Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong căn phòng tràn ngập cảm giác thập niên, có một người phụ nữ trẻ đẹp nằm trên giường.
Mái tóc đen nhánh tản ra có vẻ lộn xộn, một khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, lông mày cong cong, mi mắt thon dài, dưới cái mũi tinh xảo là một cái miệng nhỏ hồng hào, thứ tuyệt nhất chính là làn da cơ thể trắng nõn mịn màng không một chút tỳ vết, trắng đến phát sáng.
Trên người cô mặc một cái váy ngủ hoa bản nhỏ, tay chân trắng nõn lộ ra bên ngoài cực kỳ mê người.
Bên ngoài nắng như đổ lửa, nhiệt độ không ngừng tăng cao, cô nhắm mắt lại, nhìn qua ngủ rất thoải mái.
Quạt điện chậm chậm xoay về phía cô, không ngừng truyền đến gió mát.
Ngoài ra còn có một bé gái bốn năm tuổi cầm một cái quạt đứng ở bên giường, cũng không ngừng quạt gió về phía cô.
Bé gái dùng sức mà mồ hôi chảy ròng ròng, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa nóng, nhưng không dám lười biếng chút nào.
Cửa đột nhiên vang lên một tiếng kẽo kẹt, một chàng trai mười ba mười bốn tuổi đi vào, mặt mày căng thẳng, trong mắt đều là sự lo lắng.
Cậu dừng lại: "Đừng quạt nữa, thím ngủ rồi!"
Bé gái rụt rè lắc đầu: "Không được, anh trai, thím nói không được dừng lại, nếu không lúc dậy sẽ tức giận."
"Đưa quạt cho anh, anh quạt cho."
"Nhưng mà..."
Hai người nhỏ giọng nói, sợ đánh thức người thím đang ngủ trên giường, nhưng mà Lục Mạn Mạn đã tỉnh rồi!
Cô không có thoải mái ngủ như bề ngoài.
Cái giường dưới người mặc dù trải hai cái nệm bông mới cũng cứng ngắc, không giống nệm lò xo cao cấp trong nhà mềm mại thoải mái, nằm trên đó có thể lún xuống.
Còn có loại thời tiết nóng bức này, đắp chăn bật điều hòa ngủ mới gọi là thoải mái, quạt điện vốn dĩ không đạt được hiệu quả làm lạnh này.
Cho nên cô không chỉ ngủ đến thắt lưng đau nhức, trên người còn đổ mồ hôi đầm đìa
Đồng thời cảm giác này cũng nói với cô rằng cô vẫn còn trong thế giới trong sách.
Đúng vậy, Lục Mạn Mạn đang xuyên sách.
Hai ngày trước cô còn là đại tiểu thư nhà giàu độc thân an nhàn sung sướng, mở mắt không những trở thành phụ nữ đã có gia đình, còn là truyện thập niên...không phải đương nhiệm hay tiền nhiệm, mà là bà thím ác độc của nam chính.
Trong nguyên tác cô vừa điên vừa gây chuyện, hành hạ nam chính, em gái anh lúc còn nhỏ và chú Sáu ruột Chu Nghiêm Phong của bọn họ, cuối cùng thành công giết chết cô.
Hỏi Lục Mạn Mạn làm sao để nghịch chuyển cuộc sống? Đại tiểu thư thầm nghĩ muốn xuyên về, tiếp tục cuộc sống thần tiên tốt đẹp trước kia có nhan sắc có tiền tài, mỗi ngày đều được tiểu thịt tươi vây quanh.
Nhưng lý tưởng thì đầy đặn, thực tế lại đầy xương xẩu, xem ra cô không thể xuyên về được.
Lục Mạn Mạn giãy dụa mở mắt ra, vẻ mặt không còn luyến tiếc.
Lúc này hai bàn tay nhỏ bé non nớt ôm một cái ly tráng men đựng nước đưa tới.
"Thím, uống, uống nước!
Bé gái chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy như quả nho, âm thanh rụt rè mang theo sự lấy lòng.
Lục Mạn Mạn một lòng buông xuôi nháy mắt biểu cảm đờ người.
Lúc cô tỉnh lại, dư quang nhìn thấy hai đứa một lớn một nhỏ từ lâu, thiếu niên chính là nam chính Chu Bỉnh năm nay 13 tuổi, vừa mới học trung học cơ sở, bé gái tên là Chu Chi Chi, là em gái 4 tuổi của cậu nhóc.
Lúc trước hai người vừa thấy cô tỉnh lại, cứ như nhìn thấy con hổ cái tỉnh lại, hận không thể nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.
Kết quả bé gái thế mà tránh khỏi tay của anh trai, bước chân ngắn tũn chạy tới trước tủ, lấy nước đưa cho cô.
Rất khó để nói hành động này của cô nhóc là bởi vì sợ thím quá mà hình thành hành vi cứng nhắc, hay là đơn thuần muốn lấy lòng thím.
Dù sao nháy mắt Lục Mạn Mạn đã được bé con này chữa lành.
Tầm mắt cô rơi xuống cái ly tráng men, lại rơi xuống trên người Chu Chi Chi 4 tuổi... Sau đó giật mình.
Bé gái giống như đang chơi ngoài trời đã lâu, khuôn mặt đỏ bừng, trên đầu trên mặt đều là mồ hôi, tóc cũng thấm ướt.
Trong căn phòng tràn ngập cảm giác thập niên, có một người phụ nữ trẻ đẹp nằm trên giường.
Mái tóc đen nhánh tản ra có vẻ lộn xộn, một khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, lông mày cong cong, mi mắt thon dài, dưới cái mũi tinh xảo là một cái miệng nhỏ hồng hào, thứ tuyệt nhất chính là làn da cơ thể trắng nõn mịn màng không một chút tỳ vết, trắng đến phát sáng.
Trên người cô mặc một cái váy ngủ hoa bản nhỏ, tay chân trắng nõn lộ ra bên ngoài cực kỳ mê người.
Bên ngoài nắng như đổ lửa, nhiệt độ không ngừng tăng cao, cô nhắm mắt lại, nhìn qua ngủ rất thoải mái.
Quạt điện chậm chậm xoay về phía cô, không ngừng truyền đến gió mát.
Ngoài ra còn có một bé gái bốn năm tuổi cầm một cái quạt đứng ở bên giường, cũng không ngừng quạt gió về phía cô.
Bé gái dùng sức mà mồ hôi chảy ròng ròng, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa nóng, nhưng không dám lười biếng chút nào.
Cửa đột nhiên vang lên một tiếng kẽo kẹt, một chàng trai mười ba mười bốn tuổi đi vào, mặt mày căng thẳng, trong mắt đều là sự lo lắng.
Cậu dừng lại: "Đừng quạt nữa, thím ngủ rồi!"
Bé gái rụt rè lắc đầu: "Không được, anh trai, thím nói không được dừng lại, nếu không lúc dậy sẽ tức giận."
"Đưa quạt cho anh, anh quạt cho."
"Nhưng mà..."
Hai người nhỏ giọng nói, sợ đánh thức người thím đang ngủ trên giường, nhưng mà Lục Mạn Mạn đã tỉnh rồi!
Cô không có thoải mái ngủ như bề ngoài.
Cái giường dưới người mặc dù trải hai cái nệm bông mới cũng cứng ngắc, không giống nệm lò xo cao cấp trong nhà mềm mại thoải mái, nằm trên đó có thể lún xuống.
Còn có loại thời tiết nóng bức này, đắp chăn bật điều hòa ngủ mới gọi là thoải mái, quạt điện vốn dĩ không đạt được hiệu quả làm lạnh này.
Cho nên cô không chỉ ngủ đến thắt lưng đau nhức, trên người còn đổ mồ hôi đầm đìa
Đồng thời cảm giác này cũng nói với cô rằng cô vẫn còn trong thế giới trong sách.
Đúng vậy, Lục Mạn Mạn đang xuyên sách.
Hai ngày trước cô còn là đại tiểu thư nhà giàu độc thân an nhàn sung sướng, mở mắt không những trở thành phụ nữ đã có gia đình, còn là truyện thập niên...không phải đương nhiệm hay tiền nhiệm, mà là bà thím ác độc của nam chính.
Trong nguyên tác cô vừa điên vừa gây chuyện, hành hạ nam chính, em gái anh lúc còn nhỏ và chú Sáu ruột Chu Nghiêm Phong của bọn họ, cuối cùng thành công giết chết cô.
Hỏi Lục Mạn Mạn làm sao để nghịch chuyển cuộc sống? Đại tiểu thư thầm nghĩ muốn xuyên về, tiếp tục cuộc sống thần tiên tốt đẹp trước kia có nhan sắc có tiền tài, mỗi ngày đều được tiểu thịt tươi vây quanh.
Nhưng lý tưởng thì đầy đặn, thực tế lại đầy xương xẩu, xem ra cô không thể xuyên về được.
Lục Mạn Mạn giãy dụa mở mắt ra, vẻ mặt không còn luyến tiếc.
Lúc này hai bàn tay nhỏ bé non nớt ôm một cái ly tráng men đựng nước đưa tới.
"Thím, uống, uống nước!
Bé gái chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy như quả nho, âm thanh rụt rè mang theo sự lấy lòng.
Lục Mạn Mạn một lòng buông xuôi nháy mắt biểu cảm đờ người.
Lúc cô tỉnh lại, dư quang nhìn thấy hai đứa một lớn một nhỏ từ lâu, thiếu niên chính là nam chính Chu Bỉnh năm nay 13 tuổi, vừa mới học trung học cơ sở, bé gái tên là Chu Chi Chi, là em gái 4 tuổi của cậu nhóc.
Lúc trước hai người vừa thấy cô tỉnh lại, cứ như nhìn thấy con hổ cái tỉnh lại, hận không thể nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.
Kết quả bé gái thế mà tránh khỏi tay của anh trai, bước chân ngắn tũn chạy tới trước tủ, lấy nước đưa cho cô.
Rất khó để nói hành động này của cô nhóc là bởi vì sợ thím quá mà hình thành hành vi cứng nhắc, hay là đơn thuần muốn lấy lòng thím.
Dù sao nháy mắt Lục Mạn Mạn đã được bé con này chữa lành.
Tầm mắt cô rơi xuống cái ly tráng men, lại rơi xuống trên người Chu Chi Chi 4 tuổi... Sau đó giật mình.
Bé gái giống như đang chơi ngoài trời đã lâu, khuôn mặt đỏ bừng, trên đầu trên mặt đều là mồ hôi, tóc cũng thấm ướt.
Danh sách chương