Khóa học thư pháp Nguyệt Hoàn không tới được.
Vân tiên sinh đã nhận được tin tức nói Nguyệt Hoàn bị cấm túc, Vân tiên sinh nhìn ba cô nương vùi đầu viết, hơi hơi thở dài. Thật ra trong bốn cô nương người có thiên phú nhất là Tam cô nương, thế nhưng có tiềm lực nhất lại là Tứ cô nương. Hơn một tháng qua từ một người không biết viết chữ tới giờ phút này chữ viết đã có hình có dạng thật sự là người rất hiếm có, bởi vậy có thể thấy được Tứ cô nương không những có ngộ tính tốt, mà còn rất nỗ lực, nếu có thể kiên trì chắc chắn sau này sẽ có thành tích nổi bật. Chỉ là lời này nàng không thể nói, nói ra sẽ không tốt cho Tứ cô nương, đây là bi ai của một người sinh ra làm thứ nữ.
Khi đi học Nguyệt Dao đều viết phỏng theo bản chữ mẫu 《 Khoái tuyết thì tình 》, hôm nay cũng giống vậy. Chẳng qua sau khi viết ba lần mới nhìn thấy chỗ ngồi của Nguyệt Hoàn bị trống thì hơi kinh ngạc. Lấy trình độ học tập chăm chỉ của Nguyệt Hoàn nếu không có chuyện gì quá quan trọng sẽ không vắng mặt, xem ra chuyện của Tô di nương đã làm liên lụy tới Nguyệt Hoàn.
Đoạn đường Nguyệt Dao đi từ Lan Khê viện đến Tĩnh Tư Viên không ngắn, nếu còn tới phòng chính thời gian sẽ dài hơn. Cho nên từ lúc lão phu nhân nói không cần thỉnh an vào sáng sớm và buổi tối, Nguyệt Dao cũng không qua đó nữa. Đình Chính tới Lý phủ học tập, sau mỗi lần tan học Nguyệt Dao đều sẽ sang phòng chính, mặc dù bình thường cũng chỉ ngồi ở đó không tới hai khắc đồng hồ, thế nhưng lão phu nhân lại rất vui mừng.
Ngày hôm đó Nguyệt Dao lại theo thường lệ tới phòng chính bồi lão phu nhân. Đối với việc tôn nữ hiếu thuận đương nhiên lão phu nhân rất vui vẻ, từ trên xuống dưới cũng đều nói Nguyệt Dao là một người hiếu thuận.
Trên đường tới phòng chính Nguyệt Dao hỏi Hoa Lôi: "Vì chuyện gì mà Tứ cô nương không tới học? Đã xảy ra chuyện gì?" Nguyệt Dao không nghĩ là do việc mượn sách.
Đặng ma ma tiêu tốn một số bạc lớn mua người thông báo tin tức quả nhiên rất có hiệu quả, tin tức trong Liên phủ đều có thể biết ngay trước tiên. Hoa Lôi đã sớm nhận được tin tức: "Cô nương, đại phu nhân trách phạt Tô di nương. Tứ cô nương vọt tới chính phòng kêu gào la hét với đại phu nhân, vì thế bị đại phu nhân cấm túc."
Mi tâm Nguyệt Dao run lên, không nghĩ tới người chiếm thân Nguyệt Hoàn mới này lại có thể coi Tô di nương làm mẹ nhanh như vậy. Lại dám vì Tô di nương mà kêu la với Mạc thị, có can đảm không tệ; chẳng qua thông qua đó cũng có thể thấy được tính cách người này rất tốt, nếu là Nguyệt Hoàn trước kia chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy.
Nguyệt Dao cảm thấy có ý tứ, về sau đại phòng sẽ thiếu một Nguyệt Hoàn hay vờ hiền lành chậm chạp, ngược lại có hơn một Tứ cô nương hiếu thuận có sự can đảm. Xem ra, nàng sẽ giúp đỡ vị Tứ cô nương hiếu thuận này đôi chỗ thích hợp.
Nguyệt Dao đến phòng chính vấn an lão phu nhân, vô ý nói đến chuyện Nguyệt Hoàn vắng bữa học hôm nay: "Tổ mẫu, người không biết đâu Tứ muội muội thật sự rất có thiên phú, mặc dù tiên sinh không có công khai khen ngợi, thế nhưng con lại biết trong bốn tỷ muội chúng con Tứ muội muội chính là người có thiên tư nhất." Lời này của Nguyệt Dao là thật tâm thật ý, ngay cả nàng cũng phải giật mình với tốc độ học tập của Nguyệt Hoàn thì sao tiên sinh có thể không biết chứ, chỉ là vì tiên sinh ngại thân phận con thứ của Nguyệt Hoàn, nên không dám công khai khen ngợi.
Ánh mắt lão phu nhân lóe lóe: "Ồ, là thật sao?" Tiên sinh nói chuyện với lão phu nhân đều chỉ nói Nguyệt Băng và Nguyệt Dao thật là tốt, còn với Nguyệt Doanh và Nguyệt Hoàn cũng có khen ngợi, chẳng qua đều là bổ sung thêm thôi. Cho nên lão phu nhân còn chưa biết rõ Nguyệt Hoàn cũng là một khối mỹ ngọc.
Nguyệt Dao cười nói: "Tổ mẫu, Nguyệt Dao còn có thể gạt người sao. Tứ muội muội còn tốt hơn con nhiều lắm, con quả thật cam bái hạ phong." Khi Nguyệt Dao cười, mi mắt cong cong giống như ánh trăng treo trên trời cao, vô cùng xinh đẹp.
Lão phu nhân như có điều suy nghĩ.
Nguyệt Dao thấy lão phu nhân không tiếp lời, cũng không tiếp tục nói chuyện này, mà lại nói đến những chuyện khác: "Tổ mẫu, lại qua hai ngày nữa Chính ca nhi sẽ trở về. Con muốn làm thêm cho Chính ca nhi hai bộ quần áo mùa đông." Bình thường vào mùa đông mỗi chủ tử đều có thêm bốn bộ quần áo, một mùa đông bốn bộ hiển nhiên không đủ. Nguyệt Dao vẫn luôn không tín nhiệm Mạc thị, định bụng tự mình đi làm.
Làm nhiều thêm hai bộ quần áo, đối với lão phu nhân mà nói chỉ là việc nhỏ. Chẳng qua quy củ chính là quy củ, muốn làm thêm quần áo, phải tự bỏ bạc riêng ra.
Lão phu nhân nhìn quần áo đơn bạc trên người Nguyệt Dao: "Bây giờ khí trời cũng chuyển lạnh, con nên chú ý thân thể nhiều hơn, đừng để bị lạnh."
Sau khi do dự một chút Nguyệt Dao nói: "Tổ mẫu, Lan Khê viện cách phòng bếp quá xa. Mùa hè cũng còn tốt, chỉ là qua ít ngày nữa khí trời sẽ trở nên lạnh, đến lúc đó muốn nấu chút nước nóng cũng không có phương tiện. Tổ mẫu, con muốn làm nóng trong Lan Khê viện." Làm nóng Nguyệt Dao nói ra rất uyển chuyển thế nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng, nàng muốn một cái nhà bếp nhỏ.
Lão phu nhân nghe xong hơi nhíu mày: "Nhưng bây giờ lại không thích hợp cho việc phá thổ động công (tương đương động thổ làm nhà)." Trước kia bà cũng muốn mở nhà bếp nhỏ trong Lan Khê viện, thế nhưng nhi tử vừa mới mất không thích hợp động thổ. Bây giờ gần tới tết âm lịch, phủ đệ bận nhiều chuyện cũng không thích hợp động thổ.
Nguyệt Dao nhẹ nhàng cười: "Không cần phải phiền toái như vậy ạ, vốn trong Lan Khê viện đã có nhà bếp nhỏ, chỉ là vẫn không được dùng tới. Con cho người đi quan sát qua, bên trong vẫn còn rất tốt, chỉ có chút cũ kỹ thôi ạ. Mời vài người thợ thủ công đến đổi mới một chút, thu dọn thật tốt là có thể dùng." Bây giờ là cơ hội tuyệt hảo. Một khi đợi tới cuối năm vậy thì không hay rồi. Còn sang năm, sang năm vậy càng không thể nói chắc được.
Lão phu nhân suy nghĩ một chút sau đó nói: "Lấy nhà bếp nhỏ của Lan Khê viện sửa chữa lại cũng tốt." Phá thổ động công không thích hợp, tu bổ đơn giản thì không có vấn đề gì.
Trong lòng Nguyệt Dao có phần áy náy, tổ mẫu thương yêu nàng như vậy, nhưng mỗi lần nàng đều tính toán với tổ mẫu, đối mặt tổ mẫu nàng luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lão phu nhân nhìn sự áy náy trong mắt Nguyệt Dao, cười cười vuốt gò má của Nguyệt Dao: "Nha đầu ngốc, chỉ là việc nhỏ, không gây phiền nhiễu tới sự thanh tĩnh của tổ mẫu, chỉ cần các con tốt là tổ mẫu an tâm."
Nguyệt Dao ôm lão phu nhân khẽ kêu một tiếng: "Tổ mẫu." Nàng thật hy vọng tổ mẫu có thể sống lâu trăm tuổi, như vậy nàng sẽ không phải băn khoăn thế này. Thế nhưng chuyện sinh lão bệnh tử không phải chuyện nàng có thể quyết định, cái nàng có thể làm chính là ở bên cạnh làm bạn với tổ mẫu nhiều hơn.
Lão phu nhân thương yêu nói: "Đứa nhỏ ngốc." Nguyệt Dao cẩn thận như vậy, lão phu nhân vừa đau lòng lại vừa khổ sở. Nếu lão nhị và tức phụ lão nhị vẫn còn sống, Nguyệt Dao có muốn cái gì thì chỉ cần mở miệng là được, làm sao đến mức phải quanh co lòng vòng đề cập với bà những chuyện nhỏ nhặt này.
Sau khi đi về Nguyệt Dao thấy kì lạ mà mà hỏi thăm: ""Ma ma, vì Nguyệt Hoàn mượn sách chỗ ta nên Mạc thị mới phạt Tô di nương quỳ, sao ta lại có cảm giác không đúng? Trong này hẳn là có chuyện gì khác." Coi như Mạc thị không thích Nguyệt Hoàn thân cận với nàng cũng không cần phải vì thế mà phạt Tô di nương quỳ từ sáng sớm tới tận trưa, làm thế này có phần giống chuyện bé xé ra to. Nguyệt Dao cảm thấy nhất định trong này có chuyện nàng không biết.
Đặng ma ma gật đầu: "Cô nương nghĩ rất đúng, Mạc thị không thể nào chỉ vì chút chuyện nhỏ mà trách phạt Tô di nương, chắc chắn trong này có ẩn tình." Chỉ là ẩn tình gì thì bọn họ không nghe ra được.
Nguyệt Dao lại nghĩ nhiều hơn, rốt cuộc là có chuyện gì mà lại chọn vào đúng lúc này. Nếu không phải nàng không nghĩ nhiều chắc chắn sẽ cho rằng vì Nguyệt Hoàn mượn sách mà làm cho Mạc thị tức giận, nhưng nếu không có quan hệ gì tới chuyện Nguyệt Hoàn mượn sách, tại sao phải Tô di nương lại lựa thời điểm này.
Nguyệt Dao nghĩ tới những lời Tô di nương đã nói với nàng kiếp trước, những lời này quả thực có thể nói là lời tâm huyết. Đương nhiên những thứ này đều chỉ là lời tâm huyết vì muốn nàng mê muội ngoan ngoãn nhảy vào chỗ chết: "Ma ma, ta cảm thấy Tô di nương này rất thú vị."
Đặng ma ma không hiểu được: "Cô nương nói thế là có ý gì?"
Nguyệt Dao nở nụ cười: "Đi điều tra lai lịch của Tô di nương cho ta, người khác ai cũng cho rằng vì Tô di nương sinh một trai một gái nên chắc chắn Mạc thị sẽ kiêng kỵ, nhưng mọi người lại không biết thực chất Tô di nương là trợ thủ đắc lực của Mạc thị." Chuyện Mạc thị khó thực hiện đều là do Tô di nương ra mặt. Đối với Mạc thị mà nói Tô di nương chính là một món vũ khí sắc bén; giúp đỡ nàng ta lấy lòng trượng phu, đối phó với những nữ nhân muốn tranh thủ tình cảm, độc chết tiểu thiếp cùng con cái thứ xuất.
Đặng ma ma không cho rằng một di nương lại đáng để Nguyệt Dao quan tâm như vậy, thế nhưng Nguyệt Dao đã kiên trì bà cũng không phản đối: "Cô nương, ta sẽ phái người đi thăm dò."
Nguyệt Dao tiến vào phòng vẽ vẽ xong một bức họa sau đó đưa cho Hoa Lôi xem, Hoa Lôi vừa xem vừa gật đầu tán thưởng không ngớt. Nguyệt Dao lại lắc đầu, vì nguyên nhân gì mà lắc đầu thì Nguyệt Dao từ chối giải thích với Hoa Lôi, bởi vì nàng có giải thích Hoa Lôi cũng không hiểu.
Buổi tối lúc đi ngủ, Nguyệt Dao không nhịn được lại nghĩ tới chuyện Tô di nương. Nguyệt Dao rùng mình, có lẽ nàng đã nghĩ lầm rồi, không phải Mạc thị ngăn cản Nguyệt Hoàn lui tới với nàng, rất có thể là Tô di nương không muốn Nguyệt Hoàn qua lại với nàng mà thiết kế ra trò này, để cho Nguyệt Hoàn bị dạy dỗ mà không dám qua lại với nàng nữa.
Nguyệt Dao nhẹ nhàng thở ra, nếu là như vậy e rằng nàng đã nghĩ quá đơn giản; một ngày nào đó nàng sẽ đứng vào phía đối lập với tất cả các nữ nhân của đại phòng. Cuộc sống như thế thật khiến người ta mệt mỏi, ngược lại nó làm nàng hoài niệm tới cuộc sống ở am ni cô, tuy rằng kham khổ nhưng mỗi ngày đều sống không buồn không lo.
Khi Mạc thị đến thỉnh an lão phu nhân nói: "Đứa bé còn nhỏ, làm việc có chỗ xúc động, ngươi trách phạt cũng là đúng, chỉ là trước kia Tứ nha đầu bị ngã hỏng đầu quy củ gì đó đều đã quên sạch sành sanh, bây giờ ma ma tiên sinh đều đang ở trong phủ đệ, ngươi để cho bọn họ chậm rãi dạy dỗ là được. Nếu còn cấm túc đến lúc đó lại rớt lại phía sau mấy đứa bé Nguyệt Doanh." Ý tứ của lão phu nhân đó là trách phạt Nguyệt Hoàn là nên, nhưng mà không thể để cho Nguyệt Hoàn bị chậm việc học. Ngẫm lại thành tích lúc đầu của Nguyệt Hoàn, có thể có biểu hiện tốt như bây giờ cũng là công lao của ma ma giáo dưỡng và tiên sinh.
Lão phu nhân đã lên tiếng, Mạc thị chỉ có thể vâng theo.
Tô di nương nghe thấy phu nhân sửa lại ẩn ý nhanh như vậy, vội nhét hà bao cho nha hoàn truyền lời, cẩn thận hỏi vì sao phu nhân đổi ý.
Nha hoàn nhận được tiền thưởng không dấu vết nặn nặn, hà bao cũng khá dày, tiền bạc bên trong chắc không ít. Lập tức nha hoàn bèn nhỏ giọng nói cho Tô di nương: "Sau khi phu nhân đi thỉnh an lão phu nhân về thì phân phó." Sáng sớm đi thỉnh an sau khi trở về, sắc mặt phu nhân có chút khó coi.
Tô di nương rùng mình trong lòng, lập tức tháo vòng bạc trên tay ra giao cho nha hoàn này, tỏ ý cảm ơn.
Nha hoàn kia thấy chiếc vòng bạc này cũng khá nặng, cũng không keo kiệt nói thêm hai câu: "Trước khi phu nhân đi thỉnh an lão phu nhân, Tam cô nương có tới phòng chính." Nói bóng gió như vậy tin tưởng Tô di nương hiểu được.
Sắc mặt Tô di nương xanh mét, quay sang nha hoàn thiếp thân nói: "Đi mời Tứ cô nương ra đây." Mới vừa rồi nàng còn đang do dự không biết có nên hạ liều thuốc mạnh hay không, nhưng bây giờ nhìn tới xem ra không thể không nói.
Sau khi Nguyệt Hoàn rửa sạch vết thương cho Tô di nương, liền đi sao chép kinh thư ngay, đã sao chép được một canh giờ, Nguyệt Hoàn vẫn không bình phục được tâm tình của mình. Hiện tại tâm tình nàng vô cùng hỏng bét, nghĩ tới chuyện vừa rồi liền thấy cực kỳ khó chịu.
Vân tiên sinh đã nhận được tin tức nói Nguyệt Hoàn bị cấm túc, Vân tiên sinh nhìn ba cô nương vùi đầu viết, hơi hơi thở dài. Thật ra trong bốn cô nương người có thiên phú nhất là Tam cô nương, thế nhưng có tiềm lực nhất lại là Tứ cô nương. Hơn một tháng qua từ một người không biết viết chữ tới giờ phút này chữ viết đã có hình có dạng thật sự là người rất hiếm có, bởi vậy có thể thấy được Tứ cô nương không những có ngộ tính tốt, mà còn rất nỗ lực, nếu có thể kiên trì chắc chắn sau này sẽ có thành tích nổi bật. Chỉ là lời này nàng không thể nói, nói ra sẽ không tốt cho Tứ cô nương, đây là bi ai của một người sinh ra làm thứ nữ.
Khi đi học Nguyệt Dao đều viết phỏng theo bản chữ mẫu 《 Khoái tuyết thì tình 》, hôm nay cũng giống vậy. Chẳng qua sau khi viết ba lần mới nhìn thấy chỗ ngồi của Nguyệt Hoàn bị trống thì hơi kinh ngạc. Lấy trình độ học tập chăm chỉ của Nguyệt Hoàn nếu không có chuyện gì quá quan trọng sẽ không vắng mặt, xem ra chuyện của Tô di nương đã làm liên lụy tới Nguyệt Hoàn.
Đoạn đường Nguyệt Dao đi từ Lan Khê viện đến Tĩnh Tư Viên không ngắn, nếu còn tới phòng chính thời gian sẽ dài hơn. Cho nên từ lúc lão phu nhân nói không cần thỉnh an vào sáng sớm và buổi tối, Nguyệt Dao cũng không qua đó nữa. Đình Chính tới Lý phủ học tập, sau mỗi lần tan học Nguyệt Dao đều sẽ sang phòng chính, mặc dù bình thường cũng chỉ ngồi ở đó không tới hai khắc đồng hồ, thế nhưng lão phu nhân lại rất vui mừng.
Ngày hôm đó Nguyệt Dao lại theo thường lệ tới phòng chính bồi lão phu nhân. Đối với việc tôn nữ hiếu thuận đương nhiên lão phu nhân rất vui vẻ, từ trên xuống dưới cũng đều nói Nguyệt Dao là một người hiếu thuận.
Trên đường tới phòng chính Nguyệt Dao hỏi Hoa Lôi: "Vì chuyện gì mà Tứ cô nương không tới học? Đã xảy ra chuyện gì?" Nguyệt Dao không nghĩ là do việc mượn sách.
Đặng ma ma tiêu tốn một số bạc lớn mua người thông báo tin tức quả nhiên rất có hiệu quả, tin tức trong Liên phủ đều có thể biết ngay trước tiên. Hoa Lôi đã sớm nhận được tin tức: "Cô nương, đại phu nhân trách phạt Tô di nương. Tứ cô nương vọt tới chính phòng kêu gào la hét với đại phu nhân, vì thế bị đại phu nhân cấm túc."
Mi tâm Nguyệt Dao run lên, không nghĩ tới người chiếm thân Nguyệt Hoàn mới này lại có thể coi Tô di nương làm mẹ nhanh như vậy. Lại dám vì Tô di nương mà kêu la với Mạc thị, có can đảm không tệ; chẳng qua thông qua đó cũng có thể thấy được tính cách người này rất tốt, nếu là Nguyệt Hoàn trước kia chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy.
Nguyệt Dao cảm thấy có ý tứ, về sau đại phòng sẽ thiếu một Nguyệt Hoàn hay vờ hiền lành chậm chạp, ngược lại có hơn một Tứ cô nương hiếu thuận có sự can đảm. Xem ra, nàng sẽ giúp đỡ vị Tứ cô nương hiếu thuận này đôi chỗ thích hợp.
Nguyệt Dao đến phòng chính vấn an lão phu nhân, vô ý nói đến chuyện Nguyệt Hoàn vắng bữa học hôm nay: "Tổ mẫu, người không biết đâu Tứ muội muội thật sự rất có thiên phú, mặc dù tiên sinh không có công khai khen ngợi, thế nhưng con lại biết trong bốn tỷ muội chúng con Tứ muội muội chính là người có thiên tư nhất." Lời này của Nguyệt Dao là thật tâm thật ý, ngay cả nàng cũng phải giật mình với tốc độ học tập của Nguyệt Hoàn thì sao tiên sinh có thể không biết chứ, chỉ là vì tiên sinh ngại thân phận con thứ của Nguyệt Hoàn, nên không dám công khai khen ngợi.
Ánh mắt lão phu nhân lóe lóe: "Ồ, là thật sao?" Tiên sinh nói chuyện với lão phu nhân đều chỉ nói Nguyệt Băng và Nguyệt Dao thật là tốt, còn với Nguyệt Doanh và Nguyệt Hoàn cũng có khen ngợi, chẳng qua đều là bổ sung thêm thôi. Cho nên lão phu nhân còn chưa biết rõ Nguyệt Hoàn cũng là một khối mỹ ngọc.
Nguyệt Dao cười nói: "Tổ mẫu, Nguyệt Dao còn có thể gạt người sao. Tứ muội muội còn tốt hơn con nhiều lắm, con quả thật cam bái hạ phong." Khi Nguyệt Dao cười, mi mắt cong cong giống như ánh trăng treo trên trời cao, vô cùng xinh đẹp.
Lão phu nhân như có điều suy nghĩ.
Nguyệt Dao thấy lão phu nhân không tiếp lời, cũng không tiếp tục nói chuyện này, mà lại nói đến những chuyện khác: "Tổ mẫu, lại qua hai ngày nữa Chính ca nhi sẽ trở về. Con muốn làm thêm cho Chính ca nhi hai bộ quần áo mùa đông." Bình thường vào mùa đông mỗi chủ tử đều có thêm bốn bộ quần áo, một mùa đông bốn bộ hiển nhiên không đủ. Nguyệt Dao vẫn luôn không tín nhiệm Mạc thị, định bụng tự mình đi làm.
Làm nhiều thêm hai bộ quần áo, đối với lão phu nhân mà nói chỉ là việc nhỏ. Chẳng qua quy củ chính là quy củ, muốn làm thêm quần áo, phải tự bỏ bạc riêng ra.
Lão phu nhân nhìn quần áo đơn bạc trên người Nguyệt Dao: "Bây giờ khí trời cũng chuyển lạnh, con nên chú ý thân thể nhiều hơn, đừng để bị lạnh."
Sau khi do dự một chút Nguyệt Dao nói: "Tổ mẫu, Lan Khê viện cách phòng bếp quá xa. Mùa hè cũng còn tốt, chỉ là qua ít ngày nữa khí trời sẽ trở nên lạnh, đến lúc đó muốn nấu chút nước nóng cũng không có phương tiện. Tổ mẫu, con muốn làm nóng trong Lan Khê viện." Làm nóng Nguyệt Dao nói ra rất uyển chuyển thế nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng, nàng muốn một cái nhà bếp nhỏ.
Lão phu nhân nghe xong hơi nhíu mày: "Nhưng bây giờ lại không thích hợp cho việc phá thổ động công (tương đương động thổ làm nhà)." Trước kia bà cũng muốn mở nhà bếp nhỏ trong Lan Khê viện, thế nhưng nhi tử vừa mới mất không thích hợp động thổ. Bây giờ gần tới tết âm lịch, phủ đệ bận nhiều chuyện cũng không thích hợp động thổ.
Nguyệt Dao nhẹ nhàng cười: "Không cần phải phiền toái như vậy ạ, vốn trong Lan Khê viện đã có nhà bếp nhỏ, chỉ là vẫn không được dùng tới. Con cho người đi quan sát qua, bên trong vẫn còn rất tốt, chỉ có chút cũ kỹ thôi ạ. Mời vài người thợ thủ công đến đổi mới một chút, thu dọn thật tốt là có thể dùng." Bây giờ là cơ hội tuyệt hảo. Một khi đợi tới cuối năm vậy thì không hay rồi. Còn sang năm, sang năm vậy càng không thể nói chắc được.
Lão phu nhân suy nghĩ một chút sau đó nói: "Lấy nhà bếp nhỏ của Lan Khê viện sửa chữa lại cũng tốt." Phá thổ động công không thích hợp, tu bổ đơn giản thì không có vấn đề gì.
Trong lòng Nguyệt Dao có phần áy náy, tổ mẫu thương yêu nàng như vậy, nhưng mỗi lần nàng đều tính toán với tổ mẫu, đối mặt tổ mẫu nàng luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lão phu nhân nhìn sự áy náy trong mắt Nguyệt Dao, cười cười vuốt gò má của Nguyệt Dao: "Nha đầu ngốc, chỉ là việc nhỏ, không gây phiền nhiễu tới sự thanh tĩnh của tổ mẫu, chỉ cần các con tốt là tổ mẫu an tâm."
Nguyệt Dao ôm lão phu nhân khẽ kêu một tiếng: "Tổ mẫu." Nàng thật hy vọng tổ mẫu có thể sống lâu trăm tuổi, như vậy nàng sẽ không phải băn khoăn thế này. Thế nhưng chuyện sinh lão bệnh tử không phải chuyện nàng có thể quyết định, cái nàng có thể làm chính là ở bên cạnh làm bạn với tổ mẫu nhiều hơn.
Lão phu nhân thương yêu nói: "Đứa nhỏ ngốc." Nguyệt Dao cẩn thận như vậy, lão phu nhân vừa đau lòng lại vừa khổ sở. Nếu lão nhị và tức phụ lão nhị vẫn còn sống, Nguyệt Dao có muốn cái gì thì chỉ cần mở miệng là được, làm sao đến mức phải quanh co lòng vòng đề cập với bà những chuyện nhỏ nhặt này.
Sau khi đi về Nguyệt Dao thấy kì lạ mà mà hỏi thăm: ""Ma ma, vì Nguyệt Hoàn mượn sách chỗ ta nên Mạc thị mới phạt Tô di nương quỳ, sao ta lại có cảm giác không đúng? Trong này hẳn là có chuyện gì khác." Coi như Mạc thị không thích Nguyệt Hoàn thân cận với nàng cũng không cần phải vì thế mà phạt Tô di nương quỳ từ sáng sớm tới tận trưa, làm thế này có phần giống chuyện bé xé ra to. Nguyệt Dao cảm thấy nhất định trong này có chuyện nàng không biết.
Đặng ma ma gật đầu: "Cô nương nghĩ rất đúng, Mạc thị không thể nào chỉ vì chút chuyện nhỏ mà trách phạt Tô di nương, chắc chắn trong này có ẩn tình." Chỉ là ẩn tình gì thì bọn họ không nghe ra được.
Nguyệt Dao lại nghĩ nhiều hơn, rốt cuộc là có chuyện gì mà lại chọn vào đúng lúc này. Nếu không phải nàng không nghĩ nhiều chắc chắn sẽ cho rằng vì Nguyệt Hoàn mượn sách mà làm cho Mạc thị tức giận, nhưng nếu không có quan hệ gì tới chuyện Nguyệt Hoàn mượn sách, tại sao phải Tô di nương lại lựa thời điểm này.
Nguyệt Dao nghĩ tới những lời Tô di nương đã nói với nàng kiếp trước, những lời này quả thực có thể nói là lời tâm huyết. Đương nhiên những thứ này đều chỉ là lời tâm huyết vì muốn nàng mê muội ngoan ngoãn nhảy vào chỗ chết: "Ma ma, ta cảm thấy Tô di nương này rất thú vị."
Đặng ma ma không hiểu được: "Cô nương nói thế là có ý gì?"
Nguyệt Dao nở nụ cười: "Đi điều tra lai lịch của Tô di nương cho ta, người khác ai cũng cho rằng vì Tô di nương sinh một trai một gái nên chắc chắn Mạc thị sẽ kiêng kỵ, nhưng mọi người lại không biết thực chất Tô di nương là trợ thủ đắc lực của Mạc thị." Chuyện Mạc thị khó thực hiện đều là do Tô di nương ra mặt. Đối với Mạc thị mà nói Tô di nương chính là một món vũ khí sắc bén; giúp đỡ nàng ta lấy lòng trượng phu, đối phó với những nữ nhân muốn tranh thủ tình cảm, độc chết tiểu thiếp cùng con cái thứ xuất.
Đặng ma ma không cho rằng một di nương lại đáng để Nguyệt Dao quan tâm như vậy, thế nhưng Nguyệt Dao đã kiên trì bà cũng không phản đối: "Cô nương, ta sẽ phái người đi thăm dò."
