Lúc chạng vạng, vệt nắng chiều cuối cùng chiếu vào trong viện, hoa cỏ cây cối trong sân, dường như được phủ thêm một tầng áo của ráng chiều, khiến người ta ngẩn ngơ mắt nhìn.
Nguyệt Dao lẩm bẩm: "Cảnh đẹp luôn tồn tại ở mọi nơi, nhưng còn phải xem bản thân người ta có tâm tình thưởng thức hay không." Từ khi được lời nói của Hoa Lôi khơi lên mạch suy nghĩ, hiện tại Nguyệt Dao cảm thấy mọi nơi trong viện đều đẹp như tranh vẽ, bây giờ tư duy của Nguyệt Dao đã thay đổi, không nhất định phải là cảnh sắc tuyệt mỹ mới đáng vẽ nên tranh, lúc này Nguyệt Dao đã hiểu được thật ra trong cuộc sống vẻ đẹp có ở muôn nơi, mấu chốt là phải có thể cảm nhận giữ lấy cái đẹp đó.
Hiện tại Hoa Lôi cảm thấy lời nói của cô nương càng ngày càng thâm sâu, cũng càng ngày càng khó hiểu. Haiz, thật không biết phu nhân nhập mộng nói bao nhiêu chuyện với cô nương, mà làm cho cô nương có chút tinh thần lẩm bẩm.
Nói xong câu đó Nguyệt Dao vào phòng, lấy hai bộ sách lần trước ra ngoài mua ở Thanh Phong thư cục. Sau khi mua hai bộ sách này về Nguyệt Dao vẫn ở trong tình trạng bề bộn nhiều việc, không có thời gian nghiêm túc nghiên cứu suy xét. Hôm nay cũng chỉ là tình cờ nghĩ tới, mở ra nhìn xem.
Cuốn sách thứ hai miêu tả rất toàn diện, đối với người thường mà nói đọc nó có thể như lọt vào trong sương mù. Nguyệt Dao có cơ sở vững chắc nên có thể đọc được, ngược lại quyển sách này giúp nàng giải quyết không ít nghi ngờ. Thế nhưng Nguyệt Dao vẫn có chút thất vọng nho nhỏ, quyển sách này không có giải thích thắc mắc ban đầu của nàng.
Nguyệt Dao lẩm bẩm: "Tóm lại là tiến bộ." Nguyệt Dao cảm giác được nàng có tiến bộ, hơn nữa còn bước thêm một bước lớn. Thế nhưng có phát triển theo phương diện này hay không, Nguyệt Dao còn do dự. Đây là một chuyện tình rất khó lựa chọn. Ý nghĩ này của nàng có thể coi là một sự sáng tạo mới, nếu làm xong sẽ đạt được tiến bộ rất lớn, thậm chí có thể dương danh thiên hạ; nhưng nếu thất bại sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Hiện tại Nguyệt Dao còn đang do dự.
Đặng ma ma đi vào nói: "Cô nương, đã khuya lắm rồi, nên đi nghỉ ngơi." Cô nương cố gắng như vậy theo Đặng ma ma cảm thấy chuyện này thật rất không cần thiết. Sau này có phải dựa vào những thứ này mưu sinh đâu, chỉ là một thú vui tiêu khiển đâu cần phải liều mạng như vậy; thế nhưng bà nói cô nương lại không nghe, mấy nha hoàn bên người cũng đều giúp đỡ cô nương, làm cho bà rất bất đắc dĩ, mỗi lần như vậy Đặng ma ma chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng nếu phu nhân còn sống vậy thì tốt rồi.
Nguyệt Dao đi đường rất chậm, như hoa sen di động, đây là bước chân cơ bản của tiểu thư khuê các. Nguyệt Dao làm thế này là dựa vào sinh hoạt hàng ngày mà rèn luyện chính mình làm cho tốt. Giống như lời ma ma nói thay đổi một cách vô tri vô giác trong cuộc sống, thời gian lâu dài cũng sẽ thâm nhập vào xương cốt, khi đó chân chính được xuất sư.
Đối với bốn cô nương mình dạy dỗ Uông ma ma hài lòng nhất với Nguyệt Dao, bởi vì hiệu quả rõ rệt nhất, đạt tới tiêu chuẩn của bà. Đáng tiếc điều kiện bẩm sinh của Nguyệt Dao có thiếu sót, coi như có học được tốt hơn nữa tiền đồ cũng có hạn.
Uông ma ma lại nhìn Nguyệt Băng, tuy rằng Nhị cô nương so với Tam cô nương kém hơn một chút, thế nhưng tôi luyện nhiều hơn sẽ càng ngày càng tốt. Còn nói về Đại cô nương và Tứ cô nương, chỉ cần hai người bọn họ qua được là được. Những người như bà đều đã thành tinh, nào có mấy người làm đương gia phu nhân sẽ thật lòng thật dạ mong muốn thứ nữ tốt đẹp kia chứ.
Hết giờ học, Hoa Lôi cúi đầu nói bên tai Nguyệt Dao. Nguyệt Dao nghe xong nhìn thoáng qua Hoa Lôi, lạnh nhạt nói: ""Trở về nào!" Hoa Lôi nói với Nguyệt Dao Tô di nương bị phạt, đang quỳ gối trong viện.
Nguyệt Dao rất rõ ràng, lấy bản tính cẩn thận của Tô di nương không thể nào chọc giận Mạc thị được, sợ rằng gốc rễ là do hôm trước Nguyệt Hoàn đột nhiên đến viện nàng chọc cho Mạc thị nổi giận. Chẳng qua chuyện như vậy không phải là việc nàng có thể nhúng tay vào. Dựa vào sự sáng suốt của Tô di nương sẽ rất dễ dàng hóa giải chuyện lần này, chẳng qua da thịt phải chịu chút đau khổ.
Lúc Nguyệt Dao rẽ bước qua đường cua liền nghe được có người gọi nàng ở phía sau, xoay người đã nhìn thấy Nguyệt Doanh rảo bước chạy tới. Nguyệt Dao thấy dáng vẻ của Nguyệt Doanh có chút kỳ quái: "Đại tỷ tỷ, có chuyện gì không?" Đừng nói là cũng muốn mượn sách nữa chứ? Nếu là như vậy, vậy gần đây cô nương Liên gia quá hiếu học rồi.
Nguyệt Doanh nhìn đám người Hoa Lôi và Đặng ma ma, sắc mặt hơi có chút khó khăn. Lại trông Nguyệt Dao cứ như không thấy được ánh mắt của mình, sắc mặt đỏ lên, sau cùng cắn răng mở miệng nói: "Tam muội muội, ta có chút chuyện muốn nói riêng với muội."
Nếu muốn mượn sách thì không cần phải cho người bên cạnh lui xuống, Nguyệt Dao hiểu. Nguyệt Doanh tìm nàng là có chuyện khác. Nguyệt Dao tự hỏi không có chuyện gì sao mọi thứ lại cùng xuất hiện, sao mà từng người từng người một đều thi nhau tới tìm mình. Mặc kệ chuyện gì, nếu đã cầu tới cửa, cũng không thể quét mặt mũi của Nguyệt Doanh.
Chờ nha hoàn lui ra hết, Nguyệt Doanh mới lấy giọng nói như muỗi kêu nói nhỏ: "Tam muội muội, muội có thể hỏi Lý gia xem họ có còn thu học trò hay không?"
Nguyệt Dao thoáng hiểu được Nguyệt Doanh tìm nàng vì chuyện gì, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt nói: "Đại tỷ tỷ, Lý gia không thu học trò, Chu tiên sinh là tiên sinh vỡ lòng mà Lý bá bá mời cho Lý Hàn. Lý bá bá vô tình biết được Đại bá phụ và cậu của ta tìm kiếm tiên sinh cho Đình Chính, Lý bá bá nhìn vào phần tình cảm với cha ta mới đặc biệt để cho Đình Chính đi theo Lý Hàn học tập. Đại tỷ, Lý bá bá và cha ta là bạn tốt tri kỉ." Lý gia mời tiên sinh là muốn dạy cho riêng nhi tử, cũng không phải muốn bố trí học đường, sẽ không tùy ý tuyển nhận học trò.
Nguyệt Doanh hỏi: "Tam muội muội, muội hỏi giúp ta một chút thôi có được không, biết đâu Lý gia đồng ý."
Nguyệt Dao lắc đầu tỏ vẻ xin lỗi: "Đại tỷ, thật là xin lỗi, ta không giúp được ngươi chuyện này." Đừng nói Lý gia không thu học trò, coi như có nhận học trò thì nàng cũng không bao giờ đề cử cho Đình Triều đến Lý gia học tập. Năm nay Đình Triều đã chín tuổi, cả ngày trốn học không chịu làm việc đàng hoàng, bảo hắn đi học chẳng khác nào đòi mạng hắn. Nếu Đình Triều đi, nàng còn phải lo lắng nó dạy hư Lý Hàn và Chính ca nhi đó! Mặc dù biết Nguyệt Dao mặc dù biết bộ dáng này của Đình Triều là do Mạc thị cố ý phóng túng, thế nhưng biết thì tính sao. Đình Triều có cha có mẹ, nói xa hơn một chút thì còn có tổ mẫu, có làm sao cũng không tới phiên nàng người đường tỷ này đi quan tâm, đó không phải là ăn no rửng mỡ ở không đi gây sự à.
Nguyệt Doanh còn muốn nói thêm, thế nhưng Nguyệt Dao lại nói: "Đại tỷ tỷ nếu không còn chuyện gì khác, ta phải đi về." Nói xong Nguyệt Dao mau chóng rời đi. Nàng thật không muốn tiếp tục nghe lời khẩn cầu của Nguyệt Doanh, coi như xin người khác giúp đỡ, cũng phải cầu xin chuyện gì người ta có thể, cho dù đã rõ là chuyện gây khó cho người ta cũng có thể mở miệng sao. Trước kia ấn tượng của nàng dành cho Nguyệt Doanh không tệ, nhưng qua chuyện này ấn tượng của nàng đối với Nguyệt Doanh đã rơi thẳng tới mức thấp nhất.
Đặng ma ma nhẹ giọng hỏi: "Cô nương, đại cô nương tìm cô nương là vì chuyện gì?" Đặng ma ma lo lắng cô nương nhà mình nhẹ dạ đồng ý chuyện không nên đáp ứng.
Nguyệt Dao nhẹ nhàng cười: "Không có chuyện gì, chúng ta trở về đi!" Chuyện này nếu đã không đồng ý, cũng không cần phải nói. Chỉ là Nguyệt Dao có chút kỳ quái, tại sao Nguyệt Doanh lại tìm tới nàng chuyện như vậy chứ!
Nguyệt Hoàn trở lại viện mình liền phát hiện khí áp trong Phù Dung Viện vô cùng thấp, sắc mặt mấy nha hoàn cũng đều rầu rỉ. Nguyệt Hoàn kỳ quái hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Di nương đâu?"
Một nha hoàn nhỏ giọng nói: "Di nương vẫn còn ở chính phòng, chưa có trở về, cô nương dùng bữa trước đi!" Còn trong đó có chuyện gì, tất cả mọi người đều biết rõ ràng.
Nguyệt Hoàn muốn đi chính phòng tìm Tô di nương, lại bị nha hoàn ngăn cản. Nguyệt Hoàn miễn cưỡng dùng ngọ thiện, nha hoàn lại dỗ nàng đi ngủ trưa. Nguyệt Hoàn cũng không phải kẻ ngốc: "Có phải di nương đã đã xảy ra chuyện gì hay không? Nói, đừng có nghĩ tới chuyện gạt ta?"
Dưới sự ép hỏi năm lần bảy lượt của Nguyệt Hoàn, rốt cuộc Hồng Mai đành nói thật: "Di nương đúng là ở trong viện phu nhân, chẳng qua khi di nương phục vụ không cẩn thận làm đổ canh lên người phu nhân, trong cơn tức giận phu nhân phạt di nương quỳ ở trong sân."
Nguyệt Hoàn lập tức vọt tới viện của Mạc thị. Vừa vào sân đã nhìn thấy Tứ di nương quỳ gối giữa sân. Trên trán Tô di nương chảy đầy mồ hôi hột, cả người cũng lung lay sắp đổ, Nguyệt Hoàn thất thanh la lên: "Di nương. . ." Có nhân tính không chứ, giữa trưa trời nắng to thế này lại bắt di nương quỳ ở trong sân.
Tô di nương nhìn thấy Nguyệt Hoàn đấu đá lung tung đến như vậy, cử chỉ này lại càng chọc cho phu nhân tức giận hơn, đến lúc đó sự tình sẽ không dễ xử lí được. Trong lòng Tô di nương có chút lo nghĩ, thế nhưng cuối cùng vẫn cuối cùng vẫn khắc chế lo nghĩ vào đáy lòng, ôn nhu nói: "Tứ cô nương tới, nhanh đi thỉnh an phu nhân."
Nguyệt Hoàn lại không nghe khuyên bảo của Tô di nương, vọt thẳng vào phòng, thấy Mạc thị đang nhàn nhã uống trà, nghĩ tới di nương đang quỳ ngoài kia: "Phu nhân, tại sao lại trách phạt di nương?" Cho dù nàng có ngu xuẩn tới mức nào cũng không thể tin tưởng chuyện di nương thật làm đổ canh lên người Mạc thị, coi như không cẩn thận thật cũng không cần phạt quỳ từ sáng sớm đến bây giờ.
Tuy rằng nàng đi tới nơi này không lâu, thế nhưng nàng có thể cảm giác được tấm lòng yêu thương của Tô di nương. Nàng cũng đối đãi với Tô di nương như người mẹ thật sự, cũng chính vì vậy, nàng mới hết sức tức giận.
Ở trước mặt Nguyệt Dao Mạc thị tỏ vẻ yêu thương không chỉ vì Nguyệt Dao có giá trị, mà còn do thân phận của Nguyệt Dao đặc thù, vì danh tiếng nàng nhất định phải đối xử tử tế trên mặt, thế nhưng đối mặt Nguyệt Hoàn nàng không cần ra vẻ từ ái gì. Mạc thị buông ly trà trong tay, quét mắt liếc nhìn Nguyệt Hoàn nói một cách lạnh lùng: "Đã học quy củ lâu như vậy lại chỉ học được hô to gọi nhỏ với ta, xem ra tất cả quy củ đều không học được gì." Trước kia nha đầu này vô cùng ngoan ngoãn, không nghĩ tới vừa ngã một lần liền trở thành một người gan hùm mật gấu.
