Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Khắc cầm tiền Diệp Thanh Thủy đưa qua mà rưng rưng nước mắt, cậu rất muốn làm một người kiêu ngạo giống ông nội, không tùy tiện lấy đồ của người khác. Nhưng nghĩ đến tình trạng nghèo túng trong nhà, cậu lại bật khóc.
Có số tiền này cậu có thể đi mua thuốc cho ông nội.
Chu Khắc nói: “Chị, sau này em sẽ bán bánh bao giúp chị.”
Diệp Thanh Thủy dở khóc dở cười, không nói cái khác, nếu viên ngọc trong lòng cô là thật thì hai ba đồng này chẳng là gì cả. Đồ cổ ở đây thập niên hùng mạng này thuộc phạm trù đồ cũ của phong kiến, thuộc về phạm trù “bốn thứ cũ nát”. Chỉ cần là đồ sứ quý giá, tranh chữ, kiến trúc đều bị đập phá thiêu hủy, nhưng nếu có thể giữ lại thì giá trị sau này sẽ tăng lên gấp mấy ngàn lần.
Tuy viên ngọc này không phải đồ cổ, nhưng màu sắc rất tốt, Diệp Thanh Thủy cầm cũng cảm thấy phỏng tay. Cô trả viên ngọc cho Chu Khắc, Chu Khắc không lấy, đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Tạ Đình Ngọc nhận lấy thay cô.
“Em vào chăm sóc ông em đi, bọn chị đi trước.”
Hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà ngang.
Diệp Thanh Thủy đi đến chỗ kín đáo, móc viên ngọc lưu ly ra nhìn cẩn thận, viên ngọc trong như pha lê soi dưới ánh nắng ban mai tựa như sóng biển cuồn cuộn, hơi hơi gợn sóng, khiến cho người đang nhìn vào cảm thấy thoải mái.
Tạ Đình Ngọc nói: “Không cần nhìn nữa, là thật.”
“Đưa rổ cho anh.”
Anh vươn bàn tay to của mình ra.
Diệp Thanh Thủy nhớ tới cuộc cãi vã khi nãy với anh, chưa cãi xong đã bị chen ngang, bây giờ cô không tức giận nữa.
Cô vuốt một lóc tóc mai đang lòa xòa trên trán, nhẹ giọng nói: “Nếu hôm nay em không ra đẩy bày sạp bán hàng, chỉ sợ vừa nãy em đã không mua được số thuốc vừa nãy. Không lấy ra nổi một xu.”
“Em rất nghèo, cho nên anh đừng can em. Em biết rất rõ bây giờ em đang làm gì, hơn nữa em còn định làm tiếp. Anh không tán đồng cũng được, khinh thường cũng thế, chỉ xin anh đừng lén lút đi báo cáo. Bởi vì... Nó chính là cuộc sống mà em lựa chọn.”
Diệp Thanh Thủy nhìn vào ánh mắt sáng rực của Tạ Đình Ngọc, ánh mắt đánh giá kia như đang muốn nhìn thấu cô.
Cô bật cười, chải lại đầu tóc bị gió thổi rối tung, nhẹ giọng nói: “Anh cho rằng đầu cơ trục lợi là không đúng, là chuyện trái pháp luật, nhưng bây giờ anh có biết cái nào là đúng cái nào là không đúng không? Thật ra rất khó nói chuyện em đang làm là không đúng, nó giống như anh cho phép người nhà với bạn anh đến chợ đen mua đồ, rồi lại không cho phép em đi bán đồ. Thời gian sẽ chứng minh tất cả…”
Vẻ mặt Tạ Đình Ngọc nghiêm túc ngắt lời cô, anh đẩy xe nói: “Mấy câu này không được nói lung tung. Lên xe đi.”
Diệp Thanh Thủy nhìn anh đạp lên ghế sau xe, Diệp Thanh Thủy không dao động, từ chối nói: “Em có thể tự về được.”
“Lát nữa còn phải làm việc.” Tạ Đình Ngọc nói xong, xách cô lên xe.
Sức lực của anh rất lớn, lời nói lại không cho phép người khác từ chối, nói một không hai. Cái này khiến Diệp Thanh Thủy thấy rất quen thuộc.
Xe đạp chạy nhanh như sắp bay, Diệp Thanh Thủy bị xóc nảy lên xuống, cô không nhịn được nắm lấy góc áo Tạ Đình Ngọc.
Lúc ngủ anh mặc áo thun, vải bông đã bị giặt đến trắng bệch vẫn phẳng phiu như trước, lớp vải dệt phác họa ra khung xương cao ráo của anh, cơ thể mảnh khảnh lại có cơ bắp.
Cả đoạn đường yên lặng không ai nói câu gì, Tạ Đình Ngọc không nói lời nào, Diệp Thanh Thủy cũng không nói.
Một lúc lâu sau, Diệp Thanh Thủy thăm dò anh, hỏi: “Anh còn giận em à?”
Tạ Đình Ngọc nhẹ giọng cười: “Em còn để ý anh có giận em không à?”
Anh không ngờ cô nhóc này lại lén đối xử với anh như vậy.
Trong lòng Diệp Thanh Thủy thả lỏng, nói: “Để ý, lỡ như... Anh đi báo cáo em thì sao?”
Nghe vậy, Tạ Đình Ngọc suýt nữa không cười nổi, anh lạnh nhạt nói: “À, vậy em không cố mà lấy lòng anh đi, đã thế còn mắng anh đến mức máu chó phun đầy đầu thế?”
Diệp Thanh Thủy bị nghẹn một chút.
“Vậy anh còn móc tiền ra sỉ nhục em để làm gì?”
Tới đầu thôn nhà họ Diệp, Tạ Đình Ngọc bóp phanh xe, nhảy xuống xe đạp. Anh đỡ đầu xe, nhìn thiếu nữ trên xe từ trên cao xuống, giọng điệu lạnh nhạt nói:
“Em nói đúng, anh không thể can thiệp vào việc em muốn làm gì. Nhưng nhớ phải cẩn thận. Từ tháng này trở đi, anh sẽ đưa phí ăn ở với tiền sinh hoạt cho em.”
Diệp Thanh Thủy vừa lòng, cô chậm rãi xuống xe.
“Nhớ lời anh bảo không can thiệp đấy!”
Cô dừng lại một lúc nói: “Chút tiền ấy anh không cần đưa cho em đâu, coi như em bồi thường cho anh đi. Dù sao tự dưng lại có thêm một cô vợ cũng rất oan ức mà. Nếu lúc ăn uống có gì không hợp thì bảo em.” cô vẫy tay, ngáp một cái.
Tạ Đình Ngọc: “...”
Hình như có gì đấy không đúng... Bồi thường? ...
Chu Khắc cầm tiền Diệp Thanh Thủy đưa qua mà rưng rưng nước mắt, cậu rất muốn làm một người kiêu ngạo giống ông nội, không tùy tiện lấy đồ của người khác. Nhưng nghĩ đến tình trạng nghèo túng trong nhà, cậu lại bật khóc.
Có số tiền này cậu có thể đi mua thuốc cho ông nội.
Chu Khắc nói: “Chị, sau này em sẽ bán bánh bao giúp chị.”
Diệp Thanh Thủy dở khóc dở cười, không nói cái khác, nếu viên ngọc trong lòng cô là thật thì hai ba đồng này chẳng là gì cả. Đồ cổ ở đây thập niên hùng mạng này thuộc phạm trù đồ cũ của phong kiến, thuộc về phạm trù “bốn thứ cũ nát”. Chỉ cần là đồ sứ quý giá, tranh chữ, kiến trúc đều bị đập phá thiêu hủy, nhưng nếu có thể giữ lại thì giá trị sau này sẽ tăng lên gấp mấy ngàn lần.
Tuy viên ngọc này không phải đồ cổ, nhưng màu sắc rất tốt, Diệp Thanh Thủy cầm cũng cảm thấy phỏng tay. Cô trả viên ngọc cho Chu Khắc, Chu Khắc không lấy, đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Tạ Đình Ngọc nhận lấy thay cô.
“Em vào chăm sóc ông em đi, bọn chị đi trước.”
Hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà ngang.
Diệp Thanh Thủy đi đến chỗ kín đáo, móc viên ngọc lưu ly ra nhìn cẩn thận, viên ngọc trong như pha lê soi dưới ánh nắng ban mai tựa như sóng biển cuồn cuộn, hơi hơi gợn sóng, khiến cho người đang nhìn vào cảm thấy thoải mái.
Tạ Đình Ngọc nói: “Không cần nhìn nữa, là thật.”
“Đưa rổ cho anh.”
Anh vươn bàn tay to của mình ra.
Diệp Thanh Thủy nhớ tới cuộc cãi vã khi nãy với anh, chưa cãi xong đã bị chen ngang, bây giờ cô không tức giận nữa.
Cô vuốt một lóc tóc mai đang lòa xòa trên trán, nhẹ giọng nói: “Nếu hôm nay em không ra đẩy bày sạp bán hàng, chỉ sợ vừa nãy em đã không mua được số thuốc vừa nãy. Không lấy ra nổi một xu.”
“Em rất nghèo, cho nên anh đừng can em. Em biết rất rõ bây giờ em đang làm gì, hơn nữa em còn định làm tiếp. Anh không tán đồng cũng được, khinh thường cũng thế, chỉ xin anh đừng lén lút đi báo cáo. Bởi vì... Nó chính là cuộc sống mà em lựa chọn.”
Diệp Thanh Thủy nhìn vào ánh mắt sáng rực của Tạ Đình Ngọc, ánh mắt đánh giá kia như đang muốn nhìn thấu cô.
Cô bật cười, chải lại đầu tóc bị gió thổi rối tung, nhẹ giọng nói: “Anh cho rằng đầu cơ trục lợi là không đúng, là chuyện trái pháp luật, nhưng bây giờ anh có biết cái nào là đúng cái nào là không đúng không? Thật ra rất khó nói chuyện em đang làm là không đúng, nó giống như anh cho phép người nhà với bạn anh đến chợ đen mua đồ, rồi lại không cho phép em đi bán đồ. Thời gian sẽ chứng minh tất cả…”
Vẻ mặt Tạ Đình Ngọc nghiêm túc ngắt lời cô, anh đẩy xe nói: “Mấy câu này không được nói lung tung. Lên xe đi.”
Diệp Thanh Thủy nhìn anh đạp lên ghế sau xe, Diệp Thanh Thủy không dao động, từ chối nói: “Em có thể tự về được.”
“Lát nữa còn phải làm việc.” Tạ Đình Ngọc nói xong, xách cô lên xe.
Sức lực của anh rất lớn, lời nói lại không cho phép người khác từ chối, nói một không hai. Cái này khiến Diệp Thanh Thủy thấy rất quen thuộc.
Xe đạp chạy nhanh như sắp bay, Diệp Thanh Thủy bị xóc nảy lên xuống, cô không nhịn được nắm lấy góc áo Tạ Đình Ngọc.
Lúc ngủ anh mặc áo thun, vải bông đã bị giặt đến trắng bệch vẫn phẳng phiu như trước, lớp vải dệt phác họa ra khung xương cao ráo của anh, cơ thể mảnh khảnh lại có cơ bắp.
Cả đoạn đường yên lặng không ai nói câu gì, Tạ Đình Ngọc không nói lời nào, Diệp Thanh Thủy cũng không nói.
Một lúc lâu sau, Diệp Thanh Thủy thăm dò anh, hỏi: “Anh còn giận em à?”
Tạ Đình Ngọc nhẹ giọng cười: “Em còn để ý anh có giận em không à?”
Anh không ngờ cô nhóc này lại lén đối xử với anh như vậy.
Trong lòng Diệp Thanh Thủy thả lỏng, nói: “Để ý, lỡ như... Anh đi báo cáo em thì sao?”
Nghe vậy, Tạ Đình Ngọc suýt nữa không cười nổi, anh lạnh nhạt nói: “À, vậy em không cố mà lấy lòng anh đi, đã thế còn mắng anh đến mức máu chó phun đầy đầu thế?”
Diệp Thanh Thủy bị nghẹn một chút.
“Vậy anh còn móc tiền ra sỉ nhục em để làm gì?”
Tới đầu thôn nhà họ Diệp, Tạ Đình Ngọc bóp phanh xe, nhảy xuống xe đạp. Anh đỡ đầu xe, nhìn thiếu nữ trên xe từ trên cao xuống, giọng điệu lạnh nhạt nói:
“Em nói đúng, anh không thể can thiệp vào việc em muốn làm gì. Nhưng nhớ phải cẩn thận. Từ tháng này trở đi, anh sẽ đưa phí ăn ở với tiền sinh hoạt cho em.”
Diệp Thanh Thủy vừa lòng, cô chậm rãi xuống xe.
“Nhớ lời anh bảo không can thiệp đấy!”
Cô dừng lại một lúc nói: “Chút tiền ấy anh không cần đưa cho em đâu, coi như em bồi thường cho anh đi. Dù sao tự dưng lại có thêm một cô vợ cũng rất oan ức mà. Nếu lúc ăn uống có gì không hợp thì bảo em.” cô vẫy tay, ngáp một cái.
Tạ Đình Ngọc: “...”
Hình như có gì đấy không đúng... Bồi thường? ...
Danh sách chương