“Trong nhà có phải thiếu rất nhiều đồ hay không?” Vào bên trong phòng, bà Trần nhìn thoáng qua cô rồi nhỏ giọng hỏi.

Trần Nhu gật đầu trả lời: “Trong nhà không có đồ gì cả, chắc chắn qua mùa đông năm nay sẽ phải chuẩn bị tất cả.”

Trong không gian của cô có áo lông vũ, nhưng để lấy ra dùng thì không tốt lắm, suy đi tính lại thì cô dùng ít tiền đang có để mua đồ ở nơi này vậy.

Cô kết hôn vào giữa tháng sáu năm nay, lúc đó thời tiết nắng nóng, trong nhà đúng thật là không có cái gì cả, hiện tại đã là tháng chín, chuẩn bị vào tháng mười thời tiết có sự chuyển biến, nếu bước vào tháng 10 mới chuẩn bị thì thật sự rất vội, vậy nên phải chuẩn bị ngay từ bây giờ.

Trong lòng bà Trần cũng hiểu rõ liền nói: “Mẹ đồng ý với quyết định của con, sẽ nói chuyện này với cậu của con.”

Trần Nhu móc ba đồng tiền từ trong túi ra đưa cho bà Trần: “Mẹ cần lấy số tiền này, đến lúc đó nhớ đưa cho cậu.”

Bà Trần nói: “Một khối tiền là được rồi.”

“Một khối tiền làm sao đủ mua hết tất cả đồ đạc được, con biết số bông và vải bông được phát mới năm nay sẽ không rẻ.” Trần Nhu lắc đầu nói.

Nhưng cuối cùng bà Trần cũng chỉ cầm của cô hai khối tiền.

Chờ đến khi cô về, bà Trần còn nhét cho cô hai quả trứng gà: “Quay trở về, con phải sống thật tốt với Quốc Bân đấy, nhân lúc còn trẻ sớm sinh một đứa con.” Con cái là chuyện cả đời, có con rồi thì làm việc gì cũng thấy kiên định hơn.

Trần Nhu không cầm lấy trứng gà, chỉ nói: “Để lại cho mấy đứa cháu trai ăn đi”

Trong không gian của cô cũng có trứng gà, trên đường về nhà, cô nhân cơ hội lấy từ trong không gian ra tám quả trứng bỏ vào giỏ.

Nếu Hàn Quốc Bân hỏi tới, cô liền nói trên đường về nhà có đổi với một bà lão.

Đến buổi trưa, Hàn Quốc Bân về nhà liền nhìn thấy có trứng gà, nghe cô nói cầm cá khô trong nhà trở về nhà mẹ đẻ, anh liền tự động nghĩ rằng trứng gà được lấy từ nhà mẹ vợ về.



Sau khi biết mẹ vợ đối với nhà mình rất tốt, trong lòng anh nhớ kỹ, nhưng cũng không có nói những lời dễ nghe.

Tương lai nếu như có việc mà anh có thể giúp được, anh khẳng định sẽ vì tình nghĩa mà không từ chối.

Trần Nhu luộc hết số trứng gà, bởi vì nếu chiên trứng gà sẽ tốn nhiều mỡ, hiện tại, thời điểm khi cô xào rau đều chỉ dám dùng một ít mỡ, những món còn lại nếu không cần dùng thì nhất định sẽ không dùng.

Đến cả trứng gà, một ngày, mỗi người nhà cô cũng chỉ được ăn có một quả trứng gà mà thôi.

Nhưng Trần Nhu làm thức ăn mỗi ngày lại vô cùng để tâm, hôm nay, Hàn Quốc Bân lại ăn nhiều hơn so với trước kia rất nhiều.

Thế cho nên vào ban đêm, thời điểm tên này ở trên giường liền khiến cô không khỏi đau đầu.

“Sắp phải vào vụ thu hoạch rồi, lúc này không thích hợp có con.” Đêm nay, Trần Nhu bị anh quấn lấy, cũng chỉ có thể nói vậy.

“Mình anh đi làm là được, em chỉ việc ở nhà nấu cơm thôi.” Hàn Quốc Bân nói.

Thời điểm tên đàn ông hư hỏng này ở trên giường, mị lực thật không nhỏ, trên người dùng xà phòng để tắm, còn có một loại mùi hương riêng khiến người ta nhịn không được trầm mê trong đó.

Vì thế, Trần Nhu liền khinh bỉ chính mình không thể ngăn cản được việc bị người đàn ông này lừa gạt.

Hiện tại, cuộc sống thường ngày của Hàn Quốc Bân không phải nói nhiều, dùng một câu quá tốt đẹp để hình dung cũng không quá, mỗi ngày làm việc đều sẽ làm việc chăm hơn ngày thường.

Trước kia chuyện sinh hoạt vợ chồng không hài hòa tốt đẹp như hiện tại, cuộc sống sinh hoạt cũng từng bước được nâng cao, ngày trước anh làm việc có cố gắng, nhưng tóm lại không có sức sống như hiện tại.

Anh ngóng trông vợ của mình có thể sớm mang thai, sau đó thì anh cũng có thể được sống cuộc sống có vợ và con ấm áp bên nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện