Tính những khoản từ trước đến giờ thì tổng là 180 đồng, thêm cả đêm nay là được 190 đồng.
“Tôi cũng thường xuyên mượn số tiền này của cậu dùng trong lúc khẩn cấp, không thể chiếm lợi được, tổng cộng tính cho cậu 200 đồng tiền.” Lão Dương nói.
“Không cần, lấy một trăm chín.” Hàn Quốc Bân lắc đầu nói.
“Sao có thể không cần, cậu cũng đừng từ chối tôi. Giờ đã lấy vợ rồi, căn phòng nhỏ kia nhất định không đủ dùng, xây một cái nhà ngói mới rộng rãi thoáng mát. Thế nào, xác định không cùng lão ca ta làm một trận?” Lão Dương nói.
Ông vô cùng xem trọng Hàn Quốc Bân, tiểu tử này nghĩa khí, hơn nữa nói ít làm nhiều, động tác nhanh nhẹn.
Sớm đã muốn lôi kéo anh qua làm, thế nhưng Hàn Quốc Bân vẫn luôn không đáp ứng. Chỉ hằng năm vào lúc nông nhàn thì đi bắt một ít gà rừng thỏ hoang đem đến đây bán cho ông, cái khác thì đều không làm.
Hàn Quốc Bân vẫn trước sau như một từ chối, nhưng mà ba chữ nhà ngói thì anh vẫn nghe lọt vào tai.
Phòng ở trong nhà đúng là quá bé. Năm nay anh cần cố gắng nỗ lực hơn nữa, xây được một cái nhà để cho vợ con có chỗ chui ra chui vào.
Thời điểm tiễn Hàn Quốc Bân lão Dương lại nói: “Muốn xây thì xây cho rộng rãi thông thoáng một chút. Một căn nhà ngói khoảng 500 đồng, nếu thiếu tiền thì cứ đến chỗ tôi.”
Hàn Quốc Bân gật gật đầu, cáo từ rời đi.
Lúc về đến nhà thì cũng đã 5 giờ, hiện giờ trời lạnh, mọi người vẫn chưa ai thức dậy, cảnh vật im ắng.
Hàn Quốc Bân đi về nhà mình.
Cửa bị khóa từ bên trong, bất đắc dĩ anh chỉ còn cách gọi vợ mình.
Chồng không ở nhà, Trần Nhu tự nhiên cảnh giác hơn bình thường. Vừa mới gọi một câu Trần Nhu đã đáp, không lâu sau liền chạy ra mở cửa.
“Đói bụng không? Em đi nấu mì sợi cho anh ăn.” Trần Nhu nhìn mặt anh xanh mét, vào đến trong nhà liền nói.
Hàn Quốc Bân cũng không lạnh, trên đường đi về còn mặc một cái áo bông lớn, có lạnh cũng chỉ lạnh chút ít.
Nhưng quả thật có đói bụng, liền đáp: “Em lấy đồ ra đây, anh tự mình làm được. Mau vào ngủ tiếp đi.”
Tối qua Trần Nhu ngủ rất sớm, hiện giờ cũng không đến mức mệt rã rời. Ngay lập tức đến phòng bếp nấu nước, đầu tiên là múc một ít ra chậu cho anh rửa mặt, sau đó mới cho mì sợi vào nồi, lại bỏ thêm hai quả trứng gà. Thấy anh mang về một ít thịt với gà rừng, gà thì để sau, lấy thịt nhanh chóng rửa sạch rồi cũng cho vào nồi một ít.
Mì sợi nấu rất nhanh, anh vừa rửa mặt xong xuôi là đã có bát mì nóng hổi trước mặt rồi.
Trần Nhu cũng đi đánh răng, sau đó quay lại cùng nhau ăn sáng với anh.
Cũng không hỏi không nói thêm gì, hai người ăn xong liền cùng nhau lên giường nằm ngủ.
Trần Nhu là ngủ nướng, Hàn Quốc Bân là trắng đêm chưa ngủ. Ăn cơm sáng xong rồi đi vào ngủ bù.
Chờ Hàn Quốc Bân ngủ được một giấc dậy, Trần Nhu đã hầm canh thịt dê củ cải xong xuôi, đặc biệt làm cho anh bồi bổ.
“Dậy rồi? Chuẩn bị ăn cơm trưa thôi.” Trần Nhu nhàn rỗi không có việc gì làm bèn lấy đồ ra may quần áo mùa hè.
Hai người mỗi người một bộ.
Còn về phần đứa bé trong bụng thì phải đợi đến sang năm, hiện giờ làm vẫn còn sớm để may quần áo cho con.
Hàn Quốc Bân trực tiếp tiến đến ôm vợ. Vẫn là ở nhà tốt, trước kia có việc ra ngoài thì anh cũng chẳng thấy gì, nhưng hiện giờ khi anh ra ngoài làm việc lại vô cùng nhớ thương vợ ở nhà.
Trần Nhu cười nhẹ: “Làm gì vậy?”
“Trần Nhu, em thật tốt.” Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu nói: “Đừng có nói lời ngon ngọt với em đánh trống lảng, lần này kiếm được nhiều tiền không? Đều dùng để đổi thịt heo rồi sao?”
Hàn Quốc Bân nghĩ nghĩ rồi cẩm cả cái áo bông lại đây. Áo vốn cũng có túi cũng đã rách hết nhưng hiện giờ đã được Trần Nhu sửa lại lành lặn như ban đầu.
Hàn Quốc bân lấy ra hai mươi tờ đại đoàn kết.
Trần Nhu ngây ra một lúc: “Anh làm gì, sao lại có nhiều tiền như vậy?”
Hàn Quốc Bân nói: “Đây là mấy năm nay tích cóp được.” Đem chuyện gửi tiền ở chỗ lão Dương nói ra hết.
“Tôi cũng thường xuyên mượn số tiền này của cậu dùng trong lúc khẩn cấp, không thể chiếm lợi được, tổng cộng tính cho cậu 200 đồng tiền.” Lão Dương nói.
“Không cần, lấy một trăm chín.” Hàn Quốc Bân lắc đầu nói.
“Sao có thể không cần, cậu cũng đừng từ chối tôi. Giờ đã lấy vợ rồi, căn phòng nhỏ kia nhất định không đủ dùng, xây một cái nhà ngói mới rộng rãi thoáng mát. Thế nào, xác định không cùng lão ca ta làm một trận?” Lão Dương nói.
Ông vô cùng xem trọng Hàn Quốc Bân, tiểu tử này nghĩa khí, hơn nữa nói ít làm nhiều, động tác nhanh nhẹn.
Sớm đã muốn lôi kéo anh qua làm, thế nhưng Hàn Quốc Bân vẫn luôn không đáp ứng. Chỉ hằng năm vào lúc nông nhàn thì đi bắt một ít gà rừng thỏ hoang đem đến đây bán cho ông, cái khác thì đều không làm.
Hàn Quốc Bân vẫn trước sau như một từ chối, nhưng mà ba chữ nhà ngói thì anh vẫn nghe lọt vào tai.
Phòng ở trong nhà đúng là quá bé. Năm nay anh cần cố gắng nỗ lực hơn nữa, xây được một cái nhà để cho vợ con có chỗ chui ra chui vào.
Thời điểm tiễn Hàn Quốc Bân lão Dương lại nói: “Muốn xây thì xây cho rộng rãi thông thoáng một chút. Một căn nhà ngói khoảng 500 đồng, nếu thiếu tiền thì cứ đến chỗ tôi.”
Hàn Quốc Bân gật gật đầu, cáo từ rời đi.
Lúc về đến nhà thì cũng đã 5 giờ, hiện giờ trời lạnh, mọi người vẫn chưa ai thức dậy, cảnh vật im ắng.
Hàn Quốc Bân đi về nhà mình.
Cửa bị khóa từ bên trong, bất đắc dĩ anh chỉ còn cách gọi vợ mình.
Chồng không ở nhà, Trần Nhu tự nhiên cảnh giác hơn bình thường. Vừa mới gọi một câu Trần Nhu đã đáp, không lâu sau liền chạy ra mở cửa.
“Đói bụng không? Em đi nấu mì sợi cho anh ăn.” Trần Nhu nhìn mặt anh xanh mét, vào đến trong nhà liền nói.
Hàn Quốc Bân cũng không lạnh, trên đường đi về còn mặc một cái áo bông lớn, có lạnh cũng chỉ lạnh chút ít.
Nhưng quả thật có đói bụng, liền đáp: “Em lấy đồ ra đây, anh tự mình làm được. Mau vào ngủ tiếp đi.”
Tối qua Trần Nhu ngủ rất sớm, hiện giờ cũng không đến mức mệt rã rời. Ngay lập tức đến phòng bếp nấu nước, đầu tiên là múc một ít ra chậu cho anh rửa mặt, sau đó mới cho mì sợi vào nồi, lại bỏ thêm hai quả trứng gà. Thấy anh mang về một ít thịt với gà rừng, gà thì để sau, lấy thịt nhanh chóng rửa sạch rồi cũng cho vào nồi một ít.
Mì sợi nấu rất nhanh, anh vừa rửa mặt xong xuôi là đã có bát mì nóng hổi trước mặt rồi.
Trần Nhu cũng đi đánh răng, sau đó quay lại cùng nhau ăn sáng với anh.
Cũng không hỏi không nói thêm gì, hai người ăn xong liền cùng nhau lên giường nằm ngủ.
Trần Nhu là ngủ nướng, Hàn Quốc Bân là trắng đêm chưa ngủ. Ăn cơm sáng xong rồi đi vào ngủ bù.
Chờ Hàn Quốc Bân ngủ được một giấc dậy, Trần Nhu đã hầm canh thịt dê củ cải xong xuôi, đặc biệt làm cho anh bồi bổ.
“Dậy rồi? Chuẩn bị ăn cơm trưa thôi.” Trần Nhu nhàn rỗi không có việc gì làm bèn lấy đồ ra may quần áo mùa hè.
Hai người mỗi người một bộ.
Còn về phần đứa bé trong bụng thì phải đợi đến sang năm, hiện giờ làm vẫn còn sớm để may quần áo cho con.
Hàn Quốc Bân trực tiếp tiến đến ôm vợ. Vẫn là ở nhà tốt, trước kia có việc ra ngoài thì anh cũng chẳng thấy gì, nhưng hiện giờ khi anh ra ngoài làm việc lại vô cùng nhớ thương vợ ở nhà.
Trần Nhu cười nhẹ: “Làm gì vậy?”
“Trần Nhu, em thật tốt.” Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu nói: “Đừng có nói lời ngon ngọt với em đánh trống lảng, lần này kiếm được nhiều tiền không? Đều dùng để đổi thịt heo rồi sao?”
Hàn Quốc Bân nghĩ nghĩ rồi cẩm cả cái áo bông lại đây. Áo vốn cũng có túi cũng đã rách hết nhưng hiện giờ đã được Trần Nhu sửa lại lành lặn như ban đầu.
Hàn Quốc bân lấy ra hai mươi tờ đại đoàn kết.
Trần Nhu ngây ra một lúc: “Anh làm gì, sao lại có nhiều tiền như vậy?”
Hàn Quốc Bân nói: “Đây là mấy năm nay tích cóp được.” Đem chuyện gửi tiền ở chỗ lão Dương nói ra hết.
Danh sách chương