Nguyệt Dao tiến vào phòng vẽ vẽ xong một bức họa sau đó đưa cho Hoa Lôi xem, Hoa Lôi vừa xem vừa gật đầu tán thưởng không ngớt. Nguyệt Dao lại lắc đầu, vì nguyên nhân gì mà lắc đầu thì Nguyệt Dao từ chối giải thích với Hoa Lôi, bởi vì nàng có giải thích Hoa Lôi cũng không hiểu.
Buổi tối lúc đi ngủ, Nguyệt Dao không nhịn được lại nghĩ tới chuyện Tô di nương. Nguyệt Dao rùng mình, có lẽ nàng đã nghĩ lầm rồi, không phải Mạc thị ngăn cản Nguyệt Hoàn lui tới với nàng, rất có thể là Tô di nương không muốn Nguyệt Hoàn qua lại với nàng mà thiết kế ra trò này, để cho Nguyệt Hoàn bị dạy dỗ mà không dám qua lại với nàng nữa.
Nguyệt Dao nhẹ nhàng thở ra, nếu là như vậy e rằng nàng đã nghĩ quá đơn giản; một ngày nào đó nàng sẽ đứng vào phía đối lập với tất cả các nữ nhân của đại phòng. Cuộc sống như thế thật khiến người ta mệt mỏi, ngược lại nó làm nàng hoài niệm tới cuộc sống ở am ni cô, tuy rằng kham khổ nhưng mỗi ngày đều sống không buồn không lo.
Khi Mạc thị đến thỉnh an lão phu nhân nói: "Đứa bé còn nhỏ, làm việc có chỗ xúc động, ngươi trách phạt cũng là đúng, chỉ là trước kia Tứ nha đầu bị ngã hỏng đầu quy củ gì đó đều đã quên sạch sành sanh, bây giờ ma ma tiên sinh đều đang ở trong phủ đệ, ngươi để cho bọn họ chậm rãi dạy dỗ là được. Nếu còn cấm túc đến lúc đó lại rớt lại phía sau mấy đứa bé Nguyệt Doanh." Ý tứ của lão phu nhân đó là trách phạt Nguyệt Hoàn là nên, nhưng mà không thể để cho Nguyệt Hoàn bị chậm việc học. Ngẫm lại thành tích lúc đầu của Nguyệt Hoàn, có thể có biểu hiện tốt như bây giờ cũng là công lao của ma ma giáo dưỡng và tiên sinh.
Lão phu nhân đã lên tiếng, Mạc thị chỉ có thể vâng theo.
Tô di nương nghe thấy phu nhân sửa lại ẩn ý nhanh như vậy, vội nhét hà bao cho nha hoàn truyền lời, cẩn thận hỏi vì sao phu nhân đổi ý.
Nha hoàn nhận được tiền thưởng không dấu vết nặn nặn, hà bao cũng khá dày, tiền bạc bên trong chắc không ít. Lập tức nha hoàn bèn nhỏ giọng nói cho Tô di nương: "Sau khi phu nhân đi thỉnh an lão phu nhân về thì phân phó." Sáng sớm đi thỉnh an sau khi trở về, sắc mặt phu nhân có chút khó coi.
Tô di nương rùng mình trong lòng, lập tức tháo vòng bạc trên tay ra giao cho nha hoàn này, tỏ ý cảm ơn.
Nha hoàn kia thấy chiếc vòng bạc này cũng khá nặng, cũng không keo kiệt nói thêm hai câu: "Trước khi phu nhân đi thỉnh an lão phu nhân, Tam cô nương có tới phòng chính." Nói bóng gió như vậy tin tưởng Tô di nương hiểu được.
Sắc mặt Tô di nương xanh mét, quay sang nha hoàn thiếp thân nói: "Đi mời Tứ cô nương ra đây." Mới vừa rồi nàng còn đang do dự không biết có nên hạ liều thuốc mạnh hay không, nhưng bây giờ nhìn tới xem ra không thể không nói.
Sau khi Nguyệt Hoàn rửa sạch vết thương cho Tô di nương, liền đi sao chép kinh thư ngay, đã sao chép được một canh giờ, Nguyệt Hoàn vẫn không bình phục được tâm tình của mình. Hiện tại tâm tình nàng vô cùng hỏng bét, nghĩ tới chuyện vừa rồi liền thấy cực kỳ khó chịu.
Danh sách chương