Nhiễm Mặc Phong phái bốn năm tên binh sĩ cầm lệnh bài của nó chạy về kinh trước để báo cho phụ vương biết. Sau khi Nhiễm Mục Lân biết được đội ngũ của Hoắc Bang cùng thái tử bị tập kích thì cực kỳ khiếp sợ, lập tức điều động một ngàn cấm quân đi đón bọn họ. Chuyện này hắn cũng không phái người nói cho hoàng huynh biết, nhưng lại phái ra những cao thủ âm thầm bảo hộ hoàng huynh, hiện giờ Trú không ở trong cung, nên hắn phải vạn phần cẩn thận. Đi được nữa đường, hắn phát hiện một đội ngũ rõ ràng đã từng gặp qua kiếp phỉ, lập tức giục ngựa chạy qua. Những binh sĩ vừa mới trải qua kinh hách nên thần hồn nát thần tính, vừa nhìn thấy phía trước có một đội ngũ cực kỳ đông đảo đang tiến đến chỗ họ, thì lập tức bày ra tư thế chuẩn bị ứng chiến.
“Ta là Nhiễm Mục Lân, Hoắc tướng quân thế nào?” Nhiễm Mục Lân xuống ngựa, giơ lệnh bài của mình lên, rồi lớn tiếng hỏi.
Hoắc Bang ôm Nhiễm Lạc Thành ngồi ở trong xe ngựa, vừa nghe được thanh âm của Nhiễm Mục Lân thì thân mình y chấn động một cái, nhưng giây tiếp theo hai mắt y lộ ra kiên định, nhẹ nhàng đặt người bị thương còn đang hôn mê xuống, rồi y xốc màn xe lên, nhảy xuống xe, sau khi thấy rõ người tới, y quỳ một gối xuống: “Hoắc Bang khấu kiến Vương gia. Hoắc Bang không bảo hộ tốt thái tử điện hạ, để cho điện hạ bị thương, Hoắc Bang tội đáng chết vạn lần.”
Nhiễm Mục Lân không phải không nghe ra ngữ khí của thuộc hạ cũ này tràn đầy xa cách cùng tức giận, nhưng hắn cũng không giải thích, mà là tiến lên nâng người đang quỳ dậy, rồi nói: “Chuyện này bổn vương sẽ điều tra rõ là người phương nào gây nên, bổn vương sẽ cho ngươi một công đạo.” Và ngay sau đó hắn thấy được một người đang giục ngựa chạy nhanh tới, thì hắn lập tức nảy lên một cỗ lửa giận.
“Phong Nhi!” Sao quần áo của con hắn lại te tua như vậy? Tiếp theo hắn phát hiện Dịch đang bị trói đặt ở trên lưng ngựa đen của con.
“Phụ vương.” Nhảy xuống ngựa, bổ nhào vào trong lòng phụ vương, người nhiều ngày không thấy phụ vương rất là cao hứng, đôi mắt dị sắc sáng rực như ngọn đuốc.
“Phong Nhi, con bị thương?” Làm sao còn tâm tư để ý tới Dịch và Trú, thấy xiêm y trên người con rách te tua, Nhiễm Mục Lân vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra xem con có bị thương hay không.
“Phụ vương, con không có bị thương.” Đè tay của phụ vương lại, Nhiễm Mặc Phong nói, “Nhiễm Lạc Thành bị thương, phụ vương, phải mau chóng quay về kinh.”
Nhiễm Mục Lân nhẫn xuống xúc đông rất muốn ôm lấy con mà hôn mấy cái, hắn ôm con lên ngựa của hắn, rồi hạ lệnh lập tức quay về kinh. Dắn quay đầu lại nhìn Hoắc Bang, nói: “Buổi tối ngày mai, đến phủ của ta.”
“Dạ, Vương gia.” Cung kính đáp lễ, Hoắc Bang leo lên xe.
Trú đem xem hết thảy mọi thứ đều ở trong mắt, rồi lại nằm xuống trên lưng ngựa.
Kéo theo ngựa của con, Nhiễm Mục Lân cởi ngoại sam của mình bọc lấy người con, trong ngoại sam, nơi mà người bên ngoài không thể nhìn tới, Nhiễm Mục Lân cùng con dán chặt sát vào nhau.
“Dịch, đừng chạy nữa. Ngươi không thấy phiền, nhưng ta rất phiền. Chỉ vì ngươi, mà hại hai phụ tử ta phải sứt đầu mẻ trán, nếu lần tới ngươi bỏ chạy nữa, thì Tiết Kì sống hay chết ta cũng sẽ không để ý. Ngươi làm cha hắn mà còn không để ý, thì ta với hắn không thân cũng chẳng quen, nên cần gì phải để ý sống chết của hắn.”
“Ngươi!” Dịch há miệng tính mắng, thì nghe Nhiễm Mặc Phong nói: “Phụ vương, Dịch nói Tiết Kì là tiên, hắn sẽ làm Tiết Kì bị thương.” Đương nhiên là không muốn thấy phụ vương với Dịch xảy ra xung đột, nên nó giải thích.
“Tiên?” Nguyên nhân này làm cho Nhiễm Mục Lân có chút giật mình.
“Nhiễm Mục Lân, ngươi có muốn giữ Kì Nhi lại, thì ta cũng không đồng ý đâu, trở về ta liền mang Kì Nhi đi!” Dịch chưa quên tên khốn này vừa nói những lời tuyệt tình.
“Vậy là tốt nhất, bất quá ta cũng nói trước – ‘nhị bất quá tam’, ta sẽ không giúp Tiết Kì tìm ngươi nữa, thiên hạ nhiều người như vậy, ta cũng không tin hắn vẫn mãi chờ ngươi. Tiết Kì xinh đẹp như vậy, lại còn là Lâu Lan vương, người muốn hắn có thể xếp hàng từ kinh thành đến Lâu Lan đi, ngươi không cần hắn, thì ta sẽ tìm cho hắn một người.”
“Ngươi dám!” Dịch lập tức muốn tìm người liều mạng.
“Ngươi nói xem ta có dám hay không?” Ánh mắt của Nhiễm Mục Lân nhìn Dịch rất giống với Trú – tràn ngập khinh thường.
“Ngươi, ngươi,” Mặt Dịch đỏ lên, “Ngươi thì biết cái gì!”
Nhiễm Mục Lân cười nhạo một tiếng, rồi cúi đầu hỏi người trong lòng hắn vì bọn họ tranh chấp mà có chút lo lắng: “Con ngoan, con thích thành tiên hay thích ở cùng một chỗ với phụ vương?”
“Phụ vương, chúng ta phải ở cùng nhau.” Sao phụ vương lại hỏi cái này, tiểu thú bị hoài nghi nên rất mất hứng.
“Nếu phụ vương một lòng muốn con thành tiên, bỏ con mà đi, thì con sẽ thế nào?”
Đôi mắt dị sắc phát ra ánh sáng đỏ: “Tìm phụ vương, mãi tìm.” Nó sẽ không thành tiên, hắn phải ở cùng một chỗ với phụ vương.
Nhiễm Mục Lân đắc ý cười rộ lên, ôm chặt con, nói: “Nhìn con ta đi, nó có thèm thành tiên đâu. Tiết Kì đáng thương, rõ ràng không muốn, lại bị cha của mình cưỡng bức phải thành thứ tiên đồ bỏ gì đó, cho dù khóc đến hai mắt sưng phù, không ăn không uống, thì cha hắn cũng chẳng thèm đau xót cho hắn, chỉ cố chấp muốn hắn thành tiên.” Cúi đầu dán sát vào tai con, hắn nhỏ giọng nói, “Phong Nhi, phụ vương mới không nỡ để cho một mình con ở tiên giới chịu khổ.” Tiểu thú nghe hiểu ý của phụ vương, không có mất hứng,mà ngược lại nắm chặt lại bàn tay của phụ vương.
“Ngươi, ngươi......” Kêu hai tiếng ‘ngươi’, Dịch cúi đầu ngậm chặt miệng, chẳng lẽ y thực sự sai rồi? Thế nhưng vạn nhất sau này Kì nhi trách y thì sao? “Đi ra ngoài đừng nói ngươi là Dịch, ghê tởm.” Trú đối với người do dự thật sự là chán ghét, đơn giản nhắm mắt lại không nhìn.
“Ngươi cái lão già mất dịch này.” Mắng một câu, Dịch bắt đầu chấn tỉnh lại mình.
Trở lại kinh thành thì trời đã sáng rồi. Nhiễm Lạc Thành bị thương, Nhiễm Mục Lân không thể bỏ lại hắn mà mang con quay về phủ. Nhiễm Mục Lân để cho Hoắc Bang đi về trước rửa mặt chải đầu thay xiêm y, rồi nhờ Trú trước mang Nhiễm Lạc Thành quay về hoàng cung, còn hắn mang con quay về phủ thay xiêm y, ngoài ra còn phải mang Dịch trở về nữa.
Vội vàng quay về phủ, Nhiễm Mục Lân đem Dịch bị trói thành một cái bánh chưng đặt ở bên chân Tiết Kì, rồi dặn hắn – trước khi bọn họ trở về thì đừng cởi “dây thừng” trên người Dịch ra, sau đó vội vàng ôm con quay về phòng để thay xiêm y, tiếp theo lại mang con phóng nhanh vào cung.
“Phong Nhi, vào cung thì con đi ngủ đi, một mình phụ vương đi gặp hoàng bá con là được rồi.” Cầm bánh bao mà hắn bảo Tống Du chuẩn bị, đút cho con ăn, Nhiễm Mục Lân uống một ngụm nước, rồi nói, cũng thuận tiện cho con uống nước.
“Phụ vương.” Đẩy đẩy tay của phụ vương, muốn phụ vương ăn, Nhiễm Mặc Phong nói, “Con không mệt.” Nó có chút lo lắng cho Nhiễm Lạc Thành đang bị thương.
Nhiễm Mục Lân ngẫm lại chuyện đã xảy ra, cũng biết con sẽ không ngủ được, nên cũng không miễn cưỡng.
Vào cung, Nhiễm Mục Lân liền đươc báo cho biết, Hoàng Thượng đang ở tẩm cung Hoàng hậu chờ hắn, hắn vội vàng mang con chạy qua đó. Vừa bước vào tẩm cung của Hoàng hậu, hắn đã nghe thấy tiếng khóc của hoàng hậu, dưới sự dẫn đường của cung nữ, hắn đi vào phòng ngủ của hoàng hậu, thì thấy Nhiễm Lạc Thành đang nằm ở trên giường, hô hấp của Nhiễm Lạc Thành hơi hơi phập phồng.
“Mục Lân, sao không để cho Phong Nhi đi ngủ đi?” Nhìn thấy Mặc Phong, Nhiễm Mục Kì ngồi ở bên giường lên tiếng trách cứ, nghe Trú kể lại thì đứa nhỏ này đã mấy ngày chưa ngủ.
“Hoàng bá, con không mệt.” Nhỏ giọng nói, Nhiễm Mặc Phong không muốn đánh thức người ở trên giường, tuy nó không xác định được người này có còn đang hôn mê không.
“Mặc Phong..... Cám ơn con, cám ơn con đã cứu Thành Nhi......” Hoàng hậu đi tới trước mặt nó vừa khóc vừa cúi người cảm tạ, Nhiễm Mặc Phong thối lui đến bên cạnh phụ vương, tránh thoát cái lễ kia, “Là Trú tiên nhân cứu hắn.”
Hoàng hậu lau nước mắt, cũng không nhiều lời, quay trở lại bên giường. Trú tiên nhân đã nói cho nàng biết, nếu không phải Mặc Phong nghe được động tĩnh trước rồi chạy qua đó, thì Thành Nhi sợ là đã mất mạng. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, đứa nhỏ này sẽ không bỏ qua hiềm kích trước đây mà cứu lấy Thành Nhi. Nàng mong ngày mong đêm, mong cho con có thể sớm ngày trở về, mà nay điều nàng thật vất vả mong chờ đã đến, thì đứa con lại bị trọng thương. Hoàng hậu thấp giọng khóc, tim nàng như bị đao cắt.
“Hoàng huynh, thương thế của Lạc Thành thế nào?” Nhiễm Mục Lân thấy sắc mặt hoàng huynh không tốt, còn hoàng hậu khóc đến cực kỳ thương tâm, thì cẩn thận hỏi.
“Không chết được.” Trú lạnh lùng lên tiếng, không coi ai ra gì mà đứng ở phía sau Nhiễm Mục Kì, đặt tay lên trên vai y.
“Dám tập kích quan binh, lá gan của đám kiếp phỉ này cũng thật lớn, sao ngươi không mang vài tên còn sống về tra hỏi.” Nhiễm Mục Kì trách cứ Trú, đem người giết hết sạch sẽ, cũng không biết là do ai chủ mưu.
“Người dám tập kích quan binh, nếu không phải là chán sống, thì cũng là do ai đó sai bảo. Trong vòng mấy trăm dặm quanh kinh thành này chưa từng nghe qua có kiếp phỉ xuất hiện, vì sao lại cố tình xuất hiện ở nơi đó? Không cần nghĩ cũng biết mục đích của bọn họ không đơn giản, huống chi Hoắc Bang đã nói ra thân phận của hắn cùng thái tử, thế nhưng đám kiếp phỉ này vẫn muốn giết hắn. Này có nghĩa là giết người không phải vì của. Vậy nên đợi ngươi hỏi ra người chủ mưu là ai, thì đám kiếp phỉ này đã tự kết liễu mình trước rồi.” Ngón tay lạnh lẻo của Trú chui vào cần cổ của Nhiễm Mục Kì, vì bị y trách cứ mà không vui, sao y lại suy nghĩ nông cạn như vậy chứ?
“Hoàng huynh, ngài hiểu lầm Trú tiên nhân rồi. Hoắc Bang nói cho đệ biết, những tên đó trước khi chết nói là có người trả hai mươi vạn lượng bạc thỉnh bọn họ giết chết Hoắc Bang cùng thái tử, sau khi xong việc sẽ trả thêm hai mươi vạn lượng nữa. Cùng bọn chúng giao dịch là một nam tử mặc áo choàng che mặt, ra tay rất hào phóng, nhưng cho tới bây giờ bọn chúng cũng chưa từng thấy qua mặt của hắn. Sau khi thương lượng ổn thỏa, người nọ chỉ phái tay dướt ra mặt, những người này bất quá chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi.” Nhiễm Mục Lân lên tiếng giải thích, nói ra những lời mà Trú không muốn nói. Trú lạnh như băng mà nhìn hắn một cái, trách hắn nhiều chuyện.
Nhiễm Mục Kì nghe xong, thật lâu không nói gì, tiếp theo y nâng tay trái phủ lên bàn tay của Trú đặt ở trên vai phải của mình, xem như là xin lỗi. Ngay dưới mắt y thế nhưng lại phát sinh ra loại chuyện sát hại thái tử cùng Đại tướng quân trắng trợn như thế này, trong lòng y vừa phát lạnh, vừa tức giận.”Bọn họ nói Lạc Thành là vì bảo hộ con hỏa hồ tặng cho trẫm, nên mới bị kiếp phỉ bắn trọng thương.” Nhẹ nhàng lau đi mồ hôi toát ra trên mặt Nhiễm Lạc Thành, y ảm đạm cười, “Nó từ nhỏ đã ngốc, không nghĩ tới đã mười bảy tuổi rồi mà vẫn ngốc như thế.”
“Bệ hạ.....” Hoàng hậu cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần mà nhìn về phía y, nhiều năm như thế, nam nhân này cuối cùng cũng đối với con nàng biểu hiện ra thương tiếc.
“Mục Lân, mưu sát hoàng tử là trọng tội tru di cửu tộc, mưu sát thái tử cùng Tướng quân..... Trẫm lại càng không thể tha thứ. Có lẽ Lạc Thành không thích hợp làm thái tử, nhưng chỉ cần ngày nào trẫm chưa phế nó, thì nó chính là thái tử. Mục Lân, trẫm không muốn lại nghe thấy Bắc Uyên còn có cái gì kiếp phỉ.”
“Hoàng huynh, thần đệ đã biết.” Đôi mắt Nhiễm Mục Lân ám trầm, hắn rũ mắt xuống đáp.
“Hoàng hậu, thay trẫm chăm sóc Lạc Thành thật tốt, có việc gì thì đến Vô Tam điện tìm Trú.” Nhiễm Mục Kì đứng dậy, đắp chăn kín cho thái tử, sau khi nhìn chăm chú vào gương mặt đang ngủ của hắn một lúc, thì mang theo khuôn mặt tức giận mà rời đi, dĩ nhiên cũng mang Trú đi cùng.
“Hoàng thúc.” Hoàng hậu khóc nức nở, quỳ gối trước mặt Nhiễm Mục Lân.
Hắn cực kỳ kinh ngạc mà nâng hoàng hậu dậy: “Hoàng tẩu, ngài đang làm gì vậy.”
“Hoàng thúc....” Hoàng hậu vừa khóc vừa nói, “Lúc trước Thành Nhi nó không hiểu chuyện, luôn khi dễ Mặc Phong.... Hoàng thúc, ta thay mặt Thành Nhi nói với thúc một tiếng xin lỗi, ta đã không giáo huấn Thành Nhi nghiêm túc......”
“Hoàng tẩu, đã nhiều năm như thế, ngài nói cái này để làm gì. Chuyện giữa bọn nhỏ, sao ta lại phải để ở trong lòng?” Nhiễm Mục Lân vội vàng nói.
“Hoàng thúc......” Hoàng hậu nắm chặt hai tay của Nhiễm Mục Lân, khẩn cầu nói, “Thành Nhi không phải là đứa nhỏ hư hỏng, hoàng tẩu cam đoan với ngươi, sau này tuyệt không để cho nó khi dễ Mặc Phong nữa..... Hoàng tẩu cầu ngươi, cầu ngươi tha thứ cho nó không hiểu chuyện, cầu ngươi.... Cứu cứu nó.... Ngoại trừ ngươi ra, không ai có thể cứu được nó, có thể làm cho nó sống sót.” Nàng tuy là hoàng hậu, thế nhưng ở trong cung cũng không có thực quyền, phụ thân là Tể tướng, nhưng vài năm gần đây dưới sự chèn ép của Hoàng Thượng, Ngũ gia đã sớm không cỏn quyền lực. Hiện giờ, có thể cứu con, có thể bảo hộ con, chỉ có người này. Nàng có dự cảm, lần này con bị tập kích, chỉ là mới bắt đầu.
“Hoàng tẩu....” Nhiễm Mục Lân không biết nên trả lời thế nào, hắn là người đầu tiên hy vọng Nhiễm Lạc Thành chết. Chẳng qua có người xuống tay so với hắn sớm hơn thôi.
“Hoàng bá mẫu, con sẽ bảo hộ hắn.” Lúc này, một đạo âm thanh của thiếu niên vì nhiều ngày chưa ngủ tốt mà có chút khàn khàn vang lên. Hoàng hậu Ngũ thị cùng Nhiễm Mục Lân cực kỳ kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia đầy kiên định và trầm ổn.
“Hoàng bá mẫu, hắn chưa từng khi dễ con, con sẽ bảo hộ hắn.” Trong đôi mắt dị sắc là hứa hẹn kiên định.
“Mặc Phong......” Hoàng hậu buông Nhiễm Mục Lân ra, quỳ xuống ôm lấy người vẫn như trong trí nhớ làm cho người ta sợ hãi, và luôn cùng đứa con xảy ra xung đột, “Cám ơn...... Cám ơn con......”
Trừng mắt nhìn con, Nhiễm Mục Lân cảm thấy cực kỳ bó tay.
“Ta là Nhiễm Mục Lân, Hoắc tướng quân thế nào?” Nhiễm Mục Lân xuống ngựa, giơ lệnh bài của mình lên, rồi lớn tiếng hỏi.
Hoắc Bang ôm Nhiễm Lạc Thành ngồi ở trong xe ngựa, vừa nghe được thanh âm của Nhiễm Mục Lân thì thân mình y chấn động một cái, nhưng giây tiếp theo hai mắt y lộ ra kiên định, nhẹ nhàng đặt người bị thương còn đang hôn mê xuống, rồi y xốc màn xe lên, nhảy xuống xe, sau khi thấy rõ người tới, y quỳ một gối xuống: “Hoắc Bang khấu kiến Vương gia. Hoắc Bang không bảo hộ tốt thái tử điện hạ, để cho điện hạ bị thương, Hoắc Bang tội đáng chết vạn lần.”
Nhiễm Mục Lân không phải không nghe ra ngữ khí của thuộc hạ cũ này tràn đầy xa cách cùng tức giận, nhưng hắn cũng không giải thích, mà là tiến lên nâng người đang quỳ dậy, rồi nói: “Chuyện này bổn vương sẽ điều tra rõ là người phương nào gây nên, bổn vương sẽ cho ngươi một công đạo.” Và ngay sau đó hắn thấy được một người đang giục ngựa chạy nhanh tới, thì hắn lập tức nảy lên một cỗ lửa giận.
“Phong Nhi!” Sao quần áo của con hắn lại te tua như vậy? Tiếp theo hắn phát hiện Dịch đang bị trói đặt ở trên lưng ngựa đen của con.
“Phụ vương.” Nhảy xuống ngựa, bổ nhào vào trong lòng phụ vương, người nhiều ngày không thấy phụ vương rất là cao hứng, đôi mắt dị sắc sáng rực như ngọn đuốc.
“Phong Nhi, con bị thương?” Làm sao còn tâm tư để ý tới Dịch và Trú, thấy xiêm y trên người con rách te tua, Nhiễm Mục Lân vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra xem con có bị thương hay không.
“Phụ vương, con không có bị thương.” Đè tay của phụ vương lại, Nhiễm Mặc Phong nói, “Nhiễm Lạc Thành bị thương, phụ vương, phải mau chóng quay về kinh.”
Nhiễm Mục Lân nhẫn xuống xúc đông rất muốn ôm lấy con mà hôn mấy cái, hắn ôm con lên ngựa của hắn, rồi hạ lệnh lập tức quay về kinh. Dắn quay đầu lại nhìn Hoắc Bang, nói: “Buổi tối ngày mai, đến phủ của ta.”
“Dạ, Vương gia.” Cung kính đáp lễ, Hoắc Bang leo lên xe.
Trú đem xem hết thảy mọi thứ đều ở trong mắt, rồi lại nằm xuống trên lưng ngựa.
Kéo theo ngựa của con, Nhiễm Mục Lân cởi ngoại sam của mình bọc lấy người con, trong ngoại sam, nơi mà người bên ngoài không thể nhìn tới, Nhiễm Mục Lân cùng con dán chặt sát vào nhau.
“Dịch, đừng chạy nữa. Ngươi không thấy phiền, nhưng ta rất phiền. Chỉ vì ngươi, mà hại hai phụ tử ta phải sứt đầu mẻ trán, nếu lần tới ngươi bỏ chạy nữa, thì Tiết Kì sống hay chết ta cũng sẽ không để ý. Ngươi làm cha hắn mà còn không để ý, thì ta với hắn không thân cũng chẳng quen, nên cần gì phải để ý sống chết của hắn.”
“Ngươi!” Dịch há miệng tính mắng, thì nghe Nhiễm Mặc Phong nói: “Phụ vương, Dịch nói Tiết Kì là tiên, hắn sẽ làm Tiết Kì bị thương.” Đương nhiên là không muốn thấy phụ vương với Dịch xảy ra xung đột, nên nó giải thích.
“Tiên?” Nguyên nhân này làm cho Nhiễm Mục Lân có chút giật mình.
“Nhiễm Mục Lân, ngươi có muốn giữ Kì Nhi lại, thì ta cũng không đồng ý đâu, trở về ta liền mang Kì Nhi đi!” Dịch chưa quên tên khốn này vừa nói những lời tuyệt tình.
“Vậy là tốt nhất, bất quá ta cũng nói trước – ‘nhị bất quá tam’, ta sẽ không giúp Tiết Kì tìm ngươi nữa, thiên hạ nhiều người như vậy, ta cũng không tin hắn vẫn mãi chờ ngươi. Tiết Kì xinh đẹp như vậy, lại còn là Lâu Lan vương, người muốn hắn có thể xếp hàng từ kinh thành đến Lâu Lan đi, ngươi không cần hắn, thì ta sẽ tìm cho hắn một người.”
“Ngươi dám!” Dịch lập tức muốn tìm người liều mạng.
“Ngươi nói xem ta có dám hay không?” Ánh mắt của Nhiễm Mục Lân nhìn Dịch rất giống với Trú – tràn ngập khinh thường.
“Ngươi, ngươi,” Mặt Dịch đỏ lên, “Ngươi thì biết cái gì!”
Nhiễm Mục Lân cười nhạo một tiếng, rồi cúi đầu hỏi người trong lòng hắn vì bọn họ tranh chấp mà có chút lo lắng: “Con ngoan, con thích thành tiên hay thích ở cùng một chỗ với phụ vương?”
“Phụ vương, chúng ta phải ở cùng nhau.” Sao phụ vương lại hỏi cái này, tiểu thú bị hoài nghi nên rất mất hứng.
“Nếu phụ vương một lòng muốn con thành tiên, bỏ con mà đi, thì con sẽ thế nào?”
Đôi mắt dị sắc phát ra ánh sáng đỏ: “Tìm phụ vương, mãi tìm.” Nó sẽ không thành tiên, hắn phải ở cùng một chỗ với phụ vương.
Nhiễm Mục Lân đắc ý cười rộ lên, ôm chặt con, nói: “Nhìn con ta đi, nó có thèm thành tiên đâu. Tiết Kì đáng thương, rõ ràng không muốn, lại bị cha của mình cưỡng bức phải thành thứ tiên đồ bỏ gì đó, cho dù khóc đến hai mắt sưng phù, không ăn không uống, thì cha hắn cũng chẳng thèm đau xót cho hắn, chỉ cố chấp muốn hắn thành tiên.” Cúi đầu dán sát vào tai con, hắn nhỏ giọng nói, “Phong Nhi, phụ vương mới không nỡ để cho một mình con ở tiên giới chịu khổ.” Tiểu thú nghe hiểu ý của phụ vương, không có mất hứng,mà ngược lại nắm chặt lại bàn tay của phụ vương.
“Ngươi, ngươi......” Kêu hai tiếng ‘ngươi’, Dịch cúi đầu ngậm chặt miệng, chẳng lẽ y thực sự sai rồi? Thế nhưng vạn nhất sau này Kì nhi trách y thì sao? “Đi ra ngoài đừng nói ngươi là Dịch, ghê tởm.” Trú đối với người do dự thật sự là chán ghét, đơn giản nhắm mắt lại không nhìn.
“Ngươi cái lão già mất dịch này.” Mắng một câu, Dịch bắt đầu chấn tỉnh lại mình.
Trở lại kinh thành thì trời đã sáng rồi. Nhiễm Lạc Thành bị thương, Nhiễm Mục Lân không thể bỏ lại hắn mà mang con quay về phủ. Nhiễm Mục Lân để cho Hoắc Bang đi về trước rửa mặt chải đầu thay xiêm y, rồi nhờ Trú trước mang Nhiễm Lạc Thành quay về hoàng cung, còn hắn mang con quay về phủ thay xiêm y, ngoài ra còn phải mang Dịch trở về nữa.
Vội vàng quay về phủ, Nhiễm Mục Lân đem Dịch bị trói thành một cái bánh chưng đặt ở bên chân Tiết Kì, rồi dặn hắn – trước khi bọn họ trở về thì đừng cởi “dây thừng” trên người Dịch ra, sau đó vội vàng ôm con quay về phòng để thay xiêm y, tiếp theo lại mang con phóng nhanh vào cung.
“Phong Nhi, vào cung thì con đi ngủ đi, một mình phụ vương đi gặp hoàng bá con là được rồi.” Cầm bánh bao mà hắn bảo Tống Du chuẩn bị, đút cho con ăn, Nhiễm Mục Lân uống một ngụm nước, rồi nói, cũng thuận tiện cho con uống nước.
“Phụ vương.” Đẩy đẩy tay của phụ vương, muốn phụ vương ăn, Nhiễm Mặc Phong nói, “Con không mệt.” Nó có chút lo lắng cho Nhiễm Lạc Thành đang bị thương.
Nhiễm Mục Lân ngẫm lại chuyện đã xảy ra, cũng biết con sẽ không ngủ được, nên cũng không miễn cưỡng.
Vào cung, Nhiễm Mục Lân liền đươc báo cho biết, Hoàng Thượng đang ở tẩm cung Hoàng hậu chờ hắn, hắn vội vàng mang con chạy qua đó. Vừa bước vào tẩm cung của Hoàng hậu, hắn đã nghe thấy tiếng khóc của hoàng hậu, dưới sự dẫn đường của cung nữ, hắn đi vào phòng ngủ của hoàng hậu, thì thấy Nhiễm Lạc Thành đang nằm ở trên giường, hô hấp của Nhiễm Lạc Thành hơi hơi phập phồng.
“Mục Lân, sao không để cho Phong Nhi đi ngủ đi?” Nhìn thấy Mặc Phong, Nhiễm Mục Kì ngồi ở bên giường lên tiếng trách cứ, nghe Trú kể lại thì đứa nhỏ này đã mấy ngày chưa ngủ.
“Hoàng bá, con không mệt.” Nhỏ giọng nói, Nhiễm Mặc Phong không muốn đánh thức người ở trên giường, tuy nó không xác định được người này có còn đang hôn mê không.
“Mặc Phong..... Cám ơn con, cám ơn con đã cứu Thành Nhi......” Hoàng hậu đi tới trước mặt nó vừa khóc vừa cúi người cảm tạ, Nhiễm Mặc Phong thối lui đến bên cạnh phụ vương, tránh thoát cái lễ kia, “Là Trú tiên nhân cứu hắn.”
Hoàng hậu lau nước mắt, cũng không nhiều lời, quay trở lại bên giường. Trú tiên nhân đã nói cho nàng biết, nếu không phải Mặc Phong nghe được động tĩnh trước rồi chạy qua đó, thì Thành Nhi sợ là đã mất mạng. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, đứa nhỏ này sẽ không bỏ qua hiềm kích trước đây mà cứu lấy Thành Nhi. Nàng mong ngày mong đêm, mong cho con có thể sớm ngày trở về, mà nay điều nàng thật vất vả mong chờ đã đến, thì đứa con lại bị trọng thương. Hoàng hậu thấp giọng khóc, tim nàng như bị đao cắt.
“Hoàng huynh, thương thế của Lạc Thành thế nào?” Nhiễm Mục Lân thấy sắc mặt hoàng huynh không tốt, còn hoàng hậu khóc đến cực kỳ thương tâm, thì cẩn thận hỏi.
“Không chết được.” Trú lạnh lùng lên tiếng, không coi ai ra gì mà đứng ở phía sau Nhiễm Mục Kì, đặt tay lên trên vai y.
“Dám tập kích quan binh, lá gan của đám kiếp phỉ này cũng thật lớn, sao ngươi không mang vài tên còn sống về tra hỏi.” Nhiễm Mục Kì trách cứ Trú, đem người giết hết sạch sẽ, cũng không biết là do ai chủ mưu.
“Người dám tập kích quan binh, nếu không phải là chán sống, thì cũng là do ai đó sai bảo. Trong vòng mấy trăm dặm quanh kinh thành này chưa từng nghe qua có kiếp phỉ xuất hiện, vì sao lại cố tình xuất hiện ở nơi đó? Không cần nghĩ cũng biết mục đích của bọn họ không đơn giản, huống chi Hoắc Bang đã nói ra thân phận của hắn cùng thái tử, thế nhưng đám kiếp phỉ này vẫn muốn giết hắn. Này có nghĩa là giết người không phải vì của. Vậy nên đợi ngươi hỏi ra người chủ mưu là ai, thì đám kiếp phỉ này đã tự kết liễu mình trước rồi.” Ngón tay lạnh lẻo của Trú chui vào cần cổ của Nhiễm Mục Kì, vì bị y trách cứ mà không vui, sao y lại suy nghĩ nông cạn như vậy chứ?
“Hoàng huynh, ngài hiểu lầm Trú tiên nhân rồi. Hoắc Bang nói cho đệ biết, những tên đó trước khi chết nói là có người trả hai mươi vạn lượng bạc thỉnh bọn họ giết chết Hoắc Bang cùng thái tử, sau khi xong việc sẽ trả thêm hai mươi vạn lượng nữa. Cùng bọn chúng giao dịch là một nam tử mặc áo choàng che mặt, ra tay rất hào phóng, nhưng cho tới bây giờ bọn chúng cũng chưa từng thấy qua mặt của hắn. Sau khi thương lượng ổn thỏa, người nọ chỉ phái tay dướt ra mặt, những người này bất quá chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi.” Nhiễm Mục Lân lên tiếng giải thích, nói ra những lời mà Trú không muốn nói. Trú lạnh như băng mà nhìn hắn một cái, trách hắn nhiều chuyện.
Nhiễm Mục Kì nghe xong, thật lâu không nói gì, tiếp theo y nâng tay trái phủ lên bàn tay của Trú đặt ở trên vai phải của mình, xem như là xin lỗi. Ngay dưới mắt y thế nhưng lại phát sinh ra loại chuyện sát hại thái tử cùng Đại tướng quân trắng trợn như thế này, trong lòng y vừa phát lạnh, vừa tức giận.”Bọn họ nói Lạc Thành là vì bảo hộ con hỏa hồ tặng cho trẫm, nên mới bị kiếp phỉ bắn trọng thương.” Nhẹ nhàng lau đi mồ hôi toát ra trên mặt Nhiễm Lạc Thành, y ảm đạm cười, “Nó từ nhỏ đã ngốc, không nghĩ tới đã mười bảy tuổi rồi mà vẫn ngốc như thế.”
“Bệ hạ.....” Hoàng hậu cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần mà nhìn về phía y, nhiều năm như thế, nam nhân này cuối cùng cũng đối với con nàng biểu hiện ra thương tiếc.
“Mục Lân, mưu sát hoàng tử là trọng tội tru di cửu tộc, mưu sát thái tử cùng Tướng quân..... Trẫm lại càng không thể tha thứ. Có lẽ Lạc Thành không thích hợp làm thái tử, nhưng chỉ cần ngày nào trẫm chưa phế nó, thì nó chính là thái tử. Mục Lân, trẫm không muốn lại nghe thấy Bắc Uyên còn có cái gì kiếp phỉ.”
“Hoàng huynh, thần đệ đã biết.” Đôi mắt Nhiễm Mục Lân ám trầm, hắn rũ mắt xuống đáp.
“Hoàng hậu, thay trẫm chăm sóc Lạc Thành thật tốt, có việc gì thì đến Vô Tam điện tìm Trú.” Nhiễm Mục Kì đứng dậy, đắp chăn kín cho thái tử, sau khi nhìn chăm chú vào gương mặt đang ngủ của hắn một lúc, thì mang theo khuôn mặt tức giận mà rời đi, dĩ nhiên cũng mang Trú đi cùng.
“Hoàng thúc.” Hoàng hậu khóc nức nở, quỳ gối trước mặt Nhiễm Mục Lân.
Hắn cực kỳ kinh ngạc mà nâng hoàng hậu dậy: “Hoàng tẩu, ngài đang làm gì vậy.”
“Hoàng thúc....” Hoàng hậu vừa khóc vừa nói, “Lúc trước Thành Nhi nó không hiểu chuyện, luôn khi dễ Mặc Phong.... Hoàng thúc, ta thay mặt Thành Nhi nói với thúc một tiếng xin lỗi, ta đã không giáo huấn Thành Nhi nghiêm túc......”
“Hoàng tẩu, đã nhiều năm như thế, ngài nói cái này để làm gì. Chuyện giữa bọn nhỏ, sao ta lại phải để ở trong lòng?” Nhiễm Mục Lân vội vàng nói.
“Hoàng thúc......” Hoàng hậu nắm chặt hai tay của Nhiễm Mục Lân, khẩn cầu nói, “Thành Nhi không phải là đứa nhỏ hư hỏng, hoàng tẩu cam đoan với ngươi, sau này tuyệt không để cho nó khi dễ Mặc Phong nữa..... Hoàng tẩu cầu ngươi, cầu ngươi tha thứ cho nó không hiểu chuyện, cầu ngươi.... Cứu cứu nó.... Ngoại trừ ngươi ra, không ai có thể cứu được nó, có thể làm cho nó sống sót.” Nàng tuy là hoàng hậu, thế nhưng ở trong cung cũng không có thực quyền, phụ thân là Tể tướng, nhưng vài năm gần đây dưới sự chèn ép của Hoàng Thượng, Ngũ gia đã sớm không cỏn quyền lực. Hiện giờ, có thể cứu con, có thể bảo hộ con, chỉ có người này. Nàng có dự cảm, lần này con bị tập kích, chỉ là mới bắt đầu.
“Hoàng tẩu....” Nhiễm Mục Lân không biết nên trả lời thế nào, hắn là người đầu tiên hy vọng Nhiễm Lạc Thành chết. Chẳng qua có người xuống tay so với hắn sớm hơn thôi.
“Hoàng bá mẫu, con sẽ bảo hộ hắn.” Lúc này, một đạo âm thanh của thiếu niên vì nhiều ngày chưa ngủ tốt mà có chút khàn khàn vang lên. Hoàng hậu Ngũ thị cùng Nhiễm Mục Lân cực kỳ kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia đầy kiên định và trầm ổn.
“Hoàng bá mẫu, hắn chưa từng khi dễ con, con sẽ bảo hộ hắn.” Trong đôi mắt dị sắc là hứa hẹn kiên định.
“Mặc Phong......” Hoàng hậu buông Nhiễm Mục Lân ra, quỳ xuống ôm lấy người vẫn như trong trí nhớ làm cho người ta sợ hãi, và luôn cùng đứa con xảy ra xung đột, “Cám ơn...... Cám ơn con......”
Trừng mắt nhìn con, Nhiễm Mục Lân cảm thấy cực kỳ bó tay.
Danh sách chương