Trong bệnh viện có dịch vụ nấu thuốc, lúc này người xếp hàng cũng không đông lắm, thuốc nấu xong được đưa đến tay, Cố Chi Nghiên giám sát An Tĩnh Nguyên uống xong rồi cho bác sĩ kiểm tra mới ra về.
Trên đường trở về vẫn là An Tĩnh Nguyên lái xe đạp, hai người tự động xem nhẹ những lời bác sỹ vừa nói, họ im lặng cho đến khi về tới nhà thì sắc trời đã tối sầm.
Hà Lệ Xu nhìn thấy bọn họ trở về, vội vàng vội vội nói với hai người buổi chiều đội trưởng lại đây nói giao cho chúng ta công việc thống kê.
"Sao lại thế nhỉ, bọn họ thật sự muốn cho chúng ta làm công việc thống kê?"
Hà Lệ Xu ngạc nhiên bởi vì chuyện tốt đến quá bất ngờ, cho nên bà không thể không nhờ bọn họ chứng thực.
Cố Chi Nghiên không ngờ tốc độ của đội trưởng Triệu nhanh như vậy, cô gật đầu.
"Đương nhiên là thật rồi, nếu đội trưởng đã đến đây nói, hai ngày nữa cho Tĩnh Hân qua làm việc thôi."
Ba người nghe vậy thì trố mắt, An Tĩnh Nguyên vốn muốn để cho cô đi làm thống kê, không ngờ cô lại nghĩ tới An Tĩnh Hân.
An Tĩnh Hân tròn mắt nhìn.
"Em đi hả?"
Cố Chi Nghiên gật đầu.
An Tĩnh Hân vốn không thích nói chuyện, rất ít khi giao tiếp với người khác.
Phân công việc này cho vừa lúc có thể giúp cô rèn luyện, tránh cho cô giống như kiếp trước, thấy ai cũng sợ hãi, người khác nói nặng một câu cô ấy cũng có thể khóc nửa ngày.
"Nhưng mà, em sợ em làm không tốt."
An Tĩnh Hân theo bản năng rụt cổ lại.
"Chị dâu, sao chị không đi làm?”
Cố Chi Nghiên bật người lắc đầu.
"Chị còn phải đi theo anh của em, sau này hai người chúng ta còn phải lo việc buôn bán, em đừng sợ hãi, mạnh dạn đi bước đầu tiên, sau này thành thói quen, sống không phải làm phiền ai."
An Tĩnh Hân thấy cô không chịu, cô ấy hướng ánh mắt cầu xin nhìn sang anh trai của mình.
An Tĩnh Nguyên trâm ngâm, cảm thấy lời nói của Cố Chi Nghiên cũng có lý, Tĩnh Hân vì chuyện xét nhà lúc trước bị di chứng, mấy năm nay dường như không thể giao tiếp với người khác, cô ấy sắp mười bảy tuổi rồi, nếu còn như vậy những ngày sau này sẽ rất buồn.
Sau đó, anh gật đầu.
"Em cứ đi đi, chắc chắn bên phía đội trưởng Triệu sẽ có người hướng dẫn em, phía sau còn có chúng ta, em không cần lo lắng."
Hà Lệ Xu nhìn thấy mấy người từ chối, mắt bà ấy ướt nhòe.
Bà cũng không biết sao lại thế này, chỉ cảm thấy sau khi Cố Chi Nghiên bước vào nhà mọi thứ đều trở nên thay đổi, không khí trở nên náo nhiệt, con trai trở nên nhu hòa, ngay cả hôm nay ba thấy mật ong dường như cũng đầy tổ.
Sau khi ăn cơm chiều, Cố Chi Nghiên theo lời dặn của bác sĩ đi nấu thuốc cho người đàn ông, thuốc Đông y rất khó nấu, phải chú ý quan sát lửa, đến khi cô nấu xong chuẩn bị đem thuốc vào nhà, vừa đúng lúc người đàn ông thay quần áo xong.
An Tĩnh Nguyên tiến lên nhận lấy chén thuốc trong tay cô, uống rất nhanh, sau đó nói:
"Vừa rồi mẹ nói với anh đã có thể lấy mật ong, ngày mai anh đưa em vào núi."
Cố Chi Nghiên hơi giật mình, liếc nhìn bụng anh.
Phần bụng lộ ra, vẫn có thể thấy rõ vết bâm tím trên đó.
“Anh bị thương thì đi như thế nào?”
An Tĩnh Nguyên cười khẽ, kéo dài giọng nói:
"Đi thu mật ong thôi mà, không tính là vận động mạnh, em không cần lo lắng."
Cố Chi Nghiên nhất thời không hiểu hàm ý trong lời nói của anh, trừng mắt nói:
"Nhưng bác sỹ nói có thể anh bị xuất huyết trong, đừng lộn xộn, bằng không sẽ phải đi bệnh viện huyện."
Hai người đang ở khoảng cách gần, An Tĩnh Nguyên nhìn Cố Chi Nghiên, cô nổi bật dưới ánh đèn, da trắng như trứng gà bóc, không có tỳ vết nào, lúc này vì đang tức giận, hai gò má hơi hồng nhạt, ngay cả vành tai cũng bắt đầu ửng hồng.
Người đàn ông hơi xoay người nhìn chằm chằm vào cô, cười đầy ẩn ý.
"Không sao, cơ thể anh vẫn khỏe, nếu em lo lắng, đêm nay chúng ta có thể thử xem?"
Cố Chi Nghiên ngẩn người, nhìn vào ánh mắt nửa cười nửa không của anh, cẩn thận nghĩ lại lời nói của anh, cô mới giật mình hiểu được ý tứ lời nói của hai người không giống nhau.
Cô lùi về sau vài bước, ánh mắt hung dữ nhìn anh.
“An Tĩnh Nguyên, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh, anh có thể nghiêm túc hơn được không?”
Thấy cô sắp nổi giận, An Tĩnh Nguyên cũng không chọc cô nữa.
"Anh nói nghiêm túc, ngày mai nhất định phải lên núi, tổ ong không thể để lâu, nếu không rất dễ bị người ta phát hiện."
Trên đường trở về vẫn là An Tĩnh Nguyên lái xe đạp, hai người tự động xem nhẹ những lời bác sỹ vừa nói, họ im lặng cho đến khi về tới nhà thì sắc trời đã tối sầm.
Hà Lệ Xu nhìn thấy bọn họ trở về, vội vàng vội vội nói với hai người buổi chiều đội trưởng lại đây nói giao cho chúng ta công việc thống kê.
"Sao lại thế nhỉ, bọn họ thật sự muốn cho chúng ta làm công việc thống kê?"
Hà Lệ Xu ngạc nhiên bởi vì chuyện tốt đến quá bất ngờ, cho nên bà không thể không nhờ bọn họ chứng thực.
Cố Chi Nghiên không ngờ tốc độ của đội trưởng Triệu nhanh như vậy, cô gật đầu.
"Đương nhiên là thật rồi, nếu đội trưởng đã đến đây nói, hai ngày nữa cho Tĩnh Hân qua làm việc thôi."
Ba người nghe vậy thì trố mắt, An Tĩnh Nguyên vốn muốn để cho cô đi làm thống kê, không ngờ cô lại nghĩ tới An Tĩnh Hân.
An Tĩnh Hân tròn mắt nhìn.
"Em đi hả?"
Cố Chi Nghiên gật đầu.
An Tĩnh Hân vốn không thích nói chuyện, rất ít khi giao tiếp với người khác.
Phân công việc này cho vừa lúc có thể giúp cô rèn luyện, tránh cho cô giống như kiếp trước, thấy ai cũng sợ hãi, người khác nói nặng một câu cô ấy cũng có thể khóc nửa ngày.
"Nhưng mà, em sợ em làm không tốt."
An Tĩnh Hân theo bản năng rụt cổ lại.
"Chị dâu, sao chị không đi làm?”
Cố Chi Nghiên bật người lắc đầu.
"Chị còn phải đi theo anh của em, sau này hai người chúng ta còn phải lo việc buôn bán, em đừng sợ hãi, mạnh dạn đi bước đầu tiên, sau này thành thói quen, sống không phải làm phiền ai."
An Tĩnh Hân thấy cô không chịu, cô ấy hướng ánh mắt cầu xin nhìn sang anh trai của mình.
An Tĩnh Nguyên trâm ngâm, cảm thấy lời nói của Cố Chi Nghiên cũng có lý, Tĩnh Hân vì chuyện xét nhà lúc trước bị di chứng, mấy năm nay dường như không thể giao tiếp với người khác, cô ấy sắp mười bảy tuổi rồi, nếu còn như vậy những ngày sau này sẽ rất buồn.
Sau đó, anh gật đầu.
"Em cứ đi đi, chắc chắn bên phía đội trưởng Triệu sẽ có người hướng dẫn em, phía sau còn có chúng ta, em không cần lo lắng."
Hà Lệ Xu nhìn thấy mấy người từ chối, mắt bà ấy ướt nhòe.
Bà cũng không biết sao lại thế này, chỉ cảm thấy sau khi Cố Chi Nghiên bước vào nhà mọi thứ đều trở nên thay đổi, không khí trở nên náo nhiệt, con trai trở nên nhu hòa, ngay cả hôm nay ba thấy mật ong dường như cũng đầy tổ.
Sau khi ăn cơm chiều, Cố Chi Nghiên theo lời dặn của bác sĩ đi nấu thuốc cho người đàn ông, thuốc Đông y rất khó nấu, phải chú ý quan sát lửa, đến khi cô nấu xong chuẩn bị đem thuốc vào nhà, vừa đúng lúc người đàn ông thay quần áo xong.
An Tĩnh Nguyên tiến lên nhận lấy chén thuốc trong tay cô, uống rất nhanh, sau đó nói:
"Vừa rồi mẹ nói với anh đã có thể lấy mật ong, ngày mai anh đưa em vào núi."
Cố Chi Nghiên hơi giật mình, liếc nhìn bụng anh.
Phần bụng lộ ra, vẫn có thể thấy rõ vết bâm tím trên đó.
“Anh bị thương thì đi như thế nào?”
An Tĩnh Nguyên cười khẽ, kéo dài giọng nói:
"Đi thu mật ong thôi mà, không tính là vận động mạnh, em không cần lo lắng."
Cố Chi Nghiên nhất thời không hiểu hàm ý trong lời nói của anh, trừng mắt nói:
"Nhưng bác sỹ nói có thể anh bị xuất huyết trong, đừng lộn xộn, bằng không sẽ phải đi bệnh viện huyện."
Hai người đang ở khoảng cách gần, An Tĩnh Nguyên nhìn Cố Chi Nghiên, cô nổi bật dưới ánh đèn, da trắng như trứng gà bóc, không có tỳ vết nào, lúc này vì đang tức giận, hai gò má hơi hồng nhạt, ngay cả vành tai cũng bắt đầu ửng hồng.
Người đàn ông hơi xoay người nhìn chằm chằm vào cô, cười đầy ẩn ý.
"Không sao, cơ thể anh vẫn khỏe, nếu em lo lắng, đêm nay chúng ta có thể thử xem?"
Cố Chi Nghiên ngẩn người, nhìn vào ánh mắt nửa cười nửa không của anh, cẩn thận nghĩ lại lời nói của anh, cô mới giật mình hiểu được ý tứ lời nói của hai người không giống nhau.
Cô lùi về sau vài bước, ánh mắt hung dữ nhìn anh.
“An Tĩnh Nguyên, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh, anh có thể nghiêm túc hơn được không?”
Thấy cô sắp nổi giận, An Tĩnh Nguyên cũng không chọc cô nữa.
"Anh nói nghiêm túc, ngày mai nhất định phải lên núi, tổ ong không thể để lâu, nếu không rất dễ bị người ta phát hiện."
Danh sách chương