75: Kéo Quần Quỵt Nợ
Từ khi nào mà hậu viện yên tĩnh của hắn ta trở nên hỗn loạn như thế này?
Đáng ra nếu như suy nghĩ cho an toàn của Thẩm Nguyệt thì Ngọc Nghiên không nên đồng ý cho Thẩm Nguyệt ra ngoài.
Nhưng mỗi khi Thẩm Nguyệt đến nhà Liên Thanh Châu thì nàng luôn có tâm trạng rất thoải mái.
Nụ cười của nàng tươi tắn khác hẳn so với lúc ở trong phủ tướng quân.
Mà Liên Thanh Châu cũng chuẩn bị rất kỹ càng, lần nào cũng đưa tới chiếc kiệu êm ái nhất cùng kiệu phu tốt nhất, mỗi lần còn có quà bất ngờ khiến cho dần dần Ngọc Nghiên cũng âm thầm đồng ý.
Chỉ cần công chúa vui vẻ hạnh phúc thì tất cả đều ổn.
Nhưng ngày hôm nay vừa bước tới cổng thì Thẩm Nguyệt đã bị Tần Như Lương chặn lại.
“Cô muốn đi đâu?”, Tần Như Lương lạnh lùng hỏi.
Thẩm Nguyệt nói ngắn gọn: "Gặp gỡ bạn bè".
“Gặp gỡ bạn bè?”, Tần Như Lương cười lạnh hai tiếng nói: “Ta thấy là đi gặp gỡ nhân tình mới đúng”.
Thẩm Nguyệt khẽ nhướng mày.
Biểu cảm hờ hững của nàng lúc nào cũng khiến cho hắn ta tức giận.
Thậm chí ngay cả chuyện giải thích một câu nàng cũng thấy phiền.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười nói: "Ta đi gặp nhân tình thì thế nào? Ngươi có thể có tam thê tứ thiếp còn ta thì không thể phong hoa tuyết nguyệt?"
Tần Như Lương mím môi, tức giận nói: "Cô bây giờ là phu nhân tướng quân, phải ra dáng một mệnh phụ phu nhân! Tuân thủ nữ tắc chính là yêu cầu cơ bản nhất!"
Thẩm Nguyệt nở nụ cười xấu xa nói: "Tần tướng quân, ta không chỉ muốn ra ngoài phong hoa tuyết nguyệt mà sau này còn muốn nuôi một đám trai tơ, tư sắc của bọn họ chắc chắn phải hơn ngươi rất nhiều.
Ngươi nói ta nghe thử xem, nữ tắc là cái quái gì?"
Tần Như Lương tức giận đến phát run: "Ta không quan tâm cô ở cùng với tên đàn ông nào, nhưng cô còn ở phủ tướng quân một ngày thì không được làm cho ta mất mặt!"
“Cũng không phải lần đầu tiên ngươi bị mất mặt, ta nghĩ người đã sớm quen rồi chứ”, Thẩm Nguyệt liếc xéo hắn ta một cái rồi định bước ra ngoài, còn nói thêm: "Chó ngoan không cản đường, cút!"
"Cô!"
Tần Như Lương tóm lấy vạt áo của nàng, không ngờ ngay sau đó nàng đã cao giọng hét lên: "Á! Đây là hành vi bạo lực gia đình! Ta đang mang thai sáu bảy tháng, lẻ loi hiu quạnh tay không tấc sắt!"
Lời nói đó thật đáng sợ, Tần Như Lương tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt nhưng không thể làm gì nàng.
Nếu như kéo mọi người trên phố tới đây xem náo nhiệt thì mới khiến cho hắn ta mất hết mặt mũi.
Quản gia toát mồ hôi khuyên nhủ: "Tướng quân, xin hãy bình tĩnh, lão nô nghĩ rằng công chúa chỉ ra ngoài gặp gỡ bạn bè thôi...!tướng quân xem bụng của phu nhân đã lớn thế này rồi".
Tướng quân đã tức giận đến hồ đồ rồi.
Tần Như Lương không thể không buông tay.
Thẩm Nguyệt chỉnh lại y phục giống như không có chuyện gì xảy ra, nhếch miệng nói: "Ta sống cuộc sống tự do của ta, ngươi ôm mỹ nhân của ngươi, chuyện đó không phải rất tốt hay sao? Ngươi có cần phải làm khó dễ nhau thế không?"
"Thẩm Nguyệt, đừng trách ta không nhắc nhở cô, tốt hơn hết cô nên tránh xa Liên Thanh Châu một chút".
Thẩm Nguyệt liếc hắn ta một cái rồi nói: "Ta nghĩ ngươi nên lo cho chính mình trước đi".
Vừa nói nàng vừa xoay người bước ra ngoài: "Đã ăn trong bát còn vụng trộm trong nồi, ngươi cho rằng mình hay ho lắm hay sao?"
Nàng ngồi lên chiếc kiệu tốt nhất, vén rèm lên mỉm cười nhìn Tần Như Lương đứng ở cửa, "Mi Vũ còn đang chờ ngươi đến dỗ đó, còn có Hương Phiến nữa, ngươi lăn lộn với người ta mấy lần rồi mà còn muốn kéo quần quỵt nợ, không dám chịu trách nhiệm sao?"
"Thẩm Nguyệt!"
Tần Như Lương nổi trận lôi đình, tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên.
Tâm trạng của Thẩm Nguyệt hôm nay vô cùng tốt, nàng hạ rèm xuống nói: "Tốt xấu gì thì ta cũng là chính thất phu nhân, ta không ngại giúp Hương Phiến có được một danh phận".
Nàng là người lúc nào cũng sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nàng nghĩ nếu như Hương Phiến có được một danh phận thì tốt.
Sắc mặt Tần Như Lương tối sầm nhìn kiệu phu khiêng kiệu ra khỏi phủ tướng quân.
Khi đến nhà Liên Thanh Châu, Liên Thanh Châu đã sai người chuẩn bị bữa trưa.
Bữa trưa ở đây rất đầy đủ dinh dưỡng lại vô cùng ngon miệng, có thể thấy được người chuẩn bị rất có tâm ý.
Ngọc Nghiên liên tục gắp thức ăn cho Thẩm Nguyệt.
Liên Thanh Châu nói: "Lần trước tại hạ nhớ công chúa nói muốn đầu tư làm ăn?"
Thẩm Nguyệt cười híp mắt nói: "Ngươi có con đường kiếm tiền tốt gì sao?"
"Gần đây ta định mua hai chiếc tàu buôn để vận chuyển hàng hóa tới kinh thành.
Công chúa có muốn tham gia đầu tư không?"
Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi cũng đã lên tiếng rồi, lý nào ta lại không tham gia? Tuy rằng ta không cần tự mình kinh thương vận chuyển hàng hóa nhưng vẫn có thể được chia hoa hồng đúng không?"
"Đường thủy Đại Sở có một kênh đào nối thẳng đến kinh thành, đừng nói là vận chuyển hàng hóa, còn có thể vận chuyển hành khách, nếu như bán vé cho khách thì cũng có thể sinh lợi lâu dài".
Liên Thanh Châu cười nói: "Xem ra công chúa còn có thể tối đa hóa lợi ích của mọi thứ.
Nhưng nếu chỉ bán vé cho hành khách thì bao lâu mới có thể thu hồi chi phí chứ? Đây là một khoản đầu tư lâu dài, trong một thời gian dài công chúa có thể cũng không nhận được tiền lời".
Thẩm Nguyệt thờ ơ nói: "Mặc dù vậy thì ta cũng sẽ đầu tư.
Trong tay có một chiếc tàu buôn nói không chừng sau này còn có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Một chiếc tàu buôn như vậy thì có giá bao nhiêu?"
"Không cần vội, còn vài tháng nữa thì tàu mới đến kinh thành.
Trong mấy tháng này tiền bán truyện tranh của công chúa hẳn là cũng đã thu được rất nhiều".
Nghe Liên Thanh Châu nói, truyện tranh của Thẩm Nguyệt còn có thể bán ra khỏi kinh thành.
Chẳng qua trong vài tháng tới thì Thẩm Nguyệt sẽ không được chia tiền nữa.
Trên đường trở về, nàng còn đang suy nghĩ về việc làm thế nào để khiến cho hai ngàn lượng bạc trong tay nàng đẻ ra thêm tiền.
Buổi chiều khi nàng trở về phủ tướng quân thì hậu viện vẫn đang vô cùng hỗn loạn.
Nghe nói Tần Như Lương cuối cùng cũng đích thân xử lý chuyện của Hương Phiến, thế nhưng hắn ta không định cho nàng ta một danh phận mà lại định tiễn nàng ta đi.
Nếu như nàng ta đồng ý thì Tần Như Lương sẽ chu cấp cho nàng một ít tiền sau đó đẩy nàng ta đi nơi khác sinh sống, nàng ta cũng sẽ có một cuộc sống tốt bên ngoài.
Ít nhất thì tốt hơn là làm nha hoàn trong phủ lúc này.
Nhưng quan trọng là phải xem Hương Phiến có đồng ý đi hay không?
Nàng ta đã phải trả giá rất nhiều cho chuyện này, làm sao có thể cam tâm tình nguyện để cho Tần Như Lương đuổi mình đi chỉ để lấy lòng Liễu Mi Vũ chứ?
Khi Thẩm Nguyệt bước vào thì nàng nhìn thấy Hương Phiến đã rơi lệ đầy mặt.
Nàng ta không thể phản kháng, hai bà tử đã thu dọn xong hành lý của nàng ta từ sớm.
Hương Phiến quỳ xuống trước mặt Thẩm Nguyệt, nắm lấy váy Thẩm Nguyệt cầu xin: "Công chúa, xin công chúa nói với tướng quân một tiếng, đừng đuổi nô tỳ đi có được không? Nô tỳ chỉ muốn ở lại phủ tướng quân, nô tỳ không muốn đi nơi khác!".
Thẩm Nguyệt cúi xuống lãnh đạm nhìn nàng ta khóc trong chốc lát, giơ tay lau nước mắt trên mặt Hương Phiến, khẽ nhướng mày nói: "Ngươi khóc với ta thì có ích lợi gì?"
Hương Phiến thực sự không còn cách nào khác, nàng ta nói: "Nô tỳ phải làm sao bây giờ?"
“Nếu như không rời đi thì ngươi muốn chết trong phủ tướng quân sao?”, Thẩm Nguyệt ngả ngớn nói.
Hương Phiến ngẩn người, đột nhiên hiểu ý của Thẩm Nguyệt.
Ngay lập tức khi bà tử xách túi hành lý bước ra, Hương Phiến liền nghiến răng nghiến lợi đứng dậy đập đầu vào cột nhà bên cạnh!
“Không được!”, bà tử vội vàng ngăn lại, gọi Hương Phiến không cho đập đầu.
Thẩm Nguyệt không nhanh không chậm ra lệnh: "Còn không mau mời đại phu đến đi? Nếu như tướng quân bức tử tiểu nha đầu này vì Mi Vũ thì sau này khi tướng quân ân ái với Mi Vũ cũng không thể không cắn rứt lương tâm".
Đại tướng quân vì nhị phu nhân mà nhẫn tâm bức tử Hương Phiến!
Ngay lập tức tin tức này đã truyền khắp phủ tướng quân khiến cho đám người hầu đều phải đau lòng.
Bọn họ chỉ là phận nô tài, chủ nhân dùng xong rồi liền vứt bỏ không thương tiếc!
Đầu của Hương Phiến chảy máu, khuôn mặt tái nhợt.
Đại phu nhanh chóng chạy tới băng bó bắt mạch, vừa bắt mạch xong liền biến sắc.
Thẩm Nguyệt nở một nụ cười đầy ẩn ý, có vẻ như sự việc vẫn chưa kết thúc.
Ngọc Nghiên mang ghế tới, đỡ Thẩm Nguyệt chậm rãi ngồi xuống. Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: "Nếu như đại phu có gì khó nói thì cứ đợi tướng quân tới rồi nói là được".
Thẩm Nguyệt quay đầu lại nói: "Đi mời tướng quân đến".
Một lúc sau Tần Như Lương đã xuất hiện trong sân. Vốn dĩ hắn đã dặn dò người hầu giải quyết chuyện này một cách riêng tư, không ngờ bây giờ cả phủ đều biết chuyện!
Tất nhiên là hắn ta chẳng hài lòng chút nào.
Nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của đại phu, Thẩm Nguyệt cười nói: "Bây giờ tướng quân đến rồi, tình hình của Hương Phiến rốt cuộc như thế nào, đại phu cứ nói đừng ngại".
"Chuyện này..."
Tần Như Lương bực dọc nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng ra!"
Đại phu đành phải thận trọng nói: "Bẩm tướng quân, Hương Phiến cô nương... đang mang thai".
Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Đại phu cũng không biết nguyên nhân cụ thể, chỉ biết nếu như một nha hoàn bị bắt mạch có thai thì chắc chắn là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Thẩm Nguyệt là người đầu tiên cười nói: "Đây là chuyện tốt, chúc mừng tướng quân".
Mặt Tần Như Lương lạnh như băng, đám người hầu làm sao dám khiêu khích hắn.
Thẩm Nguyệt lại nói: "Chuyện này thú vị thật, Hương Phiến mang thai con của tướng quân nhưng tướng quân lại vội vã đuổi nàng ta đi. Chẳng lẽ tướng quân muốn mình đoạn tử tuyệt tôn sao?"
Tần Như Lương siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt nói: "Cô có cần phải vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa như vậy không?"
Thẩm Nguyệt làm ra vẻ vui mừng từ tận sâu trong lòng: "Như thế nào là vui sướng khi người gặp họa chứ, ta thực sự cảm thấy mừng cho tướng quân vì đã có người khai chi tán diệp. Tổ tiên của tướng quân biết được chuyện này chắc chắn cũng sẽ cảm thấy mừng cho tướng quân".
Lời này khiến cho Tần Như Lương cảm thấy rất chói tai.
Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần cô ngậm miệng lại là ta đã đủ vui rồi".
"Nếu như ta câm miệng, ngươi đuổi Hương Phiến đi thì sao? Mi Vũ kia khiến cho giọt máu của Tần gia lưu lạc bên ngoài, đó là tội lớn".
Lúc này, mấy bà tử trong phủ biết chuyện đều quỳ xuống cầu xin thay cho Hương Phiến.
Mấy lão nô trong phủ tất nhiên rất thích chuyện trong phủ có người khai chi tán diệp cho tướng quân.
Sắc mặt Tần Như Lương vô cùng phức tạp, hắn ta liếc nhìn Hương Phiến rồi nói: "Vậy đợi sau khi ngươi sinh ra đứa trẻ rồi mới tính".
Thẩm Nguyệt cười nói: "Ngươi không định cho người ta một danh phận hay sao?"
Tần Như Lương liếc nhìn Thẩm Nguyệt: "Ta đã bảo cô câm miệng!"
Thẩm Nguyệt vẫn nói: "Thân là phu nhân tướng quân, ta có nghĩa vụ phải duy trì sự hòa thuận trong phủ. Nếu như ngươi không chịu trách nhiệm thì ta chỉ có thể lấy danh nghĩa của phu nhân tướng quân cho Hương Phiến một danh phận. Ta tin rằng nàng Mi Vũ hiểu chuyện của ngươi sẽ không phản đối đâu".
Không đợi Tần Như Lương đồng ý thì Thẩm Nguyệt đã nói: "Hương Phiến đang mang thai con của tướng quân, ta quyết định từ hôm nay nàng ta chính là tam phu nhân của phủ tướng quân".
Khi Tần Như Lương sắp nổi trận lôi đình thì Thẩm Nguyệt đã cười nói: “Tướng quân sợ Mi Vũ không vui cũng không thành vấn đề, chuyện này do ta quyết định, nếu như Mi Vũ muốn phản đối thì tướng quân có thể bảo nàng ta đến tìm ta".
Nói xong, nụ cười trên khóe miệng nàng dần dần trở nên xấu xa, nàng nói: "Ta cam đoan mình sẽ có rất nhiều biện pháp khiến cho nàng ta phải ngoan ngoãn đồng ý, không dị nghị nữa".
Làm sao Tần Như Lương có thể đẩy Mi Vũ vào tay nữ nhân này, chẳng phải đó là hành động dâng cừu vào miệng hổ sao!
Cuối cùng Hương Phiến đã dựa vào đứa con trong bụng mà trở thành tam phu nhân của phủ tướng quân.
Mặc dù chuyện này do Thẩm Nguyệt tự làm chủ nhưng Tần Như Lương cũng không bác bỏ, xem như đã đồng ý.
Chuyện này Liễu Mi Vũ sớm muộn gì cũng sẽ biết, tốt hơn hết là Tần Như Lương nên đích thân nói cho nàng ta biết.
Liễu Mi Vũ chờ Tần Như Lương cho mình một lời giải thích, vốn dĩ khi Tần Như Lương quyết định đuổi Hương Phiến đi thì nàng ta tuy rằng cảm thấy như vậy thì dễ dàng cho tiện nhân Hương Phiến quá nhưng vẫn tốt hơn là nàng ta phải nhìn thấy tiện nhân đó mỗi ngày.
Không ngờ lúc này Hương Phiến lại mang thai!
Thế là Tần Như Lương không những không đuổi nàng ta đi mà còn để cho Thẩm Nguyệt nâng nàng ta lên thành tam phu nhân!
Phía trước có Thẩm Nguyệt, phía sau có Hương Phiến, Liễu Mi Vũ bị kẹp ở giữa lại càng thêm chật vật.
Sau nhiều ngày giằng co, cuối cùng Liễu Mi Vũ cũng phải thương tâm khóc lóc trước mặt Tần Như Lương.
Tần Như Lương vẫn không đành lòng, hắn ta nói: "Mi Vũ, nàng ta có con của ta".
Liễu Mi Vũ nói: "Ta biết, ta biết... là lỗi của ta, nếu như không phải đã lâu như vậy mà ta vẫn chưa mang thai thì tướng quân cũng sẽ không..."
"Nàng nói gì vậy? Tất cả đều là lỗi của ta", Tần Như Lương đau lòng an ủi nàng ta.
"Mi Vũ, chuyện này là do ta không đúng, do ta nhất thời sai lầm khiến cho nàng chịu ấm ức. Ta biết nàng không thể tha thứ cho ta".
Liễu Mi Vũ đã khóc đến mức hai mắt sưng đỏ.
Nàng ta ấm ức, nàng ta cũng oán hận.
Tại sao bọn họ có thể mang thai dễ dàng trong khi nàng ta tỉ mỉ chuẩn bị lâu như vậy vẫn không có tin tức gì? Liễu Mi Vũ nước mắt lưng tròng nhìn hắn ta, đau khổ nói: "Vậy tướng quân định làm gì? Tướng quân muốn nàng ta sinh đứa trẻ này sao?"