Edit: cầm thú



Dịch Tiêu lấy năm vạn của Vương Cách bỏ vào thẻ ngân hàng của mình.



Trong trí nhớ của Lục Nguyệt, cô với Vương Cách yêu nhau ba năm, tổng cộng tiền trả nợ cho hắn, rồi trả thẻ tín dụng, và trực tiếp chuyển mấy vạn đồng tiền, hơn nữa còn không động vào một đồng tiền nào khi bán trứng, toàn bộ đều đưa cho Vương Cách.



Thành phố B gồm bốn đô thị, càng ngày giá phòng càng tăng cao, đây chính là thành phố bòn rút sức lao động tuổi trẻ, khu vực thuận lợi nhà cửa mấy chục mét vuông cũng mất mười mấy vạn.



Tiền mà Vương Cách mua nhà trả tiền phòng, tất cả đều là mồ hôi nước mắt công sức tiết kiệm của Lục Nguyệt.



Dịch Tiêu nhìn chằm chằm tài khoản ngân hàng trên màn hình di động, hơi nhếch môi.



Bỗng nhiên, sau lưng xuất hiện một ánh mắt khác thường, Dịch Tiêu còn chưa quay đầu, cô gái phía sau liền mở miệng, khó hiểu nói:



"Cô có tiền mà, tại sao lại đi bán trứng?"



Dịch Tiêu vội vàng tắt màn hình, quay đầu lại, người nói chuyện là Dương Lâm cũng ở trong trung tâm quyên trứng An Khang.



Trước mắt, trong trung tâm quyên trứng An Khang đã có mười mấy cô gái đợi lấy trứng, hầu như đều là cô gái trẻ khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, rất ít người vị thành niên, chỉ có một người quá 30, chính là Dương Lâm. Khuôn mặt Dương Lâm khá xinh đẹp, tiếc rằng nếp nhăn nơi khóe mắt bán đứng tuổi tác của cô ấy.



"Tôi muốn mua một cái giỏ xách."



"Mua giỏ xách...? Các cô đúng là người trẻ tuổi, vì một cái túi xách mà tổn hại đến cơ thể của bản thân, rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy? Tôi thấy còn có mấy em gái vị thành niên đều đến bán trứng, cô nói xem bọn họ thì dùng tiền làm gì chứ? Đều được ba mẹ nuôi dưỡng, tiền bán trứng chẳng phải đều để mua điện thoại di động đồ trang điểm với quần áo túi sách sao."



Dịch Tiêu không nói tiếp, mỉm cười nói: "Chị Dương, vậy sao chị lại tới đây?"



"Tôi ư? Chồng của tôi thiếu nợ khắp nơi, không còn cách nào khác, bán trứng kiếm tiền thôi." Dương Lâm dừng một chút, nhỏ giọng, "Dù sao tôi cũng có con rồi, mấy quả trứng này giữ cũng không có tác dụng, chi bằng bán đi kiếm chút tiền."



Dịch Tiêu cười cười từ chối cho ý kiến. Cô nằm vùng trong trung tâm quyên trứng An Khang để tìm bằng chứng bọn họ buôn bán trứng, tất nhiên không thể để người khác biết được mục đích thật sự. Sau đó, Dương Lâm lôi kéo cô nói chuyện một hồi, Dịch Tiêu hoặc là giả bộ ngớ ngẩn còn không sẽ nói dối cho qua chuyện.



Nhóm cô gái bán trứng đều nhất trí ở lại trong trung tâm quyên trứng An Khang. Khi Dịch Tiêu mới chuyển vào, một đám thiếu nữ ánh mắt lạnh lùng không vui nhìn cô khiến cô nổi hết da gà. Sau đó Dương Lâm nói cho cô biết, những cô gái này đều đã ở đây một thời gian, hằng ngày phải uống "thuốc" kích thích trứng mau chín, có người cơ thể xuất hiện phản ứng không tốt, bụng to ra, tâm trạng không được vui, càng ngày càng cảm thấy bán trứng là việc hành hạ tinh thần và thể xác, cho nên càng ngày càng không muốn mở miệng nói chuyện.



Lúc ăn cơm cả bàn người không ai mở miệng nói chuyện, ai nấy tự mình ăn, ăn xong liền quay lại phòng nằm trên giường bấm điện thoại.



Cho dù việc bán trứng dài lâu cũng khá đau khổ, nhưng không có ai phản kháng. Dù sao chuyện tiền bạc chínhh là dùng cái này đổi lấy cái kia.



Dịch Tiêu đã sớm thông qua trí nhớ kiếp trước của Lục Nguyệt cảm nhận đau khổ từ việc bán trứng, kiếp này cô sẽ không để cho sức khỏe thanh xuân của cô ấy bị tàn phá, nhất định phải mau chóng tìm thấy chứng cứ, sớm ngày rời khỏi trung tâm quyên trứng này.



Lợi dụng thời gian ban đêm, Dịch Tiêu đi từng phòng trong trung tâm quyên trứng tìm kiếm. Không thể không nói, trung tâm quyên trứng An Khang từ trong ra ngoài ngụy trang cực kì hoàn hảo, y hệt một tổ chức chính quy "trung tâm quyên trứng không ép buộc" "vì lợi ích chung", trong máy tính không có lưu giữ bất kì giao dịch gì, lịch sử ghi lại danh sách lấy trứng rõ ràng ---



Toàn bộ giống như bệnh viện giúp ích cho người vô sinh.



Vậy đi đâu để tìm khách hàng mua trứng từ trung tâm quyên trứng An Khang đây?



...



Từng ngày trôi qua, mấy cô gái ở chung đã chuyển tới chỗ lấy trứng. Hôm lấy trứng, nhân viên lái xe đến đón mấy cô gái rời khỏi trung tâm quyên trứng An Khang, chạy tới khu nông thôn thành phố B để làm phẫu thuật.



Ngay hôm đó một vài cô gái được đưa về trung tâm. Bởi vì khi lấy trứng cơ thể các cô ấy xảy ra tình trạng không tốt, do đó không thể về nhà một mình.



Có một cô gái nhỏ gầy tên là Tiểu Mộc, khóc cả đêm.



Nhóm cô gái vẫn chưa lấy trứng vừa an ủi vừa hỏi thăm Tiểu Mộc quá trình lấy trứng, Tiểu Mộc nghe xong chỉ nói một câu:



"... Các người đừng bán nữa, đi về nhà đi, đau lắm, tôi ngất xỉu mấy lần, cảm thấy sắp chết tới nơi rồi."



Có người nói: "Một lần bán trứng bằng tiền lương một năm của tôi, cho dù đau đớn cũng phải nhịn."



Tiểu Mộc xua tay, lại nói: "Bọn họ... bọn họ đồng ý chỉ lấy 5 quả trứng, rồi sẽ đưa cho tôi hai vạn, nhưng mà..." Trên mặt cô chảy mồ hôi, nhíu mày nói, "Tôi cảm thấy bọn họ lấy đi ít nhất 20 quả... đã lấy rồi thì không còn cách nào khác, trên đường về tôi nói với ông chủ bảo hắn trả cho tôi bảy vạn, nhưng... nhưng bọn họ nói chỉ lấy 5 quả, sau đó còn chê tôi ồn đánh tôi..."



"Tôi khuyên các người nên bảo vệ bản thân rời đi đi, tiền này là đổi mạng đó, không được đâu...!"



Dương Lâm vội vàng truy hỏi: "Khi lấy trứng bọn họ có chích thuốc tê cho cô không?"



"Thuốc tê?... Không được lấy tiền."



Nhóm cô gái nghe Tiểu Mộc nói xong liền liếc mắt nhìn nhau, lạnh run, nhưng không ai rời đi.



Cơ thể cô ấy lúc nào cũng không khỏe, có khi nào lại nói khoa trương quá lên không? Mà đau thì sao? Đau có thể nhịn, một quả trứng được 5000 nha.



Dịch Tiêu nhìn sắc mặt khó coi của các cô gái xung quanh, im lặng cầm khăn lau mồ hôi cho Tiểu Mộc, nghĩ nghĩ, vẫn nên khuyên nhủ:



"Qúa trình lấy trứng gây đau đớn chỉ là thứ yếu, nơi phẫu thuật lấy trứng của trung tâm quá tệ, dễ gây nhiễm trùng, sẽ chết người. Chỉ vì mấy vạn đồng mà mất mạng, không đáng chút nào."



Dương Lâm đứng một bên nghe nói thế, lập tức nhíu mày.



Nhóm cô gái cả đêm mất ngủ.



Sáng sớm hôm sau rời giường, khi đó đã không thấy tung tích Tiểu Mộc đâu nữa, nhóm các cô gái vô cùng lo lắng, nhưng rất nhanh liền ném chuyện tối hôm qua ra sau đầu ---



"Chiều hôm nay sẽ có khách hàng cao cấp đích thân tới chọn người, các cô ăn mặc đẹp một chút, nên ra ngoài trang điểm làm tóc, nếu được khách chọn, giá của các cô có thể tăng gấp mấy lần. Còn nữa tôi dặn trước các cô, phải nói bằng cấp cao, đừng để bị lộ tẩy."



Nhóm cô gái vội vàng gật đầu, sau đó kéo nhau chạy tới tiệm làm tóc giữa trung tâm thành phố.



Dịch Tiêu không nhanh không chậm quay trở lại phòng. Dương Lâm gọi cô lại hỏi:



"Tiểu Lục, sao cô còn chưa đi?"



"Tôi hơi mệt, tí nữa rồi đi."



Dương Lâm đột nhiên bước qua, nhẹ giọng hỏi: "Cô không phải là gián điệp chứ?... Tôi cảm thấy cô không quá nhiệt tình với mấy chuyện này."



Dịch Tiêu ngẩn người, cười nói: "Chị Dương, chị quan tâm tôi còn nhiều hơn quan tâm bản thân đó."



Dương Lâm cười ngây ngô một tiếng không nói gì nữa.



Nói về gián điệp, Dương Lâm ngược lại không bình thường chút nào. Mấy cô gái trong này chỉ hận nói ít đi một câu, còn Dương Lâm chỉ mong sao có thể hỏi rõ ràng gốc gác của từng người.



Việc này khiến cho Dịch Tiêu xuất hiện đề phòng. Có lẽ Dương Lâm chính là "gián điệp" mà trung tâm quyên trứng gài vào trong nhóm cô gái, một khi phát hiện người nào gây rối, sẽ lập tức báo cáo lên trên, tránh gây tổn hại.



...



Giữa trưa, một mình Dịch Tiêu đi đến cửa hàng gần đó mua một bộ đầm màu hồng nhạt, thêm đôi giày cao gót vàng nhạt, lại đi tới cửa hàng bán đồ trang điểm mua ít vật phẩm, cuối cùng đi tới tiệm làm tóc duỗi tóc thẳng ra.



Trang điểm nhẹ nhàng phù hợp với màu sắc của quần áo, ...trải qua hai tiếng cải tạo bản thân, Lục Nguyệt từ trong ra ngoài giống như biến thành người khác, rất có phong cách thời thượng của người thành phố.



Dịch Tiêu thay đổi xong liền quay lại trung tâm quyên trứng, khi đó nhân viên trước sảnh còn chưa nhận ra; lúc tụ họp với nhóm mấy cô gái, ánh mắt mọi người đều dừng trên người cô.



Trong ánh mắt bọn họ rõ ràng viết chữ hâm mộ và ghen tị. Mấy cô gái này đi đến tiệm làm tóc bên đường trang điểm tạo kiểu tóc so với bình thường nhìn còn khó coi hơn, lông mi cong, đánh phấn trắng son môi lóa mắt, nhìn qua không có gì đặc sắc, thậm chí càng bày ra khuyết điểm trên mặt.



Bầu không khí trong phòng không ổn lắm. Nếu Dịch Tiêu tiếp tục ở lại, sợ rằng có thể bị ánh mắt bọn họ ăn sống.



Cô đang chuẩn bị về phòng thì nhân viên tới bảo mọi người tới phòng khách ngồi đợi.



Dịch Tiêu nghĩ rất đơn giản --- nếu không thể tìm thấy chứng cứ bên phía trung tâm quyên trứng, vậy thì ra tay với người mua, cho nên hôm nay dù thế nào cũng phải trổ hết tài năng nổi bật giữa đám người, trực tiếp liên hệ với người mua.



Phòng chờ không lớn, mười mấy cô gái đi vào cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Dịch Tiêu ngồi sát ở cửa, như vậy người mua vừa vào liền nhìn thấy cô rồi.



Nhóm cô gái hưng phấn nói chuyện thì thầm, vẻ mặt Dịch Tiêu bình tĩnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của mọi người, cảm thấy có chút buồn phiền.



Cũng lúc này Dịch Tiêu mới phát hiện Dương Lâm không tham gia cuộc gặp mặt này.



... Rõ ràng chị ta mới là người cần tiền nhất mà.



Một lát sau, chủ nhiệm Mã của trung tâm quyên trứng dẫn theo một người đàn ông trung niên vào phòng.



Người đàn ông thoạt nhìn khoảng chừng năm mươi, mang giày tây, diện mạo tuấn tú, dáng người cao khỏe, cầm theo cặp công sở đi vào.



Nhóm cô gái đồng thời há to miệng. Vốn tưởng là một người đàn ông tai to mặt bự bụng đầy mỡ, không ngờ vị khách cao cấp này vừa đẹp trai lại cao lớn, nhìn qua còn rất có tiền, đừng nói bán trứng, ngay cả bán tử cung, trong đám bọn họ cũng có người đồng ý.



Dịch Tiêu vẫn bình thản. Có thể trở thành "khách hàng cao cấp" chắc chắn không thiếu tiền. Muốn thu hút những vị khách này, khuôn mặt thôi là không đủ.



"Diêm tiên sinh, mời ngồi."



Người đàn ông vừa hay ngồi cạnh Dịch Tiêu. Ông ta nghiêm mặt, ánh mắt khẽ liếc qua cô gái đang ngồi, càng xem lông mày càng sâu.



Từ trước đến nay công phu xem mặt đoán ý của chủ nhiệm Mã không tệ, trước khi Diêm tiên sinh chủ động đề nghị, nói với mọi người: "Mọi người tự giới thiệu bản thân đi."



Mười mấy cô gái thay phiên nhau tự giới thiệu.



"Tôi là Lý Nhụy, năm nay 18 tuổi, vừa mới thi được 211, tháng chín đi học lại, bình thường thích nghe nhạc, xem phim."



Diêm tiên sinh cắt ngang: "Thích nghe nhạc gì?"



"Ách, gần đây thích nghe Học Mèo Kêu, chúng ta cùng nhau học nghe mèo kêu, cùng kêu meo meo meo meo..."



Mắt thấy sắc mặt Diêm tiên sinh càng ngày càng đen, chủ nhiệm Mã vội vàng cắt ngang Lý Nhụy, bảo cô gái tiếp theo giới thiệu.



Toàn bộ quá trình Dịch Tiêu đều quan sát phản ứng của Diêm tiên sinh. Người đàn ông này dường như có yêu cầu rất cao, cho dù các cô gái này nói cái gì đều không lọt vào mắt của ông ấy.



Đáy lòng Dịch Tiêu nắm chắc vài điểm, yên lặng sắp xếp ngôn ngữ.



Ai ngờ khi Diêm tiên sinh nghe đến người thứ mười một giới thiệu ông ấy không nghe vô được nữa, đứng dậy muốn rời đi.



Vẻ mặt chủ nhiệm Mã xấu hổ, vội vàng ngăn ông ấy lại, hỏi: "Diêm tiên sinh, làm sao vậy, ngài không hài lòng?"



Người đàn ông trừng mắt nhìn chủ nhiệm Mã một cái: "Nếu tôi không tận mắt nhìn thấy trình độ của những người này, thật đúng là bị trung tâm các người lừa gạt rồi. Trình độ mẫu trứng thế này, cho tôi cũng không cần."



Nhóm cô gái đang ngồi hít sâu một hơi, các cô không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không tới lượt người khác chê bai hạ thấp.



Ngay khi nhóm cô gái đen mặt dùng ánh mắt giết người nhìn vị Diêm tiên sinh cao ngạo này, Dịch Tiêu không nhanh không chậm gọi ông ta lại:



"Diêm tiên sinh, xin dừng bước."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện