Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Kiến Sơn vội lấy cây kem ra, trước hết là giả vờ giả vịt đưa cho nhóc Chi Chi, nhóc Chi Chi lập tức trốn sau lưng Lục Mạn Mạn, bộ dạng có chết cũng không ăn đồ của người khác.
Hạ Kiến Sơn vốn cho rằng hai đứa nhỏ này dễ lừa gạt, không ngờ rằng mới ra trận đã thất bại như vậy, vội vàng dời mục tiêu qua đưa cho Chu Bỉnh: “Cháu chắc là Tiểu Bỉnh nhỉ, em gái không ăn thì cháu ăn nhé.”
Anh ta liên tục nhấn mạnh: “Đây là kem bơ, mùi vị rất ngon, các bạn nhỏ thích nhất là loại này.”
Chu Bỉnh cũng không thèm quan tâm đến anh ta.
Hạ Kiến Sơn ngượng ngùng trong chốc lát, lại bắt đầu muốn lấy lòng Lục Mạn Mạn: “Đồng chí Lục ăn thử đi, rất ngon đó!”
Anh ta còn đặc biệt dùng miệng xé giấy đóng gói.
Lục Mạn Mạn: “…”
Đây là phép lịch sự à? Cái gì mà Haagen-Dazs, dâu tây arnold hay kem cao cấp của Sundae cũng không phải là thứ gì hiếm lạ với Lục Mạn Mạn, cô còn có thể hiếm lạ một cây kem bơ xé giấy đóng gói bằng miệng của anh ta à?
Cô lại không bị mù, đã nhận ra Hạ Kiến Sơn này muốn dụ dỗ mình từ lâu, mặc dù mấy trò làm trước mặt cô cũng không quá thô lỗ, nhưng lời nói và cử chỉ vô cùng lố lăng, cả người từ trên suốt dưới đều toát lên vẻ kệch cỡm.
Lục Mạn Mạn cảm thấy buồn bực, lúc này anh ta và nguyên chủ vẫn chưa bắt đầu, trước đó chỉ mới gặp qua một lần, anh ta lấy đâu ra tự tin lớn như vậy mà đi dụ dỗ cô.
Lục Mạn Mạn nói Hạ Kiến Sơn cả người chỗ nào cũng lố lăng là có căn cứ, trong sách này, ngay lần thứ hai nhìn thấy nguyên chủ thì anh ta đã lập tức lén lút viết thư tình cho cô ấy.
Công việc đều do Chu Nghiêm Phong giải quyết giúp, vừa quay đầu lại lập tức muốn dụ dỗ vợ người ta, đúng thật là rất dũng cảm.
Cô tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Tôi không thích ăn thứ này.”
Hạ Kiến Sơn hiểu phụ nữ mà, khẩu thị tâm phi, nói không là có, còn muốn lôi kéo Lục Mạn Mạn thêm chút nữa, Lục Mạn Mạn kêu Chu Bỉnh mở ô, dắt tay nhóc Chi Chi quay lưng rời đi.
Hạ Kiến Sơn khó khăn lắm mới gặp được cô, nhìn cô dứt khoát rời đi, vội vã đến mức toát mồ hôi đầy người, vội vàng chạy theo mời mọc: “Đồng chí Lục, nhà máy của chúng tôi vừa có thêm một nhóm thiết bị, cô có muốn đi tham quan một chút rồi mới đi không? Bây giờ trời bên ngoài đang nóng như thế, cô dắt theo hai đứa nhỏ ngồi xe buýt cũng không tiện, nếu không thì thế này đi, chờ tôi dẫn cô đi tham quan nhà máy của chúng tôi xong, tôi kêu tài xế đưa mọi người trở về!”
Lục Mạn Mạn nói một cách khoa trương: “Oa, đồng chí Hạ, anh đối xử với người chị dâu như tôi cũng nhiệt tình quá, lão Chu nhà chúng tôi mà thấy được thì cũng phải ghen tị đấy.”
Mặt Hạ Kiến Sơn lần nữa đỏ thành màu gan heo.
Lục Mạn Mạn thầm nghĩ cái đồ chơi gì đây, vậy mà nguyên chủ lại thích cái loại giọng điệu này, sau đó còn thật sự qua lại với anh ta, kết quả sau khi bị vạch trần chuyện ngoại tình, thứ đồ chơi này còn vu khống ngược lại là nguyên chủ dụ dỗ anh ta trước, thậm chí vì để thoát tội mà chơi đùa giẫm đạp nguyên chủ đến không đáng một đồng.
Đối với loại người nhân phẩm thấp kém lại vô đạo đức này, Lục Mạn Mạn không dạy cho anh ta một bài học thì chính anh ta cũng không biết mình là ai.
Hạ Kiến Sơn vội lấy cây kem ra, trước hết là giả vờ giả vịt đưa cho nhóc Chi Chi, nhóc Chi Chi lập tức trốn sau lưng Lục Mạn Mạn, bộ dạng có chết cũng không ăn đồ của người khác.
Hạ Kiến Sơn vốn cho rằng hai đứa nhỏ này dễ lừa gạt, không ngờ rằng mới ra trận đã thất bại như vậy, vội vàng dời mục tiêu qua đưa cho Chu Bỉnh: “Cháu chắc là Tiểu Bỉnh nhỉ, em gái không ăn thì cháu ăn nhé.”
Anh ta liên tục nhấn mạnh: “Đây là kem bơ, mùi vị rất ngon, các bạn nhỏ thích nhất là loại này.”
Chu Bỉnh cũng không thèm quan tâm đến anh ta.
Hạ Kiến Sơn ngượng ngùng trong chốc lát, lại bắt đầu muốn lấy lòng Lục Mạn Mạn: “Đồng chí Lục ăn thử đi, rất ngon đó!”
Anh ta còn đặc biệt dùng miệng xé giấy đóng gói.
Lục Mạn Mạn: “…”
Đây là phép lịch sự à? Cái gì mà Haagen-Dazs, dâu tây arnold hay kem cao cấp của Sundae cũng không phải là thứ gì hiếm lạ với Lục Mạn Mạn, cô còn có thể hiếm lạ một cây kem bơ xé giấy đóng gói bằng miệng của anh ta à?
Cô lại không bị mù, đã nhận ra Hạ Kiến Sơn này muốn dụ dỗ mình từ lâu, mặc dù mấy trò làm trước mặt cô cũng không quá thô lỗ, nhưng lời nói và cử chỉ vô cùng lố lăng, cả người từ trên suốt dưới đều toát lên vẻ kệch cỡm.
Lục Mạn Mạn cảm thấy buồn bực, lúc này anh ta và nguyên chủ vẫn chưa bắt đầu, trước đó chỉ mới gặp qua một lần, anh ta lấy đâu ra tự tin lớn như vậy mà đi dụ dỗ cô.
Lục Mạn Mạn nói Hạ Kiến Sơn cả người chỗ nào cũng lố lăng là có căn cứ, trong sách này, ngay lần thứ hai nhìn thấy nguyên chủ thì anh ta đã lập tức lén lút viết thư tình cho cô ấy.
Công việc đều do Chu Nghiêm Phong giải quyết giúp, vừa quay đầu lại lập tức muốn dụ dỗ vợ người ta, đúng thật là rất dũng cảm.
Cô tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Tôi không thích ăn thứ này.”
Hạ Kiến Sơn hiểu phụ nữ mà, khẩu thị tâm phi, nói không là có, còn muốn lôi kéo Lục Mạn Mạn thêm chút nữa, Lục Mạn Mạn kêu Chu Bỉnh mở ô, dắt tay nhóc Chi Chi quay lưng rời đi.
Hạ Kiến Sơn khó khăn lắm mới gặp được cô, nhìn cô dứt khoát rời đi, vội vã đến mức toát mồ hôi đầy người, vội vàng chạy theo mời mọc: “Đồng chí Lục, nhà máy của chúng tôi vừa có thêm một nhóm thiết bị, cô có muốn đi tham quan một chút rồi mới đi không? Bây giờ trời bên ngoài đang nóng như thế, cô dắt theo hai đứa nhỏ ngồi xe buýt cũng không tiện, nếu không thì thế này đi, chờ tôi dẫn cô đi tham quan nhà máy của chúng tôi xong, tôi kêu tài xế đưa mọi người trở về!”
Lục Mạn Mạn nói một cách khoa trương: “Oa, đồng chí Hạ, anh đối xử với người chị dâu như tôi cũng nhiệt tình quá, lão Chu nhà chúng tôi mà thấy được thì cũng phải ghen tị đấy.”
Mặt Hạ Kiến Sơn lần nữa đỏ thành màu gan heo.
Lục Mạn Mạn thầm nghĩ cái đồ chơi gì đây, vậy mà nguyên chủ lại thích cái loại giọng điệu này, sau đó còn thật sự qua lại với anh ta, kết quả sau khi bị vạch trần chuyện ngoại tình, thứ đồ chơi này còn vu khống ngược lại là nguyên chủ dụ dỗ anh ta trước, thậm chí vì để thoát tội mà chơi đùa giẫm đạp nguyên chủ đến không đáng một đồng.
Đối với loại người nhân phẩm thấp kém lại vô đạo đức này, Lục Mạn Mạn không dạy cho anh ta một bài học thì chính anh ta cũng không biết mình là ai.
Danh sách chương