mắng bọn họ, nhưng vừa mới đưa tay lên, lại rút về. Cuối cùng, hắn thở dài nói:
- Vẫn là thực lực không đủ!
Danh sách chương