Mang Nhiễm Lạc Thành đi vào sơn động đang nhốt Dịch, Nhiễm Mặc Phong cũng không nhìn xem Dịch đã tỉnh chưa, nó nhẹ nhàng đặt Nhiễm Lạc Thành xuống, làm cho hắn dựa vào trong lòng mình, rồi bắt đầu kiểm tra thương thế của hắn. Hai mũi tên kia đều bắn trúng chỗ yếu hại của Nhiễm Lạc Thành, máu không ngừng chảy ra ngoài, Nhiễm Mặc Phong điểm mấy đại huyệt chung quanh chỗ trúng tên, rồi ngồi chờ Trú đến. Loại thương này rất khó lý, lại là chỗ yếu hại, chỉ cần sơ ý một tí, là Nhiễm Lạc Thành sẽ mất mạng. Nhiễm Mặc Phong rút mũi tên đâm thủng bả vai của Nhiễm Lạc Thành ra, xé một mảnh vải trên áo nội y của Nhiễm Lạc Thành rồi bắt đầu băng bó vết thương cho hắn. Còn một mũi tên khác Nhiễm Mặc Phong không dám động vào – vì mũi tên này đâm xuyên qua cơ thể Nhiễm Lạc Thành ở vị trí gần tim.
Lúc này dược của Trú nổi lên tác dụng, Nhiễm Lạc Thành đang hôn mê dần dần tỉnh lại, trong lúc mông lung, trên lưng truyền đến đau đớn làm cho hắn ‘hừ’ nhẹ một tiếng.
“Đừng nhúc nhích.” Ngăn Nhiễm Lạc Thành muốn lật người lại, Nhiễm Mặc Phong ấn chặt lên miệng vết thương của hắn.
Một câu ‘Đừng nhúc nhích’ này làm cho Nhiễm Lạc Thành nháy mắt tỉnh táo lại, hắn lập tức nghĩ tới kiếp phỉ, liền giãy dụa muốn lật người lại, cũng không thèm nhìn tới người đang áp chế hắn là ai, liền há miệng mắng chửi: “Con bà nó! Ta thao chết ngươi! Ngay cả lão tử mà ngươi cũng dám bắt, lão tử tru di cửu.....” Trong mắt trợn to phản chiếu một bóng người làm cho câu nói tiếp theo của hắn nghẹn luôn ở cổ họng.
“Đừng nhúc nhích.” Đè lại miệng vết thương lại bắt đầu chảy máu, Nhiễm Mặc Phong bình tĩnh nói, “Mũi tên kia phải đợi Trú đến, nằm úp sấp lại.”
Nghe lời nói của người này, mặt Nhiễm Lạc Thành trứng đỏ lên tựa như màu gan heo, suýt nữa phun ra một ngụm máu. Sao, sao, cái tên này, cái tên này, cái tên này lại ở đây? Hắn, hắn, cúi đầu nhìn xuống, sao hắn lại kê đầu lên trên đùi của tên này? Người hoàn toàn lâm vào khiếp sợ đã quên mất đau đớn ở trên lưng, càng không phát hiện phía sau lưng mình vẫn còn cắm một mũi tên.
Vì sao lại như vậy? vì sao lại như vậy? Nhiễm Lạc Thành cúi thấp đầu, tứ chi của hắn không biết vì sao lại vô cùng cứng ngắc. Không nên là như vậy, không nên là như vậy. Hắn suy nghĩ vô số loại trường hợp nên có khi cùng tên này gặp mặt, nhưng không có loại nào như vậy, không nên là như thế này, không nên là như thế này!! Hắn cố gắng hồi tưởng lại xem trước khi mình té xỉu có gặp qua người này chưa, suy nghĩ nửa ngày, đều là không có. Vậy tên này xuất hiện khi nào? Nhiễm Lạc Thành hận không thể lại ngất xỉu đi, hắn cong người lại dựa vào trên đùi Nhiễm Mặc Phong, mông chổng lên giống như chuẩn bị để ai đó đánh đòn.
Một lần nữa trở lại thời điểm gặp kiếp phỉ..... Khi hắn anh dũng giết chết tên kiếp phỉ cuối cùng, khi hắn dẹp yên thiên hạ, thì người này mới xuất hiện, rồi hắn mới phun vào mặt người này một ngụm nước miếng, khinh thường nói: “Bản thái tử đều đem người giết xong rồi, ngươi còn tới đây làm gì?” Tiếp theo lên ngựa, nghênh ngang mà đi ── hẳn là là như thế này mới đúng! Nhiễm Lạc Thành kích động công tâm vì không thể chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này mà trở nên khó thở, rồi lại ngất đi. Trong đôi mắt dị sắc hiện lên lo lắng, Nhiễm Mặc Phong nhìn về phía cửa động, sao Trú còn chưa đến? Nhiễm Lạc Thành mất quá nhiều máu, lại ngất đi rồi.
Cuối cùng, ngay tại lúc Nhiễm Mặc Phong càng ngày càng lo lắng, thì Trú thong thả trở lại, phía sau hắn là Hoắc Bang cùng 124 binh sĩ còn sống sót. Vừa thấy đến trên lưng Nhiễm Lạc Thành toàn là máu, Hoắc Bang vội vọt lại đây, đem Nhiễm Lạc Thành ôm vào trong lòng mình, khẩn cấp gọi: “Lạc Thành! Lạc Thành! Ngươi tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh!”
“Hắn ngất đi rồi sao có thể tỉnh lại?” Trú lạnh lùng nói, rồi sắn tay áo lên, đá Hoắc Bang đang chắn đường một cước, “Tránh ra, đừng chắn đừng.”
Mặc dù Hoắc Bang là Đại tướng quân chỉ thua Nhiễm Mục Lân nhưng sau khi chứng kiến qua uy lực của Trú tiên nhân, cũng không dám có gì oán hận, luyến tiếc mà buông Nhiễm Lạc Thành xuống, thối lui qua một bên. Sắc mặt y trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt cũng đồng dạng trắng bệch của Nhiễm Lạc Thành.
Trú từ chỗ mắt cá chân của Nhiễm Mặc Phong rút ra thanh chủy thủ của nó, rồi nhìn nó nói: “Mặc Phong, ngươi tới giữ chặt hắn.” Rồi lại nhìn về phía Hoắc Bang, “Ngươi, đi tìm nước, đốt lửa.” Không đợi Hoắc Bang cử động, Tiểu Tần một đường khóc sướt mướt vội vàng chạy đi, có vài tên binh sĩ cũng xách thùng gỗ đi theo.
Sau khi củi lửa được đốt lên, phía trên còn đặt một nồi nước, Trú dùng chủy thủ rạch rách áo của Nhiễm Lạc Thành, lộ ra vết thương trên lưng hắn. Sau đó Trú đưa thanh chủy thủ nướng nướng trên lửa, rồi hướng Nhiễm Mặc Phong ra hiệu, tiếp theo hắn xuống tay lưu loát rạch lên miệng vết thương ở trên lưng Nhiễm Lạc Thành. Người đang hôn mê vì quá đau nhức mà tỉnh lại, vừa mới giãy dụa đã bị người đè chặt lại.
“Đừng nhúc nhích!” Nhiễm Mặc Phong – chân trái quỳ áp trên phần eo của Nhiễm Lạc Thành, còn hai tay thì đè chặt hai bờ vai của hắn lại, “Nhịn một chút.”
Hoắc Bang ấn chặt hai chân của Nhiễm Lạc Thành, vội la lên: “Lạc Thành, Trú tiên nhân đang lấy mũi tên ra cho nguơi, ngươi không thể lộn xộn, nhẫn nhẫn, lập tức sẽ xong ngay.”
Dưới thân Nhiễm Lạc Thành là ngoại sam của Hoắc Bang, hắn cắn chặt miếng vải bố mà Nhiễm Mặc Phong nhét vào miệng hắn, không cho chính mình ‘hừ’ ra tiếng. Thịt bị người cầm dao cắt xẻ, tách ra, trừ bỏ lúc mới vừa tỉnh lại có chút giãy dụa ra, thì sau đó Nhiễm Lạc Thành không hề nhúc nhích, cũng không hề rên một tiếng, hắn cắn chặt răng chịu đựng. Người cực độ đau đớn mà bả vai không ngừng run rẩy, mồ hôi che kín cả thân mình màu lúa mạch, mồ hôi lạnh động ở trên mi mắt nhắm chặt của hắn, Nhiễm Lạc Thành không muốn ở trước mặt người nào đó lộ ra sự yếu đuối, dù chỉ một chút.
Trong đôi mắt dị sắc thoát lướt qua sự kinh ngạc, tám năm trôi qua, người này cùng với người ở trong trí nhớ của nó hoàn toàn khác nhau. Bàn tay của nó ở thời điểm mọi người không chú ý hơi hơi dùng sức, một cỗ khí ấm áp từ từ truyền vào khắp các gân mạch của Nhiễm Lạc Thành. Miếng vải bố trong miệng Nhiễm Lạc Thành rớt xuống, hắn áp lực thở dốc, không biết có phải vì quá đau nên chết lặng hay không, mà trên lưng hắn thế nhưng không còn đau như vừa rồi nữa.
“Lạc Thành, nhẫn nhịn một chút, lập tức xong ngay.” Thấy mũi tên kia đâm thật sâu vào trong thịt của hắn, Hoắc Bang vội đến đỏ mắt.
“Hoắc lão nhân..... Ngươi, ngươi không..... sao chứ......” Nhiễm Lạc Thành nhẹ giọng hỏi, tựa hồ dùng hết tất cả khí lực của chính mình.
Hoắc Bang cau mày, tựa hồ đang áp lực một nỗi thống khổ rất lớn, y khàn khàn nói: “Con mẹ nó! Ngươi vẫn còn khí lực đi để ý đến ta sao? Ngày thường vẫn nói với ngươi phải chuyên tâm luyện công, nhưng cứ không nghe, giờ xem bộ dạng của ngươi ra sao đi. Trở về kinh thành, ngươi trước đứng trung bình tấn trong 4 canh giờ cho ta!”
“Tốt tâm.... còn bị oán.....” Một trận đau nhức đến tận tim, làm cho Nhiễm Lạc Thành kêu lên một tiếng đau đớn, trong miệng liền phản phất mùi máu. Khí ấm áp mãnh liệt truyền vào trong cơ thể hắn, Nhiễm Lạc Thành quá đau nên lại hôn mê bất tỉnh. Mũi tên màu đỏ được Trú rút ra, Nhiễm Mặc Phong so với Hoắc Bang bình tĩnh hơn rất nhiều, đôi tay nhỏ bé từ trên hai tay run rẩy cầm lấy một lớp vải lụa tẩm nước sôi, rồi lau sạch sẽ nơi mũi tên vừa được rút ra của Nhiễm Lạc Thành. Khi Hoắc Bang khôi phục tinh thần lại, thì Nhiễm Mặc Phong băng bó vết thương cho Nhiễm Lạc Thành cũng gần xong.
“Hoắc thúc thúc, nơi đây không nên ở lâu, ngươi mang hắn lên xe đi, chúng ta lập tức quay về kinh.” Nhiễm Mặc Phong vừa gâm chủy thủ vào chân vừa nói với Hoắc Bang. Trên người nó chỉ còn lại chiếc áo lót rách nát, ngoại sam của nó vừa nãy đã xé làm vải bố nhé vào miệng Nhiễm Lạc Thành để cho hắn cắn.
“Được.” Hoắc Bang cẩn thận ôm lấy Nhiễm Lạc Thành cả người lạnh lẻo, bước ra khỏi sơn động. Chỉ có Nhiễm Mặc Phong phát hiện ra tay y run rẩy đến cực kỳ lợi hại.
“Mặc Phong, hắn giao cho ngươi.” Trú liếc nhìn Dịch vẫn còn đang chết ngất một cái, rồi rửa sạch hai tay, bỏ đi ra ngoài. Nhiễm Mặc Phong không một câu oán hận, liền khiêng Dịch lên, đặt lên lưng ngựa yêu – Tướng Quân.
..........................
“Mặc Phong, ngươi thả ta đi đi, ta không thể gặp Kì Nhi, ta sẽ hại Kì Nhi, Mặc Phong, ngươi thả ta đi đi, ta không thể gặp Kì nhi, ta sẽ hại Kì Nhi, Mặc Phong......”
Đoàn người đi đến một nửa, thì người bị Nhiễm Mặc Phong đặt ở trên lưng tỉnh lại. Khi y định mở dây thừng để chạy trốn, thì phát hiện mình bị trói bằng “Thiên Nhân Quyết” của lão già Trú mất dịch kia, nên đành phải từ bỏ ý định. Nhưng sau đó y lại không ngừng than thở khóc lóc cầu xin Nhiễm Mặc Phong thả y đi.
“Tiết Kì vẫn khóc.” Nhiễm Mặc Phong không hề bị thuyết phục, vẫn nhìn thẳng phía trước. Nó không thể nhìn Tiết Kì khóc, nhất định phải mang Dịch trở về.
Thân mình Dịch rõ ràng cứng ngắc, hô hấp dồn dập. Sau một lúc, chợt nghe y thống khổ nói: “Ta không muốn.... Không muốn làm cho Kì Nhi thương tâm.... Mặc Phong.... Ta sẽ hủy hoại Kì Nhi, sẽ hủy hoại Kì Nhi!” Y không sợ mất mặt mà khóc to lên, thống khổ của Dịch làm cho ánh sáng trong đôi mắt dị sắc bắt đầu lưu chuyển.
“Mặc Phong..... Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu..... Khi ngươi yêu một người, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, cho dù là bị Diêm Vương thả vào chảo dầu, ngươi vẫn muốn làm cho người đó được hạnh phúc. Mặc Phong, Kì Nhi là tiên, là tiên, ngươi có biết tiên là thế nào không? Chính là không cần phải chịu nỗi khổ luân hồi, không cần trải qua thống khổ trần gian! Ta không thể chặt đứt con đường làm tiên của Kì Nhi, mặc dù ta rất yêu Kì Nhi, nhưng ta không thể ích kỷ chỉ vì yêu thích của riêng mình!”
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười nhạo của một người, đó là Trú đang nhắm mắt nằm ở trên lưng ngựa. Hiển nhiên, hắn đối với ý tưởng này của Dịch cực kỳ khinh thường. Vì phòng ngừa lại có người đánh lén, nên Nhiễm Mặc Phong và Trú đi ở cuối cùng của đội ngũ, cho nên những lời nói của Dịch chỉ có hai người có thể nghe được.
“Lão già mất dịch này, người là tên vô tâm không phế, vô lương vô đức, ngươi biết cái gì!” Dịch bị vắt ngang người trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía Trú đang đi song song với Nhiễm Mặc Phong, nổi giận mắng chửi.
“Lão già ta không biết, chẳng lẽ lão già ngươi biết sao?” Trú vẫn là một bộ dạng lạnh lùng chọc người tức giận, hắn cười nhạo nói, “Nếu là ta, mới mặc kệ hắn cái gì tiên đạo thần đạo, ta đã xem trọng, thì mặc kệ dùng loại thủ đoạn gì, cũng nhất định phải có được. Cho dù vào địa phủ, ta cũng phải kéo hắn theo. Hừ, tiên đạo, thả hắn một mình trên tiên giới để hắn tìm tình nhân sao? Mấy lão già ở trên tiên giới này, ngươi cho là bọn họ thanh cao trong sạch lắm sao?”
“Ta phi! Ăn không tìm nho nói nho chua. Ngươi là kẻ thiếu đạo đức. Ta yêu Kì Nhi, đương nhiên phải suy nghĩ cho Kì Nhi. Chiếu theo lời ngươi nói, thì người được ngươi xem trọng thực sự đã chết tám đời nhà ma rồi. Ta xuống địa phủ không sao, nhưng ta tuyệt không để cho Kì Nhi đi theo ta chịu tội, Kì Nhi phải thành tiên, thành Phật.”
“Rồi sao nữa?” Trú ngồi dậy, trong mắt là hàn quang dọa người, “Thành tiên, thành phật, rồi sao nữa? Rồi quên mất ngươi là ai? Hoặc là bị lão già chết tiệt nào đó ở trên tiên giới câu dẫn đi, đem ngươi quăng đến chín từng mây?”
“Ngươi là lão già trong đầu óc toàn chứa những thứ thối tha. Đó là tiên giới tiên giới! Làm sao có người đi câu dẫn Kì Nhi!” Nghĩ tới chuyện đó có thể xảy ra, Dịch trở nên nóng nảy. Hắn chỉ nghĩ để cho Kì Nhi thành tiên, không nghĩ tới nhiều như vậy.
“Vì sao không có?” Trú hình như rất muốn làm cho Dịch tức chết, hắn nhìn về phía người trên mặt rõ ràng không hiểu gì kia, nói, “Mặc Phong, ngươi thả hắn đi đi, Tiết Kì rất tín nhiệm ngươi, ta thấy hai người các ngươi cũng rất thích hợp. Thừa dịp Tiết Kì đang thương tâm, ngươi nhảy vào đi, khẳng định hắn sẽ yêu ngươi đến nổi quên mất hắn còn có một lão cha thối đang ở đâu đó. Đúng rồi, Tiết Kì vẫn là xử nữ đi, Mặc Phong, ngươi nhớ xuống tay nhẹ một chút.”
“Trú! Ngươi là lão già mất dịch so với cẩu cũng không bằng, ta giết ngươi!” Đầu tóc bạc của Dịch bay lên, gió to đánh về phía Trú. Một đám ngọn lửa như bình phong dựng lên giữa không trung, cuốn gió bay lên trời. Nếu người đi ở phía trước mà quay đầu nhìn lại nhất định sẽ bị hù chết khiếp. Dịch bị “Thiên Nhân Quyết” trói chặt, không ngừng giãy dụa muốn thoát ra để lao lên đánh chết Trú, Trú bình tĩnh thảnh thơi mà xuất ra ngọn lử, tính toán cùng Dịch đánh đến cá chết lưới rách.
“Trú tiên nhân, Dịch, ta có phụ vương, ai cũng sẽ không muốn.” Bất ngờ cắm vào một câu, một người liều chết nhảy lên chặn giữa hai người kia, một kiên xiêm y rách nát đảo qua giữa, đánh lui gió, cùng dập tắt lửa. Vì sao hiện tại nó mới xuất hiện? Bởi vì đến lúc này Nhiễm Mặc Phong mới hiểu được lời Trú nói là ý ra sao.
Nhìn về phía Dịch với hai mắt màu đỏ, Nhiễm Mặc Phong vẫn là câu nói kia: “Tiết Kì vẫn khóc, ta phải mang ngươi trở về.” Rồi nó nhìn về phía Trú với hai mắt ánh bạc, “Trú tiên nhân, đừng cho Dịch chạy.”
Dịch lúc này mới phát hiện mình đã giãy khỏi “Thiên Nhân Quyết”, mới vừa động đậy, liền bị hai người lao thẳng tới người y. Sau một trận bụi đất bay lên, Dịch lại bị trói chặt lại, đặt lên trên lưng của Tướng Quân. Bất quá lần này, y không hề thốt lên “cầu xin thả đi” nữa, lời nói của Trú đã tác động mạnh tới y.
Mà bên kia, Trú rũ mắt xuống, nằm ở trên lưng ngựa trắng, nhưng khóe mắt hắn lại dừng ở trên người Nhiễm Mặc Phong đang đi song song với mình, hai tay kê dưới đầu nắm chặt lại.
Lúc này dược của Trú nổi lên tác dụng, Nhiễm Lạc Thành đang hôn mê dần dần tỉnh lại, trong lúc mông lung, trên lưng truyền đến đau đớn làm cho hắn ‘hừ’ nhẹ một tiếng.
“Đừng nhúc nhích.” Ngăn Nhiễm Lạc Thành muốn lật người lại, Nhiễm Mặc Phong ấn chặt lên miệng vết thương của hắn.
Một câu ‘Đừng nhúc nhích’ này làm cho Nhiễm Lạc Thành nháy mắt tỉnh táo lại, hắn lập tức nghĩ tới kiếp phỉ, liền giãy dụa muốn lật người lại, cũng không thèm nhìn tới người đang áp chế hắn là ai, liền há miệng mắng chửi: “Con bà nó! Ta thao chết ngươi! Ngay cả lão tử mà ngươi cũng dám bắt, lão tử tru di cửu.....” Trong mắt trợn to phản chiếu một bóng người làm cho câu nói tiếp theo của hắn nghẹn luôn ở cổ họng.
“Đừng nhúc nhích.” Đè lại miệng vết thương lại bắt đầu chảy máu, Nhiễm Mặc Phong bình tĩnh nói, “Mũi tên kia phải đợi Trú đến, nằm úp sấp lại.”
Nghe lời nói của người này, mặt Nhiễm Lạc Thành trứng đỏ lên tựa như màu gan heo, suýt nữa phun ra một ngụm máu. Sao, sao, cái tên này, cái tên này, cái tên này lại ở đây? Hắn, hắn, cúi đầu nhìn xuống, sao hắn lại kê đầu lên trên đùi của tên này? Người hoàn toàn lâm vào khiếp sợ đã quên mất đau đớn ở trên lưng, càng không phát hiện phía sau lưng mình vẫn còn cắm một mũi tên.
Vì sao lại như vậy? vì sao lại như vậy? Nhiễm Lạc Thành cúi thấp đầu, tứ chi của hắn không biết vì sao lại vô cùng cứng ngắc. Không nên là như vậy, không nên là như vậy. Hắn suy nghĩ vô số loại trường hợp nên có khi cùng tên này gặp mặt, nhưng không có loại nào như vậy, không nên là như thế này, không nên là như thế này!! Hắn cố gắng hồi tưởng lại xem trước khi mình té xỉu có gặp qua người này chưa, suy nghĩ nửa ngày, đều là không có. Vậy tên này xuất hiện khi nào? Nhiễm Lạc Thành hận không thể lại ngất xỉu đi, hắn cong người lại dựa vào trên đùi Nhiễm Mặc Phong, mông chổng lên giống như chuẩn bị để ai đó đánh đòn.
Một lần nữa trở lại thời điểm gặp kiếp phỉ..... Khi hắn anh dũng giết chết tên kiếp phỉ cuối cùng, khi hắn dẹp yên thiên hạ, thì người này mới xuất hiện, rồi hắn mới phun vào mặt người này một ngụm nước miếng, khinh thường nói: “Bản thái tử đều đem người giết xong rồi, ngươi còn tới đây làm gì?” Tiếp theo lên ngựa, nghênh ngang mà đi ── hẳn là là như thế này mới đúng! Nhiễm Lạc Thành kích động công tâm vì không thể chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này mà trở nên khó thở, rồi lại ngất đi. Trong đôi mắt dị sắc hiện lên lo lắng, Nhiễm Mặc Phong nhìn về phía cửa động, sao Trú còn chưa đến? Nhiễm Lạc Thành mất quá nhiều máu, lại ngất đi rồi.
Cuối cùng, ngay tại lúc Nhiễm Mặc Phong càng ngày càng lo lắng, thì Trú thong thả trở lại, phía sau hắn là Hoắc Bang cùng 124 binh sĩ còn sống sót. Vừa thấy đến trên lưng Nhiễm Lạc Thành toàn là máu, Hoắc Bang vội vọt lại đây, đem Nhiễm Lạc Thành ôm vào trong lòng mình, khẩn cấp gọi: “Lạc Thành! Lạc Thành! Ngươi tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh!”
“Hắn ngất đi rồi sao có thể tỉnh lại?” Trú lạnh lùng nói, rồi sắn tay áo lên, đá Hoắc Bang đang chắn đường một cước, “Tránh ra, đừng chắn đừng.”
Mặc dù Hoắc Bang là Đại tướng quân chỉ thua Nhiễm Mục Lân nhưng sau khi chứng kiến qua uy lực của Trú tiên nhân, cũng không dám có gì oán hận, luyến tiếc mà buông Nhiễm Lạc Thành xuống, thối lui qua một bên. Sắc mặt y trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt cũng đồng dạng trắng bệch của Nhiễm Lạc Thành.
Trú từ chỗ mắt cá chân của Nhiễm Mặc Phong rút ra thanh chủy thủ của nó, rồi nhìn nó nói: “Mặc Phong, ngươi tới giữ chặt hắn.” Rồi lại nhìn về phía Hoắc Bang, “Ngươi, đi tìm nước, đốt lửa.” Không đợi Hoắc Bang cử động, Tiểu Tần một đường khóc sướt mướt vội vàng chạy đi, có vài tên binh sĩ cũng xách thùng gỗ đi theo.
Sau khi củi lửa được đốt lên, phía trên còn đặt một nồi nước, Trú dùng chủy thủ rạch rách áo của Nhiễm Lạc Thành, lộ ra vết thương trên lưng hắn. Sau đó Trú đưa thanh chủy thủ nướng nướng trên lửa, rồi hướng Nhiễm Mặc Phong ra hiệu, tiếp theo hắn xuống tay lưu loát rạch lên miệng vết thương ở trên lưng Nhiễm Lạc Thành. Người đang hôn mê vì quá đau nhức mà tỉnh lại, vừa mới giãy dụa đã bị người đè chặt lại.
“Đừng nhúc nhích!” Nhiễm Mặc Phong – chân trái quỳ áp trên phần eo của Nhiễm Lạc Thành, còn hai tay thì đè chặt hai bờ vai của hắn lại, “Nhịn một chút.”
Hoắc Bang ấn chặt hai chân của Nhiễm Lạc Thành, vội la lên: “Lạc Thành, Trú tiên nhân đang lấy mũi tên ra cho nguơi, ngươi không thể lộn xộn, nhẫn nhẫn, lập tức sẽ xong ngay.”
Dưới thân Nhiễm Lạc Thành là ngoại sam của Hoắc Bang, hắn cắn chặt miếng vải bố mà Nhiễm Mặc Phong nhét vào miệng hắn, không cho chính mình ‘hừ’ ra tiếng. Thịt bị người cầm dao cắt xẻ, tách ra, trừ bỏ lúc mới vừa tỉnh lại có chút giãy dụa ra, thì sau đó Nhiễm Lạc Thành không hề nhúc nhích, cũng không hề rên một tiếng, hắn cắn chặt răng chịu đựng. Người cực độ đau đớn mà bả vai không ngừng run rẩy, mồ hôi che kín cả thân mình màu lúa mạch, mồ hôi lạnh động ở trên mi mắt nhắm chặt của hắn, Nhiễm Lạc Thành không muốn ở trước mặt người nào đó lộ ra sự yếu đuối, dù chỉ một chút.
Trong đôi mắt dị sắc thoát lướt qua sự kinh ngạc, tám năm trôi qua, người này cùng với người ở trong trí nhớ của nó hoàn toàn khác nhau. Bàn tay của nó ở thời điểm mọi người không chú ý hơi hơi dùng sức, một cỗ khí ấm áp từ từ truyền vào khắp các gân mạch của Nhiễm Lạc Thành. Miếng vải bố trong miệng Nhiễm Lạc Thành rớt xuống, hắn áp lực thở dốc, không biết có phải vì quá đau nên chết lặng hay không, mà trên lưng hắn thế nhưng không còn đau như vừa rồi nữa.
“Lạc Thành, nhẫn nhịn một chút, lập tức xong ngay.” Thấy mũi tên kia đâm thật sâu vào trong thịt của hắn, Hoắc Bang vội đến đỏ mắt.
“Hoắc lão nhân..... Ngươi, ngươi không..... sao chứ......” Nhiễm Lạc Thành nhẹ giọng hỏi, tựa hồ dùng hết tất cả khí lực của chính mình.
Hoắc Bang cau mày, tựa hồ đang áp lực một nỗi thống khổ rất lớn, y khàn khàn nói: “Con mẹ nó! Ngươi vẫn còn khí lực đi để ý đến ta sao? Ngày thường vẫn nói với ngươi phải chuyên tâm luyện công, nhưng cứ không nghe, giờ xem bộ dạng của ngươi ra sao đi. Trở về kinh thành, ngươi trước đứng trung bình tấn trong 4 canh giờ cho ta!”
“Tốt tâm.... còn bị oán.....” Một trận đau nhức đến tận tim, làm cho Nhiễm Lạc Thành kêu lên một tiếng đau đớn, trong miệng liền phản phất mùi máu. Khí ấm áp mãnh liệt truyền vào trong cơ thể hắn, Nhiễm Lạc Thành quá đau nên lại hôn mê bất tỉnh. Mũi tên màu đỏ được Trú rút ra, Nhiễm Mặc Phong so với Hoắc Bang bình tĩnh hơn rất nhiều, đôi tay nhỏ bé từ trên hai tay run rẩy cầm lấy một lớp vải lụa tẩm nước sôi, rồi lau sạch sẽ nơi mũi tên vừa được rút ra của Nhiễm Lạc Thành. Khi Hoắc Bang khôi phục tinh thần lại, thì Nhiễm Mặc Phong băng bó vết thương cho Nhiễm Lạc Thành cũng gần xong.
“Hoắc thúc thúc, nơi đây không nên ở lâu, ngươi mang hắn lên xe đi, chúng ta lập tức quay về kinh.” Nhiễm Mặc Phong vừa gâm chủy thủ vào chân vừa nói với Hoắc Bang. Trên người nó chỉ còn lại chiếc áo lót rách nát, ngoại sam của nó vừa nãy đã xé làm vải bố nhé vào miệng Nhiễm Lạc Thành để cho hắn cắn.
“Được.” Hoắc Bang cẩn thận ôm lấy Nhiễm Lạc Thành cả người lạnh lẻo, bước ra khỏi sơn động. Chỉ có Nhiễm Mặc Phong phát hiện ra tay y run rẩy đến cực kỳ lợi hại.
“Mặc Phong, hắn giao cho ngươi.” Trú liếc nhìn Dịch vẫn còn đang chết ngất một cái, rồi rửa sạch hai tay, bỏ đi ra ngoài. Nhiễm Mặc Phong không một câu oán hận, liền khiêng Dịch lên, đặt lên lưng ngựa yêu – Tướng Quân.
..........................
“Mặc Phong, ngươi thả ta đi đi, ta không thể gặp Kì Nhi, ta sẽ hại Kì Nhi, Mặc Phong, ngươi thả ta đi đi, ta không thể gặp Kì nhi, ta sẽ hại Kì Nhi, Mặc Phong......”
Đoàn người đi đến một nửa, thì người bị Nhiễm Mặc Phong đặt ở trên lưng tỉnh lại. Khi y định mở dây thừng để chạy trốn, thì phát hiện mình bị trói bằng “Thiên Nhân Quyết” của lão già Trú mất dịch kia, nên đành phải từ bỏ ý định. Nhưng sau đó y lại không ngừng than thở khóc lóc cầu xin Nhiễm Mặc Phong thả y đi.
“Tiết Kì vẫn khóc.” Nhiễm Mặc Phong không hề bị thuyết phục, vẫn nhìn thẳng phía trước. Nó không thể nhìn Tiết Kì khóc, nhất định phải mang Dịch trở về.
Thân mình Dịch rõ ràng cứng ngắc, hô hấp dồn dập. Sau một lúc, chợt nghe y thống khổ nói: “Ta không muốn.... Không muốn làm cho Kì Nhi thương tâm.... Mặc Phong.... Ta sẽ hủy hoại Kì Nhi, sẽ hủy hoại Kì Nhi!” Y không sợ mất mặt mà khóc to lên, thống khổ của Dịch làm cho ánh sáng trong đôi mắt dị sắc bắt đầu lưu chuyển.
“Mặc Phong..... Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu..... Khi ngươi yêu một người, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, cho dù là bị Diêm Vương thả vào chảo dầu, ngươi vẫn muốn làm cho người đó được hạnh phúc. Mặc Phong, Kì Nhi là tiên, là tiên, ngươi có biết tiên là thế nào không? Chính là không cần phải chịu nỗi khổ luân hồi, không cần trải qua thống khổ trần gian! Ta không thể chặt đứt con đường làm tiên của Kì Nhi, mặc dù ta rất yêu Kì Nhi, nhưng ta không thể ích kỷ chỉ vì yêu thích của riêng mình!”
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười nhạo của một người, đó là Trú đang nhắm mắt nằm ở trên lưng ngựa. Hiển nhiên, hắn đối với ý tưởng này của Dịch cực kỳ khinh thường. Vì phòng ngừa lại có người đánh lén, nên Nhiễm Mặc Phong và Trú đi ở cuối cùng của đội ngũ, cho nên những lời nói của Dịch chỉ có hai người có thể nghe được.
“Lão già mất dịch này, người là tên vô tâm không phế, vô lương vô đức, ngươi biết cái gì!” Dịch bị vắt ngang người trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía Trú đang đi song song với Nhiễm Mặc Phong, nổi giận mắng chửi.
“Lão già ta không biết, chẳng lẽ lão già ngươi biết sao?” Trú vẫn là một bộ dạng lạnh lùng chọc người tức giận, hắn cười nhạo nói, “Nếu là ta, mới mặc kệ hắn cái gì tiên đạo thần đạo, ta đã xem trọng, thì mặc kệ dùng loại thủ đoạn gì, cũng nhất định phải có được. Cho dù vào địa phủ, ta cũng phải kéo hắn theo. Hừ, tiên đạo, thả hắn một mình trên tiên giới để hắn tìm tình nhân sao? Mấy lão già ở trên tiên giới này, ngươi cho là bọn họ thanh cao trong sạch lắm sao?”
“Ta phi! Ăn không tìm nho nói nho chua. Ngươi là kẻ thiếu đạo đức. Ta yêu Kì Nhi, đương nhiên phải suy nghĩ cho Kì Nhi. Chiếu theo lời ngươi nói, thì người được ngươi xem trọng thực sự đã chết tám đời nhà ma rồi. Ta xuống địa phủ không sao, nhưng ta tuyệt không để cho Kì Nhi đi theo ta chịu tội, Kì Nhi phải thành tiên, thành Phật.”
“Rồi sao nữa?” Trú ngồi dậy, trong mắt là hàn quang dọa người, “Thành tiên, thành phật, rồi sao nữa? Rồi quên mất ngươi là ai? Hoặc là bị lão già chết tiệt nào đó ở trên tiên giới câu dẫn đi, đem ngươi quăng đến chín từng mây?”
“Ngươi là lão già trong đầu óc toàn chứa những thứ thối tha. Đó là tiên giới tiên giới! Làm sao có người đi câu dẫn Kì Nhi!” Nghĩ tới chuyện đó có thể xảy ra, Dịch trở nên nóng nảy. Hắn chỉ nghĩ để cho Kì Nhi thành tiên, không nghĩ tới nhiều như vậy.
“Vì sao không có?” Trú hình như rất muốn làm cho Dịch tức chết, hắn nhìn về phía người trên mặt rõ ràng không hiểu gì kia, nói, “Mặc Phong, ngươi thả hắn đi đi, Tiết Kì rất tín nhiệm ngươi, ta thấy hai người các ngươi cũng rất thích hợp. Thừa dịp Tiết Kì đang thương tâm, ngươi nhảy vào đi, khẳng định hắn sẽ yêu ngươi đến nổi quên mất hắn còn có một lão cha thối đang ở đâu đó. Đúng rồi, Tiết Kì vẫn là xử nữ đi, Mặc Phong, ngươi nhớ xuống tay nhẹ một chút.”
“Trú! Ngươi là lão già mất dịch so với cẩu cũng không bằng, ta giết ngươi!” Đầu tóc bạc của Dịch bay lên, gió to đánh về phía Trú. Một đám ngọn lửa như bình phong dựng lên giữa không trung, cuốn gió bay lên trời. Nếu người đi ở phía trước mà quay đầu nhìn lại nhất định sẽ bị hù chết khiếp. Dịch bị “Thiên Nhân Quyết” trói chặt, không ngừng giãy dụa muốn thoát ra để lao lên đánh chết Trú, Trú bình tĩnh thảnh thơi mà xuất ra ngọn lử, tính toán cùng Dịch đánh đến cá chết lưới rách.
“Trú tiên nhân, Dịch, ta có phụ vương, ai cũng sẽ không muốn.” Bất ngờ cắm vào một câu, một người liều chết nhảy lên chặn giữa hai người kia, một kiên xiêm y rách nát đảo qua giữa, đánh lui gió, cùng dập tắt lửa. Vì sao hiện tại nó mới xuất hiện? Bởi vì đến lúc này Nhiễm Mặc Phong mới hiểu được lời Trú nói là ý ra sao.
Nhìn về phía Dịch với hai mắt màu đỏ, Nhiễm Mặc Phong vẫn là câu nói kia: “Tiết Kì vẫn khóc, ta phải mang ngươi trở về.” Rồi nó nhìn về phía Trú với hai mắt ánh bạc, “Trú tiên nhân, đừng cho Dịch chạy.”
Dịch lúc này mới phát hiện mình đã giãy khỏi “Thiên Nhân Quyết”, mới vừa động đậy, liền bị hai người lao thẳng tới người y. Sau một trận bụi đất bay lên, Dịch lại bị trói chặt lại, đặt lên trên lưng của Tướng Quân. Bất quá lần này, y không hề thốt lên “cầu xin thả đi” nữa, lời nói của Trú đã tác động mạnh tới y.
Mà bên kia, Trú rũ mắt xuống, nằm ở trên lưng ngựa trắng, nhưng khóe mắt hắn lại dừng ở trên người Nhiễm Mặc Phong đang đi song song với mình, hai tay kê dưới đầu nắm chặt lại.
Danh sách chương