Sáng ngày hôm sau, Mạnh Kim Ngọc nhanh chóng đi tìm Khương Thành và Khương Quả.
“Các con có nhìn thấy quyển sổ nhỏ của mẹ đâu không?” Cô ta hỏi.
“Là quyển sổ mà Dữu Dữu cầm sao?” Khương Thành tò mò hỏi: “Con bé vẫn chưa trả lại cho mẹ sao?”
Ánh mắt của Mạnh Kim Ngọc trở nên lạnh lùng: “Con đã đọc rồi sao?”
“Không có, con kêu con bé trả lại cho mẹ.” Khương Thành đáp.
Cô ta lại nhìn về phía Khương Quả cũng có được câu trả lời giống như vậy.
Đôi mày của Mạnh Kim Ngọc hơi giãn ra. Cô ta cũng không muốn đối phó thêm với hai đứa con này, dù sao ở tương hai hai người bọn họ cũng có triển vọng. Hơn nữa, nếu như cả bốn đứa con của phòng ba đều liên tiếp xảy ra chuyện vậy cô ta cũng không dễ ăn nói.
“Mẹ, trong quyển sổ viết gì vậy? Rất quan trọng sao?” Khương Quả hỏi.
Mạnh Kim Ngọc kéo khóe miệng lên đầy cứng ngắc: “Không sao, đi chơi đi.”
Cô ta phải nghĩ cách lấy lại quyển sổ đó mới được. Bằng không rất khó giải thích.
…
Diệp Mỹ Hà xin nghỉ một ngày ở đơn vị để chăm sóc Khương Thiện.
Đứa trẻ này sốt cao không ngớt, nửa tỉnh nửa mê, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, đôi mày nhíu chặt, đến môi cũng đỏ, cũng không biết đang lẩm bẩm gì nữa.
Diệp Mỹ Hà nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, sáp lại gần muốn nghe rõ lời đứa trẻ nói, chợt bà ấy nhướn mày.
“Mẹ ơi… mẹ ơi…” Khương Thiện đang nằm mơ gọi mẹ.
Cậu bé không biết mẹ ruột và mẹ kế mà Dữu Dữu cả ngày nói bên tai mình có ý gì, chỉ biết mình mơ thấy bộ dạng của mẹ ngày xưa. Trước đây mẹ giống như một đại lực sĩ, một tay ôm cậu bé một tay ôm Dữu Dữu rồi nhẹ nhàng đung đưa, mẹ còn lén để lại đồ ăn ngon cho bọn họ, đợi buổi tối mọi người ngủ hết rồi còn nhét căng phồng cái miệng nhỏ của bọn họ.
Vừa vặn lúc này, Tôn Vĩnh Nguyên trở về.
Anh ta khóa xong xe đạp, bước nhanh vào trong: “Anh đã tới đồn công an hỏi rồi nhưng không có người tới báo án, buổi chiều anh làm xong việc ở đơn vị sẽ xin ra ngoài sớm một chuyến, lại tới mấy đồn công an khác hỏi xem có tin tức không.”
“Đứa trẻ nhỏ như vậy lại còn dầm mưa lớn, lẽ nào còn có thể đi được mấy cây sao? Mấy đồn công an gần nơi đứa trẻ đi lạc không có người tới báo án sao, em đoán nói không chừng người trong nhà thằng bé cố tình không cần nó.”
“Không đến mức đó chứ? Có thể lòng dạ đen tối đến vậy được sao?”
“Sao lại không đến mức đó được? Phần lớn đứa trẻ bị bán đi đều như vậy! Chúng ta muốn có con của mình như vậy, cầu bác sĩ hỏi thuốc mất vài năm cũng không có kết quả tốt. Ngược lại bọn họ thì hay rồi, trực tiếp ném đứa trẻ đi! Gia đình vứt bỏ đứa nhỏ đi đó nhất định sẽ gặp báo ứng.”
Thấy vợ tức giận, Tôn Vĩnh Nguyên gãi ót: “Anh đi tới nhà ăn đơn vị gọi cơm.”
Diệp Mỹ Hà sờ trán của Khương Thiện rồi lấy một ít tiền từ trong túi ra: “Anh đi tới đơn vị quốc doanh mua hai cái bánh bao lớn, rồi gọi thêm một bát thịt kho tàu, từ từ bồi bổ cho đứa trẻ đáng thương này.”
…
Khương Hoán Minh vừa về nhà, cả gia đình đã vây tới.
“Đồng chí công an nói thế nào?”
“Đồng chí công an nói không có người đưa trẻ con tới, bọn họ cũng tìm qua rồi nhưng không có tin tức.” Anh ta cúi đầu: “Tìm trẻ đi lạc không khác gì mò kim đáy bể, chỉ sợ Thiện Thiện bị bắt cóc rồi…”
Mà anh ta vừa dứt lời, Mạnh Kim Ngọc đã nhỏ giọng bật khóc.
Khương Hoán Minh vỗ lên vai cô ta an ủi, nhẹ giọng nói với bà Khương: “Mẹ, còn một việc nữa con muốn bàn với mẹ.”
Khương Hoán Minh dìu bà cụ đi vào phòng và nói ra dự định của mình.
“Đưa Dữu Dữu đi?” Bà Khương hô lên một tiếng kinh ngạc: “Tại sao lại đưa đi? Cũng có phải nhà chúng ta không nuôi nổi đâu.”
Khương Hoán Minh im lặng một lúc: “Tối hôm qua Kim Ngọc khóc mấy lần, nửa đêm còn hét đòi tìm Thiện Thiện, nếu không đưa Dữu Dữu đi chỉ sợ Kim Ngọc không vượt qua được chướng ngại trong lòng.”
“Vợ con thương Thiện Thiện vậy Dữu Dữu không phải do cô ta sinh ra sao?” Bà Khương nhíu màu: “Thiện Thiện đã mất tích rồi, một người làm mẹ như cô ta không có trách nhiệm ngược lại còn đổ lên đầu một đứa trẻ năm tuổi, con nói xem có đạo lý này sao?”
“Mấy năm này Kim Ngọc đã trả giá vì nhà chúng ta nhiều như vậy rồi, lẽ nào chuyện này con còn không nghe theo cô ấy sao?” Khương Hoán Minh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Còn nữa, đứa trẻ để ở nhà ai mà không phải là nuôi? Bọn con đã nghe ngóng qua rồi, ở bên thôn Địch Gia có một hộ gia đình nhà nghèo trong nhà toàn là con trai nên bọn họ muốn nuôi một bé gái…”
“Đưa con gái mình cho nhà người ta làm con dâu nuôi từ bé sao? Hoán Minh, con hồ đồ quá!” Bà Khương tức đến mức đánh vào tay anh ta: “Lời của cô vợ đó của con nói thì nhất định phải đúng sao? Con biết nghĩ một chút đi…”
“Á!” Ngoài phòng truyền tới tiếng hét kinh hãi.
Khương Hoán Minh giật mình, đứng bật dậy lao ra ngoài.
“Các con có nhìn thấy quyển sổ nhỏ của mẹ đâu không?” Cô ta hỏi.
“Là quyển sổ mà Dữu Dữu cầm sao?” Khương Thành tò mò hỏi: “Con bé vẫn chưa trả lại cho mẹ sao?”
Ánh mắt của Mạnh Kim Ngọc trở nên lạnh lùng: “Con đã đọc rồi sao?”
“Không có, con kêu con bé trả lại cho mẹ.” Khương Thành đáp.
Cô ta lại nhìn về phía Khương Quả cũng có được câu trả lời giống như vậy.
Đôi mày của Mạnh Kim Ngọc hơi giãn ra. Cô ta cũng không muốn đối phó thêm với hai đứa con này, dù sao ở tương hai hai người bọn họ cũng có triển vọng. Hơn nữa, nếu như cả bốn đứa con của phòng ba đều liên tiếp xảy ra chuyện vậy cô ta cũng không dễ ăn nói.
“Mẹ, trong quyển sổ viết gì vậy? Rất quan trọng sao?” Khương Quả hỏi.
Mạnh Kim Ngọc kéo khóe miệng lên đầy cứng ngắc: “Không sao, đi chơi đi.”
Cô ta phải nghĩ cách lấy lại quyển sổ đó mới được. Bằng không rất khó giải thích.
…
Diệp Mỹ Hà xin nghỉ một ngày ở đơn vị để chăm sóc Khương Thiện.
Đứa trẻ này sốt cao không ngớt, nửa tỉnh nửa mê, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, đôi mày nhíu chặt, đến môi cũng đỏ, cũng không biết đang lẩm bẩm gì nữa.
Diệp Mỹ Hà nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, sáp lại gần muốn nghe rõ lời đứa trẻ nói, chợt bà ấy nhướn mày.
“Mẹ ơi… mẹ ơi…” Khương Thiện đang nằm mơ gọi mẹ.
Cậu bé không biết mẹ ruột và mẹ kế mà Dữu Dữu cả ngày nói bên tai mình có ý gì, chỉ biết mình mơ thấy bộ dạng của mẹ ngày xưa. Trước đây mẹ giống như một đại lực sĩ, một tay ôm cậu bé một tay ôm Dữu Dữu rồi nhẹ nhàng đung đưa, mẹ còn lén để lại đồ ăn ngon cho bọn họ, đợi buổi tối mọi người ngủ hết rồi còn nhét căng phồng cái miệng nhỏ của bọn họ.
Vừa vặn lúc này, Tôn Vĩnh Nguyên trở về.
Anh ta khóa xong xe đạp, bước nhanh vào trong: “Anh đã tới đồn công an hỏi rồi nhưng không có người tới báo án, buổi chiều anh làm xong việc ở đơn vị sẽ xin ra ngoài sớm một chuyến, lại tới mấy đồn công an khác hỏi xem có tin tức không.”
“Đứa trẻ nhỏ như vậy lại còn dầm mưa lớn, lẽ nào còn có thể đi được mấy cây sao? Mấy đồn công an gần nơi đứa trẻ đi lạc không có người tới báo án sao, em đoán nói không chừng người trong nhà thằng bé cố tình không cần nó.”
“Không đến mức đó chứ? Có thể lòng dạ đen tối đến vậy được sao?”
“Sao lại không đến mức đó được? Phần lớn đứa trẻ bị bán đi đều như vậy! Chúng ta muốn có con của mình như vậy, cầu bác sĩ hỏi thuốc mất vài năm cũng không có kết quả tốt. Ngược lại bọn họ thì hay rồi, trực tiếp ném đứa trẻ đi! Gia đình vứt bỏ đứa nhỏ đi đó nhất định sẽ gặp báo ứng.”
Thấy vợ tức giận, Tôn Vĩnh Nguyên gãi ót: “Anh đi tới nhà ăn đơn vị gọi cơm.”
Diệp Mỹ Hà sờ trán của Khương Thiện rồi lấy một ít tiền từ trong túi ra: “Anh đi tới đơn vị quốc doanh mua hai cái bánh bao lớn, rồi gọi thêm một bát thịt kho tàu, từ từ bồi bổ cho đứa trẻ đáng thương này.”
…
Khương Hoán Minh vừa về nhà, cả gia đình đã vây tới.
“Đồng chí công an nói thế nào?”
“Đồng chí công an nói không có người đưa trẻ con tới, bọn họ cũng tìm qua rồi nhưng không có tin tức.” Anh ta cúi đầu: “Tìm trẻ đi lạc không khác gì mò kim đáy bể, chỉ sợ Thiện Thiện bị bắt cóc rồi…”
Mà anh ta vừa dứt lời, Mạnh Kim Ngọc đã nhỏ giọng bật khóc.
Khương Hoán Minh vỗ lên vai cô ta an ủi, nhẹ giọng nói với bà Khương: “Mẹ, còn một việc nữa con muốn bàn với mẹ.”
Khương Hoán Minh dìu bà cụ đi vào phòng và nói ra dự định của mình.
“Đưa Dữu Dữu đi?” Bà Khương hô lên một tiếng kinh ngạc: “Tại sao lại đưa đi? Cũng có phải nhà chúng ta không nuôi nổi đâu.”
Khương Hoán Minh im lặng một lúc: “Tối hôm qua Kim Ngọc khóc mấy lần, nửa đêm còn hét đòi tìm Thiện Thiện, nếu không đưa Dữu Dữu đi chỉ sợ Kim Ngọc không vượt qua được chướng ngại trong lòng.”
“Vợ con thương Thiện Thiện vậy Dữu Dữu không phải do cô ta sinh ra sao?” Bà Khương nhíu màu: “Thiện Thiện đã mất tích rồi, một người làm mẹ như cô ta không có trách nhiệm ngược lại còn đổ lên đầu một đứa trẻ năm tuổi, con nói xem có đạo lý này sao?”
“Mấy năm này Kim Ngọc đã trả giá vì nhà chúng ta nhiều như vậy rồi, lẽ nào chuyện này con còn không nghe theo cô ấy sao?” Khương Hoán Minh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Còn nữa, đứa trẻ để ở nhà ai mà không phải là nuôi? Bọn con đã nghe ngóng qua rồi, ở bên thôn Địch Gia có một hộ gia đình nhà nghèo trong nhà toàn là con trai nên bọn họ muốn nuôi một bé gái…”
“Đưa con gái mình cho nhà người ta làm con dâu nuôi từ bé sao? Hoán Minh, con hồ đồ quá!” Bà Khương tức đến mức đánh vào tay anh ta: “Lời của cô vợ đó của con nói thì nhất định phải đúng sao? Con biết nghĩ một chút đi…”
“Á!” Ngoài phòng truyền tới tiếng hét kinh hãi.
Khương Hoán Minh giật mình, đứng bật dậy lao ra ngoài.
Danh sách chương