Nguyệt Hoàn thấy mi mắt Mạc thị không hề nháy, nổi gân xanh: "Phu nhân, di nương quỳ đã sắp một ngày, người còn muốn cho nàng quỳ tới khi nào?"
Mạc thị nhẹ nhàng cười, mới vừa muốn mở miệng, Tô di nương lảo đảo tiến vào. Vì đã quỳ quá lâu, nàng đi đứng không tốt, vừa tới cửa phải dựa vào đó mới đứng vững được.
Tô di nương thở gấp sau đó quỳ dưới đất dập đầu với Mạc thị: "Phu nhân, lần trước Tứ cô nương ngã vỡ đầu nên đầu óc có chút không tốt, cầu xin phu nhân xem xét chuyện cô nương còn chưa khỏi hẳn, tha cho nàng! Hết thảy đều là lỗi của tỳ thiếp, cầu xin phu nhân tha cho Tứ cô nương!" Đầu của Tô di nương dập lên gạch đá xanh dùng lực rất mạnh, không bao lâu sau trán đã đổ máu.
Ban đầu Nguyệt Hoàn còn muốn nói, nhìn cái trán đầy máu của Tô di nương lập tức sợ đến nỗi nói không nên lời. Tô di nương bò đến bên người Nguyệt Hoàn, muốn kéo Nguyệt Hoàn cùng quỳ xuống.
Tô di nương không lay động được, cầu khẩn nói: "Tứ cô nương, mau nhận sai với phu nhân. Cô nương, người mau nhận lỗi với phu nhân." Ban đầu chuyện không có gì lớn, nhưng nếu lại do hành động của Tứ cô nương, e rằng chuyện sẽ mất khống chế.
Khi nhìn đến khuôn mặt đầy máu của Tô di nương Nguyệt Hoàn tức giận, trong lòng rét buốt nguội lạnh. Vốn đang ôm thái độ dẫu có chết cũng không quỳ, thế nhưng cuối cùng vẫn bị Tô di nương cầu xin mà chịu khuất phục, thẩn thờ quỳ trên mặt đất.
Tô di nương lo lắng nói: "Tứ cô nương, mau nhận sai với phu nhân, nhận sai đi?" Đứa bé này sao lại bướng bỉnh như vậy, trước đây không phải như thế.
Vẻ mặt Mạc thị không chút thay đổi nói: "Nhìn vào phần ngươi mất trí nhớ, ngươi liền chép nữ giới hai mươi lần. Lúc nào chép xong thì lúc ấy được ra ngoài." Nếu không phải nhìn việc bị ngã hỏng đầu, thì hình phạt không phải chỉ có sao chép nữ giới hai mươi lần.
Trong lòng Tô di nương thở ra một hơi, lôi kéo Nguyệt Hoàn dập đầu vừa dập đầu vừa la lớn: "Tạ ơn đức của phu nhân, tạ ơn phu nhân."
Mạc thị nhìn lướt qua Tô di nương: "Coi ngươi hầu hạ ta tận tâm tận lực nhiều năm như vậy, chuyện lần này xem như xong. Nếu còn có lần sau đừng trách ta không niệm tình cảm nhiều năm."
Nghe xong lời này toàn thân Tô di nương cứng đờ, chẳng qua rất nhanh đã nói: "Phu nhân yên tâm, thiếp không dám tái phạm."
Nguyệt Hoàn tùy ý Tô di nương đưa nàng về Phù Dung Viện, trở lại Phù Dung Viện vẫn không nói tiếng nào. Tuy rằng trước đây Nguyệt Hoàn vẫn luôn biết địa vị của di nương và thứ nữ nhỏ bé, thế nhưng không nghĩ rằng lại thấp kém đến trình độ này. Nàng không biết mình nên nói cái gì, càng không biết bản thân nên làm cái gì.
Trở lại Phù Dung Viện, Tô di nương không cho nha hoàn động thủ tẩy trừ cho nàng, mà để cho Nguyệt Hoàn tới làm. Nàng muốn Nguyệt Hoàn nhớ kỹ giờ phút này vào lòng, như vậy về sau Nguyệt Hoàn sẽ không coi lời của nàng là gió thoảng bên tai, có thế mới không phạm phải sai lầm lớn.
Khi Nguyệt Hoàn thoa thuốc trị thương lên trán Tô di nương, tay cũng run rẩy, chờ tới lúc nhìn thấy đầu gối cũng toàn máu, đùi bỗng chốc mềm nhũn, Nguyệt Hoàn quỳ trên mặt đất ôm Tô di nương khóc nức nở.
Nguyệt Dao lẩm bẩm: "Cảnh đẹp luôn tồn tại ở mọi nơi, nhưng còn phải xem bản thân người ta có tâm tình thưởng thức hay không." Từ khi được lời nói của Hoa Lôi khơi lên mạch suy nghĩ, hiện tại Nguyệt Dao cảm thấy mọi nơi trong viện đều đẹp như tranh vẽ, bây giờ tư duy của Nguyệt Dao đã thay đổi, không nhất định phải là cảnh sắc tuyệt mỹ mới đáng vẽ nên tranh, lúc này Nguyệt Dao đã hiểu được thật ra trong cuộc sống vẻ đẹp có ở muôn nơi, mấu chốt là phải có thể cảm nhận giữ lấy cái đẹp đó.
Hiện tại Hoa Lôi cảm thấy lời nói của cô nương càng ngày càng thâm sâu, cũng càng ngày càng khó hiểu. Haiz, thật không biết phu nhân nhập mộng nói bao nhiêu chuyện với cô nương, mà làm cho cô nương có chút tinh thần lẩm bẩm.
Nói xong câu đó Nguyệt Dao vào phòng, lấy hai bộ sách lần trước ra ngoài mua ở Thanh Phong thư cục. Sau khi mua hai bộ sách này về Nguyệt Dao vẫn ở trong tình trạng bề bộn nhiều việc, không có thời gian nghiêm túc nghiên cứu suy xét. Hôm nay cũng chỉ là tình cờ nghĩ tới, mở ra nhìn xem.
Cuốn sách thứ hai miêu tả rất toàn diện, đối với người thường mà nói đọc nó có thể như lọt vào trong sương mù. Nguyệt Dao có cơ sở vững chắc nên có thể đọc được, ngược lại quyển sách này giúp nàng giải quyết không ít nghi ngờ. Thế nhưng Nguyệt Dao vẫn có chút thất vọng nho nhỏ, quyển sách này không có giải thích thắc mắc ban đầu của nàng.
Nguyệt Dao lẩm bẩm: "Tóm lại là tiến bộ." Nguyệt Dao cảm giác được nàng có tiến bộ, hơn nữa còn bước thêm một bước lớn. Thế nhưng có phát triển theo phương diện này hay không, Nguyệt Dao còn do dự. Đây là một chuyện tình rất khó lựa chọn. Ý nghĩ này của nàng có thể coi là một sự sáng tạo mới, nếu làm xong sẽ đạt được tiến bộ rất lớn, thậm chí có thể dương danh thiên hạ; nhưng nếu thất bại sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Hiện tại Nguyệt Dao còn đang do dự.
Đặng ma ma đi vào nói: "Cô nương, đã khuya lắm rồi, nên đi nghỉ ngơi." Cô nương cố gắng như vậy theo Đặng ma ma cảm thấy chuyện này thật rất không cần thiết. Sau này có phải dựa vào những thứ này mưu sinh đâu, chỉ là một thú vui tiêu khiển đâu cần phải liều mạng như vậy; thế nhưng bà nói cô nương lại không nghe, mấy nha hoàn bên người cũng đều giúp đỡ cô nương, làm cho bà rất bất đắc dĩ, mỗi lần như vậy Đặng ma ma chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng nếu phu nhân còn sống vậy thì tốt rồi.
Nguyệt Dao đi đường rất chậm, như hoa sen di động, đây là bước chân cơ bản của tiểu thư khuê các. Nguyệt Dao làm thế này là dựa vào sinh hoạt hàng ngày mà rèn luyện chính mình làm cho tốt. Giống như lời ma ma nói thay đổi một cách vô tri vô giác trong cuộc sống, thời gian lâu dài cũng sẽ thâm nhập vào xương cốt, khi đó chân chính được xuất sư.
Đối với bốn cô nương mình dạy dỗ Uông ma ma hài lòng nhất với Nguyệt Dao, bởi vì hiệu quả rõ rệt nhất, đạt tới tiêu chuẩn của bà. Đáng tiếc điều kiện bẩm sinh của Nguyệt Dao có thiếu sót, coi như có học được tốt hơn nữa tiền đồ cũng có hạn.
Uông ma ma lại nhìn Nguyệt Băng, tuy rằng Nhị cô nương so với Tam cô nương kém hơn một chút, thế nhưng tôi luyện nhiều hơn sẽ càng ngày càng tốt. Còn nói về Đại cô nương và Tứ cô nương, chỉ cần hai người bọn họ qua được là được. Những người như bà đều đã thành tinh, nào có mấy người làm đương gia phu nhân sẽ thật lòng thật dạ mong muốn thứ nữ tốt đẹp kia chứ.
Hết giờ học, Hoa Lôi cúi đầu nói bên tai Nguyệt Dao. Nguyệt Dao nghe xong nhìn thoáng qua Hoa Lôi, lạnh nhạt nói: ""Trở về nào!" Hoa Lôi nói với Nguyệt Dao Tô di nương bị phạt, đang quỳ gối trong viện.
Nguyệt Dao rất rõ ràng, lấy bản tính cẩn thận của Tô di nương không thể nào chọc giận Mạc thị được, sợ rằng gốc rễ là do hôm trước Nguyệt Hoàn đột nhiên đến viện nàng chọc cho Mạc thị nổi giận. Chẳng qua chuyện như vậy không phải là việc nàng có thể nhúng tay vào. Dựa vào sự sáng suốt của Tô di nương sẽ rất dễ dàng hóa giải chuyện lần này, chẳng qua da thịt phải chịu chút đau khổ.
Lúc Nguyệt Dao rẽ bước qua đường cua liền nghe được có người gọi nàng ở phía sau, xoay người đã nhìn thấy Nguyệt Doanh rảo bước chạy tới. Nguyệt Dao thấy dáng vẻ của Nguyệt Doanh có chút kỳ quái: "Đại tỷ tỷ, có chuyện gì không?" Đừng nói là cũng muốn mượn sách nữa chứ? Nếu là như vậy, vậy gần đây cô nương Liên gia quá hiếu học rồi.
Nguyệt Doanh nhìn đám người Hoa Lôi và Đặng ma ma, sắc mặt hơi có chút khó khăn. Lại trông Nguyệt Dao cứ như không thấy được ánh mắt của mình, sắc mặt đỏ lên, sau cùng cắn răng mở miệng nói: "Tam muội muội, ta có chút chuyện muốn nói riêng với muội."
Nếu muốn mượn sách thì không cần phải cho người bên cạnh lui xuống, Nguyệt Dao hiểu. Nguyệt Doanh tìm nàng là có chuyện khác. Nguyệt Dao tự hỏi không có chuyện gì sao mọi thứ lại cùng xuất hiện, sao mà từng người từng người một đều thi nhau tới tìm mình. Mặc kệ chuyện gì, nếu đã cầu tới cửa, cũng không thể quét mặt mũi của Nguyệt Doanh.
Chờ nha hoàn lui ra hết, Nguyệt Doanh mới lấy giọng nói như muỗi kêu nói nhỏ: "Tam muội muội, muội có thể hỏi Lý gia xem họ có còn thu học trò hay không?"
Nguyệt Dao thoáng hiểu được Nguyệt Doanh tìm nàng vì chuyện gì, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt nói: "Đại tỷ tỷ, Lý gia không thu học trò, Chu tiên sinh là tiên sinh vỡ lòng mà Lý bá bá mời cho Lý Hàn. Lý bá bá vô tình biết được Đại bá phụ và cậu của ta tìm kiếm tiên sinh cho Đình Chính, Lý bá bá nhìn vào phần tình cảm với cha ta mới đặc biệt để cho Đình Chính đi theo Lý Hàn học tập. Đại tỷ, Lý bá bá và cha ta là bạn tốt tri kỉ." Lý gia mời tiên sinh là muốn dạy cho riêng nhi tử, cũng không phải muốn bố trí học đường, sẽ không tùy ý tuyển nhận học trò.
Nguyệt Doanh hỏi: "Tam muội muội, muội hỏi giúp ta một chút thôi có được không, biết đâu Lý gia đồng ý."
Nguyệt Dao lắc đầu tỏ vẻ xin lỗi: "Đại tỷ, thật là xin lỗi, ta không giúp được ngươi chuyện này." Đừng nói Lý gia không thu học trò, coi như có nhận học trò thì nàng cũng không bao giờ đề cử cho Đình Triều đến Lý gia học tập. Năm nay Đình Triều đã chín tuổi, cả ngày trốn học không chịu làm việc đàng hoàng, bảo hắn đi học chẳng khác nào đòi mạng hắn. Nếu Đình Triều đi, nàng còn phải lo lắng nó dạy hư Lý Hàn và Chính ca nhi đó! Mặc dù biết Nguyệt Dao mặc dù biết bộ dáng này của Đình Triều là do Mạc thị cố ý phóng túng, thế nhưng biết thì tính sao. Đình Triều có cha có mẹ, nói xa hơn một chút thì còn có tổ mẫu, có làm sao cũng không tới phiên nàng người đường tỷ này đi quan tâm, đó không phải là ăn no rửng mỡ ở không đi gây sự à.
Nguyệt Doanh còn muốn nói thêm, thế nhưng Nguyệt Dao lại nói: "Đại tỷ tỷ nếu không còn chuyện gì khác, ta phải đi về." Nói xong Nguyệt Dao mau chóng rời đi. Nàng thật không muốn tiếp tục nghe lời khẩn cầu của Nguyệt Doanh, coi như xin người khác giúp đỡ, cũng phải cầu xin chuyện gì người ta có thể, cho dù đã rõ là chuyện gây khó cho người ta cũng có thể mở miệng sao. Trước kia ấn tượng của nàng dành cho Nguyệt Doanh không tệ, nhưng qua chuyện này ấn tượng của nàng đối với Nguyệt Doanh đã rơi thẳng tới mức thấp nhất.
Đặng ma ma nhẹ giọng hỏi: "Cô nương, đại cô nương tìm cô nương là vì chuyện gì?" Đặng ma ma lo lắng cô nương nhà mình nhẹ dạ đồng ý chuyện không nên đáp ứng.
Nguyệt Dao nhẹ nhàng cười: "Không có chuyện gì, chúng ta trở về đi!" Chuyện này nếu đã không đồng ý, cũng không cần phải nói. Chỉ là Nguyệt Dao có chút kỳ quái, tại sao Nguyệt Doanh lại tìm tới nàng chuyện như vậy chứ!
Nguyệt Hoàn trở lại viện mình liền phát hiện khí áp trong Phù Dung Viện vô cùng thấp, sắc mặt mấy nha hoàn cũng đều rầu rỉ. Nguyệt Hoàn kỳ quái hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Di nương đâu?"
Một nha hoàn nhỏ giọng nói: "Di nương vẫn còn ở chính phòng, chưa có trở về, cô nương dùng bữa trước đi!" Còn trong đó có chuyện gì, tất cả mọi người đều biết rõ ràng.
Nguyệt Hoàn muốn đi chính phòng tìm Tô di nương, lại bị nha hoàn ngăn cản. Nguyệt Hoàn miễn cưỡng dùng ngọ thiện, nha hoàn lại dỗ nàng đi ngủ trưa. Nguyệt Hoàn cũng không phải kẻ ngốc: "Có phải di nương đã đã xảy ra chuyện gì hay không? Nói, đừng có nghĩ tới chuyện gạt ta?"
Dưới sự ép hỏi năm lần bảy lượt của Nguyệt Hoàn, rốt cuộc Hồng Mai đành nói thật: "Di nương đúng là ở trong viện phu nhân, chẳng qua khi di nương phục vụ không cẩn thận làm đổ canh lên người phu nhân, trong cơn tức giận phu nhân phạt di nương quỳ ở trong sân."
Nguyệt Hoàn lập tức vọt tới viện của Mạc thị. Vừa vào sân đã nhìn thấy Tứ di nương quỳ gối giữa sân. Trên trán Tô di nương chảy đầy mồ hôi hột, cả người cũng lung lay sắp đổ, Nguyệt Hoàn thất thanh la lên: "Di nương. . ." Có nhân tính không chứ, giữa trưa trời nắng to thế này lại bắt di nương quỳ ở trong sân.
Tô di nương nhìn thấy Nguyệt Hoàn đấu đá lung tung đến như vậy, cử chỉ này lại càng chọc cho phu nhân tức giận hơn, đến lúc đó sự tình sẽ không dễ xử lí được. Trong lòng Tô di nương có chút lo nghĩ, thế nhưng cuối cùng vẫn cuối cùng vẫn khắc chế lo nghĩ vào đáy lòng, ôn nhu nói: "Tứ cô nương tới, nhanh đi thỉnh an phu nhân."
Nguyệt Hoàn lại không nghe khuyên bảo của Tô di nương, vọt thẳng vào phòng, thấy Mạc thị đang nhàn nhã uống trà, nghĩ tới di nương đang quỳ ngoài kia: "Phu nhân, tại sao lại trách phạt di nương?" Cho dù nàng có ngu xuẩn tới mức nào cũng không thể tin tưởng chuyện di nương thật làm đổ canh lên người Mạc thị, coi như không cẩn thận thật cũng không cần phạt quỳ từ sáng sớm đến bây giờ.
Tuy rằng nàng đi tới nơi này không lâu, thế nhưng nàng có thể cảm giác được tấm lòng yêu thương của Tô di nương. Nàng cũng đối đãi với Tô di nương như người mẹ thật sự, cũng chính vì vậy, nàng mới hết sức tức giận.
Ở trước mặt Nguyệt Dao Mạc thị tỏ vẻ yêu thương không chỉ vì Nguyệt Dao có giá trị, mà còn do thân phận của Nguyệt Dao đặc thù, vì danh tiếng nàng nhất định phải đối xử tử tế trên mặt, thế nhưng đối mặt Nguyệt Hoàn nàng không cần ra vẻ từ ái gì. Mạc thị buông ly trà trong tay, quét mắt liếc nhìn Nguyệt Hoàn nói một cách lạnh lùng: "Đã học quy củ lâu như vậy lại chỉ học được hô to gọi nhỏ với ta, xem ra tất cả quy củ đều không học được gì." Trước kia nha đầu này vô cùng ngoan ngoãn, không nghĩ tới vừa ngã một lần liền trở thành một người gan hùm mật gấu.
Nguyệt Hoàn thấy mi mắt Mạc thị không hề nháy, nổi gân xanh: "Phu nhân, di nương quỳ đã sắp một ngày, người còn muốn cho nàng quỳ tới khi nào?"
Mạc thị nhẹ nhàng cười, mới vừa muốn mở miệng, Tô di nương lảo đảo tiến vào. Vì đã quỳ quá lâu, nàng đi đứng không tốt, vừa tới cửa phải dựa vào đó mới đứng vững được.
Tô di nương thở gấp sau đó quỳ dưới đất dập đầu với Mạc thị: "Phu nhân, lần trước Tứ cô nương ngã vỡ đầu nên đầu óc có chút không tốt, cầu xin phu nhân xem xét chuyện cô nương còn chưa khỏi hẳn, tha cho nàng! Hết thảy đều là lỗi của tỳ thiếp, cầu xin phu nhân tha cho Tứ cô nương!" Đầu của Tô di nương dập lên gạch đá xanh dùng lực rất mạnh, không bao lâu sau trán đã đổ máu.
Ban đầu Nguyệt Hoàn còn muốn nói, nhìn cái trán đầy máu của Tô di nương lập tức sợ đến nỗi nói không nên lời. Tô di nương bò đến bên người Nguyệt Hoàn, muốn kéo Nguyệt Hoàn cùng quỳ xuống.
Tô di nương không lay động được, cầu khẩn nói: "Tứ cô nương, mau nhận sai với phu nhân. Cô nương, người mau nhận lỗi với phu nhân." Ban đầu chuyện không có gì lớn, nhưng nếu lại do hành động của Tứ cô nương, e rằng chuyện sẽ mất khống chế.
Khi nhìn đến khuôn mặt đầy máu của Tô di nương Nguyệt Hoàn tức giận, trong lòng rét buốt nguội lạnh. Vốn đang ôm thái độ dẫu có chết cũng không quỳ, thế nhưng cuối cùng vẫn bị Tô di nương cầu xin mà chịu khuất phục, thẩn thờ quỳ trên mặt đất.
Tô di nương lo lắng nói: "Tứ cô nương, mau nhận sai với phu nhân, nhận sai đi?" Đứa bé này sao lại bướng bỉnh như vậy, trước đây không phải như thế.
Vẻ mặt Mạc thị không chút thay đổi nói: "Nhìn vào phần ngươi mất trí nhớ, ngươi liền chép nữ giới hai mươi lần. Lúc nào chép xong thì lúc ấy được ra ngoài." Nếu không phải nhìn việc bị ngã hỏng đầu, thì hình phạt không phải chỉ có sao chép nữ giới hai mươi lần.
Trong lòng Tô di nương thở ra một hơi, lôi kéo Nguyệt Hoàn dập đầu vừa dập đầu vừa la lớn: "Tạ ơn đức của phu nhân, tạ ơn phu nhân."
Mạc thị nhìn lướt qua Tô di nương: "Coi ngươi hầu hạ ta tận tâm tận lực nhiều năm như vậy, chuyện lần này xem như xong. Nếu còn có lần sau đừng trách ta không niệm tình cảm nhiều năm."
Nghe xong lời này toàn thân Tô di nương cứng đờ, chẳng qua rất nhanh đã nói: "Phu nhân yên tâm, thiếp không dám tái phạm."
Nguyệt Hoàn tùy ý Tô di nương đưa nàng về Phù Dung Viện, trở lại Phù Dung Viện vẫn không nói tiếng nào. Tuy rằng trước đây Nguyệt Hoàn vẫn luôn biết địa vị của di nương và thứ nữ nhỏ bé, thế nhưng không nghĩ rằng lại thấp kém đến trình độ này. Nàng không biết mình nên nói cái gì, càng không biết bản thân nên làm cái gì.
Trở lại Phù Dung Viện, Tô di nương không cho nha hoàn động thủ tẩy trừ cho nàng, mà để cho Nguyệt Hoàn tới làm. Nàng muốn Nguyệt Hoàn nhớ kỹ giờ phút này vào lòng, như vậy về sau Nguyệt Hoàn sẽ không coi lời của nàng là gió thoảng bên tai, có thế mới không phạm phải sai lầm lớn.
Khi Nguyệt Hoàn thoa thuốc trị thương lên trán Tô di nương, tay cũng run rẩy, chờ tới lúc nhìn thấy đầu gối cũng toàn máu, đùi bỗng chốc mềm nhũn, Nguyệt Hoàn quỳ trên mặt đất ôm Tô di nương khóc nức nở.
Danh sách chương