Edit: Dương Chiêu viện
Beta: An Thục phi
 
Không ngờ chỉ bị Bảo Yến nói trúng một nửa. Chẳng ai ngờ hôm sau trời còn chưa sáng ý chỉ của Thánh thượng đã truyền đến, yêu cầu Thường tại Nữu Hỗ Lộc thị Diên Hi cung tức khắc đến Dưỡng Tâm điện.
Bảo Yến ở Tây Thiên điện, nhìn tư thế của mấy vị thái giám ngự tiền rồi lại quay sang nhìn Tú Nguyệt theo bản năng, Tú Nguyệt nhìn nàng, nở một nụ cười bất đắc dĩ, đang yên đang lành Hoàng thượng lại tuyên nàng đến Dưỡng Tâm điện yết kiến lúc giờ Dần (3h00 – 5h00), cũng quá độc ác rồi nhỉ?
Trước giờ nàng là người ham ngủ, mặc dù hôm qua đã ngủ sớm nhưng trăm ngàn lần cũng không đoán được lại phải di chuyển lúc giờ Dần.
Tú Nguyệt nén nước mắt, miễn cưỡng rửa mặt chải đầu, sửa soạn ổn thoả, để mặt mộc đi theo người ngự tiền.
Bên ngoài Diên Hi cung sắc trời vẫn tối mịt, im lặng như tờ, chỉ có tiếng tiểu thái giám nâng kiệu liễn bước đi trên tuyết vang lên, đưa Tú Nguyệt đến tẩm cung của Hoàng đế.
Kiệu liễn dừng ngoài cửa Dưỡng Tâm điện, Tú Nguyệt đi theo thái giám hướng về phía điện, trong lớp sương mỏng, nàng nhìn thấy dáng người thanh tú đứng thẳng tắp giữa đám thị vệ thủ vệ ngự tiền chỉnh tề.
Rõ ràng trời vẫn tối đến mức nhìn không rõ mặt người, thị vệ mặc trang phục nặng rườm rà như vậy nhưng trong một đám người nàng vẫn có thể dễ dàng nhận ra hắn.
Hiện giờ hắn là thị vệ ngự tiền nhị đẳng, hắn đang làm nhiệm vụ nên nàng đến Dưỡng Tâm điện không thể tránh khỏi gặp phải.
Cơn buồn ngủ của Tú Nguyệt bay đi không ít, trong lòng nàng cũng rõ hơn, có lẽ ông trời muốn nàng nhanh chóng quên đi người ấy. Dùng cách dứt khoát và nhanh nhất, ép nàng phải gặp hắn nhiều lần để cảm xúc dần trở nên tê liệt.
Nàng theo các thái giám tiến vào Dưỡng Tâm điện. Trên đường, lúc đi qua Lưu Dục Hiên nàng không liếc mắt, không lỡ bước, nàng không đoán được lúc hắn nhìn thấy nàng đi qua trên mặt hắn có biểu hiện gì.
Trong Dưỡng Tâm điện, Ngung Diễm cũng vừa ở Thọ Khang cung thỉnh an nhóm Quý Thái phi trở về. Hắn nhìn tranh rồng khảm trên mặt đất rồi lại nhìn đồng hồ tây dương trong Dưỡng Tâm điện, nhìn sắc mặt cẩn thận hầu hạ của Thường Vĩnh Quý.

Ánh mắt hắn lại quay trở lại bức tranh rồng: “Người trẫm tuyên vẫn chưa đến sao?”
Thường Vĩnh Quý cúi người, giúp Hoàng đế cởi áo choàng, cầm áo trên tay rồi cung kính trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, người đã đến rồi. Nghe nói Hoàng thượng thỉnh an xong muốn đến Tây Noãn các nên nàng đã đến đó chờ.”
Bẩm chuyện xong y thấy trên mặt Thánh thượng lộ ra vẻ bất ngờ, Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt kia, giờ Dần tuyên nàng, giờ Mão yết kiến, hắn cho rằng nàng cố tình kéo dài thời gian đến muộn. Lúc trước nàng ở Dưỡng Tâm điện không có chút an phận gì, bây giờ ở ngự tiền cũng không hề có một chút giác ngộ nào.
Cũng là bởi vì thỉnh an Trung cung Hoàng hậu muộn nên mới bị phạt, kết quả giữ nàng ở Dưỡng Tâm điện bồi hắn mấy ngày thì giờ Thìn nàng mới đi, giờ Mùi vẫn còn ngủ trưa, hắn ở tiền điện vất vả phê tấu chương, còn định dành ra một chút thời gian để giúp nàng chép sách, thế mà nàng ở sau tẩm điện vô tâm vô phế đi ngủ.
Ngung Diễm vừa nghĩ vừa tự trách, nữ nhân như vậy hắn còn triệu đến làm gì? Nếu là một phi tần khác thì người ta đã dụng tâm chăm sóc rồi, nàng có cửa mà so sánh à. Dù có là Hoàng hậu, thân là Trung cung quốc mẫu, quanh năm sống trong nhung lụa thì người ta cũng hầu hạ hắn tinh tế chu đáo hơn nhiều.
Đường đường là cửu ngũ chí tôn, thoải mái không muốn lại thích chịu khổ, còn tự bịa một lý do đường hoàng để lừa mình dối người, nếu không mặt mũi thiên tử sẽ mất hết trước thiếp thất.
Thường Vĩnh Quý cẩn thận nhìn biểu hiện bất ổn của Hoàng thượng, y vẫn không đoán ra Hoàng thượng đang vui hay không vui, y chưa từng có cảm giác không chắc chắn như bây giờ, trong lòng chỉ cầu mong chủ nhân đừng mở lời hỏi y cái gì là tốt nhất.
Đến khi hầu hạ Hoàng thượng đến Tây Noãn các, Hoàng thượng bắt đầu đọc sách buổi sáng, Thường Vĩnh Quý mới thả lỏng tâm tình.
Trên bàn đã được bày sẵn “Thánh huấn” và “Thực lục”.
Y hầu hạ Hoàng thượng ngồi xuống, đợi Hoàng thượng mở sách ra rồi mới cung kính lui đến cửa, triệu Tiểu Luyện Tử mang trà nóng lên.
Tiểu Luyện Tử không đến mà là Tú Nguyệt, nàng liếc nhìn Thường Vĩnh Quý kinh ngạc rồi cười tủm tỉm, sau đó bưng trà vào.
Nàng đến trước mặt Ngung Diễm, quy củ nói: “Hoàng thượng, mời dùng trà.”
Mặc dù giọng của Tiểu Luyện Tử cũng hơi ẻo lả, không trầm như giọng nam nhân nhưng âm thanh thanh này vừa nghe đã biết là của nữ tử.
Ánh mắt Ngung Diễm rời khỏi cuốn “Thánh huấn”, nhìn Tú Nguyệt đang đứng trước mặt mình.

Tú Nguyệt cười ngọt ngào, nàng tiến lên dâng trà, mi mắt cong cong: “Hoàng thượng, trà này tần thiếp tự tay pha đó, nghe nói Hoàng thượng thích uống trà nóng tám phần, mời Hoàng thượng phẩm một chút xem có hợp khẩu vị của ngài không.”
Đây chính là đánh đòn phủ đầu, sau ra tay khống chế trước.
Cả đêm qua nàng vắt óc nghĩ kế sách, nếu trước đó Hoàng thượng tỏ thái độ rõ ràng với nàng, đương nhiên nàng không thể ngồi chờ chết, nghĩ tới nghĩ lui, không ai đánh người chủ động nhận sai, vậy chủ động lấy lòng hầu hạ Hoàng thượng nhất định không sai.
Nghĩ vậy Tú Nguyệt càng cười ngọt ngào hơn, ngọt đến sâu răng.
Nhìn nàng cười như vậy, Ngung Diễm cảm thấy hơi khó chịu.
Có thể là do sáng sớm, nàng lại không trang điểm khiến khuôn mặt toả ra khí chất trong trẻo, da dẻ mịn màng trắng nõn, giọng nói lại nhỏ nhẹ có chút thâu tâm.
Hắn cầm chén trà lên, uống vội hai ngụm.
“Trà này hơi nóng.” Ngung Diễm đặt lại chén trà xuống bàn rồi cầm cuốn “Thánh huấn” lên: “Lần sau nhớ pha lạnh hơn một chút.”
“Vâng, tần thiếp sẽ nhớ rõ.”
Tú Nguyệt miệng đáp ứng nhưng vẫn không cất trà đi, nàng vòng ra sau Hoàng thượng đấm bóp bả vai cho hắn.
Tay nàng vừa chạm vào vai hắn, trong nháy mắt Tú Nguyệt cảm giác như Hoàng thượng khẽ động.
Hắn rời mắt khỏi sách, nhìn nàng bằng ánh mắt hoài nghi, chỉ thấy nàng cười ân cần, lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ: “Mỗi ngày Hoàng thượng đều ngồi mấy canh giờ phê tấu chương, hẳn là bả vai vô cùng đau nhức, tần thiếp biết phải phụng dưỡng thánh giá nhiều ngày nên đã cố ý học nha hoàn mấy chiêu.”
Mấy lời nói dễ nghe này thật ra đều là lừa gạt người, Mộc Cẩn và Nhu Hạnh đều không biết gì, sao có thể dạy nàng cái kiểu xoa bóp không đứng đắn này được.

Tú Nguyệt đấm bóp bên vai trái mấy cái rồi lại đổi sang vai phải, chẳng khác nào gãi ngứa, thế nhưng nàng lại ra vẻ thành thục, hỏi hắn: “Hoàng thượng, chỗ này bên phải bị nhức mỏi đúng không?”
Giọng nói truyền đến từ phía sau, lúc nói còn phả một chút hơi ấm vào cần cổ hắn.
Ngung Diễm nắm quyển sách thật chặt, nàng nghĩ đây là bóp vai sao? Bóp vai kiểu này thì sách cũng khỏi cần đọc nữa!
Rốt cuộc dù sắc mặt Hoàng đế khó coi nhưng hắn vẫn chịu đựng, không mở miệng kêu nàng dừng lại.
Tú Nguyệt bóp vai một lúc đã cảm thấy chán. Nhìn Hoàng thượng thế này, mặc dù hắn ăn uống không thanh đạm nhưng gân cốt vẫn cường kiện, nên thường xuyên ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn một chút, vẫn có thể rèn luyện được.
Nàng lấy khuỷu tay dùng sức ấn ấn lên phía bên trái vai hắn, sau đó liền có tiếng kêu truyền ra, tiếp đó là tiếng sách rơi xuống bàn.
Hoàng đế quay đầu, vẻ mặt hắn trầm xuống, vô cùng không vui nhìn nàng, ánh mắt toát ra ý tức giận.
Tú Nguyệt cười hì hì, làm bộ làm tịch xoa xoa trước ngực hắn, chơi xấu: “Hoàng thượng, nếu ngài cảm thấy đau thì nên bớt ăn đồ dầu mỡ hơn một chút, ra ngoài đi dạo nhiều hơn một chút, có thế Hoàng thượng mới vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Ngươi.” Nếu không phải thấy nàng sáng sớm đã ở đây ân cần hầu hạ thì hắn đã đuổi nàng ra ngoài từ lâu rồi!
Được lắm! Có một con yêu hồ ở đây mê hoặc lòng người vậy hôm nay khỏi cần đọc sách nữa.
Ngung Diễm cũng chẳng cầm sách lên đọc nữa, hắn tức giận nhìn Tú Nguyệt một cái: “Chiêu hồ ly tinh này ngươi học của ai?”
Đang đấm bóp sướng như thế sao từ miệng hắn lại thành “chiêu hồ ly tinh”? Trong lòng Tú Nguyệt phản bác nhưng trên mặt lại cung kính trả lời: “Chẳng phải ban nãy tần thiếp đã trả lời Hoàng thượng rồi sao, tần thiếp vì hầu hạ thánh giá nên đã cố ý học theo cung nữ hầu hạ tần thiếp ạ.”
“Hoàng thượng, chỉ có một mình ngài được hưởng thôi đó.” Học đến đâu dùng đến đó, bây giờ thì đúng là nàng không nói dối. Thế nhưng người ta cũng chẳng tin nàng.
“Hoàng thượng,” Tú Nguyệt cẩn thận nhìn sắc mặt hắn: “Tiếp theo tần thiếp sẽ xoa bóp long thể cho ngài nhé.”
Ngung Diễm ngước mắt nhìn nàng một lát.
Nàng bị làm sao thế, lần trước ở Dưỡng Tâm điện cũng không đến mức này, sao bây giờ lại ân cần chăm sóc hắn nhỉ, quả thật là hoang đường không tả nổi.

Nhưng thôi, dù sao sự thay đổi này cũng tốt, thật ra hắn lại rất thích.
Một lúc lâu sau nghe thấy tiếng “Ừ” của Hoàng thượng, Tú Nguyệt mới yên tâm lớn mật xuống tay.
Nàng còn đắc chí nghĩ thủ pháp của mình rất tốt, nhưng thật ra kỹ thuật của nàng lại vô cùng tệ, chẳng qua Hoàng thượng hưởng thụ lúc nàng ở trước mặt hắn hầu hạ mà thôi.
Tú Nguyệt lại cảm thấy mình đã gãi đúng chỗ ngứa của Hoàng thượng rồi, rốt cuộc hắn cũng chỉ là tên quân chủ nông cạn thích a dua nịnh hót. Nếu đã như vậy, nàng sẽ không ngừng cố gắng cẩn thận hầu hạ gấp bội, như thế Hoàng thượng sẽ không gọi nàng đến răn dạy nữa, chỉ cần chịu đựng qua mấy ngày này, đến giao thừa Hoàng thượng sẽ bận bịu với tiền triều hậu cung, chẳng còn thời gian mà để ý đến nàng nữa, đến lúc đó nàng có thể toàn thân trở về.
Tú Nguyệt đắc ý tính toán, cứ thế mà thực hiện kế hoạch đã vạch ra đêm qua.
Quả thực đến tận lúc hoàng hôn, từ Dưỡng Tâm điện trở về, cả một ngày trời Hoàng thượng cũng không hề trách cứ Tú Nguyệt nửa lời. Mặc dù buổi chiều nàng không cẩn thận làm vỡ một chiếc bình hoa tráng men nhưng Hoàng thượng cũng chỉ sai nô tài quét tước sạch sẽ rồi cho qua.
Lúc bình hoa bị vỡ, rõ ràng nàng nhìn thấy Thường Vĩnh Quý tiến vào, trước tiên hắn nhìn xem là chiếc bình hoa nào bị vỡ, sau đó hắn dùng một ánh mắt có thể bức chết người để nhìn nàng. Kết quả là Hoàng thượng còn chưa nói gì mà ánh mắt của Thường Vĩnh Quý đã khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Ngày thứ nhất của Tú Nguyệt toàn vẹn rời Dưỡng Tâm điện, nàng cảm thấy làm như vậy rất tốt nên mấy ngày sau càng làm lố hơn.
Chỉ cần Hoàng thượng không phải gặp đại thần, nàng sẽ ở Dưỡng Tâm điện cẩn thận đi theo bưng trà rót nước, trái phải xu nịnh hết mức có thể.
Giọng nói nhỏ nhẹ, nụ cười ngọt ngào duyên dáng, hầu hạ ân cần chu đáo. Chính nàng cũng không phát hiện ra hành động lấy lòng của nàng đã khiến người nọ hưởng thụ đến mức đầu óc choáng váng, quăng mũ cởi giáp, chỉ là hắn đang cố gắng kiềm chế vì uy nghiêm đế vương mà thôi, làm gì còn đủ sức mà nói mấy câu răn dạy nữa.
Còn có một chuyện nàng còn đặc biệt không biết, vốn để tránh cung đình nghị luận, Ngung Diễm cũng không định triệu nàng đến Dưỡng Tâm điện thường xuyên như vậy, cách hai, ba ngày đến một lần thì không sao, kết quả là hắn không thể khống chế được, liên tiếp bốn ngày, ngày nào hắn cũng triệu Tú Nguyệt đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ.
Hắn cũng muốn khắc chế, đêm nào cũng tự khuyên bản thân, nhưng đến hôm sau vẫn không nhịn được lại hạ ý chỉ, tuyên người vào điện.
Quả thật nàng thay đổi quá tốt, tốt đến mức khiến người khác không nhịn được lòng tham lưu luyến.
Tú Nguyệt cũng có chút may mắn, trước đó đã để lại cho bản thân một đường lui, nàng nói dối mấy ngày nay nguyệt sự đến, không thích hợp thị tẩm, không biết Hoàng thượng có tin thật không nhưng đúng là mấy ngày tiếp theo không hề nhắc đến.
Mà Hoàng thượng chỉ mệnh nàng đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ chứ chưa triệu nàng thị tẩm, Kính Sự phòng cũng không ghi chép lại, hẳn là hậu cung cũng sẽ không có sóng gió gì, nếu không với tình thế như hiện nay không biết đông tây lục cung sẽ tung tin vịt thế nào. Các nàng vốn không rõ nội tình, nếu chỉ nghe nói nàng và Hoàng thượng mỗi ngày đều ở cạnh nhau, hẳn là sẽ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện