- Tỷ!

Nạp Lan Hiên thấy vậy liền hoảng sợ, vội chạy tới đỡ Nạp Lan Minh Châu ngồi dậy.

- Tỷ, người không sao chứ.

Nạp Lan Hiên thấy bộ dáng của Nạp Lan Minh Châu như vậy thì cực kỳ lo lắng.

- Tại sao lại có thể như vậy?
Nạp Lan Minh Châu thì thào nói tựa hồ như cho đến giây phút này nàng vẫn không tin rằng Bùi Đông Lai có thể thi được 745 điểm.

- Tỷ, cho dù hắn thi được 745 điểm thì cũng không có gì lớn.

Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Hiên đã biết Nạp Lan Minh Châu bị đả kích không nhẹ vì thế hắn vội vàng trấn an :

- Ở trong lòng tiểu Hiên thì cho dù hắn có thi được 745 điểm thì cũng là một tên phế vật chỉ biết đọc sách mà thôi, hắn vĩnh viễn không thể hợp với tỷ! Thậm chí ngay cả tư cách xách dép cho tỷ thì hắn cũng không có.

Tên phế vật chỉ biết đọc sách…

Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Hiên thì đôi mắt vô thần của Nạp Lan Minh Châu cũng dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, khuôn mặt trắng bệch của nàng cũng đã có vài phần huyết sắc.

- Phải a, cho dù hắn thi được 745 thì có thể chứng minh cái gì đây ?

Nạp Lan Minh Châu dùng tinh thần A Q để tự an ủi bản thân mình:

- Chẳng lẽ hắn thi được 745 điểm thì có xứng đôi với Nạp Lan Minh Châu ta sao ? Không, không có khả năng! Ta là tiểu thư của Nạp Lan gia còn hắn, Bùi Đông Lai hắn thì tính là cái gì ?

Hô!

Nghĩ thông suốt được điểm này thì Nạp Lan Minh Châu thở phào một hơi chẳng qua vẻ mặt của nàng có chút âm trầm.

Mắt thấy vẻ mặt âm trầm của Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Hiên biết được vị tỷ tỷ này đã hồi phục lại được rồi hơn nữa thì nàng cũng hận Bùi Đông Lai thấu xương.

Điều này làm cho Nạp Lan Hiên thở nhẹ một hơi đồng thời hắn cũng có chút lo lắng.

Bởi vì, hắn cũng nghe ra lời nói của Bùi Đông Lai lúc nãy là muốn nói cho Nạp Lan Minh Châu " Ta nói rồi. ta sẽ đi đến Nạp Lan gia "

Ở Nạp Lan Hiên xem ra thì một khi Bùi Đông Lai lấy thân phận Trạng Nguyên đến Nạp Lan gia thì chuyện tình Nạp Lan Minh Châu một đi từ hôn sẽ bị bại lộ, đến lúc đó Nạp Lan Minh Châu chẳng những cần phải thực hiên hôn ước mà rất có thể nàng còn bị Nạp Lan lão gia tử cùng với Nạp Lan Trường Sinh trách cứ nữa.

Đây là chuyện mà Nạp Lan Hiên không muốn xảy ra.

- Tỷ, hiện giờ chúng ta nên làm sao bây giờ?

Nạp Lan Hiên nhịn không được mà hỏi.

Làm sao bây giờ?

Đinh linh linh...

Lúc này thì một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nghe được tiếng chuông điện thoại thì Nạp Lan Minh Châu vốn đang tìm đối sách thì nhất thời liền cả kinh.

Bởi vì điện thoại trong phòng của nàng trừ Nạp Lan Trường Sinh ra thì không một ai biết được .

Đây cũng chính là, cú điện thoại này là của Nạp Lan Trường Sinh gọi tới.

Sau khi Nạp Lan Trường Sinh biết Bùi Đông Lai thi được 745 điểm thì mục đích gọi điện thoại đến đây thì Nạp Lan Minh Châu dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được.

Có lẽ là sợ lời nói dối lúc trước bị vạch trần cũng có lẽ là nàng không nghĩ ra cách nào nên Nạp Lan Minh Châu không dám cầm điện thoại.

Trong lúc nhất thời, tiếng chuông điện thoại cứ vang lên trong thư phòng, thật lâu sau cũng không tiêu tan.

………

Lúc 11h30" buỗi lễ tốt nghiệp chấm dứt, trước tiên Bùi Đông Lai đi theo đoàn người Ngô Chí Quốc rời khỏi hội trường. Hắn viện cớ cần phải về nhà để thượng lượng cùng với cha mình, khước từ lời mời đi ăn cơm của Trần chủ nhiệm. Hắn để mặc cho Trần chủ nhiệm cùng với đám phóng viên của tỉnh cùng nhau đi ăn cơm.

Sau khi đoàn người Bùi Đông Lai rời khỏi hội trường thì các giáo viên cùng các học sinh khác mới trật tự rời khỏi đây.

Trong đám người ấy thì Tần Đông Tuyết không nhịn được mà nhìn thoáng qua hướng Bùi Đông Lai rời đi, không thấy được Bùi Đông Lai thì trong lòng Tần Đông Tuyết có chút mất mác.

Mất mác rất nhiều đột nhiên Tần Đông Tuyết lại thấy được điện thoại di động của mình rung lên.

Lấy điện thoại ra thì Tần Đông Tuyết thấy được một tin nhắn đã gởi tới.

Mang theo vài phần nghi hoặc, Tần Đông Tuyết mở tin nhắn ra chỉ thấy nội dung tin nhắn là : " Tần Đông Tuyết đồng học, anh ở trên sân thượng chờ em, Bùi Đông Lai ."

Ân?

Thấy được nội dung tin nhắn thì hai mắt Tần Đông Tuyết mở to ra, sau đó cảm xúc mất mác trong nhất thời liền biến mất mà thay vào đó chính là sự hưng phấn.

Vô cùng hưng phấn nhưng mà Tần Đông Tuyết lại giống với những cô gái bình thường, lại làm ra vẻ hờn dỗi, vểnh cái miệng lên một chút rồi reply lại: "
Bùi Đông Lai đồng học, tìm tỷ có việc gì sao?"

Trên sân thượng, Bùi Đông Lai cầm cái điện thoại Nokia cùi bắp mà Bùi Vũ Phu đưa cho hắn, một tay che ánh mặt trời, thấy được tin nhắn trả lời của Tần Đông Tuyết thì hắn liền gãi gãi đầu, giằng co cả nửa ngày mới trả lời lại một câu: "
Đến rồi sẽ biết "

Thấy được tin nhắn của Bùi Đông Lai thì Tần Đông Tuyết giống như là một tiểu nữ sinh đang yêu nhau, hạnh phúc cười một tiếng, nàng cũng không làm cho Bùi Đông Lai khó xử nữa mà là theo đám người đi ra khỏi hộ trường, sau đó lấy cớ đi vệ sinh, chờ cho đám học sinh và giáo viên rời khỏi đây rồi thì nàng mới đi lên sân thượng.

Trên sân thượng, sau khi Bùi Đông Lai nhắn tin trả lời xong thì hắn vẫn một mực chờ đợi tin nhắn trả lời ( Có ai đã giống như vậy chưa , m` thì đợi ko biết bao nhiu lần ) cả nửa ngày cũng không thấy tin nhắn tới, rõ ràng là hắn đã thấy toàn bộ mọi người đều đã đến Giáo Học Lâu rồi mà.

Suy nghĩ một chút, hắn cắn chặt răng, trực tiếp rút điện thoại ra bấm số của ỳy.

Tu…Tu…

Nghe được âm thanh tu..tu truyền ra trong điện thoại thì Bùi Đông Lai liền ngừng thở.

Trên sân thượng, Tần Đông Tuyết đang định mở cửa ra nhưng thấy được Bùi Đông Lai đang gọi điện thoại tới thì nàng cũng không bắt máy mà là trực tiếp tắt luôn.

- Xin lỗi, số máy quý khách…..

Bên tai vang lên giọng nói êm tai của vị tiểu thư thì Bùi Đông Lai ngẩn ra, sau đó hắn ủ rũ đem điện thoại để xuống, bắt đầu tìm xem thử Tần Đông Tuyết đang ở đâu trong đám người ở dưới lầu.

Mặc dù chiều cao của Giáo Học Lâu không thấp nhưng mà nhãn lực của Bùi Đông Lai rất tốt, hơn nữa Tần Đông Tuyết cực kỳ đặc biệt, liếc mắt một cái là có thể tìm ra được.

Một người, hai người, ba….

Ánh mắt Bùi Đông Lai không ngừng tìm kiếm lấy thân ảnh quen thuộc trong đám người kia nhưng mà thủy chung hắn vẫn không có tìm được.

Dần dần, dần dần, đám người càng ngày càng thưa thớt, đến cuối cùng dưới Giáo Học Lâu là một mảnh trống không.

- Đi rồi sao?

Không tìm được bóng dáng của Tần Đông Tuyết , Bùi Đông Lai giống như là quả bóng ỉu xìu cả người ủ rủ xuống.

"Bà già bắn máy bay, không may đứt…"

Ngay sau đó là một tiếng ca vang lên.

Bùi Đông Lai liền ngẩn ra, sau đó hắn liền phản ứng, rút cái điện thoại ra để nhìn thì nhìn thấy số của Tần Đông Tuyết gọi đến.

Phát hiện này làm cho hắn vô cùng kích động, ngón tay của hắn run rẩy bấm vào chỗ nghe.

- Đồ ngốc, xoay người lại đi.

Trên cửa sân thượng.

Người thiếu nữ kia từng kiên quyết cho rằng thiếu niên kia sẽ không chủ động theo đuổi Cố Mỹ Mỹ.

Người thiếu nữ thủy chung vẫn tin tưởng thiếu niên kia.

Người thiếu nữ đang từng nói với Nạp Lan Minh Châu rằng :

- TQ rất lớn, Đông Bắc rất nhỏ.

Làm cho sắc mặt của Nạp Lan Minh Châu trở nên tái nhợt.

Người thiếu nữ sợ một lần nữa làm tổn thương lòng tự tôn của thiếu niên kia cho nên rất kiên quyết.

Nàng mở bím tóc đuôi ngựa ra, đứng dưới ánh mặt trời, thâm tình nhìn vào thân ảnh cô đơn của thiếu niên kia rồi nhẹ giọng nói.

Thiếu niên xoay người.

Chúng lý tầm tha thiên bách độ. Mạch-nhiên hồi thủ, ná nhân khước tại, đăng hỏa lan-san xứ.

-------------

(*) : Chúng lý tầm tha thiên bách độ. Mạch-nhiên hồi thủ, ná nhân khước tại, đăng hỏa lan-san xứ.

Tân Khí-Tật (Tống, 1140 - 1207)

Dịch :

Trăm ngàn lần anh tìm em trong hỗn-độn, anh chợt ngoảnh đầu lại, về phía đèn đang tắt, em đứng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện