Editor: Masha
Trong Trung đình đã bày xong lư hương hương án, sau án treo bức họa Tuyên vương. Tế tửu quỳ gối trước án, trước dâng ba nén hương, sau đó rót rượu, bày tỏ tôn trọng với hiền triết đã khuất. Sau đó quan viên Quốc Tử Giám, phu tử Thái Học và các thí sinh lễ bái lẫn nhau, lễ ba cái, các thí sinh đi đến từng điện, tiến hành khảo thí buổi sáng.
Hạ Diễn bị phân tới Đại Thành điện, trên điện bày vài chục cái án thấp bằng gỗ đen, trên mỗi cái án đều có giấy và bút, mực. Ngay phía trước là một cái giá treo một bức lụa gấm đã được cuốn lại, bên trong hẳn là khảo đề.
Thí sinh từng người đứng trước tịch án, đối giám khảo tam bái, sau đó nhập tọa, chờ đợi tiếng chuông bắt đầu thi.
Ba giám khảo phân biệt ngồi ở trước và sau đại điện. Hạ Diễn nhìn đến vị giám khảo ngồi ở phía trước, sửng sốt một chút, đây chính là đại nhân hôm đó đứng cạnh học lục mà? Vừa rồi nghe giám khảo kêu người đó là Tế tửu, hóa ra là Tế tửu đại nhân Quốc Tử Giám, cũng là người học cao hiểu rộng, trách không được có chút ngạo mạn. Ngày ấy ở Tống viên, hắn phất tay áo bỏ đi, hiển nhiên là không quá thích mình đi.
Tế tửu mắt nhìn chung quanh, không dấu vết mà xẹt qua người Hạ Diễn.
Thời tiết nóng bức, may mắn bốn phía Đại Thành điện đều là ngô đồng, tán cây che khuất bầu trời, đưa tới từng trận gió mát trong điện.
Trong Đại điện thí sinh đều thập phần khẩn trương, Hạ Diễn đang ngồi điều chỉnh hô hấp, người bên cạnh bỗng nhiên “Ô oa” một tiếng phun ra. Tế tửu nhíu nhíu mày, kêu tốt lại tới mang hắn đi, lập tức lại có vài tên tạp dịch tiến vào dọn dẹp trên đất. Mùi hôi của đồ ăn bay tới chỗ Hạ Diễn, cậu cũng có chút muốn ói.
Bổ thí tuy rằng không phải khoa cử, không có trải qua tầng tầng tuyển chọn, nhưng một khi vào Thái Học, liền đánh đồng với bước nửa bước chân vào quan trường, phân lượng cũng thực nặng. Ở đây đại đa số đều là thiếu niên chưa nhược quán (20 tuổi), chưa trải qua tình cảnh này, cộng thêm thời tiết nóng bức, thân thể dễ dàng sinh ra khó chịu.
Tế tửu kêu người mang vài khối băng đặt ở các nơi trong đại điện, nghiêm mặt nói: “Các ngươi nhớ kỹ, thông qua bổ thí, vào Thái Học cũng không phải nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã). Thái Học có khảo thí công và tư rất thường xuyên cùng chế độ đào thải tàn khốc. Bởi vậy trận khảo thí này, chỉ coi như đá thử vàng học vấn của các ngươi. Các ngươi có thể nhìn xem tranh chữ treo bốn phía, tất cả đều là danh gia chi tác, nhưng đương nhiên không có đáp án của khảo đề đâu.”
Các thí sinh cười vang, bầu không khí khẩn trương này cuối cùng cũng giảm bớt một chút.
Bên ngoài Quốc Tử Giám, phụ mẫu thí sinh đều không muốn rời đi. Tuy rằng bên trong khảo cả ngày, mặt trời bên ngoài chói chang, bọn họ đứng ở chỗ này cũng không giúp được gì nhiều cho thí sinh. Nhưng dù sao đây cũng là một hồi khảo thí rất quan trọng trong cuộc đời bọn nhỏ, bởi vậy trái tim bọn họ đều treo bên trong Quốc Tử Giám.
Hạ Sơ Lam cười cười. Xem ra từ xưa đến nay, cha mẹ đều giống nhau mong con hóa rồng.
“Chúng ta trở về đi.” Hạ Sơ Lam xoay người đối Lục Bình nói. Lục Bình sửng sốt: “Cô nương, chúng ta không đợi công tử ra a?”
“Chúng ta đứng ở chỗ này cũng không làm được chuyện gì. Chờ đến lúc chạng vạng khảo xong, ngươi lại đến đón đệ ấy.” Nói xong đã nhấc chân đi về phía trước
Tư An cùng Lục Bình đi theo sau nàng, nghĩ thầm: Cô nương tâm cũng thật rông, công tử khảo bổ thí chuyện lớn như vậy, nàng tựa như người không có việc gì. Chờ bọn họ đi trở về bên cạnh xe ngựa, có một đám cấm quân tiến đến hét lớn: “Tể tướng thay mặt thiên tử giá hạnh Quốc Tử Giám, mọi người nhường đường!”
Trong lúc nhất thời bá tánh vốn đang hỗn loạn sôi nổi né tránh ra hai bên. Sau khi Cấm quân thông báo, hai hàng Hoàng Thành quân cưỡi ngựa ở phía trước dẫn đường, bọn họ cao lớn, khuôn mặt uy nghiêm, làm kinh sợ đến bá tánh không dám nói chuyện.
Sau Hoàng thành quân là mấy chục tùy tùng mặc áo xanh mang khăn vấn đầu, trong tay nâng các loại dụng cụ, đại khái là Nội Thị Tỉnh hay là người trong cung. Tiếp theo là quan kiệu to rộng, cần bốn người nâng, mặt sau còn đi theo cỗ kiệu nhỏ hơn chút, cuối cùng là quan viên phẩm cấp thấp mặc lục bào cùng nhạc công cung đình.
Một đường đi qua tầng tầng lớp lớp, chừng mấy trăm người.
Hạ Sơ Lam nghe được người bên cạnh nghị luận: “Ngươi nói có kỳ quái hay không, vốn tưởng rằng lần trước Tể tướng đình quan, nói như thế nào cũng phải bị biếm rời đô thành đi. Kết quả qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, lập tức quan phục nguyên chức, Hoàng Thượng sủng hạnh càng sâu. Này là thay mặt thiên tử xuất hành a, phô trương thật lớn.”
“Ngươi biết cái gì? Đừng nhìn hiện tại chiến sự tin chiến thắng liên tiếp, cuối cùng vẫn muốn cùng Kim Quốc nghị hòa. Trên dưới cả triều, còn có ai hiểu được cách giao tiếp cùng người Kim Quốc bằng Tể tướng đại nhân? Hơn nữa người Kim cũng chỉ nhận thức ngài.”
“Ai, các ngươi nghe nói không? Gần đây cấm quân không phải trong toàn thành bắt người sao? Ra vào thành đều phải điều tra. Đêm qua người hoàng thành quân bắt hai người gần đồng cỏ thành bắc, nghe nói là gian tế Kim Quốc.”
“Chuyện Hoàng thành quân ngươi cũng dám nói? Không sợ bọn họ bắt ngươi lại!”
Người bên cạnh đều nở nụ cười, người nói chuyện nọ vội vàng che miệng lại, vừa vặn nghi thức cũng đi qua rồi, các bá tánh liền tản đi khắp nơi.
Hạ Sơ Lam ngồi trên xe ngựa, như suy tư gì. Bởi vì sự tình Ngô Chí Viễn, ấn tượng của nàng với Cố Hành Giản cũng không tốt. Hóa ra lần trước hắn bị đình quan? Trong lòng chớt lóe lên một ý niệm, nhưng vì quá nhanh, chưa kịp nắm giữ.
Chờ bọn họ về đến nhà, phát hiện Tần La ôm Cố Gia Thụy đứng ở ngoài cửa chờ bọn họ.
Hạ Sơ Lam hỏi: “Tần tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây? Mau tiến vào.” Lại giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của Cố Gia Thụy. Nhìn đến hài tử đáng yêu, tâm tình luôn dễ dàng chuyển tốt.
Tần La nói: “Ta hôm nay cũng không có việc gì, lại đây ghé thăm muội. Không quấy rầy đi?” Kỳ thật nàng nghe Cố Cư Kính nói, Cố Hành Giản hai ngày này muốn lại đây nói rõ ràng cùng Hạ Sơ Lam. Nàng sợ Hạ Sơ Lam bỗng chốc không tiếp thu được, tới nơi này trước nhắc nhở nàng một chút.
Hạ Sơ Lam cười nói: “Đương nhiên sẽ không.”
……
Cố Hành Giản liên tiếp mấy đêm ngủ không an ổn, ngồi ở trong kiệu nhắm mắt dưỡng thần. Diêu Thất Nương quả nhiên rất nhanh tìm được Ô Lâm, hắn đã chịu đói mấy ngày, cả người bị đánh đến da tróc thịt bong, miệng vết thương đều kết vảy, hơi thở thoi thóp. Nhưng Cố Hành Giản từ miêu tả đứt quãng của hắn biết được, Tứ Phương quán có một vị thông dịch, tựa hồ lén lui tới cùng quan viên Xu Phủ.
Ô Lâm nói Nữ Chân ngữ, tuy nhận được chữ Hán, nhưng Hán ngữ nói không quá tốt. Lúc ở trong ngục, những người đó không quan tâm dùng trọng hình, Ô Lâm dù sao cũng là quý tộc Kim Quốc, trong xương cốt cũng có ngạo khí, liền cắn chặt răng cái gì cũng không nói.
Về phần vì sao hắn có thể từ trong nhà lao chạy thoát, chính hắn cũng mơ màng u mê, cho là có người cướp ngục, hắn cũng chạy theo trốn ra được. Vừa lúc làm người hoàng thành quân nghĩ hắn bỏ trốn, bày ra thiên la địa võng bắt hắn.
Cố Hành Giản tra xét Tứ Phương quán cùng Xu Phủ, có hai người đồng thời không thấy, nhưng cửa thành lại không có ghi chép bọn họ ra khỏi thành, đại khái là điều tra thực nghiêm, bọn họ chột dạ, không dám trực tiếp cầm đồ vật ra khỏi thành. Chuyện liên quan đến Kim Quốc, ở lập trường của Cố Hành Giản không thể ra mặt can thiệp việc này, liền đem lời khai của Ô Lâm cùng manh mối tra được âm thầm giao cho Tiêu Dục.
Đêm qua, người hoàng thành quân rốt cuộc ở phụ cận đồng cỏ bắt được hai người kia, từ chỗ bọn họ thu hồi cơ mật bị mất.
Sáng nay Xu Mật sử tự mình tiến cung hướng hoàng đế thỉnh tội, hắn cùng Tiêu Dục cũng bị hoàng đế gọi tiến cung, bởi vậy mới chậm trễ canh giờ tới Quốc Tử Giám. Cuối cùng oan khuất của Ô Lâm có thể rửa sạch, hoàng thành quân cũng không cần khắp nơi bắt người. Quan trọng nhất chính là bảo vệ phần cơ mật này, đối với chiến sự tiền tuyến mà nói, bớt đi vài phần nguy hiểm.
Tiêu dục người này, năng lực làm việc vẫn thực đáng giá tán thưởng. Chỉ cần chỉ dẫn đường chính xác, có thể thực mau ra được kết quả. Chẳng qua lập trường bọn họ chung quy bất đồng, tương lai quan hệ như thế nào, cũng rất khó đoán trước.
Mấy ngày nay hắn bận chấm dứt việc này, chờ đến rốt cuộc hạ màn, đã tới ngày bổ thí. Đứa bé Hạ Diễn kia thấy hắn không xuất hiện, hẳn là sẽ thất vọng đi? Chờ lát nữa nhìn thấy ở Quốc Tử Giám, không biết sẽ phản ứng ra sao.
Tới trước Quốc Tử Giám, Cố Hành Giản vén rèm lên đi xuống, nhạc giá thành đến muốn thổi nhạc, bị hắn giơ tay ngăn lại. Hiện tại khảo thí đã bắt đầu, diễn tấu sáo và trống, sẽ quấy rầy đến thí sinh bên trong. Hắn và quan viên Lễ Bộ cùng nhau đi vào cửa lớn chính giữa, xuyên qua trung đình, Quốc Tử Giám đại tư nghiệp cùng quan viên không giám thị ra đón chào, đồng thời bái nói: “Cố tướng.”
Cố Hành Giản bị đông đảo quan viên cùng tùy tùng vây quanh đi trước, khí tràng mười phần. Hắn giơ tay nói: “Không cần đa lễ. Bắt đầu đã bao lâu?”
“Vừa mới bắt đầu.” Đại tư nghiệp trả lời.
“Không cần quấy nhiễu thí sinh, ngươi dẫn chúng ta đi từng đại điện xem một chút đi.”
……
Khảo thí đã bắt đầu được một chút. Kinh sử khảo ba đạo đề, từ trong kinh điển Nho gia lựa chọn lấy ba đoạn văn, giải thích nghĩa lý ẩn chứa trong đó. Bởi vì thí sinh tuổi đều còn nhỏ, cho nên lựa chọn ba đoạn văn đều không phải qua khó, cơ hồ mỗi người đều chọn danh ngôn.
Cứ như vậy, chọn đoạn văn có vẻ rất quan trọng. Hạ Diễn cũng không vội vã hạ bút, cậu vừa mài mực vừa tự hỏi. Tiên sinh nói qua viết trường thiên làm đọc mệt mỏi không bằng lời nói thực tế, nhưng muốn giải nghĩa lời nói thực tế như thế nào đây? Tế tửu nhìn các thí sinh khác ngòi bút như bay, đều sợ không kịp thời gian, chỉ có Hạ Diễn ngồi ở chỗ kia còn chưa động bút, không khỏi nhìn cậu nhiều một chút.
Đúng lúc này Cố Hành Giản cùng Lễ Bộ quan viên tuần tra đến phụ cận, Tế tửu vội vàng đứng dậy hành lễ. Cố Hành Giản gật đầu, ý bảo hắn không cần đa lễ, liếc mắt một cái thấy được Hạ Diễn ngồi ở trong điện, còn đang không nhanh không chậm mà mài mực. Thí sinh khác đều viết xong một trang giấy, cậu còn chưa bắt đầu viết.
Là bị khảo đề làm khó? Hắn quét mắt qua khảo đề, cũng không phải quá khó, ít nhất hẳn là không làm khó được cậu.
Quan viên Lễ Bộ phía sau sợ quấy rầy đến thí sinh, thanh âm rất nhỏ: “Tướng gia, có vấn đề gì không?” Cố Hành Giản lắc đầu, khóe miệng kéo một chút, nghĩ thầm để đứa nhỏ này an tâm khảo xong buổi sáng đi. Liền tiếp tục làm như không có việc gì mà tuần tra đại điện khác.
Hạ Diễn đang chuyên tâm nghĩ phá đề như thế nào, giống như những thí sinh khác, đều không phát hiện Cố Hành Giản đã tới.
Buổi sáng khảo xong kinh nghĩa, Quốc Tử Giám cung cấp cho mỗi người ba phần đồ ăn, trước khi bắt đầu vấn đáp, có một canh giờ nghỉ ngơi.
Vấn đáp đối với các thiếu niên mà nói, hiển nhiên càng khó hơn so kinh nghĩa. Kinh nghĩa khảo chính là nội dung trong sách, vốn không thoát khỏi thư tịch ngày thường đọc. Nhưng khi hỏi về chính trị, khả năng còn đề cập đến luật pháp, thuế má còn có cứu tế các phương diện, đề thập phần bao la. Mọi người bởi vì lo sợ bất an, lời nói đều rất ít, ăn xong liền nhắm mắt dưỡng thần.
Vấn đáp tiến hành phía sau điện, năm người một tổ, lấy một đạo đề mục trả lời, thời gian đáp đề khoảng nửa nén hương. Sau khi đáp xong, người trong tổ tập hợp ở phía sau đình, chờ tất cả mọi người khảo thí xong, liền có thể rời Quốc Tử Giám.
Phân tổ do rút thăm, Hạ Diễn rút thi đợt đầu, rất nhanh liền phu tử dẫn tổ bọn họ đi vào.
Cậu đứng cuối hàng, bởi vì khẩn trương, tay nắm lấy áo choàng hai bên sườn. Sau điện phía bắc đặt mấy cái bàn bằng gỗ mun, phía sau rất nhiều quan viên ngồi, có thanh âm nói chuyện thật nhỏ. Phía nam đặt năm cái ghế tròn, mỗi ghế tròn có một học lục ngồi phụ trách ghi chép tên cùng kết quả, để ngừa lầm lẫn. Tế tửu ngồi ở vị trí giữa, đang theo một người mặc quan bào màu tím bên cạnh đáp lời. Màu tím, đó là quan viên tứ phẩm trở lên …… Hạ Diễn đột nhiên dừng lại, tiên sinh? Cậu dùng sức xoa hai mắt, tiên sinh sao lại ngồi ở bên cạnh Tế tửu?
Hạ Diễn bởi vì quá mức khiếp sợ, ngốc ở tại chỗ đứng sững sờ, giám khảo khác đều nhìn về phía cậu.
Cố Hành Giản cũng nhìn qua cậu, phản ứng của cậu cũng trong dự kiến của hắn. Nhưng mà nơi này có rất nhiều người, vì tị hiềm, cũng chỉ có thể làm bộ như không quen biết.
Phu tử dẫn Hạ Diễn quay đầu lại khẽ gọi một tiếng: “Người đằng sau kia, đi mau lên!”
Hạ Diễn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng cúi đầu chạy chậm theo, cả người còn có chút hốt hoảng.
Thí sinh theo thứ tự đứng trước bàn gỗ mun, Hạ Diễn lại vụng trộm nhìn Cố Hành Giản một cái, không có nhận sai, thật sự là tiên sinh! Quan bào màu tím, mang đai ngọc, trời ạ, đây là quan phục chính nhất phẩm!
“Nhìn cái gì chứ!” Quan viên bên cạnh Cố Hành Giản nhẹ mắng một tiếng, Hạ Diễn vội vàng thu hồi ánh mắt.
Trên trán cậu bỗng nhiên ra rất nhiều mồ hôi, trong đầu nháy mắt trống rỗng. Không nghĩ tới tiên sinh ôn tồn tao nhã, bình dị gần gũi, cư nhiên là quan to nhất phẩm trong triều? Tiên sinh sao lại chưa từng nói qua đây? Cậu ở trong đầu nhanh chóng suy nghĩ qua mấy quan chức nhất phẩm, hai chân càng thêm mềm đến lợi hại.
Cậu không phải là đang nằm mơ đi?
Lúc này Tế tửu nói: “Cố tướng thay mặt thiên tử giá hạnh Quốc Tử Giám, tự mình kiểm tra khảo thí. Các ngươi mau báo tính danh.”
Bốn người phía trước theo thứ tự báo, tới lượt Hạ Diễn, cậu còn đang suy nghĩ sự tình Cố Hành Giản, mất hồn mất vía.
Học lục phía sau nhỏ giọng nhắc nhở: “Hạ Diễn, báo tính danh.”
Hạ Diễn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cất cao giọng nói: “Thiệu Hưng phủ, Hạ Diễn, mười hai tuổi.”
Cậu là thí sinh nhỏ tuổi nhất tham gia bổ thí lần này, quan viên đang ngồi đều nghe thấy. Tế tửu biết Hạ Diễn là do Cố Hành Giản đề cử nhập học, cố ý nhìn về phía Cố Hành Giản. Hắn đang cúi đầu xem hộ tịch trạng các thí sinh, sắc mặt như thường, xác thật như lời hắn nói, đối Hạ Diễn cũng không có công đạo gì đặc biệt. Tế tửu liền bảo các thí sinh hành lễ rồi từng người nhập tọa.
Hạ Diễn trong đầu ong ong, hai tay nắm chặt lại. Tiên sinh thế nhưng chính là Cố tướng? Tiên sinh sao có thể là Cố tướng? Cậu thật sự hoài nghi đây là một giấc mộng, đại khái là mình quá tưởng niệm tiên sinh, mới có thể sinh ra ảo giác. Cậu trộm véo đùi mình một chút, đau đến nhe răng trợn mắt, cuối cùng thanh tỉnh mà nhận thức, đây không phải mộng!
Cậu đang miên man suy nghĩ, thí sinh thứ nhất tiến lên, Tế tửu đưa ống thẻ chứa khảo đề cho hắn rút, bên trong là mười tờ giấy. Hắn rút một cái, mở ra vừa nhìn, khuôn mặt chợt trắng một chút, dừng ở nơi đó.
Tế tửu hỏi: “Sao không đọc lên?”
Hắn đem khảo đề lớn tiếng đọc: “Hiện nay điền thuế Chiết Giang, một mẫu một đấu, điền thuế Phúc Kiến cùng Giang Nam, một mẫu ba đấu, vì sao?”
Này khảo chính là thuế ruộng, cũng dính dáng tới lịch sử. Mấy người khác đều gãi tai gãi má, may mắn mình không rút đề này, cũng không biết đề mục khác có thể càng khó hơn so với đề này không. Thí sinh kia đọc xong đề mục, đứng ở tại chỗ ấp úng nửa ngày nói không được một câu nào.
“Đề này, quá khó khăn…… Học sinh không biết.” Cuối cùng, hắn nói thực.
Cố Hành Giản cũng cảm thấy Quốc Tử Giám ra đề mục có chút xảo quyệt, khẩu khí ôn hòa nhắc nhở: “Ba nơi này đều từng là lãnh thổ Ngô Việt quốc, lúc đó điền thuế giống nhau.”
Tế tửu liếc mắt nhìn Cố Hành Giản một cái, nghĩ thầm không hổ là Cố tướng, mấy quan viên cùng phu tử bọn họ vắt hết óc ra đề mục, có thể làm khó thí sinh cùng người thường, nhưng đối với Cố tướng mà nói vẫn là quá đơn giản, một lời liền đánh trúng chỗ yếu hại.
Nhưng thí sinh kia hiển nhiên đối với thuế ruộng không phải thực hiểu biết, cuối cùng đã hết nửa nén hương, cũng chưa nói ra được nguyên cớ, nặng nề mà khom người chào, chán nản ngồi trở lại vị trí của mình.
Dư lại ba thí sinh rút đề mục, có đáp không được, có đáp được cũng không quá tốt. Nhóm Giám khảo thấy Hạ Diễn tuổi còn nhỏ vốn dĩ không xem trọng, sôi nổi lắc đầu, cảm thấy tổ này chỉ sợ không có ai được thượng phẩm.
Đến phiên Hạ Diễn tiến lên, cậu hít một hơi thật sâu, cung kính mà từ ống thẻ trong tay tế tửu rút ra đề mục, mở ra thì thầm: “ Năm thứ hai Hoàng Hựu (một niên hiệu của Tống Nhân Tông), Ngô trung đại đói, duy Hàng Châu yên ổn, sao vậy?”
Bốn thí sinh khác đều có điểm vui sướng khi người gặp họa mà nhìn cậu, đề này cũng đơn giản đến không chạy đi đâu. Năm thứ hai Hoàng Hựu kia là sự tình hơn trăm năm trước, không tin hắn có thể đáp được.
Hạ Diễn không nghĩ tới thế nhưng là đề này! Tiên sinh nói cho cậu thời điểm Đức Chính, cố ý nhắc qua chuyện này. Cậu theo bản năng mà nhìn thoáng qua Cố Hành Giản, Cố Hành Giản cũng nhìn cậu, khóe miệng hàm chứa ý cười.
Tế tửu tưởng quá khó khăn, Hạ Diễn đáp không được, vừa định cấp nhắc nhở, Hạ Diễn đã nói: “Năm thứ hai Hoàng Hựu, lúc ấy là công chúa Phạm Văn giữ Chiết Tây, mộ tập thuế ruộng chia bá tánh. Ngài cổ vũ bá tánh ra cửa du ngoạn, khuyên bảo phật tự rầm rộ công sự, lại đem kho lương thực cùng quan xá đều sửa chữa lại đổi mới hoàn toàn, vận dụng sức dân hơn vạn, trong năm mất mùa trừ người quá nghèo phải dựa vào quan phủ cứu trợ, cũng có thể đủ tự cứu. Cho nên một năm kia, Ngô trung chỉ có Hàng Châu bình an không có việc gì, đây là công đức để lại trong sử sách. Kia về sau, năm mất mùa phát lương thực, mộ dân hưng lợi, đã trở thành pháp lệnh.”
Sau khi cậu nói xong, toàn bộ sau điện đều an tĩnh. Bọn quan viên nguyên bản không xem trọng cậu, khi ra đề mục vốn thực xảo quyệt, không trông cậy các thí sinh có thể đáp tốt, lại thấy cậu đáp đến đạo lý rõ ràng, so mấy người trước đáp thực rất tốt. Tế tửu thật sâu mà nhìn hắn một cái, “Tuyết trung ba tiêu” kia vẫn luôn bị hắn cho là ngẫu nhiên, hôm nay không thể lại dùng hai chữ “Ngẫu nhiên” đơn giản để đánh giá đứa nhỏ này.
Hắn cùng tả hữu thương lượng, đối học lục phía sau Hạ Diễn gật đầu, học lục vội vàng viết chữ thượng phẩm. Hạ Diễn nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn về phía Cố Hành Giản, hắn đã cùng quan viên bên cạnh nói chuyện, không nhìn bên này nữa.
Hạ Diễn đi theo bốn thí sinh khác hành lễ bái, lui ra ngoài. Phu tử để bọn họ ở phía sau đình chờ đợi, mấy thiếu niên cùng tổ đều vây quanh cậu: “Ngươi như thế nào thông minh như vậy nha?”
“Ngươi ngày thường đều đọc sách gì?”
“Nhà ta ở Lâm An, chúng ta kết giao bằng hữu đi?”
Cùng bọn họ vừa rồi lúc tiến điện lạnh nhạt cao ngạo bất đồng, hiện tại giống như đều tranh cướp nhau cùng cậu kết giao bằng hữu.
Hạ Diễn ngượng ngùng cười cười. Cậu cảm thấy vẫn do vận khí của mình tốt, rút được đề mục, vừa vặn tiên sinh…… Cố tướng giảng qua cho cậu. Cậu tâm tâm niệm niệm, đó là nghe Cố tướng giảng một khóa, không nghĩ đến không chỉ nghe một khóa, còn cùng ngài sớm chiều tương đối. Ngài dạy mình nhiều như vậy a!
Trách không được sách trên thị trường khó mua như vậy, tiên sinh đều có. Còn có chữ của tiên sinh, ngay cả tam thúc cũng khen tốt, lại không nói được xuất xứ.
Hạ Diễn lại quay đầu nhìn hậu điện, đã có năm thí sinh mới tiến vào hành lễ ngồi xuống. Tiên sinh ngồi bên trong chúng quan viên, khoan bào màu tím, bề ngoài nho nhã thanh tuyển, cách nói năng xuất chúng, loá mắt như thế. Mình như thế nào lại cho rằng người có được phong thái như vậy chỉ là tiên sinh dạy học bình thường đây? Thật là ngốc muốn chết.
***
Hạ Sơ Lam cùng Tần La ngồi dưới bóng cây trong viện, ma ma Cố gia ôm Cố Gia Thụy ở bên cạnh chơi. Cố Gia Thụy cùng Hạ Sơ Lam đã quen, cũng để nàng ôm. Bé xoa mặt Hạ Sơ Lam, trong miệng ê ê a a mà nói chuyện cùng nàng, tuy rằng nghe không hiểu bé nói cái gì, nhưng đáng yêu cực kỳ.
Tần La đang làm xiêm y cho Cố Gia Thụy, mắt nhìn Hạ Sơ Lam, làm bộ như không có việc gì hỏi: “Muội muội có nói qua cho người nọ tâm ý của mình chưa?”
Hạ Sơ Lam gật đầu, thở dài: “Nói qua. Hắn nói sau bổ thí liền hết thảy cho muội. Nhưng mấy ngày liền đều không có tin tức, ai biết có phải đổi ý hay không? Có đôi khi muội cảm thấy, hắn thật sự rất khó hiểu. Đến tột cùng có lý do gì không thể nói.”
“Có lẽ là có nỗi khổ tâm đi? Muội muội có nghĩ đến hay không, nếu gia thế bối cảnh hắn đều ra ngoài dự kiến của muội?” Tần La thử hỏi.
“Này…… Muội thật không nghĩ tới. Nhưng chỉ cần hắn không có gia thất, cái khác cũng không quan trọng.” Hạ Sơ Lam đưa Cố Gia Thụy cho ma ma, chống cằm hỏi Tần La, “Lúc trước tỷ tỷ có nghĩ tới gả cho nhị gia sẽ là kết quả gì không?”
Tần La nở nụ cười: “Kỳ thật ta là bị cha ta đẩy cho ngài, lúc ban đầu cũng không nghĩ đến ngài sẽ tiếp nhận ta. Rốt cuộc ngài lớn tuổi hơn ta rất nhiều, vừa mới bắt đầu ta còn có chút sợ ngài đâu, tổng cảm thấy ngài thực hung. Sau tiếp xúc lâu rồi, phát hiện nam nhân lớn tuổi kỳ thật khá tốt. Trầm ổn, trọng cảm tình, còn đau người, đối xừ với ta cùng Thụy Nhi đều thực tốt.”
Hạ Sơ Lam tán đồng gật đầu: “Muội cũng thực hâm mộ cảm tình tỷ tỷ cùng nhị gia. Không biết mình có thể giống tỷ tỷ may mắn như vậy hay không.”
Tần La đối Cố Hành Giản kỳ thật cũng không tính hiểu biết. Nhiều năm như vậy hắn độc thân một mình, cũng cự tuyệt không ít cô nương, ai biết có phải là đầu gỗ khó hiểu phong tình không nữa? Nhưng Cố Hành Giản thoạt nhìn là người khiêm khiêm quân tử, nếu thật sự thích ai, hẳn cũng sẽ đối nàng thực hảo đi.
Trong viện bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, Tư An tưởng Lục Bình đi đón Hạ Diễn đã trở lại, chạy nhanh qua mở cửa, vui mừng kêu lên: “Tiên sinh, ngài đã lâu không tới! Cô nương, mau nhìn xem là ai đến.”
Hạ Sơ Lam giật mình, lập tức xoay người sang, nhìn thấy Cố Hành Giản đứng ở ngoài cửa, thân hình cao thon, giống như tùng trúc. Rõ ràng chỉ mấy ngày không gặp, lại giống như cách thật lâu.
Đại khái đây là cái gọi là một ngày không thấy như cách tam thu đi?
“Ngài sao lại không tiến vào?” Nàng cười hỏi.
Cố Hành Giản đứng ở cửa không hề động, chỉ nhìn nàng. Bổ thí vừa kết thúc, hắn trở về thay đổi y phục liền chạy tới đây. Hạ Diễn đã biết thân phận của hắn, đã đến thời điểm không thể không nói. Chuyện này vẫn nên từ chính miệng hắn nói mới tương đối tốt.
Nhưng vừa nhìn thấy nàng, lời nói đã tới bên miệng lại không biết mở miệng như thế nào.
Nếu có thể, hắn tình nguyện mình là Cố Ngũ phổ thông, mà không phải Cố Hành Giản. Ít nhất như vậy thời điểm đối mặt nàng, không có rất nhiều băn khoăn.
Tần La liếc mắt nhìn ma ma một cái, ma ma bế Cố Gia Thụy lên, hai người đi vào bên trong nhà chính. Tư An cũng thực thức thời mà tránh ra, cứ cảm thấy hôm nay tiên sinh có chỗ nào khác thường?
Cố Hành Giản đi vào sân, đứng ở trước mặt Hạ Sơ Lam: “Nàng cùng ta đi ra ngoài một chút, ta có lời nói với nàng.”
Lời của editor: đoạn Hạ Diễn giải thích đề mình đã đọc đi đọc lại bản convert mà vẫn không hiểu lắm, lại không có bản raw để tra. Mình đã cố gắng hết sức để dịch, mong các bạn thông cảm.
Trong Trung đình đã bày xong lư hương hương án, sau án treo bức họa Tuyên vương. Tế tửu quỳ gối trước án, trước dâng ba nén hương, sau đó rót rượu, bày tỏ tôn trọng với hiền triết đã khuất. Sau đó quan viên Quốc Tử Giám, phu tử Thái Học và các thí sinh lễ bái lẫn nhau, lễ ba cái, các thí sinh đi đến từng điện, tiến hành khảo thí buổi sáng.
Hạ Diễn bị phân tới Đại Thành điện, trên điện bày vài chục cái án thấp bằng gỗ đen, trên mỗi cái án đều có giấy và bút, mực. Ngay phía trước là một cái giá treo một bức lụa gấm đã được cuốn lại, bên trong hẳn là khảo đề.
Thí sinh từng người đứng trước tịch án, đối giám khảo tam bái, sau đó nhập tọa, chờ đợi tiếng chuông bắt đầu thi.
Ba giám khảo phân biệt ngồi ở trước và sau đại điện. Hạ Diễn nhìn đến vị giám khảo ngồi ở phía trước, sửng sốt một chút, đây chính là đại nhân hôm đó đứng cạnh học lục mà? Vừa rồi nghe giám khảo kêu người đó là Tế tửu, hóa ra là Tế tửu đại nhân Quốc Tử Giám, cũng là người học cao hiểu rộng, trách không được có chút ngạo mạn. Ngày ấy ở Tống viên, hắn phất tay áo bỏ đi, hiển nhiên là không quá thích mình đi.
Tế tửu mắt nhìn chung quanh, không dấu vết mà xẹt qua người Hạ Diễn.
Thời tiết nóng bức, may mắn bốn phía Đại Thành điện đều là ngô đồng, tán cây che khuất bầu trời, đưa tới từng trận gió mát trong điện.
Trong Đại điện thí sinh đều thập phần khẩn trương, Hạ Diễn đang ngồi điều chỉnh hô hấp, người bên cạnh bỗng nhiên “Ô oa” một tiếng phun ra. Tế tửu nhíu nhíu mày, kêu tốt lại tới mang hắn đi, lập tức lại có vài tên tạp dịch tiến vào dọn dẹp trên đất. Mùi hôi của đồ ăn bay tới chỗ Hạ Diễn, cậu cũng có chút muốn ói.
Bổ thí tuy rằng không phải khoa cử, không có trải qua tầng tầng tuyển chọn, nhưng một khi vào Thái Học, liền đánh đồng với bước nửa bước chân vào quan trường, phân lượng cũng thực nặng. Ở đây đại đa số đều là thiếu niên chưa nhược quán (20 tuổi), chưa trải qua tình cảnh này, cộng thêm thời tiết nóng bức, thân thể dễ dàng sinh ra khó chịu.
Tế tửu kêu người mang vài khối băng đặt ở các nơi trong đại điện, nghiêm mặt nói: “Các ngươi nhớ kỹ, thông qua bổ thí, vào Thái Học cũng không phải nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã). Thái Học có khảo thí công và tư rất thường xuyên cùng chế độ đào thải tàn khốc. Bởi vậy trận khảo thí này, chỉ coi như đá thử vàng học vấn của các ngươi. Các ngươi có thể nhìn xem tranh chữ treo bốn phía, tất cả đều là danh gia chi tác, nhưng đương nhiên không có đáp án của khảo đề đâu.”
Các thí sinh cười vang, bầu không khí khẩn trương này cuối cùng cũng giảm bớt một chút.
Bên ngoài Quốc Tử Giám, phụ mẫu thí sinh đều không muốn rời đi. Tuy rằng bên trong khảo cả ngày, mặt trời bên ngoài chói chang, bọn họ đứng ở chỗ này cũng không giúp được gì nhiều cho thí sinh. Nhưng dù sao đây cũng là một hồi khảo thí rất quan trọng trong cuộc đời bọn nhỏ, bởi vậy trái tim bọn họ đều treo bên trong Quốc Tử Giám.
Hạ Sơ Lam cười cười. Xem ra từ xưa đến nay, cha mẹ đều giống nhau mong con hóa rồng.
“Chúng ta trở về đi.” Hạ Sơ Lam xoay người đối Lục Bình nói. Lục Bình sửng sốt: “Cô nương, chúng ta không đợi công tử ra a?”
“Chúng ta đứng ở chỗ này cũng không làm được chuyện gì. Chờ đến lúc chạng vạng khảo xong, ngươi lại đến đón đệ ấy.” Nói xong đã nhấc chân đi về phía trước
Tư An cùng Lục Bình đi theo sau nàng, nghĩ thầm: Cô nương tâm cũng thật rông, công tử khảo bổ thí chuyện lớn như vậy, nàng tựa như người không có việc gì. Chờ bọn họ đi trở về bên cạnh xe ngựa, có một đám cấm quân tiến đến hét lớn: “Tể tướng thay mặt thiên tử giá hạnh Quốc Tử Giám, mọi người nhường đường!”
Trong lúc nhất thời bá tánh vốn đang hỗn loạn sôi nổi né tránh ra hai bên. Sau khi Cấm quân thông báo, hai hàng Hoàng Thành quân cưỡi ngựa ở phía trước dẫn đường, bọn họ cao lớn, khuôn mặt uy nghiêm, làm kinh sợ đến bá tánh không dám nói chuyện.
Sau Hoàng thành quân là mấy chục tùy tùng mặc áo xanh mang khăn vấn đầu, trong tay nâng các loại dụng cụ, đại khái là Nội Thị Tỉnh hay là người trong cung. Tiếp theo là quan kiệu to rộng, cần bốn người nâng, mặt sau còn đi theo cỗ kiệu nhỏ hơn chút, cuối cùng là quan viên phẩm cấp thấp mặc lục bào cùng nhạc công cung đình.
Một đường đi qua tầng tầng lớp lớp, chừng mấy trăm người.
Hạ Sơ Lam nghe được người bên cạnh nghị luận: “Ngươi nói có kỳ quái hay không, vốn tưởng rằng lần trước Tể tướng đình quan, nói như thế nào cũng phải bị biếm rời đô thành đi. Kết quả qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, lập tức quan phục nguyên chức, Hoàng Thượng sủng hạnh càng sâu. Này là thay mặt thiên tử xuất hành a, phô trương thật lớn.”
“Ngươi biết cái gì? Đừng nhìn hiện tại chiến sự tin chiến thắng liên tiếp, cuối cùng vẫn muốn cùng Kim Quốc nghị hòa. Trên dưới cả triều, còn có ai hiểu được cách giao tiếp cùng người Kim Quốc bằng Tể tướng đại nhân? Hơn nữa người Kim cũng chỉ nhận thức ngài.”
“Ai, các ngươi nghe nói không? Gần đây cấm quân không phải trong toàn thành bắt người sao? Ra vào thành đều phải điều tra. Đêm qua người hoàng thành quân bắt hai người gần đồng cỏ thành bắc, nghe nói là gian tế Kim Quốc.”
“Chuyện Hoàng thành quân ngươi cũng dám nói? Không sợ bọn họ bắt ngươi lại!”
Người bên cạnh đều nở nụ cười, người nói chuyện nọ vội vàng che miệng lại, vừa vặn nghi thức cũng đi qua rồi, các bá tánh liền tản đi khắp nơi.
Hạ Sơ Lam ngồi trên xe ngựa, như suy tư gì. Bởi vì sự tình Ngô Chí Viễn, ấn tượng của nàng với Cố Hành Giản cũng không tốt. Hóa ra lần trước hắn bị đình quan? Trong lòng chớt lóe lên một ý niệm, nhưng vì quá nhanh, chưa kịp nắm giữ.
Chờ bọn họ về đến nhà, phát hiện Tần La ôm Cố Gia Thụy đứng ở ngoài cửa chờ bọn họ.
Hạ Sơ Lam hỏi: “Tần tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây? Mau tiến vào.” Lại giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của Cố Gia Thụy. Nhìn đến hài tử đáng yêu, tâm tình luôn dễ dàng chuyển tốt.
Tần La nói: “Ta hôm nay cũng không có việc gì, lại đây ghé thăm muội. Không quấy rầy đi?” Kỳ thật nàng nghe Cố Cư Kính nói, Cố Hành Giản hai ngày này muốn lại đây nói rõ ràng cùng Hạ Sơ Lam. Nàng sợ Hạ Sơ Lam bỗng chốc không tiếp thu được, tới nơi này trước nhắc nhở nàng một chút.
Hạ Sơ Lam cười nói: “Đương nhiên sẽ không.”
……
Cố Hành Giản liên tiếp mấy đêm ngủ không an ổn, ngồi ở trong kiệu nhắm mắt dưỡng thần. Diêu Thất Nương quả nhiên rất nhanh tìm được Ô Lâm, hắn đã chịu đói mấy ngày, cả người bị đánh đến da tróc thịt bong, miệng vết thương đều kết vảy, hơi thở thoi thóp. Nhưng Cố Hành Giản từ miêu tả đứt quãng của hắn biết được, Tứ Phương quán có một vị thông dịch, tựa hồ lén lui tới cùng quan viên Xu Phủ.
Ô Lâm nói Nữ Chân ngữ, tuy nhận được chữ Hán, nhưng Hán ngữ nói không quá tốt. Lúc ở trong ngục, những người đó không quan tâm dùng trọng hình, Ô Lâm dù sao cũng là quý tộc Kim Quốc, trong xương cốt cũng có ngạo khí, liền cắn chặt răng cái gì cũng không nói.
Về phần vì sao hắn có thể từ trong nhà lao chạy thoát, chính hắn cũng mơ màng u mê, cho là có người cướp ngục, hắn cũng chạy theo trốn ra được. Vừa lúc làm người hoàng thành quân nghĩ hắn bỏ trốn, bày ra thiên la địa võng bắt hắn.
Cố Hành Giản tra xét Tứ Phương quán cùng Xu Phủ, có hai người đồng thời không thấy, nhưng cửa thành lại không có ghi chép bọn họ ra khỏi thành, đại khái là điều tra thực nghiêm, bọn họ chột dạ, không dám trực tiếp cầm đồ vật ra khỏi thành. Chuyện liên quan đến Kim Quốc, ở lập trường của Cố Hành Giản không thể ra mặt can thiệp việc này, liền đem lời khai của Ô Lâm cùng manh mối tra được âm thầm giao cho Tiêu Dục.
Đêm qua, người hoàng thành quân rốt cuộc ở phụ cận đồng cỏ bắt được hai người kia, từ chỗ bọn họ thu hồi cơ mật bị mất.
Sáng nay Xu Mật sử tự mình tiến cung hướng hoàng đế thỉnh tội, hắn cùng Tiêu Dục cũng bị hoàng đế gọi tiến cung, bởi vậy mới chậm trễ canh giờ tới Quốc Tử Giám. Cuối cùng oan khuất của Ô Lâm có thể rửa sạch, hoàng thành quân cũng không cần khắp nơi bắt người. Quan trọng nhất chính là bảo vệ phần cơ mật này, đối với chiến sự tiền tuyến mà nói, bớt đi vài phần nguy hiểm.
Tiêu dục người này, năng lực làm việc vẫn thực đáng giá tán thưởng. Chỉ cần chỉ dẫn đường chính xác, có thể thực mau ra được kết quả. Chẳng qua lập trường bọn họ chung quy bất đồng, tương lai quan hệ như thế nào, cũng rất khó đoán trước.
Mấy ngày nay hắn bận chấm dứt việc này, chờ đến rốt cuộc hạ màn, đã tới ngày bổ thí. Đứa bé Hạ Diễn kia thấy hắn không xuất hiện, hẳn là sẽ thất vọng đi? Chờ lát nữa nhìn thấy ở Quốc Tử Giám, không biết sẽ phản ứng ra sao.
Tới trước Quốc Tử Giám, Cố Hành Giản vén rèm lên đi xuống, nhạc giá thành đến muốn thổi nhạc, bị hắn giơ tay ngăn lại. Hiện tại khảo thí đã bắt đầu, diễn tấu sáo và trống, sẽ quấy rầy đến thí sinh bên trong. Hắn và quan viên Lễ Bộ cùng nhau đi vào cửa lớn chính giữa, xuyên qua trung đình, Quốc Tử Giám đại tư nghiệp cùng quan viên không giám thị ra đón chào, đồng thời bái nói: “Cố tướng.”
Cố Hành Giản bị đông đảo quan viên cùng tùy tùng vây quanh đi trước, khí tràng mười phần. Hắn giơ tay nói: “Không cần đa lễ. Bắt đầu đã bao lâu?”
“Vừa mới bắt đầu.” Đại tư nghiệp trả lời.
“Không cần quấy nhiễu thí sinh, ngươi dẫn chúng ta đi từng đại điện xem một chút đi.”
……
Khảo thí đã bắt đầu được một chút. Kinh sử khảo ba đạo đề, từ trong kinh điển Nho gia lựa chọn lấy ba đoạn văn, giải thích nghĩa lý ẩn chứa trong đó. Bởi vì thí sinh tuổi đều còn nhỏ, cho nên lựa chọn ba đoạn văn đều không phải qua khó, cơ hồ mỗi người đều chọn danh ngôn.
Cứ như vậy, chọn đoạn văn có vẻ rất quan trọng. Hạ Diễn cũng không vội vã hạ bút, cậu vừa mài mực vừa tự hỏi. Tiên sinh nói qua viết trường thiên làm đọc mệt mỏi không bằng lời nói thực tế, nhưng muốn giải nghĩa lời nói thực tế như thế nào đây? Tế tửu nhìn các thí sinh khác ngòi bút như bay, đều sợ không kịp thời gian, chỉ có Hạ Diễn ngồi ở chỗ kia còn chưa động bút, không khỏi nhìn cậu nhiều một chút.
Đúng lúc này Cố Hành Giản cùng Lễ Bộ quan viên tuần tra đến phụ cận, Tế tửu vội vàng đứng dậy hành lễ. Cố Hành Giản gật đầu, ý bảo hắn không cần đa lễ, liếc mắt một cái thấy được Hạ Diễn ngồi ở trong điện, còn đang không nhanh không chậm mà mài mực. Thí sinh khác đều viết xong một trang giấy, cậu còn chưa bắt đầu viết.
Là bị khảo đề làm khó? Hắn quét mắt qua khảo đề, cũng không phải quá khó, ít nhất hẳn là không làm khó được cậu.
Quan viên Lễ Bộ phía sau sợ quấy rầy đến thí sinh, thanh âm rất nhỏ: “Tướng gia, có vấn đề gì không?” Cố Hành Giản lắc đầu, khóe miệng kéo một chút, nghĩ thầm để đứa nhỏ này an tâm khảo xong buổi sáng đi. Liền tiếp tục làm như không có việc gì mà tuần tra đại điện khác.
Hạ Diễn đang chuyên tâm nghĩ phá đề như thế nào, giống như những thí sinh khác, đều không phát hiện Cố Hành Giản đã tới.
Buổi sáng khảo xong kinh nghĩa, Quốc Tử Giám cung cấp cho mỗi người ba phần đồ ăn, trước khi bắt đầu vấn đáp, có một canh giờ nghỉ ngơi.
Vấn đáp đối với các thiếu niên mà nói, hiển nhiên càng khó hơn so kinh nghĩa. Kinh nghĩa khảo chính là nội dung trong sách, vốn không thoát khỏi thư tịch ngày thường đọc. Nhưng khi hỏi về chính trị, khả năng còn đề cập đến luật pháp, thuế má còn có cứu tế các phương diện, đề thập phần bao la. Mọi người bởi vì lo sợ bất an, lời nói đều rất ít, ăn xong liền nhắm mắt dưỡng thần.
Vấn đáp tiến hành phía sau điện, năm người một tổ, lấy một đạo đề mục trả lời, thời gian đáp đề khoảng nửa nén hương. Sau khi đáp xong, người trong tổ tập hợp ở phía sau đình, chờ tất cả mọi người khảo thí xong, liền có thể rời Quốc Tử Giám.
Phân tổ do rút thăm, Hạ Diễn rút thi đợt đầu, rất nhanh liền phu tử dẫn tổ bọn họ đi vào.
Cậu đứng cuối hàng, bởi vì khẩn trương, tay nắm lấy áo choàng hai bên sườn. Sau điện phía bắc đặt mấy cái bàn bằng gỗ mun, phía sau rất nhiều quan viên ngồi, có thanh âm nói chuyện thật nhỏ. Phía nam đặt năm cái ghế tròn, mỗi ghế tròn có một học lục ngồi phụ trách ghi chép tên cùng kết quả, để ngừa lầm lẫn. Tế tửu ngồi ở vị trí giữa, đang theo một người mặc quan bào màu tím bên cạnh đáp lời. Màu tím, đó là quan viên tứ phẩm trở lên …… Hạ Diễn đột nhiên dừng lại, tiên sinh? Cậu dùng sức xoa hai mắt, tiên sinh sao lại ngồi ở bên cạnh Tế tửu?
Hạ Diễn bởi vì quá mức khiếp sợ, ngốc ở tại chỗ đứng sững sờ, giám khảo khác đều nhìn về phía cậu.
Cố Hành Giản cũng nhìn qua cậu, phản ứng của cậu cũng trong dự kiến của hắn. Nhưng mà nơi này có rất nhiều người, vì tị hiềm, cũng chỉ có thể làm bộ như không quen biết.
Phu tử dẫn Hạ Diễn quay đầu lại khẽ gọi một tiếng: “Người đằng sau kia, đi mau lên!”
Hạ Diễn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng cúi đầu chạy chậm theo, cả người còn có chút hốt hoảng.
Thí sinh theo thứ tự đứng trước bàn gỗ mun, Hạ Diễn lại vụng trộm nhìn Cố Hành Giản một cái, không có nhận sai, thật sự là tiên sinh! Quan bào màu tím, mang đai ngọc, trời ạ, đây là quan phục chính nhất phẩm!
“Nhìn cái gì chứ!” Quan viên bên cạnh Cố Hành Giản nhẹ mắng một tiếng, Hạ Diễn vội vàng thu hồi ánh mắt.
Trên trán cậu bỗng nhiên ra rất nhiều mồ hôi, trong đầu nháy mắt trống rỗng. Không nghĩ tới tiên sinh ôn tồn tao nhã, bình dị gần gũi, cư nhiên là quan to nhất phẩm trong triều? Tiên sinh sao lại chưa từng nói qua đây? Cậu ở trong đầu nhanh chóng suy nghĩ qua mấy quan chức nhất phẩm, hai chân càng thêm mềm đến lợi hại.
Cậu không phải là đang nằm mơ đi?
Lúc này Tế tửu nói: “Cố tướng thay mặt thiên tử giá hạnh Quốc Tử Giám, tự mình kiểm tra khảo thí. Các ngươi mau báo tính danh.”
Bốn người phía trước theo thứ tự báo, tới lượt Hạ Diễn, cậu còn đang suy nghĩ sự tình Cố Hành Giản, mất hồn mất vía.
Học lục phía sau nhỏ giọng nhắc nhở: “Hạ Diễn, báo tính danh.”
Hạ Diễn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cất cao giọng nói: “Thiệu Hưng phủ, Hạ Diễn, mười hai tuổi.”
Cậu là thí sinh nhỏ tuổi nhất tham gia bổ thí lần này, quan viên đang ngồi đều nghe thấy. Tế tửu biết Hạ Diễn là do Cố Hành Giản đề cử nhập học, cố ý nhìn về phía Cố Hành Giản. Hắn đang cúi đầu xem hộ tịch trạng các thí sinh, sắc mặt như thường, xác thật như lời hắn nói, đối Hạ Diễn cũng không có công đạo gì đặc biệt. Tế tửu liền bảo các thí sinh hành lễ rồi từng người nhập tọa.
Hạ Diễn trong đầu ong ong, hai tay nắm chặt lại. Tiên sinh thế nhưng chính là Cố tướng? Tiên sinh sao có thể là Cố tướng? Cậu thật sự hoài nghi đây là một giấc mộng, đại khái là mình quá tưởng niệm tiên sinh, mới có thể sinh ra ảo giác. Cậu trộm véo đùi mình một chút, đau đến nhe răng trợn mắt, cuối cùng thanh tỉnh mà nhận thức, đây không phải mộng!
Cậu đang miên man suy nghĩ, thí sinh thứ nhất tiến lên, Tế tửu đưa ống thẻ chứa khảo đề cho hắn rút, bên trong là mười tờ giấy. Hắn rút một cái, mở ra vừa nhìn, khuôn mặt chợt trắng một chút, dừng ở nơi đó.
Tế tửu hỏi: “Sao không đọc lên?”
Hắn đem khảo đề lớn tiếng đọc: “Hiện nay điền thuế Chiết Giang, một mẫu một đấu, điền thuế Phúc Kiến cùng Giang Nam, một mẫu ba đấu, vì sao?”
Này khảo chính là thuế ruộng, cũng dính dáng tới lịch sử. Mấy người khác đều gãi tai gãi má, may mắn mình không rút đề này, cũng không biết đề mục khác có thể càng khó hơn so với đề này không. Thí sinh kia đọc xong đề mục, đứng ở tại chỗ ấp úng nửa ngày nói không được một câu nào.
“Đề này, quá khó khăn…… Học sinh không biết.” Cuối cùng, hắn nói thực.
Cố Hành Giản cũng cảm thấy Quốc Tử Giám ra đề mục có chút xảo quyệt, khẩu khí ôn hòa nhắc nhở: “Ba nơi này đều từng là lãnh thổ Ngô Việt quốc, lúc đó điền thuế giống nhau.”
Tế tửu liếc mắt nhìn Cố Hành Giản một cái, nghĩ thầm không hổ là Cố tướng, mấy quan viên cùng phu tử bọn họ vắt hết óc ra đề mục, có thể làm khó thí sinh cùng người thường, nhưng đối với Cố tướng mà nói vẫn là quá đơn giản, một lời liền đánh trúng chỗ yếu hại.
Nhưng thí sinh kia hiển nhiên đối với thuế ruộng không phải thực hiểu biết, cuối cùng đã hết nửa nén hương, cũng chưa nói ra được nguyên cớ, nặng nề mà khom người chào, chán nản ngồi trở lại vị trí của mình.
Dư lại ba thí sinh rút đề mục, có đáp không được, có đáp được cũng không quá tốt. Nhóm Giám khảo thấy Hạ Diễn tuổi còn nhỏ vốn dĩ không xem trọng, sôi nổi lắc đầu, cảm thấy tổ này chỉ sợ không có ai được thượng phẩm.
Đến phiên Hạ Diễn tiến lên, cậu hít một hơi thật sâu, cung kính mà từ ống thẻ trong tay tế tửu rút ra đề mục, mở ra thì thầm: “ Năm thứ hai Hoàng Hựu (một niên hiệu của Tống Nhân Tông), Ngô trung đại đói, duy Hàng Châu yên ổn, sao vậy?”
Bốn thí sinh khác đều có điểm vui sướng khi người gặp họa mà nhìn cậu, đề này cũng đơn giản đến không chạy đi đâu. Năm thứ hai Hoàng Hựu kia là sự tình hơn trăm năm trước, không tin hắn có thể đáp được.
Hạ Diễn không nghĩ tới thế nhưng là đề này! Tiên sinh nói cho cậu thời điểm Đức Chính, cố ý nhắc qua chuyện này. Cậu theo bản năng mà nhìn thoáng qua Cố Hành Giản, Cố Hành Giản cũng nhìn cậu, khóe miệng hàm chứa ý cười.
Tế tửu tưởng quá khó khăn, Hạ Diễn đáp không được, vừa định cấp nhắc nhở, Hạ Diễn đã nói: “Năm thứ hai Hoàng Hựu, lúc ấy là công chúa Phạm Văn giữ Chiết Tây, mộ tập thuế ruộng chia bá tánh. Ngài cổ vũ bá tánh ra cửa du ngoạn, khuyên bảo phật tự rầm rộ công sự, lại đem kho lương thực cùng quan xá đều sửa chữa lại đổi mới hoàn toàn, vận dụng sức dân hơn vạn, trong năm mất mùa trừ người quá nghèo phải dựa vào quan phủ cứu trợ, cũng có thể đủ tự cứu. Cho nên một năm kia, Ngô trung chỉ có Hàng Châu bình an không có việc gì, đây là công đức để lại trong sử sách. Kia về sau, năm mất mùa phát lương thực, mộ dân hưng lợi, đã trở thành pháp lệnh.”
Sau khi cậu nói xong, toàn bộ sau điện đều an tĩnh. Bọn quan viên nguyên bản không xem trọng cậu, khi ra đề mục vốn thực xảo quyệt, không trông cậy các thí sinh có thể đáp tốt, lại thấy cậu đáp đến đạo lý rõ ràng, so mấy người trước đáp thực rất tốt. Tế tửu thật sâu mà nhìn hắn một cái, “Tuyết trung ba tiêu” kia vẫn luôn bị hắn cho là ngẫu nhiên, hôm nay không thể lại dùng hai chữ “Ngẫu nhiên” đơn giản để đánh giá đứa nhỏ này.
Hắn cùng tả hữu thương lượng, đối học lục phía sau Hạ Diễn gật đầu, học lục vội vàng viết chữ thượng phẩm. Hạ Diễn nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn về phía Cố Hành Giản, hắn đã cùng quan viên bên cạnh nói chuyện, không nhìn bên này nữa.
Hạ Diễn đi theo bốn thí sinh khác hành lễ bái, lui ra ngoài. Phu tử để bọn họ ở phía sau đình chờ đợi, mấy thiếu niên cùng tổ đều vây quanh cậu: “Ngươi như thế nào thông minh như vậy nha?”
“Ngươi ngày thường đều đọc sách gì?”
“Nhà ta ở Lâm An, chúng ta kết giao bằng hữu đi?”
Cùng bọn họ vừa rồi lúc tiến điện lạnh nhạt cao ngạo bất đồng, hiện tại giống như đều tranh cướp nhau cùng cậu kết giao bằng hữu.
Hạ Diễn ngượng ngùng cười cười. Cậu cảm thấy vẫn do vận khí của mình tốt, rút được đề mục, vừa vặn tiên sinh…… Cố tướng giảng qua cho cậu. Cậu tâm tâm niệm niệm, đó là nghe Cố tướng giảng một khóa, không nghĩ đến không chỉ nghe một khóa, còn cùng ngài sớm chiều tương đối. Ngài dạy mình nhiều như vậy a!
Trách không được sách trên thị trường khó mua như vậy, tiên sinh đều có. Còn có chữ của tiên sinh, ngay cả tam thúc cũng khen tốt, lại không nói được xuất xứ.
Hạ Diễn lại quay đầu nhìn hậu điện, đã có năm thí sinh mới tiến vào hành lễ ngồi xuống. Tiên sinh ngồi bên trong chúng quan viên, khoan bào màu tím, bề ngoài nho nhã thanh tuyển, cách nói năng xuất chúng, loá mắt như thế. Mình như thế nào lại cho rằng người có được phong thái như vậy chỉ là tiên sinh dạy học bình thường đây? Thật là ngốc muốn chết.
***
Hạ Sơ Lam cùng Tần La ngồi dưới bóng cây trong viện, ma ma Cố gia ôm Cố Gia Thụy ở bên cạnh chơi. Cố Gia Thụy cùng Hạ Sơ Lam đã quen, cũng để nàng ôm. Bé xoa mặt Hạ Sơ Lam, trong miệng ê ê a a mà nói chuyện cùng nàng, tuy rằng nghe không hiểu bé nói cái gì, nhưng đáng yêu cực kỳ.
Tần La đang làm xiêm y cho Cố Gia Thụy, mắt nhìn Hạ Sơ Lam, làm bộ như không có việc gì hỏi: “Muội muội có nói qua cho người nọ tâm ý của mình chưa?”
Hạ Sơ Lam gật đầu, thở dài: “Nói qua. Hắn nói sau bổ thí liền hết thảy cho muội. Nhưng mấy ngày liền đều không có tin tức, ai biết có phải đổi ý hay không? Có đôi khi muội cảm thấy, hắn thật sự rất khó hiểu. Đến tột cùng có lý do gì không thể nói.”
“Có lẽ là có nỗi khổ tâm đi? Muội muội có nghĩ đến hay không, nếu gia thế bối cảnh hắn đều ra ngoài dự kiến của muội?” Tần La thử hỏi.
“Này…… Muội thật không nghĩ tới. Nhưng chỉ cần hắn không có gia thất, cái khác cũng không quan trọng.” Hạ Sơ Lam đưa Cố Gia Thụy cho ma ma, chống cằm hỏi Tần La, “Lúc trước tỷ tỷ có nghĩ tới gả cho nhị gia sẽ là kết quả gì không?”
Tần La nở nụ cười: “Kỳ thật ta là bị cha ta đẩy cho ngài, lúc ban đầu cũng không nghĩ đến ngài sẽ tiếp nhận ta. Rốt cuộc ngài lớn tuổi hơn ta rất nhiều, vừa mới bắt đầu ta còn có chút sợ ngài đâu, tổng cảm thấy ngài thực hung. Sau tiếp xúc lâu rồi, phát hiện nam nhân lớn tuổi kỳ thật khá tốt. Trầm ổn, trọng cảm tình, còn đau người, đối xừ với ta cùng Thụy Nhi đều thực tốt.”
Hạ Sơ Lam tán đồng gật đầu: “Muội cũng thực hâm mộ cảm tình tỷ tỷ cùng nhị gia. Không biết mình có thể giống tỷ tỷ may mắn như vậy hay không.”
Tần La đối Cố Hành Giản kỳ thật cũng không tính hiểu biết. Nhiều năm như vậy hắn độc thân một mình, cũng cự tuyệt không ít cô nương, ai biết có phải là đầu gỗ khó hiểu phong tình không nữa? Nhưng Cố Hành Giản thoạt nhìn là người khiêm khiêm quân tử, nếu thật sự thích ai, hẳn cũng sẽ đối nàng thực hảo đi.
Trong viện bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, Tư An tưởng Lục Bình đi đón Hạ Diễn đã trở lại, chạy nhanh qua mở cửa, vui mừng kêu lên: “Tiên sinh, ngài đã lâu không tới! Cô nương, mau nhìn xem là ai đến.”
Hạ Sơ Lam giật mình, lập tức xoay người sang, nhìn thấy Cố Hành Giản đứng ở ngoài cửa, thân hình cao thon, giống như tùng trúc. Rõ ràng chỉ mấy ngày không gặp, lại giống như cách thật lâu.
Đại khái đây là cái gọi là một ngày không thấy như cách tam thu đi?
“Ngài sao lại không tiến vào?” Nàng cười hỏi.
Cố Hành Giản đứng ở cửa không hề động, chỉ nhìn nàng. Bổ thí vừa kết thúc, hắn trở về thay đổi y phục liền chạy tới đây. Hạ Diễn đã biết thân phận của hắn, đã đến thời điểm không thể không nói. Chuyện này vẫn nên từ chính miệng hắn nói mới tương đối tốt.
Nhưng vừa nhìn thấy nàng, lời nói đã tới bên miệng lại không biết mở miệng như thế nào.
Nếu có thể, hắn tình nguyện mình là Cố Ngũ phổ thông, mà không phải Cố Hành Giản. Ít nhất như vậy thời điểm đối mặt nàng, không có rất nhiều băn khoăn.
Tần La liếc mắt nhìn ma ma một cái, ma ma bế Cố Gia Thụy lên, hai người đi vào bên trong nhà chính. Tư An cũng thực thức thời mà tránh ra, cứ cảm thấy hôm nay tiên sinh có chỗ nào khác thường?
Cố Hành Giản đi vào sân, đứng ở trước mặt Hạ Sơ Lam: “Nàng cùng ta đi ra ngoài một chút, ta có lời nói với nàng.”
Lời của editor: đoạn Hạ Diễn giải thích đề mình đã đọc đi đọc lại bản convert mà vẫn không hiểu lắm, lại không có bản raw để tra. Mình đã cố gắng hết sức để dịch, mong các bạn thông cảm.
Danh sách chương