Editor: Masha
Trước khi Hạ Sơ Lam rời Lâm An, phái người đi Cố gia và Tướng phủ truyền tin. Cố Hành Giản không ở tướng phủ, Nam bá nói hắn có việc rời đô thành. Hạ Sơ Lam bất đắc dĩ, bị tam thúc đốc thúc, trước tiên dẹp đường hồi phủ.
Xe ngựa ra khỏi cửa thành, Hạ Sơ Lam vén mành cửa lên, vô tình nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy một đôi nam nữ luyến chia tay bên đường là Tiêu Bích Linh và Phượng Tử Minh. Phượng Tử Minh phong lưu phóng khoáng, mặt mày thon dài, trời sinh bộ dáng đa tình tuấn mỹ hay cười, khó trách nhiều thiếu nữ thích.
Ở góc độ này của nàng chỉ có thể thấy sườn mặt Tiêu Bích Linh, nhu mỹ tiếu lệ, như đậu khấu mùa xuân kết ở đầu cành.
Hạ Sơ Lam suy đoán, Phượng Tử Minh chắc đã đạt được ý nguyện. Lần trước hắn hỗ trợ bắt được phụ tử Hàn Trạm, giữa bọn họ có thể xem như thanh toán xong. Phượng Tử Minh người này kỳ thật khó nói tốt xấu, chẳng qua là người một lòng muốn hướng lên trên bò thôi. Thời đại này quyền lực đại biểu cho hết thảy, cử sĩ đăng khoa, xuất thân danh môn, cũng không đại biểu rằng áo cơm không lo.
Như Bùi Vĩnh Chiêu, cũng coi như là tiến sĩ, lại trước sau làm việc ở cấp quan lại thấp nhất. Mà Phượng Tử Minh xuất thân từ danh môn Thục Trung, lại có tiếng không có miếng. Trái lại Cố Hành Giản bằng năng lực của mình, dùng thời gian hai mươi năm ngắn ngủi, đi tới vị trí hôm nay, kỳ thật có thể tính là một kỳ tích.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được.
Xe ngựa còn chưa đi quá xa, đột nhiên ngừng lại.
Lục Bình ở ngoài xe ngựa nói: “Phía trước là người nào! Vì sao ngăn đường chúng ta đi?”
Bên ngoài vang lên một thanh âm mềm nhẹ nói chuyện, ngay sau đó có người trên xe ngựa bên cạnh nói gấp: “Muội muội, ngươi ở trên xe sao? Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Là thanh âm Mạc Tú Đình.
Hạ Sơ Lam thở dài, xuống xe ngựa, nhìn thấy nữ tử trước mắt vốn xinh đẹp, nay chỉ tùy ý búi một búi tóc, trang dung cũng không tinh xảo như hai lần gặp mặt trước, đáy mắt có quầng thâm. Nàng ta vừa thấy Hạ Sơ Lam, liền nắm cổ tay nàng nói: “Phu quân hiện tại nguy trong sớm tối, vẫn luôn kêu tên ngươi. Muội muội, ngươi cùng ta đi phủ Anh Quốc Công nhìn hắn một cái được không?”
Hạ Sơ Lam nhẹ nhàng rút tay về: “Phu nhân, ta không đảm đương nổi một tiếng muội muội này, còn thỉnh ngươi thu hồi. Ngươi hẳn là biết, ta đang đợi gả. Hơn nữa ta không phải đại phu, ngươi hẳn nên bảo y quan Hàn Lâm đến xem thế tử.”
Mạc Tú Đình ngơ ngác nhìn nàng, cắn môi nói thêm: “Hoàng Thượng phái y quan Hàn Lâm đến, nhưng chén thuốc cũng rót không xong. Y quan nói ý thức cầu sinh của hắn rất mỏng yếu…… Ngươi biết ta gian nan cỡ nào mới mong được hắn trở về không? Ta không thể nhìn hắn chết như vậy. Y quan nói, nếu có người có thể đánh thức ý thức hắn, vậy còn có thể cứu chữa, nếu không……” Nàng nghẹn ngào, lại đi kéo tay Hạ Sơ Lam, “Ta biết hắn cưới ta là bị bắt buộc, người trong lòng hắn thích nhất vẫn luôn là ngươi. Nếu ngươi có thể làm hắn sống sót, ngươi muốn ta làm cái gì đều nguyện ý!”
Hạ Sơ Lam kéo khóe miệng: “Thật sự cái gì cũng nguyện ý?”
Sắc mặt Mạc Tú Đình tái nhợt, lại vô cùng kiên định gật đầu. Dù sao Hạ Sơ Lam hiện tại đã hứa gả cho Cố Hành Giản, khẳng định sẽ không đưa ra ý muốn vị trí chính thê.
“Đáng tiếc chỗ của ngươi không có đồ gì ta muốn.” Hạ Sơ Lam cười nói, ngước mắt nhìn thấy phía sau Mạc Tú Đình, một phụ nhân chậm rãi đi tới. Nét mặt phụ nhân kia hơi giống Lục Ngạn Viễn, dáng người mập mạp, tướng mạo uy nghiêm, lại không lớn lên đẹp như Lục Ngạn Viễn. Sắc mặt bà ta không tốt lắm, bước đi tập tễnh, vịn thị nữ bên cạnh.
“Mẫu thân, sao ngài đến đây?” Mạc Tú Đình xoay người nói.
Hóa ra đây là phu nhân Anh quốc công. Lúc trước Hạ Sơ Lam chưa gặp qua bà, chỉ biết bà xem như gián tiếp bức tử nguyên chủ, cho nên không có hảo cảm gì với bà ta. Một quý phu nhân cao cao tại thượng, tùy ý liền có thể bóp chết một bình dân, đây là đặc quyền giai cấp.
Ba năm trước đây Hứa thị phái người đi Tuyền Châu hỏi thăm tin tức, nghe nói Hạ Sơ Lam là đại mỹ nhân nổi tiếng gần xa. Bà tự nhận gần nửa đời gặp vô số người, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua cô nương mĩ mạo như thế, không trách được lúc trước nhi tử dùng mọi cách đối kháng người nhà, cũng muốn cùng nàng ở bên nhau.
“Hạ cô nương, Đại Lang vì nước tắm máu chiến đấu hăng hái, tìm được đường sống trong chỗ chết, lại bởi vì nghe tin Hoàng Thượng đính hôn ngươi cho Cố tướng mà ngã bệnh không dậy nổi. Dù không tính đến phần tình cảm trước đây giữa các ngươi, cho dù là nhìn việc hắn thọ thương vì nước, thỉnh ngươi đi xem hắn được không?” Hứa thị khép nép nói.
Đáng thương tâm phụ mẫu trong thiên hạ. Đã từng cao cao tại thượng Anh quốc công phu nhân, hiện giờ vì Lục Ngạn Viễn, thế nhưng đến cầu nàng.
Hạ Sơ Lam nói: “Phu nhân hẳn rõ ràng nhất, ân oán giữa ta và thế tử, ba năm trước đây đã kết thúc. Việc này vẫn là do ngài một tay thúc đẩy. Hắn vì nước đổ máu bị thương, ta thập phần khâm phục, cũng chân thành hy vọng hắn có thể tốt lên. Bất quá ta không thể đi một chuyến này cùng ngài.”
Hứa thị môi run lên: “Ngươi……”
Hạ Sơ Lam đạm nhiên nói: “Phu nhân muốn nói ta không biết điều? Mấy năm nay ta thay đổi rất nhiều, duy độc điểm này, dường như không thay đổi gì. Ta nếu đã có nhà chồng, thì không thể không giữ nữ tắc, lại liên quan đến nam tử khác. Ta ngôn tẫn tại đây, hy vọng thế tử sớm ngày tốt lên, còn thỉnh các ngươi về sau không cần lại đến quấy rầy ta sinh hoạt.” Nói xong, nàng hơi thi lễ, xoay người lên xe ngựa.
Hứa thị và Mạc Tú Đình song song sững sờ ở tại chỗ, trơ mắt nhìn xe ngựa rời đi.
Mạc Tú Đình không ngờ thái độ Hạ Sơ Lam kiên quyết như thế, giống như trong mắt nàng phủ Anh Quốc Công không đáng giá nhắc tới. Nàng ta không tin. Nếu thật sự coi phú quý như mây bay, sao lại leo lên Cố Hành Giản, còn phải là vị trí chính thê? Đây so với làm trắc phu nhân Lục Ngạn Viễn còn phong cảnh hơn nhiều.
“Chúng ta đi.” Hứa thị tàn nhẫn nói. Bà nhất quán không cầu người, nếu không phải nhìn Lục Ngạn Viễn thật sự nguy trong sớm tối, trong lòng còn tâm niệm niệm nha đầu nhẫn tâm này, bà sẽ không hỏi thăm nhiều nơi, tự mình đến chỗ này một chuyến.
……
Tiêu Bích Linh nhìn theo xe ngựa Phượng Tử Minh rời đi, sâu kín thở dài, trái phải không tìm được thân ảnh Tiêu Dục, liền hỏi thị nữ. Thị nữ nói Tiêu Dục vừa mới tránh đi, cũng không biết đi nơi nào. Trên thực tế, Tiêu Dục ở Tiêu gia trừ bỏ Tiêu Kiệm người có quyền uy nhất, ai dám hỏi hắn đi đâu làm gì.
Qua một lát, Tiêu Dục xách một túi hạt dẻ rang trở về, mặt vô biểu tình nói: “Người đã đi, trở về đi.”
Tiêu Bích Linh mím môi nói: “Ca ca vẫn không thích Phượng ca ca, đúng không?”
Ở cách nhìn của Tiêu Dục, Phượng Tử Minh loại tiểu nhân này, tự nhiên không vào được mắt hắn. Nếu không phải sợ quan viên phái chủ hòa trong triều lại có hòa chủ ý thân, liên lụy Tiêu Bích Linh, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng đáp ứng Phượng Tử Minh cầu thân như vậy.
Hắn quét mắt qua eo Tiêu Bích Linh, đột nhiên hỏi: “Buổi sáng lúc ra cửa có thấy ngọc bội muội đep. Khối ngọc bội đâu rồi?”
“Vừa rồi muội đưa cho Phượng ca ca, coi như tín vật đính ước. Phượng ca ca cũng đem vòng ngọc tổ truyền cho ta.” Tiêu Bích Linh vươn tay đắc ý quơ quơ vòng ngọc trên cổ tay.
Vòng ngọc kia tỉ lệ tạm được, nhưng sao có thể so cùng ngọc bội tổ truyền Tiêu gia? “Hồ nháo!” Tiêu dục nhẹ mắng một tiếng, nhưng xe ngựa Phượng Tử Minh đã sớm đi xa, hiện tại đâu thể đuổi kịp.
“Muội có biết khối ngọc bội đó là tổ truyền, không thể tùy tiện cho người ta không? Trước khi muội làm việc vì sao không động não!” Tiêu Dục khẩu khí nghiêm khắc, Tiêu Bích Linh rụt bả vai, nhỏ giọng nói: “Phượng ca ca cho ta vòng ngọc này cũng là tổ truyền a……”
Tiêu Dục hung hăng lườm nàng một cái, không để ý tới nàng nữa, bước đi đến bên cạnh ngựa, phi thân lên ngựa đi.
Tiêu Bích Linh mếu máo, thật không thích ca ca tính tình âm tình bất định. Giống như khi còn nhỏ, người khác không biết hắn suy nghĩ gì. Tiêu gia là hoàng tộc tiền triều, Thái Tổ từng là thuộc cấp Tiêu thị, từ trong tay Tiêu gia đoạt được giang sơn, cho nên lưu lại di huấn, muốn hoàng thất đối xử tử tế với hậu nhân Tiêu gia. Nàng sinh ra đã là huyện chủ sắc màu rực rỡ, cao cao tại thượng, cẩm y ngọc thực.
Nàng không hiểu vì sao ca ca giữa mày luôn có một cỗ ưu sầu không tan được. Chẳng lẽ là đối với hiện tại còn có chỗ không hài lòng?
“Chúng ta cũng trở về đi.” Nàng phân phó tả hữu, lười động não suy nghĩ. Dù sao cũng nghĩ không ra.
Đoàn người hầu hạ nàng lên xe ngựa, tiến vào trong thành.
……
Buổi chiều mấy ngày sau, xe ngựa Hạ Sơ Lam trở lại Thiệu Hưng. Lần này trở về tâm tình hoàn toàn bất đồng với lần trước, có loại cảm giác trần ai lạc định. Mấy tháng này, tam thúc hẳn không cho nàng lại đi Lâm An. Vốn dĩ có hơi uể oải, nhưng vừa vặn mấy ngày này, học chút nữ hồng cùng Triệu ma ma, về sau không thiếu được chuyện khâu vá. Tuy rằng Triệu ma ma khẳng định muốn bồi nàng gả qua, nhưng có một số việc, vẫn nên tự tay làm lấy mới tốt.
Hạ Sơ Lam tính toán như vậy, khi tới trước cửa nhà, thấy ngoài cửa vây quanh rất nhiều người. Lục Phúc mang theo hộ viện trong nhà xua đám người đi: “Tránh ra tránh ra, có cái gì đẹp mà nhìn!”
Hạ Sơ Lam đẩy đám người phía trước ra, nhìn thấy Bùi Vĩnh Chiêu thẳng tắp quỳ gối trước cửa. Người này da mặt thật dày, quả nhiên đuổi tới Thiệu Hưng.
Hạ Sơ Huỳnh đứng trên bậc thang, nhíu mày nhìn Bùi Vĩnh Chiêu: “Ta và ngươi đã hòa li, không phải phu thê. Ta sẽ không trở về cùng ngươi.”
Bùi Vĩnh Chiêu quỳ dịch vài bước, giơ tay nói: “A Huỳnh, sau khi nàng rời đi ta mới biết được ta coi trọng nàng bao nhiêu. Trước kia đều là ta không tốt, không biết quý trọng nàng. Nhưng trong bụng ngươi hoài hài tử ta, về sau lại có thể gả cho ai đây? Chỉ cần nàng hồi tâm chuyển ý, ta bảo đảm làm trâu làm ngựa cho nàng, nàng tha thứ cho ta đi! Nếu nàng không đáp ứng, ta thà rằng quỳ chết ở chỗ này!”
Hạ Sơ Huỳnh mày nhăn càng chặt, cũng không nói lời nào, trực tiếp xoay người đi vào.
Tư An ở bên cạnh Hạ Sơ Lam nhỏ giọng nói: “Người này thật đúng là không biết xấu hổ, ở Lâm An quấn lấy tam lão gia còn chưa đủ, còn dám chạy đến Hạ gia. Nô tỳ đi qua mắng hắn.”
Hạ Sơ Lam kéo tay nàng: “Chuyện này để nhị tỷ tự mình quyết định đi, chúng ta đừng quản.”
Tư An đáp một tiếng, từ bên cạnh Bùi Vĩnh Chiêu đi qua, vẫn làm cái mặt quỷ với hắn.
Hạ Sơ Lam biết Bùi Vĩnh Chiêu đích xác không phải nam nhân tốt gì, nhưng rốt cuộc Hạ Sơ Huỳnh hoài hài tử hắn. Sau khi hài tử sinh ra, nếu như Hạ Sơ Huỳnh tái giá, nhà chồng mới chưa chắc sẽ đối xử tử tế với nó. Mà nếu lưu nó tại Hạ gia, cũng không phải không nuôi nổi, mà là hài tử không có cha mẹ bên cạnh thực sự đáng thương.
Huống chi hiện giờ Hạ gia đã bất đồng với trước kia. Bùi Vĩnh Chiêu vì đượcchỗ tốt, tất phải đối xử tử tế gấp bội với Hạ Sơ Huỳnh, sẽ không giống như trước.
Cho nên còn phải xem Hạ Sơ Huỳnh tự mình chọn lựa như thế nào.
Bùi Vĩnh Chiêu vẫn luôn quỳ trước cửa Hạ gia đến tối, bọn Lục Phúc đuổi cũng đuổi không đi, ban đêm quỳ đến hôn mê, đưa đến y quán, Hạ Sơ Huỳnh cũng không có ý đi xem. Mọi người đều cho rằng hắn sẽ từ bỏ, nào biết nghỉ ngơi mấy ngày, hắn lại tới nữa. Tương đối có vài phần ý tứ của ba lần đến mời. (Giải thích: Chuyện Lưu Bình ba lần đến mời Khổng Minh)
Hạ Sơ Lam lười để ý chuyện của hắn, đi hỏi Triệu ma ma chuyện may vá.
Cố gia đã phái người đến thông báo hôn kỳ, Triệu ma ma cảm thấy gấp thì có hơi gấp, nhưng Tể tướng cô gia và cô nương tuổi tác đều không nhỏ, sớm một chút thành thân cũng có thể sớm chút có hài tử. Bà đang lo không tìm được cơ hội nói chuyện trong phòng với Hạ Sơ Lam, thấy Hạ Sơ Lam chủ động cầm kim chỉ tới hỏi, liền nói: “Cô nương, nếu hôn kỳ đã định ra, có chút lời ta phải nói rõ cho ngài.”
Hạ Sơ Lam thấy bà dáng vẻ nghiêm trang, gật đầu: “Ma ma cứ việc nói là được.”
“Ngài có biết đêm tân hôn làm như thế nào?”
Hạ Sơ Lam bị bà hỏi đến đỏ mặt, nhẹ nhàng lắc đầu. Chuyện nam nữ, nàng ít nhiều biết một chút, nhưng chưa từng tự mình trải qua, phần lớn dừng lại ở kiến thức lý thuyết. Đêm tân hôn, nhất định phải hợp phòng cùng hắn …… Nàng chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này, liền cảm thấy toàn thân nóng lên, không hiểu sao có chút khẩn trương.
Triệu ma ma nói lời thấm thía: “Cô gia là Tể tướng, đứng đầu đủ loại quan lại, tuy rằng giữ mình trong sạch, nhưng khó bảo toàn bên cạnh không có nữ nhân loạn thất bát tao muốn hướng lên trên dán vào. Mà phương pháp tốt nhất duy trì quan hệ phu thê, tất nhiên là chuyện giường chiếu vui thích. Hắn lớn tuổi hơn ngài, tự nhiên sẽ yêu thương ngài gấp bội, nhưng ngài cũng đừng để cho hắn làm bậy, nếm mới mẻ, nên có chừng có mực. Để hắn nghĩ ngài tốt, như vậy mới không đi bên ngoài ăn vụng.”
Triệu ma ma nhìn vẻ mặt Hạ Sơ Lam, nói tiếp: “Loại sự tình này đều là nam tử chủ động, cô nương cũng không cần sợ. Lần đầu có hơi đau, sau này thì tốt rồi.”
Hạ Sơ Lam bị Triệu ma ma dọa, ngón tay hơi buộc chặt, trong lòng bang bang loạn nhảy. Đạo hạnh nàng còn chưa đủ cao, không có biện pháp giống như Triệu ma ma, mặt không đỏ tâm không nhảy mà đàm luận những việc này.
Triệu ma ma lại đi cầm một ít sách lại đây, đẩy đến trước mặt Hạ Sơ Lam. Hạ Sơ Lam tiện tay mở ra, bên trong là một vài bức tranh hương diễm, nam nữ giao hoan, hở ngực lộ nhũ, tư thế trăm sắc thái, chi tiết đều họa rất rõ ràng. Trong đầu nàng ong một tiếng, lập tức khép tập tranh lại. Đây không phải là bí diễn đồ trong truyền thuyết sao? Triệu ma ma lấy mấy thứ này từ nơi nào……
“Cô nương đừng cảm thấy thẹn thùng, phải hảo hảo xem một chút, như vậy mới có thể bắt lấy tướng gia thật vững vàng.”
Hạ Sơ Lam bất đắc dĩ đè trán: “Triệu ma ma, mấy thứ này hữu dụng sao?”
Triệu ma ma nghiêm túc: “Cô nương cũng không thể xem mình là hài tử, sau khi thành thân quan trọng nhất chính là phụng dưỡng tốt phu quân. Từ công chúa đi xuống, trước khi thành thân đều có ma ma chuyên môn dạy dỗ chuyện này. Ngài lấy xem thật tốt, có gì không hiểu hỏi lại ta.”
Hạ Sơ Lam cảm thấy mình đại để sẽ không xem mấy thứ này, dễ dàng miên man suy nghĩ không nói, còn sẽ kích thích tâm tư nàng tưởng niệm người kia. Ngẫm lại bốn tháng không thể gặp mặt, nàng không thể chỉ lo nhớ hắn, phải làm chút chuyện khác để phân tán lực chú ý.
Về sau Bùi Vĩnh Chiêu lại tới cửa vài lần, đều không đả động được Hạ Sơ Huỳnh, hắn cũng không tới nữa.
Đến tháng chín, từ đô thành truyền đến tin tức, sứ thần Kim Quốc một lần nữa nghị hòa cùng Tống triều. Đại Tống không hề hướng cúi đầu xưng thần với Kim quốc, sửa lại quốc gia huynh đệ, tiền cống cũng từ hai mươi vạn bạc trắng xuống thành mười lăm vạn. Trong triều có rất nhiều đại thần phản đối nghị hòa, cho rằng hẳn nên đánh một trận kết thúc, bá tánh cũng tụ tập ở phụ cận Triều Thiên Môn thỉnh nguyện. Nhưng hoàng đế cuối cùng vẫn hạ ngự ấn trên chiếu thư nghị hòa, vì thế phái chủ hòa lại bị ngôn quan mãnh liệt công kích.
Cố Hành Giản đại khái bề bộn nhiều việc, vẫn không có tin tức. Cố gia đúng hạn phái người tới hạ sính lễ, từng rương sính lễ nâng tiến Hạ gia, châm ngòi pháo trúc, hàng xóm láng giềng đều vây đến trước cửa Hạ gia xem náo nhiệt. Biết Tể tướng muốn cưới một nữ nhi thương hộ, đầu đường cuối ngõ đều nghị luận chuyện này.
Về sau trên dưới quan viên Thiệu Hưng, lớn nhỏ phú giả cũng đều tặng lễ Hạ gia, nhà kho chứa không hết. Tư An giúp đỡ Vương Tam Nương sửa sang lại danh sách, mỗi ngày mệt đến eo đau lưng đau.
Hạ Sơ Lam vừa chuẩn bị hôn sự, vừa bận việc làm ăn trong nhà, cũng không có quá nhiều thời gian nhàn hạ.
Tháng mười thời tiết chuyển lạnh, giải thí yết bảng, Hạ Khiêm được đệ tứ danh Thiệu Hưng phủ. Dựa theo tục lệ, các châu phủ muốn thỉnh thí sinh được thông qua dự yến tiệc, nhóm thí sinh còn phải về thỉnh giám khảo và ân sư, Hạ Khiêm mỗi ngày đều đi sớm về trễ.
Thứ tự của hắn lần này cao hơn lần trước nhiều, trong nhà cũng vô cùng vui mừng.
Hạ Sơ Lam dọn đồ đạc từ nhà thuỷ tạ về trong phòng, màn che cũng từ màn trúc đổi thành màn bông dày nặng hơn, có thể thông khí còn chống lạnh. Bởi vì nàng trời sinh hơi sợ lạnh, trước tiên dùng một chậu than. Đoạn thời gian này nàng cũng tích cực điều dưỡng thân thể, nhưng thể hàn, chứng choáng váng đều là tật xấu từ trong bụng mẹ sinh ra, Lý đại phu cũng nói về sau có thể không dễ dàng mang thai sinh con.
Hạ Sơ Lam ẩn ẩn có chút lo lắng. Vạn nhất thân thể này không thể mang thai, hắn có để ý hay không? Thời này con người vẫn vô cùng coi trọng con nối dõi, sau khi nàng gả qua nếu không thể thực nhanh sinh hạ hài tử, phỏng chừng Cố lão phu nhân bên kia cũng không hảo công đạo, đến lúc đó nói không chừng liền sẽ bắt Cố Hành Giản nạp thiếp.
Nàng có đôi khi cũng sẽ nghĩ, quan hệ giữa bọn họ cũng không có nền tảng là tình cảm thực kiên định. Nàng thích hắn là bởi vì một cỗ xúc động, hắn thích nàng cũng có chút đột nhiên, giống như lập tức từ nam nữ xa lạ thành quan hệ phu thê, tốc độ thật sự quá nhanh. Nếu sau khi thành thân lúc hắn hối hận, muốn tìm tân hoan khác hoặc là nạp thiếp, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Kỳ thật không thích hợp tách ra là được, nhưng nàng không thể nào tiêu sái như lúc mới bắt đầu. Đại khái trên người hắn thật sự có ma lực nào đó, bất tri bất giác nàng trầm mê trong đó.
Lúc này, Tư An đi vào nói: “Cô nương, Nhị phu nhân và Tứ cô nương cầu kiến.”
Lần trước sau chuyện Hàn gia, Hàn thị thực sự yên tĩnh một thời gian, núp ở Tùng Hoa viện, căn bản không ra ngoài đi lại. Ngẫu nhiên ở đụng phải lão phu nhân ở Bắc viện, cũng chỉ gật đầu chào hỏi lẫn nhau, cũng không giao tiếp quá nhiều.
“Để các nàng vào đi.” Hạ Sơ Lam lật sổ sách, nhàn nhạt nói.
Hàn thị vốn dĩ cũng không muốn đến Ngọc Trà Cư, nhưng liên quan đến chung thân đại sự của Hạ Sơ Thiền, không thể không đến đây một chuyến. Bà nghe nói hôn sự Hạ Tĩnh Nguyệt đã định ra, Ngô gia Lâm An, cũng coi như thư hương thế gia. Ngô gia vốn dĩ hơi do dự, sau lại Hoàng Hậu ra mặt, mới vui mừng đáp ứng. Nghĩ đến trong chuyện này cũng có nguyên nhân do Cố Hành Giản.
Hàn thị giải thích rõ mục đích đến đây, lại đưa mắt ra hiệu cho Hạ Sơ Thiền, Hạ Sơ Thiền lấy lòng nói: “Thỉnh Tam tỷ tỷ làm chủ cho Thiền Nhi.”
Hàn thị phụ họa nói: “Sơ Lam, ngươi phúc khí hảo, có thể gả cho tướng gia, huynh đệ tỷ muội trong nhà tự nhiên sẽ đi theo thơm lây. Chuyện Tĩnh Nguyệt ngươi làm tướng gia ra mặt, Sơ Thiền chính là ruột thịt đường muội của ngươi, ngươi cũng hy vọng nàng có thể gả tốt một chút đi?”
Hạ Sơ Lam khép lại sổ sách, nhìn thẳng về phía Hàn thị: “Nhị thẩm cảm thấy, gia thế dạng gì mới có thể xứng đôi Sơ Thiền? Lúc trước nhà huyện lệnh Dư Diêu không thể kém hơn Ngô gia, Tưởng huyện lệnh làm quan thanh liêm, gia phong thanh chính, đối với thương hộ cũng không có thành kiến. Là Nhị thẩm các ngươi một lòng muốn kết thân cùng Phượng đại nhân mới sai mất cửa lương duyên này.”
Hạ Sơ Thiền cảm thấy chính mình sinh ra xinh đẹp, tự nhiên không thể gả kém hơn Hạ Tĩnh Nguyệt. Hạ Tĩnh Nguyệt là gả đến Lâm An, nàng nếu gả cho nhi tử huyện lệnh Dư Diêu, vậy phải đến huyện Dư Diêu đi? Loại địa phương nông thôn này, nàng không muốn đi đâu.
“Huyện lệnh Dư Diêu có cái gì tốt? Tỷ phu là Tể tướng cao quý, Lâm An nhiều con cái quan gia như vậy, hắn chỉ cần chịu ra mặt, còn sợ không ai nguyện ý cưới ta sao? Tỷ tỷ nếu cảm thấy không tiện mở miệng, ta đây tự mình viết phong thư nói cho hắn.” Hạ Sơ Thiền nói.
Hạ Sơ Lam duỗi tay vỗ bàn, nghiêm khắc nói: “Hạ Sơ Thiền, ngươi nhớ kỹ cho ta. Hạ gia là Hạ gia, chàng là chàng. Ngươi nếu muốn lợi dụng tầng quan hệ này cầu chỗ tốt cho mình, liền mười phần sai. Hôn sự ngươi có nhị thúc nhị thẩm làm chủ cho ngươi, nên gả nhà nào thì gả nhà đó, không được phép đánh chủ ý lên chàng.”
Hạ Sơ Thiền cắn môi, đứng lên: “Ngươi có thể gả cho Tể tướng, vì sao ta phải gả cho nhi tử huyện lệnh? Hôn sự của ta ngươi không hỗ trợ cũng được thôi, chờ coi đi, ta vẫn có thể gả đi rất tốt!” Nói xong, nàng không quan tâm xông ra ngoài, Hàn thị chỉ có thể đứng dậy đuổi theo, kéo lấy cánh tay nàng: “Con đứa nhỏ này sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Con còn phải dựa vào Tam tỷ tỷ con, xé rách mặt đối với con có chỗ gì tốt?”
“Nương, ngài xem khẩu khí nàng nói chuyện, giống muốn giúp ta sao? Chính nàng gả thật tốt, lại không thể giúp nhị phòng chúng ta tốt.” Hạ Sơ Thiền càng nghĩ càng ủy khuất, nói thẳng nói, “Nương, con muốn đi ra bên ngoài.”
Hàn thị nhíu mày, trách mắng: “Con điên rồi, con một cô nương gia, đi ra ngoài nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao? Con thành thật ngốc trong nhà cho ta, nơi nào cũng không được đi. Trước mắt huynh trưởng con thi đậu sơ khảo, đầu xuân sang năm nếu có thể đạt cao trung, tự nhiên sẽ làm chủ tuyển một hộ trong sạch cho con,con không cần sốt ruột.”
Hạ Sơ Thiền ngoài miệng chưa nói gì, trong lòng lại rất không phục. Những nữ tử chỉ ở trong nội trạch, giống như đại tẩu và nhị tỷ, đều không có kết cục tốt. Ngược lại giống như Tam tỷ và Ngũ tỷ, đi ra ngoài trời đất bao la, ngược lại sẽ gặp kỳ ngộ càng tốt. Tam tỷ gặp được Tể tướng có gì đặc biệt hơn người? Có lẽ nàng còn gặp được người tốt hơn.
Ngày thứ hai, Hàn thị thấy Hạ Sơ Thiền ngủ đến khi mặt trời lên cao còn chưa rời giường, liền bảo Hạ Sơ Huỳnh đi kêu nàng. Một lát sau, Hạ Sơ Huỳnh vội vàng trở về, trong tay cầm một phong thơ, hô: “Nương, Thiền Nhi không ở trong phòng, chỉ để lại phong thư này!”
Trong lòng Hàn thị cả kinh, nhanh chóng mở thư. Hạ Sơ Thiền nói trong thư, nàng đến nhà dì ở Dương Châu chơi một thời gian, giải sầu. Bởi vì sợ Hàn thị không cho, nên tự mình mang theo hai thị nữ và ma ma đi trong đêm rồi. Nàng còn nói Hàn thị đừng lo lắng, chờ đến Dương Châu sẽ lại viết thư cho bà.
Hàn thị vừa tức vừa gấp, sai người đi nói cho Hạ Bách Mậu, muốn đuổi theo tiểu nha đầu này bắt trở về. Nàng lớn như vậy, còn chưa từng ra khỏi cửa nhà một mình, nếu có gì không hay xảy ra thì làm sao bây giờ?
Hạ Bách Mậu thực nhanh từ cửa hàng trở về, tiếp nhận thư Hạ Sơ Thiền lưu lại nhìn xem, thở dài nói: “Nha đầu này lá gan càng thêm lớn, cũng dám rời nhà trốn đi.”
“Lão gia, ngài mau nghĩ biện pháp……” Hàn thị bắt lấy tay Hạ Bách Mậu nói.
Hạ Bách Mậu nói: “Ta đã phái người đi đến bến đò hỏi qua, rạng sáng có một con thuyền đi Dương Châu, lúc này chỉ sợ đã đi rất xa, đuổi theo không kịp. Cũng may chúng ta mang nàng đi qua Dương Châu vài lần, thuyền khách kia cũng là đi thẳng đến nơi. Ngươi nhanh viết phong thư cho đại tỷ, nhờ nàng tiếp ứng tốt ở bến đò Dương Châu.”
“Được, ta đây liền đi.” Hàn thị vội gật đầu không ngừng.
Trước khi Hạ Sơ Lam rời Lâm An, phái người đi Cố gia và Tướng phủ truyền tin. Cố Hành Giản không ở tướng phủ, Nam bá nói hắn có việc rời đô thành. Hạ Sơ Lam bất đắc dĩ, bị tam thúc đốc thúc, trước tiên dẹp đường hồi phủ.
Xe ngựa ra khỏi cửa thành, Hạ Sơ Lam vén mành cửa lên, vô tình nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy một đôi nam nữ luyến chia tay bên đường là Tiêu Bích Linh và Phượng Tử Minh. Phượng Tử Minh phong lưu phóng khoáng, mặt mày thon dài, trời sinh bộ dáng đa tình tuấn mỹ hay cười, khó trách nhiều thiếu nữ thích.
Ở góc độ này của nàng chỉ có thể thấy sườn mặt Tiêu Bích Linh, nhu mỹ tiếu lệ, như đậu khấu mùa xuân kết ở đầu cành.
Hạ Sơ Lam suy đoán, Phượng Tử Minh chắc đã đạt được ý nguyện. Lần trước hắn hỗ trợ bắt được phụ tử Hàn Trạm, giữa bọn họ có thể xem như thanh toán xong. Phượng Tử Minh người này kỳ thật khó nói tốt xấu, chẳng qua là người một lòng muốn hướng lên trên bò thôi. Thời đại này quyền lực đại biểu cho hết thảy, cử sĩ đăng khoa, xuất thân danh môn, cũng không đại biểu rằng áo cơm không lo.
Như Bùi Vĩnh Chiêu, cũng coi như là tiến sĩ, lại trước sau làm việc ở cấp quan lại thấp nhất. Mà Phượng Tử Minh xuất thân từ danh môn Thục Trung, lại có tiếng không có miếng. Trái lại Cố Hành Giản bằng năng lực của mình, dùng thời gian hai mươi năm ngắn ngủi, đi tới vị trí hôm nay, kỳ thật có thể tính là một kỳ tích.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được.
Xe ngựa còn chưa đi quá xa, đột nhiên ngừng lại.
Lục Bình ở ngoài xe ngựa nói: “Phía trước là người nào! Vì sao ngăn đường chúng ta đi?”
Bên ngoài vang lên một thanh âm mềm nhẹ nói chuyện, ngay sau đó có người trên xe ngựa bên cạnh nói gấp: “Muội muội, ngươi ở trên xe sao? Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Là thanh âm Mạc Tú Đình.
Hạ Sơ Lam thở dài, xuống xe ngựa, nhìn thấy nữ tử trước mắt vốn xinh đẹp, nay chỉ tùy ý búi một búi tóc, trang dung cũng không tinh xảo như hai lần gặp mặt trước, đáy mắt có quầng thâm. Nàng ta vừa thấy Hạ Sơ Lam, liền nắm cổ tay nàng nói: “Phu quân hiện tại nguy trong sớm tối, vẫn luôn kêu tên ngươi. Muội muội, ngươi cùng ta đi phủ Anh Quốc Công nhìn hắn một cái được không?”
Hạ Sơ Lam nhẹ nhàng rút tay về: “Phu nhân, ta không đảm đương nổi một tiếng muội muội này, còn thỉnh ngươi thu hồi. Ngươi hẳn là biết, ta đang đợi gả. Hơn nữa ta không phải đại phu, ngươi hẳn nên bảo y quan Hàn Lâm đến xem thế tử.”
Mạc Tú Đình ngơ ngác nhìn nàng, cắn môi nói thêm: “Hoàng Thượng phái y quan Hàn Lâm đến, nhưng chén thuốc cũng rót không xong. Y quan nói ý thức cầu sinh của hắn rất mỏng yếu…… Ngươi biết ta gian nan cỡ nào mới mong được hắn trở về không? Ta không thể nhìn hắn chết như vậy. Y quan nói, nếu có người có thể đánh thức ý thức hắn, vậy còn có thể cứu chữa, nếu không……” Nàng nghẹn ngào, lại đi kéo tay Hạ Sơ Lam, “Ta biết hắn cưới ta là bị bắt buộc, người trong lòng hắn thích nhất vẫn luôn là ngươi. Nếu ngươi có thể làm hắn sống sót, ngươi muốn ta làm cái gì đều nguyện ý!”
Hạ Sơ Lam kéo khóe miệng: “Thật sự cái gì cũng nguyện ý?”
Sắc mặt Mạc Tú Đình tái nhợt, lại vô cùng kiên định gật đầu. Dù sao Hạ Sơ Lam hiện tại đã hứa gả cho Cố Hành Giản, khẳng định sẽ không đưa ra ý muốn vị trí chính thê.
“Đáng tiếc chỗ của ngươi không có đồ gì ta muốn.” Hạ Sơ Lam cười nói, ngước mắt nhìn thấy phía sau Mạc Tú Đình, một phụ nhân chậm rãi đi tới. Nét mặt phụ nhân kia hơi giống Lục Ngạn Viễn, dáng người mập mạp, tướng mạo uy nghiêm, lại không lớn lên đẹp như Lục Ngạn Viễn. Sắc mặt bà ta không tốt lắm, bước đi tập tễnh, vịn thị nữ bên cạnh.
“Mẫu thân, sao ngài đến đây?” Mạc Tú Đình xoay người nói.
Hóa ra đây là phu nhân Anh quốc công. Lúc trước Hạ Sơ Lam chưa gặp qua bà, chỉ biết bà xem như gián tiếp bức tử nguyên chủ, cho nên không có hảo cảm gì với bà ta. Một quý phu nhân cao cao tại thượng, tùy ý liền có thể bóp chết một bình dân, đây là đặc quyền giai cấp.
Ba năm trước đây Hứa thị phái người đi Tuyền Châu hỏi thăm tin tức, nghe nói Hạ Sơ Lam là đại mỹ nhân nổi tiếng gần xa. Bà tự nhận gần nửa đời gặp vô số người, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua cô nương mĩ mạo như thế, không trách được lúc trước nhi tử dùng mọi cách đối kháng người nhà, cũng muốn cùng nàng ở bên nhau.
“Hạ cô nương, Đại Lang vì nước tắm máu chiến đấu hăng hái, tìm được đường sống trong chỗ chết, lại bởi vì nghe tin Hoàng Thượng đính hôn ngươi cho Cố tướng mà ngã bệnh không dậy nổi. Dù không tính đến phần tình cảm trước đây giữa các ngươi, cho dù là nhìn việc hắn thọ thương vì nước, thỉnh ngươi đi xem hắn được không?” Hứa thị khép nép nói.
Đáng thương tâm phụ mẫu trong thiên hạ. Đã từng cao cao tại thượng Anh quốc công phu nhân, hiện giờ vì Lục Ngạn Viễn, thế nhưng đến cầu nàng.
Hạ Sơ Lam nói: “Phu nhân hẳn rõ ràng nhất, ân oán giữa ta và thế tử, ba năm trước đây đã kết thúc. Việc này vẫn là do ngài một tay thúc đẩy. Hắn vì nước đổ máu bị thương, ta thập phần khâm phục, cũng chân thành hy vọng hắn có thể tốt lên. Bất quá ta không thể đi một chuyến này cùng ngài.”
Hứa thị môi run lên: “Ngươi……”
Hạ Sơ Lam đạm nhiên nói: “Phu nhân muốn nói ta không biết điều? Mấy năm nay ta thay đổi rất nhiều, duy độc điểm này, dường như không thay đổi gì. Ta nếu đã có nhà chồng, thì không thể không giữ nữ tắc, lại liên quan đến nam tử khác. Ta ngôn tẫn tại đây, hy vọng thế tử sớm ngày tốt lên, còn thỉnh các ngươi về sau không cần lại đến quấy rầy ta sinh hoạt.” Nói xong, nàng hơi thi lễ, xoay người lên xe ngựa.
Hứa thị và Mạc Tú Đình song song sững sờ ở tại chỗ, trơ mắt nhìn xe ngựa rời đi.
Mạc Tú Đình không ngờ thái độ Hạ Sơ Lam kiên quyết như thế, giống như trong mắt nàng phủ Anh Quốc Công không đáng giá nhắc tới. Nàng ta không tin. Nếu thật sự coi phú quý như mây bay, sao lại leo lên Cố Hành Giản, còn phải là vị trí chính thê? Đây so với làm trắc phu nhân Lục Ngạn Viễn còn phong cảnh hơn nhiều.
“Chúng ta đi.” Hứa thị tàn nhẫn nói. Bà nhất quán không cầu người, nếu không phải nhìn Lục Ngạn Viễn thật sự nguy trong sớm tối, trong lòng còn tâm niệm niệm nha đầu nhẫn tâm này, bà sẽ không hỏi thăm nhiều nơi, tự mình đến chỗ này một chuyến.
……
Tiêu Bích Linh nhìn theo xe ngựa Phượng Tử Minh rời đi, sâu kín thở dài, trái phải không tìm được thân ảnh Tiêu Dục, liền hỏi thị nữ. Thị nữ nói Tiêu Dục vừa mới tránh đi, cũng không biết đi nơi nào. Trên thực tế, Tiêu Dục ở Tiêu gia trừ bỏ Tiêu Kiệm người có quyền uy nhất, ai dám hỏi hắn đi đâu làm gì.
Qua một lát, Tiêu Dục xách một túi hạt dẻ rang trở về, mặt vô biểu tình nói: “Người đã đi, trở về đi.”
Tiêu Bích Linh mím môi nói: “Ca ca vẫn không thích Phượng ca ca, đúng không?”
Ở cách nhìn của Tiêu Dục, Phượng Tử Minh loại tiểu nhân này, tự nhiên không vào được mắt hắn. Nếu không phải sợ quan viên phái chủ hòa trong triều lại có hòa chủ ý thân, liên lụy Tiêu Bích Linh, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng đáp ứng Phượng Tử Minh cầu thân như vậy.
Hắn quét mắt qua eo Tiêu Bích Linh, đột nhiên hỏi: “Buổi sáng lúc ra cửa có thấy ngọc bội muội đep. Khối ngọc bội đâu rồi?”
“Vừa rồi muội đưa cho Phượng ca ca, coi như tín vật đính ước. Phượng ca ca cũng đem vòng ngọc tổ truyền cho ta.” Tiêu Bích Linh vươn tay đắc ý quơ quơ vòng ngọc trên cổ tay.
Vòng ngọc kia tỉ lệ tạm được, nhưng sao có thể so cùng ngọc bội tổ truyền Tiêu gia? “Hồ nháo!” Tiêu dục nhẹ mắng một tiếng, nhưng xe ngựa Phượng Tử Minh đã sớm đi xa, hiện tại đâu thể đuổi kịp.
“Muội có biết khối ngọc bội đó là tổ truyền, không thể tùy tiện cho người ta không? Trước khi muội làm việc vì sao không động não!” Tiêu Dục khẩu khí nghiêm khắc, Tiêu Bích Linh rụt bả vai, nhỏ giọng nói: “Phượng ca ca cho ta vòng ngọc này cũng là tổ truyền a……”
Tiêu Dục hung hăng lườm nàng một cái, không để ý tới nàng nữa, bước đi đến bên cạnh ngựa, phi thân lên ngựa đi.
Tiêu Bích Linh mếu máo, thật không thích ca ca tính tình âm tình bất định. Giống như khi còn nhỏ, người khác không biết hắn suy nghĩ gì. Tiêu gia là hoàng tộc tiền triều, Thái Tổ từng là thuộc cấp Tiêu thị, từ trong tay Tiêu gia đoạt được giang sơn, cho nên lưu lại di huấn, muốn hoàng thất đối xử tử tế với hậu nhân Tiêu gia. Nàng sinh ra đã là huyện chủ sắc màu rực rỡ, cao cao tại thượng, cẩm y ngọc thực.
Nàng không hiểu vì sao ca ca giữa mày luôn có một cỗ ưu sầu không tan được. Chẳng lẽ là đối với hiện tại còn có chỗ không hài lòng?
“Chúng ta cũng trở về đi.” Nàng phân phó tả hữu, lười động não suy nghĩ. Dù sao cũng nghĩ không ra.
Đoàn người hầu hạ nàng lên xe ngựa, tiến vào trong thành.
……
Buổi chiều mấy ngày sau, xe ngựa Hạ Sơ Lam trở lại Thiệu Hưng. Lần này trở về tâm tình hoàn toàn bất đồng với lần trước, có loại cảm giác trần ai lạc định. Mấy tháng này, tam thúc hẳn không cho nàng lại đi Lâm An. Vốn dĩ có hơi uể oải, nhưng vừa vặn mấy ngày này, học chút nữ hồng cùng Triệu ma ma, về sau không thiếu được chuyện khâu vá. Tuy rằng Triệu ma ma khẳng định muốn bồi nàng gả qua, nhưng có một số việc, vẫn nên tự tay làm lấy mới tốt.
Hạ Sơ Lam tính toán như vậy, khi tới trước cửa nhà, thấy ngoài cửa vây quanh rất nhiều người. Lục Phúc mang theo hộ viện trong nhà xua đám người đi: “Tránh ra tránh ra, có cái gì đẹp mà nhìn!”
Hạ Sơ Lam đẩy đám người phía trước ra, nhìn thấy Bùi Vĩnh Chiêu thẳng tắp quỳ gối trước cửa. Người này da mặt thật dày, quả nhiên đuổi tới Thiệu Hưng.
Hạ Sơ Huỳnh đứng trên bậc thang, nhíu mày nhìn Bùi Vĩnh Chiêu: “Ta và ngươi đã hòa li, không phải phu thê. Ta sẽ không trở về cùng ngươi.”
Bùi Vĩnh Chiêu quỳ dịch vài bước, giơ tay nói: “A Huỳnh, sau khi nàng rời đi ta mới biết được ta coi trọng nàng bao nhiêu. Trước kia đều là ta không tốt, không biết quý trọng nàng. Nhưng trong bụng ngươi hoài hài tử ta, về sau lại có thể gả cho ai đây? Chỉ cần nàng hồi tâm chuyển ý, ta bảo đảm làm trâu làm ngựa cho nàng, nàng tha thứ cho ta đi! Nếu nàng không đáp ứng, ta thà rằng quỳ chết ở chỗ này!”
Hạ Sơ Huỳnh mày nhăn càng chặt, cũng không nói lời nào, trực tiếp xoay người đi vào.
Tư An ở bên cạnh Hạ Sơ Lam nhỏ giọng nói: “Người này thật đúng là không biết xấu hổ, ở Lâm An quấn lấy tam lão gia còn chưa đủ, còn dám chạy đến Hạ gia. Nô tỳ đi qua mắng hắn.”
Hạ Sơ Lam kéo tay nàng: “Chuyện này để nhị tỷ tự mình quyết định đi, chúng ta đừng quản.”
Tư An đáp một tiếng, từ bên cạnh Bùi Vĩnh Chiêu đi qua, vẫn làm cái mặt quỷ với hắn.
Hạ Sơ Lam biết Bùi Vĩnh Chiêu đích xác không phải nam nhân tốt gì, nhưng rốt cuộc Hạ Sơ Huỳnh hoài hài tử hắn. Sau khi hài tử sinh ra, nếu như Hạ Sơ Huỳnh tái giá, nhà chồng mới chưa chắc sẽ đối xử tử tế với nó. Mà nếu lưu nó tại Hạ gia, cũng không phải không nuôi nổi, mà là hài tử không có cha mẹ bên cạnh thực sự đáng thương.
Huống chi hiện giờ Hạ gia đã bất đồng với trước kia. Bùi Vĩnh Chiêu vì đượcchỗ tốt, tất phải đối xử tử tế gấp bội với Hạ Sơ Huỳnh, sẽ không giống như trước.
Cho nên còn phải xem Hạ Sơ Huỳnh tự mình chọn lựa như thế nào.
Bùi Vĩnh Chiêu vẫn luôn quỳ trước cửa Hạ gia đến tối, bọn Lục Phúc đuổi cũng đuổi không đi, ban đêm quỳ đến hôn mê, đưa đến y quán, Hạ Sơ Huỳnh cũng không có ý đi xem. Mọi người đều cho rằng hắn sẽ từ bỏ, nào biết nghỉ ngơi mấy ngày, hắn lại tới nữa. Tương đối có vài phần ý tứ của ba lần đến mời. (Giải thích: Chuyện Lưu Bình ba lần đến mời Khổng Minh)
Hạ Sơ Lam lười để ý chuyện của hắn, đi hỏi Triệu ma ma chuyện may vá.
Cố gia đã phái người đến thông báo hôn kỳ, Triệu ma ma cảm thấy gấp thì có hơi gấp, nhưng Tể tướng cô gia và cô nương tuổi tác đều không nhỏ, sớm một chút thành thân cũng có thể sớm chút có hài tử. Bà đang lo không tìm được cơ hội nói chuyện trong phòng với Hạ Sơ Lam, thấy Hạ Sơ Lam chủ động cầm kim chỉ tới hỏi, liền nói: “Cô nương, nếu hôn kỳ đã định ra, có chút lời ta phải nói rõ cho ngài.”
Hạ Sơ Lam thấy bà dáng vẻ nghiêm trang, gật đầu: “Ma ma cứ việc nói là được.”
“Ngài có biết đêm tân hôn làm như thế nào?”
Hạ Sơ Lam bị bà hỏi đến đỏ mặt, nhẹ nhàng lắc đầu. Chuyện nam nữ, nàng ít nhiều biết một chút, nhưng chưa từng tự mình trải qua, phần lớn dừng lại ở kiến thức lý thuyết. Đêm tân hôn, nhất định phải hợp phòng cùng hắn …… Nàng chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này, liền cảm thấy toàn thân nóng lên, không hiểu sao có chút khẩn trương.
Triệu ma ma nói lời thấm thía: “Cô gia là Tể tướng, đứng đầu đủ loại quan lại, tuy rằng giữ mình trong sạch, nhưng khó bảo toàn bên cạnh không có nữ nhân loạn thất bát tao muốn hướng lên trên dán vào. Mà phương pháp tốt nhất duy trì quan hệ phu thê, tất nhiên là chuyện giường chiếu vui thích. Hắn lớn tuổi hơn ngài, tự nhiên sẽ yêu thương ngài gấp bội, nhưng ngài cũng đừng để cho hắn làm bậy, nếm mới mẻ, nên có chừng có mực. Để hắn nghĩ ngài tốt, như vậy mới không đi bên ngoài ăn vụng.”
Triệu ma ma nhìn vẻ mặt Hạ Sơ Lam, nói tiếp: “Loại sự tình này đều là nam tử chủ động, cô nương cũng không cần sợ. Lần đầu có hơi đau, sau này thì tốt rồi.”
Hạ Sơ Lam bị Triệu ma ma dọa, ngón tay hơi buộc chặt, trong lòng bang bang loạn nhảy. Đạo hạnh nàng còn chưa đủ cao, không có biện pháp giống như Triệu ma ma, mặt không đỏ tâm không nhảy mà đàm luận những việc này.
Triệu ma ma lại đi cầm một ít sách lại đây, đẩy đến trước mặt Hạ Sơ Lam. Hạ Sơ Lam tiện tay mở ra, bên trong là một vài bức tranh hương diễm, nam nữ giao hoan, hở ngực lộ nhũ, tư thế trăm sắc thái, chi tiết đều họa rất rõ ràng. Trong đầu nàng ong một tiếng, lập tức khép tập tranh lại. Đây không phải là bí diễn đồ trong truyền thuyết sao? Triệu ma ma lấy mấy thứ này từ nơi nào……
“Cô nương đừng cảm thấy thẹn thùng, phải hảo hảo xem một chút, như vậy mới có thể bắt lấy tướng gia thật vững vàng.”
Hạ Sơ Lam bất đắc dĩ đè trán: “Triệu ma ma, mấy thứ này hữu dụng sao?”
Triệu ma ma nghiêm túc: “Cô nương cũng không thể xem mình là hài tử, sau khi thành thân quan trọng nhất chính là phụng dưỡng tốt phu quân. Từ công chúa đi xuống, trước khi thành thân đều có ma ma chuyên môn dạy dỗ chuyện này. Ngài lấy xem thật tốt, có gì không hiểu hỏi lại ta.”
Hạ Sơ Lam cảm thấy mình đại để sẽ không xem mấy thứ này, dễ dàng miên man suy nghĩ không nói, còn sẽ kích thích tâm tư nàng tưởng niệm người kia. Ngẫm lại bốn tháng không thể gặp mặt, nàng không thể chỉ lo nhớ hắn, phải làm chút chuyện khác để phân tán lực chú ý.
Về sau Bùi Vĩnh Chiêu lại tới cửa vài lần, đều không đả động được Hạ Sơ Huỳnh, hắn cũng không tới nữa.
Đến tháng chín, từ đô thành truyền đến tin tức, sứ thần Kim Quốc một lần nữa nghị hòa cùng Tống triều. Đại Tống không hề hướng cúi đầu xưng thần với Kim quốc, sửa lại quốc gia huynh đệ, tiền cống cũng từ hai mươi vạn bạc trắng xuống thành mười lăm vạn. Trong triều có rất nhiều đại thần phản đối nghị hòa, cho rằng hẳn nên đánh một trận kết thúc, bá tánh cũng tụ tập ở phụ cận Triều Thiên Môn thỉnh nguyện. Nhưng hoàng đế cuối cùng vẫn hạ ngự ấn trên chiếu thư nghị hòa, vì thế phái chủ hòa lại bị ngôn quan mãnh liệt công kích.
Cố Hành Giản đại khái bề bộn nhiều việc, vẫn không có tin tức. Cố gia đúng hạn phái người tới hạ sính lễ, từng rương sính lễ nâng tiến Hạ gia, châm ngòi pháo trúc, hàng xóm láng giềng đều vây đến trước cửa Hạ gia xem náo nhiệt. Biết Tể tướng muốn cưới một nữ nhi thương hộ, đầu đường cuối ngõ đều nghị luận chuyện này.
Về sau trên dưới quan viên Thiệu Hưng, lớn nhỏ phú giả cũng đều tặng lễ Hạ gia, nhà kho chứa không hết. Tư An giúp đỡ Vương Tam Nương sửa sang lại danh sách, mỗi ngày mệt đến eo đau lưng đau.
Hạ Sơ Lam vừa chuẩn bị hôn sự, vừa bận việc làm ăn trong nhà, cũng không có quá nhiều thời gian nhàn hạ.
Tháng mười thời tiết chuyển lạnh, giải thí yết bảng, Hạ Khiêm được đệ tứ danh Thiệu Hưng phủ. Dựa theo tục lệ, các châu phủ muốn thỉnh thí sinh được thông qua dự yến tiệc, nhóm thí sinh còn phải về thỉnh giám khảo và ân sư, Hạ Khiêm mỗi ngày đều đi sớm về trễ.
Thứ tự của hắn lần này cao hơn lần trước nhiều, trong nhà cũng vô cùng vui mừng.
Hạ Sơ Lam dọn đồ đạc từ nhà thuỷ tạ về trong phòng, màn che cũng từ màn trúc đổi thành màn bông dày nặng hơn, có thể thông khí còn chống lạnh. Bởi vì nàng trời sinh hơi sợ lạnh, trước tiên dùng một chậu than. Đoạn thời gian này nàng cũng tích cực điều dưỡng thân thể, nhưng thể hàn, chứng choáng váng đều là tật xấu từ trong bụng mẹ sinh ra, Lý đại phu cũng nói về sau có thể không dễ dàng mang thai sinh con.
Hạ Sơ Lam ẩn ẩn có chút lo lắng. Vạn nhất thân thể này không thể mang thai, hắn có để ý hay không? Thời này con người vẫn vô cùng coi trọng con nối dõi, sau khi nàng gả qua nếu không thể thực nhanh sinh hạ hài tử, phỏng chừng Cố lão phu nhân bên kia cũng không hảo công đạo, đến lúc đó nói không chừng liền sẽ bắt Cố Hành Giản nạp thiếp.
Nàng có đôi khi cũng sẽ nghĩ, quan hệ giữa bọn họ cũng không có nền tảng là tình cảm thực kiên định. Nàng thích hắn là bởi vì một cỗ xúc động, hắn thích nàng cũng có chút đột nhiên, giống như lập tức từ nam nữ xa lạ thành quan hệ phu thê, tốc độ thật sự quá nhanh. Nếu sau khi thành thân lúc hắn hối hận, muốn tìm tân hoan khác hoặc là nạp thiếp, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Kỳ thật không thích hợp tách ra là được, nhưng nàng không thể nào tiêu sái như lúc mới bắt đầu. Đại khái trên người hắn thật sự có ma lực nào đó, bất tri bất giác nàng trầm mê trong đó.
Lúc này, Tư An đi vào nói: “Cô nương, Nhị phu nhân và Tứ cô nương cầu kiến.”
Lần trước sau chuyện Hàn gia, Hàn thị thực sự yên tĩnh một thời gian, núp ở Tùng Hoa viện, căn bản không ra ngoài đi lại. Ngẫu nhiên ở đụng phải lão phu nhân ở Bắc viện, cũng chỉ gật đầu chào hỏi lẫn nhau, cũng không giao tiếp quá nhiều.
“Để các nàng vào đi.” Hạ Sơ Lam lật sổ sách, nhàn nhạt nói.
Hàn thị vốn dĩ cũng không muốn đến Ngọc Trà Cư, nhưng liên quan đến chung thân đại sự của Hạ Sơ Thiền, không thể không đến đây một chuyến. Bà nghe nói hôn sự Hạ Tĩnh Nguyệt đã định ra, Ngô gia Lâm An, cũng coi như thư hương thế gia. Ngô gia vốn dĩ hơi do dự, sau lại Hoàng Hậu ra mặt, mới vui mừng đáp ứng. Nghĩ đến trong chuyện này cũng có nguyên nhân do Cố Hành Giản.
Hàn thị giải thích rõ mục đích đến đây, lại đưa mắt ra hiệu cho Hạ Sơ Thiền, Hạ Sơ Thiền lấy lòng nói: “Thỉnh Tam tỷ tỷ làm chủ cho Thiền Nhi.”
Hàn thị phụ họa nói: “Sơ Lam, ngươi phúc khí hảo, có thể gả cho tướng gia, huynh đệ tỷ muội trong nhà tự nhiên sẽ đi theo thơm lây. Chuyện Tĩnh Nguyệt ngươi làm tướng gia ra mặt, Sơ Thiền chính là ruột thịt đường muội của ngươi, ngươi cũng hy vọng nàng có thể gả tốt một chút đi?”
Hạ Sơ Lam khép lại sổ sách, nhìn thẳng về phía Hàn thị: “Nhị thẩm cảm thấy, gia thế dạng gì mới có thể xứng đôi Sơ Thiền? Lúc trước nhà huyện lệnh Dư Diêu không thể kém hơn Ngô gia, Tưởng huyện lệnh làm quan thanh liêm, gia phong thanh chính, đối với thương hộ cũng không có thành kiến. Là Nhị thẩm các ngươi một lòng muốn kết thân cùng Phượng đại nhân mới sai mất cửa lương duyên này.”
Hạ Sơ Thiền cảm thấy chính mình sinh ra xinh đẹp, tự nhiên không thể gả kém hơn Hạ Tĩnh Nguyệt. Hạ Tĩnh Nguyệt là gả đến Lâm An, nàng nếu gả cho nhi tử huyện lệnh Dư Diêu, vậy phải đến huyện Dư Diêu đi? Loại địa phương nông thôn này, nàng không muốn đi đâu.
“Huyện lệnh Dư Diêu có cái gì tốt? Tỷ phu là Tể tướng cao quý, Lâm An nhiều con cái quan gia như vậy, hắn chỉ cần chịu ra mặt, còn sợ không ai nguyện ý cưới ta sao? Tỷ tỷ nếu cảm thấy không tiện mở miệng, ta đây tự mình viết phong thư nói cho hắn.” Hạ Sơ Thiền nói.
Hạ Sơ Lam duỗi tay vỗ bàn, nghiêm khắc nói: “Hạ Sơ Thiền, ngươi nhớ kỹ cho ta. Hạ gia là Hạ gia, chàng là chàng. Ngươi nếu muốn lợi dụng tầng quan hệ này cầu chỗ tốt cho mình, liền mười phần sai. Hôn sự ngươi có nhị thúc nhị thẩm làm chủ cho ngươi, nên gả nhà nào thì gả nhà đó, không được phép đánh chủ ý lên chàng.”
Hạ Sơ Thiền cắn môi, đứng lên: “Ngươi có thể gả cho Tể tướng, vì sao ta phải gả cho nhi tử huyện lệnh? Hôn sự của ta ngươi không hỗ trợ cũng được thôi, chờ coi đi, ta vẫn có thể gả đi rất tốt!” Nói xong, nàng không quan tâm xông ra ngoài, Hàn thị chỉ có thể đứng dậy đuổi theo, kéo lấy cánh tay nàng: “Con đứa nhỏ này sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Con còn phải dựa vào Tam tỷ tỷ con, xé rách mặt đối với con có chỗ gì tốt?”
“Nương, ngài xem khẩu khí nàng nói chuyện, giống muốn giúp ta sao? Chính nàng gả thật tốt, lại không thể giúp nhị phòng chúng ta tốt.” Hạ Sơ Thiền càng nghĩ càng ủy khuất, nói thẳng nói, “Nương, con muốn đi ra bên ngoài.”
Hàn thị nhíu mày, trách mắng: “Con điên rồi, con một cô nương gia, đi ra ngoài nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao? Con thành thật ngốc trong nhà cho ta, nơi nào cũng không được đi. Trước mắt huynh trưởng con thi đậu sơ khảo, đầu xuân sang năm nếu có thể đạt cao trung, tự nhiên sẽ làm chủ tuyển một hộ trong sạch cho con,con không cần sốt ruột.”
Hạ Sơ Thiền ngoài miệng chưa nói gì, trong lòng lại rất không phục. Những nữ tử chỉ ở trong nội trạch, giống như đại tẩu và nhị tỷ, đều không có kết cục tốt. Ngược lại giống như Tam tỷ và Ngũ tỷ, đi ra ngoài trời đất bao la, ngược lại sẽ gặp kỳ ngộ càng tốt. Tam tỷ gặp được Tể tướng có gì đặc biệt hơn người? Có lẽ nàng còn gặp được người tốt hơn.
Ngày thứ hai, Hàn thị thấy Hạ Sơ Thiền ngủ đến khi mặt trời lên cao còn chưa rời giường, liền bảo Hạ Sơ Huỳnh đi kêu nàng. Một lát sau, Hạ Sơ Huỳnh vội vàng trở về, trong tay cầm một phong thơ, hô: “Nương, Thiền Nhi không ở trong phòng, chỉ để lại phong thư này!”
Trong lòng Hàn thị cả kinh, nhanh chóng mở thư. Hạ Sơ Thiền nói trong thư, nàng đến nhà dì ở Dương Châu chơi một thời gian, giải sầu. Bởi vì sợ Hàn thị không cho, nên tự mình mang theo hai thị nữ và ma ma đi trong đêm rồi. Nàng còn nói Hàn thị đừng lo lắng, chờ đến Dương Châu sẽ lại viết thư cho bà.
Hàn thị vừa tức vừa gấp, sai người đi nói cho Hạ Bách Mậu, muốn đuổi theo tiểu nha đầu này bắt trở về. Nàng lớn như vậy, còn chưa từng ra khỏi cửa nhà một mình, nếu có gì không hay xảy ra thì làm sao bây giờ?
Hạ Bách Mậu thực nhanh từ cửa hàng trở về, tiếp nhận thư Hạ Sơ Thiền lưu lại nhìn xem, thở dài nói: “Nha đầu này lá gan càng thêm lớn, cũng dám rời nhà trốn đi.”
“Lão gia, ngài mau nghĩ biện pháp……” Hàn thị bắt lấy tay Hạ Bách Mậu nói.
Hạ Bách Mậu nói: “Ta đã phái người đi đến bến đò hỏi qua, rạng sáng có một con thuyền đi Dương Châu, lúc này chỉ sợ đã đi rất xa, đuổi theo không kịp. Cũng may chúng ta mang nàng đi qua Dương Châu vài lần, thuyền khách kia cũng là đi thẳng đến nơi. Ngươi nhanh viết phong thư cho đại tỷ, nhờ nàng tiếp ứng tốt ở bến đò Dương Châu.”
“Được, ta đây liền đi.” Hàn thị vội gật đầu không ngừng.
Danh sách chương