Trở về Mã phủ, cũng đã đến giờ lên đèn.

Nguyệt Dao dùng bữa tối với Mã Thành Đằng,  trong lúc dùng bữa có mấy lần Nguyệt Dao muốn nói tới chuyện tiêu pha trong nhà với Mã Thành Đằng một chút. Thế nhưng có chút lý trí còn sót lại trong đầu, rốt cuộc nàng cũng không nói thêm gì. Nàng chỉ là người ngoài, lại còn là đứa bé nhỏ tuổi,  nếu nàng nói ra những lời này nhất định sẽ làm cho cậu sinh lòng phản cảm.

Nguyệt Dao quay về Hải Đường Uyển. Còn chưa vào sân nhỏ đã có bóng người chạy nhào về phía nàng. Nguyệt Dao ôm lấy Chính ca nhi vừa nhào vào ngực nàng khóc oa oa, không nhịn được mà khẽ cười. Đứa nhỏ này, không phải nàng chỉ về trễ một chút thôi sao, đâu đến mức biến thành bộ dạng này chứ! Nguyệt Dao ngồi xổm xuống lau nước mắt cho Chính ca nhi, dỗ cả lúc lâu Chính ca nhi mới chịu cười vang lên. Lúc này nàng mới dắt tay của Đình Chính đi vào viện. Gọi Mộ Thu lấy nước tới sau đó tự mình rửa sạch khuôn mặt nhỏ bé của Chính ca nhi, cười nói: "Tỷ tỷ đi chọn sách cho Chính ca nhi nên mới về trễ. Chính ca nhi phải tin tưởng tỷ tỷ, tỷ tỷ đã nói sẽ không bỏ mặc Chính ca nhi một lần nào nữa, chắc chắn sẽ nói lời sẽ giữ lấy lời."

Đây cũng là lần đầu tiên Chính ca nhi xa Nguyệt Dao lâu như vậy, đáy lòng không khỏi lo lắng. Vừa nghe xong lời nàng liền trở nên xấu hổ: "Tỷ tỷ, đệ sợ lắm." Sợ hãi là thật, hắn sợ sẽ không gặp lại tỷ tỷ nữa. Cho nên trời vừa xẩm tối đã ra trước cửa viện đứng chờ, chờ, chờ mãi cho tới tận bây giờ.

Lòng dạ Nguyệt Dao cũng chua xót: "Được rồi, sau này dù tỷ tỷ có bận việc đến mấy cũng sẽ về sớm một chút. Hôm nay đệ đã luyện chữ hay chưa?"

Chính ca nhi gọi người mang giấy hắn đã luyện chữ ra. Nguyệt Dao xem Chính ca nhi luyện chữ, cười đưa bảng chữ mẫu cho hắn: "Chờ khi nào quay về, đệ dựa theo quyển bảng chữ mẫu này mà luyện chữ."

Nguyệt Dao đã xem qua bảng chữ mẫu này, tuy rằng không sánh được với bản chính thức, thế nhưng nó đúng là do người trong nghề viết nên. Bảng chữ mẫu trước mặt viết yêu cầu cùng bí quyết luyện tập kiểu chữ Âu Dương Tuần khiến Nguyệt Dao xem vào chỉ trong thoáng chốc đã tán đồng người này: Mỗi khi chấp bút cần phải làm cho chu đáo đoan chính, khí lực khi viết ngang dọc nặng nhẹ, cần yên tĩnh tập trung suy nghĩ tránh lo âu. Khi xem xét thế chữ, bốn phương đều ngừng lại, sẵn sàng cả tám phía; chiều dài cần thích hợp, phẩm chất điều hoà; mô phỏng thong thả tinh tế kỹ càng, hoàn toàn tự do phát triển thể chữ, làm như thế sẽ rất tuyệt vời.

Chính ca nhi còn chưa biết hết những chữ này, Nguyệt Dao đọc từng câu từng câu một cho hắn nghe. Chờ khi Chính ca nhi học xong Bách Gia Tính, cũng đến lúc cho hắn học tập kiểu chữ trên bảng chữ mẫu.

Nguyệt Dao dỗ Chính ca nhi ngủ. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của Chính ca nhi chìm vào giấc ngủ còn mang nụ cười ngọt ngào, nàng cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Đáy lòng Đặng ma ma có chút khổ sở. Nếu phu nhân còn sống, cô nương đâu cần lo lắng hết lòng hết sức như vậy. Không những phải phòng bị Mạc thị lòng lang dạ thú, còn phải chăm sóc cho Chính thiếu gia. Cô nương thật sự quá vất vả rồi. Đáng tiếc những thứ bà có thể làm vì cô nương thật sự quá ít.

Ngày thứ hai khi Nguyệt Dao đi thỉnh an Trình thị, không những Mã Lâm Lâm đã có mặt, mà ngay cả Trình Lệ Tư và Lục Huỳnh cũng đã tới. Sắc mặt mọi người nhìn vào nàng không có chút thân thiện nào.

Nét mặt Trình thị tương đối khó coi. Ngày hôm trước Nguyệt Dao chọn đồ trang sức tới mấy nghìn lượng bạc, hôm qua lại tốn hơn hai ngàn lượng (bốn ngàn lượng gửi đồ trong ngân hàng tư nhân Trình thị còn không biết), nàng mới đến đây vài ngày, đã tiêu phí gần vạn lượng bạc. Thật sự coi Mã gia bọn họ có núi vàng núi bạc hay sao, coi như Mã gia có núi vàng núi bạc đi nữa cũng không phải để cho nàng tới tiêu tán.

Mã Lâm Lâm biết được cha nàng ta dẫn Nguyệt Dao ra ngoài đi dạo một ngày, mãi cho đến trời thật tối mới trở về. Nàng lớn như vậy, cha nàng còn chưa từng mang nàng đi ra ngoài một chuyến. Đối xử với đứa cháu ngoại này còn thân thiết hơn nữ nhi ruột thịt là nàng đây, thế này bảo sao Mã Lâm Lâm không căm hận cho được.

Còn Trình Lệ Tư lại đang suy nghĩ thời gian qua Mã Thành Đằng coi nàng như người vô hình mà đối xử, mà đối với Nguyệt Dao lại chẳng khác gì bảo bối quý giá, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái. Tuy rằng thân sơ khác biệt (tương tự thành ngữ Việt Nam: Một giọt máu đào hơn ao nước lã.) thế nhưng phân biệt đối xử thế này quả thật quá lớn, lớn đến kinh ngạc rồi.

Ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Dao của Lục Huỳnh càng lúc càng trở nên không tốt. Đừng nói tới chuyện cậu dẫn nàng ta đi ra ngoài du ngoạn một ngày, ngày thường ngay cả nhìn mặt bọn họ cũng đều lãnh lạnh nhạt đạm rồi. Nói cũng không muốn nói nhiều thêm với nàng dù chỉ một câu, thật giống như xem nàng đứa cháu này là hoàn toàn không tồn tại. Đều là cháu ngoại, đều là nữ nhi, nhưng đối xử lại khác nhau một trời một vực.

Nguyệt Dao phảng phất như không nhìn thấy những ánh mắt xấu xa khó chịu này. Kiếp trước chỉ vì nàng là kinh thành đệ nhất tài nữ, hơn nữa nàng lại có khuôn mặt xinh đẹp không thua bất kỳ ai, tài mạo song toàn, có vị hôn phu rất có tiền đồ còn được xưng là đệ nhất công tử ở kinh thành, thế nên bị không biết bao nhiêu người ghen ghét. Châm chọc khiêu khích, hay bị cô lập, với Nguyệt Dao mà nói nàng đã quá miễn dịch.

Ngay sau đó Nguyệt Dao quay sang thi lễ với Trình thị, rồi chào hỏi mấy biểu tỷ. Ban đầu bởi vì mẫu thân Nguyệt Dao, Trình thị cũng không thích Nguyệt Dao. Bây giờ nàng mới tới đây hai ngày đã vung tiền nhà họ gần vạn lượng bạc, Trình thị cũng sinh lòng chán ghét Nguyệt Dao. Thế nhưng bà ta lại ngại trượng phu, cũng không dám làm càn. Nhắm mắt làm ngơ. Lập tức cho Nguyệt Dao đi về: "Hải Đường Uyển cách nơi này khá xa, ngày mai con không cần tới đây thỉnh an mợ đâu." Trình thị mắng cũng không dám mắng Nguyệt Dao, quay sang nhìn Mã Lâm Lâm bằng ánh mắt nhắc nhở cảnh cáo.

Cái gọi là lễ nghi thì không thể bỏ qua, cho nên tất nhiên ngày mai Nguyệt Dao vẫn phải đi qua đây thỉnh an bà ta. Nàng không muốn bị người khác nói mình thành người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, trong mắt không có trưởng bối thêm lần nào nữa. Tiểu tính tình có thể có, thế nhưng trên những vấn đề như vậy, tuyệt đối không thể bị người ta nắm lấy sơ hở mà bắt chẹt.

Nguyệt Dao còn chưa đi, Mã Lâm Lâm đã cười nói: "Biểu tỷ tới đây đã nhiều ngày vậy mà ta còn chưa từng sang đó thăm hỏi biểu tỷ. Ta và biểu tỷ cùng nhau đi qua đó nhé."

Trong lòng Nguyệt Dao thừa hiểu, Mã Lâm Lâm nói muốn thăm sức khỏe nàng gì đó đều là giả, muốn xem xem cậu mua cho nàng món đồ gì mới là thật. Bằng không đã không chờ đến khi nàng tới phủ đệ của Mã gia mới nói đi qua thăm nàng. Lẽ ra khi Nguyệt Dao đi ra ngoài cần phải mua lễ vật gì đó về sẽ tặng cho mấy người biểu tỷ. Thế nhưng lần này nàng theo cậu đi ra ngoài, lấy tiền của cậu mua đồ đưa cho biểu tỷ muội, vậy còn ra thể loại gì nữa. Cho nên Nguyệt Dao cũng giả vờ không biết không mua bất kỳ thứ gì.

Sự thực cũng đúng như những gì Nguyệt Dao suy nghĩ, Mã Lâm Lâm đòi đi qua là muốn nhìn xem hôm qua cha nàng mua thứ gì cho Liên Nguyệt Dao. Lục Huỳnh cũng ôm ý nghĩ như vậy mà đi theo.

Ban đầu Trình Lệ Tư rất không muốn đi. Mục tiêu nàng ta theo đuổi là Mã Bằng, tuổi tác Mã Bằng cùng Nguyệt Dao cách nhau quá lớn, nàng ấy lại đã có hôn ước, sẽ không có bất kỳ va chạm nào với nàng. Thế nhưng thấy Trình thị nháy mắt ra hiệu cho mình, nàng cũng không còn cách nào khác mà đi qua đó tham gia náo nhiệt. Lại nói tiếp trong lòng Trình Lệ Tư cũng không vui vẻ gì. Nàng đến Mã phủ đã gần nửa năm, cửa hôn sự này vẫn không chắc chắn. Còn kéo dài thêm nữa, sẽ qua hoa tín của nàng mất. (Hoa tín: mùa hoa nở rộ; có ý độ tuổi đẹp nhất của con gái.)

Trở lại Hải Đường Uyển, Nguyệt Dao trực tiếp dẫn theo ba người vào phòng ngủ. Mã Lâm Lâm xem đi xem lại, cũng không thấy vật gì hiếm lạ để cho nàng nhìn. Đồ vật đều rất bình thường, không thể lọt vào tầm mắt nàng.

Lục Huỳnh lên tiếng trước tiên: "Hôm qua cậu dẫn biểu muội ra ngoài chơi, trễ như vậy mới quay về. Không biết đã mua vật gì vậy?"

Nguyệt Dao mời ba người ngồi xuống sau mới nói: "Ta xin cậu hai ngày đưa ta ra ngoài mua bảng chữ mẫu cho Chính ca nhi. Hôm qua cậu dẫn ta tới Thanh Phong thư cục, ta có mua không ít thư tịch trong thư cục, Hoa Lôi, mang thư tịch lên đây cho ta." Hoa Lôi và Mộ Thu ôm một chồng sách thật dày tới.

Trên cao nhất đều là sách dùng cho khoa khảo. Đương nhiên, bảng chữ mẫu và hai bản sách liên quan tới vẽ tranh đã cầm đi. Những quyển sách khác mua được đều có trong này, để Mã Lâm Lâm các nàng tha hồ mà bới móc.

Mã Lâm Lâm nhìn nàng rồi lại nhìn một chồng sách, hoàn toàn không tin được: "Chỉ có những thứ này?" Mã Lâm Lâm và Mã Dược đều giống Trình thị, rất không có kiên nhẫn ngồi đọc sách tập viết. Có thời gian, còn không bằng bọn họ đi ăn uống đồ ngon vật lạ, hay vui chơi tụ tập cho thỏa thích. Lục Huỳnh khá là yêu thích đồ nữ trang châu báu, Trình gia cũng không phải gia đình thư hương môn đệ, chỉ cần biết vài chữ là được rồi. Trình Lệ Tư chạy theo phú quý tới Mã gia, đi tới Mã gia trái lại chỉ bỏ thời gian cùng công sức ra để trang điểm và mượn hơi người khác. Làm sao còn suy nghĩ tới chuyện  này.

Nguyệt Dao gật đầu: "Đi qua mấy thư cục, ta đều không mua được bảng chữ mẫu hợp ý, thế nên cậu đưa ta tới Thanh Phong thư cục. Bởi vì nơi đó cách kinh thành khá xa, cho nên khi trở về trời đã muộn. Nếu như biểu tỷ không tin, vậy tỷ có thể hỏi hạ nhân đi theo." Đi ngân hàng tư nhân, lại mang theo nhiều bạc vụn như vậy, người khác chỉ cho rằng đó là đi đổi bạc. Ngược lại không ai thắc mắc gì về Nguyệt Dao.

Đặng ma ma nghe thấy lời giải thích của Nguyệt Dao, lại nhìn mấy người Mã Lâm Lâm, tức giận đến đỏ cả mặt. Cữu lão gia chỉ dẫn theo cô nương nhà mình đi ra ngoài một chuyến, nhưng mà hiện tại những người này nhưng lại chẳng khác gì thẩm vấn phạm nhân đi  xét hỏi cô nương của bọn họ. Như thế này bảo bà sao có thể không tức giận được. Thế nhưng bà cũng biết, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Mã Lâm Lâm nghi ngờ liếc mắt nhìn Nguyệt Dao, cuối cùng cũng đành đứng lên nói: "Ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Nếu như biểu muội không phải làm gì, vậy đi dạo ngắm nhìn hoa viên với ta."

Nguyệt Dao lắc đầu: "Biểu tỷ đi trước, chờ lát nữa ta sẽ sang đó sau. Ta phải sửa sang những quyển sách này một chút." Nếu không có nhầm lẫn gì, ngày mai nàng sẽ về nhà. Chuyện cần làm khi tới đây đã hoàn thành, ngày mai nàng nhất định phải trở về. Bằng không tổ mẫu sẽ cho người qua đây đón nàng.

Khi Nguyệt Dao sửa sang lại thư tịch, Đặng ma ma đi vào xin phép, nói có lão tỷ muội tìm bà ôn chuyện. Nguyệt Dao lập tức cho phép.

Đặng ma ma đi ra ngoài sau đó lại trở về, nét mặt nhìn Nguyệt Dao có phần do dự. Thật không biết có nên nói việc này cho cô nương hay không. Thế nhưng lời nói phía sau của Liễu bà tử, lại khiến cho Đặng ma ma lưỡng lự.

Nguyệt Dao cười nói: "Ma ma, hiện nay chi thứ hai do ta làm đương gia. Mặc kệ đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, ta cũng phải đi đảm nhận. Ma ma, có thể hiện tại ta không giải quyết được, nhưng cũng có thể theo đó mà học. Nếu có gì không biết, ma ma ở bên cạnh chỉ điểm cho ta là được rồi."

Đặng ma ma uống ly trà rồi nói: "Cô nương, ban nãy là Liễu bà tử tới tìm ta. Cô nương. Liễu bà tử là ma ma quản sự của biểu thiếu gia, trước kia bà ấy cũng là ma ma tâm phúc của lão phu nhân ."

Cái này Nguyệt Dao vừa nghe đã biết, có câu vô sự bất đăng điện tam bảo, Liễu bà tử tìm tới Đặng ma ma, sợ là có việc tới cửa cầu xin: "Liễu bà tử cầu xin ma ma chuyện gì?"

Đối với việc Nguyệt Dao vô cùng nhạy bén Đặng ma ma đã miễn dịch. Cô nương từ nhỏ đã thông minh, có thể đoán được cũng rất bình thường: "Liễu bà tử lo lắng nói với ta, Trình thị đón Trình cô nương đến đây, là muốn đại ca nhi cưới Trình cô nương. Nếu như thành, sau này nội viện Mã gia sẽ thật sự bị đặt dưới chân Trình thị." Liễu bà tử khốn khổ van nài bà. Nói cô nương là người thông minh,  chỉ cần cô nương có thể nghĩ ra cách là tốt rồi. Đương nhiên, lời thỉnh cầu cụ thể bà chỉ để trong lòng, nhưng có một câu nói khiến bà không thể nhất quyết được.

Sắc mặt Nguyệt Dao không có biểu tình dư thừa: "Liễu bà tử đã nói gì mà khiến ma ma động lòng?" Nếu không có thứ gì có thể làm Đặng ma ma động tâm, chắc chắn Đặng ma ma sẽ không do dự, mà trực tiếp từ chối. Càng không đi nói với nàng.

Không thể không nói, Liễu bà tử thật đúng là không kém. Nàng mới đến phủ đệ, đã vội đánh chủ ý lên người nàng. E rằng là do bà ta thấy cậu vừa yêu thương vừa tin tưởng nàng.

Đặng ma ma hơi hơi thở dài: "Cô nương, Liễu bà tử nói đại phòng Liên gia không đáng tin cậy. Cô nương mới lớn hơn một chút, Chính ca nhi lại chỉ là một hài tử nhỏ tuổi, không thể chống đỡ nổi mọi việc. Nếu đại biểu thiếu gia mọi chuyện đều tốt, vậy sau này cô nương cũng có thêm phần nào trợ lực. Cô nương, đại phòng quả thật không đáng tin cậy, chúng ta phải tìm ra con đường khác." Nếu không có chuyện Mạc thị tính toán đến số tiền Nguyệt Dao cầm trong tay, Đặng ma ma chắc chắn không thèm quan tâm đến lý lẽ của Liễu bà tử. Thế nhưng bây giờ, phòng lớn không những không dựa vào được lại còn phải đề phòng, Mã gia lúc này chính là chỗ dựa duy nhất.

Trình thị thể hiện rõ ràng bà ta không thích cô nương, đại thiếu gia ngược lại không tồi. Bất kể như thế nào, phu nhân cũng có ơn cứu mạng với đại thiếu gia, lần này lại giúp hắn một chút, biểu thiếu gia sẽ nhớ phần ân tình này. Thế nhưng Đặng ma ma lại không muốn Nguyệt Dao bị tiêm nhiễm những chuyện dơ bẩn như vậy. Thực sự là tình thế khó xử.

Nguyệt Dao hơi kinh ngạc: "Là chính bản thân đại biểu ca nhìn trúng cô nương Trình gia? Nếu như không coi trọng, nào có chỗ cho Trình thị an bài, này còn có cậu thì sao?" Cậu lấy Trình thị làm vợ kế, cộng thêm khi đó Trình gia cũng không khó khăn lắm, bằng không ngay cả vợ kế cũng không có tư cách. Mặc dù bây giờ Mã gia kém một chút, nhưng tốt xấu gì cậu vẫn còn làm quan trong triều, nội tình Mã gia lại dày, đại biểu ca là đích trưởng tử, lấy vợ là chuyện lâu dài, sao có thể tùy tiện. Cậu hẳn phải biết, nếu để cho đại biểu ca cưới nữ nhi Trình gia, sau này đại biểu ca sẽ không có trợ lực nào từ họ hàng nhà vợ.

Nghĩ tới đây, đột nhiên Nguyệt Dao nổi lên nghi ngờ. Đạo lý đơn giản như vậy, cậu không thể nào không biết. Thế nhưng vì sao kiếp trước đại biểu ca lại vẫn cưới Trình Lệ Tư chứ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện