Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Máu cả người Tạ Đình Ngọc đều đang chảy ngược. Tạ Đình Ngọc xông lên vứt xe trên mặt đất, kéo Diệp Thanh Thủy ra bảo vệ phía sau.
Anh hung ác nói: “Người của tao, mày cũng dám động vào?”
Nói rồi người đàn ông dùng sức kéo áo, cúc áo sơ mi rơi lạch cạch xuống.
Cơ bắp của anh đang căng chặt, nắm đấm cứng, sức lực lớn, trông thân hình không cường tráng nhưng cơ bắp khắp người. Hai nắm đấm khó địch lại bốn tay, huống hồ ở đây còn có tám người. Nhưng anh đầy gan dạ, chỉ lo đánh nhau, một đánh tám cũng không sợ.
Khóe miệng anh bị đập rách, mặt bị thương, nắm đấm cũng chảy máu.
Qua một lúc lâu, anh mới đi đến trước mặt Diệp Thanh Thủy, anh hơi thở dốc, ôm cô vào lòng an ủi: “Không sao, không sao rồi.”
Tạ Đình Ngọc cẩn thận xem xét Diệp Thanh Thủy, phát hiện cô không bị tổn thương chút nào mới thở phào một hơi. Dưới ánh chiều tà rực rỡ, khẩu trang của cô bị rơi xuống, lơ lửng ở một bên tai, lộ ra khuôn mặt thật đã rất lâu anh chưa từng nhìn nhìn thấy. Đó là một gương mặt rất đẹp.
Lông mày lá liễu cong cong, mũi đẹp hơi vểnh cao, đôi môi hồng khẽ mím lại tựa như cánh hoa, đôi mắt đen sáng linh hoạt, các đường nét trên khuôn mặt dường như được thắp sáng, làm người ta kinh ngạc.
Trắng mịn, nõn nà, không nứt nẻ, cũng không có tơ máu.
Cơn gió nhẹ từ từ lướt qua, ráng chiều chiếu lên cô làm gương mặt cô càng thêm xinh đẹp.
Không sao, không sao...
Nếu Tạ Đình Ngọc nói những lời này mà không dùng vẻ mặt hung dữ thì có lẽ mấy câu này còn có chút khả năng thuyết phục. Không biết dỗ dành người khác mà lại còn cực kỳ ngắc ngứ.
Diệp Thanh Thủy ở trong khủy tay anh mà còn cảm thấy khuỷu tay anh cứng đờ, làm người rất khó chịu. Làn da anh ướt đẫm mồ hôi, hô hấp vừa nóng vừa dồn dập, thấp thỏm thở dốc, làm người cảm thấy, ừm, rất nam tính.
Tim Diệp Thanh Thủy đập lên “thình thích”, nhanh chóng lùi lại một bước đeo khẩu trang lên.
Sau đấy Thẩm Vệ Dân, Trương Viện Triều và Lưu Nhất Lương thở hồng hộc nhanh chóng đạp xe đạp đến chi viện, chẳng qua bọn họ đã tới chậm mười phút, khói thuốc súng trên chiến trường đã tan từ lâu, không chỉ có tan mà ngay cả khói xe cũng đã lạnh. Bọn họ chỉ xa thấy anh Ngọc lạnh như băng của bọn họ đứng ở phía xa...
Đang dỗ dành cô thôn nữ.
Sắc mặt mọi người khi thấy hình ảnh này rực rỡ khác nhau, cực kỳ xuất sắc.
“Anh Ngọc ở bên kia.” Hầu Tử nói.
“Nhìn dáng vẻ có lẽ anh ấy không sao.” Thẩm Vệ Dân nói.
Không, sao có thể không sao được! Hầu Tử hò hét dưới đáy lòng, vẻ mặt Thẩm Vệ Dân cũng có biểu cảm phức tạp.
Chỉ có Lưu Nhất Lương vừa nhìn vừa cười tủm tỉm, lộ ra nụ cười vui mừng của đàn em. Anh ta căng thẳng phủi đất trên tay nói: “May mà không có chuyện gì xảy ra, nếu không sẽ phải hối hận, ây… hai người sao thế, đứng đần ra đấy làm gì?”
Lúc này ba người đi đến.
Tâm trạng Tạ Đình Ngọc đã bình tĩnh lại.
Anh thờ ơ hỏi Diệp Thanh Thủy: “Bọn họ làm gì em thế?”
Không phải nhìn kỹ sẽ thấy không mất một sợi tóc nào sao, giọng điệu nói chuyện sao thế? Đám côn đồ bị đánh ngã trên mặt đất thì khổ không nói lên lời, có miệng khó trả lời.
Diệp Thanh Thủy nghe thấy vậy, nhớ lại chuyện vừa rồi vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi. Cô ấp a ấp úng nói: “Bọn họ không cho em đi, muốn thu bảo kê, còn kéo khẩu trang của em xuống.”
Kế tiếp Diệp Thanh Thủy hơi khó nói hết trong một lời, cô ghét bỏ nói: “Tên côn đồ này bảo em hôn anh ta một cái, làm với anh ta. Không đồng ý thì không cho em đi...”
Cô giấu đi mấy câu quá đáng tởm.
Tên kia bị đánh ngã nằm trên mặt đất như thể bãi bùn lầy, cơ thể đang giả chết bắt đầu run rẩy.
“À, vậy sao?”
Một giây trước Hầu Tử còn tạm bình tĩnh, giờ phút này trên mặt anh ta đã đầy vẻ hung tợn, đi đến tát gã hai cái bạt tai:
“Nhớ kỹ hôm nay, còn dám động đến nữa sẽ đánh chết bọn mày…”
Tạ Đình Ngọc lạnh nhạt nói: “Cái gì mà động đến với không động đến nữa, hôm nay bắt bọn họ đến cục công an, trị tên đấy tội côn đồ, đúng không nhóc Thủy?”
Tám tên côn đồ trên mặt đất tè ra quần xin tha: “Không có không có, chúng tôi không làm gì cô ấy cả.”
Vì thế tầm mắt mọi người đồng thời nhìn về phía Diệp Thanh Thủy “Người bị hại”.
Chỉ thấy vẻ mặt cô đau khổ, mải miết cúi người nhặt từng nhặt từng mẩu xương một, nhặt xong gần hết còn nhìn xung quanh xem có rơi rớt ở đâu không. Tạ Đình Ngọc nhìn thấy biểu cảm tiếc nuối kia của cô, bật cười.
Thật là lương thực lớn hơn trời.
Thẩm Vệ Dân và Trương Viện Triều thấy vậy thì cùng không còn lời nào để nói. Đó là một loại khó hiểu đối với người nông thôn. Diệp Thanh Thủy nhặt xương xong gật đầu: “Em đang muốn nói chuyện này.”
Cô nhìn đám côn đồ đầy nguy hiểm, cười tủm tỉm nói: “Ghi chép tội rồi lưu lại, lỡ như sau này bọn họ trả thù em thì phải làm sao, nếu em mà xảy ra chuyện thì chắc chắn là do bọn họ làm.”
Đám côn đồ: “...”
Tạ Đình Ngọc giải quyết dứt khoát: “Đưa đi đi.”
...
Máu cả người Tạ Đình Ngọc đều đang chảy ngược. Tạ Đình Ngọc xông lên vứt xe trên mặt đất, kéo Diệp Thanh Thủy ra bảo vệ phía sau.
Anh hung ác nói: “Người của tao, mày cũng dám động vào?”
Nói rồi người đàn ông dùng sức kéo áo, cúc áo sơ mi rơi lạch cạch xuống.
Cơ bắp của anh đang căng chặt, nắm đấm cứng, sức lực lớn, trông thân hình không cường tráng nhưng cơ bắp khắp người. Hai nắm đấm khó địch lại bốn tay, huống hồ ở đây còn có tám người. Nhưng anh đầy gan dạ, chỉ lo đánh nhau, một đánh tám cũng không sợ.
Khóe miệng anh bị đập rách, mặt bị thương, nắm đấm cũng chảy máu.
Qua một lúc lâu, anh mới đi đến trước mặt Diệp Thanh Thủy, anh hơi thở dốc, ôm cô vào lòng an ủi: “Không sao, không sao rồi.”
Tạ Đình Ngọc cẩn thận xem xét Diệp Thanh Thủy, phát hiện cô không bị tổn thương chút nào mới thở phào một hơi. Dưới ánh chiều tà rực rỡ, khẩu trang của cô bị rơi xuống, lơ lửng ở một bên tai, lộ ra khuôn mặt thật đã rất lâu anh chưa từng nhìn nhìn thấy. Đó là một gương mặt rất đẹp.
Lông mày lá liễu cong cong, mũi đẹp hơi vểnh cao, đôi môi hồng khẽ mím lại tựa như cánh hoa, đôi mắt đen sáng linh hoạt, các đường nét trên khuôn mặt dường như được thắp sáng, làm người ta kinh ngạc.
Trắng mịn, nõn nà, không nứt nẻ, cũng không có tơ máu.
Cơn gió nhẹ từ từ lướt qua, ráng chiều chiếu lên cô làm gương mặt cô càng thêm xinh đẹp.
Không sao, không sao...
Nếu Tạ Đình Ngọc nói những lời này mà không dùng vẻ mặt hung dữ thì có lẽ mấy câu này còn có chút khả năng thuyết phục. Không biết dỗ dành người khác mà lại còn cực kỳ ngắc ngứ.
Diệp Thanh Thủy ở trong khủy tay anh mà còn cảm thấy khuỷu tay anh cứng đờ, làm người rất khó chịu. Làn da anh ướt đẫm mồ hôi, hô hấp vừa nóng vừa dồn dập, thấp thỏm thở dốc, làm người cảm thấy, ừm, rất nam tính.
Tim Diệp Thanh Thủy đập lên “thình thích”, nhanh chóng lùi lại một bước đeo khẩu trang lên.
Sau đấy Thẩm Vệ Dân, Trương Viện Triều và Lưu Nhất Lương thở hồng hộc nhanh chóng đạp xe đạp đến chi viện, chẳng qua bọn họ đã tới chậm mười phút, khói thuốc súng trên chiến trường đã tan từ lâu, không chỉ có tan mà ngay cả khói xe cũng đã lạnh. Bọn họ chỉ xa thấy anh Ngọc lạnh như băng của bọn họ đứng ở phía xa...
Đang dỗ dành cô thôn nữ.
Sắc mặt mọi người khi thấy hình ảnh này rực rỡ khác nhau, cực kỳ xuất sắc.
“Anh Ngọc ở bên kia.” Hầu Tử nói.
“Nhìn dáng vẻ có lẽ anh ấy không sao.” Thẩm Vệ Dân nói.
Không, sao có thể không sao được! Hầu Tử hò hét dưới đáy lòng, vẻ mặt Thẩm Vệ Dân cũng có biểu cảm phức tạp.
Chỉ có Lưu Nhất Lương vừa nhìn vừa cười tủm tỉm, lộ ra nụ cười vui mừng của đàn em. Anh ta căng thẳng phủi đất trên tay nói: “May mà không có chuyện gì xảy ra, nếu không sẽ phải hối hận, ây… hai người sao thế, đứng đần ra đấy làm gì?”
Lúc này ba người đi đến.
Tâm trạng Tạ Đình Ngọc đã bình tĩnh lại.
Anh thờ ơ hỏi Diệp Thanh Thủy: “Bọn họ làm gì em thế?”
Không phải nhìn kỹ sẽ thấy không mất một sợi tóc nào sao, giọng điệu nói chuyện sao thế? Đám côn đồ bị đánh ngã trên mặt đất thì khổ không nói lên lời, có miệng khó trả lời.
Diệp Thanh Thủy nghe thấy vậy, nhớ lại chuyện vừa rồi vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi. Cô ấp a ấp úng nói: “Bọn họ không cho em đi, muốn thu bảo kê, còn kéo khẩu trang của em xuống.”
Kế tiếp Diệp Thanh Thủy hơi khó nói hết trong một lời, cô ghét bỏ nói: “Tên côn đồ này bảo em hôn anh ta một cái, làm với anh ta. Không đồng ý thì không cho em đi...”
Cô giấu đi mấy câu quá đáng tởm.
Tên kia bị đánh ngã nằm trên mặt đất như thể bãi bùn lầy, cơ thể đang giả chết bắt đầu run rẩy.
“À, vậy sao?”
Một giây trước Hầu Tử còn tạm bình tĩnh, giờ phút này trên mặt anh ta đã đầy vẻ hung tợn, đi đến tát gã hai cái bạt tai:
“Nhớ kỹ hôm nay, còn dám động đến nữa sẽ đánh chết bọn mày…”
Tạ Đình Ngọc lạnh nhạt nói: “Cái gì mà động đến với không động đến nữa, hôm nay bắt bọn họ đến cục công an, trị tên đấy tội côn đồ, đúng không nhóc Thủy?”
Tám tên côn đồ trên mặt đất tè ra quần xin tha: “Không có không có, chúng tôi không làm gì cô ấy cả.”
Vì thế tầm mắt mọi người đồng thời nhìn về phía Diệp Thanh Thủy “Người bị hại”.
Chỉ thấy vẻ mặt cô đau khổ, mải miết cúi người nhặt từng nhặt từng mẩu xương một, nhặt xong gần hết còn nhìn xung quanh xem có rơi rớt ở đâu không. Tạ Đình Ngọc nhìn thấy biểu cảm tiếc nuối kia của cô, bật cười.
Thật là lương thực lớn hơn trời.
Thẩm Vệ Dân và Trương Viện Triều thấy vậy thì cùng không còn lời nào để nói. Đó là một loại khó hiểu đối với người nông thôn. Diệp Thanh Thủy nhặt xương xong gật đầu: “Em đang muốn nói chuyện này.”
Cô nhìn đám côn đồ đầy nguy hiểm, cười tủm tỉm nói: “Ghi chép tội rồi lưu lại, lỡ như sau này bọn họ trả thù em thì phải làm sao, nếu em mà xảy ra chuyện thì chắc chắn là do bọn họ làm.”
Đám côn đồ: “...”
Tạ Đình Ngọc giải quyết dứt khoát: “Đưa đi đi.”
...
Danh sách chương