Thức ăn bữa trưa rất phong phú. Tương thịt dê do nhà Mạt Mạt mang về, cá kho, thịt kho tàu, gà hầm nấm, rau dương xỉ trộn, mộc nhĩ xào bắp cải, thịt đầu heo, chả trứng gà, tất cả là tám món ăn.
Người trong nhà họ Liên cũng không ít, hai vợ chồng già, nhà chú út có chín người, nhà bọn họ có sáu người, chia làm hai bàn ăn cơm, người lớn một bàn, trẻ con một bàn.
Bàn của trẻ con có tổng cộng chín người ngồi. Ngồi bên trái Mạt Mạt là Liên Thanh Nghĩa, bên phải là Liên Thanh Xuyên, ngồi kế bên Thanh Xuyên là Thanh Nhân. Đối diện với bọn họ là mấy đứa trẻ nhà chú út.
Hai mắt Liên Thu Hoa đỏ hoe, Liên Hạ Hoa thì cúi đầu không dám nhìn Mạt Mạt. Liên Tùng trừng mắt nhìn Mạt Mạt. Mạt Mạt cứ tập trung vào việc ăn của mình nên chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Mạt Mạt duỗi đũa gắp thịt bỏ vào bát cậu em út của mình: “Em ăn nhiều một chút.”
Cặp song sinh không cần Mạt Mạt săn sóc, tự mình động thủ nhanh hơn, Liên Thanh Nghĩa liếc mắt một cái liền gắp đúng dĩa cá.
Liên Thu Hoa thầm hận, cô ta cố ý xoa hai mắt đỏ lên nhưng cặp song sinh lại không để ý tới cô ta, càng đáng hận hơn là con đường lôi kéo Liên Mạt Mạt cũng không được.
Tâm khí của Liên Thu Hoa rất cao, hạ quyết tâm muốn ăn lương thực hàng hóa, nhưng trường trung học thì không thi đậu, con đường đọc sách là không đi được rồi. Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở tìm việc làm lại không có hộ khẩu thành phố, ngay cả cơ hội để vào được nhà máy cũng không có.
Liên Thu Hoa không chỉ suy nghĩ một lần, nếu cô ta là con gái nhà bác cả thì tốt biết bao, không cần phấn đấu gì hết vẫn có hộ khẩu thành phố, vậy nên từ nhỏ cô ta đã ghen tị với Liên Mạt Mạt rồi. Ngay cả đến cái tên cũng dễ nghe như vậy, mà tên cô ta lại quê mùa biết bao.
Tên của mấy đứa con nhà bác cả cũng không phải là do ông nội đặt, vừa nghĩ đến đây, Liên Thu Hoa lại càng ghen tị hơn.
Một bàn đồ ăn ngon cũng không thể khiến cho Liên Thu Hoa hứng thú được, ánh mắt nhìn thẳng lên người Mạt Mạt. Ngay cả ngoại hình của Mạt Mạt cũng không hề có đặc điểm ngoại hình của người nhà họ Liên. Người nhà họ Liên đều có gương mặt hình chữ điền, con gái tuy rằng tốt hơn một chút nhưng vẫn không được coi là xinh đẹp, chỉ có thể miễn cưỡng coi như là thanh tú. Càng nghĩ càng tức giận bất bình, cô ta đáng ra phải là con gái nhà bác cả mới phải.
Đôi mắt Liên Thu Hoa nhìn chằm chằm về phía bác gái, trong lòng nhịn không được suy nghĩ như vậy, càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Từ lúc Liên Thu Hoa nhìn chằm chằm Mạt Mạt, cô đã cảm giác được rồi. Người phụ nữ ngày giống như thuốc mỡ dính trên da chó vậy, cứ luôn dính bám trên người anh, nếu không thể kéo được một miếng da từ trên người anh thì sẽ không từ bỏ ý đồ. Mạt Mạt thả đũa xuống, tay lại ngứa ngáy rồi.
Một bữa cơm ăn hơn một tiếng đồng hồ mới xong, bà nội bưng một cái bàn không dùng đến, ngồi ở bên cạnh ông nội không hề hé răng nửa lời, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
Liên Kiến Thiết đột nhiên gọi Mạt Mạt: “Nghe cha cháu nói, cháu học cũng không tệ, sang năm định thi đại học à?”
Đây là lần đầu tiên Mạt Mạt mở miệng nói chuyện với ông nội, ông nội có chút trọng nam khinh nữ, trong ấn tượng của cô trở về hồi tám tuổi ở kiếp trước, ông nội chưa từng liếc mắt nhìn cô một cái, so với chị em Liên Hạ Hoa sợ Kiến Thiết thì Mạt Mạt lại không sợ.
“Tháng sáu sang năm là sẽ thi ạ.”
Thấy Mạt Mạt không hề tỏ ra sợ sệt như vậy, Liên Kiến Thiết tương đối hài lòng, thái độ trở nên hiền lành hơn rất nhiều: “Đã dự định thi vào trường nào chưa?”
Liên Quốc Trung chen vào: “Quân y, sau này vào bộ đội.”
Liên Kiến Thiết tức giận: “Làm quân y gì chứ, cũng chỉ là xem bệnh cho người ta thôi, có tiền đồ gì đâu. Phần mộ tổ tiên khó khăn lắm mới bốc được một chút khói xanh như vậy, đương nhiên phải học gì đó để ra làm cán bộ, lúc này mới quang tông diệu tổ được.”
Trước đó Liên Quốc Trung có uống rượu, mà trong lòng ông ấy bộ đội giống như là thần thánh bất khả xâm phạm, liền gân cổ lên cãi: “Quân y thì sao chứ? Khám bệnh cho quân nhân cũng là trọng trách rất thiêng liêng.”
Liên Kiến Kiến tức giận: “Không phải là phải trở về sao, mau cút đi, Liên Quốc Trung, cha nói cho con biết, nếu con dám để Mạt Mạt thi quân y, sau này cũng đừng có về cái nhà này nữa.”
Người trong nhà họ Liên cũng không ít, hai vợ chồng già, nhà chú út có chín người, nhà bọn họ có sáu người, chia làm hai bàn ăn cơm, người lớn một bàn, trẻ con một bàn.
Bàn của trẻ con có tổng cộng chín người ngồi. Ngồi bên trái Mạt Mạt là Liên Thanh Nghĩa, bên phải là Liên Thanh Xuyên, ngồi kế bên Thanh Xuyên là Thanh Nhân. Đối diện với bọn họ là mấy đứa trẻ nhà chú út.
Hai mắt Liên Thu Hoa đỏ hoe, Liên Hạ Hoa thì cúi đầu không dám nhìn Mạt Mạt. Liên Tùng trừng mắt nhìn Mạt Mạt. Mạt Mạt cứ tập trung vào việc ăn của mình nên chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Mạt Mạt duỗi đũa gắp thịt bỏ vào bát cậu em út của mình: “Em ăn nhiều một chút.”
Cặp song sinh không cần Mạt Mạt săn sóc, tự mình động thủ nhanh hơn, Liên Thanh Nghĩa liếc mắt một cái liền gắp đúng dĩa cá.
Liên Thu Hoa thầm hận, cô ta cố ý xoa hai mắt đỏ lên nhưng cặp song sinh lại không để ý tới cô ta, càng đáng hận hơn là con đường lôi kéo Liên Mạt Mạt cũng không được.
Tâm khí của Liên Thu Hoa rất cao, hạ quyết tâm muốn ăn lương thực hàng hóa, nhưng trường trung học thì không thi đậu, con đường đọc sách là không đi được rồi. Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở tìm việc làm lại không có hộ khẩu thành phố, ngay cả cơ hội để vào được nhà máy cũng không có.
Liên Thu Hoa không chỉ suy nghĩ một lần, nếu cô ta là con gái nhà bác cả thì tốt biết bao, không cần phấn đấu gì hết vẫn có hộ khẩu thành phố, vậy nên từ nhỏ cô ta đã ghen tị với Liên Mạt Mạt rồi. Ngay cả đến cái tên cũng dễ nghe như vậy, mà tên cô ta lại quê mùa biết bao.
Tên của mấy đứa con nhà bác cả cũng không phải là do ông nội đặt, vừa nghĩ đến đây, Liên Thu Hoa lại càng ghen tị hơn.
Một bàn đồ ăn ngon cũng không thể khiến cho Liên Thu Hoa hứng thú được, ánh mắt nhìn thẳng lên người Mạt Mạt. Ngay cả ngoại hình của Mạt Mạt cũng không hề có đặc điểm ngoại hình của người nhà họ Liên. Người nhà họ Liên đều có gương mặt hình chữ điền, con gái tuy rằng tốt hơn một chút nhưng vẫn không được coi là xinh đẹp, chỉ có thể miễn cưỡng coi như là thanh tú. Càng nghĩ càng tức giận bất bình, cô ta đáng ra phải là con gái nhà bác cả mới phải.
Đôi mắt Liên Thu Hoa nhìn chằm chằm về phía bác gái, trong lòng nhịn không được suy nghĩ như vậy, càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Từ lúc Liên Thu Hoa nhìn chằm chằm Mạt Mạt, cô đã cảm giác được rồi. Người phụ nữ ngày giống như thuốc mỡ dính trên da chó vậy, cứ luôn dính bám trên người anh, nếu không thể kéo được một miếng da từ trên người anh thì sẽ không từ bỏ ý đồ. Mạt Mạt thả đũa xuống, tay lại ngứa ngáy rồi.
Một bữa cơm ăn hơn một tiếng đồng hồ mới xong, bà nội bưng một cái bàn không dùng đến, ngồi ở bên cạnh ông nội không hề hé răng nửa lời, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
Liên Kiến Thiết đột nhiên gọi Mạt Mạt: “Nghe cha cháu nói, cháu học cũng không tệ, sang năm định thi đại học à?”
Đây là lần đầu tiên Mạt Mạt mở miệng nói chuyện với ông nội, ông nội có chút trọng nam khinh nữ, trong ấn tượng của cô trở về hồi tám tuổi ở kiếp trước, ông nội chưa từng liếc mắt nhìn cô một cái, so với chị em Liên Hạ Hoa sợ Kiến Thiết thì Mạt Mạt lại không sợ.
“Tháng sáu sang năm là sẽ thi ạ.”
Thấy Mạt Mạt không hề tỏ ra sợ sệt như vậy, Liên Kiến Thiết tương đối hài lòng, thái độ trở nên hiền lành hơn rất nhiều: “Đã dự định thi vào trường nào chưa?”
Liên Quốc Trung chen vào: “Quân y, sau này vào bộ đội.”
Liên Kiến Thiết tức giận: “Làm quân y gì chứ, cũng chỉ là xem bệnh cho người ta thôi, có tiền đồ gì đâu. Phần mộ tổ tiên khó khăn lắm mới bốc được một chút khói xanh như vậy, đương nhiên phải học gì đó để ra làm cán bộ, lúc này mới quang tông diệu tổ được.”
Trước đó Liên Quốc Trung có uống rượu, mà trong lòng ông ấy bộ đội giống như là thần thánh bất khả xâm phạm, liền gân cổ lên cãi: “Quân y thì sao chứ? Khám bệnh cho quân nhân cũng là trọng trách rất thiêng liêng.”
Liên Kiến Kiến tức giận: “Không phải là phải trở về sao, mau cút đi, Liên Quốc Trung, cha nói cho con biết, nếu con dám để Mạt Mạt thi quân y, sau này cũng đừng có về cái nhà này nữa.”
Danh sách chương