Vết thương có chút đau, nhưng đối với Lam Cửu Khánh mà nói, cơn đau này chỉ giống như kiến cắn, hoàn toàn có thể bỏ qua.
“Ta đi trước, ngươi ở đây thu dọn sạch sẽ” Lam Cửu Khánh quen thuộc đường đi ra ngoài mật thất.
“Cửu Khánh, thời gian vẫn còn sớm.
Ngươi có thể nghỉ ngơi ở đây một chút.
Ngươi như vậy ta rất lo lắng” Tô Văn Thành quay đầu gọi ngăn cản, nhưng Lam Cửu Khánh chỉ quay lưng và xua tay với hắn.
Lam Cửu Khánh bước ra khỏi mật thất, sau vài cú nhảy vọt, người đã biến mất rồi.
Trước khi quay lại, hắn “tiện đườnh” đã đến Phượng Phủ, tình cờ nhìn thấy Phượng Khương Trần đang tắm.
Có mặt nạ che lại, không nhìn ra biểu hiện của hắn, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được hơi thở của Lam Cửu Khánh nặng nề hơn.
Phi lễ chớ nhìn! Lam Cửu Khánh tự cho mình là chính nhân quân tử, cho nên hắn rất bình tĩnh ngồi trên mái nhà của Phượng Khương Trần, đợi Phượng Khương Trần tắm xong mới rời đi.
Bây giờ, hắn có thể chắc chắn rằng không có ai nhìn thấy.
Đối với bài nhạc đệm nhỏ này, Phượng Khương Trần không biết chút nào, nàng mệt giống như một con chó, sau khi đổ nước tắm, liền ngã ra giường mà ngủ thiếp đi.
Không ngủ đến trời choáng đất mù, nàng đã không được gọi là Phượng Khương Trần.
Tiếc rằng lý tưởng thì rất đẹp, nhưng thực tế lại phũ phàng.
Trời vừa sáng, Phượng Khương Trần đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa chói tai.
“A.
” Phượng Khương Trần đau khổ kêu lên một tiếng, kéo chăn bông qua, vùi mình vào trong chăn.
Giả vờ rằng mình không nghe thấy nó.
Cốc cốc cốc…
Người gõ cửa kiên trì, dùng lực võ mạnh.
Phượng tiểu thư….
Khương Trần tiểu thư …
Phượng Khương Trầi Phượng Khương Trần!
Chu Hùng ở ngoài cửa vừa đập cửa vừa hét lớn.
Phượng Khương Trần bực mình muốn chết, dùng tay đập mạnh vào giường.
Tiếng đập cửa đó ồn ào như sấm sét, nếu như nàng vẫn có thể ngủ được, thì nàng là một con lợn.
Mặc tẩm y, lật người lại, chân trần, mở cửa ra: “Chu Hùng, đệ tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không tỷ sẽ giết đệ.
”
Khi nói chuyện, Phượng Khương Trần không quên làm động tác giết người.
Nhìn Phượng Khương Trần đầu bù tóc rồi, đôi mắt đỏ hoe giống như một ma nữ, Chu Hùng theo phản xạ che cổ mình và lùi lại hai bước: “Khương, Khương, Khương Trần Tiểu thư”
“Gọi tỷ, đừng quên đệ là biểu đệ của tỷ, không phải người hầu của Phượng phủ.
” Phượng Khương Trần vừa dậy, thêm với tối hôm qua thật sự vừa mệt vừa sợ hãi, khó khăn lắm mới có thể ngủ, vừa chìm vào giấc ngủ đã bị Chu Hùng gọi dậy.
Mức độ khó chịu này có thể tưởng tượng được.
“Tỷ.
” Nếu như là bình thường, Chu Hùng chắc chắn sẽ do dự, nhưng hôm nay bị Phượng Khương Trần phẫn nộ làm chấn động, cũng rất ngoan ngoãn phối hợp.
Sự phối hợp của Chu Hùng khiến tâm trạng của Phượng Khương Trần tốt hơn một chút: “Có chuyện gì, mau nói.
”
“Thuận Thiên Phủ Y phái một quan sai tới, nói rằng có chuyện tìm tỷ, chuyện vô cùng khẩn cấp” Chu Hùng nói nhanh, khi nói xong đặc biệt liếc nhìn Phượng Khương Trần để chứng minh rằng mình không nói dối.
“Ta đi trước, ngươi ở đây thu dọn sạch sẽ” Lam Cửu Khánh quen thuộc đường đi ra ngoài mật thất.
“Cửu Khánh, thời gian vẫn còn sớm.
Ngươi có thể nghỉ ngơi ở đây một chút.
Ngươi như vậy ta rất lo lắng” Tô Văn Thành quay đầu gọi ngăn cản, nhưng Lam Cửu Khánh chỉ quay lưng và xua tay với hắn.
Lam Cửu Khánh bước ra khỏi mật thất, sau vài cú nhảy vọt, người đã biến mất rồi.
Trước khi quay lại, hắn “tiện đườnh” đã đến Phượng Phủ, tình cờ nhìn thấy Phượng Khương Trần đang tắm.
Có mặt nạ che lại, không nhìn ra biểu hiện của hắn, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được hơi thở của Lam Cửu Khánh nặng nề hơn.
Phi lễ chớ nhìn! Lam Cửu Khánh tự cho mình là chính nhân quân tử, cho nên hắn rất bình tĩnh ngồi trên mái nhà của Phượng Khương Trần, đợi Phượng Khương Trần tắm xong mới rời đi.
Bây giờ, hắn có thể chắc chắn rằng không có ai nhìn thấy.
Đối với bài nhạc đệm nhỏ này, Phượng Khương Trần không biết chút nào, nàng mệt giống như một con chó, sau khi đổ nước tắm, liền ngã ra giường mà ngủ thiếp đi.
Không ngủ đến trời choáng đất mù, nàng đã không được gọi là Phượng Khương Trần.
Tiếc rằng lý tưởng thì rất đẹp, nhưng thực tế lại phũ phàng.
Trời vừa sáng, Phượng Khương Trần đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa chói tai.
“A.
” Phượng Khương Trần đau khổ kêu lên một tiếng, kéo chăn bông qua, vùi mình vào trong chăn.
Giả vờ rằng mình không nghe thấy nó.
Cốc cốc cốc…
Người gõ cửa kiên trì, dùng lực võ mạnh.
Phượng tiểu thư….
Khương Trần tiểu thư …
Phượng Khương Trầi Phượng Khương Trần!
Chu Hùng ở ngoài cửa vừa đập cửa vừa hét lớn.
Phượng Khương Trần bực mình muốn chết, dùng tay đập mạnh vào giường.
Tiếng đập cửa đó ồn ào như sấm sét, nếu như nàng vẫn có thể ngủ được, thì nàng là một con lợn.
Mặc tẩm y, lật người lại, chân trần, mở cửa ra: “Chu Hùng, đệ tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không tỷ sẽ giết đệ.
”
Khi nói chuyện, Phượng Khương Trần không quên làm động tác giết người.
Nhìn Phượng Khương Trần đầu bù tóc rồi, đôi mắt đỏ hoe giống như một ma nữ, Chu Hùng theo phản xạ che cổ mình và lùi lại hai bước: “Khương, Khương, Khương Trần Tiểu thư”
“Gọi tỷ, đừng quên đệ là biểu đệ của tỷ, không phải người hầu của Phượng phủ.
” Phượng Khương Trần vừa dậy, thêm với tối hôm qua thật sự vừa mệt vừa sợ hãi, khó khăn lắm mới có thể ngủ, vừa chìm vào giấc ngủ đã bị Chu Hùng gọi dậy.
Mức độ khó chịu này có thể tưởng tượng được.
“Tỷ.
” Nếu như là bình thường, Chu Hùng chắc chắn sẽ do dự, nhưng hôm nay bị Phượng Khương Trần phẫn nộ làm chấn động, cũng rất ngoan ngoãn phối hợp.
Sự phối hợp của Chu Hùng khiến tâm trạng của Phượng Khương Trần tốt hơn một chút: “Có chuyện gì, mau nói.
”
“Thuận Thiên Phủ Y phái một quan sai tới, nói rằng có chuyện tìm tỷ, chuyện vô cùng khẩn cấp” Chu Hùng nói nhanh, khi nói xong đặc biệt liếc nhìn Phượng Khương Trần để chứng minh rằng mình không nói dối.
Danh sách chương