Hạ Uyển Đồng khá hài lòng với trang viên này, ở đây đất đai gần giống với Thiên Sơn.
Khí hậu ở đây khá là mát mẻ, chỉ là hơi hẻo lánh, có thể khó đi lại, nhưng mà không sao cả.
Dù sao thì chỉ cần có bạc thì sẽ có người, không sợ không khắc phục được.
Nàng còn đang tính toán, mặc dù được sự cam kết của Hàn vương sẽ bảo vệ mình trong hai năm, nhưng trong hai năm này nàng phải nhanh chóng xây dựng thế lực bản thân.
Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào bản thân.
Chỉ là hiện tại thân cô thế cô, nàng không còn cách nào đành dựa vào Hàn vương.
Bản thân nàng không muốn dựa vào bất kỳ ai, Hàn vương có chút ân tình với Hạ tướng thì sao chứ? Người cũng chết rồi, nàng không cảm thấy có gì chắc chắn cả.
“Từ quản gia, sau này chỗ đất này đều cải tạo một chút. Ta cũng sẽ chi trả bạc, ông cùng mọi người cải tạo xong thì trồng các dược liệu này cho ta, nhân lên càng nhiều càng tốt. Được chứ?”
Hạ Uyển Đồng híp híp mắt quan sát.
“Dạ… dược liệu?”
Từ quản gia sợ mình nghe sai, dù sao ở thời này mọi người chỉ chú trọng ngũ cốc lương thực, việc trồng dược liệu ít ai nghĩ tới.
Vì ở đây thảo mộc, dược liệu mọc rất nhiều, thuê một người đi hái cũng xem như rẻ hơn nhiều so với đi trồng.
“Đúng. Ta không trồng để bán cho ai cả, cứ trồng cho ta. Chỉ cần chúng phát triển tốt là đủ. Đây là nơi Từ quản gia quen rồi, chuyện này không làm khó ông chứ?”
“Dĩ nhiên là việc làm tốt sẽ tăng bổng lộc hàng tháng.”
Từ quản gia nghe vậy cũng không quản nhiều, chủ tử sai bảo, cứ vậy mà làm. Làm tốt là đủ!
Dù sao bổng lộc ai mà chê.
“Vâng, lão nô sẽ làm tốt.”
Hạ Uyển Đồng gật gật đầu.
Nàng có tư tưởng hiện đại, vốn là người làm của nàng thì nàng càng không bạc đãi.
Huống hồ ở đây cũng không có phúc lợi gì đặc biệt, đa số người già sẽ tích góp về dưỡng lão, không có cái gì là bảo hiểm này nọ hay lương hưu.
Nàng đang suy nghĩ về điều này.
Dù sao xây dựng một thế lực hay công việc cũng cần phúc lợi, nàng sẽ tính toán kỹ lưỡng về điều này.
“Tiểu An, ngươi cũng phụ giúp Từ quản gia, cần nhân công cứ thuê, chi phí cứ lấy chỗ ta.”
Hạ Uyển Đồng nhẩm tính, hiện tại bạc của nàng xem như khá nhiều, không đủ có thể mượn Hàn vương.
Ánh mắt nàng nhìn Tiểu An có chút tính toán.
Liêm Tiêu còn chưa kịp nhắc Tiểu An, thì đã biết ý định của Hạ Uyển Đồng, hắn có chút khó hiểu.
“Vương gia, kia là trồng thảo dược nha.”
Hàn vương hơi nhíu mày, cũng không nói gì.
Rất nhanh đến buổi tối, sau khi dùng bữa đơn giản nàng nhanh chóng về phòng được Dung ma ma sắp xếp để nghỉ ngơi.
Hạ Uyển Đồng cảm thấy ở đây không khí vô cùng mát mẻ, nàng mở cửa số muốn hít chút khí trời ở đây.
Ở thời hiện đại, nếu có một căn biệt thự ở ngoại ô không khí trong lành thì có lẽ cô phải phấn đấu cả đời cũng chưa chắc có được.
“Thật tốt!”
Nàng thầm nói, nếu như không bị tên hoàng đế hồ ly kia nhăm nhe, nguy cơ trùng trùng nàng thực sự muốn ở hẳn chỗ này.
Bỗng nhiên…
Xoạt!!!
“Ai?”
Hạ Uyển Đồng giật mình.
“Hàn vương, cửa chính ngài không vào, sao lại lúc nào cũng thích đi bằng cửa sổ thế kia?”
Nàng không nhìn ra còn tưởng là con mèo hoang nào cơ.
“Hạ tiểu thư nhàn nhã quá rồi.”
Nói rồi hắn tự tại ngồi lên ghế cứ như đây là vương phủ của hắn.
“Tiểu nữ không nhầm thì phải hai hôm nữa mới tới trăng tròn, ngài không lẽ phát độc sớm?”
Hạ Uyển Đồng bĩu môi nói với giọng điệu khó chịu.
Tên vương gia này như âm hồn bất tán, nếu như không có cây cổ thụ khác thì còn lâu nàng mới phải bám vào tên này.
“Bổn vương cũng nên xem thực lực của Hạ tiểu thư, mạng này của ta rất đáng giá.”
Hàn vương hơi trầm ngâm, hắn cũng không hiểu tại sao.
Từ ngày thấy Hạ Uyển Đồng quật cường chống lại người của Đại hoàng tử trong màn mưa.
Cả lúc ứng đối với Thanh đế, còn có ánh mắt sáng rực đầy sự tự tin làm hắn tò mò.
Cũng vô tình quan tâm đến nàng nhiều chút, những tâm hắn luôn cho rằng đây là do hắn có ân với Hạ tướng.
Không thể để Hạ tiểu thư này có chuyện được.
Có lẽ vậy!
Hắn tự an ủi bản thân.
“Hàn vương lo lắng sao? Cùng lắm không chữa trị được, thỏa thuận giữa tiểu nữ cùng ngài xem như không thành. Mà tiểu nữ cũng vì mạng nhỏ này sẽ cố gắng hết sức.”
Hạ Uyển Đồng cảm thấy tên Hàn vương này suy nghĩ có chút gượng gạo.
“Nhưng mà dù là gì, ngài lần sau nên đi cửa chính, không nên cứ cửa sổ mà nhảy vào thế chứ?”
Nói xong nàng cũng không khách khí, ngồi đối diện hắn.
“Ngươi định trồng dược liệu?”
“Đúng.”
“Ừ.”
Sau đó là một khoảng im lặng, Hạ Uyển Đồng trong lòng mắng thầm không thôi, tên này có bị điên không, tới chỉ để hỏi như vậy?
“Ngươi cần bổn vương giúp gì cứ nói.”
“Thật sao?”
Ánh mắt Hạ Uyển Đồng phát sáng lên.
Hàn vương chợt giật mình, có lẽ mình lỡ lời.
“Vậy thứ tiểu nữ thiếu nhất là bạc.”
Vừa nói Hạ Uyển Đồng đã đưa tay lên bấm đốt như tính quẻ, thực ra là đang tính nhẩm.
“Tầm một trăm vạn lượng sợ rằng chỉ tạm đủ.”
Nói xong nàng thở dài.
Cũng không hy vọng Hàn vương có thể lấy ra được ngần ấy bạc.
Khí hậu ở đây khá là mát mẻ, chỉ là hơi hẻo lánh, có thể khó đi lại, nhưng mà không sao cả.
Dù sao thì chỉ cần có bạc thì sẽ có người, không sợ không khắc phục được.
Nàng còn đang tính toán, mặc dù được sự cam kết của Hàn vương sẽ bảo vệ mình trong hai năm, nhưng trong hai năm này nàng phải nhanh chóng xây dựng thế lực bản thân.
Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào bản thân.
Chỉ là hiện tại thân cô thế cô, nàng không còn cách nào đành dựa vào Hàn vương.
Bản thân nàng không muốn dựa vào bất kỳ ai, Hàn vương có chút ân tình với Hạ tướng thì sao chứ? Người cũng chết rồi, nàng không cảm thấy có gì chắc chắn cả.
“Từ quản gia, sau này chỗ đất này đều cải tạo một chút. Ta cũng sẽ chi trả bạc, ông cùng mọi người cải tạo xong thì trồng các dược liệu này cho ta, nhân lên càng nhiều càng tốt. Được chứ?”
Hạ Uyển Đồng híp híp mắt quan sát.
“Dạ… dược liệu?”
Từ quản gia sợ mình nghe sai, dù sao ở thời này mọi người chỉ chú trọng ngũ cốc lương thực, việc trồng dược liệu ít ai nghĩ tới.
Vì ở đây thảo mộc, dược liệu mọc rất nhiều, thuê một người đi hái cũng xem như rẻ hơn nhiều so với đi trồng.
“Đúng. Ta không trồng để bán cho ai cả, cứ trồng cho ta. Chỉ cần chúng phát triển tốt là đủ. Đây là nơi Từ quản gia quen rồi, chuyện này không làm khó ông chứ?”
“Dĩ nhiên là việc làm tốt sẽ tăng bổng lộc hàng tháng.”
Từ quản gia nghe vậy cũng không quản nhiều, chủ tử sai bảo, cứ vậy mà làm. Làm tốt là đủ!
Dù sao bổng lộc ai mà chê.
“Vâng, lão nô sẽ làm tốt.”
Hạ Uyển Đồng gật gật đầu.
Nàng có tư tưởng hiện đại, vốn là người làm của nàng thì nàng càng không bạc đãi.
Huống hồ ở đây cũng không có phúc lợi gì đặc biệt, đa số người già sẽ tích góp về dưỡng lão, không có cái gì là bảo hiểm này nọ hay lương hưu.
Nàng đang suy nghĩ về điều này.
Dù sao xây dựng một thế lực hay công việc cũng cần phúc lợi, nàng sẽ tính toán kỹ lưỡng về điều này.
“Tiểu An, ngươi cũng phụ giúp Từ quản gia, cần nhân công cứ thuê, chi phí cứ lấy chỗ ta.”
Hạ Uyển Đồng nhẩm tính, hiện tại bạc của nàng xem như khá nhiều, không đủ có thể mượn Hàn vương.
Ánh mắt nàng nhìn Tiểu An có chút tính toán.
Liêm Tiêu còn chưa kịp nhắc Tiểu An, thì đã biết ý định của Hạ Uyển Đồng, hắn có chút khó hiểu.
“Vương gia, kia là trồng thảo dược nha.”
Hàn vương hơi nhíu mày, cũng không nói gì.
Rất nhanh đến buổi tối, sau khi dùng bữa đơn giản nàng nhanh chóng về phòng được Dung ma ma sắp xếp để nghỉ ngơi.
Hạ Uyển Đồng cảm thấy ở đây không khí vô cùng mát mẻ, nàng mở cửa số muốn hít chút khí trời ở đây.
Ở thời hiện đại, nếu có một căn biệt thự ở ngoại ô không khí trong lành thì có lẽ cô phải phấn đấu cả đời cũng chưa chắc có được.
“Thật tốt!”
Nàng thầm nói, nếu như không bị tên hoàng đế hồ ly kia nhăm nhe, nguy cơ trùng trùng nàng thực sự muốn ở hẳn chỗ này.
Bỗng nhiên…
Xoạt!!!
“Ai?”
Hạ Uyển Đồng giật mình.
“Hàn vương, cửa chính ngài không vào, sao lại lúc nào cũng thích đi bằng cửa sổ thế kia?”
Nàng không nhìn ra còn tưởng là con mèo hoang nào cơ.
“Hạ tiểu thư nhàn nhã quá rồi.”
Nói rồi hắn tự tại ngồi lên ghế cứ như đây là vương phủ của hắn.
“Tiểu nữ không nhầm thì phải hai hôm nữa mới tới trăng tròn, ngài không lẽ phát độc sớm?”
Hạ Uyển Đồng bĩu môi nói với giọng điệu khó chịu.
Tên vương gia này như âm hồn bất tán, nếu như không có cây cổ thụ khác thì còn lâu nàng mới phải bám vào tên này.
“Bổn vương cũng nên xem thực lực của Hạ tiểu thư, mạng này của ta rất đáng giá.”
Hàn vương hơi trầm ngâm, hắn cũng không hiểu tại sao.
Từ ngày thấy Hạ Uyển Đồng quật cường chống lại người của Đại hoàng tử trong màn mưa.
Cả lúc ứng đối với Thanh đế, còn có ánh mắt sáng rực đầy sự tự tin làm hắn tò mò.
Cũng vô tình quan tâm đến nàng nhiều chút, những tâm hắn luôn cho rằng đây là do hắn có ân với Hạ tướng.
Không thể để Hạ tiểu thư này có chuyện được.
Có lẽ vậy!
Hắn tự an ủi bản thân.
“Hàn vương lo lắng sao? Cùng lắm không chữa trị được, thỏa thuận giữa tiểu nữ cùng ngài xem như không thành. Mà tiểu nữ cũng vì mạng nhỏ này sẽ cố gắng hết sức.”
Hạ Uyển Đồng cảm thấy tên Hàn vương này suy nghĩ có chút gượng gạo.
“Nhưng mà dù là gì, ngài lần sau nên đi cửa chính, không nên cứ cửa sổ mà nhảy vào thế chứ?”
Nói xong nàng cũng không khách khí, ngồi đối diện hắn.
“Ngươi định trồng dược liệu?”
“Đúng.”
“Ừ.”
Sau đó là một khoảng im lặng, Hạ Uyển Đồng trong lòng mắng thầm không thôi, tên này có bị điên không, tới chỉ để hỏi như vậy?
“Ngươi cần bổn vương giúp gì cứ nói.”
“Thật sao?”
Ánh mắt Hạ Uyển Đồng phát sáng lên.
Hàn vương chợt giật mình, có lẽ mình lỡ lời.
“Vậy thứ tiểu nữ thiếu nhất là bạc.”
Vừa nói Hạ Uyển Đồng đã đưa tay lên bấm đốt như tính quẻ, thực ra là đang tính nhẩm.
“Tầm một trăm vạn lượng sợ rằng chỉ tạm đủ.”
Nói xong nàng thở dài.
Cũng không hy vọng Hàn vương có thể lấy ra được ngần ấy bạc.
Danh sách chương