Vào lúc giữa trưa khi anh nắng mặt trời cay độc thiêu đốt nhân gian, cỗ xe của Liêu Ninh có giấy phép được một xe cảnh sát đi trước mở đường, chạy về hướng sân bay.

Bên trong ô tô, Tần Tranh vừa mới chấm dứt hội nghị trọng yếu đang xoa huyệt thái dương mà bên cạnh hắn Tần Đông Tuyết đang cầm một quyển sách chăm chú đọc.

Ước chừng nửa giờ sau, ô tô đến sân bay, tài xế dừng ô tô lại giao chìa khóa cho một người tài xế khác, sau đó cùng Tần Tranh, Tần Đông Tuyết tiến vào sân bay.

Hắn thủy chung vẫn duy trì khoảng cách một thước trước sau với hai người, ánh mắt hắn cảnh giác quan sát xung quanh, đảm bảo chắc chắn không có sai sót nào.

Thân là vệ sĩ nổi bật nhất, hắn đã làm vệ sĩ cho Tần Tranh năm năm, trong vòng năm năm không có xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Tất cả chuyện này, trừ bỏ nước cộng hòa bình yên hơ bên ngoài, cũng bởi vì Tần gia ở quốc nội có địa vị quá mức to lớn không ai dám vuốt râu cọp.

Thân là người đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực của nước cộng hòa, Tần Tranh không chỉ dùng máy bay riêng mà cho dù hắn còn muốn quân đội dùng máy bay trực thăng hộ tống hắn về Yên Kinh cũng không phải là không thể được.

Bất quá hắn luôn luôn trầm ổn, không thể nào làm ra loại chuyện này.

Hôm nay cũng như thế, hắn dựa theo quy định, dẫn theo Tần Đông Tuyết đi vào khoang hạng nhất trên máy bay, cũng không có bởi vì muốn nổi bật mà đặt hết mấy vé xung quanh.

Nói chung có thể ngồi khoang hạng nhất đều là nhưng nhân vật có thân phận.

Khi hành khách trên khoang hạng nhất nhìn thấy Tần Tranh cùng Tần Đông Tuyết thì đều ngẩn ra. Bọn hắn cũng xem như là không có chuyện gì, lặng yên ngồi tại chỗ của mình.

Đối với bọn họ mà nói bọn họ rất muốn cùng Tần Tranh chào hỏi, làm quen chỉ là lí trí nói cho bọn họ biết, Tần Tranh không phải là người bọn họ có thể nịnh bợ.

Tại chỗ ngồi, Tần Tranh từ chỗ lái xe kiêm bảo tiêu lấy một xấp văn kiện, mà Tần Đông Tuyết như trước kia cầm cuốn tác phẩm Anh văn nổi tiếng chăm chú đọc.

Nhìn thấy bộ dạng im lặng của Tần Đông Tuyết, Tần Tranh khóe miệng khẽ nở một nụ cười hiếm khi thấy, đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm.

Đối với Tần Tranh mà nói khi hắn nhận được điện thoại của lão gia tử, biết ở tiệc đại thọ thì Diệp lão gia tử đã nói đến việc hôn nhân, nhưng mà sau khi biết được tâm ý của Tần Đông Tuyết thì Tần Tranh luôn bất ổn, không yên lòng.

Hiện giờ thấy bộ dáng yên lặng của Tần Đông Tuyết, Tần Tranh có thể khẳng định Tần Đông Tuyết đã hoàn toàn chấp nhận đề nghị của hắn, sẽ không cự tuyệt Diệp gia.

- Bùi Vũ Phu, hai mươi năm trước ta bại trên tình trường bởi ngươi, hiện giờ con của ngươi lại là tù binh của nữ nhi của ta nhưng cũng không dễ dàng gì bởi vì con của ngươi chẳng những phải đối mặt với Tần gia mà còn phải đối mặt với Diệp gia!

Đồng thời vui mừng, Tần Tranh lại một lần nữa nhìn lại đống văn kiện, đồng thời thầm nghĩ trong lòng:

- Bất quá… bản thân ta thật là muốn biết con của ngươi sẽ đạt đến một loại trình độ nào.

Nhận thấy được Tần Tranh khóe miệng khẽ cười, một tia xin lỗi chợt lóe qua trong mắt của Tần Đông Tuyết.

- Cha tuy rằng hắn rất tin tưởng con, nhưng cha không có nghĩ qua đối với nam nhân kiêu ngạo mà nói thì hai chữ danh dự lại có trọng lượng như thế nào!

- Cha, thực xin lỗi, con đã lừa cha.

Nàng tự nói với cha mình ở trong lòng .

……

Ở Yên Kinh, trên cổng lầu dọc theo con đường phía bắc Trường An dài vài trăm thước ở đó có một loạt cây xanh treo đèn lồng đỏ làm nổi bật hắn lên.

Bên ngoài Hồng tường , người đi đường chụp hình xung quanh làm kỷ niệm.

Bên trong Hồng tường, không khí trang nghiêm, là đại biểu quyền lực tượng trưng cho hoàng gia!

Sau buổi trưa, một chiếc xe Audi A6 bị nhân viên bảo vệ của Hoàng Gia Lâm Viên ngăn lại.

Rất nhanh cảnh vệ kiểm tra bên trong xe xác định không có gì khác thường, sau cùng cho qua.

Thấy cảnh vệ cho đi, một gã thanh niên ăn mặc trí thức khí độ bất phàm bên trong xe khởi động ô tô chạy nhanh vào khuôn viên hoàng gia nơi mà người thường cả đời cũng không được tiến vào.

Hắn đối với chỗ tượng trưng cho quyền lực cùng quang vinh vô thượng này cũng không tỏ ra vẻ xa lạ gì.

Bởi vì tên hắn là Diệp Tranh Vanh.

Hắn là đế đô được người ta gọi là Diệp đại thiếu.

Đồng dạng mọi người cũng biết hắn là người kế nối nghiệp của Diệp gia.

Có ông nôi quyền cao chức trọng , vì thế, thân là Diệp đại thiếu gia hắn hàng năm đều có cơ hội tiến vào Hoàng Gia Lâm Viên.

Bên trong thư phòng của biệt thự Thanh Tùng.

Người cầm đầu Diệp gia quyền cao chức trọng Diệp Thạch buông văn kiện trong tay xuống.

Cho đên nay hắn đều cảm thấy hài lòng với biểu hiện của trưởng tôn của mình, đồng thời cũng mất rất nhiều tài nguyên để giúp đỡ cho Diệp Tranh Vanh.

Mà hôm nay Diệp Tranh Vanh lại đột nhiên đường đột chạy đến Thanh Tùng viên điều này làm cho Diệp Thạch đối với hành động của Diệp Tranh Vanh hơi bất mãn, đồng dạng cũng nghi hoặc, là vì sao Diệp Tranh Vanh lại đến tìm mình.

Ước chừng mười phút sau ngoài của vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Thạch lấy lại bình tĩnh trầm giọng nói:

- Vào đi..

" Cót két"

Một tiếng động nhỏ vang lên sau đó Diệp Tranh Vanh đẩy cửa bước vào, khuôn mặt uy nghiêm đã mơ hồ lộ ra vài phần xin lỗi:

- Thực xin lỗi, ông nội, ảnh hưởng đến công tác của người.

- Diệp Tranh Vanh , cháu có việc gì sao? Diệp Thạch nhíu mày hỏi.

Diệp Tranh Vanh gật gật đầu, lại không trả lời ngay, mà trước tiên tiến lên rót đầy chén trà cho Diệp Thạch sau đó mới đứng thẳng tắp ở trước mặt Diệp Thạch nói :

- Ông nội, hôm qua trong thọ yến của Tần lão thì người có nói đến việc cầu hôn không?

- Chẳng lẽ cháu không vừa mắt nha đầu của Tần Gia?

Diệp Thạch nhíu mày lại, ngữ khí hơi lộ bất mãn:

- Tần nha đầu luận diện mạo, khí chất, năng lực đều là lựa chọn tốt nhất, tuy nói cũng hơi có chút không xứng được với cháu nhưng cũng cực kỳ là tốt, huống chi cháu nên biết, cháu cùng nha đầu của Tần gia kết hôn sẽ được rất nhiều chỗ tốt.

- Ông nội, Diệp Tần hai nhà kết thông gia chỗ tốt con tự nhiên rõ ràng.

Diệp Tranh Vanh nói xong, trong mắt hiện lên một tia quang mang khác thường :

- Ý của con là có thể đem chuyện này chậm lại.

- Vì cái gì ?

Diệp Thạch ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tranh Vanh , trầm giọng hỏi hiển nhiên biểu hiện của Diệp Tranh Vanh ngày hôm nay khiến hắn không hài lòng hắn cần Diệp Tranh Vanh cho hắn một câu trả lời hợp lý.

- Tần Đông Tuyết tối qua gọi cho con, nàng nói nàng còn nhỏ không muốn sớm đeo hôn ước lên lưng, nàng muốn đợi sau khi tốt nghiệp xong mới bàn đến chuyện hôn ước.

Diệp Tranh Vanh sắc mặt bình tĩnh giải thích

- Ông nội, Tần lão hẳn là còn không biết chuyện này.

Mặc dù Diệp Tranh Vanh ngữ khí nói chuyện bình tĩnh, nhưng Diệp Thạch đã nhận ra Diệp Tranh Vanh đang rất tức giận.

Bởi vì hắn nhìn thấy Diệp Tranh Vanh lớn lên từ nhỏ hắn hiểu Diệp Tranh Vanh rất rõ.

Xuất thân từ Diệp gia, Diệp Tranh Vanh cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí có thể nói là một người tự phụ!

Nhưng mà trong trường hợp này hành động của Tần Đông Tuyết không thể nghi ngờ là khiến cho Diệp Tranh Vanh nhục nhã hoặc có thể nói là khiêu khích!

- Ta hiện tại tìm Tần Hoài An nói chuyện một chút, xem hắn dạy dỗ cháu gái như thế nào?

Khóe mắt Diệp Thạch cơ hồ nhảy dựng lên, trong con ngươi cũng hiện lên một tia tức giận.

- Ông nội, xin người đừng vội tìm Tần gia gây áp lực, bởi vì con muốn Tần Đông Tuyết thật lòng ưng thuận muốn lấy con.

Nói tới đây Diệp Tranh Vanh thoáng tạm dừng, bộ dáng vốn đang bình thản rồi đột nhiên biến đổi, làm cho người ta cảm thấy một cỗ tự tin cùng cuồng ngạo:

- Phải cho người của Tần gia mở miệng cầu hôn.

- Tốt.

Nhận thấy được quyết tâm của Diệp Tranh Vanh , Diệp Thạch trầm ngâm một lát rồi đáp ứng thỉnh cầu của Diệp Tranh Vanh .

- Cảm ơn ông nội.

Diệp Tranh Vanh hướng về phía Diệp Thạch bái một cái thật sâu, sau đó thấy Diệp Thạch không nói gì lặng yên rời đi.

- Tần Đông Tuyết ngươi vì một tên nghiệt chủng mà cự tuyệt ta, ta sẽ cho ngươi biết hành vi của ngươi ngu xuẩn biết bao nhiêu.

Ra khỏi biệt thự tượng trưng cho quyền lực, thân phận, khuôn mặt tuấn mĩ của Diệp Tranh Vanh có vẻ hơi dữ tợn, giọng nói băng lãnh khiến người ta không rét mà run.

............

Đối với hết thẩy chuyện này Bùi Đông Lai cũng không biết rõ .

Ngay khi Diệp Tranh Vanh rời khỏi Hoàng Gia Lâm Viên , Bùi Đông Lai cùng Bùi Vũ Phu ngồi trên chiếc xe taxi cũ nát đi tới nhà ga, sau khi Bùi Đông Lai cùng Bùi Vũ Phu thương lượng qua sau đó quyết định hôm nay đi Đông Hải trước.

- Qua tử , ngươi đừng có đi tiễn con.

Xuỗng xe Bùi Đông Lai lưng đeo bao lớn, đứng trước mặt Bùi Vũ Phu nhìn khuôn mặt quen thuộc đầy râu ria, ra vẻ thoải mái cười nói:

- Ly biết rất thương cảm, một khi ta khóc, thì khuôn mặt này sẽ dọa chết người đấy.

Bùi Vũ Phu không lên tiếng, chỉ ngây ngô cười.

- Con đi đây.

Bùi Đông Lai cười như cũ nhưng thanh âm có chút khàn khàn.

Bùi Vũ Phu trầm mặc như trước, bất quá cũng nhẹ nhàng vỗ bả vai Bùi Đông Lai một cái.

Nguyên bản chỉ là một cái chụp nhẹ nhưng Bùi Đông Lai lại cảm thấy trên vai truyển đến cảm giác nặng trịch.

Là bởi vì tình thương của cha dày nặng.

Hai mươi phút sau.

Chiếc máy bay từ Trầm thành đến Yên Kinh hạ cánh đúng giờ xuống sân bay.

Đồng thời, lúc Bùi Đông Lai vừa mới lên xe lửa thì nhận được một cái tin nhắn:

- Bùi Đông Lai, em ở Yên Kinh chờ anh.

Đọc xong tin nhắn này, Bùi Đông Lai cất điện thoại vào rồi đưa ánh mắt nhìn ra ngoài.

Trên sân ga trong cái biển người mênh mông một nam nhân bị thương một chân ăn mặc lôi thôi, râu ria tua tủa đứng thẳng như một cây thương.

Đột nhiên nhìn thấy thân ảnh quên thuộc kia Bùi Đông Lai không khỏi ngẩn ngơ.

Bùi Vũ Phu nhếch môi, lộ ra chiếc răng nanh hơi úa vàng, nụ cười ngây ngô mười tám năm nay không hề thay đổi.

- Qua tử ngốc.

Bùi Đông Lai cười mắng một câu, nhẹ nhàng lau hốc mắt

Một tiếng còi chói tai vang lên , xe lửa khởi động, thân ảnh Bùi Vũ Phu dần lùi lại phía xa.

Đông Lai xuôi nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện