Âu Dương Lam bên cạnh đã đứng dậy, Tô Nhan liền đem suy nghĩ đã chạy quá xa của mình trở về, cũng đứng lên cùng hắn, liền thấy Tiếu Dụ và Âu Dương Phong cách đó không xa.

Tiếu Dụ vẫn là một bộ dáng vô tâm vô phế, đứng cạnh hắn là Âu Dương Phong vẻ mặt tái nhợt, chỉ có cặp con ngươi màu đen sáng ngời, là một đôi mắt không có một tia tạp chất, thuần tịnh. Đôi mắt này đã rất nhiều năm sau Tô Nhan cũng thể tìm được một đôi mắt giống như vậy, ở trong hoàng cung này, đôi mắt như vậy cơ hồ đã bị diệt sạch.

Cho nên Tô Nhan đối Âu Dương Phong kỳ thật là tâm tồn thương tiếc.

Tiếu Dụ sau khi chết vào năm thứ ba, Âu Dương Phong vốn do thân thể suy yếu mà chết, khi hắn chết năm ấy mới mười chín tuổi.

“Lục ca.” Một đạo thanh âm tế nhuyễn từ đối diện truyền đến, Tô Nhan lấy lại tinh thần thấy Âu Dương Phong tái nhợt ở trước mặt.

Âu Dương Lam cũng không nhiệt tình, chỉ khẽ ừ một tiếng, không nói nữa.

“Tham kiến Lục hoàng tử.” Tiếu Dụ cung kính hành lễ, chờ đến buổi học kết thúc, cặp mắt to kia liền nhìn chằm chằm Tô Nhan, ánh mắt kia Tô Nhan quen thuộc vạn phần bất quá không khỏi cười cười, đứng trước mặt Âu Dương Phong cúi mình: “Tô Nhan tham kiến Thất hoàng tử.”

Âu Dương Phong ôn hòa cười, thanh âm tinh tế, lộ ra một cổ mềm mại: “Ta thường nghe tiểu Dụ nhắc tới ngươi, hắn nói ngươi là bằng hữu tốt nhất của hắn.”

Tô Nhan nghe vậy thì mỉm cười, không che không dấu đáp: “Đúng vậy.”

“Có rảnh thì đến chỗ ta chơi, đỡ cho tiểu Dụ cảm thấy nhàm chán.”

“Vâng.”

Tiếu Dụ lại không tự chủ được bĩu môi: “Ai nói nhàm chán chứ.” Sau đó liền rước lấy tiếng cười khẽ của Âu Dương Phong.

Hắn thật sự là một nhược mỹ nhân chọc người yêu thương, trên thân mình suy nhược kia là gương mặt thường xuyên không thấy huyết sắc, luôn làm người ta nổi lên thương tiếc từ đáy lòng. Lại bởi vì tính tình không thích tranh đoạt, nếu là thân nữ nhi, không biết có bao nhiêu người muốn cưới hắn làm vợ. Đáng tiếc, cố tình lại là nam tử, còn sinh ra tại nhà đế vương tranh đấu gay gắt không ngừng này. Có lẽ vận mệnh của hắn sớm đã chú định, có thể sống đến mười chín tuổi, hiện giờ ngẫm lại, xem như phúc khí của hắn đã lớn lao lắm rồi.

“Lục ca, tiểu Dụ nhiều ngày không thấy Tô Nhan, sợ là có nhiều lời muốn nói với hắn, có thể cho ta mượn Tô Nhan một chút không?” Âu Dương Phong nhận được ánh mắt Tiếu Dụ, khẽ khụ một tiếng, chậm rãi nói.

Âu Dương Lam nhíu nhíu mày, đôi mắt ở trên người Tiếu Dụ bắn phá một phen, như là đánh giá mức độ tin cậy của người này.

Sau đó mới gần như không thể thấy mà gật gật đầu, ngược lại đối Tô Nhan nói: “Ta đi qua chỗ Nhị ca, xong việc tới đó tìm ta.” Thấy Tô Nhan gật đầu, hắn liền không chút do dự xoay người rời đi, bóng dáng kia như vừa đi vừa chạy, thấy thế nào đều là gấp gáp không chờ nổi.

Âu Dương Lam vừa đi, Tiếu Dụ liền giống một con khỉ vui sướng mà nhào tới, Tô Nhan tiếp được hắn, có chút xấu hổ, Âu Dương Phong vẫn còn ở đây, Tiếu Dụ cũng quá tùy tiện đi.

Phảng phất tiếp thu ý nghĩ trong mắt Tô Nhan, Tiếu Dụ cười nói: “A Phong sẽ không để ý.”

A Phong? Tô Nhan nghe Tiếu Dụ xưng hô như thế với Thất hoàng tử liền có chút kinh ngạc.

Tiếu Dụ mới tiến cung chưa được bao lâu, thế nhưng cùng Âu Dương Phong hảo hảo như thế, tốc độ này không khỏi quá nhanh.

Âu Dương Phong đứng ở một bên, trên mặt trước sau mang theo ôn nhu tươi cười, trong ánh mắt lại có chút ưu sầu không quá rõ ràng. Tô Nhan lại nhìn lên, đã thấy lại một mảnh thoải mái trong mắt Thất hoàng tử này, phảng phất thứ vừa mới thấy chỉ là mây bay ở chân trời.

“A Tô, ngươi ở phủ Lục hoàng tử đó có quen không? Hắn có khi dễ ngươi không?” Sau khi kích động qua đi, Tiếu Dụ lập tức giữ chặt hỏi han, Tô Nhan bất đắc dĩ cười: “Lục hoàng tử sao có thể khi dễ ta.”

Tiếu Dụ rõ ràng không tin, chu môi: “Tất cả mọi người nói Lục hoàng tử rất khó thân cận, ngày thường cũng không cười, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.”

“Hắn đối xử với người khác rất tốt.” Tô Nhan nhẹ giọng nói, trước khi Tiếu Dụ muốn mở miệng mà nhanh chóng đổi đề tài: “Ngươi cùng Thất hoàng tử ở chung thế nào?”

Nghe vậy, Tiếu Dụ ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái thân ảnh cách đó không xa đang đứng trong đình hóng gió uống trà, là Âu Dương Phong, chậm rãi nói: “Hắn là người tốt, thiện lương lại ôn nhu, chỉ là thân mình quá yếu, cứ hai ba ngày lại sinh bệnh, thật khiến người ta lo lắng.”

Tô Nhan hơi nhấp môi, khi vừa nói đến Âu Dương Phong, trong mắt Tiếu Dụ chợt lóe qua thần sắc làm Tô Nhan trong lòng cả kinh, trên mặt lại vẫn là bộ dáng bình thường, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi ở Duẫn Phong Cung?” Duẫn Phong Cung nghĩa như tên, đó là cung điện hiện giờ của Âu Dương Phong, mẫu thân hắn sinh thời cũng cư trú tại đó. Phảng phất như những nữ nhân sống trong cung đều không thể sống thọ, mẫu thân Âu Dương Phong sinh hạ hắn không bao lâu cũng qua đời.

“Ân, sau khi ta tiến cung còn chưa có về nhà.”

Tô Nhan nhẹ nhàng cầm tay Tiếu Dụ: “Còn nhớ rõ lần trước ở cửa cung ta nói với ngươi những gì không?”

“Nhớ rõ.”

“Nếu muốn chạy, tùy thời tới tìm ta.”

Tiếu Dụ giương mắt nhìn Tô Nhan, trong mắt là kiên quyết không do dự: “A Tô, ta không muốn đi, ta cảm thấy Thất hoàng tử quá nhu nhược, hắn cần có người bảo hộ.”

Tô Nhan bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Tiếu Dụ, ngươi có biết chính mình đang làm cái gì hay không?”

“Ta biết.” Tiếu Dụ nói xong lại nhìn qua đình hóng gió nơi đó có một mạt nhàn nhạt thân ảnh, trên mặt tràn đầy thâm tình. Tô Nhan nhìn hắn, phảng phất thấy kiếp trước Tiếu Dụ nằm giữa vũng máu, đôi mắt hắn mở to, cho dù đã chết đi, kia trong mắt là vô pháp tin tưởng vẫn cứ khắc sâu vào lòng Tô Nhan. Cái hoàng cung này tựa như một cái lò sát sinh, cuối cùng quyền quyết định đều nằm trong tay Âu Dương Quân.

Hắn quyết định trò chơi khi nào bắt đầu, quân cờ khi nào tử vong.

Bọn họ tất cả đều là quân cờ, có rất nhiều cờ trắng, có rất nhiều cờ đen.

Điểm tương đồng duy nhất chính là, bọn họ đều phải chết, bất quá chỉ là sớm muộn mà thôi.

Cáo biệt Tiếu Dụ, Tô Nhan liền hướng cung điện Nhị hoàng tử Âu Dương Vân mà đi. Âu Dương Vân sống tại địa phương tên là Thanh Nhân Cung, đại biểu cho Âu Dương Quân đối hắn tối cao mong đợi, hại chết hắn cũng đúng là tối cao chờ đợi, bay càng cao rơi xuống càng nặng. Tuy rằng có đôi khi, mọi người thường không biết chính mình đang ở đám mây trên cao đó.

Tô Nhan quen cửa quen nẻo chọn một con đường gần nhất mà đi, trong hồ bên cạnh đã không còn dấu vết băng tuyết, một hồ đầy nước theo gió phất phới, ánh sáng mặt trời chiếu ở mặt trên phát ra lân lân quang mang. Tô Nhan không khỏi dừng lại bước chân, chuyên chú nhìn hồ nước trước mắt, dương liễu thấp rũ xuống, cành liễu ôn nhu hoàn toàn đi vào trong nước, theo nước gợn một chút một chút lay động lên.

Tô Nhan nhìn quá nhập thần, bị ngoại lực nhẹ nhàng đẩy một cái, thân thể liền không chịu khống chế hướng trong hồ rơi xuống.

Bọt nước kinh bay đôi uyên ương khanh khanh ta ta cách đó không xa, cũng phá hủy cảnh đẹp như họa này.

Nước trong hồ mang theo mùi tanh, từ thất khiếu tràn vào trong thân thể Tô Nhan. Quần áo dày trên người giờ trở thành gánh nặng, kéo Tô Nhan nhanh chóng chìm sâu. Mùa đông tuy đã qua đi, nước trong hồ vẫn mang theo hàn ý khắc cốt lập tức chiếm cứ khắp người, đôi tay gian nan giãy giụa trở nên bé nhỏ không đáng kể, tựa hồ nghe thấy bên hồ có người ở kêu: “Rơi xuống nước rồi! Tô Lục công tử rơi xuống nước rồi!”

Thanh âm kia lại vì cách một tầng nước, mơ hồ thật sự.

Tô Nhan cảm giác hô hấp càng ngày càng khó khăn, mỗi bộ vị trên thân thể giống như đều kết thành băng, vô pháp nhúc nhích, bị rất nhiều nước ở đáy hồ ép đến khó thở. Nhưng Tô Nhan vẫn nỗ lực mở hai mắt, chiếu vào đồng tử chính là màu xanh biển của nước pha trộn cùng màu trời.

Ý thức dần dần thoát ly thân thể, đối với hết thảy phát sinh này Tô Nhan đều bất lực, trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Âu Dương Lam, gần như vậy, lại xa như vậy.

Rốt cuộc, đành chậm rãi nhắm mắt lại, hô hấp mỏng manh giống như cánh ve chỉ nhẹ nhàng một chút liền biến mất vô ảnh, tóc đen dài như mực giống như thủy thảo lung lay ở trong hồ, mang theo từng trận sóng gợn rất nhỏ.

Âu Dương Lam đang trong Thanh Nhân Cung cùng Âu Dương Vân nói chuyện, đột nhiên thấy một thị vệ vội vàng vọt vào trong, trên mặt một mảnh nôn nóng: “Khởi bẩm Nhị hoàng tử, Lục hoàng tử, Tô gia Lục công tử đã rơi xuống hồ Uyên Ương rồi.”

Nghe vậy, Âu Dương Lam hoắc mắt từ ghế trên đứng lên, sắc mặt trong thoáng chốc trở nên âm trầm không chừng, một câu cũng chưa nói, liền xông ra ngoài.

Âu Dương Vân nhìn bóng dáng hắn biến mất, sau đó mới hỏi thị vệ đang quỳ trên mặt đất: “Hiện tại Tô Lục công tử đang ở đâu?”

“Còn nằm bên hồ.”

“Hoang đường! Trời giá rét này vì sao không đem người an trí ở trong phòng?”

Thị vệ kia hình như có chút khó xử, do dự một chút nói: “Vương Quý Phi không cho, nàng nói Tô Lục công tử…… Tô Lục công tử đã chết.”

Âu Dương Vân sửng sốt, sau đó đứng dậy hướng phía thân ảnh Âu Dương Lam biến mất mà đi.

Thời điểm Âu Dương Lam đuổi tới, bên hồ Uyên Ương sớm đã vây đầy người, trong ba tầng ngoài ba tầng. Có người thấy hắn, lập tức run rẩy quỳ xuống thỉnh an, chờ đến tất cả mọi người quỳ xuống, Âu Dương Lam mới thấy được người nằm trên mặt đất, vẻ mặt tái nhợt hai mắt nhắm nghiền, Tô Nhan.

Bờ môi Tô Nhan đã mang màu tím, trên mặt là một loại tái nhợt gần như tử vong, đầu tóc ướt át nị ở trên má, làm người ta có ảo giác Tô Nhan đã mất đi hơi thở. Quần áo trên người cũng ướt đẫm toàn bộ, xung quanh thân mình đã chảy ra rất nhiều nước. Cao ngạo mỹ lệ Vương Quý Phi được cung nữ đỡ, vẻ mặt chán ghét đứng ở một bên, tay ngọc nhỏ dài che lại cái mũi tựa gặp được một thi thể đã bị hư nát mà phát mùi thối rữa. Thấy Âu Dương Lam từ đám người bên ngoài đi tới, vội cười nói: “Lục hoàng tử hôm nay sao rảnh tiến cung vậy a? Không biết thân thể khỏi hẳn chưa?”

Âu Dương Lam lại giống không nghe thấy nàng quan tâm, một đôi mắt định trên người Tô Nhan nằm trên mặt đất mặt xám như tro tàn, sau đó cong lưng đem người bế lên.

Vương Quý Phi xưa nay được sủng ái, tự nhiên chưa chịu qua dạng đối đãi này, tuy biết rõ Âu Dương Lam trước nay làm theo ý mình, nhưng đối xử với nàng trước mặt hạ nhân như vậy lại khiến nàng cảm thấy quá mức mất mặt, khó mà nuốt trôi. Nàng không khỏi trừng to đôi mắt hạnh, thanh âm lại mang theo vài phần mềm mại: “Tô gia Lục tử thấy bổn cung tại Uyên Ương bên hồ này, liền tiến đến gần, cũng không biết bổn cung nói câu nào đắc tội hắn. Thế nhưng thình lình muốn đem bổn cung đẩy xuống hồ. Cũng may Cao Sa nhanh tay lẹ mắt ngăn trở, kết quả Tô công tử chính mình không cẩn thận trượt chân một cái rớt xuống hồ. Cao Sa tuy võ công cao cường, nhưng từ nhỏ sợ nước mới cuống quít đi tìm thị vệ lại đây, nào biết Tô Lục công tử đã khí tuyệt bỏ mình.”

Nàng nói tới thật tiếc hận, còn ép ra vài giọt nước mắt rớt xuống. Âu Dương Lam nghe nàng dài dòng đã là cực hạn, cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, sắc mặt tuy không có chút máu, hơi thở lại mỏng manh, Âu Dương Lam đem bàn tay đỡ ở trên lưng Tô Nhan, âm thầm thi triển nội lực, một bên trầm giọng nói: “Ngô Tranh!”

“Có nô tài.” Một trung niên nam tử bình phàm liền từ trong đám người đi ra, thấp giọng đáp.

“Đem Ngọc Lan Cung thu dọn nhanh chóng, sai người đi Phượng Dương khách điếm đem Tiêu Tuyệt mời đến, nói với hắn Tô Nhan mệnh nguy.” Âu Dương Lam sắc mặt trầm tĩnh, mặt mày chua ngoa, thanh âm đều tựa lộ ra kiên định vô pháp phản bác, Ngô Tranh vội đáp ứng rời đi.

Âu Dương Lam ôm Tô Nhan trong ngực đang chuẩn bị đi, lại bị Vương Quý Phi một tay ngăn lại, nàng ăn mặc y phục màu đỏ rực, vạt áo to rộng mềm mại theo bước chân mà đung đưa, nhìn qua giống như nhân ngư, mỹ lệ mê người. Giờ phút này trên gương mặt mỹ lệ kia vì mang theo phẫn nộ mà trở nên có chút vặn vẹo: “Tô Lục công tử đã chết, không cần phá hỏng vận thế hoàng gia. Lục hoàng tử hẳn là đem hắn lập tức mang ra cung đi an táng mới đúng. Nếu Hoàng Thượng biết Lục hoàng tử định đem một người chết mang vào Ngọc Lan Cung, sợ là long nhan giận dữ.”

Nghe vậy, Âu Dương Lam đột nhiên câu môi cười, kia tươi cười lạnh lẽo như kiếm, giống như có thể cắt vỡ hết thảy mọi thứ, làm người thấy rét run. Sau đó, mọi người liền nghe thấy kia một thanh âm từ tính không nhanh không chậm truyền đến: “Thiên hạ Âu Dương gia này khi nào đến phiên một phi tử như ngươi nói chuyện. Nếu ngươi an tâm làm Quý phi của ngươi, chúng ta liền có thể tường an không có việc gì. Nếu ngươi thích gà chó không yên, như vậy, bổn hoàng tử tùy thời phụng bồi.” Vương Quý Phi trong mắt xẹt qua một tia hoảng sợ, trên mặt nháy mắt một mảnh tái nhợt, ngay cả trên sang quý phấn trên mặt đều không thể che khuất biểu tình thất sắc kinh hoàng của nàng.

Âu Dương Lam liếc nhìn nàng một cái cũng không muốn, ôm Tô Nhan đi phía trước. Lúc bước qua bên người nàng, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy nói: “Hôm nay có việc, chờ Tô Nhan hảo lúc sau bổn hoàng tử lại chậm rãi cùng ngươi tính.”

Thanh âm kia nghe rét lạnh đến cực điểm, liền giống như ngâm hầm băng làm choVương Quý Phi không tự chủ được run rẩy.

Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, thân ảnh Lục hoàng tử sớm đã biến mất không thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện