Nguyệt Dao cùng Chính ca nhi dùng bữa tối xong, ở trong sân đi lại. Lan Khê viện đặc thù ở chỗ lão thái gia là một văn nhân nhã sĩ chân chính, yêu thích văn nhã, bởi vậy ở trong sân không chỉ trồng hoa lan, mà còn trồng những loại hoa khác nữa.
Tiền viện ngoại trừ hoa lan ra, còn trồng thêm mấy cây hoa mai, mặt khác phía sau Lan Khê viện cũng mở ra một viện tử, trong viện tử trồng đầy hoa cúc, gần phòng ở cũng trồng một rừng trúc tử nhỏ. Ngày hè ở lại trong rừng trúc, vô cùng mát mẻ. (đủ bộ mai-lan-cúc-trúc há.)
Nghe nói năm ấy tu kiến viện tử này, bởi vì có nhiều loại thiết kế, cũng đã hao phí thật lớn tài lực.
Trước sau hai viện tử hoa hoa thảo thảo đều có chuyên gia xử lý, hoa cỏ phát triển thực tươi tốt, nhìn không thấy một chút suy đồi. Theo lời Nguyệt Dao, Lan Khê viện kỳ thực cũng có thể xem là một hoa viên nhỏ. Ở lại nơi này thực sự rất tốt. Đời trước nàng chỉ mải mê đắm chìm trong bi thương, đâu còn có tâm tư đi xem xét những thứ hoa cỏ này. Chờ bi thống vừa đi hết, nàng liền cho người dọn sạch nơi này. Đời này, phải ở đến khi giải quyết mọi chuyện trong Liên phủ mới thôi.
Hoa lôi nhìn bên cạnh viện tử trống đi một mảng lớn mà đề: "Tiểu thư, sau này ở chỗ này dựng một cái giá hoa, bên trên treo một cái bàn đu dây, khi tiểu thư rỗi rãnh có thể ngồi chơi trên bàn đu. Như vậy hẳn là tốt lắm."
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không cần." Làm một cái giá bằng hoa, đặt bàn đu dây, đó là trò đùa ngoạn ý của tiểu hài tử. Nàng bây giờ đã sớm qua cái tuổi đó rồi.
Nguyệt Dao còn đang chuẩn bị trong thời gian hiếu kỳ chưa hoàn, nàng muốn toàn tâm vùi đầu vào họa nghệ, không nói sau này có thể trở thành hạng người gì, chí ít cũng có thể trở thành là bản lãnh mưu sinh của nàng. Hiện tại nang đang trong hiếu kỳ họa thải mặc họa là không được, nhưng tranh thuỷ mặc thì nàng có thể họa, xem như trước luyện tay một chút.
Nguyệt Dao nghĩ ở chỗ này luyện tập, lập tức cho người đem sương phòng thu thập một chút. Đem bàn ghế các thứ toàn bộ đều dời ra ngoài. Chỉ để lại bàn học, sau đó phân phó người cầm tất cả dụng cụ vẽ tranh đặt vào. Bàn vẽ, giá vẽ, giấy Tuyên Thành... màu vẽ các loại ở trong hiếu kỳ là không thể dùng, tạm thời niêm phong cất vào kho chờ đợi. Nhưng là nàng được phép vẽ tranh thuỷ mặc.
Nguyệt Dao còn đang sửa sang lại phòng, liền thấy tiểu nha hoàn kinh hoảng chạy vào. Hoa Lôi nhìn nghiêm nghị hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy? Hoang mang rối loạn, còn ra thể thống gì."
Nha hoàn sốt ruột mà thưa: "Tiểu thư, Tứ cô nương cấp phu nhân thỉnh an xong trên đường trở về té lộn mèo một cái. Cái ót bị va đập mạnh, bây giờ còn đang bất tỉnh nhân sự, đang gọi đại phu." Tứ cô nương xảy ra chuyện như vậy, hạ nhân bên người phỏng chừng tất cả đều sẽ bị đánh chết.
Nguyệt Dao mới không tin Nguyệt Hoàn một người lớn như vậy bước đi còn có thể té ngã, lại còn ngã đến nỗi bất tỉnh nhân sự: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Chuyện này nhất định là có chỗ kỳ lạ.
Nha hoàn lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nguyệt Dao nghe liền biết trong chuyện này hẳn là có nguyên nhân gì khác. Nhưng bây giờ cũng không phải thời gian suy đoán. Các nàng vốn là đường tỷ muội, nếu đã xảy ra chuyện như vậy, nàng nhất định phải đi thăm hỏi.
Nguyệt Hoàn viện tử lúc này đều đang gà bay chó sủa, nha hoàn bà tử tiến tiến xuất xuất. Lúc Nguyệt Dao đi vào, cũng không ai chào hỏi nàng. Nghe nha hoàn nói đại phu đang ở bên trong bắt mạch.
Nguyệt Dao nhìn thấy Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng. Nguyệt Doanh tương đối hoàn hảo hơn một chút, sắc mặt có chút sốt ruột, còn có chút lo nghĩ, nhưng cũng không có gì khác. Chỉ có Nguyệt Băng gương mặt đều đã trắng bệch.
Nguyệt Dao nhìn thần sắc Nguyệt Băng liền rõ ràng, sợ là chuyện lần này của Nguyệt Hoàn, Nguyệt Băng không thoát khỏi có liên quan. Nguyệt Dao cũng không lo lắng, dù sao Nguyệt Hoàn sau này còn sống tốt hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Đại phu đi ra ngoài khai phương thuốc, viết xong liền cho người đi bốc thuốc mà sắc sau đó nhìn mọi người nói, Tứ cô nương tỉnh lại sẽ không có việc gì. Về phần vạn nhất không tỉnh lại, đại phu cũng chỉ lắc đầu sẽ không nói. Cái này là ngầm nói sợ là nếu không tỉnh lại, liền vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Trong phòng, nhất thời giăng đầy mây đen. Tô di nương nghe xong những lời này, trực tiếp té xỉu. Mạc thị ngồi bên giường của Nguyệt Hoàn, cũng đều lệ rơi đầy mặt. Nguyệt Dao nhìn đến ánh mắt của đại phu, trong lòng châm chọc bà ta thật đúng là không lúc nào quên diễn trò. Người không biết nhìn vào nhất định sẽ cho rằng người sắp chết kia chính là nữ nhi ruột thịt của bà ta !
Nguyệt Doanh cũng cầm khăn tay liên tục lau nước mắt.
Nguyệt Băng bi thống quá độ đến đứng cũng không vững, cần vài cái nha hoàn đỡ.
Nguyệt Dao có chút kỳ quái, nàng nhớ rõ ràng đời trước không có xảy ra chuyện như thế này a. Hơn nữa bên người nàng ta có nhiều nha hoàn bà tử như vậy, đâu dễ dàng ngã sấp xuống được kia chứ, lại còn ngã dập đầu xuất huyết nữa. Rất có khả năng là Nguyệt Băng lại phát tính tình tiểu thư, cho nên mới gây ra chuyện này.
Nghĩ lại kiếp trước, Nguyệt Dao bông thấy thực buồn cười, kiếp trước nàng lúc này nhất định là đang ở tiểu phật đường rồi. Đâu có quan tâm những việc này.
Nguyệt Hoàn vẫn còn đang hôn mê. Nguyệt Dao ngây người trong phòng một lúc lâu, thẳng đến khi Mạc thị lên tiếng bảo các nàng đi về, nàng mới trở về.
Trở lại Lan Khê viện, Nguyệt Dao cũng không nói đến chuyện này. Chỉ là như hôm qua tiếp tục chỉ bảo Chính ca nhi nhận tự. Lúc đi ra Nguyệt Dao thấy vẻ mặt Hoa Lôi ảm đạm, kỳ quái hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hoa Lôi nhìn Nguyệt Dao, một lát sau mới lên tiếng: "Tiểu thư, hai thiếp thân nha hoàn bên cạnh Tứ cô nương bị phu nhân hạ lệnh đánh hai mươi đại bản. Bốn người nhị đẳng nha hoàn cũng đều bị phát mại rồi." Hoa Lôi chẳng qua là thỏ tử hồ bi, nên mới khổ sở. Chủ tử làm sai sự tình, bị tội cũng là nha hoàn các nàng. Thân là hạ nhân sinh tử chính là một ý niệm của chủ tử.
Nguyệt Dao nghe xong lời này cũng không nói gì. Trời cao có đức hiếu sinh, những chuyện này nàng đâu có khả năng thò tay vào sắp xếp kia chứ. Ngay cả chuyện Hoa Lôi kiếp trước cũng phải xem là gặp chuyện ngoài ý muốn mất đi, đến cả Mộ Thu cũng bị Mạc thị đem sống sờ sờ mà đánh chết. Bây giờ không phải sự tình trong viện nàng, nàng không có tư cách gì nhúng tay vào.
Hoa Lôi thấy sắc mặt Nguyệt Dao khó coi, cũng biết mình nói sai: "Tiểu thư, đây là lỗi nô tỳ. Nô tỳ không nên nói những chuyện như vậy." Tiểu thư mỗi ngày đều niệm kinh văn, không nghe được chuyện như vậy. Mặc dù biết làm nô tài sinh tử chi gian chính là chuyện trong nháy mắt, nàng vẫn luôn giữ được tĩnh táo. Nhưng lần này trong số những nha hoàn bị trừng phạt liên can có một người từ nhỏ lớn lên cùng nàng, là biểu muội. Bây giờ bị phát mại ra ngoài, cũng không biết sẽ bị bán đến chỗ nào, bởi vậy nên Hoa Lôi mới thấy khó chịu. ,
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không có việc gì." Chính là đáy lòng nàng cũng rất rõ ràng, nếu nàng không có ngoại lực giúp đỡ, thì số phận tương lai của nàng kỳ thực cũng không khác những nha hoàn này là mấy. Cho nên nàng cần đến ngoại lực, mà cái ngoại lực này phải đủ khiến cho Mạc thị kiêng kỵ.
Nguyệt Dao trầm tư lại, nhìn đến thần sắc của Hoa Lôi: "Làm sao vậy? Chẳng nhẽ có thân thích của ngươi ở trong đó?" Lần này người bị xử trí khẳng định rất nhiều. Một nhà Hoa Lôi ở trong trạch tử thân thích cũng nhiều, hẳn là có vài cái bị liên lụy vào.
Nét mặt Hoa Lôi có chút ưu thương : "Là tiểu nữ nhi của nhị cữu, cùng tuổi với nô tỳ. Chính là nhị đẳng nha hoàn trong viện Tứ cô nương. Lần này không cẩn thận bị dính vào."
Nguyệt Dao nghe được nhị cữu cữu của Hoa Lôi người quản ngựalàm ở ngoại viện Liên phủ, đỉnh đầu cũng khẩn trương. Tuy rằng thương yêu nữ nhi, thế nhưng xảy ra chuyện như thế, hắn ngoại trừ khổ sở ra cũng không có biện pháp nào khác: "Phát sinh chuyện như vậy, ta cũng không có biện pháp. Ngươi đi ngân tráp lấy hai mươi lượng bạc, coi như là một mảnh tâm ý của ngươi." Cái tâm ý này chỉ có thể xem là của Hoa Lôi, mà không có thể coi là của nàng. Bằng không, nàng liền công khai cùng Mạc thị đối nghịch. Coi như tổ mẫu có biết đi nữa bà ta cũng sẽ không tha cho nàng.
Hoa Lôi nghe xong lập tức quỳ dưới đất: "Đa tạ cô nương." Hai mươi lượng bạc, cho dù không có khả năng chuộc được biểu muội, cũng có thể giúp cho biểu muội sống tốt qua ngày.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Hoa Lôi liền vội vàng đi tìm nhị cữu cữu của nàng. Nguyệt Dao chờ Hoa Lôi vừa đi, lại đối với Đặng ma ma nói: "Ma ma, ngươi cho người đi nhìn xem. Nhị cữu cữu Hoa Lôi có thật sự đem đi cứu nữ nhi của hắn hay không."
Đặng ma ma nhìn Hoa Lôi một cái, lập tức hiểu được ý tứ tiểu thư nhà mình. Hai mươi lượng bạc ở chỗ tiểu thư các nàng này, cũng không coi vào đâu. Thế nhưng đối với những người làm việc khổ cực bên ngoài mà nói, đó là một khoản tiền bạc khá lớn. Nếu là nhị cữu cữu của Hoa Lôi cầm tiền lại không vì tiểu thư nhà mình đánh điểm, người như vậy sau này không thể dùng.
Đúng vào lúc này, Nguyệt Hoàn vốn đang hôn mê mở mắt, mờ mịt nhìn quanh liền thấy một cái giường gỗ chạm trổ nhiều hoa văn, cái giường này nàng từng gặp qua khi đi du lịch, tiểu thư khuê các thời cổ đại đều ngủ trên cái giường này, gọi là bát bộ sàng. Nghe nói một cái điêu hoa sàng này hiện tại đang có giá trị khoản vài nghìn vạn.
Nghĩ đến vậy không phỉ giá trị, Chu Tình nhịn không được không ngừng quan sát hết thảy chung quanh, trong phòng có bình phong đạp xuân, bàn ghế bát tiên cổ đại. Trong phòng đều để gia cụ cổ hương cổ sắc đầy phong cách xưa cũ.
Đang khi Chu Tình nghĩ những thứ này là đồ thật hay giả, đã nhìn thấy một người mặc xiêm y xanh đậm, búi tóc song nha kế kêu: "Hồng Mai tỷ tỷ, tiểu thư tỉnh a, nhanh đi nói cho phu nhân tứ tiểu thư tỉnh."
Chu Tình đầu óc nhất mộng, cái gì gọi là Tứ cô nương tỉnh.
Cái tiểu nha hoàn thấy tiểu thư nàng bộ dáng mờ mịt, có chút lo lắng nói: "Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy? Tiểu thư ngươi nói chuyện nha?"
Chu Tình vẻ mặt khiếp sợ nhìn người trước mặt, mang một thân quần dài, áo khoác với áo choàng ngắn, trên đầu chải song nha kế. Ăn mặc đúng tiêu chuẩn cổ đại. Nàng đây là, nàng đây là tới nơi nào a? Hiện tại Chu Tình, đâu còn tâm tư quan sát gia cụ. Nhìn nha hoàn trước mặt, lại về chuyển đầu nhìn khắp phòng gia cụ cổ xưa. Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một cái ý niệm, nhịn không được hung hăng kháp chính một cái, rất đau, đau vô cùng. Đau như vậy chứng minh nàng đây không phải là đang nằm mơ, cứ xem như nàng không nhìn qua trọng sinh xuyên qua tiểu thuyết, nhưng là hai năm qua dưới sự điên cuồng oanh tạc của xuyên qua kịch tình nàng đại khái cũng đoán được nàng xuyên qua rồi. Xuyên đến cổ đại a. Lão Thiên không có để cho nàng chết, lại đem nàng thất lạc nhập đến một cái xó xỉnh nào ở cổ đại.
Chu Tình rất muốn ngẩng đầu lên mắng hai câu lão tặc nhân, lão Thiên, ngươi muốn cho người ta sống thêm một lần nữa cũng phải người ta biết rõ hoàn cảnh chút a! Nàng cũng không muốn vừa mới xuyên tới đây liền bị chết luôn tại cổ đại a! Này chỉ có kẻ não tàn mới tin tưởng xuyên qua đến cổ đại, là có thể tự do lăn lộn, phong sinh thủy khởi. Cái chuyện này nếu xuyên vào trước Đường triều còn có chút khả năng, vạn nhất là ở sau Tống triều, đặc biệt là xuyên đến thời Minh Thanh, vậy thì nàng cũng thật bi thương thúc giục. Nữ nhân phải tuân thủ tam tòng tứ đức, phải bó chân, càng làm cho người ta chịu không nổi vẫn là nam nhân ba vợ bốn nàng hầu. Còn không phải không để cho người ta sống nữa rồi sao.
Ngay kh Chu Tình đầy đầu tương hồ, liền nhìn thấy một cái nữ nhân khuôn mặt tròn trịa, y phục rộng rãi thông trường sam, sơ tóc viên kế, vẻ mặt hết sức hiền lành đi tới.
Cái nữ nhân này vừa tiến vào liền ôm nàng, ôm nàng vui vẻ mà gọi Tứ nha đầu, Tứ nha đầu. Chu Tình không biết làm sao mà đối mặt với cái tình huống này, cô chỉ đành giả bộ bất tỉnh.
Nguyệt Dao đang chuẩn bị dùng đồ ăn sáng xong liền đi thăm Nguyệt Hoàn. Còn chưa kịp nhích người liền nghe nha hoàn bà tử tới đây nói Tứ cô nương đã đã tỉnh lại. Chẳng qua, tỉnh là tỉnh rồi, nhưng mà lại bị mất trí nhớ. Cái gì đều không nhớ rõ, mọi người ai cũng không nhận ra.
Nguyệt Dao nghe người nói Nguyệt Hoàn hiện tại ai cũng không nhớ rõ có chút buồn bực, không vui. Đây là có chuyện gì? Hết thảy sự tình đều không giống như kiếp trước. Mất trí nhớ, nàng đời trước cũng bị mất trí nhớ. Nhưng lại hoàn toàn khác, nàng mất đi trí nhớ, sư thái nói là do chính nàng không muốn trở lại những chuyện cũ, cố ý muốn quên đi. Về sau là vì nàng thấy Cổ ma ma ký ức mới bỗng chốc khôi phục lại. Thế nhưng Nguyệt Hoàn, bị đụng đầu một cái lại mất trí nhớ. Việc này có chút cổ quái.
Nguyệt Dao dùng qua đồ ăn sáng, bảo Chính ca nhi tự mình luyện tự, chính nàng mang theo Hoa Lôi đi qua thăm Nguyệt Hoàn liền. Dọc theo đường đi, Nguyệt Dao cũng không nghĩ ra đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Nguyệt Dao thậm chí đang nghĩ có phải hay không là bởi vì mình duyên cớ, thế nên mới có rất nhiều sự tình biến đổi như vậy. Nhưng là Nguyệt Dao rất nhanh lại tự mình lắc đầu, nàng thực sự là suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nguyệt Dao đi trước hết không phải là Phù Dung viện, mà là sang Ỷ Tùng viện của lão phu nhân. Đến thượng phòng, gặp lão phu nhân, sắc mặt như thường lệ mà cấp lão phu nhân hành lễ: "Tổ mẫu."
Lão phu nhân thấy Nguyệt Dao mỗi ngày đều kiên trì đều tới đây thỉnh an, trong lòng cũng thực vui mừng. Đặc biệt nhiều ngày nay bà nhìn Nguyệt Dao khí sắc cũng càng ngày càng tốt. Không còn như trước đây vẻ mặt luôn chứa đầy nét đau khổ, cái này cũng làm cho bà nhìn mà trong lòng thả lỏng không ít, vui mừng không ngớt: "Hôm qua con ngủ có tốt không?"
Nguyệt Dao gật đầu: "Dạ, hôm qua con ngủ rất ngon. Tổ mẫu, con định một hồi nữa sẽ đi thăm một chút Tứ muội muội. Con nghe hạ nhân nói, Tứ muội muội đã tỉnh lại, chỉ là không nhận ra ai cả."
Lão phu nhân nghe xong hòa ái mà nói: "Đi đi!" Lão phu nhân cũng không có tự mình đi xem xem Nguyệt Hoàn. Về chuyện của Liên Nguyệt Hoàn, cũng chỉ là một thứ xuất tôn nữ, lão phu nhân không có nhiều tinh lực đi quan tâm. Chỉ là cho ma ma đi xem qua.
Nguyệt Dao đến phù dung viện, vừa vào phòng đã thấy Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng. Nguyệt Dao vội vàng nói: "Tứ muội muội thực sự không nhận ra mọi người?"
Nguyệt Doanh lo lắng u sầu mà nói: "Đúng vậy Tam muội muội, Tứ muội muội thực là không nhận ra tất cả mọi người. Hiện tại cũng không biết như thế nào rồi?"
Nguyệt Hoàn còn chưa mở miệng nói gì, liền thấy một cái hồng y nha hoàn từ trong phòng đi ra xin lỗi, nói: "Đại cô nương, Nhị cô nương, Tam cô nương, tiểu thư nhà chúng ta cái gì đều không nhớ rõ. Tiểu thư bị kinh hách, lúc này cũng không muốn gặp ai. Xin ba vị cô nương thứ lỗi." Di nương ý tứ là hy vọng nhân cơ hội này cho Tứ cô nương nhận thức mọi người một chút, thế nhưng Tứ cô nương lại nói nàng đau đầu, ai cũng không muốn gặp. Nàng chỉ muốn yên lặng một chút. Tô di nương bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo Tứ cô nương.
Nguyệt Dao nghe được lời tiểu nha hoàn nói Tứ cô nương hiện tại không thích hợp gặp người. Nàng chần chờ trong phút chốc liền xoay người mang theo Hoa Lôi trở về.
Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng vẫn còn ở lại tại chỗ chờ.
So sánh với Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng, bộ dạng Nguyệt Dao lại có vẻ cực kỳ không có ý vị rồi. Dù thế nào mà nói mọi người đều là tỷ muội, tốt xấu gì cũng nên hỏi tình hình ra sao thế nào, quan tâm đến Tứ cô nương một chút chứ. Hồng y nhìn bóng lưng Nguyệt Hoàn rời đi, trong lòng thầm nghĩ, Tam cô nương làm người cũng quá lạnh bạc rồi.
Nguyệt Dao đi trên đường, nhìn bầu trời xanh lam, gió nhè nhẹ thổi lướt qua khuôn mặt, tâm tình không khỏi trầm tĩnh lại. Chuyện n ày còn chưa rõ có liền quan gì đến chuyện của nàng hay không thì vẫn không nên để nó tổn hại đến tâm tình của nàng. Từ Phù Dung viện trở lại Lan Khê viện, nàng liền nhìn thấy Chính ca nhi còn ở trong thư phòng khắc khổ học tập.
Từ lúc Nguyệt Dao nói qua với Chính ca nhi, thiên phú hắn của vốn không tốt phải dựa vào nỗ lực sau này bù đắp. Chính ca nhi vì ngày sau lớn lên có thể làm quan bảo vệ tỷ tỷ, mà phi thường nỗ lực.
Nguyệt Dao nhìn Chính ca nhi còn đang chăm chỉ, trong lòng cũng có chút vui mừng, chí ít đời này nàng không còn là một người cô đơn nữa rồi.
Chính ca nhi ngẩng đầu trông thấy Nguyệt Dao, liền ngọt ngào kêu lên: "Tỷ tỷ."
Nguyệt Dao sờ đầu của hắn, nhẹ nhàng cười.
Tiền viện ngoại trừ hoa lan ra, còn trồng thêm mấy cây hoa mai, mặt khác phía sau Lan Khê viện cũng mở ra một viện tử, trong viện tử trồng đầy hoa cúc, gần phòng ở cũng trồng một rừng trúc tử nhỏ. Ngày hè ở lại trong rừng trúc, vô cùng mát mẻ. (đủ bộ mai-lan-cúc-trúc há.)
Nghe nói năm ấy tu kiến viện tử này, bởi vì có nhiều loại thiết kế, cũng đã hao phí thật lớn tài lực.
Trước sau hai viện tử hoa hoa thảo thảo đều có chuyên gia xử lý, hoa cỏ phát triển thực tươi tốt, nhìn không thấy một chút suy đồi. Theo lời Nguyệt Dao, Lan Khê viện kỳ thực cũng có thể xem là một hoa viên nhỏ. Ở lại nơi này thực sự rất tốt. Đời trước nàng chỉ mải mê đắm chìm trong bi thương, đâu còn có tâm tư đi xem xét những thứ hoa cỏ này. Chờ bi thống vừa đi hết, nàng liền cho người dọn sạch nơi này. Đời này, phải ở đến khi giải quyết mọi chuyện trong Liên phủ mới thôi.
Hoa lôi nhìn bên cạnh viện tử trống đi một mảng lớn mà đề: "Tiểu thư, sau này ở chỗ này dựng một cái giá hoa, bên trên treo một cái bàn đu dây, khi tiểu thư rỗi rãnh có thể ngồi chơi trên bàn đu. Như vậy hẳn là tốt lắm."
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không cần." Làm một cái giá bằng hoa, đặt bàn đu dây, đó là trò đùa ngoạn ý của tiểu hài tử. Nàng bây giờ đã sớm qua cái tuổi đó rồi.
Nguyệt Dao còn đang chuẩn bị trong thời gian hiếu kỳ chưa hoàn, nàng muốn toàn tâm vùi đầu vào họa nghệ, không nói sau này có thể trở thành hạng người gì, chí ít cũng có thể trở thành là bản lãnh mưu sinh của nàng. Hiện tại nang đang trong hiếu kỳ họa thải mặc họa là không được, nhưng tranh thuỷ mặc thì nàng có thể họa, xem như trước luyện tay một chút.
Nguyệt Dao nghĩ ở chỗ này luyện tập, lập tức cho người đem sương phòng thu thập một chút. Đem bàn ghế các thứ toàn bộ đều dời ra ngoài. Chỉ để lại bàn học, sau đó phân phó người cầm tất cả dụng cụ vẽ tranh đặt vào. Bàn vẽ, giá vẽ, giấy Tuyên Thành... màu vẽ các loại ở trong hiếu kỳ là không thể dùng, tạm thời niêm phong cất vào kho chờ đợi. Nhưng là nàng được phép vẽ tranh thuỷ mặc.
Nguyệt Dao còn đang sửa sang lại phòng, liền thấy tiểu nha hoàn kinh hoảng chạy vào. Hoa Lôi nhìn nghiêm nghị hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy? Hoang mang rối loạn, còn ra thể thống gì."
Nha hoàn sốt ruột mà thưa: "Tiểu thư, Tứ cô nương cấp phu nhân thỉnh an xong trên đường trở về té lộn mèo một cái. Cái ót bị va đập mạnh, bây giờ còn đang bất tỉnh nhân sự, đang gọi đại phu." Tứ cô nương xảy ra chuyện như vậy, hạ nhân bên người phỏng chừng tất cả đều sẽ bị đánh chết.
Nguyệt Dao mới không tin Nguyệt Hoàn một người lớn như vậy bước đi còn có thể té ngã, lại còn ngã đến nỗi bất tỉnh nhân sự: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Chuyện này nhất định là có chỗ kỳ lạ.
Nha hoàn lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nguyệt Dao nghe liền biết trong chuyện này hẳn là có nguyên nhân gì khác. Nhưng bây giờ cũng không phải thời gian suy đoán. Các nàng vốn là đường tỷ muội, nếu đã xảy ra chuyện như vậy, nàng nhất định phải đi thăm hỏi.
Nguyệt Hoàn viện tử lúc này đều đang gà bay chó sủa, nha hoàn bà tử tiến tiến xuất xuất. Lúc Nguyệt Dao đi vào, cũng không ai chào hỏi nàng. Nghe nha hoàn nói đại phu đang ở bên trong bắt mạch.
Nguyệt Dao nhìn thấy Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng. Nguyệt Doanh tương đối hoàn hảo hơn một chút, sắc mặt có chút sốt ruột, còn có chút lo nghĩ, nhưng cũng không có gì khác. Chỉ có Nguyệt Băng gương mặt đều đã trắng bệch.
Nguyệt Dao nhìn thần sắc Nguyệt Băng liền rõ ràng, sợ là chuyện lần này của Nguyệt Hoàn, Nguyệt Băng không thoát khỏi có liên quan. Nguyệt Dao cũng không lo lắng, dù sao Nguyệt Hoàn sau này còn sống tốt hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Đại phu đi ra ngoài khai phương thuốc, viết xong liền cho người đi bốc thuốc mà sắc sau đó nhìn mọi người nói, Tứ cô nương tỉnh lại sẽ không có việc gì. Về phần vạn nhất không tỉnh lại, đại phu cũng chỉ lắc đầu sẽ không nói. Cái này là ngầm nói sợ là nếu không tỉnh lại, liền vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Trong phòng, nhất thời giăng đầy mây đen. Tô di nương nghe xong những lời này, trực tiếp té xỉu. Mạc thị ngồi bên giường của Nguyệt Hoàn, cũng đều lệ rơi đầy mặt. Nguyệt Dao nhìn đến ánh mắt của đại phu, trong lòng châm chọc bà ta thật đúng là không lúc nào quên diễn trò. Người không biết nhìn vào nhất định sẽ cho rằng người sắp chết kia chính là nữ nhi ruột thịt của bà ta !
Nguyệt Doanh cũng cầm khăn tay liên tục lau nước mắt.
Nguyệt Băng bi thống quá độ đến đứng cũng không vững, cần vài cái nha hoàn đỡ.
Nguyệt Dao có chút kỳ quái, nàng nhớ rõ ràng đời trước không có xảy ra chuyện như thế này a. Hơn nữa bên người nàng ta có nhiều nha hoàn bà tử như vậy, đâu dễ dàng ngã sấp xuống được kia chứ, lại còn ngã dập đầu xuất huyết nữa. Rất có khả năng là Nguyệt Băng lại phát tính tình tiểu thư, cho nên mới gây ra chuyện này.
Nghĩ lại kiếp trước, Nguyệt Dao bông thấy thực buồn cười, kiếp trước nàng lúc này nhất định là đang ở tiểu phật đường rồi. Đâu có quan tâm những việc này.
Nguyệt Hoàn vẫn còn đang hôn mê. Nguyệt Dao ngây người trong phòng một lúc lâu, thẳng đến khi Mạc thị lên tiếng bảo các nàng đi về, nàng mới trở về.
Trở lại Lan Khê viện, Nguyệt Dao cũng không nói đến chuyện này. Chỉ là như hôm qua tiếp tục chỉ bảo Chính ca nhi nhận tự. Lúc đi ra Nguyệt Dao thấy vẻ mặt Hoa Lôi ảm đạm, kỳ quái hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hoa Lôi nhìn Nguyệt Dao, một lát sau mới lên tiếng: "Tiểu thư, hai thiếp thân nha hoàn bên cạnh Tứ cô nương bị phu nhân hạ lệnh đánh hai mươi đại bản. Bốn người nhị đẳng nha hoàn cũng đều bị phát mại rồi." Hoa Lôi chẳng qua là thỏ tử hồ bi, nên mới khổ sở. Chủ tử làm sai sự tình, bị tội cũng là nha hoàn các nàng. Thân là hạ nhân sinh tử chính là một ý niệm của chủ tử.
Nguyệt Dao nghe xong lời này cũng không nói gì. Trời cao có đức hiếu sinh, những chuyện này nàng đâu có khả năng thò tay vào sắp xếp kia chứ. Ngay cả chuyện Hoa Lôi kiếp trước cũng phải xem là gặp chuyện ngoài ý muốn mất đi, đến cả Mộ Thu cũng bị Mạc thị đem sống sờ sờ mà đánh chết. Bây giờ không phải sự tình trong viện nàng, nàng không có tư cách gì nhúng tay vào.
Hoa Lôi thấy sắc mặt Nguyệt Dao khó coi, cũng biết mình nói sai: "Tiểu thư, đây là lỗi nô tỳ. Nô tỳ không nên nói những chuyện như vậy." Tiểu thư mỗi ngày đều niệm kinh văn, không nghe được chuyện như vậy. Mặc dù biết làm nô tài sinh tử chi gian chính là chuyện trong nháy mắt, nàng vẫn luôn giữ được tĩnh táo. Nhưng lần này trong số những nha hoàn bị trừng phạt liên can có một người từ nhỏ lớn lên cùng nàng, là biểu muội. Bây giờ bị phát mại ra ngoài, cũng không biết sẽ bị bán đến chỗ nào, bởi vậy nên Hoa Lôi mới thấy khó chịu. ,
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không có việc gì." Chính là đáy lòng nàng cũng rất rõ ràng, nếu nàng không có ngoại lực giúp đỡ, thì số phận tương lai của nàng kỳ thực cũng không khác những nha hoàn này là mấy. Cho nên nàng cần đến ngoại lực, mà cái ngoại lực này phải đủ khiến cho Mạc thị kiêng kỵ.
Nguyệt Dao trầm tư lại, nhìn đến thần sắc của Hoa Lôi: "Làm sao vậy? Chẳng nhẽ có thân thích của ngươi ở trong đó?" Lần này người bị xử trí khẳng định rất nhiều. Một nhà Hoa Lôi ở trong trạch tử thân thích cũng nhiều, hẳn là có vài cái bị liên lụy vào.
Nét mặt Hoa Lôi có chút ưu thương : "Là tiểu nữ nhi của nhị cữu, cùng tuổi với nô tỳ. Chính là nhị đẳng nha hoàn trong viện Tứ cô nương. Lần này không cẩn thận bị dính vào."
Nguyệt Dao nghe được nhị cữu cữu của Hoa Lôi người quản ngựalàm ở ngoại viện Liên phủ, đỉnh đầu cũng khẩn trương. Tuy rằng thương yêu nữ nhi, thế nhưng xảy ra chuyện như thế, hắn ngoại trừ khổ sở ra cũng không có biện pháp nào khác: "Phát sinh chuyện như vậy, ta cũng không có biện pháp. Ngươi đi ngân tráp lấy hai mươi lượng bạc, coi như là một mảnh tâm ý của ngươi." Cái tâm ý này chỉ có thể xem là của Hoa Lôi, mà không có thể coi là của nàng. Bằng không, nàng liền công khai cùng Mạc thị đối nghịch. Coi như tổ mẫu có biết đi nữa bà ta cũng sẽ không tha cho nàng.
Hoa Lôi nghe xong lập tức quỳ dưới đất: "Đa tạ cô nương." Hai mươi lượng bạc, cho dù không có khả năng chuộc được biểu muội, cũng có thể giúp cho biểu muội sống tốt qua ngày.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Hoa Lôi liền vội vàng đi tìm nhị cữu cữu của nàng. Nguyệt Dao chờ Hoa Lôi vừa đi, lại đối với Đặng ma ma nói: "Ma ma, ngươi cho người đi nhìn xem. Nhị cữu cữu Hoa Lôi có thật sự đem đi cứu nữ nhi của hắn hay không."
Đặng ma ma nhìn Hoa Lôi một cái, lập tức hiểu được ý tứ tiểu thư nhà mình. Hai mươi lượng bạc ở chỗ tiểu thư các nàng này, cũng không coi vào đâu. Thế nhưng đối với những người làm việc khổ cực bên ngoài mà nói, đó là một khoản tiền bạc khá lớn. Nếu là nhị cữu cữu của Hoa Lôi cầm tiền lại không vì tiểu thư nhà mình đánh điểm, người như vậy sau này không thể dùng.
Đúng vào lúc này, Nguyệt Hoàn vốn đang hôn mê mở mắt, mờ mịt nhìn quanh liền thấy một cái giường gỗ chạm trổ nhiều hoa văn, cái giường này nàng từng gặp qua khi đi du lịch, tiểu thư khuê các thời cổ đại đều ngủ trên cái giường này, gọi là bát bộ sàng. Nghe nói một cái điêu hoa sàng này hiện tại đang có giá trị khoản vài nghìn vạn.
Nghĩ đến vậy không phỉ giá trị, Chu Tình nhịn không được không ngừng quan sát hết thảy chung quanh, trong phòng có bình phong đạp xuân, bàn ghế bát tiên cổ đại. Trong phòng đều để gia cụ cổ hương cổ sắc đầy phong cách xưa cũ.
Đang khi Chu Tình nghĩ những thứ này là đồ thật hay giả, đã nhìn thấy một người mặc xiêm y xanh đậm, búi tóc song nha kế kêu: "Hồng Mai tỷ tỷ, tiểu thư tỉnh a, nhanh đi nói cho phu nhân tứ tiểu thư tỉnh."
Chu Tình đầu óc nhất mộng, cái gì gọi là Tứ cô nương tỉnh.
Cái tiểu nha hoàn thấy tiểu thư nàng bộ dáng mờ mịt, có chút lo lắng nói: "Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy? Tiểu thư ngươi nói chuyện nha?"
Chu Tình vẻ mặt khiếp sợ nhìn người trước mặt, mang một thân quần dài, áo khoác với áo choàng ngắn, trên đầu chải song nha kế. Ăn mặc đúng tiêu chuẩn cổ đại. Nàng đây là, nàng đây là tới nơi nào a? Hiện tại Chu Tình, đâu còn tâm tư quan sát gia cụ. Nhìn nha hoàn trước mặt, lại về chuyển đầu nhìn khắp phòng gia cụ cổ xưa. Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một cái ý niệm, nhịn không được hung hăng kháp chính một cái, rất đau, đau vô cùng. Đau như vậy chứng minh nàng đây không phải là đang nằm mơ, cứ xem như nàng không nhìn qua trọng sinh xuyên qua tiểu thuyết, nhưng là hai năm qua dưới sự điên cuồng oanh tạc của xuyên qua kịch tình nàng đại khái cũng đoán được nàng xuyên qua rồi. Xuyên đến cổ đại a. Lão Thiên không có để cho nàng chết, lại đem nàng thất lạc nhập đến một cái xó xỉnh nào ở cổ đại.
Chu Tình rất muốn ngẩng đầu lên mắng hai câu lão tặc nhân, lão Thiên, ngươi muốn cho người ta sống thêm một lần nữa cũng phải người ta biết rõ hoàn cảnh chút a! Nàng cũng không muốn vừa mới xuyên tới đây liền bị chết luôn tại cổ đại a! Này chỉ có kẻ não tàn mới tin tưởng xuyên qua đến cổ đại, là có thể tự do lăn lộn, phong sinh thủy khởi. Cái chuyện này nếu xuyên vào trước Đường triều còn có chút khả năng, vạn nhất là ở sau Tống triều, đặc biệt là xuyên đến thời Minh Thanh, vậy thì nàng cũng thật bi thương thúc giục. Nữ nhân phải tuân thủ tam tòng tứ đức, phải bó chân, càng làm cho người ta chịu không nổi vẫn là nam nhân ba vợ bốn nàng hầu. Còn không phải không để cho người ta sống nữa rồi sao.
Ngay kh Chu Tình đầy đầu tương hồ, liền nhìn thấy một cái nữ nhân khuôn mặt tròn trịa, y phục rộng rãi thông trường sam, sơ tóc viên kế, vẻ mặt hết sức hiền lành đi tới.
Cái nữ nhân này vừa tiến vào liền ôm nàng, ôm nàng vui vẻ mà gọi Tứ nha đầu, Tứ nha đầu. Chu Tình không biết làm sao mà đối mặt với cái tình huống này, cô chỉ đành giả bộ bất tỉnh.
Nguyệt Dao đang chuẩn bị dùng đồ ăn sáng xong liền đi thăm Nguyệt Hoàn. Còn chưa kịp nhích người liền nghe nha hoàn bà tử tới đây nói Tứ cô nương đã đã tỉnh lại. Chẳng qua, tỉnh là tỉnh rồi, nhưng mà lại bị mất trí nhớ. Cái gì đều không nhớ rõ, mọi người ai cũng không nhận ra.
Nguyệt Dao nghe người nói Nguyệt Hoàn hiện tại ai cũng không nhớ rõ có chút buồn bực, không vui. Đây là có chuyện gì? Hết thảy sự tình đều không giống như kiếp trước. Mất trí nhớ, nàng đời trước cũng bị mất trí nhớ. Nhưng lại hoàn toàn khác, nàng mất đi trí nhớ, sư thái nói là do chính nàng không muốn trở lại những chuyện cũ, cố ý muốn quên đi. Về sau là vì nàng thấy Cổ ma ma ký ức mới bỗng chốc khôi phục lại. Thế nhưng Nguyệt Hoàn, bị đụng đầu một cái lại mất trí nhớ. Việc này có chút cổ quái.
Nguyệt Dao dùng qua đồ ăn sáng, bảo Chính ca nhi tự mình luyện tự, chính nàng mang theo Hoa Lôi đi qua thăm Nguyệt Hoàn liền. Dọc theo đường đi, Nguyệt Dao cũng không nghĩ ra đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Nguyệt Dao thậm chí đang nghĩ có phải hay không là bởi vì mình duyên cớ, thế nên mới có rất nhiều sự tình biến đổi như vậy. Nhưng là Nguyệt Dao rất nhanh lại tự mình lắc đầu, nàng thực sự là suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nguyệt Dao đi trước hết không phải là Phù Dung viện, mà là sang Ỷ Tùng viện của lão phu nhân. Đến thượng phòng, gặp lão phu nhân, sắc mặt như thường lệ mà cấp lão phu nhân hành lễ: "Tổ mẫu."
Lão phu nhân thấy Nguyệt Dao mỗi ngày đều kiên trì đều tới đây thỉnh an, trong lòng cũng thực vui mừng. Đặc biệt nhiều ngày nay bà nhìn Nguyệt Dao khí sắc cũng càng ngày càng tốt. Không còn như trước đây vẻ mặt luôn chứa đầy nét đau khổ, cái này cũng làm cho bà nhìn mà trong lòng thả lỏng không ít, vui mừng không ngớt: "Hôm qua con ngủ có tốt không?"
Nguyệt Dao gật đầu: "Dạ, hôm qua con ngủ rất ngon. Tổ mẫu, con định một hồi nữa sẽ đi thăm một chút Tứ muội muội. Con nghe hạ nhân nói, Tứ muội muội đã tỉnh lại, chỉ là không nhận ra ai cả."
Lão phu nhân nghe xong hòa ái mà nói: "Đi đi!" Lão phu nhân cũng không có tự mình đi xem xem Nguyệt Hoàn. Về chuyện của Liên Nguyệt Hoàn, cũng chỉ là một thứ xuất tôn nữ, lão phu nhân không có nhiều tinh lực đi quan tâm. Chỉ là cho ma ma đi xem qua.
Nguyệt Dao đến phù dung viện, vừa vào phòng đã thấy Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng. Nguyệt Dao vội vàng nói: "Tứ muội muội thực sự không nhận ra mọi người?"
Nguyệt Doanh lo lắng u sầu mà nói: "Đúng vậy Tam muội muội, Tứ muội muội thực là không nhận ra tất cả mọi người. Hiện tại cũng không biết như thế nào rồi?"
Nguyệt Hoàn còn chưa mở miệng nói gì, liền thấy một cái hồng y nha hoàn từ trong phòng đi ra xin lỗi, nói: "Đại cô nương, Nhị cô nương, Tam cô nương, tiểu thư nhà chúng ta cái gì đều không nhớ rõ. Tiểu thư bị kinh hách, lúc này cũng không muốn gặp ai. Xin ba vị cô nương thứ lỗi." Di nương ý tứ là hy vọng nhân cơ hội này cho Tứ cô nương nhận thức mọi người một chút, thế nhưng Tứ cô nương lại nói nàng đau đầu, ai cũng không muốn gặp. Nàng chỉ muốn yên lặng một chút. Tô di nương bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo Tứ cô nương.
Nguyệt Dao nghe được lời tiểu nha hoàn nói Tứ cô nương hiện tại không thích hợp gặp người. Nàng chần chờ trong phút chốc liền xoay người mang theo Hoa Lôi trở về.
Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng vẫn còn ở lại tại chỗ chờ.
So sánh với Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng, bộ dạng Nguyệt Dao lại có vẻ cực kỳ không có ý vị rồi. Dù thế nào mà nói mọi người đều là tỷ muội, tốt xấu gì cũng nên hỏi tình hình ra sao thế nào, quan tâm đến Tứ cô nương một chút chứ. Hồng y nhìn bóng lưng Nguyệt Hoàn rời đi, trong lòng thầm nghĩ, Tam cô nương làm người cũng quá lạnh bạc rồi.
Nguyệt Dao đi trên đường, nhìn bầu trời xanh lam, gió nhè nhẹ thổi lướt qua khuôn mặt, tâm tình không khỏi trầm tĩnh lại. Chuyện n ày còn chưa rõ có liền quan gì đến chuyện của nàng hay không thì vẫn không nên để nó tổn hại đến tâm tình của nàng. Từ Phù Dung viện trở lại Lan Khê viện, nàng liền nhìn thấy Chính ca nhi còn ở trong thư phòng khắc khổ học tập.
Từ lúc Nguyệt Dao nói qua với Chính ca nhi, thiên phú hắn của vốn không tốt phải dựa vào nỗ lực sau này bù đắp. Chính ca nhi vì ngày sau lớn lên có thể làm quan bảo vệ tỷ tỷ, mà phi thường nỗ lực.
Nguyệt Dao nhìn Chính ca nhi còn đang chăm chỉ, trong lòng cũng có chút vui mừng, chí ít đời này nàng không còn là một người cô đơn nữa rồi.
Chính ca nhi ngẩng đầu trông thấy Nguyệt Dao, liền ngọt ngào kêu lên: "Tỷ tỷ."
Nguyệt Dao sờ đầu của hắn, nhẹ nhàng cười.
Danh sách chương