Đám người nhà họ Lý không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt “hóa ra là thế,” hỏi sao đột nhiên con gái/ em gái/ cô út lại có lòng tốt như vậy, hóa ra là có suy tính này, thật tinh ranh!

Cậu ba Lý thả chân xuống, ánh mắt soi xét rơi lên người Lý Thanh Lê: “Em gái, công xưởng tuyển công nhân nào có đơn giản như vậy? Người ta đều sẽ ưu tiên tuyển gia đình cán bộ và người thân của viên chức, còn cả thanh niên trí thức nữa, nào đến phiên chúng ta? Hơn nữa công xưởng trong huyện cũng không phải ngày nào cũng tuyển, bằng không ai lại không muốn vào?”

Đám người cậu hai Lý phản ứng lại cũng mồm năm miệng mười thảo luận.

“Đúng đó! Nhà chúng ta chẳng có quan hệ gì cũng không có kỹ thuật, sao mà vào xưởng được?”

“Em gái chúng ta ở nhà được nuông chiều từ bé có thể vào xưởng làm gì được? Phỏng chừng mới làm nửa ngày đã ngại mệt! Em gái à, đừng cả ngày nghĩ những chuyện không đâu như thế, chúng ta cứ ngoan ngoãn trồng trọt không tốt hơn sao?”

“Thật sự dễ dàng như vậy thì thanh niên trí thức bọn họ đã sớm vào xưởng hết rồi, làm sao còn cần ở lại đội sản xuất mệt đến chết đi sống lại nữa?”

Trước đó bà Điêu còn khuyên nhủ Lý Thanh Lê nhưng lần này nghe đám người cậu ba Lý nói em gái mình như vậy, bà ta lại không vui.

“Sao sao? Tiểu Lục nhà tao có chỗ nào không tốt? Tiểu Lục của tao đã tốt nghiệp cấp ba còn lợi hại hơn thanh niên trí thức! Sao không thể vào xưởng làm công nhân hả?”

Lý Thanh Lê thật lòng muốn vào công xưởng sao? Đương nhiên là không rồi! Cô chỉ muốn lấy chuyện này ra làm cái cớ, như vậy cô cho Nhị Nhi học tiếp cấp ba cũng có thể thuyết phục được đúng không? Cô hắng giọng, phất tay, nói một cách đúng lý hợp tình: “Mọi người nói gì cũng vô dụng thôi, em đã quyết định rồi, em chỉ muốn vào công xưởng! Cơ hội chỉ dành cho người có sự chuẩn bị, em chuẩn bị sẵn sàng những chuyện mình nên làm, cho dù kết quả cuối cùng thế nào thì ít nhất em cũng không hối hận! Nhưng có một điều này, ai dám quấy rối kéo chân em thì người đó chính là kẻ thù cả đời này của em, người đó sẽ không xong với Lý Thanh Lê em đâu!”

Trong nháy mắt này, đám người nhà họ Lý thật sự bị khí thế của cô dọa sợ, lập tức không ai lên tiếng nữa.

Cậu hai Lý lập tức cảm thấy đầu to gấp đôi, cô em gái này của anh ta khả năng khác không được nhưng có hai đặc điểm nổi trội, đó chính là siêng ăn và vô cùng có thể quấy nhiễu, trong lòng anh ta có dự cảm bắt đầu từ lúc em gái anh ta nói toàn bộ đều là vì mình được vào xưởng, cha mẹ anh ta chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ ngay.



Anh ta chuyển ánh mắt cầu cứu về phía cậu ba Lý, nhỏ giọng hỏi: “Chú ba, mau giúp anh nghĩ cách đi!”

Cậu ba Lý thuận thế sáp lại gần cậu hai Lý, nhanh chóng nói ngắn gọi với anh ta vài câu, cậu hai Lý nghe được mà đôi mắt sáng ngời.

Quả nhiên, bên đó bà Điêu đã cấu ông Lý tỉnh lại, vẻ mặt chí công vô tư: “Ừm, thật ra nếu như Nhị Nha thật sự muốn lên cấp ba, chỉ cần bản thân con bé thi đỗ thì người làm bà nội như tôi cũng không đến mức không hợp tình người như vậy, con người tôi đối xử với đám nhỏ trong nhà đều như nhau, chưa bao giờ trọng nam khinh nữ!”

Bốn anh em nhà họ Lý: Mẹ không trọng nam khinh nữ, mẹ là trọng nữ khinh nam!

Lý Thanh Lê lại chuyển ánh mắt lên người ông Lý đã bị cấu đến trừng to mắt như chuông đồng, vô cùng có tinh thần: “Cha, cha nói xem?”

Ông Lý đáp lại vừa nhanh vừa lưu loát, thành thạo đến mức khiến người đau lòng.

“Cái này còn cần nói sao, mẹ các con nói có lý bao nhiêu! Cha nghe vợ! Các con đều nghe mẹ các con đi! Nghe bà ấy không sai đâu!”

Đám người nhà họ Lý: Nghe quân nói chuyện một buổi còn hơn đọc sách một ngày!

Ánh mắt của bà Điêu như dao liếc về phía vợ chồng cậu hai Lý: “Thằng hai, vợ thằng hai, hai đứa bây nói sao? Chuyện này nói cho cùng cũng là phòng hai chúng bây được lời.”

Cậu hai Lý ngồi lên ghế trúc với vẻ cà lơ phất phơ: “Vậy được thôi!”

Lý Thanh Lê và Lưu Ngọc Hân đều mừng rỡ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện