Lâm Sở Du vẫn không thay đổi sắc mặt nói: “Không phải thím ba cũng không ra ngoài kiếm công điểm sao?”
Mặt Trần Ngọc Mai ngơ ra, bà ta chỉ cảm thấy kỳ quái, trước kia tính tình của Lâm Sở Du chính là nửa ngày trời còn không thả được một cái rắm, bị khi dễ, chửi mắng cũng không biết cãi lại, sao hôm nay miệng lưỡi lại bén nhọn thế này, khí thế còn cực kỳ mạnh mẽ.
Trần Ngọc Mai lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi có không đi kiếm công điểm thì trong nhà cũng có ăn có uống. Nhà các người nghèo rớt mồng tơi, ăn hết rồi cứ như vậy mà nằm đợi trong nhà sao? Đừng có giống như mẹ cháu, cẩn thận kẻo về sau lại không gả ra được.”
“Thím yên tâm đi!” Lâm Sở Du cười nói: “Dạng người như thím còn có thể gả ra ngoài, có thể thấy được trên đời này đàn ông mù mắt còn nhiều lắm!”
“Mày, cái con chết tiệt này…” Trần Ngọc Mai giơ tay muốn đánh cô nhưng cô nhanh chóng xoay người tránh đi.
Bà cụ nghe vậy xụ mặt mắng:
“Con nhỏ chết tiệt kia, sao mày dám nói chuyện với thím ba mày thế hả? Thím ba của mày cũng vì tốt cho mày thôi! Mày cũng đừng không có lương tâm không biết cảm kích!”
“Cháu biết các người cũng vì tốt cho cháu.’ Sở Du cười đến vô cùng chân thành, mặt mày cong cong, nói: “Giống như bà nội vừa mới nói đấy ạ, ăn nhiều kẹo sẽ bị đau răng cũng là vì tốt cho chúng cháu, cháu biết mà.”
Nói xong câu nói đầy ý nghĩa sâu xa này, Lâm Sở Du nghiêm mặt kéo Lâm Sở Nhạc về nhà mình.
Trở về nhà, cô mặc kệ bà cụ và Trần Ngọc Mai ở bên ngoài mắng chửi thế nào, Sở Du đều làm như không nghe thấy, cô nghiêm mặt nói:
“Sở Nhạc, muốn ăn kẹo không?”
Sở Nhạc nén nước mắt gật đầu, dường như cô bé biết mình không đúng, sau đó lại cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
Lâm Sở Du thờ dài, giọng nói ấm áp:
“Sở Nhạc, chúng ta nghèo nhưng ý chí không được nghèo. Sau này, chị nhất định sẽ mua đồ ăn ngon cho em, nhưng bây giờ chị còn chưa mua nổi, chị hi vọng sau này em đứng tìm người khác xin đồ ăn nữa, việc này là không đúng!”
Sở Nhạc cái hiểu cái không, gật đầu, cô bé còn nói:
“Thế nhưng anh Đại Lực không phải người khác, anh ấy là anh của em mà. Chị, bà nội cho anh Đại Lực ăn kẹo, vì sao không cho em ăn?”
Lâm Sở Du nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô bé, cô cũng không biết nên trả lời thế nào. Nửa ngày sau, Lâm Sở Du thở dài nói:
“Bà nội của em chính là chất độc từ thời phong kiến còn sót lại, bà ấy trọng nam khinh nữ thôi.”
“Chất độc?” Sở Nhạc nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó cô bé chợt phì cười: “Chị, chị nói rất dễ tưởng tượng ra. Bà nội của chúng ta vừa nhìn đã biết rất ác độc rồi.”
Nói xong lời này, hai chị em đều phì cười cả.
Đến thời gian đã hẹn đi đưa lá dâu và trứng, Lâm Sở Du và Lâm Thiếu An đã chuẩn bị lá dâu và trứng rất kỹ càng. Gà gáy lần thứ hai là hai chị em đã bắt đầu lên đường đến huyện thảnh, đầu năm nay con người đều giữ lời cả, đã hẹn thì nhất định sẽ làm. Sở Du đi đến trước cửa viện công nhân viên chức giao trứng trước, sau đó lại mang lá dâu giao cho người đàn ông nuôi tằm. Cũng giống như ngày hôm trước, cô kiếm lời được hai đồng tiền, sau đó hai chị em lại quay về nhà.
Sau khi giao tiền trứng lại cho Tần Mỹ Lệ, trên người Lâm Sở Du đã có hai đồng tiền tích góp được, nhưng cô biết số tiền này vẫn còn thiếu rất nhiều.
Đêm hôm ấy, ngủ đến tiếng gà gáy lần thứ hai, Sở Du đột nhiên mở to đôi mắt, lại chạy vào phòng gọi Lâm Thiếu An dậy. Lần này Lâm Thiếu An không hề lên tiếng, cậu nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa với chị gái mình.
“Chị, đêm nay chị lại muốn làm gì vậy?”
Mặt Trần Ngọc Mai ngơ ra, bà ta chỉ cảm thấy kỳ quái, trước kia tính tình của Lâm Sở Du chính là nửa ngày trời còn không thả được một cái rắm, bị khi dễ, chửi mắng cũng không biết cãi lại, sao hôm nay miệng lưỡi lại bén nhọn thế này, khí thế còn cực kỳ mạnh mẽ.
Trần Ngọc Mai lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi có không đi kiếm công điểm thì trong nhà cũng có ăn có uống. Nhà các người nghèo rớt mồng tơi, ăn hết rồi cứ như vậy mà nằm đợi trong nhà sao? Đừng có giống như mẹ cháu, cẩn thận kẻo về sau lại không gả ra được.”
“Thím yên tâm đi!” Lâm Sở Du cười nói: “Dạng người như thím còn có thể gả ra ngoài, có thể thấy được trên đời này đàn ông mù mắt còn nhiều lắm!”
“Mày, cái con chết tiệt này…” Trần Ngọc Mai giơ tay muốn đánh cô nhưng cô nhanh chóng xoay người tránh đi.
Bà cụ nghe vậy xụ mặt mắng:
“Con nhỏ chết tiệt kia, sao mày dám nói chuyện với thím ba mày thế hả? Thím ba của mày cũng vì tốt cho mày thôi! Mày cũng đừng không có lương tâm không biết cảm kích!”
“Cháu biết các người cũng vì tốt cho cháu.’ Sở Du cười đến vô cùng chân thành, mặt mày cong cong, nói: “Giống như bà nội vừa mới nói đấy ạ, ăn nhiều kẹo sẽ bị đau răng cũng là vì tốt cho chúng cháu, cháu biết mà.”
Nói xong câu nói đầy ý nghĩa sâu xa này, Lâm Sở Du nghiêm mặt kéo Lâm Sở Nhạc về nhà mình.
Trở về nhà, cô mặc kệ bà cụ và Trần Ngọc Mai ở bên ngoài mắng chửi thế nào, Sở Du đều làm như không nghe thấy, cô nghiêm mặt nói:
“Sở Nhạc, muốn ăn kẹo không?”
Sở Nhạc nén nước mắt gật đầu, dường như cô bé biết mình không đúng, sau đó lại cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
Lâm Sở Du thờ dài, giọng nói ấm áp:
“Sở Nhạc, chúng ta nghèo nhưng ý chí không được nghèo. Sau này, chị nhất định sẽ mua đồ ăn ngon cho em, nhưng bây giờ chị còn chưa mua nổi, chị hi vọng sau này em đứng tìm người khác xin đồ ăn nữa, việc này là không đúng!”
Sở Nhạc cái hiểu cái không, gật đầu, cô bé còn nói:
“Thế nhưng anh Đại Lực không phải người khác, anh ấy là anh của em mà. Chị, bà nội cho anh Đại Lực ăn kẹo, vì sao không cho em ăn?”
Lâm Sở Du nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô bé, cô cũng không biết nên trả lời thế nào. Nửa ngày sau, Lâm Sở Du thở dài nói:
“Bà nội của em chính là chất độc từ thời phong kiến còn sót lại, bà ấy trọng nam khinh nữ thôi.”
“Chất độc?” Sở Nhạc nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó cô bé chợt phì cười: “Chị, chị nói rất dễ tưởng tượng ra. Bà nội của chúng ta vừa nhìn đã biết rất ác độc rồi.”
Nói xong lời này, hai chị em đều phì cười cả.
Đến thời gian đã hẹn đi đưa lá dâu và trứng, Lâm Sở Du và Lâm Thiếu An đã chuẩn bị lá dâu và trứng rất kỹ càng. Gà gáy lần thứ hai là hai chị em đã bắt đầu lên đường đến huyện thảnh, đầu năm nay con người đều giữ lời cả, đã hẹn thì nhất định sẽ làm. Sở Du đi đến trước cửa viện công nhân viên chức giao trứng trước, sau đó lại mang lá dâu giao cho người đàn ông nuôi tằm. Cũng giống như ngày hôm trước, cô kiếm lời được hai đồng tiền, sau đó hai chị em lại quay về nhà.
Sau khi giao tiền trứng lại cho Tần Mỹ Lệ, trên người Lâm Sở Du đã có hai đồng tiền tích góp được, nhưng cô biết số tiền này vẫn còn thiếu rất nhiều.
Đêm hôm ấy, ngủ đến tiếng gà gáy lần thứ hai, Sở Du đột nhiên mở to đôi mắt, lại chạy vào phòng gọi Lâm Thiếu An dậy. Lần này Lâm Thiếu An không hề lên tiếng, cậu nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa với chị gái mình.
“Chị, đêm nay chị lại muốn làm gì vậy?”
Danh sách chương