Dương Quýnh cũng không nghĩ tới vở tuồng chia tay của mình sẽ đảo ngược lại thành như vậy, có điều Hàn Thao tìm được người khác quả thật làm cho cậu hứng khởi không ít, Phó Duy Diễn sợ cậu nhớ thương người yêu cũ, cậu cũng không muốn có người nhớ thương Phó Duy Diễn.

Sáng sớm hôm sau, Dương Quýnh từ lúc tinh mơ đã đón xe về nhà. Trên đường về còn trước tiên vòng qua cửa hàng tiểu long bao Nam Kinh Phó Duy Diễn thường đi kia mà gói mang về hai xửng bánh bao và một phần cháo, dặn người ta không cho đường. Lúc về đến nhà lại lặng lẽ mang bánh bao vào để trong nhà bếp, lại đổ cháo hạt kê ra một cái bát cho nguội, đậy nắp lại.

Lúc Phó Duy Diễn rời giường đã là một tiếng sau, hắn dậy rồi mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh, cảm thấy không đúng chỗ nào, tạt qua phòng khách liếc nhìn, quả nhiên thấy Dương Quýnh đang ngủ trên ghế sô pha.

Hắn còn ghi sổ chuyện ngày hôm qua, hầm hừ muốn đi qua thảo phạt, đi được hai bước lại nhớ tới, quay về phòng ngủ mang chăn mát mùa hè ra tới đắp cho người ta.

Dương Quýnh vốn dĩ ngủ không sâu, cảm thấy trên người mình có đồ vật, theo bản năng sờ đến một góc trơn tuồn tuột, tức khắc liền tỉnh rồi.

Phó Duy Diễn đang ở phía trên phì phò trừng mắt nhìn cậu.

Dương Quýnh nhìn thấy hắn liền không nhịn được cười, hỏi: "Anh dậy rồi?"

Phó Duy Diễn trợn mắt nói dối, hậm hực lên án: "Cái gì gọi là anh dậy rồi, ngày hôm qua anh vốn dĩ không hề ngủ! Mất ngủ cả đêm đó."

Dương Quýnh lại nói: "Há, vậy sao lúc em mới vào trong nhà lại nghe thấy trong phòng ngủ có người ngáy pho pho nhỉ?" Lại nhìn chằm chằm Phó Duy Diễn nghiêm túc nói: "Nói mau, anh có phải là giấu trai bao ở trong nhà hay không? Hử?"

Phó Duy Diễn trợn trắng mắt, vừa đi nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn vừa mở miệng cự cãi: "Phải, giấu cả một phòng đây, em mau đi vào xem thử."

Dương Quýnh cười ha ha: "Còn lâu em mới đi, trai bao nhất định đã thừa dịp em ngủ chạy mất rồi."

Cậu vừa nói vừa đi tới phòng ngủ mở cửa sổ thông gió, lại gấp gọn chăn, vuốt phẳng drap trải giường, sau đó đi lấy quần áo hai người muốn mặc ngày hôm nay. Phó Duy Diễn đi toilet xong ra ngoài, nhìn thấy cậu đang ở tủ quần áo, chẳng nói chẳng rằng đi tới, ôm lấy người từ phía sau lưng, lại ghi hận chuyện ngày hôm qua, cúi đầu cắn một cái ở trên cổ Dương Quýnh.

Dương Quýnh đành phải nghiêng đầu lệch đi để cho hắn cắn, chờ đến lúc phía sau không có động tĩnh, mới cười nói: "Anh đây là muốn thay răng đấy à, sao lại có cái đam mê này?"

Phó Duy Diễn gác cằm lên bả vai cậu, buồn bực nói: "Không biết, chính là chân răng ngứa. Cảm thấy phải cắn một phát mới được."

Dương Quýnh chặc lưỡi: "Vậy anh tự cắn mình đi chứ, hay là để mua cho anh cái cục cắn nha khoa?"

Phó Duy Diễn không lên tiếng, lại liếm liếm cho cậu ở nơi vừa mới cắn.

Dương Quýnh: "... Thôi, cắn thì cứ cắn đi." Lại nói: "Lần sau cắn chỗ nào thì nói một tiếng, em cọ rửa cái đã, mấy bữa nay nóng, hơi vận động một chút là mồ hôi đầm đìa, bẩn chết đi được."

Phó Duy Diễn "à" lên một tiếng: "Chả trách mới nãy cảm thấy mằn mặn."

Hắn nói xong hai người trong vô thức đều nở nụ cười. Phó Duy Diễn nghiêng mặt hôn lên cằm Dương Quýnh một cái, Dương Quýnh thoáng sửng sốt, cũng nghiêng mặt sang nhìn hắn, trả lại hắn một nụ hôn dài.

Ánh nắng mặt trời bên ngoài dần tăng cường độ sáng, rải xuống từ một góc xiên phía trên hai người, vị trí của Phó Duy Diễn vừa vặn bị ánh sáng chiếu thẳng, hắn bị chói đến không mở mắt được, đành phải nheo lại. Dương Quýnh sau khi thoáng tách ra ngắm nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt này của Phó Duy Diễn đặc biệt dễ làm cho người khác có cảm giác xa cách, lạnh lẽo dửng dưng như thể miệt thị tất cả mọi thứ xung quanh, nếu như phải nói hắn có phong thái vương giả cũng không chính xác, bởi vì tính công kích của người này cũng không mạnh.

Dương Quýnh suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu muốn so sánh, đại khái chính là người này luôn có một loại khí tràng khiến cho người khác tự ti mặc cảm, cảm thấy dù cho có chạy theo như thế nào cũng không đuổi kịp.

Đương nhiên với điều kiện người này không mở mồm nói chuyện.

Phó Duy Diễn thấy cậu nhìn mình đăm chiêu đến xuất thần, chớp chớp mắt xúi giục: "Muốn không?"

Dương Quýnh lấy lại tinh thần, do dự một chút: "... Chắc không muốn đâu, lát nữa phải đến đón bà ngoại anh sớm một chút." Cậu nói xong thấy Phó Duy Diễn có chút ỉu xìu, suy nghĩ một chút nói: "Bằng không đợi quay về?"

Phó Duy Diễn nói: "Quay về rồi bà ngoại ở đây thì không tiện cho lắm?"

Dương Quýnh: "..." Đúng là có chút không tiện.

Phó Duy Diễn lấy mũi cọ cậu, vừa đẩy cậu lên giường vừa dụ dỗ: "Em xem, nhà mình chuyện gì cũng đều theo em hết, bà ngoại cũng nghe lời em, không tiện như vậy mà anh vẫn chắp vá, em cũng chiều anh một chút chứ..."

Dương Quýnh trong lòng dở khóc dở cười, nghĩ thầm bà lão cũng không phải bà ngoại em, làm sao lại thành theo em. Chính là nhìn Phó Duy Diễn làm nũng cậu lại không cự tuyệt được. Cậu bị ôm lấy lui về sau hai bước, suy nghĩ một chút hỏi: "Vậy sau này anh còn lên cơn giận dỗi nữa hay không?" Cậu nói xong sợ hắn thuận miệng ứng phó mình, nghiêm mặt nói: "Nghiêm túc một chút, nói thật."

Phó Duy Diễn: "..." Hắn còn có chút oan ức, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lời: "Sẽ cố gắng không lên cơn... Nhưng mà anh lại nhịn không được..."

"Chưa nói là bắt anh nhịn, trong lòng anh có chỗ nào khó chịu không thoải mái, có thể nói với em. Nếu như là lỗi của em, em có thể kịp thời sửa đổi, nếu như là ý kiến của cúng ta không nhất trí cũng có thể tận lực hiểu cho nhau," Dương Quýnh giơ tay nhéo gáy hắn, cảm giác mình giống như đang dạy dỗ động vật nhỏ, dẫn dắt từng bước nói: "Vẫn là câu kia, hai chúng ta là hai người hoàn toàn khác nhau ở chung một chỗ, chung sống dài lâu nảy sinh mâu thuẫn là chuyện rất bình thường, thế nhưng nổi nóng không giải quyết được vấn đề, em không yêu cầu anh thông cảm cho em, hoặc là đổi vị trí mà suy nghĩ, thế nhưng anh phải giao tiếp với em, nói cho em biết vì sao anh lại tức giận, ok?"

Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút, cũng không biết mình có thể nói gì, chỉ dùng sức gật đầu: "Ừm!"

Dương Quýnh kiễng chân hôn lên trán hắn một cái: "Ngoan." Lại ho khan một chút nói: "Chỉ có thể một lần... Không thì sẽ không kịp."

Đôi mắt Phó Duy Diễn tức khắc sáng rực, Dương Quýnh bị hắn nhìn đến da mặt nóng lên, đẩy người một cái nói: "Kéo rèm cửa sổ."

Rèm cửa sổ khép lại, người cũng nhanh chóng bị lột sạch sẽ. Chỉ là Phó Duy Diễn lại chơi xấu, ôm người làm một lần lại cầu xin lần thứ hai, cho đến lúc sau dứt khoát không thèm xin xỏ, ngoài miệng nói chỉ ôm nghỉ ngơi một lúc, chờ nghỉ ngơi xong rồi lại nửa cưỡng ép bỏ thêm một lần.

...

Hai người đến muộn không ít so với thời gian thỏa thuận từ trước. Bà ngoại Phó từ sáng sớm đã sửa soạn sẵn sàng chờ hai người tới đón, chờ mãi, đợi mãi cho tới gần giữa trưa người mới xuất hiện, lại không nhịn được oán trách một câu.

Bà cũng không nói Dương Quýnh, chỉ hướng về phía Phó Duy Diễn trợn mắt nói: "Con lại không đến thì cái mặt già này của ta cũng không có chỗ để, mẹ con ghét bỏ ta ở lại đây quá nhiều ngày, ta vừa mới nổi cáu nói con gái không quản ta, còn có cháu ngoại lớn của ta quản đây, kết quả chờ nửa ngày không tới."

Phó Duy Diễn móc chìa khóa xe trong ngón tay, lắc hai vòng cười nói: "Đây là không tới sao ạ, con vừa trở về nên bị lệch múi giờ, dậy trễ."

Dương Quýnh nghe lời này liếc hắn đầy dò xét, Phó Duy Diễn vừa đúng lúc xoay mặt sang nhìn cậu, thấy thế trộm lè lưỡi, hiếm thấy cười đến chột dạ.

Bà Phó không hề phát hiện, cũng ở bên cạnh nói: "Đúng vậy, Duy Diễn hôm qua mới về, hôm nay liền đến đón mẹ, mẹ phải hài lòng chứ."

Bà ngoại tìm chỗ ngồi xuống, lại hầm hừ nói: "Hài lòng cũng là hài lòng cháu ngoại ta, hai con có thể còn không hiếu thuận bằng hai đứa nó." Thời gian bà lão ở lại bên này không ngắn, bà Phó mới đầu rất vui vẻ, thế nhưng về sau lại có chút không chịu nổi -- Phó Hải Lâm lúc ban đầu còn thường xuyên về nhà, đối với bà lão cũng treo lên bộ mặt giả trang ôn hòa, hiếu tử hiền tôn, thế nhưng về lâu dài lại không giả vờ được nữa, nếu không phải chừng mấy ngày không về nhà, thì chính là lúc trở về mùi nước hoa trên người có thể bay ra hai dặm.

Bà Phó trong lòng thầm oán hận, hận ông không biết tiết chế, không thể vì mẹ mình mà nín nhiều thêm mấy ngày, cũng hận bầy chim oanh chim yến* ở bên cạnh ông, thậm chí hận cả mấy loại nước hoa sang chảnh đó, sao cứ phải chế ra mùi hương rõ ràng như vậy, mỗi một chút dư vị đều mang theo khí chất đặc trưng mềm mại nữ tính.

*chim oanh chim yến: ý nói tình nhân, bồ bịch.

Bà lão tai không điếc mắt không hoa, mũi cũng tương đối dùng được, bà Phó từng nhắc nhở người đàn ông kia một lần, chỉ là đều không ngoại lệ cuối cùng kết thúc trong cãi vã. Bà Phó lại bận tâm mẹ già ở dưới lầu, cũng không dám lớn tiếng tranh chấp, cuối cùng chỉ trốn ở trong một căn phòng nhỏ ôm mặt không một tiếng động mà khóc, không một tiếng động mà phát tiết.

Ngày hôm nay Dương Quýnh và Phó Duy Diễn tới đón bà lão, bà tuy rằng không nói ra, cơ mà trong lòng còn sốt ruột hơn cả bà lão.

Buổi trưa dì giúp việc trong nhà có việc xin nghỉ, bà Phó xuống bếp làm vài món ăn, bảo hai người ăn xong rồi lại đi.

Dương Quýnh vừa vặn nhân lúc này thu dọn đồ của bà lão. Kiểm kê từng cái một, chỉ lo để quên cái nào thì chốc nữa lại phải chạy về lấy.

Phó Duy Diễn vẫn còn chưa cọ quẹt đủ, dính nhằng nhẵng sau người cậu, lại muốn kéo cậu ra sân tản bộ tán gẫu, bèn quấy rối nói: "Khỏi đếm, thiếu cái nào thì đi mua cái mới thôi!"

"Mua cái mới bà ngoại dùng không quen, " Dương Quýnh chỉ cái ghế ở bên cạnh, nói: "Anh ngồi xuống kia, đừng có lượn qua lượn lại, em nhìn mà chóng cả mặt."

Phó Duy Diễn lại bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Có lẽ là do mệt đấy." Nói xong thấy xung quanh không có ai, bèn lén lút như ăn trộm mà đến gần, nhíu mày nói: "Ông xã có phải là rất xấu? Làm mệt em..."

Dương Quýnh sợ hết hồn, giơ tay vỗ vào cánh tay hắn một tiếng "bép", đến khi nhìn quanh không ai chú ý, bấy giờ mới quyết không chịu thiệt mà trả lời: "... Anh mới nói nhăng nói cuội gì đó, lần sau để em thử xem, bảo đảm anh ba ngày không xuống giường nổi."

Phó Duy Diễn: "... Em đây là muốn tạo phản à!"

Hai người cãi cọ chí chóe qua lại. Dương Quýnh đếm xong rồi lại quên mất, đành phải một lần nữa đếm lại từ đầu.

Ai ngờ còn thật sự thiếu đi một ít đồ -- túi giả quần mùa thu của bà lão không thấy đâu.

Người già đã có tuổi, luôn cố chấp với một vài sở thích, chẳng hạn như quần áo trên người đều là cotton, trời nóng đổi vài món, cũng chỉ chịu mặc loại làm từ sợi tổng hợp trước đây, nói là không dính mồ hôi lại mát mẻ. Thế nhưng quần áo mát mẻ không thể mặc thường xuyên, tháng bảy tháng tám còn tạm, những thời gian khác trời nóng lên, chỉ cần quá hai ba giờ chiều, bà lão liền cảm thấy chân không dễ chịu, thế nào cũng phải lôi quần mùa thu ra xỏ vào.

Dương Quýnh tìm những chỗ khác, quả nhiên không tìm thấy. Đến lúc ăn cơm, cậu mới nghe bà Phó nói: "Quần áo của bà ngoại con mẹ quăng đi vài món rồi."

Bà ngoại đại khái đã quên mất vụ này, vừa nghe bà Phó nhắc đến nhất thời nổi giận, nhờ hai đứa nhỏ phân xử, nói: "Quần áo kia đang mặc tốt, nó không thèm nói lý, nói quăng liền quăng đi của ta."

"Con không phải đã mua đồ mới cho mẹ rồi sao?" Bà Phó gắp cho Dương Quýnh một đũa đồ ăn, nhìn bà ngoại một cái, nói: "Mấy bộ kia của mẹ nát thành cái hình thù gì rồi, nhấc lên trông cứ như túi vải, chất lượng cũng không tốt."

Bà lão tính tình con nít, đặt bát xuống bàn, nói: "Ta cứ thích mặc mấy bộ chất lượng không tốt thế đấy. Con mua cho ta ta mặc không dễ chịu, mấy món kia đều là đồ cho con gái lớn mặc đi, chật phát hãi."

Dương Quýnh sợ hai người ầm ĩ lên, ở dưới gầm bàn đá chân Phó Duy Diễn nhắc hắn nói một câu.

Phó Duy Diễn hiểu ý, lại ra vẻ đương nhiên nói: "Đúng đó, bà ngoại của con mập như vậy, phải mua size lớn hơn thôi."

Dương Quýnh: "!!!"

Bà ngoại nhất thời sửng sốt, "soạt" một tiếng liền quay sang, nói giọng khó tin: "Bà ngoại của con mập sao? Mập sao?" Bà nói xong thấy Phó Duy Diễn không sửa lời, tức khắc gác cả đũa lại, hầm hừ đi tới một chỗ trống bên cạnh, chống nạnh thét to với mấy người kia: "Ta mập ở chỗ nào? Mấy đứa nhìn lại thử xem!"

Bà Phó và Phó Duy Diễn cũng không lên tiếng, Dương Quýnh đành phải nhanh chóng ngồi thẳng, trái lương tâm nói: "Bà ngoại, bà không mập một tí nào cả..."

Bà ngoại lập tức gật đầu, hầm hừ nói: "Phải thế chứ, các bà ấy đều nói dáng người của ta già mà vẫn đẹp..."

Phó Duy Diễn hiếu kỳ hỏi: "Các bà nào?"

"Mấy bà bạn già của ta nè, hàng xóm nè, " bà lão ngồi lại vào bàn, không biết lại nghĩ đến cái gì, thở dài nói: "Lại ở thêm mấy ngày nữa thì không được, ta phải trở về, dù sao các con bên này ta cũng nhìn, trong lòng cũng yên tâm, ở lại cũng là cho các con thêm phiền phức."

Dương Quýnh ngẩn người, cùng Phó Duy Diễn trao đổi một ánh mắt.

Phó Duy Diễn cũng không biết nên khuyên như thế nào, lúc sáng còn lèo nhèo có bà lão ở nhà không tiện, thế nhưng bà ngoại thật sự phải về, hắn cũng cảm thấy không muốn. Lại nghĩ bà lão ở bên này mặc dù hơi phiền một chút, thế nhưng ngày thường những lúc mình bận rộn, cũng ít nhiều có bà ở nhà bầu bạn, bằng không Dương Quýnh sẽ rất cô đơn.

Phó Duy Diễn do dự một chút, hỏi bà ngoại: "Bà muốn ở cùng bọn con hay là ở một mình ạ? Nếu như cảm thấy gò bó, chi bằng bà thuê một căn phòng nhỏ ở tiểu khu bọn con? Chúng ta chung tòa chung khu, có chuyện gì cũng thuận tiện."

Lời này nếu như là trước đây hắn tuyệt đối không nói ra được, cũng sẽ không mảy may suy nghĩ đến phương diện kia. Bà Phó biết rõ hắn vẫn luôn bài xích người ngoài, cũng không muốn quá thân cận với người khác, không khỏi kinh ngạc đến mức liếc mắt nhìn hắn.

Bà ngoại lại cười nói: "Con có tâm này là bà ngoại vui lòng rồi, cơ mà trong nhà cũng có chuyện đây, căn nhà đền bù giải tỏa kia cậu của con muốn lấy, thế nhưng anh họ của con không đồng ý." Sau khi mợ của Phó Duy Diễn mất sớm, cậu của hắn cưới một người vợ khác. Người vợ sau cũng là kết hôn lần hai, mang theo một đứa con còn lớn hơn cả anh họ hắn. Tuy rằng hai vợ chồng tình cảm hòa thuận, nhưng anh họ hắn vẫn không tài nào chấp nhận được, sợ bố mình bị người thổi gió bên tai, sau này lập di chúc, đem toàn bộ tài sản cho con của người kia.

Bà ngoại thở dài nói: "Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng, đứa nhỏ này có mẹ kế, đứa nhỏ kia lại có cha ghẻ, ta đến chỗ các con cũng coi như là tránh bị quấy rầy, hưởng bình yên. Thế nhưng nhà kia sớm muộn gì cũng phải về, bằng không một mình anh họ con đáng thương biết bao."

Phó Duy Diễn không thường xuyên qua lại với họ hàng thân thích, đặc biệt là sau khi đi làm thì một năm không thấy nhau được một lần, cái gì cũng không rõ.

Hắn cũng không biết nói gì, cuối cùng chỉ đành phải nói: "Nếu đã vậy thì bà ở lại thêm hai ngày nữa đi."

Dương Quýnh thấy bầu không khí có chút nặng nề, cũng cười nói: "Đúng vậy, vừa khéo hai ngày nay con rảnh rỗi, cũng dẫn bà ngoại đi dạo trung tâm thương mại, đi mua quần áo."

Bà Phó nghe thế sực nhớ ra, nói với Phó Duy Diễn: "Vậy thì vừa khéo, mấy ngày nay không phải triển lãm xe sao, hai con cùng nhau đi mua xe đi." Lại nói tiếp: "Tiền xe bố con cho một ít, mẹ cũng thêm một phần, cũng đã chuyển qua thẻ cho con. Con với Dương Quýnh chọn một cái kha khá vào, mua xe không tốt sớm muộn gì cũng phải đổi, cũng không tiết kiệm được tiền."

Dương Quýnh không nghĩ tới bà Phó vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng chuyện mình bảo chuẩn bị mùa xe vào triển lãm xe mùa thu, bất chợt cảm thấy ấm áp dạt dào. Hai người đón bà ngoại về nhà, Phó Duy Diễn lên mạng tra cứu, trong thẻ được cộng thêm năm mươi vạn.

Dương Quýnh bị tiền đập vào mặt có chút choáng váng, ở bên cạnh nhìn, lại lơ đãng nghía thấy số dư của Phó Duy Diễn, tức thì trợn to mắt -- cậu vẫn cảm thấy Phó Duy Diễn vừa phải trả khoản vay mua phòng, vừa phải dùng tiền lương, mức tiết kiệm gửi ngân hàng hẳn là vô cùng khiêm tốn, cho nên mấy ngày nay vẫn luôn nhịn đau dùng kho bạc nhỏ của chính mình trợ cấp mua đồ đạc trong nhà. Ai ngờ Phó Duy Diễn nói tiền của mình không nhiều... Số tiền này so với khái niệm "không nhiều" của cậu, thật giống như chênh lệch hơi lớn.

Phó Duy Diễn nhìn vẻ mặt của cậu, cũng đã sáng tỏ, không nhịn được đùa cậu: "Ông xã có tiền sao? Có phục không? Còn muốn tạo phản hay không hả?"

Dương Quýnh không sợ cậy quyền thị uy, oán hận nói: "Chờ đó, tương lai em nhất định cũng làm cho anh phục, quỳ xuống đất gọi ông xã."

Phó Duy Diễn vỗ chân cười ha ha.

Dương Quýnh duỗi tay tới chặn miệng hắn, suy nghĩ một chút lại đột nhiên nghĩ thông suốt rồi -- dù sao thù lao đóng phim của mình cũng đã định, qua mấy ngày nữa là có thể nhận được khoản trả trước. Cứ tính toán như thế thì quả thật không nhất thiết phải mua xe trong khoảng trên dưới mười vạn.

Cậu nghĩ tới đây vỗ bàn một cái, hổ báo cáo chồn nói: "Bác sĩ Phó, anh nghe đây!"

Phó Duy Diễn: "Ẩy?"

"Ngày mai ông xã tương lai của anh muốn dự chi trước một khoản tiền để đi mua xe, " Dương Quýnh chống nạnh, oách đến vô cùng: "Phải mua một chiếc ngon lành!"

==================================================

*hổ báo cáo chồn nguyên văn là ác thanh ác khí (恶声恶气) nhé =))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện