Ai nói không phải chứ? Cũng bởi vì thân phận của Doanh tỷ là một người bị chồng bỏ, mỗi lần về thăm bà đều bị các chị em khác nói xấu và xem thường.
"Ai dám nhắc tới? Cứ quyết định như vậy đi! Buổi tối lại gọi cậu và dì của Doanh nhi tới, ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với bọn họ, bảo bọn họ cố gắng quản thúc con trai con gái của mình.
Trên người Doanh tỷ cũng chảy dòng máu của ta, sao có thể để chúng sỉ nhục và chửi bới như vậy được?"
"Có lão thái thái quan tâm như vậy cũng là phúc của Doanh tỷ.” Chương ma ma thật lòng nói một câu.
Chu lão thái thái lại không lạc quan như vậy: “Ta cũng là người gần đất xa trời, có thể bảo vệ Doanh tỷ cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Người có thể bảo vệ nàng cả đời trước sau lại không phải ta."
Chương ma ma không muốn nói gì nữa, nói nhiều hơn nữa cũng không thể thay đổi được tình trạng bất đắc dĩ của Doanh tỷ như hiện nay.
Trời vừa tối, Tô Doanh và Chu lão thái thái vừa nói chuyện vừa ăn tối.
Tuy Tô Doanh không có biểu hiện khác thường nhưng người khôn khéo như Chu lão thái thái vẫn có thể từ lời nói và cử chỉ của nàng mà nhìn ra được nàng có phần không yên lòng.
"Thức ăn không hợp khẩu vị của ngươi à? Hay ta bảo ngươi ngủ lại với bà lão này khiến trong lòng ngươi không thoải mái?"
"Bà ngoại lại nói oan cho A Doanh rồi.
Có thể hầu hạ bên cạnh bà ngoại thì A Doanh tuyệt đối bằng lòng.” Chương ma ma là do một tay bà ngoại dạy dỗ, ở trước mắt bà ngoại, Tô Doanh có lúc giả vờ cũng thấy mệt.
"Trên bàn ăn có món mặn món chay nhưng không có ngọt, thấy cái miệng nhỏ này của ngươi ngọt vậy, chẳng lẽ là do nhị tỷ nương nàng mở bếp cho ngươi?" Chu lão thái thái bên lau miệng vừa cười nói.
Tô Doanh gắp miếng măng, nói: "Bà ngoại lại đi đổ oan cho nhị tỷ nương rồi, đó mới là thật sự oan ức đấy."
"Ha ha ha....” Chu lão thái thái cười đặc biệt thoải mái: “Vậy sao ngươi ăn ít vậy?”
"Ở chỗ bà ngoại, A Doanh còn khách khí sao? Buổi chiều cháu đã ăn không ít bánh ngọt lại không đi lại tiêu hoá, bữa tối làm sao có thể ăn nhiều được?" Tô Doanh sợ Chu lão thái thái không tin, còn kéo Viên ma ma ra làm chứng: “Không tin bà có thể hỏi Viên ma ma, A Doanh sẽ không lừa người."
Viên ma ma hầu hạ bên cạnh sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phụ họa: “Đúng vậy, buổi chiều cô nương ăn không ít bánh ngọt.
Mãi tới khi nô tỳ nhắc nhở buổi tối phải ăn cơm với lão thái thái, nàng mới dừng đấy."
Nói vậy là thật sự oan cho nàng à? Chu lão thái thái giả vờ tin: “Đã vậy, ăn cơm tối xong lại ra khỏi phủ đi dạo một chút.
Ở huyện Thượng Hà có một chợ đêm mà ngươi chưa từng đi dạo qua đâu.
Ở đó có không ít thứ kỳ lạ, đáng yêu."
Chợ đêm mà Chu lão thái thái nói tới là một con đường dài rất náo nhiệt, lại đối diện với cầu Đồng Căn.
Nói là chợ đêm, thật ra chính là mấy cửa hàng, quán nhỏ vẫn buôn bán sau khi trời sẩm tối, chỉ là bán muộn một chút thôi.
Tô Doanh ăn xong lại uống trà, nghỉ ngơi một lát mới dẫn theo Viên ma ma ra khỏi cửa.
Trong xe ngựa, mắt ngọc của Tô Doanh khép hờ, ánh mắt tối lại.
"Ngươi nói xem, bà ngoại muốn ta ra ngoài làm gì?"
Viên ma ma nói: "Ta không biết lão thái thái muốn cô nương ra ngoài làm gì, chỉ biết tối nay lão thái thái giữ cô nương ở lại trong thành là sợ khách lạ trong sơn trang Ngô Đồng chưa đi hết, hoặc lo cô nương về lại đối ý, giữ khách lại."
Tô Doanh trầm ngâm một lát mới nói: “Chúng ta không đi chợ đêm nữa, đưa ta đến bến Viên Hồ."
Bến Viên Hồ? Ngay cả người lớn tuổi như Viên ma ma cũng biết ai đang ở trong Viên Hồ huyện Thượng Hà.
Bà ta nhíu mày: “Cô nương, không phải nô tỳ ngăn cản ngươi báo ơn, nhưng vào giờ này ân nhân trong Viên Hồ đang bận rộn, ngài đi không phải làm người ta thêm phiền sao?"
Tô Doanh đã nói cho Viên ma ma biết chuyện mình kết bạn với tiểu thư Yên Ngọc, tuy trong lòng Viên ma ma cảm kích nhưng vẫn khuyên Tô Doanh nên giữ khoảng cách.
Một người là nữ kỹ thấp hèn, một người là khuê nữ trong sạch.
Nếu hai người ở cùng một chỗ mà để người ta nhìn thấy, có mở miệng nói gì cũng không nói rõ được.
"Ta chỉ đi qua thăm một chút thôi, ngươi gấp cái gì?"
"Cô nương....” Viên ma ma cũng nghẹn lời.
Bà ta không khuyên nổi Tô Doanh.
Lúc xe ngựa dừng ở bến Viên Hồ, trên bến đã có không ít xe ngựa đỗ ở đó.
Đám sai vặt, đánh xe đang túm tụm một chỗ cười đùa.
Tô Doanh đội mũ có vải che, mượn lực tay Viên ma ma xuống xe.
Viên ma ma lo lắng nhìn nàng, dù sao cũng cảm thấy đỗ xe ngựa ở đây chính là bước vào cửa dâm loạn.
"Ngươi quay về đi, một canh giờ sau lại tới đón ta."
Tô Doanh dứt khoát căn dặn rồi lên chiếc thuyền con bên hồ, đưa ngọc bội hình tròn bên thắt lưng cho gã sai vặt chèo thuyền.
Gã sai vặt này chèo thuyền về phía thuyền hoa giữa hồ.
Thuyền hoa gọi là thuyền hoa tiểu thư Yên Ngọc, thật ra là vì danh tiếng của tiểu thư Yên Ngọc lớn mà thôi.
Trên thuyền hoa này tất nhiên cũng có kỹ nữ khác đi cùng.
Bọn họ tới địa phương là để lấy danh tiếng, khẳng định phải đỗ lại để kết giao với khách quý.
Chi phí để tiểu thư Yên Ngọc xuất hiện rất cao, còn có lời đồn nàng có quan hệ với Nhiếp Chính Vương quyền lực nghiêng thiên hạ.
Nếu nàng ấy không bằng lòng nhận thẻ của ai, người đó cũng không dám làm hại nàng ấy.
Thuyền con tới gần thuyền hoa, đợi đến khi nó dừng lại hẳn, lúc này Tô Doanh mới rời thuyền con lên thuyền hoa.
Lúc này trời đã tối, trăng treo trên đỉnh đầu.
Xung quanh hồ vọng lại làn điệu của tiếng đàn tiếng sáo, tiếng ca lưu loát, nghe rất êm tai.
Tô Doanh cúi đầu, chiếc mũ che khuất nửa gương mặt của nàng.
Nàng đi theo nha đầu dẫn đường phía trước lên thẳng tầng ba.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ TRUMTRUYE N.
COM ~
Khi đi tới một gian phòng trên thuyền, tiểu nha đầu cầm ngọc bội hình tròn của Tô Doanh ra ngoài.
Tô Doanh cởi mũ có vải che xuống và nhìn xung quanh.
Thuyền hoa này tổng cộng có ba tầng.
Phía trên cùng được trang trí rất trang nhã, thanh tao, có thể thu hút những người văn nhân mặc khách thích trà ngon, yêu tiếng đàn.
Nói tới tiểu thư Yên Ngọc này, đời này Tô Doanh cũng không ngờ mình có thể quen biết nàng ấy.
Đời trước nàng là phụ nữ trong viện chỉ lo liệu mọi chuyện trong nhà, lần nào ra khỏi cửa mà chẳng vội vàng hoảng hốt? Bây giờ nghĩ lại, nàng dường như chưa bao giờ nghiêm túc nhìn bầu trời ở kinh thành, chưa bao giờ nghiêm túc ngắm cảnh hai bên đường phố ở kinh thành.
"Ta còn nói đã đến đất của ngươi, sao không thấy ngươi xuất hiện tận tình đãi khách, chỉ đưa tới chút quà lại tính là gì? Chẳng lẽ chê ta rồi?"
Nghe được những lời nói móc lại kèm theo tiếng cười này, Tô Doanh biết tiểu thư Yên Ngọc đã đến.
“Cái miệng này của ngươi lợi hại như vậy mà còn có thể giữ được danh hiệu đầu bảng của ngươi ở kinh thành thì đúng là khó tin.” Tô Doanh cười chọc lại.
Tiểu thư Yên Ngọc giơ tay vén rèm, lộ ra gương mặt người đẹp đứng đầu chốn vui chơi này.
Dáng người nàng ấy uyển chuyển, đi lại chậm rãi không hề phát ra tiếng động, thật giống như bị gió thổi chậm rãi tới vậy.
"A Doanh, miệng lưỡi oán trách người khác của ngươi cũng không hề giảm sút đâu.
Cuối cùng ta đã gặp được ngươi rồi.
Ngươi còn không xuất hiện nữa, ngày mai ta sẽ lên đường quay lại kinh thành đấy."
"Ngươi bị ta chọc tức cho phải về à?" Tô Doanh bước tới một bước: “Ngươi đừng nhỏ mọn như vậy chứ!"
Tiểu thư Yên Ngọc chịu thua: “Ngươi đấy, nếu không phải biết bản tính của ngươi, ta thật sự đã muốn quay đầu bước đi luôn rồi."
Tô Doanh cũng không tiếp tục múa mép khua môi với nàng ấy nữa, hai người nắm tay nhau ngồi xuống giường nhỏ bên cạnh: “Ta chưa tới nhưng quà đã tới mà.
Ta vốn muốn tới đây nhưng trong nhà có khách, thật sự không tiện bỏ mặc khách không để ý tới, lúc này mới phải trì hoãn.
Cũng may hôm nay rảnh, ta vội vàng tới gặp ngươi đấy."
"Ta đã nếm thử đồ ngươi đưa tới rồi, mùi vị rất tuyệt.
Đây là rượu mà ngươi từng nói tới sao?" Tô Doanh đưa tới hai vò rượu cho nàng ấy.
Nàng ấy còn tưởng Tô Doanh nói quá về mùi vị của rượu này, không ngờ lại ngon thật, làm nàng ấy không nỡ mang ra uống.
"Ta còn chưa hỏi tên của nó là gì đấy?"
Ngày trước, Thẩm Mặc Trì đặt tên cho rượu này là Như Miên.
Bây giờ nàng không muốn dùng tên này nữa: “Ta còn chưa đặt đâu.
Nếu không ngươi có tài hoa nổi bật lại đặt một cái tên đi!" Nàng nhất thời không nghĩ ra được tên nào hay, lại giao chuyện này cho tiểu thư Yên Ngọc.
Nàng ấy thích nhất là những bài thơ phong lưu chua xót, chắc chắn sẽ nghĩ ra được một cái tên hay thôi.
Tiểu thư Yên Ngọc cười, bộ Diêu trên đầu lắc lư phát ra leng keng: “Ta thật không dám giấu, chỗ ta có một vị khách quý đã nếm thử loại rượu này, còn yêu thích không buông tay, cuối cùng lại đoán ra nó được ủ trong nước suối trên núi Bạch Lăng.
Khi nghe nói rượu này chưa có tên, hắn lại đặt một cái tên là Tương Kiến Hoan."
Tương Kiến Hoan, còn có từ nào có thể biểu đạt niềm vui khi gặp rượu này hoặc người nào đó chứ?
Không có.
Đúng là cái tên hay.
Tô Doanh gật đầu cười nói: "Đúng là hay lắm.
Tương Kiến Hoan, ta thấy cứ đặt cái tên này đi."
"Ta biết ngươi sẽ thích, bằng không đã không nói cho ngươi nghe.” Tiểu thư Yên Ngọc thích nói chuyện với Tô Doanh.
Nói chuyện với Tô Doanh không cần giả vờ hay che giấu, lại càng không cần suy đoán tâm tư của nàng.
Quan trọng hơn là Tô Doanh không chê thân phận thấp hèn của nàng ấy.
Mỗi khi nàng ấy nói chuyện đều nhìn thẳng vào mắt của nàng.
Tiểu thư Yên Ngọc chưa bao giờ gặp qua đôi mắt nào bình thản và rõ ràng như mắt nàng.
"Đã có tên, vậy sau đó ta sẽ mở một phường rượu, để cho rượu ngon này được bán khắp cả Đại Đường.” Vừa nghĩ tới chuyện có thể kiếm tiền, trong lòng Tô Doanh lại rất chờ mong.
"Vậy ngươi cũng nên hành động nhanh đi.
Ta hi vọng có một ngày có thể uống rượu của ngươi ở kinh thành.” Tô Doanh vẫn có chỗ đặc biệt thu hút người khác.
Nàng không giống với những cô gái bình thường, không muốn sống gò bó qua ngày ở trong nhà.
Nàng nói đời này là do nàng kiếm lời, nàng muốn ăn hết các món ăn ngon trong thiên hạ, đi ngắm cảnh đẹp khắp thiên hạ, như vậy mới không uổng một đời người.
Nhưng điều kiện trước tiên là trong túi phải có đủ bạc.
Rượu có khả năng đưa tới kinh thành, nhưng cả đời này nàng không muốn đi kinh thành nữa.
"Làm gì mà ngươi còn sốt ruột hơn cả ta vậy? Đúng rồi, khách quý đã đặt giúp tên rượu còn ở trên thuyền của ngươi không?".
"Ai dám nhắc tới? Cứ quyết định như vậy đi! Buổi tối lại gọi cậu và dì của Doanh nhi tới, ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với bọn họ, bảo bọn họ cố gắng quản thúc con trai con gái của mình.
Trên người Doanh tỷ cũng chảy dòng máu của ta, sao có thể để chúng sỉ nhục và chửi bới như vậy được?"
"Có lão thái thái quan tâm như vậy cũng là phúc của Doanh tỷ.” Chương ma ma thật lòng nói một câu.
Chu lão thái thái lại không lạc quan như vậy: “Ta cũng là người gần đất xa trời, có thể bảo vệ Doanh tỷ cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Người có thể bảo vệ nàng cả đời trước sau lại không phải ta."
Chương ma ma không muốn nói gì nữa, nói nhiều hơn nữa cũng không thể thay đổi được tình trạng bất đắc dĩ của Doanh tỷ như hiện nay.
Trời vừa tối, Tô Doanh và Chu lão thái thái vừa nói chuyện vừa ăn tối.
Tuy Tô Doanh không có biểu hiện khác thường nhưng người khôn khéo như Chu lão thái thái vẫn có thể từ lời nói và cử chỉ của nàng mà nhìn ra được nàng có phần không yên lòng.
"Thức ăn không hợp khẩu vị của ngươi à? Hay ta bảo ngươi ngủ lại với bà lão này khiến trong lòng ngươi không thoải mái?"
"Bà ngoại lại nói oan cho A Doanh rồi.
Có thể hầu hạ bên cạnh bà ngoại thì A Doanh tuyệt đối bằng lòng.” Chương ma ma là do một tay bà ngoại dạy dỗ, ở trước mắt bà ngoại, Tô Doanh có lúc giả vờ cũng thấy mệt.
"Trên bàn ăn có món mặn món chay nhưng không có ngọt, thấy cái miệng nhỏ này của ngươi ngọt vậy, chẳng lẽ là do nhị tỷ nương nàng mở bếp cho ngươi?" Chu lão thái thái bên lau miệng vừa cười nói.
Tô Doanh gắp miếng măng, nói: "Bà ngoại lại đi đổ oan cho nhị tỷ nương rồi, đó mới là thật sự oan ức đấy."
"Ha ha ha....” Chu lão thái thái cười đặc biệt thoải mái: “Vậy sao ngươi ăn ít vậy?”
"Ở chỗ bà ngoại, A Doanh còn khách khí sao? Buổi chiều cháu đã ăn không ít bánh ngọt lại không đi lại tiêu hoá, bữa tối làm sao có thể ăn nhiều được?" Tô Doanh sợ Chu lão thái thái không tin, còn kéo Viên ma ma ra làm chứng: “Không tin bà có thể hỏi Viên ma ma, A Doanh sẽ không lừa người."
Viên ma ma hầu hạ bên cạnh sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phụ họa: “Đúng vậy, buổi chiều cô nương ăn không ít bánh ngọt.
Mãi tới khi nô tỳ nhắc nhở buổi tối phải ăn cơm với lão thái thái, nàng mới dừng đấy."
Nói vậy là thật sự oan cho nàng à? Chu lão thái thái giả vờ tin: “Đã vậy, ăn cơm tối xong lại ra khỏi phủ đi dạo một chút.
Ở huyện Thượng Hà có một chợ đêm mà ngươi chưa từng đi dạo qua đâu.
Ở đó có không ít thứ kỳ lạ, đáng yêu."
Chợ đêm mà Chu lão thái thái nói tới là một con đường dài rất náo nhiệt, lại đối diện với cầu Đồng Căn.
Nói là chợ đêm, thật ra chính là mấy cửa hàng, quán nhỏ vẫn buôn bán sau khi trời sẩm tối, chỉ là bán muộn một chút thôi.
Tô Doanh ăn xong lại uống trà, nghỉ ngơi một lát mới dẫn theo Viên ma ma ra khỏi cửa.
Trong xe ngựa, mắt ngọc của Tô Doanh khép hờ, ánh mắt tối lại.
"Ngươi nói xem, bà ngoại muốn ta ra ngoài làm gì?"
Viên ma ma nói: "Ta không biết lão thái thái muốn cô nương ra ngoài làm gì, chỉ biết tối nay lão thái thái giữ cô nương ở lại trong thành là sợ khách lạ trong sơn trang Ngô Đồng chưa đi hết, hoặc lo cô nương về lại đối ý, giữ khách lại."
Tô Doanh trầm ngâm một lát mới nói: “Chúng ta không đi chợ đêm nữa, đưa ta đến bến Viên Hồ."
Bến Viên Hồ? Ngay cả người lớn tuổi như Viên ma ma cũng biết ai đang ở trong Viên Hồ huyện Thượng Hà.
Bà ta nhíu mày: “Cô nương, không phải nô tỳ ngăn cản ngươi báo ơn, nhưng vào giờ này ân nhân trong Viên Hồ đang bận rộn, ngài đi không phải làm người ta thêm phiền sao?"
Tô Doanh đã nói cho Viên ma ma biết chuyện mình kết bạn với tiểu thư Yên Ngọc, tuy trong lòng Viên ma ma cảm kích nhưng vẫn khuyên Tô Doanh nên giữ khoảng cách.
Một người là nữ kỹ thấp hèn, một người là khuê nữ trong sạch.
Nếu hai người ở cùng một chỗ mà để người ta nhìn thấy, có mở miệng nói gì cũng không nói rõ được.
"Ta chỉ đi qua thăm một chút thôi, ngươi gấp cái gì?"
"Cô nương....” Viên ma ma cũng nghẹn lời.
Bà ta không khuyên nổi Tô Doanh.
Lúc xe ngựa dừng ở bến Viên Hồ, trên bến đã có không ít xe ngựa đỗ ở đó.
Đám sai vặt, đánh xe đang túm tụm một chỗ cười đùa.
Tô Doanh đội mũ có vải che, mượn lực tay Viên ma ma xuống xe.
Viên ma ma lo lắng nhìn nàng, dù sao cũng cảm thấy đỗ xe ngựa ở đây chính là bước vào cửa dâm loạn.
"Ngươi quay về đi, một canh giờ sau lại tới đón ta."
Tô Doanh dứt khoát căn dặn rồi lên chiếc thuyền con bên hồ, đưa ngọc bội hình tròn bên thắt lưng cho gã sai vặt chèo thuyền.
Gã sai vặt này chèo thuyền về phía thuyền hoa giữa hồ.
Thuyền hoa gọi là thuyền hoa tiểu thư Yên Ngọc, thật ra là vì danh tiếng của tiểu thư Yên Ngọc lớn mà thôi.
Trên thuyền hoa này tất nhiên cũng có kỹ nữ khác đi cùng.
Bọn họ tới địa phương là để lấy danh tiếng, khẳng định phải đỗ lại để kết giao với khách quý.
Chi phí để tiểu thư Yên Ngọc xuất hiện rất cao, còn có lời đồn nàng có quan hệ với Nhiếp Chính Vương quyền lực nghiêng thiên hạ.
Nếu nàng ấy không bằng lòng nhận thẻ của ai, người đó cũng không dám làm hại nàng ấy.
Thuyền con tới gần thuyền hoa, đợi đến khi nó dừng lại hẳn, lúc này Tô Doanh mới rời thuyền con lên thuyền hoa.
Lúc này trời đã tối, trăng treo trên đỉnh đầu.
Xung quanh hồ vọng lại làn điệu của tiếng đàn tiếng sáo, tiếng ca lưu loát, nghe rất êm tai.
Tô Doanh cúi đầu, chiếc mũ che khuất nửa gương mặt của nàng.
Nàng đi theo nha đầu dẫn đường phía trước lên thẳng tầng ba.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ TRUMTRUYE N.
COM ~
Khi đi tới một gian phòng trên thuyền, tiểu nha đầu cầm ngọc bội hình tròn của Tô Doanh ra ngoài.
Tô Doanh cởi mũ có vải che xuống và nhìn xung quanh.
Thuyền hoa này tổng cộng có ba tầng.
Phía trên cùng được trang trí rất trang nhã, thanh tao, có thể thu hút những người văn nhân mặc khách thích trà ngon, yêu tiếng đàn.
Nói tới tiểu thư Yên Ngọc này, đời này Tô Doanh cũng không ngờ mình có thể quen biết nàng ấy.
Đời trước nàng là phụ nữ trong viện chỉ lo liệu mọi chuyện trong nhà, lần nào ra khỏi cửa mà chẳng vội vàng hoảng hốt? Bây giờ nghĩ lại, nàng dường như chưa bao giờ nghiêm túc nhìn bầu trời ở kinh thành, chưa bao giờ nghiêm túc ngắm cảnh hai bên đường phố ở kinh thành.
"Ta còn nói đã đến đất của ngươi, sao không thấy ngươi xuất hiện tận tình đãi khách, chỉ đưa tới chút quà lại tính là gì? Chẳng lẽ chê ta rồi?"
Nghe được những lời nói móc lại kèm theo tiếng cười này, Tô Doanh biết tiểu thư Yên Ngọc đã đến.
“Cái miệng này của ngươi lợi hại như vậy mà còn có thể giữ được danh hiệu đầu bảng của ngươi ở kinh thành thì đúng là khó tin.” Tô Doanh cười chọc lại.
Tiểu thư Yên Ngọc giơ tay vén rèm, lộ ra gương mặt người đẹp đứng đầu chốn vui chơi này.
Dáng người nàng ấy uyển chuyển, đi lại chậm rãi không hề phát ra tiếng động, thật giống như bị gió thổi chậm rãi tới vậy.
"A Doanh, miệng lưỡi oán trách người khác của ngươi cũng không hề giảm sút đâu.
Cuối cùng ta đã gặp được ngươi rồi.
Ngươi còn không xuất hiện nữa, ngày mai ta sẽ lên đường quay lại kinh thành đấy."
"Ngươi bị ta chọc tức cho phải về à?" Tô Doanh bước tới một bước: “Ngươi đừng nhỏ mọn như vậy chứ!"
Tiểu thư Yên Ngọc chịu thua: “Ngươi đấy, nếu không phải biết bản tính của ngươi, ta thật sự đã muốn quay đầu bước đi luôn rồi."
Tô Doanh cũng không tiếp tục múa mép khua môi với nàng ấy nữa, hai người nắm tay nhau ngồi xuống giường nhỏ bên cạnh: “Ta chưa tới nhưng quà đã tới mà.
Ta vốn muốn tới đây nhưng trong nhà có khách, thật sự không tiện bỏ mặc khách không để ý tới, lúc này mới phải trì hoãn.
Cũng may hôm nay rảnh, ta vội vàng tới gặp ngươi đấy."
"Ta đã nếm thử đồ ngươi đưa tới rồi, mùi vị rất tuyệt.
Đây là rượu mà ngươi từng nói tới sao?" Tô Doanh đưa tới hai vò rượu cho nàng ấy.
Nàng ấy còn tưởng Tô Doanh nói quá về mùi vị của rượu này, không ngờ lại ngon thật, làm nàng ấy không nỡ mang ra uống.
"Ta còn chưa hỏi tên của nó là gì đấy?"
Ngày trước, Thẩm Mặc Trì đặt tên cho rượu này là Như Miên.
Bây giờ nàng không muốn dùng tên này nữa: “Ta còn chưa đặt đâu.
Nếu không ngươi có tài hoa nổi bật lại đặt một cái tên đi!" Nàng nhất thời không nghĩ ra được tên nào hay, lại giao chuyện này cho tiểu thư Yên Ngọc.
Nàng ấy thích nhất là những bài thơ phong lưu chua xót, chắc chắn sẽ nghĩ ra được một cái tên hay thôi.
Tiểu thư Yên Ngọc cười, bộ Diêu trên đầu lắc lư phát ra leng keng: “Ta thật không dám giấu, chỗ ta có một vị khách quý đã nếm thử loại rượu này, còn yêu thích không buông tay, cuối cùng lại đoán ra nó được ủ trong nước suối trên núi Bạch Lăng.
Khi nghe nói rượu này chưa có tên, hắn lại đặt một cái tên là Tương Kiến Hoan."
Tương Kiến Hoan, còn có từ nào có thể biểu đạt niềm vui khi gặp rượu này hoặc người nào đó chứ?
Không có.
Đúng là cái tên hay.
Tô Doanh gật đầu cười nói: "Đúng là hay lắm.
Tương Kiến Hoan, ta thấy cứ đặt cái tên này đi."
"Ta biết ngươi sẽ thích, bằng không đã không nói cho ngươi nghe.” Tiểu thư Yên Ngọc thích nói chuyện với Tô Doanh.
Nói chuyện với Tô Doanh không cần giả vờ hay che giấu, lại càng không cần suy đoán tâm tư của nàng.
Quan trọng hơn là Tô Doanh không chê thân phận thấp hèn của nàng ấy.
Mỗi khi nàng ấy nói chuyện đều nhìn thẳng vào mắt của nàng.
Tiểu thư Yên Ngọc chưa bao giờ gặp qua đôi mắt nào bình thản và rõ ràng như mắt nàng.
"Đã có tên, vậy sau đó ta sẽ mở một phường rượu, để cho rượu ngon này được bán khắp cả Đại Đường.” Vừa nghĩ tới chuyện có thể kiếm tiền, trong lòng Tô Doanh lại rất chờ mong.
"Vậy ngươi cũng nên hành động nhanh đi.
Ta hi vọng có một ngày có thể uống rượu của ngươi ở kinh thành.” Tô Doanh vẫn có chỗ đặc biệt thu hút người khác.
Nàng không giống với những cô gái bình thường, không muốn sống gò bó qua ngày ở trong nhà.
Nàng nói đời này là do nàng kiếm lời, nàng muốn ăn hết các món ăn ngon trong thiên hạ, đi ngắm cảnh đẹp khắp thiên hạ, như vậy mới không uổng một đời người.
Nhưng điều kiện trước tiên là trong túi phải có đủ bạc.
Rượu có khả năng đưa tới kinh thành, nhưng cả đời này nàng không muốn đi kinh thành nữa.
"Làm gì mà ngươi còn sốt ruột hơn cả ta vậy? Đúng rồi, khách quý đã đặt giúp tên rượu còn ở trên thuyền của ngươi không?".
Danh sách chương