Ba ngày sau, Nhiễm Mặc Phong thu doanh quay về Thú Thành. Đổi nơi đóng quân là một chuyện không phải nhất thời nửa khắc là có thể làm xong, tuy Nhiễm Mục Lân ước gì có thể mỗi giây mỗi phúc đều ở cùng một chỗ với con, nhưng hắn còn có việc trong người, sau khi cùng con quay về Thú Thành thì phải đi Nhân Xương một chuyến. Lần này đổi nơi đóng quân, Hoắc Bang, Triệu Hiền, Vương Trí Chi và Mạch Khiêm làm bốn thủ tướng quân, phụ trách phòng thủ ở đông tây nam bắc; Xa Kim Hoàn tay cầm hai mươi vạn binh sĩ cùng Phan Việt tay cầm mười vạn Cấm quân phụ trách phòng thủ kinh thành; Nhiễm Mục Lân làm Uy Vũ Đại tướng quân phụ trách chỉ huy toàn cục.
Thánh chỉ vừa ban ra, các đại thần trong triều đều hiểu rõ – trăm vạn đại quân của Bắc Uyên đều nắm trong tay Nhiễm Mục Lân, mặc kệ là tứ đại tướng quân ở biên quan, hay là Xa Kim Hoàn cùng Phan Việt ở kinh thành, toàn bộ đều là dưới trướng của Nhiễm Mục Lân đi ra, mà Lưu Bản Hãn nguyên bản phụ trách phòng thủ ở phía tây, thì bị gọi về kinh thành, chuyện rõ như ban ngày. Nếu Nhiễm Mục Lân muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, Bắc Uyên chính là hắn làm chủ.
Trên đường trở về, Nhiễm Mặc Phong nói cho phụ vương biết nó nhặt được một đứa bé tên là Vũ Văn Cát. Nhiễm Mục Lân cũng không có đặt ở trong lòng, trong mắt hắn Vũ Văn Cát cũng giống như mấy con mèo con Tảng Đá, Nhánh Cây kia mà thôi.
Trên đường đi không chút trì hoãn, cuối cùng sau 6 ngày đường, Nhiễm Mặc Phong cùng phụ vương đã về tới Thú Thành, ra khỏi thành nghênh đón bọn họ gồm có Khấu Tuyên, Đạm Thạch, Lục U, Điển Xương Bình cùng Xích Đan – được phái trở về trước truyền tin, còn Ứng Diên bởi vì chân có tật, bên ngoài lại rất lạnh, nên không có đi ra. Vừa nhìn thấy Lục U, Nhiễm Mục Lân liền nhìn chằm chằm vào gã.
Trở lại Thú Thành, Nhiễm Mặc Phong cảm thấy như vừa trở lại nhà của mình, không có nhiều quy củ gò bó. Một đám người vây quanh một cái bàn tròn lớn mà ăn mì nóng hầm hập, sau đó Nhiễm Mặc Phong đi hầu hạ Tướng Quân, còn Nhiễm Mục Lân thì ở tại trong phòng nghe Khấu Tuyên bẩm tấu.
“Khấu Tuyên, Lục U kia lai lịch thế nào?” Bàn xong chính sự, Nhiễm Mục Lân hỏi.
“Hắn đói xĩu ở trên đường, Tiểu Phong cứu hắn. Hắn nói hắn không có nơi để đi, Tiểu Phong liền mang hắn theo. Lời nói cử chỉ của hắn hơn người, nhưng hai năm này hắn chưa từng nói muốn đi khỏi, thuộc hạ nói bóng nói gió vài lần, nhưng không hỏi ra được cái gì. Tiểu Phong nói không cần để ý hắn, bất quá thuộc hạ vẫn phái người chú ý tới hắn. Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra cái gì khả nghi.”
Khấu Tuyên là một người vô cùng thận trọng, Điển Xương Bình là người quyết đoán, từng đi theo Mạch Khiêm vào sinh ra tử, kinh nghiệm phong phú, cho nên Nhiễm Mặc Phong thực yên tâm đem Thú Thành giao cho hai người này, rồi một mình “trộm” bỏ đi. Khi Điển Xương Bình bị phái làm phó tướng cho Nhiễm Mặc Phong, gã cực kỳ ủy khuất cùng bất mãn, nhưng sau hai năm đi theo Nhiễm Mặc Phong, gã đã hoàn toàn thay đổi, một chút bất mãn cũng không có.
“Vương gia, đứa nhỏ mà Tiểu Phong sai quỷ quân đưa về kia vẫn chưa tra ra lai lịch của nó, sau khi đứa nhỏ đến đây vẫn cứ khóc mãi, đến hai ngày sau thì nhốt mình ở trong phòng, không nói lời nào cũng không gặp ai. Thuộc hạ vẫn có thể chăm sóc cho nó, nhưng với thế cục trước mắt này, nó ở trong này rất nguy hiểm. Xích Đan nói cừu gia của đứa nhỏ đó tựa hồ có chút lai lịch.”
“Ta đã biết. Chờ thời điểm ta quay về kinh sẽ đem nó theo.” Nhiễm Mục Lân cũng không nổi giận khi đứa con “nhặt” người lung tung, bất quá chỉ là một đứa bé, cũng chẳng nhiễu loạn được gì, có điều hắn lại để ý tới cái người gọi là Lục U kia.
“Phái người xem chừng Lục U.”
“Dạ.”
Cho Tướng Quân ăn xong, Nhiễm Mặc Phong mới nhớ tới đứa nhỏ mà nó sai người đưa về đây trước, khi quay về phòng nói với phụ vương thì được biết phu tử đã nói với phụ vương rồi, hơn nữa phụ vương còn quyết định mang đưa nhỏ đó về kinh, nó liền yên tâm, nghĩ đến hai mắt của mình, nó quyết định vẫn không nên đi gặp đứa nhỏ kia là thỏa đáng nhất.
Cưỡi Tướng Quân cùng phụ vương đi dạo quanh Thú Thành một vòng, rồi mang phụ vương đến nhìn xem đội quân của riêng mình ── Quỷ quân. Lần này đi ra ngoài, Quỷ quân tổn thất hai mươi mấy người, Nhiễm Mặc Phong cực kỳ tự trách, kiếp trước nó từng dẫn dắt năm nghìn quân đối kháng với quân địch hơn một vạn quân, cuối cùng chỉ còn lại nó và ba vị thuộc hạ kia, khi đó nó cực kỳ khổ sở, nhưng không có tự trách như bây giờ. Nó so với “Quỷ tướng” càng lợi hại hơn, nhưng vẫn làm cho thuộc hạ đi theo nó bị thương bị chết, nó không phải là Tướng quân tốt.
“Phong Nhi, đang nghĩ gì vậy?”
Nhiễm Mặc Phong quay đầu nhìn phụ vương nói: “Phụ vương, con còn chưa đủ mạnh.”
Nhiễm Mục Lân cười ‘ha ha’, nhẫn nhịn xúc động muốn ôm con vào lòng, nói: “Phong Nhi, hiện tại phụ vương cũng không phải là đối thủ của con, con còn muốn trở nên mạnh hơn?”
Nhiễm Mặc Phong nhếch miệng, hai bên giao chiến, tất nhiên sẽ có người bị thương, có người chết trận, nó cần phải trở nên càng mạnh.
“Phong Nhi, địch ta giao chiến, chết là không thể tránh được, không cần đặt cho mình một gánh nặng quá lớn.” Nhiễm Mục Lân rất hiểu con, nên lên tiếng khuyên giải.
Nhiễm Mặc Phong cúi đầu trầm tư, qua một lúc, nó gật nhẹ đầu. Tuy không thể tránh được, nhưng nó sẽ tận hết khả năng để cho càng ít người chết càng tốt, nghĩ đến đây, nó nhớ tới ba vị thuộc hạ chết thảm kia, không biết kiếp sau của bọn họ trôi qua như thế nào, có giống nó không? có được một vị phụ vương yêu thương nó hết mình.
Buổi tối ăn cơm xong, Nhiễm Mặc Phong đang ở trong phòng cùng phụ vương trò chuyện, thì bị phụ vương ấn ngã lên giường. Tiếp theo nến tắt, cảnh xuân trong phòng bắt đầu bừng lên. (tắt đèn kéo màn =))))))
..................
Sáng sớm, khi Nhiễm Mặc Phong vừa mới cùng nhóm Quỷ quân thao luyện xong, thì thấy Xích Đan chạy tới. Bởi vì rét lạnh, mặt của gã đông lạnh đến đỏ bừng, trên mặt gã đầy vẻ lo lắng. Nhiễm Mặc Phong đem áo lông cừu mà nó căn bản không dùng đến khoát lên trên người Xích Đan, rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chủ tử, Vũ Văn Cát đang quỳ ở trước cửa phòng của chủ tử, muốn gặp ngài, nói chủ tử không gặp nó, nó sẽ không đứng lên.”
Nhiễm Mặc Phong vừa nghe thế, lập tức quay về nơi ở. Vừa đi đến đầu hành lang, nó thoáng thở ra một hơi, Vũ Văn Cát đang bị Quỷ ba dùng một tay giữ chặt ở trong lòng. Quỷ ba làm như thế cũng là bất đắc dĩ, một đứa nhỏ như thế này, quỳ trên mặt đất giữa mùa đông rét lạnh, khẳng định sẽ sinh bệnh. Thông thường, khi Nhiễm Mặc Phong dẫn binh đi ra ngoài mới dùng ***g che mắt, còn nếu ở quân doanh thì nó sẽ không dùng, nó vừa bước vào viện, đứa nhỏ ở trong lòng Quỷ ba đang giãy dụa, khi nhìn thấy nó liền sợ tới mức bất động.
Nhiễm Mặc Phong đã quen người khác đối với nó sợ hãi, sau khi ra hiệu cho Quỷ ba, nó mở cửa ra, đi vào phòng, Quỷ ba xách Vũ Văn Cát đi vào theo, Xích Đan đi tới trù phòng bếp lấy một chén canh nóng cho Vũ Văn Cát đã bị đông lạnh đến gương mặt trắng bệch. Vũ Văn Cát bị đông lạnh đang run cằm cặp mà nhìn Nhiễm Mặc Phong, rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn quật cường mà nâng đầu lên, không lùi bước. Nhiễm Mặc Phong lấy ***g che mắt ở trong tủ đầu giường ra, mang vào, sau đó bỏ vào chậu than thêm một ít than, rồi bảo Quỷ ba đặt Vũ Văn Cát ngồi lên trên ghế, sau đó chờ đối phương lên tiếng.
Sau khi Nhiễm Mặc Phong mang ***g che mắt vào, thân mình Vũ Văn Cát không còn run rẩy như lúc nãy nữa, tựa hồ phát hiện người này cũng không quá đáng sợ như là bé đã nghĩ, bé cắn cắn môi, trong đôi mắt thật to từ từ tích tụ lại nước mắt.
“Nói đi, tìm chủ tử của chúng ta có chuyện gì?” Quỷ ba thay chủ tử hỏi.
Hít hít cái mũi, Vũ Văn Cát cố hết dũng khí lên tiếng: “Ta, ta chỉ nói với một mình hắn.”
Quỷ ba nghe thế liền sửng sốt, giương mắt nhìn chủ tử, sau đó buông Vũ Văn Cát ra, lui ra ngoài, đóng chặt cửa lại. Gã vừa khép cửa lại, Vũ Văn Cát liền nhảy xuống ghế, ‘phù’ một tiếng quỳ xuống, hướng Nhiễn Mặc Phong dập đầu ba cái.
“Cầu ngươi giúp ta báo thù cho cha mẹ và Xuyên thúc! Van cầu ngươi!” Sau đó, bé run rẩy mà cởi xiêm y của mình ra, xoay người lại, lộ ra phía sau lưng của bé.
“Bọn họ, bọn họ là vì này, mới giết cha ta, nương ta còn có Xuyên thúc. Thế, thế tử điện hạ, Tướng quân, ta đem cái này giao cho ngài, cầu ngài báo thù cho cha ta, nương ta, Xuyên thúc, và hơn 67 người nhà họ Vũ Văn đã chết thảm.” Bả vai gầy yếu run rẩy mãnh liệt, Vũ Văn Cát cố nén để chính mình không khóc lên, tiếp theo bé được một người nâng đứng lên.
“Đó là cái gì?” Nhiễm Mặc Phong xoay người nhìn “bức tranh” ở trên lưng Vũ Văn Cát, nhìn kỹ chính là một bức tranh vẽ cảnh nước từ trên núi chảy xuống, nhưng thật ra chính là một tấm bản đồ, nó vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra bí mật trong đó.
“Ta không biết..... Cha nói, tuyệt đối không thể giao cho người xấu.” Vũ Văn Cát khóc thút thít.
Nhiễm Mặc Phong cầm xiêm y của bé lên, mặc vào cho bé, rồi kéo bé lại ngồi xuống ghế, hỏi. “Ngươi mấy tuổi?”
“Tháng trước..... là được năm tuổi.”
Nhiễm Mặc Phong lau đi nước mắt trên mặt Vũ Văn Cát, hỏi: “Biết là ai không?”
Vũ Văn Cát vừa khóc vừa lắc đầu: “Ta đang ngủ...... Cha tiến vào ôm ta giao cho Xuyên thúc, bảo ta đi với Xuyên thúc..... Cha dặn ta, không thể cho người ta, nhìn thấy bức tranh trên lưng ta.....” Nói nói, nhưng càng về sau Vũ Văn Cát không nói nổi nữa, bé khóc òa lên.
Nhiễm Mặc Phong không tiếp tục hỏi nữa, câu chuyện phía sau nó cũng có thể đoán được. Nó lại xoay người Vũ Văn Cát lại, cởi xiêm y của bé ra, nhìn thật kỹ bức tranh vẽ cảnh nước từ trên núi chảy xuống ở trên lưng bé một lần nữa, qua khoảng một khắc chung (15’), nó mới đem xiêm y mặc lại cho Vũ Văn Cát.
Vũ Văn Cát xoay người lại, ngửa đầu nhìn Nhiễm Mặc Phong, bé biết bằng chính bé sẽ không có khả năng báo thù cho cha mẹ cùng Xuyên thúc. Tuy người này đáng sợ, nhưng bé có loại cảm giác, người này có thể giúp bé báo thù, cho nên sau khi bé suy nghĩ rất nhiều ngày, mới quyết định đem bức tranh ở trên lưng giao cho người này xem.
Nhiễm Mặc Phong suy nghĩ một lúc thật lâu, mới lên tiếng: “Ta có thể báo thù cho ngươi.”
Hai tròng mắt của Vũ Văn Cát nháy mắt sáng ngời, tiếp theo bé lại nghe đối phương nói tiếp: “Nhưng ngươi phải nghe theo an bài của ta. Nơi này là biên quan, chiến sự tùy thời sẽ xuất hiện, ta không thể để ngươi ở lại chỗ này. Ta là Tướng quân, hết thảy đều lấy chiến sự làm việc chính, cừu gia của ngươi là việc tư.”
Vũ Văn cát vừa nghe thế, nhất thời thất vọng.”Vậy phải đợi đánh giặc xong, ngươi mới có thể giúp ta báo thù sao?”
“Ta là Tướng quân.”
Vũ Văn Cát thất vọng cúi đầu, chờ đánh giặc xong, cừu gia của bé còn có thể tìm ra không? Thế nhưng thế tử điện hạ tướng quân nói không sai, nó là tướng quân, phải dẫn binh đánh giặc. Nhiễm Mặc Phong lặng yên nhìn Vũ Văn Cát khổ sở, nó sẽ vì bé báo thù, nhưng nó không thể cam đoan thời điểm nào mới có thể làm được.
Qua một lúc lâu, Vũ Văn Cát ngẩng đầu, trong mắt đầy kiên quyết. “Ta chờ ngươi, thế tử điện hạ tướng quân, nếu ta trưởng thành, chiến sự còn chưa chấm dứt, ta sẽ tự mình báo thù cho cha mẹ.”
Nhiễm Mặc Phong cũng không nói gì, chỉ vươn tay lấy ***g che mắt của mình xuống, trong đôi mắt dị sắc phát ra ánh sáng cực đẹp.
Vũ Văn Cát bị cặp mắt kia làm cho kinh sợ, bé cứ ngưỡng đầu như vậy mà nhìn chằm chằm nó, sau đó bé quỳ xuống. “Thế tử điện hạ tướng quân, cầu ngài nhận ta làm đồ đệ. Ta thề có cha mẹ trên trời làm chứng, tuyệt không gây cản trở cho ngài, cũng không gây cho ngài thêm phiền phức.”
“Ta gọi là Nhiễm Mặc Phong.” Vươn tay nâng người đang quỳ trên mặt đất dậy, nó nói.
............
Nhiễm Mục Lân đã nghe người khác bẩm báo chuyện Vũ Văn Cát một mình gặp con. Khi hắn trở về, Nhiễm Mặc Phong đem chuyện này kể lại cho phụ vương nghe, rồi nói: “Phụ vương, con muốn đi Sở Quốc.”
“Con muốn báo thù cho đứa nhỏ kia?” Nhiễm Mục Lân nhíu chặt mi tâm.
“Phụ vương, con muốn biết cái thứ mà không thể để cho người xấu có được đang giấu ở Sở Quốc là thứ gì.”
“Còn cừu gia của Vũ Văn Cát thì sao?” Hắn biết chắc con sẽ không mặc kệ.
“Con sẽ dẫn bọn họ lộ mặt.”
…. Quả nhiên.
Nhiễm Mục Lân vừa muốn nói không được đi, thì đã nghe con nói: “Phụ vương, người ở Thú Thành chờ con, con đi một mình, trong vòng một tháng, con nhất định trở về.”
“Vì sao nhất định phải đi?!”
Đôi mắt dị sắc xuất hiện hoang mang, Nhiễm Mặc Phong nhớ lại bức tranh vẽ cảnh nước từ trên núi chảy xuống đã khắc sâu vào trong đầu nó: “Phụ vương, con nói không được, nhưng nơi này nói cho con biết, con nhất định phải đi.” Nó đặt bàn tay lên phía trái tim.
Nhiễm Mục Lân kéo con qua, cắn lên môi con, qua một lúc, hắn ách giọng nói: “Sớm trở về, phụ vương ở Thú Thành chờ con.”
Khi trời tối, Nhiễm Mặc Phong không mang theo bất kỳ thứ gì, cưỡi Tướng Quân, trên lưng đeo thanh trường đao của nó, một mình rời khỏi Thú Thành. Lần này nó đi Sở Quốc cũng không ai biết, ngoại trừ phụ vương của nó.
Thánh chỉ vừa ban ra, các đại thần trong triều đều hiểu rõ – trăm vạn đại quân của Bắc Uyên đều nắm trong tay Nhiễm Mục Lân, mặc kệ là tứ đại tướng quân ở biên quan, hay là Xa Kim Hoàn cùng Phan Việt ở kinh thành, toàn bộ đều là dưới trướng của Nhiễm Mục Lân đi ra, mà Lưu Bản Hãn nguyên bản phụ trách phòng thủ ở phía tây, thì bị gọi về kinh thành, chuyện rõ như ban ngày. Nếu Nhiễm Mục Lân muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, Bắc Uyên chính là hắn làm chủ.
Trên đường trở về, Nhiễm Mặc Phong nói cho phụ vương biết nó nhặt được một đứa bé tên là Vũ Văn Cát. Nhiễm Mục Lân cũng không có đặt ở trong lòng, trong mắt hắn Vũ Văn Cát cũng giống như mấy con mèo con Tảng Đá, Nhánh Cây kia mà thôi.
Trên đường đi không chút trì hoãn, cuối cùng sau 6 ngày đường, Nhiễm Mặc Phong cùng phụ vương đã về tới Thú Thành, ra khỏi thành nghênh đón bọn họ gồm có Khấu Tuyên, Đạm Thạch, Lục U, Điển Xương Bình cùng Xích Đan – được phái trở về trước truyền tin, còn Ứng Diên bởi vì chân có tật, bên ngoài lại rất lạnh, nên không có đi ra. Vừa nhìn thấy Lục U, Nhiễm Mục Lân liền nhìn chằm chằm vào gã.
Trở lại Thú Thành, Nhiễm Mặc Phong cảm thấy như vừa trở lại nhà của mình, không có nhiều quy củ gò bó. Một đám người vây quanh một cái bàn tròn lớn mà ăn mì nóng hầm hập, sau đó Nhiễm Mặc Phong đi hầu hạ Tướng Quân, còn Nhiễm Mục Lân thì ở tại trong phòng nghe Khấu Tuyên bẩm tấu.
“Khấu Tuyên, Lục U kia lai lịch thế nào?” Bàn xong chính sự, Nhiễm Mục Lân hỏi.
“Hắn đói xĩu ở trên đường, Tiểu Phong cứu hắn. Hắn nói hắn không có nơi để đi, Tiểu Phong liền mang hắn theo. Lời nói cử chỉ của hắn hơn người, nhưng hai năm này hắn chưa từng nói muốn đi khỏi, thuộc hạ nói bóng nói gió vài lần, nhưng không hỏi ra được cái gì. Tiểu Phong nói không cần để ý hắn, bất quá thuộc hạ vẫn phái người chú ý tới hắn. Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra cái gì khả nghi.”
Khấu Tuyên là một người vô cùng thận trọng, Điển Xương Bình là người quyết đoán, từng đi theo Mạch Khiêm vào sinh ra tử, kinh nghiệm phong phú, cho nên Nhiễm Mặc Phong thực yên tâm đem Thú Thành giao cho hai người này, rồi một mình “trộm” bỏ đi. Khi Điển Xương Bình bị phái làm phó tướng cho Nhiễm Mặc Phong, gã cực kỳ ủy khuất cùng bất mãn, nhưng sau hai năm đi theo Nhiễm Mặc Phong, gã đã hoàn toàn thay đổi, một chút bất mãn cũng không có.
“Vương gia, đứa nhỏ mà Tiểu Phong sai quỷ quân đưa về kia vẫn chưa tra ra lai lịch của nó, sau khi đứa nhỏ đến đây vẫn cứ khóc mãi, đến hai ngày sau thì nhốt mình ở trong phòng, không nói lời nào cũng không gặp ai. Thuộc hạ vẫn có thể chăm sóc cho nó, nhưng với thế cục trước mắt này, nó ở trong này rất nguy hiểm. Xích Đan nói cừu gia của đứa nhỏ đó tựa hồ có chút lai lịch.”
“Ta đã biết. Chờ thời điểm ta quay về kinh sẽ đem nó theo.” Nhiễm Mục Lân cũng không nổi giận khi đứa con “nhặt” người lung tung, bất quá chỉ là một đứa bé, cũng chẳng nhiễu loạn được gì, có điều hắn lại để ý tới cái người gọi là Lục U kia.
“Phái người xem chừng Lục U.”
“Dạ.”
Cho Tướng Quân ăn xong, Nhiễm Mặc Phong mới nhớ tới đứa nhỏ mà nó sai người đưa về đây trước, khi quay về phòng nói với phụ vương thì được biết phu tử đã nói với phụ vương rồi, hơn nữa phụ vương còn quyết định mang đưa nhỏ đó về kinh, nó liền yên tâm, nghĩ đến hai mắt của mình, nó quyết định vẫn không nên đi gặp đứa nhỏ kia là thỏa đáng nhất.
Cưỡi Tướng Quân cùng phụ vương đi dạo quanh Thú Thành một vòng, rồi mang phụ vương đến nhìn xem đội quân của riêng mình ── Quỷ quân. Lần này đi ra ngoài, Quỷ quân tổn thất hai mươi mấy người, Nhiễm Mặc Phong cực kỳ tự trách, kiếp trước nó từng dẫn dắt năm nghìn quân đối kháng với quân địch hơn một vạn quân, cuối cùng chỉ còn lại nó và ba vị thuộc hạ kia, khi đó nó cực kỳ khổ sở, nhưng không có tự trách như bây giờ. Nó so với “Quỷ tướng” càng lợi hại hơn, nhưng vẫn làm cho thuộc hạ đi theo nó bị thương bị chết, nó không phải là Tướng quân tốt.
“Phong Nhi, đang nghĩ gì vậy?”
Nhiễm Mặc Phong quay đầu nhìn phụ vương nói: “Phụ vương, con còn chưa đủ mạnh.”
Nhiễm Mục Lân cười ‘ha ha’, nhẫn nhịn xúc động muốn ôm con vào lòng, nói: “Phong Nhi, hiện tại phụ vương cũng không phải là đối thủ của con, con còn muốn trở nên mạnh hơn?”
Nhiễm Mặc Phong nhếch miệng, hai bên giao chiến, tất nhiên sẽ có người bị thương, có người chết trận, nó cần phải trở nên càng mạnh.
“Phong Nhi, địch ta giao chiến, chết là không thể tránh được, không cần đặt cho mình một gánh nặng quá lớn.” Nhiễm Mục Lân rất hiểu con, nên lên tiếng khuyên giải.
Nhiễm Mặc Phong cúi đầu trầm tư, qua một lúc, nó gật nhẹ đầu. Tuy không thể tránh được, nhưng nó sẽ tận hết khả năng để cho càng ít người chết càng tốt, nghĩ đến đây, nó nhớ tới ba vị thuộc hạ chết thảm kia, không biết kiếp sau của bọn họ trôi qua như thế nào, có giống nó không? có được một vị phụ vương yêu thương nó hết mình.
Buổi tối ăn cơm xong, Nhiễm Mặc Phong đang ở trong phòng cùng phụ vương trò chuyện, thì bị phụ vương ấn ngã lên giường. Tiếp theo nến tắt, cảnh xuân trong phòng bắt đầu bừng lên. (tắt đèn kéo màn =))))))
..................
Sáng sớm, khi Nhiễm Mặc Phong vừa mới cùng nhóm Quỷ quân thao luyện xong, thì thấy Xích Đan chạy tới. Bởi vì rét lạnh, mặt của gã đông lạnh đến đỏ bừng, trên mặt gã đầy vẻ lo lắng. Nhiễm Mặc Phong đem áo lông cừu mà nó căn bản không dùng đến khoát lên trên người Xích Đan, rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chủ tử, Vũ Văn Cát đang quỳ ở trước cửa phòng của chủ tử, muốn gặp ngài, nói chủ tử không gặp nó, nó sẽ không đứng lên.”
Nhiễm Mặc Phong vừa nghe thế, lập tức quay về nơi ở. Vừa đi đến đầu hành lang, nó thoáng thở ra một hơi, Vũ Văn Cát đang bị Quỷ ba dùng một tay giữ chặt ở trong lòng. Quỷ ba làm như thế cũng là bất đắc dĩ, một đứa nhỏ như thế này, quỳ trên mặt đất giữa mùa đông rét lạnh, khẳng định sẽ sinh bệnh. Thông thường, khi Nhiễm Mặc Phong dẫn binh đi ra ngoài mới dùng ***g che mắt, còn nếu ở quân doanh thì nó sẽ không dùng, nó vừa bước vào viện, đứa nhỏ ở trong lòng Quỷ ba đang giãy dụa, khi nhìn thấy nó liền sợ tới mức bất động.
Nhiễm Mặc Phong đã quen người khác đối với nó sợ hãi, sau khi ra hiệu cho Quỷ ba, nó mở cửa ra, đi vào phòng, Quỷ ba xách Vũ Văn Cát đi vào theo, Xích Đan đi tới trù phòng bếp lấy một chén canh nóng cho Vũ Văn Cát đã bị đông lạnh đến gương mặt trắng bệch. Vũ Văn Cát bị đông lạnh đang run cằm cặp mà nhìn Nhiễm Mặc Phong, rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn quật cường mà nâng đầu lên, không lùi bước. Nhiễm Mặc Phong lấy ***g che mắt ở trong tủ đầu giường ra, mang vào, sau đó bỏ vào chậu than thêm một ít than, rồi bảo Quỷ ba đặt Vũ Văn Cát ngồi lên trên ghế, sau đó chờ đối phương lên tiếng.
Sau khi Nhiễm Mặc Phong mang ***g che mắt vào, thân mình Vũ Văn Cát không còn run rẩy như lúc nãy nữa, tựa hồ phát hiện người này cũng không quá đáng sợ như là bé đã nghĩ, bé cắn cắn môi, trong đôi mắt thật to từ từ tích tụ lại nước mắt.
“Nói đi, tìm chủ tử của chúng ta có chuyện gì?” Quỷ ba thay chủ tử hỏi.
Hít hít cái mũi, Vũ Văn Cát cố hết dũng khí lên tiếng: “Ta, ta chỉ nói với một mình hắn.”
Quỷ ba nghe thế liền sửng sốt, giương mắt nhìn chủ tử, sau đó buông Vũ Văn Cát ra, lui ra ngoài, đóng chặt cửa lại. Gã vừa khép cửa lại, Vũ Văn Cát liền nhảy xuống ghế, ‘phù’ một tiếng quỳ xuống, hướng Nhiễn Mặc Phong dập đầu ba cái.
“Cầu ngươi giúp ta báo thù cho cha mẹ và Xuyên thúc! Van cầu ngươi!” Sau đó, bé run rẩy mà cởi xiêm y của mình ra, xoay người lại, lộ ra phía sau lưng của bé.
“Bọn họ, bọn họ là vì này, mới giết cha ta, nương ta còn có Xuyên thúc. Thế, thế tử điện hạ, Tướng quân, ta đem cái này giao cho ngài, cầu ngài báo thù cho cha ta, nương ta, Xuyên thúc, và hơn 67 người nhà họ Vũ Văn đã chết thảm.” Bả vai gầy yếu run rẩy mãnh liệt, Vũ Văn Cát cố nén để chính mình không khóc lên, tiếp theo bé được một người nâng đứng lên.
“Đó là cái gì?” Nhiễm Mặc Phong xoay người nhìn “bức tranh” ở trên lưng Vũ Văn Cát, nhìn kỹ chính là một bức tranh vẽ cảnh nước từ trên núi chảy xuống, nhưng thật ra chính là một tấm bản đồ, nó vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra bí mật trong đó.
“Ta không biết..... Cha nói, tuyệt đối không thể giao cho người xấu.” Vũ Văn Cát khóc thút thít.
Nhiễm Mặc Phong cầm xiêm y của bé lên, mặc vào cho bé, rồi kéo bé lại ngồi xuống ghế, hỏi. “Ngươi mấy tuổi?”
“Tháng trước..... là được năm tuổi.”
Nhiễm Mặc Phong lau đi nước mắt trên mặt Vũ Văn Cát, hỏi: “Biết là ai không?”
Vũ Văn Cát vừa khóc vừa lắc đầu: “Ta đang ngủ...... Cha tiến vào ôm ta giao cho Xuyên thúc, bảo ta đi với Xuyên thúc..... Cha dặn ta, không thể cho người ta, nhìn thấy bức tranh trên lưng ta.....” Nói nói, nhưng càng về sau Vũ Văn Cát không nói nổi nữa, bé khóc òa lên.
Nhiễm Mặc Phong không tiếp tục hỏi nữa, câu chuyện phía sau nó cũng có thể đoán được. Nó lại xoay người Vũ Văn Cát lại, cởi xiêm y của bé ra, nhìn thật kỹ bức tranh vẽ cảnh nước từ trên núi chảy xuống ở trên lưng bé một lần nữa, qua khoảng một khắc chung (15’), nó mới đem xiêm y mặc lại cho Vũ Văn Cát.
Vũ Văn Cát xoay người lại, ngửa đầu nhìn Nhiễm Mặc Phong, bé biết bằng chính bé sẽ không có khả năng báo thù cho cha mẹ cùng Xuyên thúc. Tuy người này đáng sợ, nhưng bé có loại cảm giác, người này có thể giúp bé báo thù, cho nên sau khi bé suy nghĩ rất nhiều ngày, mới quyết định đem bức tranh ở trên lưng giao cho người này xem.
Nhiễm Mặc Phong suy nghĩ một lúc thật lâu, mới lên tiếng: “Ta có thể báo thù cho ngươi.”
Hai tròng mắt của Vũ Văn Cát nháy mắt sáng ngời, tiếp theo bé lại nghe đối phương nói tiếp: “Nhưng ngươi phải nghe theo an bài của ta. Nơi này là biên quan, chiến sự tùy thời sẽ xuất hiện, ta không thể để ngươi ở lại chỗ này. Ta là Tướng quân, hết thảy đều lấy chiến sự làm việc chính, cừu gia của ngươi là việc tư.”
Vũ Văn cát vừa nghe thế, nhất thời thất vọng.”Vậy phải đợi đánh giặc xong, ngươi mới có thể giúp ta báo thù sao?”
“Ta là Tướng quân.”
Vũ Văn Cát thất vọng cúi đầu, chờ đánh giặc xong, cừu gia của bé còn có thể tìm ra không? Thế nhưng thế tử điện hạ tướng quân nói không sai, nó là tướng quân, phải dẫn binh đánh giặc. Nhiễm Mặc Phong lặng yên nhìn Vũ Văn Cát khổ sở, nó sẽ vì bé báo thù, nhưng nó không thể cam đoan thời điểm nào mới có thể làm được.
Qua một lúc lâu, Vũ Văn Cát ngẩng đầu, trong mắt đầy kiên quyết. “Ta chờ ngươi, thế tử điện hạ tướng quân, nếu ta trưởng thành, chiến sự còn chưa chấm dứt, ta sẽ tự mình báo thù cho cha mẹ.”
Nhiễm Mặc Phong cũng không nói gì, chỉ vươn tay lấy ***g che mắt của mình xuống, trong đôi mắt dị sắc phát ra ánh sáng cực đẹp.
Vũ Văn Cát bị cặp mắt kia làm cho kinh sợ, bé cứ ngưỡng đầu như vậy mà nhìn chằm chằm nó, sau đó bé quỳ xuống. “Thế tử điện hạ tướng quân, cầu ngài nhận ta làm đồ đệ. Ta thề có cha mẹ trên trời làm chứng, tuyệt không gây cản trở cho ngài, cũng không gây cho ngài thêm phiền phức.”
“Ta gọi là Nhiễm Mặc Phong.” Vươn tay nâng người đang quỳ trên mặt đất dậy, nó nói.
............
Nhiễm Mục Lân đã nghe người khác bẩm báo chuyện Vũ Văn Cát một mình gặp con. Khi hắn trở về, Nhiễm Mặc Phong đem chuyện này kể lại cho phụ vương nghe, rồi nói: “Phụ vương, con muốn đi Sở Quốc.”
“Con muốn báo thù cho đứa nhỏ kia?” Nhiễm Mục Lân nhíu chặt mi tâm.
“Phụ vương, con muốn biết cái thứ mà không thể để cho người xấu có được đang giấu ở Sở Quốc là thứ gì.”
“Còn cừu gia của Vũ Văn Cát thì sao?” Hắn biết chắc con sẽ không mặc kệ.
“Con sẽ dẫn bọn họ lộ mặt.”
…. Quả nhiên.
Nhiễm Mục Lân vừa muốn nói không được đi, thì đã nghe con nói: “Phụ vương, người ở Thú Thành chờ con, con đi một mình, trong vòng một tháng, con nhất định trở về.”
“Vì sao nhất định phải đi?!”
Đôi mắt dị sắc xuất hiện hoang mang, Nhiễm Mặc Phong nhớ lại bức tranh vẽ cảnh nước từ trên núi chảy xuống đã khắc sâu vào trong đầu nó: “Phụ vương, con nói không được, nhưng nơi này nói cho con biết, con nhất định phải đi.” Nó đặt bàn tay lên phía trái tim.
Nhiễm Mục Lân kéo con qua, cắn lên môi con, qua một lúc, hắn ách giọng nói: “Sớm trở về, phụ vương ở Thú Thành chờ con.”
Khi trời tối, Nhiễm Mặc Phong không mang theo bất kỳ thứ gì, cưỡi Tướng Quân, trên lưng đeo thanh trường đao của nó, một mình rời khỏi Thú Thành. Lần này nó đi Sở Quốc cũng không ai biết, ngoại trừ phụ vương của nó.
Danh sách chương