Editor: Masha

Hoàng hôn bao phủ đường phố trong một tầng trời chiều ấm áp, bên đường có vài cửa hàng đã dọn dẹp, có vài cái lại vừa mới bắt đầu bày quán. Hạ Sơ Lam đi theo sau Cố Hành Giản, lẳng lặng chờ hắn mở miệng. Hắn sẽ nói gì đây? Nàng không hiểu sao mà có hơi chờ mong, lại hơi khẩn trương.

Một tiểu đồng tập tễnh chạy tới, thiếu chút nữa đụng vào hắn, hắn cúi người đè bả vai tiểu đồng lại, dặn dò: “Chú ý chút.”

Tiểu đồng nhếch miệng, bi bô nói tạ, sau đó hấp tấp chạy đi.

Thời điểm đối mặt hài tử, hắn lúc nào cũng đặc biệt ôn nhu, đại khái thực thích hài tử đi? “Buổi sáng Diễn Nhi không thấy được tiên sinh, giống như không có tinh thần đi khảo thí.” Hạ Sơ Lam nhìn hài đồng chạy xa, lẩm bẩm nói ra.

Đã nhiều ngày không thấy hắn, nàng cũng không có tinh thần. Chẳng qua rốt cuộc nàng là nữ hài tử, sẽ không nói trắng ra.

Cố Hành Giản cúi đầu nhìn búi tóc nàng cắm trâm hoa, chậm rãi mở miệng: “Ta ở Quốc Tử Giám nhìn thấy hắn, là chủ khảo vòng thứ hai khảo thí của hắn.”

Hạ Sơ Lam quay đầu lại, nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn. Những lời này là có ý tứ gì? Sau khi Quốc Tử Giám đóng cửa, còn có thể tùy tiện vào ra? Chủ khảo…… Hắn lại về Quốc Tử Giám dạy học?

Cố Hành Giản đến gần một bước, nhìn nàng chăm chú: “Hôm nay ta thay mặt thiên tử hạnh học, nàng ở trên phố hẳn là thấy.”

Hạ Sơ Lam lảo đảo một bước, thiếu chút nữa đứng không vững. Cố Hành Giản duỗi tay giữ cánh tay của nàng, hai người dựa vào nhau càng gần.

Gần trong gang tấc, tim nàng đập thực nhanh, ngửa đầu nhìn hắn, nghe thấy rõ ràng thanh âm của hắn: “Ta chính là Cố Hành Giản.”

Cách không xa thanh âm người bán hàng rong rao hàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm, còn có tiếng bọn nhỏ vui đùa ầm ĩ bên đường, phảng phất như thủy triều thối lui, chỉ có những lời này, như sấm dậy bên tai.

Nàng nhắm mắt lại, bắt lấy cánh tay hắn mới có thể đứng vững, bỗng nhiên cười cười: “Tiên sinh, không cần nói đùa……”

Cố Hành Giản thấy nàng không tin, buông một tay đang giữ nàng, từ trong ngực lấy ra một đồ vật, đưa đến trước mặt nàng. Túi kim ngư kim sắc, cũng có tên họ, đây là tượng trưng cho thân phận quan lớn!

Hạ Sơ Lam cười khổ một cái, dời ánh mắt đi.

Trong đầu vô số lần lóe lên ý niệm, lại bị nàng cố tình xem nhẹ, rốt cuộc từ trong góc một lần nữa kéo ra ngoài. Người này chính là Cố Hành Giản, thời gian hắn xuất hiện ở Thiệu Hưng, đó là những ngày hắn bị đình quan. Trong nhà hắn đứng thứ năm, kêu Cố Cư Kính là huynh trưởng, còn có hôm nay Tần La cố ý vô tình thử nàng.

Nàng cho rằng hắn là một thư sinh nghèo, hoặc là một tiểu quan con đường làm quan không thuận, nàng thậm chí nghĩ tới nàng dưỡng hắn là tốt rồi. Lãng du sơn thủy, giang hồ xa xôi, hắn muốn làm gì, nàng liền bồi hắn làm cái đó.

Nào biết người ta căn bản không phải người có tài nhưng không gặp thời, mà là Tể tướng quyền khuynh triều dã. Người trọng dụng Ngô Chí Viễn, người đứng đầu phái chủ hòa bị phái chủ chiến thật sâu phỉ nhổ. Lục Ngạn Viễn nói hắn giỏi về tâm kế, bài trừ đối lập, không từ thủ đoạn. Làm một quyền thần nắm hết quyền hành nhiều năm, ngẫm lại cũng không thể nào sạch sẽ thuần túy.

Thân phận này, vượt qua tưởng tượng của nàng rất xa, cũng vượt qua phạm vi nàng có thể thừa nhận. Nàng buông tay Cố Hành Giản, lui về sau hai bước, trịnh trọng hành lễ: “Dân nữ không nhận ra tướng gia, thỉnh tướng gia thứ tội.”

Nàng cúi đầu, Cố Hành Giản không nhìn thấy biểu tình của nàng, trong lòng không khỏi luống cuống một chút: “Hạ cô nương không cần như thế. Ta không phải cố tình dấu diếm.”

Hắn đích xác chưa bao giờ cố tình dấu diếm, bởi vì nàng cũng chưa từng nghiêm túc hỏi. Nàng hiện đang hối hận đã biết chân tướng. Nàng tình nguyện hắn chính là Cố Ngũ, là tiên sinh dạy học bình thường nàng thích kia, mà không phải Tể tướng cao cao tại thượng. Thân phận này, so với Lục Ngạn Viễn còn cao hơn không thể chạm tới. Trách không được thời điểm ở Thiệu Hưng, hắn từ chối thẳng thừng. Là nàng không biết tự lượng sức mình.

“Dân nữ bỗng cảm thấy thân thể không khoẻ, cáo lui trước.” Hạ Sơ Lam xoay người rời đi. Nàng theo bản năng tránh né, không muốn nói thêm gì nữa.

“Hạ……” Cố Hành Giản nâng tay lên, chỉ chạm được lọn tóc bay lên của nàng, xẹt qua đầu ngón tay của hắn, trơ mắt nhìn nàng đi xa.

Rõ ràng còn có vài lời chưa nói ra được.

Góc đường trong ngõ nhỏ, Tiêu Dục hai tay ôm ngực, nhìn về phía Cố Hành Giản đứng bên đường. Hắn không phải cố ý nghe góc tường, mà nghĩ đến hỏi một chút những chứng cứ đó có phải Cố Hành Giản giúp hắn tìm hay không. Không thể ngờ đến thấy một màn này. Đường đường Cố Tướng, cũng có thời điểm ăn mệt trước mặt nữ tử. Cô nương này cũng có chút ý tứ, nữ tử bình thường nếu biết người trước mắt là Cố Hành Giản, không phải kích động bổ nhào tới, cũng là kinh hỉ mà ngất xỉu thôi.

Nàng phải khen ngược, đi luôn, trực tiếp đem người ném ở bên đường.

“Ngươi còn muốn nhìn bao lâu?” Cố Hành Giản xoay người, ánh mắt lãnh lệ nhìn về phía ngõ nhỏ Tiêu Dục đứng. Tiêu Dục biết bị hắn phát hiện, chỉ có thể đi ra ngoài.

Cố Hành Giản lạnh lùng hỏi: “Hay là hoàng thành quân không có việc quan trọng gì khác, Đề Cử đại nhân cả ngày nhìn chằm chằm bổn tướng làm gì?”

“Ta tới nói lời cảm tạ.” Tiêu Dục người này đôi mắt ở trên đỉnh đầu, muốn hắn nói mấy chữ này kỳ thật rất khó. Nhưng nghĩ đến hai người kia thiếu chút nữa mang theo cơ mật trốn ra khỏi thành, hắn còn nhìn chằm chằm Ô Lâm không bỏ, liền cảm thấy chính mình vô năng. May mắn bổ cứu đúng lúc.

Tuy rằng trên mặt hắn vẫn bày ra vẻ lạnh lẽo như băng sương, bộ dáng duy ngã độc tôn, khẩu khí lại xem như thành khẩn.

Cố Hành Giản không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Dục. Chuyện này hắn không nhận, cũng không thể thừa nhận.

Tiêu Dục nhíu mày, không thích Cố Hành Giản cao cao tại thượng, hết thảy đều nắm trong mắt, cùng người vừa mới bị nữ nhân bỏ lại kia như là hai người khác nhau. Hắn thu hồi một chút đồng tình vốn có trong lòng, ném xuống một câu: “Tính ta thiếu ngươi một ân tình, về sau có địa phương nào cần dùng, cứ việc nói.” Nói xong, liền xoay người đi.

***

Hạ Sơ Lam một đường đi trở về chỗ ở, chỉ cảm thấy trong lòng có một cuộn chỉ rối, không muốn suy tư bất cứ chuyện gì nữa, chỉ nghĩ nằm xuống ngủ một giấc.

Nàng đi vào gia môn, Tần La đang ngồi trong viện chờ nàng, vừa thấy nàng liền đứng lên: “Muội muội……” Xem ra Ngũ thúc thẳng thắn nói rồi.

“Tỷ tỷ vì sao không sớm nói cho ta?” Hạ Sơ Lam thở dài.

“Thực xin lỗi, ta cảm thấy Ngũ thúc giấu diếm hẳn là có nỗi khổ tâm, vẫn để chính hắn nói ra tương đối tốt.” Tần La có rất nhiều lần nhịn không được muốn nói, nhưng chỉ sợ dẫn đến kết quả này. Từ nàng nói ra khả năng càng bết bát hơn. Nàng đi đến trước mặt Hạ Sơ Lam, lôi kéo tay nàng: “Muội muội cảm thấy Ngũ thúc có chỗ nào không tốt?”

Hạ Sơ Lam lắc đầu: “Hoàn toàn tương phản, Tể tướng đương triều, có bao nhiêu nhi nữ công khanh nguyện ý làm thê tử hắn. Xuất thân ta chỉ là thương hộ, không xứng với hắn.”

“Nhưng Ngũ thúc cũng không thích các nàng. Trước khi muội xuất hiện, Nhị gia thỉnh một đầu bếp nữ cho Ngũ thúc còn phải thật cẩn thận, chỉ có muội, hắn mới nguyện ý tới gần.” Tần La nghiêm túc nói. Có lẽ chính Ngũ thúc cũng chưa phát hiện, thời điểm đối mặt Hạ muội muội, cả người hắn nhu hòa tựa như gió xuân.

Lúc ấy Tần La mới vừa vào cửa, cảm thấy Nhị gia nghiêm mặt thực hung, Ngũ thúc thoạt nhìn thực nho nhã, hẳn là Ngũ thúc càng dễ nói chuyện. Nhưng mà sự thật lại không phải như thế, Nhị gia lớn lên hung hung kỳ thật thực thích cười, tính cách hào sảng, bên ngoài huynh đệ bằng hữu không biết bao nhiêu. Ngược lại Ngũ thúc, tuy rằng nho nhã lễ độ, nhưng lại có loại lãnh đạm lộ ra từ trong xương cốt, hơn nữa quen độc lai độc vãng.

Về sau nàng biết do từ nhỏ cùng người trong nhà tách ra, cũng có chút đau lòng hắn.

Người như vậy, phải có bao nhiêu duyên phận, mới có thể gặp được người chính mình nguyện ý đi tới gần.

“Tỷ tỷ, hiện tại ta thực loạn. Tỷ để ta hảo hảo suy nghĩ một chút.” Hạ Sơ Lam mệt mỏi nói.

Tần La biết chuyện tình cảm không thể bức ép, thực dễ dàng gây ra kết quả ngược lại hoàn toàn. Vô luận là ai, biết người bên cạnh đột nhiên biến thành Tể tướng cao cao tại thượng, đều trì hoãn một thời gian. Nàng gật đầu nói: “Tốt, muội hảo hảo ngẫm lại đi, ngày khác ta lại đến xem muội.”

Hạ Sơ Lam gật đầu, Tần La đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi, dặn dò Tư An hảo hảo chiếu cố nàng. Sau đó gọi ma ma bế Cố Gia Thụy ra cửa, không nghĩ tới Cố Cư Kính tự mình đến đón bọn họ.

“Nhị gia.” Nàng bước nhanh đi đến trước mặt Cố Cư Kính, níu vạt áo hắn, “Ngũ thúc nói rồi.”

“Tiểu tử này động tác rất nhanh nha.” Cố Cư Kính cười một cái, nhìn thấy sắc mặt Tần La không đúng, vừa ôm nàng lên xe ngựa, vừa hỏi, “Như thế nào, nơi nào không thuận lợi sao?”

Tần La gật đầu, vốn định duỗi tay ôm Cố Gia Thụy lại đây, thân mình Cố Gia Thụy đã nhào đến một nửa, lại bị cha hắn đè lại đầu nhỏ, vung tay lên, đã bị ma ma ôm đến đằng sau chiếc xe ngựa. Tiểu gia hỏa tự nhiên bất mãn khóc kêu, Cố Cư Kính đè lại Tần La: “Ma ma sẽ dỗ, nàng trò chuyện cùng ta.”

Tần La đành phải ngồi vào trong xe ngựa.

Xe ngựa trở về Cố gia, Cố Cư Kính tứ bình bát ổn mà ngồi ở chỗ đó, vóc người cao lớn, chiếm hơn phân nửa không gian. Tần La là nữ tử điển hình phía nam, nhỏ xinh nhu nhược, rúc vào bên người hắn, nhỏ giọng hỏi: “Nhị gia không đi xem Ngũ thúc sao?”

“Tên kia ta đi cũng sẽ không nói cái gì, càng không cho ta sắc mặt tốt. Làm không tốt còn chê ta ầm ĩ, trực tiếp đuổi ta đi, nàng tin không?” Cố Cư Kính ôm eo nàng, cúi đầu thân nàng, “Nàng đem tình huống nói rõ cho?”

Tần la duỗi tay vịn bả vai Cố Cư Kính, đầu dựa vào cổ hắn, nói: “Ngũ thúc kêu Hạ muội muội đơn độc đi ra ngoài nói chuyện, ta cũng không biết bọn họ nói gì. Lúc sau Hạ muội muội trở về, ta xem nàng rất uể oải. Đại khái là…… Không tốt lắm.”

Cố Cư Kính nhíu mày: “Ta không hiểu. Đệ đệ là Tể tướng, nàng uể oải cái gì? Phải cao hứng mới đúng a.”

“Ngài không hiểu nữ nhân. Có đôi khi nghĩ vô cùng đơn giản mà chọn một người, bá tánh áo vải, nông phu thợ săn, đều tốt hơn so với Tể tướng. Hơn nữa Hạ muội muội dường như thống hận người trên quan trường, nàng nói cha nàng chính là bị một cẩu quan hại chết, tam thúc nàng còn bị cẩu quan kia làm cho mất chức.” Tần La ngẩng đầu nhìn Cư Kính, “Ngài biết chuyện này không?”

Cố Cư Kính vỗ tay một cái, hắn đã quên mất tên hỗn đản Ngô Chí Viễn kia.

“Để cho hai người bọn họ hảo hảo yên lặng một chút đi. Chờ ta đem chuyện giá lương thực áp xuống, tự mình tìm nha đầu Hạ gia nói chuyện.” Cố Cư Kính đem người trong ngực bế lên một chút, nữ tử Giang Nam chính là quá nhỏ gầy, giống như mèo con dưỡng mãi không lớn, “Không nói bọn họ, đã nhiều ngày có nhớ ta không?”

“Nhớ……” Tần La đỏ mặt, không dám nhìn ánh mắt nóng rực của hắn. Từ lúc hắn đem nhi tử đưa qua một chiếc xe ngựa khác, nàng liền biết chắc chắn hắn muốn ở trên xe làm chút gì đó.

Cố Cư Kính nắm cằm nàng, lập tức hôn lên đôi môi non mềm, mút vào. Nữ nhân vẫn nên như vậy dịu ngoan nghe lời mới tốt, nha đầu Hạ gia kia vừa thấy chính là con mèo hoang, cất giấu vuốt sắc, cũng chỉ có a đệ mới thích cái loại đó.

Cố Hành Giản trở lại tư dinh, nhìn thấy Nam bá cùng Sùng Minh hai người đang thu dọn đồ đạc, lúc này mới ý thức được phải dọn về tướng phủ. Nam bá cười hỏi: “Tướng gia, hôm nay ngài sớm như vậy đã trở lại?” Sùng Minh cũng quay người lại nhìn về phía Cố Hành Giản, hôm nay cố ý không đi theo, ngược lại nhanh như vậy đã trở lại?

Cố Hành Giản không nói gì, một mình trở lại trong phòng, nhìn tờ hoa tiên trên bàn bị cái chặn giấy ép bằng phẳng xuất thần. Không lâu sau, Nam bá mang theo tiểu hoàng môn nội cung tới tìm hắn. Tiểu hoàng môn thần tình nghiêm túc: “Tướng gia, quan gia muốn ngài lập tức tiến cung.”

Cố Hành Giản đứng lên: “Phát sinh chuyện gì?”

Tiểu hoàng môn khom người nói: “Quan gia nhận được cấp báo chữ vàng từ năm trăm dặm tiền tuyến tới.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện