Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhớ lại trong giấc ngủ mơ hồ nghe thấy hai anh em nhỏ giọng tranh cãi, chẳng lẽ sau khi cô ngủ, bé gái vẫn không ngừng quạt gió cho cô? Trời ạ, lúc trước cô cũng chỉ nhìn thấy đứa bé thò đầu nhìn ngó ở cửa phòng, gọi vào trêu đùa hai câu, trước khi mơ màng ngủ gật, đứa bé nghịch cái quạt chơi đùa, hình như cô có nói một câu như vậy, Chi Chi giúp thím quạt mát đi?

Ai ngờ bé gái lại ngoan ngoãn như vậy.

Đây không phải là người chứng minh cô là bà thím độc ác sao?

Được rồi, Lục Mạn Mạn cũng không quan tâm lại tăng thêm một vẻ bà thím độc ác, cô chỉ là cảm giác tạo nghiệt.

Cô đẩy ly nước về: "Thím không khát, Chi Chi uống đi."

Bé gái giống như đã làm sai cái gì trở nên căng thẳng.

Lục Mạn Mạn đành phải kéo thân thể lười biếng ngồi dậy, đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi về phía sau giúp bé gái, thuận tiện sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, quả nhiên rất nóng.

Trong giọng nói của cô xen lẫn sự bất đắc dĩ: "Thím thật sự không khát, Chi Chi cháu mau uống đi, xem cháu nóng thành cái gì rồi đây, nếu không uống nước, cẩn thận bị say nắng."

Bé gái vừa nghe lời này, biểu cảm nháy mắt có chút được yêu thương mà hoảng sợ, một giây sau cầm ly nước uống ừng ực hết sạch, uống xong còn khoa trương "khà" một tiếng, biểu cảm kia thỏa mãn bao nhiêu, giống như đang nói với thím, cháu ngoan ngoãn nghe lời nè~

Bộ dạng nhỏ nhắn kia nháy mắt đâm chồi trong lòng Lục Mạn Mạn.

Lục Mạn Mạn không có cảm giác đối với trẻ con, nhưng trẻ con 4 tuổi đang ở giai đoạn đáng yêu nhất, trên đỉnh đầu có hai búi tóc nho nhỏ đáng yêu, còn có khuôn mặt tròn nhỏ mập mạp của trẻ nhỏ, đôi mắt to đen như trái nho, cánh tay nho nhỏ, thân nhỏ chân ngắn, giống như bình sữa nhỏ nhỏ mềm mại khiến người ta thích thú.

Không ai có thể thoát khỏi định luật trẻ nhỏ đáng yêu!

Lục Mạn Mạn không thể nằm trên giường nữa, xuống giường nắm lấy bàn tay nhỏ bé non nớt của bé gái nói: "Đi, đi tắm rửa với thím."



Bé gái đúng thật là đơn thuần đáng yêu không có một chút tâm cơ, vội vàng rời đi với cô.

Ngoan quá đi ~

Lục Mạn Mạn cúi đầu liếc mắt nhìn bé gái, lần nữa mọc chồi.

Còn về anh trai Chu Bỉnh của bé gái, từ đầu đến cuối Lục Mạn Mạn căn bản không liếc mắt nhìn cậu nhóc nhiều thêm một cái.

Mặc dù cậu nhóc đúng là nam chính trong sách, cuối thập niên 80 dựa vào thành tích xuất sắc tuyển thẳng đến Thanh Đại, thập niên 90 vẻ vang khắp nơi, nhạy bén ý thức được trong nước sắp mở ra thời đại máy tính, dứt khoát bỏ học, dấn thân vào phát triển phần mềm.

Chỉ trong bảy năm, cậu đã kinh ngạc tạo ra công ty phần mềm niêm yết đầu tiên trong nước, giá trị thiên niên kỷ đột phá 19 tỷ, thành công trở thành gã khổng lồ đầu tiên trong ngành Internet, trở thành một huyền thoại thương nghiệp nổi tiếng.

Có thể nói toàn bộ cuốn sách xoay quanh lịch sử gầy dựng sự nghiệp rực rỡ của gã khổng lồ Internet này.

Không cần hoài nghi sự ưu tú cùng thành công của Chu Bỉnh.

Chỗ không hoàn hảo duy nhất trong cuộc đời của cậu chính là lúc còn bé bởi vì nguyên nhân đặc biệt, bất đắc dĩ phải sống nhờ nhà chú, chịu hết sự lạnh lùng và trào phúng của người thím độc áp, nếm hết nóng lạnh của thế gian từ bé.

Lục Mạn Mạn đương nhiên sẽ không hành hạ một đứa bé 13 tuổi như nguyên chủ, nhưng cô sẽ vì thay đổi hình tượng người thím độc ác mà đi lấy lòng cậu nhóc sao?

Không, trong từ điển đời người của đại tiểu thư chưa từng có hai chữ lấy lòng, đời trước không có, đời này cũng không thể nào có.

Hơn nữa, cậu nhóc đó có đáng yêu như Chi Chi bé gái 4 tuổi này ư, đáng yêu như thế không?

Câu trả lời là không.

Bên nào mát mẻ thoải mái hơn thì đi thôi ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện