"Qua tử đã về?"
10 giờ đêm, Bùi Đông Lai trở lại tiểu khu hòa bình, phát hiện đèn trong nhà mình đang sáng, điều này làm cho hắn rất vui, đồng thời cũng có chút tò mò: "Lão què nói ra ngoài làm việc, đi liền 1 mạch 3 ngày, cũng không biết đi làm cái gì nữa?"
Tò mò rất nhiều, Bùi Đông Lai giẫm mạnh bàn chân, chạy nhanh về nhà.
Trong phòng khách, Bùi Vũ Phu đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Bùi Đông Lai đang chạy vội tới, mỉm cười dụi tắt tàn thuốc trong tay, sau đó lấy ra một bao thuốc bột đen sì đủ để cho người luyện võ điên cuồng cướp giật, đi đến phòng tắm, đổ đống thuốc bột vào bồn, rồi bắt đầu xả nước ấm.
Chuẩn bị xong mọi việc, Bùi Vũ Phu xoay người đi tới cửa trước, nắm lấy núm xoay mở cửa phòng.
Khi cửa phòng mở ra, Bùi Đông Lai cũng vừa lúc xuật hiện trước cửa.
Lần này, Bùi Đông Lai cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì... Hắn biết, người luyện võ, thính lực so với người thường thì cao hơn không biết bao nhiêu lần, mà công phu của Bùi Vũ Phu còn trâu bò như vậy, thính lực đương nhiên là biến thái.
- Mới luyện quyền về à
Bùi Vũ Phu xuất ra bản mặt "nụ cười ngây ngô" 18 năm không thay đổi nói:
- Ta đã pha nước ấm cho rồi, ngươi uống nước nghỉ ngơi 1 chút, lát nữa rồi đi tắm.
Đông Lai gật đầu đi vào phòng, sau đó hỏi:
- Qua tử, 3 ngày nay lão đi làm gì thế? - Ta đi Vân Nam một chuyến, đi với Miêu gia gia của ngươi mua 1 ít dược liệu.
Bùi Vũ Phu cười nói.
Bùi Đông Lai ngẩn ra:
- Chẳng lẽ là dược liệu cải thiện thể chất?
- Thân thể của ngươi mặc dù so với người thường thì mạnh hơn nhiều, thậm chí không kém so với những người luyện võ, nhưng mà nếu so sánh với các cao thủ võ thuật chân chính, vẫn còn kém xa, nên ta muốn dùng dược liệu cải thiện thể chất cho ngươi.
Bùi Vũ Phu thật cũng không có giấu diếm:
- Qua hôm nay, sau này ngươi không thể dùng lại dược liệu để cại tạo thân thể nữa, tất cả phải dựa vào bản thân ngươi kiên trì luyện võ mới được.
- Ta hiểu….
Bùi Đông Lai đương nhiên biết, dựa vào dược liệu cải thiện thân thể, tuy rằng có thể nâng cao tố chất thân thể lên rất nhiều, nhưng mà... Cao thủ chân chính phải dựa vào tính kiên trì luyện võ không chút lơ là, mới bảo đảm cho thân thể luôn bảo trì trong trạng thái tốt nhất.
Cũng vì căn phòng kiểu nhà cũ những năm thập niên 90 này là do Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu ở thuê, nói là phòng tắm nhưng thật ra cũng chính là buồng vệ sinh, chỉ là ở giữa có tấm vãi mảnh che chắn.
Khi Bùi Đông Lai tiến vào phòng tắm, nước trong bồn tắm ngập hơn nửa bồn, mà còn đậm đặc màu đen, nóng hôi hổi.
Có lẽ là do trước đây đã từng pha chế thuốc trong bồn tắm, nên khi nhìn thấy hình ảnh này, Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy ngạc nhiên, hắn liền nín thở ngưng thần, làm cho tâm tình bình tĩnh lại, sau đó cởi hết áo quần bước vào bồn tắm.
Khi mới bước vào, Bùi Đông Lai cảm nhận ngay được làn nước nóng khác thường, sau đó từng cơn nhiệt lượng kì lạ len lõi qua lỗ chân lông cuồn cuộn tiến vào thân thể hắn, hắn chỉ cảm giác được toàn thân thể truyền đến một cỗ đau đớn khó tả.
Cơn đau bất ngờ truyền tới khiến cho thân thể Bùi Đông Lai trở nên cứng đờ, khuôn mặt hơi hơi vặn vẹo, diễn cảm gần như là thống khổ.
Nhưng mà ….cho dù đau đớn thế nào hắn vẫn không kêu lên 1 tiếng, cắn răng kiên trì chiụ đựng.
Dần dần… dần dần… Bùi Đông Lai phát hiện cảm giác đau đớn dần dần rút đi, thay vào đó là cảm giác thư sướng, giống như tế bào khắp toàn thân đều đang hoan hô, nhảy nhót.
Cỡ khoảng sau hơn 1h đồng hồ, Bùi Đông Lai mới bước ra khỏi bồn tắm, cả người cảm giác vô cùng thoải mái, hắn không khỏi cảm thán dược liệu mà Bùi Vũ Phu đem về thật thần kỳ.
Mặc quần áo tử tế rồi đi vào phòng khách, Bùi Vũ Phu đang ngồi trên ghế sa lon, thói quen vẫn đang ngậm 1 điếu thuốc rẻ tiền.
- Qua tử, ta tính 2 ngày nữa phải đi Đông Hải.
Ngồi vào đối diện Bùi Vũ Phu, Bùi Đông nói.
- Nhanh vậy à?
Nghe Bùi Đông Lai nói vậy, Bùi Vũ Phu đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng ra, liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái.
- Mọi người đều ca ngợi Đông Hải là viên Minh Châu của Đông Phương, là cánh cửa nối liền Trung Quốc với thế giới, ta muốn đi sớm 1 chút, xem nhiều 1 chút, và cũng để sớm thích ứng bầu không khí của Đông Hải.
Cho tới nay, Bùi Đông Lai luôn quan niệm rằng làm chuyện gì cũng phải có điều tra rõ tràng, chuẩn bị sẵn sàng công tác, mới có có thể đem lại thành công.
Chuyện học hành của hắn cũng như thế, hắn luôn duy trì thói quen chuẩn bị bài mới trước khi đi học.
Vì thế trong học tập, Bùi Đông Lai có thể được xem là ngạo thị quần hùng, và cũng là 1 trong những nhân tố trọng yếu tạo nên náo động cả nước!
Hiện giờ, hắn tính toán đem phương pháp này vận dụng vào việc đi đến học ở "Đông Hải".
- Được.
Bùi Vũ Phu trầm mặc một lát, khù khờ gật đầu cười.
...
Xem như được Bùi Vũ Phu đồng ý, Bùi Đông Lai cũng bắt đầu chuẩn bị để rời khỏi Trầm thành. Trong khi đó, ở Tần gia Trầm thành, Tần Đông Tuyết và cha mình Tần Tranh đang ngồi đối diện trong phòng khách.
Ở đó, Tần Tranh miệng cũng ngậm 1 điếu thuốc bộ dạng giống như Bùi Vũ Phu, chỉ là điếu thuốc này không phải loại rẻ tiền mấy đồng, mà là đặc sản của vùng Nam Trung Hải.
Dưới ánh đèn, khói thuốc vờn quanh người Tần Tranh, mô hồ có thể nhìn thấy bộ dạng cau mày của hắn, kiểu như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
- Cha, ngài có lời gì cứ nói đi.
Tần Đông Tuyết có thể nhận thấy được Tần Tranh có chuyện muốn nói với nàng, nên chủ động mở miệng hỏi.
- Xế chiều hôm nay gia gia của con gọi điện thoại cho ta …
Tần Tranh dập tắt tàn thuốc, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Đông Tuyết, trầm giọng nói:
- Trong điện thoại Gia gia của con có nói cho ta biết, ngày mai Diệp lão sẽ mang theo Diệp Tranh Vanh tới tham gia thọ yến của người, hơn nữa hơn nữa sẽ cầu hôn con với gia gia trước mặt mọi người."
Cầu hôn?!
Bên tai vang lên 2 chữ này, Tần Đông Tuyết trong nháy mắt đoán được chuyện gì sắp tới, khuôn mặt không khỏi tối sầm lại!
- Cha, con nói rồi, ý của con đã quyết, không ai có thể thay đổi.
Sau đó, Tần Đông Tuyết nhíu mày, vẻ mặt quật cường:
- Con không hi vọng người và ông nội lại bức con.
- Ta không bức con.
Tần Tranh cau mày:
- Chỉ có điều... Gia gia của con có nói, ngày mai đã là ngày đại thọ của ông, mà giờ gia gia đi tìm Diệp lão đổi ý thì lại không được.
- Nếu ông nội khó nói, vậy ngày mai để con tự mình từ chối.
Tần Đông Tuyết quyết không nhượng bộ.
Khuôn mặt Tần Tranh trầm xuống khó coi:
- Đông Tuyết, con có biết hậu quả khi con từ chối lời cầu hôn của Diệp gia trước mặt mọi người không…điều này chả khác nào tát vào mặt mũi Diệp gia ngay trước mặt mọi người, và làm cho quan hệ hai nhà Tần – Diệp trở nên xấu đi.
Tần Đông Tuyết không có hé răng, nhưng vẫn quật cường nhìn thấy Tần Tranh.
Tuy rằng 3 năm qua nàng luôn sống thoải mái ở Trầm thành, nhưng mà từ nhỏ nàng đã được gia đình hun đúc, nàng hiểu thế nào là chính trị, và cũng hiểu được đám cưới chính trị giữa 2 gia tộc có ý nghĩa như thế nào, và đương nhiên cũng biết được hậu quả khi từ chối nó.
Nhưng… hiểu….không có nghĩa là nàng sẽ lùi bước!
- Đông Tuyết, trên tình trường ta từng thất bại bởi Bùi Vũ Phu, trên sự nghiệp nếu không phải dựa vào Tần gia cũng không thắng được hắn.
Nhận thấy được Tần Đông Tuyết vẫn luôn kiên định, Tần Tranh giận dữ nói:
- Trên mặt cảm tình mà nói, ta cũng không phản đối chuyện con và con trai của Bùi Vũ Phu, mà ngược lại, ta còn rất tán thành… tục ngữ nói: hổ phụ sinh hổ tử, ta tin tưởng con trai Bùi Vũ Phu nhất định không phải là kẻ tầm thường.
Tần Đông Tuyết hơi có chút kinh ngạc, nhưng nàng không ngắt lời cha, vì nàng biết cha mình mới nói 1 nửa.
- Nhưng mà dựa trên lợi ích gia tộc mà nói, cha đương nhiên hi vọng con và Diệp Tranh vanh có thể thành đôi.
Tần Tranh trầm giọng nói:
- Diệp Tranh Vanh được Diệp lão một lòng bồi dưỡng để trở thành người nối nghiệp Diệp gia, mà bản thân hắn cũng là một người tài giỏi...
- Cha.
Tần Đông Tuyết cất tiếng ngăn cời Tần Tranh.
- Đông Tuyết, cha biết con tính tình quật cường, không dễ bị cha thuyết phục.
Tần Tranh lại giận dữ nói:
- Nhưng mà, cha hi vọng con có thể lo lắng cho lợi ích của gia tộc, xem như chuyện con muốn ở bên con trai của Bùi Vũ Phu, cũng phải tìm được một biện pháp thích hợp.
- Biện pháp gì?
Tần Đông Tuyết trong lòng vừa động, sâu trong nội tâm nàng mà nói, nàng đương nhiên hi vọng lợi ích gia tộc không bị tổn hại, nhưng mà... Nàng càng không muốn vì lợi ích của Tần gia mà rời xa Bùi Đông Lai.
Bởi vì…
Nàng thích Bùi Đông Lai.
Nàng biết, lấy tính tình cứng rắn mà kiêu ngạo của Bùi Đông Lai, một khi nàng buông lỏng tay, thì chính là buông bỏ cả đời, đồng thời cũng khiến nàng hối hận cả đời.
- Con trước tiên cứ đồng ý chuyện cầu hôn của Diệp gia, sau đó nói bản thân mình còn nhỏ, đợi sau khi tốt nghiệp đại học mới tính đến chuyện hôn nhân.
Tần Tranh nói xong, vẻ mặt chờ mong và lo lắng nhìn Tần Đông Tuyết.
Tần Đông Tuyết nhíu mày:
- Vậy 4 năm sau thì sao?
- Con mắt của Nạp Lan Trường Sinh quá bé, chỉ vì 1 tên phế vật của Lâm gia mà chọc giận Bùi Vũ Phu, kết quả bị Bùi Vũ Phu đánh cho tàn phế.
Tần Tranh mang theo vài phần thổn thức nói:
- Sau này, một ít thế lực ẩn tàng của Bùi Vũ Phu mơ hồ trồi lên mặt nước, làm cho Lâm gia, Nạp Lan gia không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tần Đông Tuyết trong lòng chấn động, thần tình quá ngạc nhiên!
- Cha biết Bùi Vũ Phu, hắn là một người không màng danh lợi, một khi đã muốn xuất ra thế lực của mình, hơn phân nửa là muốn tạo cho con trai mình một nền móng vững chắc.
Tần Tranh nói tới đây, mỉm cười nói:
- Nếu con thích con trai của Bùi Vũ Phu, vậy thì chắc con cũng phải tin tưởng vào nó. Một khi đã như vậy, vì sao con không tin tưởng dưới sự bảo vệ và nâng đỡ của Bùi Vũ Phu, 4 năm sau tiểu tử đó có thể quang minh chính đại tiến vào nhà Tần gia, sao không thể khiến cho gia gia của con thay đổi chủ ý đây?
Bên tai vang lên viễn cảnh của Tần Tranh, trong đầu Tần Đông Tuyết theo bản năng hiện ra hình ảnh Bùi Đông Lai oán khí ngập trời….
Oán khí… không phải giận ông trời bất công, mà là dã tâm.
Nàng nhìn ra được dã tâm của Bùi Đông Lai rất lớn, nàng cũng tin tưởng với toàn lực ủng hộ của Bùi Vũ Phu, bốn năm sau Bùi Đông Lai nhất định sẽ đạt đến đẳng cấp mà nàng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà…..
Nàng sợ….
Sợ Bùi Đông Lai nếu biết được nàng đồng ý với lời cầu hôn của Diệp Tranh Vanh, thì sẽ thương tâm, đau khổ, sẽ thất vọng về nàng .
- Nếu con thích hắn, thì nên tin tưởng hắn.
Tần Tranh thấy Tần Đông Tuyết trầm mặc không nói, giống như có thể đoán được tâm tư của Tần Đông Tuyết, hắn mở miệng lần nữa, ngữ khí chắc như đinh đóng cột:
- Đồng thời, tên tiểu tử Bùi Đông Lai muốn làm con rể của Tần Tranh ta, cũng phải tin tưởng nhất định vô điều kiện đối với nữ nhi của ta! Nếu con muốn sống hạnh phúc bên nó, mà ngay cả điểm này nó cũng không làm được, thì con sẽ có hạnh phúc sao?
Ánh mắt Tần Đông Tuyết hơi sáng lên, nhưng nàng vẫn im lặng như cũ.
- Chỉ cần bốn năm sau, Bùi Đông Lai có dũng khí, có tư cách bước vào Tần gia, ta sẽ là người đầu tiên ủng hộ chuyện của các con!
Tần Tranh cắn răng, đưa ra lời hứa hẹn.
- Cha, nhớ kỹ lời nói của người.
Tần Đông Tuyết cười giảo hoạt , giống như 1 con hồ ly.
10 giờ đêm, Bùi Đông Lai trở lại tiểu khu hòa bình, phát hiện đèn trong nhà mình đang sáng, điều này làm cho hắn rất vui, đồng thời cũng có chút tò mò: "Lão què nói ra ngoài làm việc, đi liền 1 mạch 3 ngày, cũng không biết đi làm cái gì nữa?"
Tò mò rất nhiều, Bùi Đông Lai giẫm mạnh bàn chân, chạy nhanh về nhà.
Trong phòng khách, Bùi Vũ Phu đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Bùi Đông Lai đang chạy vội tới, mỉm cười dụi tắt tàn thuốc trong tay, sau đó lấy ra một bao thuốc bột đen sì đủ để cho người luyện võ điên cuồng cướp giật, đi đến phòng tắm, đổ đống thuốc bột vào bồn, rồi bắt đầu xả nước ấm.
Chuẩn bị xong mọi việc, Bùi Vũ Phu xoay người đi tới cửa trước, nắm lấy núm xoay mở cửa phòng.
Khi cửa phòng mở ra, Bùi Đông Lai cũng vừa lúc xuật hiện trước cửa.
Lần này, Bùi Đông Lai cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì... Hắn biết, người luyện võ, thính lực so với người thường thì cao hơn không biết bao nhiêu lần, mà công phu của Bùi Vũ Phu còn trâu bò như vậy, thính lực đương nhiên là biến thái.
- Mới luyện quyền về à
Bùi Vũ Phu xuất ra bản mặt "nụ cười ngây ngô" 18 năm không thay đổi nói:
- Ta đã pha nước ấm cho rồi, ngươi uống nước nghỉ ngơi 1 chút, lát nữa rồi đi tắm.
Đông Lai gật đầu đi vào phòng, sau đó hỏi:
- Qua tử, 3 ngày nay lão đi làm gì thế? - Ta đi Vân Nam một chuyến, đi với Miêu gia gia của ngươi mua 1 ít dược liệu.
Bùi Vũ Phu cười nói.
Bùi Đông Lai ngẩn ra:
- Chẳng lẽ là dược liệu cải thiện thể chất?
- Thân thể của ngươi mặc dù so với người thường thì mạnh hơn nhiều, thậm chí không kém so với những người luyện võ, nhưng mà nếu so sánh với các cao thủ võ thuật chân chính, vẫn còn kém xa, nên ta muốn dùng dược liệu cải thiện thể chất cho ngươi.
Bùi Vũ Phu thật cũng không có giấu diếm:
- Qua hôm nay, sau này ngươi không thể dùng lại dược liệu để cại tạo thân thể nữa, tất cả phải dựa vào bản thân ngươi kiên trì luyện võ mới được.
- Ta hiểu….
Bùi Đông Lai đương nhiên biết, dựa vào dược liệu cải thiện thân thể, tuy rằng có thể nâng cao tố chất thân thể lên rất nhiều, nhưng mà... Cao thủ chân chính phải dựa vào tính kiên trì luyện võ không chút lơ là, mới bảo đảm cho thân thể luôn bảo trì trong trạng thái tốt nhất.
Cũng vì căn phòng kiểu nhà cũ những năm thập niên 90 này là do Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu ở thuê, nói là phòng tắm nhưng thật ra cũng chính là buồng vệ sinh, chỉ là ở giữa có tấm vãi mảnh che chắn.
Khi Bùi Đông Lai tiến vào phòng tắm, nước trong bồn tắm ngập hơn nửa bồn, mà còn đậm đặc màu đen, nóng hôi hổi.
Có lẽ là do trước đây đã từng pha chế thuốc trong bồn tắm, nên khi nhìn thấy hình ảnh này, Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy ngạc nhiên, hắn liền nín thở ngưng thần, làm cho tâm tình bình tĩnh lại, sau đó cởi hết áo quần bước vào bồn tắm.
Khi mới bước vào, Bùi Đông Lai cảm nhận ngay được làn nước nóng khác thường, sau đó từng cơn nhiệt lượng kì lạ len lõi qua lỗ chân lông cuồn cuộn tiến vào thân thể hắn, hắn chỉ cảm giác được toàn thân thể truyền đến một cỗ đau đớn khó tả.
Cơn đau bất ngờ truyền tới khiến cho thân thể Bùi Đông Lai trở nên cứng đờ, khuôn mặt hơi hơi vặn vẹo, diễn cảm gần như là thống khổ.
Nhưng mà ….cho dù đau đớn thế nào hắn vẫn không kêu lên 1 tiếng, cắn răng kiên trì chiụ đựng.
Dần dần… dần dần… Bùi Đông Lai phát hiện cảm giác đau đớn dần dần rút đi, thay vào đó là cảm giác thư sướng, giống như tế bào khắp toàn thân đều đang hoan hô, nhảy nhót.
Cỡ khoảng sau hơn 1h đồng hồ, Bùi Đông Lai mới bước ra khỏi bồn tắm, cả người cảm giác vô cùng thoải mái, hắn không khỏi cảm thán dược liệu mà Bùi Vũ Phu đem về thật thần kỳ.
Mặc quần áo tử tế rồi đi vào phòng khách, Bùi Vũ Phu đang ngồi trên ghế sa lon, thói quen vẫn đang ngậm 1 điếu thuốc rẻ tiền.
- Qua tử, ta tính 2 ngày nữa phải đi Đông Hải.
Ngồi vào đối diện Bùi Vũ Phu, Bùi Đông nói.
- Nhanh vậy à?
Nghe Bùi Đông Lai nói vậy, Bùi Vũ Phu đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng ra, liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái.
- Mọi người đều ca ngợi Đông Hải là viên Minh Châu của Đông Phương, là cánh cửa nối liền Trung Quốc với thế giới, ta muốn đi sớm 1 chút, xem nhiều 1 chút, và cũng để sớm thích ứng bầu không khí của Đông Hải.
Cho tới nay, Bùi Đông Lai luôn quan niệm rằng làm chuyện gì cũng phải có điều tra rõ tràng, chuẩn bị sẵn sàng công tác, mới có có thể đem lại thành công.
Chuyện học hành của hắn cũng như thế, hắn luôn duy trì thói quen chuẩn bị bài mới trước khi đi học.
Vì thế trong học tập, Bùi Đông Lai có thể được xem là ngạo thị quần hùng, và cũng là 1 trong những nhân tố trọng yếu tạo nên náo động cả nước!
Hiện giờ, hắn tính toán đem phương pháp này vận dụng vào việc đi đến học ở "Đông Hải".
- Được.
Bùi Vũ Phu trầm mặc một lát, khù khờ gật đầu cười.
...
Xem như được Bùi Vũ Phu đồng ý, Bùi Đông Lai cũng bắt đầu chuẩn bị để rời khỏi Trầm thành. Trong khi đó, ở Tần gia Trầm thành, Tần Đông Tuyết và cha mình Tần Tranh đang ngồi đối diện trong phòng khách.
Ở đó, Tần Tranh miệng cũng ngậm 1 điếu thuốc bộ dạng giống như Bùi Vũ Phu, chỉ là điếu thuốc này không phải loại rẻ tiền mấy đồng, mà là đặc sản của vùng Nam Trung Hải.
Dưới ánh đèn, khói thuốc vờn quanh người Tần Tranh, mô hồ có thể nhìn thấy bộ dạng cau mày của hắn, kiểu như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
- Cha, ngài có lời gì cứ nói đi.
Tần Đông Tuyết có thể nhận thấy được Tần Tranh có chuyện muốn nói với nàng, nên chủ động mở miệng hỏi.
- Xế chiều hôm nay gia gia của con gọi điện thoại cho ta …
Tần Tranh dập tắt tàn thuốc, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Đông Tuyết, trầm giọng nói:
- Trong điện thoại Gia gia của con có nói cho ta biết, ngày mai Diệp lão sẽ mang theo Diệp Tranh Vanh tới tham gia thọ yến của người, hơn nữa hơn nữa sẽ cầu hôn con với gia gia trước mặt mọi người."
Cầu hôn?!
Bên tai vang lên 2 chữ này, Tần Đông Tuyết trong nháy mắt đoán được chuyện gì sắp tới, khuôn mặt không khỏi tối sầm lại!
- Cha, con nói rồi, ý của con đã quyết, không ai có thể thay đổi.
Sau đó, Tần Đông Tuyết nhíu mày, vẻ mặt quật cường:
- Con không hi vọng người và ông nội lại bức con.
- Ta không bức con.
Tần Tranh cau mày:
- Chỉ có điều... Gia gia của con có nói, ngày mai đã là ngày đại thọ của ông, mà giờ gia gia đi tìm Diệp lão đổi ý thì lại không được.
- Nếu ông nội khó nói, vậy ngày mai để con tự mình từ chối.
Tần Đông Tuyết quyết không nhượng bộ.
Khuôn mặt Tần Tranh trầm xuống khó coi:
- Đông Tuyết, con có biết hậu quả khi con từ chối lời cầu hôn của Diệp gia trước mặt mọi người không…điều này chả khác nào tát vào mặt mũi Diệp gia ngay trước mặt mọi người, và làm cho quan hệ hai nhà Tần – Diệp trở nên xấu đi.
Tần Đông Tuyết không có hé răng, nhưng vẫn quật cường nhìn thấy Tần Tranh.
Tuy rằng 3 năm qua nàng luôn sống thoải mái ở Trầm thành, nhưng mà từ nhỏ nàng đã được gia đình hun đúc, nàng hiểu thế nào là chính trị, và cũng hiểu được đám cưới chính trị giữa 2 gia tộc có ý nghĩa như thế nào, và đương nhiên cũng biết được hậu quả khi từ chối nó.
Nhưng… hiểu….không có nghĩa là nàng sẽ lùi bước!
- Đông Tuyết, trên tình trường ta từng thất bại bởi Bùi Vũ Phu, trên sự nghiệp nếu không phải dựa vào Tần gia cũng không thắng được hắn.
Nhận thấy được Tần Đông Tuyết vẫn luôn kiên định, Tần Tranh giận dữ nói:
- Trên mặt cảm tình mà nói, ta cũng không phản đối chuyện con và con trai của Bùi Vũ Phu, mà ngược lại, ta còn rất tán thành… tục ngữ nói: hổ phụ sinh hổ tử, ta tin tưởng con trai Bùi Vũ Phu nhất định không phải là kẻ tầm thường.
Tần Đông Tuyết hơi có chút kinh ngạc, nhưng nàng không ngắt lời cha, vì nàng biết cha mình mới nói 1 nửa.
- Nhưng mà dựa trên lợi ích gia tộc mà nói, cha đương nhiên hi vọng con và Diệp Tranh vanh có thể thành đôi.
Tần Tranh trầm giọng nói:
- Diệp Tranh Vanh được Diệp lão một lòng bồi dưỡng để trở thành người nối nghiệp Diệp gia, mà bản thân hắn cũng là một người tài giỏi...
- Cha.
Tần Đông Tuyết cất tiếng ngăn cời Tần Tranh.
- Đông Tuyết, cha biết con tính tình quật cường, không dễ bị cha thuyết phục.
Tần Tranh lại giận dữ nói:
- Nhưng mà, cha hi vọng con có thể lo lắng cho lợi ích của gia tộc, xem như chuyện con muốn ở bên con trai của Bùi Vũ Phu, cũng phải tìm được một biện pháp thích hợp.
- Biện pháp gì?
Tần Đông Tuyết trong lòng vừa động, sâu trong nội tâm nàng mà nói, nàng đương nhiên hi vọng lợi ích gia tộc không bị tổn hại, nhưng mà... Nàng càng không muốn vì lợi ích của Tần gia mà rời xa Bùi Đông Lai.
Bởi vì…
Nàng thích Bùi Đông Lai.
Nàng biết, lấy tính tình cứng rắn mà kiêu ngạo của Bùi Đông Lai, một khi nàng buông lỏng tay, thì chính là buông bỏ cả đời, đồng thời cũng khiến nàng hối hận cả đời.
- Con trước tiên cứ đồng ý chuyện cầu hôn của Diệp gia, sau đó nói bản thân mình còn nhỏ, đợi sau khi tốt nghiệp đại học mới tính đến chuyện hôn nhân.
Tần Tranh nói xong, vẻ mặt chờ mong và lo lắng nhìn Tần Đông Tuyết.
Tần Đông Tuyết nhíu mày:
- Vậy 4 năm sau thì sao?
- Con mắt của Nạp Lan Trường Sinh quá bé, chỉ vì 1 tên phế vật của Lâm gia mà chọc giận Bùi Vũ Phu, kết quả bị Bùi Vũ Phu đánh cho tàn phế.
Tần Tranh mang theo vài phần thổn thức nói:
- Sau này, một ít thế lực ẩn tàng của Bùi Vũ Phu mơ hồ trồi lên mặt nước, làm cho Lâm gia, Nạp Lan gia không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tần Đông Tuyết trong lòng chấn động, thần tình quá ngạc nhiên!
- Cha biết Bùi Vũ Phu, hắn là một người không màng danh lợi, một khi đã muốn xuất ra thế lực của mình, hơn phân nửa là muốn tạo cho con trai mình một nền móng vững chắc.
Tần Tranh nói tới đây, mỉm cười nói:
- Nếu con thích con trai của Bùi Vũ Phu, vậy thì chắc con cũng phải tin tưởng vào nó. Một khi đã như vậy, vì sao con không tin tưởng dưới sự bảo vệ và nâng đỡ của Bùi Vũ Phu, 4 năm sau tiểu tử đó có thể quang minh chính đại tiến vào nhà Tần gia, sao không thể khiến cho gia gia của con thay đổi chủ ý đây?
Bên tai vang lên viễn cảnh của Tần Tranh, trong đầu Tần Đông Tuyết theo bản năng hiện ra hình ảnh Bùi Đông Lai oán khí ngập trời….
Oán khí… không phải giận ông trời bất công, mà là dã tâm.
Nàng nhìn ra được dã tâm của Bùi Đông Lai rất lớn, nàng cũng tin tưởng với toàn lực ủng hộ của Bùi Vũ Phu, bốn năm sau Bùi Đông Lai nhất định sẽ đạt đến đẳng cấp mà nàng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà…..
Nàng sợ….
Sợ Bùi Đông Lai nếu biết được nàng đồng ý với lời cầu hôn của Diệp Tranh Vanh, thì sẽ thương tâm, đau khổ, sẽ thất vọng về nàng .
- Nếu con thích hắn, thì nên tin tưởng hắn.
Tần Tranh thấy Tần Đông Tuyết trầm mặc không nói, giống như có thể đoán được tâm tư của Tần Đông Tuyết, hắn mở miệng lần nữa, ngữ khí chắc như đinh đóng cột:
- Đồng thời, tên tiểu tử Bùi Đông Lai muốn làm con rể của Tần Tranh ta, cũng phải tin tưởng nhất định vô điều kiện đối với nữ nhi của ta! Nếu con muốn sống hạnh phúc bên nó, mà ngay cả điểm này nó cũng không làm được, thì con sẽ có hạnh phúc sao?
Ánh mắt Tần Đông Tuyết hơi sáng lên, nhưng nàng vẫn im lặng như cũ.
- Chỉ cần bốn năm sau, Bùi Đông Lai có dũng khí, có tư cách bước vào Tần gia, ta sẽ là người đầu tiên ủng hộ chuyện của các con!
Tần Tranh cắn răng, đưa ra lời hứa hẹn.
- Cha, nhớ kỹ lời nói của người.
Tần Đông Tuyết cười giảo hoạt , giống như 1 con hồ ly.
Danh sách chương