Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chờ đến cục công an ghi chép khẩu cung xong, mặt trời đã xuống núi. Trăng sao thưa thớt, thôn núi tối om.
Tạ Đình Ngọc hỏi mượn Trương Viện Triều hai cái đèn pin, một cái đưa cho Thẩm Vệ Dân, một cái đưa cho Diệp Thanh Thủy. Diệp Thanh Thủy cầm đèn pin nhảy lên xe vô cùng lưu loát, xe đạp còn chưa đạp được bao xa thì Thẩm Vệ Dân đã bật cười.
Anh ta nói: “Cô đạp xe đạp của anh Ngọc rất nhuần nhuyễn nhỉ?”
“Xuống dưới.”
Diệp Thanh Thủy mới không muốn đạp xe chung với Tạ Đình Ngọc, cô xua tay: “Không phải mấy người sợ tôi chiếm tiện nghi của anh Ngọc sao, như vậy vừa hay.”
Cô cười cười: “Tôi đi trước, làm phiền mấy người đưa anh Ngọc về nha.”
Lúc trước khi Tạ Đình Ngọc ôm cô an ủi, cảm xúc trong ánh mắt của hai người như hận không thể kéo Tạ Đình Ngọc đến, ánh mắt nhìn cô như thể nhìn tên côn đồ đang sàm sỡ cô vợ nhỏ. Nhưng nếu nói nghiêm túc thì loại ôm này của Tạ Đình Anh Ngọc còn chưa được tính là ôm. Chẳng qua anh chỉ vòng cánh tay lên, vòng qua phía sau lưng vỗ vỗ vai thôi. Diệp Thanh Thủy cũng có hơi vô tội thật.
Trương Viện Triều nghe xong thấy cũng có lý, anh Ngọc trong như băng sạch như ngọc của anh ta tuyệt đối không thể tiếp tục bị cô thôn nữ này nhúng chàm nữa. Anh ta vỗ ghế sau xe nói: “Đến đây đi anh, em đèo anh.”
Tạ Đình Ngọc lại ba bước hai bước đuổi theo, một tay giữ chặt sau xe của cô nhóc, lúc xe nghiêng ngả sắp đổ, một tay khác của anh lại nhanh chóng đỡ lấy đầu xe.
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói với Diệp Thanh Thủy: “Xe của anh, để anh đạp.”
Suy nghĩ của Tạ Đình Ngọc rất đơn giản, anh nghĩ: Vừa nãy mới xảy ra chuyện như vậy, hiện tại trời đã tối rồi, lại để cô nhóc đạp xe về một mình cũng không tốt lắm.
Diệp Thanh Thủy nhảy xuống đất nói: “Để em đạp xe đi, đừng nhỏ mọn thế chứ, trong nhà còn có người già đang chờ ăn cơm, phải về sớm. Em về nhà sớm nấu cơm sớm thì anh cũng có thể ăn cơm sớm. Hay là tối nay ăn cơm khoai lang đỏ?”
“Không sao, anh đạp rất nhanh.” Tạ Đình Ngọc nhanh chóng nói.
Rốt cuộc đây không phải xe của cô, dưới khí thế của chủ sở hữu, dù da mặt Diệp Thanh Thủy có dày thì cũng không kiên trì nổi, vô lưu loát ngồi xuống ghế sau.
Ba người đàn ông phía sau không nhịn được than thở.
Hầu Tử cảm thán một tiếng: “Sao anh Ngọc lại thế này.”
Hôm nay Lưu Nhất Lương đã nghe thấy mấy lần bọn họ ghét bỏ Diệp Thanh Thủy, anh ta không nhịn được phản bác nói: “Chị dâu có sao đâu, tôi thấy rất tốt mà, cô gái như thế cho dù có đốt đèn lồng chưa chắc đã cưới được đâu.”
Thẩm Vệ Dân trầm ngâm một tiếng: “Anh Ngọc có lòng muốn chịu trách nhiệm, sợ nhóc Thủy lại xảy ra chuyện thôi. Hầu Tử cậu đừng lo lắng nhiều thế làm gì.”
Không biết anh ta nói câu này cho người ngoài nghe hay là anh ta cảm thấy Diệp Thanh Thủy và Tạ Đình Ngọc không hợp nhau.
Lưu Nhất Lương không thể nhịn được nữa nói: “Các cậu không cảm thấy chị dâu làm người rất tốt, cũng rất đẹp sao?”
Thẩm Vệ Dân và Hầu Tử cùng nhất trí dùng biểu cảm một lời khó nói hết nhìn Lưu Nhất Lương, hôm nay đã là lần thứ hai nghe thấy gu thẩm mỹ vặn vẹo của Lưu Nhất Lương.
Lưu Nhất Lương buồn bực một hồi, ánh mắt sáng ngời lập tức hiểu: “Có phải các cậu chưa từng nhìn kỹ chị dâu không thế?”
Hầu Tử bật cười nói: “Sao lại chưa từng gặp được, cậu tưởng hôm đấy tôi đi uống rượu không mang mắt theo à?”
Lưu Nhất Lương nghe xong lập tức hiểu luôn, nhưng anh ta lại kìm nén lời muốn nói trong lòng lại. Anh ta nghĩ: Hừ, kiểu gì cũng có ngày các cậu cũng đau mặt.
Lưu Nhất Lương ra vẻ cao thâm nói: “Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài được đâu, bởi vì dù túi da có đẹp thì cũng sẽ có một ngày già đi thôi. Lòng dạ lương thiện mới là vật báu vô giá thật sự.”
“Đi thôi, đến nhà Anh Ngọc uống canh xương hầm. Chắc các cậu ăn no ở quán cơm do nhà nước quản lý rồi nên cũng không thèm đâu nhỉ. Tôi đi trước đây.” Lưu Nhất Lương dùng sức tăng tốc độ đạp nhanh hơn.
...
Lúc Diệp Thanh Thủy về đến nhà, đã không kịp nấu canh xương hầm, cũng may buổi chiều lúc cô ở trạm chăn nuôi đã mua thêm một ít xương sườn sụn với người khác. Lúc trước cô ngồi xổm xuống đất cẩn thận nhặt là vì cái này, xương sườn đã được chặt thành từng miếng nhỏ nên không dễ tìm lắm.
Đã rất nhiều năm Diệp Thanh Thủy chưa từng quý trọng đồ ăn như vậy, rửa sạch xương sườn năm sáu lần, sau khi chắc chắn không còn sót cát cô còn thấy cảm động vì tinh thần của bản thân.
Rửa sạch xương sườn xong, cô gọi mẹ vào hỗ trợ nhặt rau rửa rau, Diệp Thanh Thủy lấy nước thịt mấy hôm trước cố tình để lại, định làm món sườn sốt. Tạ Đình Ngọc thấy Diệp Thanh Thủy di chuyển nước thịt đậm đặc kia, bình thường anh rất ít khi dính đến công việc trong phòng bếp lại lần đầu tiên đi nhặt rau, chịu thương chịu khó rửa rau.
Chẳng mấy chốc mà mùi cơm đã thoang thoảng trong căn phòng chứa củi của nhà họ Diệp.
Chờ đến cục công an ghi chép khẩu cung xong, mặt trời đã xuống núi. Trăng sao thưa thớt, thôn núi tối om.
Tạ Đình Ngọc hỏi mượn Trương Viện Triều hai cái đèn pin, một cái đưa cho Thẩm Vệ Dân, một cái đưa cho Diệp Thanh Thủy. Diệp Thanh Thủy cầm đèn pin nhảy lên xe vô cùng lưu loát, xe đạp còn chưa đạp được bao xa thì Thẩm Vệ Dân đã bật cười.
Anh ta nói: “Cô đạp xe đạp của anh Ngọc rất nhuần nhuyễn nhỉ?”
“Xuống dưới.”
Diệp Thanh Thủy mới không muốn đạp xe chung với Tạ Đình Ngọc, cô xua tay: “Không phải mấy người sợ tôi chiếm tiện nghi của anh Ngọc sao, như vậy vừa hay.”
Cô cười cười: “Tôi đi trước, làm phiền mấy người đưa anh Ngọc về nha.”
Lúc trước khi Tạ Đình Ngọc ôm cô an ủi, cảm xúc trong ánh mắt của hai người như hận không thể kéo Tạ Đình Ngọc đến, ánh mắt nhìn cô như thể nhìn tên côn đồ đang sàm sỡ cô vợ nhỏ. Nhưng nếu nói nghiêm túc thì loại ôm này của Tạ Đình Anh Ngọc còn chưa được tính là ôm. Chẳng qua anh chỉ vòng cánh tay lên, vòng qua phía sau lưng vỗ vỗ vai thôi. Diệp Thanh Thủy cũng có hơi vô tội thật.
Trương Viện Triều nghe xong thấy cũng có lý, anh Ngọc trong như băng sạch như ngọc của anh ta tuyệt đối không thể tiếp tục bị cô thôn nữ này nhúng chàm nữa. Anh ta vỗ ghế sau xe nói: “Đến đây đi anh, em đèo anh.”
Tạ Đình Ngọc lại ba bước hai bước đuổi theo, một tay giữ chặt sau xe của cô nhóc, lúc xe nghiêng ngả sắp đổ, một tay khác của anh lại nhanh chóng đỡ lấy đầu xe.
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói với Diệp Thanh Thủy: “Xe của anh, để anh đạp.”
Suy nghĩ của Tạ Đình Ngọc rất đơn giản, anh nghĩ: Vừa nãy mới xảy ra chuyện như vậy, hiện tại trời đã tối rồi, lại để cô nhóc đạp xe về một mình cũng không tốt lắm.
Diệp Thanh Thủy nhảy xuống đất nói: “Để em đạp xe đi, đừng nhỏ mọn thế chứ, trong nhà còn có người già đang chờ ăn cơm, phải về sớm. Em về nhà sớm nấu cơm sớm thì anh cũng có thể ăn cơm sớm. Hay là tối nay ăn cơm khoai lang đỏ?”
“Không sao, anh đạp rất nhanh.” Tạ Đình Ngọc nhanh chóng nói.
Rốt cuộc đây không phải xe của cô, dưới khí thế của chủ sở hữu, dù da mặt Diệp Thanh Thủy có dày thì cũng không kiên trì nổi, vô lưu loát ngồi xuống ghế sau.
Ba người đàn ông phía sau không nhịn được than thở.
Hầu Tử cảm thán một tiếng: “Sao anh Ngọc lại thế này.”
Hôm nay Lưu Nhất Lương đã nghe thấy mấy lần bọn họ ghét bỏ Diệp Thanh Thủy, anh ta không nhịn được phản bác nói: “Chị dâu có sao đâu, tôi thấy rất tốt mà, cô gái như thế cho dù có đốt đèn lồng chưa chắc đã cưới được đâu.”
Thẩm Vệ Dân trầm ngâm một tiếng: “Anh Ngọc có lòng muốn chịu trách nhiệm, sợ nhóc Thủy lại xảy ra chuyện thôi. Hầu Tử cậu đừng lo lắng nhiều thế làm gì.”
Không biết anh ta nói câu này cho người ngoài nghe hay là anh ta cảm thấy Diệp Thanh Thủy và Tạ Đình Ngọc không hợp nhau.
Lưu Nhất Lương không thể nhịn được nữa nói: “Các cậu không cảm thấy chị dâu làm người rất tốt, cũng rất đẹp sao?”
Thẩm Vệ Dân và Hầu Tử cùng nhất trí dùng biểu cảm một lời khó nói hết nhìn Lưu Nhất Lương, hôm nay đã là lần thứ hai nghe thấy gu thẩm mỹ vặn vẹo của Lưu Nhất Lương.
Lưu Nhất Lương buồn bực một hồi, ánh mắt sáng ngời lập tức hiểu: “Có phải các cậu chưa từng nhìn kỹ chị dâu không thế?”
Hầu Tử bật cười nói: “Sao lại chưa từng gặp được, cậu tưởng hôm đấy tôi đi uống rượu không mang mắt theo à?”
Lưu Nhất Lương nghe xong lập tức hiểu luôn, nhưng anh ta lại kìm nén lời muốn nói trong lòng lại. Anh ta nghĩ: Hừ, kiểu gì cũng có ngày các cậu cũng đau mặt.
Lưu Nhất Lương ra vẻ cao thâm nói: “Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài được đâu, bởi vì dù túi da có đẹp thì cũng sẽ có một ngày già đi thôi. Lòng dạ lương thiện mới là vật báu vô giá thật sự.”
“Đi thôi, đến nhà Anh Ngọc uống canh xương hầm. Chắc các cậu ăn no ở quán cơm do nhà nước quản lý rồi nên cũng không thèm đâu nhỉ. Tôi đi trước đây.” Lưu Nhất Lương dùng sức tăng tốc độ đạp nhanh hơn.
...
Lúc Diệp Thanh Thủy về đến nhà, đã không kịp nấu canh xương hầm, cũng may buổi chiều lúc cô ở trạm chăn nuôi đã mua thêm một ít xương sườn sụn với người khác. Lúc trước cô ngồi xổm xuống đất cẩn thận nhặt là vì cái này, xương sườn đã được chặt thành từng miếng nhỏ nên không dễ tìm lắm.
Đã rất nhiều năm Diệp Thanh Thủy chưa từng quý trọng đồ ăn như vậy, rửa sạch xương sườn năm sáu lần, sau khi chắc chắn không còn sót cát cô còn thấy cảm động vì tinh thần của bản thân.
Rửa sạch xương sườn xong, cô gọi mẹ vào hỗ trợ nhặt rau rửa rau, Diệp Thanh Thủy lấy nước thịt mấy hôm trước cố tình để lại, định làm món sườn sốt. Tạ Đình Ngọc thấy Diệp Thanh Thủy di chuyển nước thịt đậm đặc kia, bình thường anh rất ít khi dính đến công việc trong phòng bếp lại lần đầu tiên đi nhặt rau, chịu thương chịu khó rửa rau.
Chẳng mấy chốc mà mùi cơm đã thoang thoảng trong căn phòng chứa củi của nhà họ Diệp.
Danh sách chương