“Nhưng mà…” Anh ta kéo dài giọng: “Cha mẹ, cha mẹ cũng biết trên người con và mẹ Nhị Nha đều không có tiền gì cả, có tiền đều dùng để mua thuốc cả rồi, cho nên học phí của Nhị Nha bọn con không lôi ra được một xu nào cả. Nếu mẹ và em gái đều ủng hộ Nhị Nha như vậy, muốn giúp Nhị Nha bỏ học phí chắc hẳn không thành vấn đề đâu nhỉ? “

Nụ cười của bà Điêu dần dần biến mất, đột nhiên cất cao giọng: “Gì? Hai vợ chồng tụi mày không bỏ một đồng nào á? Nhị Nha là con gái đẻ của tụi mày chứ không phải con đẻ của tao! Sao mặt mũi tụi mày lại lớn thế nhỉ?”

Tuy rằng bà Điêu dựa vào hống hách ngang ngược mới luôn ngồi vững ở vị trí “nhân vật cầm đầu nhà họ Lý,” nhưng dù sao đám con trai cũng lớn cả rồi, không thể áp chế được. Bà ta cũng ý thức được điểm này, cho nên cho dù bà ta đau lòng như bị xẻo thịt vẫn sẽ móc một ít tiền giấy giấu trong mối may tay áo đặt vào tay phòng tư, đây cũng là một trong những lý do tại sao bà Điêu ngang ngược như vậy mà đứa con trai thứ tư vẫn chưa khởi nghĩa vũ trang náo loạn đòi chia nhà.

Vì dưới sự áp chế còn có đường tạm nghỉ ngơi, dù đóng cửa lại vẫn để một cánh cho bạn, nghĩ lại hình như cũng không đến mức khó mà chịu được.

Một nguyên nhân khác chính là mỗi tháng anh năm Lý ở bộ đội đều gửi tiền về nhà, nếu như bọn họ chia nhà chẳng phải sẽ không thể chiếm được lời sao? Cậu hai Lý thấy quả nhiên bà Điêu đã hơi hối hận, vẻ mặt khó xử, lại vô cùng đê tiện bồi thêm một câu: “Nhưng hai vợ chồng bọn con thật sự không lấy được tiền ra, mẹ, mẹ nói như vậy sẽ không phải tiếc tiền đấy chứ?”

Với sự hiểu biết của anh ta về mẹ mình, chỉ cần là chuyện bà ta không muốn làm bà ta sẽ luôn có thể tìm đủ loại lý do để từ chối. Mẹ anh ta không thiếu nhất chính là bản lĩnh làm loạn!

Quả nhiên ngay sau đó, bà Điêu vốn dĩ đang tinh thần hăng hái, nhiệt tình trào dâng, mạnh mẽ phát ra một hồi đột nhiên ôm trán, lùi lại hai bước, một bộ dáng yếu ớt đến cực điểm có thể hôn mê bất cứ lúc nào, giọng nói cũng run rẩy: “Tiểu Lục à… sao đột nhiên mẹ cảm thấy cả người khó chịu quá? Đầu váng mắt hoa, eo mỏi chân đau, lại còn buồn nôn, cả người vô lực, mau, mẹ sắp không được nữa rồi, mau đỡ mẹ vào phòng nằm.”

Người nhà họ Lý thấy quen cũng bỏ đi, Lưu Ngọc Hân trực tiếp trợn mắt há hốc mồm, không nói nên lời.



Lý Thanh Lê còn không biết mẹ cô sao, bằng không bản lĩnh làm loạn và quấy nhiễu của cô học từ ai? Cho nên cô hoàn toàn không để ý đến bà Điêu mà trở tay nhét mẹ mình cho chị cả Lý.

Trên mặt cô hiện ra vẻ vô cùng đau lòng, cuối cùng toàn bộ bất đắc dĩ hóa thành một tiếng thở dài sâu kín, thở dài xong cũng thu lại vẻ mặt: “Được rồi được rồi! Học phí cấp ba của Nhị Nha em bỏ, lần này không ai ép buộc nữa đúng không?”

Lần này quả thật không còn người nào ép buộc nữa vì đám người nhà họ Lý đều đang kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài, ngay cả Lý Nhị Nha vẫn luôn cúi đầu lau nước mắt cũng ngẩng đầu lên, nghển cổ nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Lê một cách ngơ ngác, khóe mắt vẫn còn vương lệ, miệng há thật lâu không khép lại được.

Vốn dĩ bà Điêu được đỡ đi vào sân lớn đã chuyển hướng lại quay ngoắt về, trong thời gian ngắn đầu không váng mắt không hoa, eo không mỏi chân không đau, đi đường còn có sức hơn cả trước đó, bà ta gân cổ hét lên khiến chim nhỏ trong rừng, côn trùng trong bụi cỏ và rắn xanh trong nước đều đồng loạt điếc tạm thời.

“Tiểu Lục, con nói lung tung gì thế?”

Để tránh mẹ ruột và các anh trai chị dâu lại hỏi một đống vấn đề, Lý Thanh Lê giang cánh tay áp xuống, giành trước nói với giọng vô cùng có sức áp chế đám người: “Là thật! Mọi người không nghe nhầm đâu! Không trộm không… cướp! Khụ! Ở đâu ra? Hoàng Quảng Linh nợ con! Bao nhiêu? Con không muốn nói! Hiến lên? Không tồn tại! Được rồi, mọi người còn câu hỏi gì khác không?”

Đám người nhà họ Lý im lặng.

Mẹ nó, con gái/ em gái biết mình muốn hỏi gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện