Nguyệt Băng hung hăng trừng Nguyệt Dao một cái. Nương nàng hao phí tâm tư tỉ mỉ lựa chọn quản sự ma ma cùng nha hoàn gã sai vặt cho nàng ta. Không nghĩ tới cái đường muội này vậy mà không cảm kích chút nào. Sớm biết vậy nàng đã nói nương không cần phải hao tâm tổn trí như thế, đúng là bạch nhãn lang căn bản không hiểu dụng tâm của người khác.

Lão phu nhân vờ như không thấy ánh mắt bất thiện của Nguyệt Băng: "Chỗ Chính ca nhi đã chọn được ma ma quản sự rồi, vậy còn nha hoàn thiếp thân con đã có ý định gì chưa ?"

Nguyệt Dao cúi đầu, vờ như suy tư một phen mới nói: "Con chuẩn bị đem Mộ Thu cùng Đông Tình đặt ở bên người Chính ca nhi. Sau này có thiếu nữa thì tinh tế chọn thêm vài cái là được." Mộ Thu đầu óc thành thực, đặt ở bên người Chính ca nhi ngược lại tốt hơn một chút. Hoa Lôi là không thể đưa đi rồi, Hoa lôi cơ linh thông tuệ (cơ trí, linh hoạt, thông minh, trí tuệ), sau này nàng còn có rất nhiều chuyện cần đến Hoa Lôi. Hơn nữa Hoa Lôi là gia sinh tử, không sợ nàng làm ra sai lầm gì, nàng sau này nhất định còn phải trọng dụng một nhà của Hoa Lôi. Đông Tình tính tình hoạt bát, cùng Mộ Thu bù đắp phần nào, hơn nữa đối với người trầm lặng như Chính ca nhi mà nói, bên người có hơn một người tính tình như thế cũng rất tốt.

Lão phu nhân như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Nguyệt Dao. Đặng ma ma lão luyện có thể làm tốt; Mộ Thu trung tâm thành thật; Đông Tình hoạt bát hiếu động, nhưng lại không đủ lịch lãm. Nếu không có Đặng ma ma quản sự mà nói, Mộ Thu cùng Đông Tình làm thiếp thân nha hoàn chưa đủ tốt. Có Đặng ma ma ở đó, sau này chú ý chăm sóc dạy bảo thêm một chút, hai người nhất định có thể bổ sung khiếm khuyết, nếu không phải là Nguyệt Dao hao tổn thật nhiều tâm tư rất khó an bài được tốt như vậy, cũng khó cho đứa bé này.

Nguyệt Dao lưu lại một người thiếp thân nha hoàn là Hoa Lôi, là gia sinh tử của Liên gia. So sánh với Mộ Thu là người được mua vào không có căn cơ, lưu lại Hoa Lôi tự nhiên là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa Hoa Lôi nha đầu kia thông tuệ lại rất cơ linh, đây là lão nhị tức phụ tỉ mỉ chọn lựa đặt ở bên người chăm sóc huấn luyện qua hai năm mới đưa sang cho Nguyệt Dao. Lại nói lão nhị tức phụ đối một nhà Hoa Lôi mà nói là có đại ân. Tuy rằng phụ mẫu Hoa Lôi còn đang ở thôn trang, thế nhưng đám cữu cữu thúc thúc cùng một nhà thân thích đều ở tại phủ đệ làm việc. Những người này nếu có thể dùng được, về sau coi như có thêm một trợ lực lớn.

Lão phu nhân nhìn Nguyệt Dao, đứa bé này, đã bắt đầu biết phòng bị Mạc thị rồi. Xem ra những gì bà suy đoán là không sai, lão nhị tức phụ không chỉ nói riêng chuyện về Chính ca nhi chuyện. Khẳng định còn nói thêm những chuyện khác nữa. Lão phu nhân thở dài trong lòng. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, có là ai thì bà cũng không bỏ được.

Nguyệt Dao thấy lão phu nhân nhìn nàng hồi lâu không mở miệng, tim đập bang bang, nhưng vẫn nỗ lực duy trì nét mặt bình tĩnh: "Tổ mẫu, phải chăng Nguyệt Dao an bài không được thỏa đáng?" Nàng lo lắng lão phu nhân sẽ không đồng ý. Nguyệt Dao đã quyết định, dù cho tổ mẫu không đồng ý, nàng cũng sẽ đem người từ chỗ nàng đưa qua cho Đình Chính.

Lão phu nhân cười nói: "An bài vậy rất khá. Chỉ là nếu làm như vậy thứ nhất bên cạnh con lại thiếu một cái nha hoàn nhất đẳng cùng nhị đẳng nha hoàn rồi. Như vậy đi, để Xảo Lan theo con. Xảo Lan trước nay vẫn ở bên cạnh ta, tính tình cũng ổn trọng, hành sự hết sức thoả đáng. Để cho nàng hầu hạ con, ta cũng yên tâm."

Xảo Lan vừa nghe lời này, lập tức đứng dậy cấp Nguyệt Dao hành Lễ. Xảo Lan là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh lão phu nhân. Niên kỷ không lớn, năm nay mới vừa mười bốn tuổi, được đề lên đại nha hoàn không được một năm. Mặt trái xoan bạch bạch tịnh tịnh, mi mục sạch sẽ sáng rõ. Cười một tiếng mà nói, đôi môi hé mở điềm tĩnh xinh đẹp như trăng khuyết.

Nguyệt Dao mặt mũi tươi cười: "Nguyệt Dao đa tạ tổ mẫu yêu thương." ấn tượng của Nguyệt Dao về Xảo Lan cũng không nhiều lắm. Nhưng nếu là tổ mẫu ban cho nàng, vậy dĩ nhiên là người có thể dùng tốt.

Nguyệt Băng bất mãn lẩm bẩm: "Tổ mẫu thật là thương yêu Tam muội muội." Không những chọn tốt bà tử, ngay cả cái nha hoàn cũng cấp chọn thật thích hợp, suy nghĩ thật là chu toàn. Tổ mẫu đúng là bất công, trước đây bất công thiên vị Trần di nương, để cho Trần di nương cùng nương nàng chống lại. Lúc này một lòng nghiêng về Tam muội muội. Tổ mẫu đúng là bất công, vẫn luôn bất công như vậy.

Lão phu nhân liếc nhìn Nguyệt Băng một cái, Nguyệt Băng sợ đếnmức rụt cả cổ lại. Lão phu nhân cũng không nói Nguyệt Băng có cái gì không đúng, cứ chờ ma ma giáo dưỡng tới sau, lúc ấy lại phân phó ma ma giáo dưỡng nghiêm khắc dạy dỗ. Bây giờ có nói nữa cũng không nghe không thấy vào mắt, bà cũng không công tự tìm phiền phức cho mình nữa: "Ta mệt mỏi, các ngươi đều trở về đi!"

Nguyệt Dao thực nghi hoặc, nàng còn muốn hỏi tổ mẫu ma ma quản sự của nàng là ai mà! Làm sao đến bây giờ cũng không đưa tới chỗ nàng kia chứ. Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào nha.

Nguyệt Dao đi rồi, lão phu nhân hỏi Trịnh ma ma nói: "Ma ma bồi gả của Mạc thị Hoa ma ma cùng Nhũ nương của Tam nha đầu là Cổ bà tử đã lui tới bao lâu rồi?"

Trịnh ma ma nói: "Hồi Lão phu nhân cũng đã có khoảng nửa năm rồi."

Lão phu nhân tựa lưng trên gối trúc thêu hoa văn tường vân thanh sắc hỏi. Ý định của Mạc thị lão phu nhân làm sao không biết. Chỉ là Mạc thị cũng không biết Liên Đống Bác lúc lâm trọng bệnh lại viết cho lão phu nhân một phong thơ. Nói cho lão phu nhân gia tư chi thứ hai hơn phân nửa sẽ đem sung công, còn dư lại một ít hắn sẽ lưu lại cho Nguyệt Dao bàng thân. Về phần để lại bao nhiêu, lão phu nhân suy đoán đại khái khoảng hai ba vạn lượng đi.

Lão phu nhân đối Liên Đống Bác an bài không có bất mãn gì. Bà già rồi, thân thể cũng không tiện như trước, nếu tất cả đều giao hết cho nàng, đến lúc bà đi rồi những thứ này tất cả đều có thể bị Mạc thị tính hết vào trong tiền tài của công. Bởi vậy lão phu nhân cho rằng nhi tử chừa chút tiền tài cho Nguyệt Dao bàng thân cũng không gì đáng trách. Chỉ là Mạc thị hành vi thật sự là đáng hận. Nguyệt Dao trở về cũng mới hơn nửa năm, Hoa ma ma đã cùng Cổ ma ma tiếp xúc đến những nửa năm. Nói cách khác, Nguyệt Dao vừa bước chân trở về Mạc thị ngay lập tức liền tìm hiểu gia tư của chi thứ hai.

Liên Đống Bác cũng không nói cho lão phu nhân hắn còn có nhất bút tiền tài lớn gửi cho hảo hữu trông coi. Không phải hắn không tín nhiệm lão phu nhân, mà là hắn lo lắng mẫu thân sẽ khổ sở. Nếu để cho lão phu nhân biết hắn tình nguyện phó thác mọi thứ cho hảo hữu, cũng không nguyện giao cho thân huynh trưởng. Đến lúc đó không chỉ làm tổn thương mẫu thân, đối với nữ nhi hắn mà nói đó cũng không phải là chuyện tốt gì.

Lão phu nhân lúc trước thấy Nguyệt Dao một lòng đắm chìm trong việc sao chép kinh thư. Bà liền biết tiền tài trong tay Nguyệt Dao đây là không giữ được. Nghĩ đến thân thể của chính mình bà cũng thôi, không muốn tốn nhiều tâm tư. Tốn nhiều tâm tư ngược lại đối với Nguyệt Dao tai hại. Nhiều năm nay bà đem Mạc thị áp chế mạnh mẽ như vậy, Mạc thị chắc chắn mang lòng oán hận bà. Nếu bà tỏ ra yêu thương Nguyệt Dao, đối con bé sủng ái có thừa, đến lúc bà đi Mạc thị ắt sẽ đem toàn bộ oán khí phát tiết lên người Nguyệt Dao. Hiện tại, lão phu nhân cho rằng, có thể là bà nghĩ lầm rồi.

Nguyệt Dao vừa tới gần Lan Khê Viện, từ xa liền nhìn thấy Chính ca nhi đứng ở cửa viện, đưa cổ ngóng nhìn ra xa. Nhìn thấy nàng, liền cao hứng chạy tới.

Đông Tình theo đuôi phía sau: "Tiểu thư, thiếu gia mới vừa nói người đã trở lại. Không nghĩ tới, vừa ra đến đầu cửa viện liền nhìn thấy tiểu thư đi tới." Này có chút thần kỳ, nhưng lại cũng là sự thực.

Nguyệt Dao cười nắm tay của Chính ca nhi đi vào trong viện. Đến trong phòng, để cho nha hoàn dẫn Chính ca nhi đi thư phòng trước, nàng trở về phòng thay đổi một thân xiêm y.

Nguyệt Dao thay xong xiêm y mới đến thư phòng, thấy Chính ca nhi còn đang nghiêm túc viết chính tả. Nguyệt Dao đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn. Chữ viết Chính ca nhi tuy rằng xiêu xiêu vẹo vẹo, méo mó, hết sức khó nhìn, thế nhưng mười chữ không sai một chữ nào. Nguyệt Dao khẽ gật đầu, cũng không tệ lắm.










Xảo Lan bưng nước trà tiến vào phòng, bước chân nhẹ nhàng không gây chút tiếng động. Cũng không dám quấy rối hai vị chủ tử, nhẹ nhàng đặt ly xuống. Thanh âm của Xảo Lan nếu không để ý nghe, cũng đều không thể nghe được.

Nguyệt Dao có chút cảm giác, quay sang nhìn Xảo Lan một cái.

Xảo Lan hoảng hốt: "Tiểu thư, nô tỳ có làm chuyện gì không thích hợp sao?" Xảo Lan tự đánh giá bản thân nàng cũng không có làm gì sai nha.

Nguyệt Dao để sách trong tay xuống nới: "Sau này bất kể là ở trong thư phòng, hay phòng ngủ của ta, ta không cho gọi các ngươi, các ngươi không ai được đi vào." Không chỉ mình Xảo Lan, kể cả có là Đặng ma ma đi nữa cũng đều giống nhau. Nàng không có gọi, bất kỳ ai không được phép bước vào.

Xảo Lan nghe được nói là các ngươi, mà không phải là nàng, tâm liền phóng khoán buông ra. Chỉ cần không phải là nhằm vào một mình nàng thì tốt rồi: "Là, sau này nô tỳ sẽ chú ý."

Nguyệt Dao gật đầu một cái nói: "Ân. Xảo Lan, ta nghe Hoa Lôi nói ngươi là mua từ bên ngoài vào. Nhà ngươi ở nơi nào, trong nhà còn có những ai?" Nàng phải phòng bị Mạc thị mua chuộc thân nhân Xảo Lan, từ đó uy hiếp cưỡng bức Xảo Lan làm chuyện bất lợi với nàng. Cho nên trước khi mọi chuyện xảy ra hỏi rõ vẫn là tốt hơn.

Sắc mặt Xảo Lan bình tĩnh: "Tiểu thư, nô tỳ từ lúc năm tuổi đã bị bán vào trong phủ đệ. Đến bây giờ cũng đã được chín năm rồi, nhà ở nơi nào, trong nhà có ai, nô tỳ đều đã sớm quên mất." Cho dù nàng có nhớ được đi nữa, Xảo Lan cũng không thể nói. Nói ra, đối với nàng không phải là chuyện tốt.

Ánh mắt của Nguyệt Dao nhìn chằm chằm Xảo Lan, nhìn chăm chú ba giây đồng hồ sau, nàng liền cười đến vân đạm phong khinh: "Thực sự cái gì đều không nhớ sao?"

Xảo Lan hoảng hốt, lập tức quỳ trên mặt đất: "Tiểu thư, nô tỳ không dám lừa gạt tiểu thư. Nô tỳ khi đó còn nhỏ tuổi, thực sự cái gì cũng không nhớ rõ." Ánh mắt đó của tiểu thư, giống như có thể nhìn xuyên suốt mọi thứ mà thấu vào sâu trong nội tâm nàng.

Nguyệt Dao cũng không tiếp tục truy cứu: "Hy vọng ngươi nhớ kỹ lời nói của mình. Ta đối với ngươi cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ cần ngươi an an phận phận ở bên cạnh ta, toàn tâm toàn ý hầu hạ ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Nếu không. . ." Nếu không như thế nào, đó là điều không cần nói. Người nào dám phản bội nàng, nàng cũng sẽ không giết họ, bởi vì sát nhân chỉ tạo thêm nghiệt. Nàng không muốn tạo nghiệp chướng, thế nhưng nàng vẫn có biện pháp làm người cho phản bội nàng trải qua cuộc sống không tốt đẹp gì.

Sau lưng Xảo Lan đều đã chảy đày một thân mồ hôi lạnh. Là ai dám nói tam tiểu thư không hiểu tục sự, thanh cao ngạo mạn không đem cái gì để vào trong mắt. Nàng mà biết được kẻ nào, nhất định phải đâm mù người mắt hắn: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đối tiểu thư quyết không hai lòng." Nô tài dám phản chủ, chỉ có một con đường chết.

Nguyệt Dao cũng không định cùng Xảo Lan nói nhiều: "Ngươi đi ra ngoài đi!" Nói xong lại tiếp tục dạy dỗ Chính ca nhi nhận tự. Một ngày đêm cộng thêm một buổi tối, Chính ca nhi đã có thể nhận hai mươi chữ, so với tiến trình trước đó cũng đã nhanh hơn phần nào rồi.

Chính ca nhi viết chính tả hết mười tự mới ngẩng đầu đầu nói: "Tỷ tỷ, đệ đã viết xong hết rồi." Nói xong liền đứng dậy, hai tay cầm bài vừa viết xong, đưa tới trước mặt Nguyệt Dao.

Nguyệt Dao nhận lấy, khen ngợi một tiếng: "Uh, Chính ca nhi của chúng ta thật giỏi, một chữ đều không sai." Tiểu hài tử, chính là cần được khích lệ nhiều hơn. Nhất là Chính ca nhi lại càng cần đến khích lệ, như thế mới khiến cho hắn có nhiều lòng tin hơn.

Chính ca nhi nghe xong khuôn mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.

Nguyệt Dao biết trong lòng Chính ca nhi vốn có ám ảnh, lo lắng cho mình không cần hắn nữa, bởi vậy bình thường Nguyệt Dao vẫn luộ thuận theo hắn. Nàng nghĩ trước hết cần phải làm cho Chính ca nhi không cảm thấy sợ hãi nữa, sẽ không cảm thấy mình muốn vứt bỏ hắn. Chờ khi hắn tin tưởng hơn, cũng chậm chậm thích ứng hoàn cảnh, tất cả đều sẽ tốt hơn.

Hoa Lôi thừa dịp Nguyệt Dao nghỉ ngơi rảnh rỗi, đi tới nói: "Tiểu thư, bảng chữ mẫu đã tìm được rồi." Mới vừa rồi là bởi vì Nguyệt Dao đang dạy Chính ca nhi nhận chữ, cho nên nàng không thể tới quấy rối.

Nguyệt Dao muốn nhìn bảng chữ mẫu mẫu thân lưu lại một chút liền nói: "Đi xem." Nói xong lại bảo Chính ca nhi tiếp tục luyện tự, tự mình trở về thư phòng nhìn bảng chữ mẫu.

Nguyệt Dao tiếp nhận bảng chữ mẫu trong tay Hoa Lôi, lại vừa thất vọng vừa vui sướng. Thất vọng là, đây không phải là bảng chữ mẫu nương lưu lại. Vui mừng chính là, cái bảng chữ mẫu này, đây là bản dập. Bản dập là bản dùng chính là mặc thác pháp. Phụ thân của Nguyệt Dao, Liên Đống Bác rất thích sưu tập những thứ bản dập khó tìm này, lúc rỗi rãnh lại thích phỏng theo đó mà viết. Nguyệt Dao ở bên người phụ thân nhĩ huân mục nhiễm (tai nghe mắt thấy) nhiều, cũng biết thêm không ít.

Nguyệt Dao vừa mở ra nhìn, thấy tổng cộng mười tám cái chữ to. Nguyệt Dao cũng là người biết phân biệt hàng tốt xấu, cái bản dập này là dùng khinh mực thác ra, thanh đạm nhã khiết, hào phát giai hiện.

Hoa Lôi thấy Nguyệt Dao mở bảng chữ mẫu ra nhìn, không nhịn được mà nói: "Tiểu thư, những chữ này thật xinh đẹp. Nhìn chúng tựa như nhiều đóa mai hoa nở rộ vậy."

Nguyệt Dao nhẹ giọng mà nói: " Mai Hoa Triện thể, viến khan vi hoa, cận khán vi tự, hoa trung hữu tự, tự lý tàng hoa, hoa tự dung vi nhất thể." ( nhìn xa tựa như hoa, nhìn gần là mới thấy chữ, trong hoa có chữ, trong chữ ẩn hoa, hoa cùng chữ hợp thành một thể ).

Nguyệt Dao nhìn đến lạc khoản thấy được thời gian niên kỷ, mới biết bảng chữ mẫu này vậy mà lại là đồ Đường triều lưu truyền xuống, đây cũng là một món đồ cổ vô giá. Vật này, chính là có thiên kim vạn lượng cũng khó mà cầu. Nếu nàng đoán không sai, mẫu thân trước kia là mô phỏng theo mười tám chữ mẫu trong bản dập này mà viết, sau đó mới viết nên một tay mai hoa triện xinh đẹp làm cho người người hâm mộ.

Hoa lôi líu lưỡi: "Thật đẹp a. Tiểu thư, người định dùng cái chữ này mà thiếp theo sao? Nếu là học xong, sau này chữ viết của tiểu thư cũng sẽ xinh đẹp như vậy."Tự thể xinh đẹp như vậy, chắc hẳn là không có mấy người có thể viết ra được. Đến lúc đó chữ của tiểu thư coi như là độc nhất vô nhị rồi.

Nguyệt Dao cười khẽ. Mai Hoa Triện đây là đem hoa mai tương khảm vào trong chữ, khiến cho chúng trở thành một thể một cách tự nhiên nhất. Triện thể vốn là rất khó, chỉ đọc thôi cũng đã làm người ta u mê, cộng thêm hoa mai điểm xuyết, lại càng trúc trắc khó hiểu. Thử nghĩ xem, ngay cả đọc cũng gian nan như thế, thì đừng nói chi là học theo.

Nguyệt Dao còn nhớ rõ kiếp trước có một lần tụ hội. Một cô nương nói mình có thể viết được Mai Hoa triện, mọi người đều nhao nhao để cho cô nương đó viết đến xem như thế nào. Cô nương kia viết quả thực rất đẹp, mọi người ai cũng đều tán dương, thế nhưng nàng lại nghe được một cái tiểu thư khác châm chọc mà nói, chỉ biết viết nên vẻ bên ngoài không thấy được tinh tủy vậy mà cũng dám lấy ramại lộng, không biết cái gì. Lúc đó đem cô nương viết chữ kia ngượng đến nổi muốn độn thổ.

Bất quá, có khó hơn nữa học nàng cũng muốn bắt chước học theo. Hơn nữa phải học cho được, học cho tinh.Nghĩ tới đây Nguyệt Dao cúi đầu suy tư một chút. Trong lòng cũng đã có tính toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện