Edit: cầm thú



Nhóm cô gái trong trung tâm quyên trứng cực kì hào hứng đi trang điểm thay quần áo, cuối cùng mất hứng đi về, một đám chán nản trở về chỗ ở.



Giữa một mảnh im lặng, có người bực mình nói: "Người ta nha ngoài miệng thì khuyên người khác không nên bán trứng, nhưng bản thân lại là người muốn bán nhanh nhất."



Trong lòng nhóm cô gái đều hiểu rõ ý nghĩa câu nói kia. Chính là nói Lục Nguyệt. Cô gọi Diêm tiên sinh xong, cũng không biết sử dụng yêu thuật gì, vậy mà Diêm tiên sinh đồng ý phỏng vấn riêng cô.



"Đúng vậy, người như thế mới đáng ghét nhất, trước mặt thì nói bán trứng không tốt cho sức khỏe của mọi người, còn phía sau chỉ mong chúng ta đi hết, để một mình cô ta bán trứng, giành hết tiền của chúng ta."



"Lục Nguyệt này bình thường ra vẻ ngây ngốc, ai ngờ vào thời điểm quan trọng lại đâm người ta một nhát..."



"Tôi thấy chúng ta cứ tiếp tục bán trứng như bình thường đi, không được như người ta, hôm nay có thể nói chuyện với ông chủ, nói không chừng không cần bán trứng, trực tiếp đẻ luôn, không bị đau, lại có thể kiếm được khối tiền. Các cô vẫn còn quá non trẻ, sau này ra ngoài xã hội phải đề phòng mấy người tài giỏi."



...



Dịch Tiêu phỏng vấn trở về, còn chưa tới chỗ ở, phía xa liền nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy cô gái.



Đối với thể loại này chung quy không thể gây tổn thương tới cô. Mấy năm làm cảnh sát, chỉ số thông minh cao, đầu óc linh hoạt, bộ dạng lại đẹp, trong một lần đi nằm vùng, cô vì muốn hấp dẫn sự chú ý của phạm nhân nên biểu hiện cao ngạo phách lối, người xung quanh nhìn thấy liền không ngừng châm chọc và nói móc.



Không vấn đề gì cả. Chỉ cần có thể bắt được phạm nhân, thực hiện trách nhiệm của cánh sát, nói Dịch Tiêu thế nào cô cũng sẵn sàng chấp nhận.



Cô tiếp tục bước chân, đi vào giữa gian phòng đang nói xấu mình, tất cả ánh mắt lập tức chuyển tới tập trung trên người cô.



Dịch Tiêu lập tức đi tới chỗ phòng của mình.



Còn chưa đi được hai bước, bên phải đám người bỗng nhiên phát ra một giọng nói châm biến, sau đó đùa cợt một câu:



"Lục Nguyệt, cô với ông chủ Diêm bàn bạc giá cả như thế nào rối?"



Người nói chuyện chính là Lý Nhụy cô gái hát bài <<Học tiếng mèo kêu>> lúc phỏng vấn, năm nay mười sáu tuổi. Lý Nhụy kìm nén tức giận, cô trẻ tuổi xinh đẹp, chính là hoa hậu giảng đường, bao nhiêu người cầu mà không được. Mấy hôm trước trong buổi biểu diễn cô hát bài <<Học tiếng mèo kêu>> đã bắt được trái tim của không biết bao nhiêu người.



Nhưng hôm nay bộ dạng trang điểm ăn mặc của cô sao có thể kém hơn bà thím Lục Nguyệt này chứ? Diêm tiên sinh kia chắc chắn là mù rồi mới không chọn cô.



Dịch Tiêu nghiêng đầu, còn chưa mở miệng, Lý Nhụy nói tiếp: "Chắc là ông chủ Diêm ra giá rất cao nhỉ? Năm vạn mua một viên trứng của cô? Tôi thấy hai người cũng hợp lắm, hay là bán tử cung luôn đi, bán trứng đau hơn nhiều đấy."



Lý Nhụy giỏi nhất chính là mắng người thẳng mặt, ở trường học ai dám trêu chọc cô đều đã bị cô mắng cho chết.



Dịch Tiêu nhếch miệng, giống như rất thưởng thức mấy lời này của Lý Nhụy.



Không ngờ Lý Nhụy tuổi còn trẻ nhưng miệng lưỡi lại hung ác như vậy, cái gì mà đóa hoa của tổ quốc chứ cũng có người đứng ra làm phản diện.



Thật khéo, Dịch Tiêu làm cảnh sát nhiều năm như vậy, nhớ lại quãng thời gian công tác tại trại giáo dưỡng, cô thích nhất chính là dạy dỗ mấy đứa trẻ vị thành niên không nên hồn.



Vì thế cô cười nhẹ, gằn từng chữ: "Cô bé, cho dù cô quỳ trước mặt ông chủ Diêm 100 ngày hát mèo méo meo, ông chủ Diêm cũng sẽ không mua một quả trứng nào của cô đâu, chi bằng bây giờ quay lại trường học tập cho tốt, lấy danh hiệu đệ nhất để chứng minh chỉ số thông minh không phải số âm, nói không chừng còn có cơ hội."



Một lời này đánh thẳng vào đầu Lý Nhụy, trong khoảng thời gian ngắn cô ta không kịp phản ứng, sửng sốt năm giây, mãi đến khi cô bé bên cạnh kéo ống tay áo của cô, Lý Nhụy mới hoàn hồn, chỉ vào Dịch Tiêu cao hai thước:



"Lục Nguyệt, cô lại dám..."



Lý Nhụy còn chưa nói xong, Dịch Tiêu liền lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua đám đông trước mặt cô ---



"Cô bé, gọi tôi là chị. Chị Lục Nguyệt."



Cánh tay Dịch Tiêu quàng qua cổ Lý Nhụy kéo cô lại gần, cười tít mắt nhìn cô ấy chằm chằm.



Lý Nhụy chưa bao giờ trải qua cảm giác sợ hãi như thế này. Cho dù giáo viên chủ nhiệm trong trường có hung dữ cô cũng không sợ, nhưng nụ cười của Lục Nguyệt khiến cho cô không dám nói nữa...



Dịch Tiêu căn bản không có ý định buông tay.



Thật lâu sau, Lý Nhụy nuốt nước miếng, gục đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Chị... Lục Nguyệt."



...



Nhóm cô gái trong trung tâm quyên trứng hằng ngày tiếp tục uống thuốc kích thích trứng chín, lại từ từ biến thành một đống tro tàn, không lâu sau có ba cô gái bị mang đi lấy trứng.



Dịch Tiêu nhanh chóng đi tìm chứng cứ. Trước đó cô và Diêm tiên sinh thông qua trung tâm quyên trứng An Khang hoàn thành một bản giao dịch mua trứng, Diêm tiên sinh đồng ý trả bảy vạn để mua trứng của Lục Nguyệt.



Giá cả như vậy, cũng bởi vì biểu hiện của Lục Nguyệt tại buổi phỏng vấn.



Mặc dù Lục Nguyệt không có bằng cấp cao, nhưng kiếp trước Dịch Tiêu mười bốn tuổi đã học đại học, trong đó một năm đi lính, mười chín tuổi tốt nghiệp chính quy đào đạo chuyên môn tại Mỹ, đạt được học vị tiến sĩ, đồng thời cũng có hứng thú với tâm lý tội phạm, đọc tạp trí khoa học văn hiến, ngoài giờ học cô còn ở lại trường giúp giáo sư làm nghiên cứu.



Người người đều cho rằng Dịch Tiêu sẽ ở lại Mỹ làm việc, ai ngờ sau khi tốt nghiệp cô liền trở về nước, ghi danh vào trường cảnh sát nhân dân, thi cử xong được nhận vào làm.



Thẳng thắn mà nói trong buổi phỏng vấn, Dịch Tiêu nói tiếng Anh vừa chuẩn vừa lưu loát, khiến cho Diêm tiên sinh nhìn cô bằng ánh mắt khác. Cho dù Lục Nguyệt không có bằng cấp, nhưng chính miệng nói ra kinh nghiệm cùng với khả năng Anh ngữ khiến người ta không thể nghi ngờ bằng cấp và chỉ số thông minh của cô.



Bảy vạn mua một viên trứng của cô, Diêm tiên sinh cảm thấy phát tài rồi.



Dịch Tiêu gởi tin nhắn hẹn gặp Diêm tiên sinh, Diêm tiên sinh liền sắp xếp thời gian, hẹn cô ở nhà hàng Italy trong trung tâm thành phố.



Tự mình đưa ra nơi gặp mặt nên Diêm tiên sinh có chút bối rối.



"Lục tiểu thư, không biết nhà hàng này có hợp khẩu vị của cô hay không, cô ở Mỹ nhiều năm như vậy, nhất định rất kén ăn phải không?"



Dịch Tiêu cười xua tay.



"Vậy thì tốt rồi, cô muốn ăn gì thì cứ gọi, tôi mời khách."



Dịch Tiêu gọi một phần mì Ý thông thường, Diêm tiên sinh lo lắng nhíu mày, nói: "Cái này quá đơn giản, Lục tiểu thư không muốn gọi thêm cái khác hay sao?"



"Cảm ơn, không cần."



"... Lục tiểu thư cực kì đặc biệt."



Trong mắt Diêm tiên sinh lóe lên ái mộ và sùng bái.



Từ nhỏ đến lớn ông ta cố gắng làm ăn, từ một nhà nhỏ ở nông thôn nghịch tập đến bây giờ có công ty cho riêng mình, mặc dù cuộc sống sung sướng giàu có, nhưng con cái lại không được.



"Không nói gạt cô, con gái của tôi tuổi tác cũng tương đương cô, nhưng tính tình bướng bỉnh, không học vấn không nghề nghiệp, vừa vô dụng vừa ngu ngốc, không có một chút di truyền nào của tôi. Cũng trách tôi, ngày xưa dành tiền đi cưới vợ nông thôn, cho nên chỉ số thông minh của con gái đều di truyền từ vợ tôi."



Dịch Tiêu ngạc nhiên, trong lúc này không biết nên nói cái gì.



"Cho nên tôi mới muốn mua trứng của cô gái cao cấp, kết hợp với tinh – tử của tôi, tuyệt đối có thể sinh ra một người ưu tú nhất thế giới. Tôi tìm qua rất nhiều người môi giới, chưa bao giờ tin lời quảng cáo bậy bạ của bọn họ, đều phải tự mình đi phỏng vấn nhóm mấy cô gái này. Nói thật, những cô gái bán trứng đều là tầng thấp nhất xã hội, bỏ học, quấy phá xã hội, nợ nần tiền bạc... nói trắng ra, chính là cặn bã của xã hội, còn dám đi bán trứng, đúng là nguy hại đời sau tổ quốc!"



Nói tới khúc này Diêm tiên sinh vô cùng kích động nắm chặt hai đấm, nghiến răng nghiến lợi, thật là khủng bố.



Nhưng rất nhanh liền thay đổi sắc mặt. Diêm tiên sinh nhìn chằm chằm Dịch Tiêu, ánh mắt tha thiết: "Mãi cho đến khi tôi gặp cô, Lục tiểu thư, cô chính là cô gái ưu tú tôi muốn tìm!"



Dịch Tiêu chắp tay lại, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt này, một lúc sau nói: "Diêm tiên sinh, gien của đứa con cha mẹ không quyết định được."



Người đàn ông ngẩn ra: "Cô nói rất đúng, nhưng đây không thích hợp với tình huống của gia đình tôi."



Dịch Tiêu thở dài một hơi, không nghĩ sẽ tiếp tục đánh thức người đàn ông này, nói sang chuyện khác: "Diêm tiên sinh, chúng ta nói tới việc giao dịch như thế nào đi."



"Được, được... tôi nghĩ thế này, bảy vạn một viên, tôi sẽ đưa cho bên An Khang. Nhưng tôi biết đại lý môi giới này khẳng định sẽ ăn bớt, nếu như cô đồng ý, tôi có thể lén thực hiện giao dịch mua trứng với cô, hoặc là..."



Hai mắt ông ta sáng ngời, cẩn thận hỏi thăm dò: "Chúng ta có thể trực tiếp kết hợp, tôi sẽ trả cho cô một trăm vạn."



...



Dịch Tiêu chưa chính thức trả lời 'yêu cầu đẻ giùm' của Diêm tiên sinh. Đây không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của cô. Nhưng thông qua lần nói bóng gió này, cuối cùng Dịch Tiêu cũng biết được con đường giao dịch mua bán trứng của trung tâm quyên trứng An Khang.



Thì ra trung tâm quyên trứng An Khang chiêu mộ mấy cô gái bán trứng là quang minh chính đại, nhưng về phần tiêu thụ trứng lại có một bộ phận khác. Cả nước có khoảng mấy trăm cơ sở quyên trứng lớn nhỏ bọn họ đều có web forum, diễn đàn, QQ để liên lạc, khách hàng phần lớn đều do người quen giới thiệu, chỉ có khách hàng từng mua trứng mới có thể giới thiệu cho những người khác gia nhập, những người chủ động muốn mua trứng phải thông qua người môi giới giới thiệu mới có thể liên lạc với nguồn cung cấp.



Chính vì vậy trung tâm quyên trứng mới hành sự cẩn thận, có thể tồn tại tới bây giờ mà không bị bắt.



Dịch Tiêu dùng lời ngon ngọt từ miệng Diêm tiên sinh biết được website cùng QQ nơi giao dịch trên internet, sau đó ghi lại tin tức danh sách các khách hàng; lại biết được phương thức chủ yếu để liên lạc với mấy người môi giới, cô giữ lại tất cả làm chứng cứ và manh mối.



Diêm tiên sinh còn cung cấp đơn giá mua trứng mà trung tâm quyên trứng đưa cho, vừa thấy những thứ này, Dịch Tiêu bỗng nhiên nhớ ra mấy tờ giấy ghi chữ số mà cô tra được lúc trước, so sánh tỷ lệ, chợt nảy ra biện pháp.



Đêm đó Dịch Tiêu nhân lúc mọi người ngủ say đi tới văn phòng An Khang tìm giấy tờ, chụp ảnh lưu giữ.



Sắp xếp một chút, cơ bản đã có bằng chứng An Khang mua bán trứng. Chỉ cần đem những manh mối này đi báo án, cảnh sát điều tra lần theo, rất nhanh có thể đóng cửa môi giới đen này.



Quyết định xong, Dịch Tiêu nghĩ sáng hôm sau sẽ đi báo án.



Cô vừa rời khỏi văn phòng, đi thẳng hướng hành lang tối đen.



Đột nhiên, phía trước cách đó không xa từ khe hở cửa lộ ra ánh đèn. Lúc trước đi tới Dịch Tiêu không thấy có mở đèn.



Cô cảnh giác lặng lẽ đi qua, thông qua mấy centimet khe cửa mở, thấy chủ nhiệm Mã và phó chủ nhiệm của trung tâm An Khang đứng đối lập, trên mặt đất giữa hai người có một cái bao tải, không ngoài dự đoán trong bao tải có một người.



Dịch Tiêu ngừng thở, lỗ tai dí sát vào cạnh cửa lắng nghe động tĩnh bên trong:



"Thực tức chết tôi rồi, nếu không phát hiện sớm, cô ta sẽ..."



"Suỵt --- nhỏ giọng một chút!" Chủ nhiệm Mã trách cứ, "Không sợ người khác nghe thấy sao?"



Phó chủ nhiệm buồn bực trả lời: "Lúc này còn có ai nghe thấy chứ... hơn nữa chủ nhiệm Mã, bây giờ còn quan tâm nhiều như vậy được sao? Rốt cuộc nên xử lý cô ta này thế nào đây?"



".... Tôi cũng là lần đầu tiên bắt người, ai biết đâu."



"Cũng không thể để nơi này rồi mặc kệ chứ?"



Chủ nhiệm Mã trầm ngâm suy nghĩ, nói: "Kéo cô ta lên xe tôi, đưa về quê tôi canh giữ thôi."



Hai người hành động ăn ý. Chủ nhiệm Mã xuống lầu lái xe đến cửa chính, phó chủ nhiệm đến phòng điều khiển tắt camera theo dõi.



Trong khoảng thời gian ngắn lúc hai người rời đi, Dịch Tiêu đi vào phòng mở bao tải ra, bên trong chính là người biến mất mấy ngày nay Dương Lâm.



Sắc mặt Dương Lâm xanh đen, nhắm mắt không biết sống hay chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện