“Năm đó ta sinh hạ ngươi, lại không có cách nào mang ngươi đi. Khi đó, nhị phu nhân phủ Thừa tướng vừa vặn sinh hạ nhi tư yểu mệnh, ta cùng với nàng luôn luôn giao hảo cho nên liền đem ngươi phó thác cho nàng. Nào biết, nàng lại là người phúc mỏng như thế, ta chân trước vừa ly khai phủ Thừa tướng, nàng sau lưng đã rời đi,” Nghiêm Như Yên thật mạnh thở dài, ánh mắt mềm mại một lần nữa dừng trên người Tô Nhan: “Là ta có lỗi với ngươi, nếu sớm biết nàng đã buông tay trần thế, vô luận như thế nào ta chắc chắn sẽ tìm ngươi. Tô Nguyên Tu tuy không phải cha ruột ngươi, nhưng mấy năm nay cũng có công nuôi nấng không ít thì nhiều, ân tình này ngươi chớ có quên.”

Tô Nhan cười, khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn có vẻ phá lệ quyến rũ, sau đó y ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Như Yên: “Chuyện quá khứ đã qua cứ xem như một hồi mộng. Hôm nay ta coi như người chưa đến đây, về sau cũng đừng nhắc lại, còn hoàng cung thì chúng ta nhất định phải trở về. Ta vẫn luôn niệm ân tình của ông ấy, cho nên nếu không vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không nói đến. Huống chi, Âu Dương Lam không phải người mặc kẻ khác xâu xé, ta cũng không phải.” Con ngươi Tô Nhan nháy mắt bị lăng lợi quang mang bao trùm, những cái đó như lưỡi dao lăng lợi quang mang khiến cho Nghiêm Như Yên không khỏi thất thần, nghĩ thầm đứa nhỏ này cho người ta cảm giác nội liễm trầm ổn như thế, nhìn không giống như là một hài tử chỉ mới mười ba tuổi.

Thấy Tô Nhan vẻ mặt kiên quyết, Nghiêm Như Yên biết rõ nàng đã không còn phần thắng, chỉ khe khẽ thở dài, móc ra một vật từ trong lòng ngực đưa cho Tô Nhan: “Ngươi không chịu tha thứ cho ta cũng không sao, thứ này ngươi lấy đi, tương lai chắc chắn có chỗ hữu dụng.”

Tô Nhan không cự tuyệt nữa, thoải mái hào phóng nhận lấy. Nghiêm Như Yên từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi đi đến bên người Tô Nhan, hơi hơi cúi đầu, cái trán chạm chạm tóc của y, một cổ hương thơm ấm áp đặc trưng của nữ tử đột nhiên ùa tới, cảm giác mềm mại dịu dàng như thế làm Tô Nhan khẽ giật mình. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cảm giác ấm áp cảm giác kia đã vụt mất. Nghiêm Như Yên nỗ lực kìm lại nước mắt, đứng dậy, lại cười nói: “Tiểu Nhan Tiểu Nhan, nương vẫn luôn nhớ kỹ ngươi đấy.”

Dứt lời, như sợ hãi Tô Nhan sẽ trả lời, nàng bước nhanh chạy ra khỏi cửa.

Cửa rộng mở giương miệng há hốc mồm, gió đêm mát mẻ cứ như vậy thổi thẳng vào phòng, thổi trúng Tô Nhan làm đôi mắt y thấy chút đau đớn.

Túi gấm màu trắng trong tay bị y gắt gao nắm lấy, mang theo cỗ lực đạo mạnh mẽ ngay cả chính mình cũng không phát hiện.

Thời điểm Âu Dương Lam trở về, Tô Nhan vẫn còn ngồi cạnh bàn, biểu tình nhàn nhạt, ánh mắt có chút hoang mang.

“Tại sao còn chưa ngủ?” Thẳng đến lúc thanh âm Âu Dương Lam truyền đến, Tô Nhan mới phục hồi tinh thần lại, càng nắm chặt đồ vật trong tay hơn. Âu Dương Lam chỉ làm như không phát hiện, đi qua đem người đỡ đến trên giường nằm xuống, nương theo ánh đèn dầu có chút ảm đạm trong phòng, cười cười: “Thân thể thoải mái chút chưa hả?”

Tô Nhan gật gật đầu, đột nhiên kéo tay hắn lại: “Âu Dương Lam, ta……”

“Hư!”Ngón tay thon dài đè trên môi Tô Nhan, làm một động tác im lặng, sau đó chậm rãi cúi xuống, đem thân thể mềm mại ôm vào lòng: “Những vì sao đều ngủ hết rồi, chúng ta cũng ngủ đi.” Dứt lời liền lên giường, để nguyên y phục nằm xuống cạnh Tô Nhan. Tô Nhan nghiêng đầu qua nhìn, liền thấy trong đôi mắt hắc ám to lớn kia toàn là ôn nhu như lửa đỏ, cảm giác thật lâu trước kia đã chờ ở đó, chỉ đợi lần này y lơ đãng thoáng nhìn.

Tô Nhan càng nắm chặt tay hắn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta hồi kinh đi.”

Âu Dương Lam gật đầu, duỗi tay đem thân mình kia kéo lại vào trong ngực, thanh âm từ trên đầu nhẹ nhàng truyền đến: “Kỳ thật, vô luận ngươi đi đâu ta đều sẽ đi theo.”

Thân thể Tô Nhan chấn động, sau lưng đột nhiên nhiều ra một bàn tay, bàn tay kia mang theo từng chút từng chút ôn nhu vuốt ve tấm lưng cứng đờ của y, nhu hòa nói: “Ngủ đi.” Kèm theo đó là nụ hôn ôn nhu chúc ngủ ngon nhẹ nhàng dừng giữa trán, mang theo chút xúc cảm ướt át.

Một ngày mới bắt đầu, Âu Dương Lam còn chưa ngủ dậy.

Tô Nhan nhìn sắc trời sáng rõ ngoài cửa sổ, không nhịn được cười ra tiếng, hiếm khi thấy được cảnh Âu Dương Lam lười biếng ngủ nướng. Tô Nhan cũng không vội đứng dậy, chỉ thật cẩn thận nghiêng nghiêng người, vươn một bàn tay qua giày vò gương mặt ngủ tới mù quáng của hắn, sờ sờ nơi này một chút, xoa xoa chỗ kia một cái, chỉ là động tác Tô Nhan có phần mềm mại như bên dưới là trân phẩm vô giá, cẩn thận hết mực.

Âu Dương Lam sở hữu một gương mặt có thể khiến phàm là nữ nhân đều sẽ thét chói tai, giữa mày khảm ngạo khí cùng cao quý, loại khí chất này trời sinh đã có sẵn không cần cố tình kiến tạo cũng không cần cố tình bắt chước, tự nhiên như vậy từ trên người hắn phát ra, làm người ta không cách nào dời mắt.

Một khuôn mặt như vậy, một thân phận như vậy, ông trời quả thật là quá bất công.

Đang mải mê nghĩ ngợi lung tung, tay đột nhiên bị cầm lấy, người nào đó nguyên bản đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, phong hoa vô tận trong đôi mắt kia thoáng chốc tiến vào đôi mắt Tô Nhan, làm y khẽ há miệng, trong nội tâm bùng lên một trận nhu tình khó có thể ức chế.

Vì thế Âu Dương Lam liền nhân cơ hội này hôn xuống một hơi sâu, môi răng giao triền, khó có thể kìm chế.

Đợi đến lúc thân thể chặt chẽ dán sát rốt cuộc kéo ra được chút khoảng cách, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa: “Âu Dương công tử, Tô công tử, chủ tử bảo nô tỳ tới thỉnh hai vị xuống lầu dùng bữa.”

Tô Nhan cảm thấy có chút quẫn bách, dựa vào tình thế hiện tại, toàn bộ sơn trang đều biết mình cùng Âu Dương Lam có vấn đề rồi, chỉ nghe người bên cạnh không mặn không nhạt nói: “Được, chúng ta lập tức đi qua.”

Người ngoài cửa đáp ứng đi rồi, gian phòng lập tức lại an tĩnh lại.

Âu Dương Lam trở mình, đè trên người y, thanh âm ái muội trầm thấp: “Tô Nhan, thái y nói buổi sáng nên làm chút vận động mới tốt.”

Lời này nói thật sự bình thường bất quá, phối hợp với người nào đó ở trên người mình nơi nơi đốt lửa móng vuốt cào loạn khắp nơi đã không còn sót lại chút bình thường nào. Tô Nhan bất đắc dĩ cười, câu lấy cổ người bên trên, rướn người hôn lên môi hắn.

Trong phòng rất nhanh liền vang lên những thanh âm làm người mặt đỏ tim đập, kết hợp với tiếng nam nhân thở gấp, khiến cho dương quang ngoài cửa sổ đều e lệ dấu đi.

Chờ đến khi Âu Dương Lam cùng Tô Nhan xuống lầu ăn sáng đã là giữa trưa, Âu Dương Uyên ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế cũ kỹ ở sảnh ngoài, nhìn hai người bọn họ xuất hiện, trên mặt lập tức hiện ra một vòng tươi cười khoái trá: “Tô Nhan, ngươi thật là càng thêm mỹ lệ.”

Tô Nhan khóe miệng co rút, thông minh không trả lời.

Vì thế Âu Dương Uyên lại đem tầm mắt xả đến trên người Âu Dương Lam: “Tiểu Lục nhà chúng ta cũng càng thêm anh tuấn a, làm sao bây giờ, nhất định là muốn từ biệt, cảm giác hảo luyến tiếc a~. Ngươi nói đúng không, Cẩn Sâm?”

Lý Cẩn Sâm ngồi cạnh hắn nghe vậy cũng không trả lời, chỉ là đôi mắt nhìn Tô Nhan, như muốn đem y nhìn ra một cái động lớn.

Đại sảnh trong nháy mắt trầm mặc xuống, Âu Dương Uyên thực không quen với loại trầm mặc này, vì thế nhanh chóng khụ một tiếng, tiếp tục nói: “Các ngươi chừng nào hồi kinh?”

“Ngày mai.” Âu Dương Lam ngắn gọn trả lời.

Âu Dương Uyên nhướng mày, Lý Cẩn Sâm thì không dấu vết nhíu nhíu mày, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Cữu cữu cùng mợ sáng hôm nay đã xuống núi rồi.”

Tô Nhan trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là đột nhiên quay đầu qua Âu Dương Lam, nói: “Ta đói bụng.”

Vì thế Âu Dương Lam liền lôi kéo y vội vàng đi tới nhà ăn, thẳng đến thân ảnh hai người biến mất cuối hành lang gấp khúc Âu Dương Uyên mới oán trách nhìn thoáng qua Lý Cẩn Sâm: “Ánh mắt vừa rồi của ngươi cũng không sợ đem Tô Nhan dọa chết.”

Lý Cẩn Sâm thu hồi tầm mắt: “Nếu Tô Nhan chịu cùng mợ trởi lại Giang Nam, có thể ít đi rất nhiều phiền toái.”

Âu Dương Uyên cười: “Đệ đệ này của ta cũng sẽ không cảm thấy y là thứ phiền toái.”

Nghe vậy, Lý Cẩn Sâm lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta chỉ chính là Tô Nguyên Tu.”

Âu Dương Uyên thu lại bộ dáng tươi cười, lông mày kết lại thành một chum: “Cái này đích xác có điểm không dễ làm, rốt cuộc Tô Nguyên Tu nuôi dưỡng y nhiều năm như vậy, cho dù đối với y không tốt cỡ nào, ít nhất cũng áo cơm vô ưu. Nếu đến lúc đó, Hoàng Thượng muốn xử lý ông ta thì Tô Nhan sẽ nghĩ như thế nào. Nếu Tô Nhan muốn bảo vệ ông ta, cái tên đệ đệ ngốc của ta nhất định sẽ ra mặt,” nói tới đây, ngữ khí hắn chuyển đổi, trở về bộ dáng tên vô lại không đứng đắn: “Ai da, cuộc sống này thật là không có cách nào trôi qua!”

Lý Cẩn Sâm yêu nhất là bộ dáng khoa trương này của hắn, không khỏi cong cong môi, đi qua đem người kéo vào trong lòng ngực, nghiêng đầu hôn mạnh xuống.

Bởi vì ngày mai phải về kinh, ngày hôm nay Tô Nhan mới đặc biệt bận rộn.

Thứ nhất là muốn thuyết phục Tứ ca trước mang Tạ Nhiễm đi Giang Nam lần cuối, thứ hai là muốn cùng Vệ Tử Thu từ biệt.

Cùng thuyết phục Tứ ca và Tạ Nhiễm, thì cùng Vệ Tử Thu từ biệt liền có vẻ đặc biệt khó khăn hơn, nguyên nhân đương nhiên là Tiêu Tuyệt.

Tiêu Tuyệt là do y mang đến, tuy không phải tự mình mang đến, cũng cùng y thoát không được can hệ. Cho nên khi Vệ Tử Thu không cẩn thận biết được chuyện này liền đùng đùng nổi bão kéo giông, tuyên bố Tô Nhan phải rời đi nếu không dắt Tiêu Tuyệt theo thì cả đời cũng đừng hòng tìm được hắn. Nhưng cố tình Tiêu Tuyệt lại là một khối kẹo mạch nha, tìm được Vệ Tử Thu rồi thì dính tới không thể dính hơn được nữa.

Tô Nhan kẹp ở giữa hai người, cực kỳ khó xử.

“Ngày mai phải đi hả?” Vệ Tử Thu nhìn qua tâm tình rất tốt, mi mắt cong cong, gương mặt đẹp đến không giống người khiến cho Tô Nhan nhìn đến kinh tâm động phách.

Tô Nhan gật gật đầu: “Trong khoảng thời gian này làm phiền, Vệ tiên sinh có rảnh tới kinh thành, nhất định phải để ta làm tròn trách nhiệm gia chủ.”

Vệ Tử Thu khoát tay, không khách khí giội một xô nước lạnh: “Ta ở Thục trung vô cùng khoái hoạt, chạy tới kinh thành rách nát kia chịu giày vò làm chi!” Tô Nhan cũng không tức giận, vẫn là cười cười: “Như thế rất tốt, ta cũng sợ kinh thành này quá nhỏ không chứa nổi vị tôn đại Phật như Vệ tiên sinh đây.”

“Hắc ôi!!! Chẳng lẽ cơm ở sơn trang của ta là thiên hạ đệ nhất a? Tô Nhan ngươi mới ở chỗ này ăn mấy ngày, công phu ngoài miệng lại tăng đến đột phá ha ha.”

Tô Nhan liền cười cười: “Vệ tiên sinh quá khen.”

Vệ Tử Thu bị y làm nghẹn họng, méo miệng không đáp lại. Một lát sau như là đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng gì, đối Tô Nhan nói: “Ngày mai đi nhớ đem Tiêu Tuyệt theo.”

Trong lòng lộp bộp nhảy dựng, Tô Nhan liền biết Vệ Tử Thu vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này.

Còn chưa kịp trả lời, đã thấy Tiêu Tuyệt từ ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt kiên định nói: “Ta muốn ở nơi này.”

Vệ Tử Thu chán ghét liếc hắn một cái: “Ta nói, Tô Nhan đi ngươi cũng phải đi luôn.”

“Kinh thành lại không có ngươi, ta trở về làm gì?” Tiêu Tuyệt đi đến bên người Vệ Tử Thu, nói tới đúng lý hợp tình: “Còn nữa, Tử Thu một người trên núi nhiều tịch mịch, có ta ở đây, có thể thay ngươi giải buồn, đặc biệt là buổi tối.”

Lời này thật sự quá không biết xấu hổ, Tô Nhan thấy mặt Vệ Tử Thu biến thành màu gan heo, vì thế thức thời lui ra ngoài, đem không gian để lại cho bọn họ.

Dù sao Tô Nhan cũng không có ý đinh quản hai kẻ biệt nữu này, kệ bọn họ muốn chết muốn sống, bọn họ để y đi là được rồi.

Tô Dật vẫn luôn không đồng ý đề nghị mang theo Tạ Nhiễm đi Giang Nam trước. Trong lòng hắn Tô Nhan vẫn là một tiểu hài tử, bả vai gầy yếu nào chịu được huyết vũ tinh phong do tranh đấu ngôi vị hoàng đế mang tới? Nói cái gì cũng muốn mang Tô Nhan cùng đi, Tô Nhan lại nói với hắn: “Sau này chúng ta còn định dựng trại đóng quân bên ngoài kinh thành, nếu ngươi không đi Giang Nam phát triển sinh ý trước, kiếm nhiều tiền một chút, về sau chúng ta lấy cái gì mà xài?”

Vì thế thành công đem Tô Dật ngậm miệng lại.

Tạ Nhiễm cũng không đồng ý, nhưng có Âu Dương Lam xuất mã liền thuận lợi vùi dập ý tưởng này của hắn.

Tô Nhan còn đáp ứng Tô Dật, hồi kinh phải lập tức đem Hiếu Tinh và Tam nương đi Giang Nam, bảo đảm các nàng có thể bình an không có việc gì. Phải đảm bảo vài lần như thế, Tô Dật mới hoàn toàn yên lòng, đồng ý cùng Tạ Nhiễm đi về Giang Nam.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện