Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một lúc lâu sau ông lão đang kéo dài hơi tàn trên giường từ từ tỉnh lại. Bệnh của ông thật sự rất nặng, nhưng trong đôi mắt mờ mờ vẩn đục của ông lại hiện lên sự nhạy bén, ông nhìn đầu cháu trai đang chảy máu rồi lại nhìn về phía hai vị khách không mời mà đến ở ngoài cửa.
Diệp Thanh Thủy chú ý đến mái tóc cạo nửa đầu của ông lão.
Chu Khắc lại cẩn thận che chở cái bánh bao bị bẩn đến không nỡ nhìn, cậu cố gắng phủi bụi bẩn trên bánh, thổi nó. Diệp Thanh Thủy nhìn thấy vậy, cô đành phải lấy cái bánh bao cô không nỡ bán ra đưa cho cậu, trên bánh vẫn còn giữ được chút hơi ấm.
“Đây, khoan đã, đi rửa tay trước đi đã.”
Chu Khắc rửa sạch tay, cảm kích nhận lấy cái bánh bao sạch sẽ, đưa cho ông nội ăn, cậu xé vỏ bánh, đột nhiên nước sốt trong bánh bao đột nhiên chảy xuống khuỷu tay cậu, cậu liếm sạch, đỉnh đầu cậu vẫn còn chảy máu cười nói:
“Ăn ngon lắm đấy ạ! Ông nội ông mau ăn đi rồi hẵng mất, ông cũng chưa được ăn gì ngon cả.”
Ông lão di chuyển ánh mắt, bị cháu trai nhét một miếng bánh bao vào miệng. Hương vị quen thuộc quanh quản trên đầu lưỡi, vị ngọt khó tin lan tỏa trong miệng ông, ông lão bệnh nặng cảm nhận được vị ngọt mà ông luôn nhớ kỹ.
Chu Khắc lại nói: “Ăn ngon lắm đúng không ạ, ông ơi ông cố sống thêm đi, ông tin cháu, mỗi ngày cháu có thể kiếm bánh bao cho ông ăn.”
Cậu nói xong, nước mắt lại rơi xuống lã chã: “Ông không cố được cũng không sao, ông nhớ nói với ba mẹ cháu là cháu rất nhớ bọn họ.”
Ông lão yếu ớt trợn mắt.
“Có thể ăn bánh bao, còn có sức để trợn mắt, không có ai có thể mạnh hơn ông cả.” Chu Khắc nín khóc mỉm cười nói.
Vốn dĩ Diệp Thanh Thủy đã hết giận, cô nhìn đứa bé với ông lão ở đối diện, đột nhiên lại cảm thấy hơi thương xót, nhưng lại bị câu nói của Chu Khắc bị chọc đến dở khóc dở cười.
Có lẽ ông lão cảm thấy bệnh không dậy nổi trước mặt người ngoài rất mất mặt. Ông cố gắng hết sức ngồi dậy, nhưng cuối cùng vẫn không được, ông ấy nhếch miệng nói: “Khác Nhi, cháu... Cháu lấy bánh bao, lấy ra đây.”
Miếng bánh bao trong miệng ông lão rơi ra, ông lão kiêu ngạo khịt mũi: “Không... Không phải ông đã dạy cháu, cháu không... Được tùy tiện lấy đồ của người khác sao? Đi, đi lấy đồ ra trả tiền cho người ta cho ông.”
Chu Khắc lau nước mắt gật đầu, mãi một lúc lâu sau cậu mới quay lại lạch bạch chạy đến.
Cậu nhét một món đồ khá nặng được bọc lại bởi cỏ khô nhét vào lòng Diệp Thanh Thủy. Diệp Thanh Thủy mở ra vừa thấy, là một hạt ngọc to bằng ngón cái, rực rỡ lung linh, rực rỡ lấp lánh. Cô sững sờ, nhanh chóng cầm lấy nhét vào lòng mình.
Ông lão nói khẽ: “Khác Nhi tiễn khách đi.”
Ông quay đầu sang, nhìn sách trong rổ của Diệp Thanh Thủy, lại tiếp tục lạnh nhạt nói thêm một câu: “Cô không cần đọc quyển sách này đâu.”
Diệp Thanh Thủy có thể phân biệt được điểm khác nhau của hai loại giọng điệu lạnh nhạt này, ví dụ như giọng nói lạnh nhạt của nửa câu nói sau mang theo ý khinh thường.
Tai Diệp Thanh Thủy rất thính nên dễ dàng cảm nhận được sự kiêu ngạo tỏa ra từ ông lão.
Một cái bánh bao vẫn chưa ăn hết, cuối cùng cô và Tạ Đình Ngọc không mấy thoải mái bị ông lão đuổi ra, cô nắm chặt lấy viên ngọc trong lòng, cau mày nói với Chu Khắc: “Chị không thể lấy món đồ quý giá như vậy được.”
Diệp Thanh Thủy chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đây là một món đồ đáng giá. Một cái bánh bao đổi lấy một hạt ngọc, Diệp Thanh Thủy chưa thể chiếm của hời đến mức này được.
Chu Khắc nghe xong chỉ rơi nước mắt, cậu lau cái mũi đỏ bừng nói: “Không đắt đâu, không đắt chút nào, nó còn không đổi được một cân gạo. Chị tốt bụng, cho em ăn hai cái bánh bao, nên em cho chị. Em đi tiễn ông nội đây, ông ấy chán sống rồi không muốn sống nữa...”
Nghe thấy vậy, Diệp Thanh Thủy suýt bật cười thành tiếng, cô nhìn hạt ngọc nghĩ một lúc, nói:
“Ông của em là người rất thông minh. Em đi nói với ông, ừm, cứ nói...”
“Chết trong bóng tối trước bình minh rất đáng tiếc.”
Diệp Thanh Thủy nghĩ rồi vẫn muốn nói thêm mấy câu, thật ra cô có rất nhiều câu muốn nói. Ví dụ như bộ tứ quyền lực năm nay sẽ bị phá bỏ, sang năm sẽ hoàn toàn chào đón cải cách mở cửa, năm sau hoàn toàn nghênh đón sửa lại án xử sai của năm thành phần đen, cởi mũ xuống. Đến lúc đó, khắp nơi tràn ngập hy vọng, chẳng qua chỉ cần chờ đợi và kiên trì thêm, kiên trì thêm một chút nữa. Ông trời sẽ không khiến người vất vả chờ đợi bình minh thất vọng.
Nhưng Diệp Thanh Thủy nuốt xuống những suy nghĩ rõ ràng của người từng trải, cô nghĩ một hồi, cô lấy ra hai đồng ba hào sáng nay vất vả lắm mới kiếm được ra đưa cho Chu Khắc.
“Lấy nó đi chữa bệnh cho ông em đi, đầu em cũng cần bôi thuốc nữa.”
“Này...” Diệp Thanh Thủy không thể cho qua chuyện này được.
Một lúc lâu sau ông lão đang kéo dài hơi tàn trên giường từ từ tỉnh lại. Bệnh của ông thật sự rất nặng, nhưng trong đôi mắt mờ mờ vẩn đục của ông lại hiện lên sự nhạy bén, ông nhìn đầu cháu trai đang chảy máu rồi lại nhìn về phía hai vị khách không mời mà đến ở ngoài cửa.
Diệp Thanh Thủy chú ý đến mái tóc cạo nửa đầu của ông lão.
Chu Khắc lại cẩn thận che chở cái bánh bao bị bẩn đến không nỡ nhìn, cậu cố gắng phủi bụi bẩn trên bánh, thổi nó. Diệp Thanh Thủy nhìn thấy vậy, cô đành phải lấy cái bánh bao cô không nỡ bán ra đưa cho cậu, trên bánh vẫn còn giữ được chút hơi ấm.
“Đây, khoan đã, đi rửa tay trước đi đã.”
Chu Khắc rửa sạch tay, cảm kích nhận lấy cái bánh bao sạch sẽ, đưa cho ông nội ăn, cậu xé vỏ bánh, đột nhiên nước sốt trong bánh bao đột nhiên chảy xuống khuỷu tay cậu, cậu liếm sạch, đỉnh đầu cậu vẫn còn chảy máu cười nói:
“Ăn ngon lắm đấy ạ! Ông nội ông mau ăn đi rồi hẵng mất, ông cũng chưa được ăn gì ngon cả.”
Ông lão di chuyển ánh mắt, bị cháu trai nhét một miếng bánh bao vào miệng. Hương vị quen thuộc quanh quản trên đầu lưỡi, vị ngọt khó tin lan tỏa trong miệng ông, ông lão bệnh nặng cảm nhận được vị ngọt mà ông luôn nhớ kỹ.
Chu Khắc lại nói: “Ăn ngon lắm đúng không ạ, ông ơi ông cố sống thêm đi, ông tin cháu, mỗi ngày cháu có thể kiếm bánh bao cho ông ăn.”
Cậu nói xong, nước mắt lại rơi xuống lã chã: “Ông không cố được cũng không sao, ông nhớ nói với ba mẹ cháu là cháu rất nhớ bọn họ.”
Ông lão yếu ớt trợn mắt.
“Có thể ăn bánh bao, còn có sức để trợn mắt, không có ai có thể mạnh hơn ông cả.” Chu Khắc nín khóc mỉm cười nói.
Vốn dĩ Diệp Thanh Thủy đã hết giận, cô nhìn đứa bé với ông lão ở đối diện, đột nhiên lại cảm thấy hơi thương xót, nhưng lại bị câu nói của Chu Khắc bị chọc đến dở khóc dở cười.
Có lẽ ông lão cảm thấy bệnh không dậy nổi trước mặt người ngoài rất mất mặt. Ông cố gắng hết sức ngồi dậy, nhưng cuối cùng vẫn không được, ông ấy nhếch miệng nói: “Khác Nhi, cháu... Cháu lấy bánh bao, lấy ra đây.”
Miếng bánh bao trong miệng ông lão rơi ra, ông lão kiêu ngạo khịt mũi: “Không... Không phải ông đã dạy cháu, cháu không... Được tùy tiện lấy đồ của người khác sao? Đi, đi lấy đồ ra trả tiền cho người ta cho ông.”
Chu Khắc lau nước mắt gật đầu, mãi một lúc lâu sau cậu mới quay lại lạch bạch chạy đến.
Cậu nhét một món đồ khá nặng được bọc lại bởi cỏ khô nhét vào lòng Diệp Thanh Thủy. Diệp Thanh Thủy mở ra vừa thấy, là một hạt ngọc to bằng ngón cái, rực rỡ lung linh, rực rỡ lấp lánh. Cô sững sờ, nhanh chóng cầm lấy nhét vào lòng mình.
Ông lão nói khẽ: “Khác Nhi tiễn khách đi.”
Ông quay đầu sang, nhìn sách trong rổ của Diệp Thanh Thủy, lại tiếp tục lạnh nhạt nói thêm một câu: “Cô không cần đọc quyển sách này đâu.”
Diệp Thanh Thủy có thể phân biệt được điểm khác nhau của hai loại giọng điệu lạnh nhạt này, ví dụ như giọng nói lạnh nhạt của nửa câu nói sau mang theo ý khinh thường.
Tai Diệp Thanh Thủy rất thính nên dễ dàng cảm nhận được sự kiêu ngạo tỏa ra từ ông lão.
Một cái bánh bao vẫn chưa ăn hết, cuối cùng cô và Tạ Đình Ngọc không mấy thoải mái bị ông lão đuổi ra, cô nắm chặt lấy viên ngọc trong lòng, cau mày nói với Chu Khắc: “Chị không thể lấy món đồ quý giá như vậy được.”
Diệp Thanh Thủy chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đây là một món đồ đáng giá. Một cái bánh bao đổi lấy một hạt ngọc, Diệp Thanh Thủy chưa thể chiếm của hời đến mức này được.
Chu Khắc nghe xong chỉ rơi nước mắt, cậu lau cái mũi đỏ bừng nói: “Không đắt đâu, không đắt chút nào, nó còn không đổi được một cân gạo. Chị tốt bụng, cho em ăn hai cái bánh bao, nên em cho chị. Em đi tiễn ông nội đây, ông ấy chán sống rồi không muốn sống nữa...”
Nghe thấy vậy, Diệp Thanh Thủy suýt bật cười thành tiếng, cô nhìn hạt ngọc nghĩ một lúc, nói:
“Ông của em là người rất thông minh. Em đi nói với ông, ừm, cứ nói...”
“Chết trong bóng tối trước bình minh rất đáng tiếc.”
Diệp Thanh Thủy nghĩ rồi vẫn muốn nói thêm mấy câu, thật ra cô có rất nhiều câu muốn nói. Ví dụ như bộ tứ quyền lực năm nay sẽ bị phá bỏ, sang năm sẽ hoàn toàn chào đón cải cách mở cửa, năm sau hoàn toàn nghênh đón sửa lại án xử sai của năm thành phần đen, cởi mũ xuống. Đến lúc đó, khắp nơi tràn ngập hy vọng, chẳng qua chỉ cần chờ đợi và kiên trì thêm, kiên trì thêm một chút nữa. Ông trời sẽ không khiến người vất vả chờ đợi bình minh thất vọng.
Nhưng Diệp Thanh Thủy nuốt xuống những suy nghĩ rõ ràng của người từng trải, cô nghĩ một hồi, cô lấy ra hai đồng ba hào sáng nay vất vả lắm mới kiếm được ra đưa cho Chu Khắc.
“Lấy nó đi chữa bệnh cho ông em đi, đầu em cũng cần bôi thuốc nữa.”
“Này...” Diệp Thanh Thủy không thể cho qua chuyện này được.
Danh sách chương