Về đến nhà, Sở Du đưa một đồng tiền bán trứng cho Tần Mỹ Lệ. Tần Mỹ Lệ thấy thế này thì tâm trạng không tệ nói:
“Qua ít hôm nữa, mẹ sẽ mua thuốc cho cha con.”
Lâm Sở Du quay đầu nhìn Lâm Bảo Quốc, cô cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải cách, trọng nhà có một bệnh nhận không có năng lực lao động, cuộc sống của cả nhà sẽ không tốt lên được, hơn nữa Lâm Bảo Quốc là cha của cô, chuyện này với cô mà nói là một kiểu xưng hô rất xa lạ. Đời trước, Sở Du chỉ cảm nhận được tình yêu của bà ngoại cho mình, còn đối với tình yêu thương của cha mẹ, cô lại cực kỳ lạ lẫm. Bây giờ có được một gia đình hòan chỉnh thế này, từ tận đáy lòng mình cô rất biết ơn. Vì vậy nếu có năng lực, cô hy vọng mình có thể kiếm ra tiền chữa trị chân cho Lâm Bảo Quốc.
Mọi người trong nhà đều đã ăn xong bữa cơm tối, Lâm Sở Du và Lâm Thiếu An uống chút nước ấm, ăn dưa muối ăn đỡ, đối phó cho bữa cơm tối vậy.
Cô không đưa tiền trong tay mình ra cho Tần Mỹ Lệ, số tiền này cũng không giúp được gì nhiều, thứ hai là sau này còn cần dùng đến nó nên cô giữ lại chín mao tám phân tiền này lại, tính toán đến lúc có nhiều hơn chút ít sẽ nói với người nhà, cô cũng dặn dò Thiếu An giữ bí mật này thay mình.
Buổi tối, Lâm Sở Thanh nói chút chuyện trong nhà, lại nó đến chút chuyện trong thôn, sau đó lại phỉ nhổ vài chuyện với Sở Du, lúc này Sở Du mới hiểu tình hình Lâm gia hơn một chút.
Thì ra Lâm Bảo Quốc có ba người anh em, ông đứng thứ hai, anh cả Lâm Bảo Trung, em trai thứ ba Lâm Bảo Vệ, Sở Du còn có một người cô là Lâm Truyền Phương, ông nôi và bà nội của cô vẫn còn khỏe mạnh, chỉ là vẫn sống cùng với gia đình của Lâm Bảo Vệ, và cũng ở cạnh nhà của Sở Du. Ông bà nội rất bất công, trước kia khi Lâm Bảo Trung kết hôn, ông bà nội vì họ mà làm một ngôi nhà ngói ba phòng, khi Tần Mỹ Lệ và Lâm Bảo Quốc kết hôn cứ ngỡ Lâm gia cũng sẽ làm như vậy, ai ngờ ông nội Lâm Thọ Toàn lại nói thẳng trong nhà không còn tiền, bảo Lâm Bảo Quốc và Tần Mỹ Lệ ra sông dựng một ngôi nhà đất mà ở. Còn chưa nói đến nhà đất không tốt thế nào, nhưng người nông thôn cũng không ai muốn đến cạnh bờ sông dựng nhà ở cả. Người nông thôn sống cạnh bờ sông hầu hết là những người có mối quan hệ không tốt với người dân trong thôn, hoặc là những nhà từ bên ngoài đến, hơn nữa trẻ con chạy tới chạy lui cạnh bờ sông thế này cũng không hề an toàn. Nhưng ngày tháng kết hôn đã đến, cũng không thể đổi ý được nữa, sau cùng Tần Mỹ Lệ vẫn kết hôn với Lâm Bảo Quốc.
Còn nói đến vợ chồng Lâm Thọ Toàn và Vương Tú Nga, nếu thật sự họ không có tiền cũng thôi đi, nhưng đến cuối năm, lão tam Lâm Bảo Vệ kết hôn, vợ chồng Lâm Toàn Thọ đã trực tiếp chi tiền làm một ngôi nhà ba phòng, còn đi khắp nơi thông báo lão tam kết hôn với con gái của đội trưởng đội sản xuất, việc này là vinh quang cửa nhà. Chuyện này khiến tâm trạng Tần Mỹ Lệ rất không thoải mái, sau lưng mọi người, bà lén lút khóc rất nhiều. Lúc bà kết hôn, sính lễ còn không thấy đâu, tất cả cũng chỉ có ngôi nhà đất ba gian không người mà thôi, nhưng ông bà nội lại đối xử với lão đại và lão tam như thế, Tần Mỹ Lệ rất không vui, cũng từ đó mà mối quan hệ giữa hai vợ chồng cũng lạnh nhạt đi rất nhiều.
“Qua ít hôm nữa, mẹ sẽ mua thuốc cho cha con.”
Lâm Sở Du quay đầu nhìn Lâm Bảo Quốc, cô cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải cách, trọng nhà có một bệnh nhận không có năng lực lao động, cuộc sống của cả nhà sẽ không tốt lên được, hơn nữa Lâm Bảo Quốc là cha của cô, chuyện này với cô mà nói là một kiểu xưng hô rất xa lạ. Đời trước, Sở Du chỉ cảm nhận được tình yêu của bà ngoại cho mình, còn đối với tình yêu thương của cha mẹ, cô lại cực kỳ lạ lẫm. Bây giờ có được một gia đình hòan chỉnh thế này, từ tận đáy lòng mình cô rất biết ơn. Vì vậy nếu có năng lực, cô hy vọng mình có thể kiếm ra tiền chữa trị chân cho Lâm Bảo Quốc.
Mọi người trong nhà đều đã ăn xong bữa cơm tối, Lâm Sở Du và Lâm Thiếu An uống chút nước ấm, ăn dưa muối ăn đỡ, đối phó cho bữa cơm tối vậy.
Cô không đưa tiền trong tay mình ra cho Tần Mỹ Lệ, số tiền này cũng không giúp được gì nhiều, thứ hai là sau này còn cần dùng đến nó nên cô giữ lại chín mao tám phân tiền này lại, tính toán đến lúc có nhiều hơn chút ít sẽ nói với người nhà, cô cũng dặn dò Thiếu An giữ bí mật này thay mình.
Buổi tối, Lâm Sở Thanh nói chút chuyện trong nhà, lại nó đến chút chuyện trong thôn, sau đó lại phỉ nhổ vài chuyện với Sở Du, lúc này Sở Du mới hiểu tình hình Lâm gia hơn một chút.
Thì ra Lâm Bảo Quốc có ba người anh em, ông đứng thứ hai, anh cả Lâm Bảo Trung, em trai thứ ba Lâm Bảo Vệ, Sở Du còn có một người cô là Lâm Truyền Phương, ông nôi và bà nội của cô vẫn còn khỏe mạnh, chỉ là vẫn sống cùng với gia đình của Lâm Bảo Vệ, và cũng ở cạnh nhà của Sở Du. Ông bà nội rất bất công, trước kia khi Lâm Bảo Trung kết hôn, ông bà nội vì họ mà làm một ngôi nhà ngói ba phòng, khi Tần Mỹ Lệ và Lâm Bảo Quốc kết hôn cứ ngỡ Lâm gia cũng sẽ làm như vậy, ai ngờ ông nội Lâm Thọ Toàn lại nói thẳng trong nhà không còn tiền, bảo Lâm Bảo Quốc và Tần Mỹ Lệ ra sông dựng một ngôi nhà đất mà ở. Còn chưa nói đến nhà đất không tốt thế nào, nhưng người nông thôn cũng không ai muốn đến cạnh bờ sông dựng nhà ở cả. Người nông thôn sống cạnh bờ sông hầu hết là những người có mối quan hệ không tốt với người dân trong thôn, hoặc là những nhà từ bên ngoài đến, hơn nữa trẻ con chạy tới chạy lui cạnh bờ sông thế này cũng không hề an toàn. Nhưng ngày tháng kết hôn đã đến, cũng không thể đổi ý được nữa, sau cùng Tần Mỹ Lệ vẫn kết hôn với Lâm Bảo Quốc.
Còn nói đến vợ chồng Lâm Thọ Toàn và Vương Tú Nga, nếu thật sự họ không có tiền cũng thôi đi, nhưng đến cuối năm, lão tam Lâm Bảo Vệ kết hôn, vợ chồng Lâm Toàn Thọ đã trực tiếp chi tiền làm một ngôi nhà ba phòng, còn đi khắp nơi thông báo lão tam kết hôn với con gái của đội trưởng đội sản xuất, việc này là vinh quang cửa nhà. Chuyện này khiến tâm trạng Tần Mỹ Lệ rất không thoải mái, sau lưng mọi người, bà lén lút khóc rất nhiều. Lúc bà kết hôn, sính lễ còn không thấy đâu, tất cả cũng chỉ có ngôi nhà đất ba gian không người mà thôi, nhưng ông bà nội lại đối xử với lão đại và lão tam như thế, Tần Mỹ Lệ rất không vui, cũng từ đó mà mối quan hệ giữa hai vợ chồng cũng lạnh nhạt đi rất nhiều.
Danh sách chương