“ Dạ được! Anh đợi một chút, để em dặn dò họ vài câu.” Mộc Lục Trà vừa thân mật nói, vừa xoay người dặn thêm hai câu với nhân viên cửa tiệm.
Nhân viên kia gật đầu, lập tức đảo mắt, nói với Vương Tuyết Băng đang đau đầu: “ Chúng tôi cần phải chuyển bánh kem ra này ra ngoài, cô cũng đừng đứng ở đây mà cản đường của chúng tôi, đừng cản trở chuyện kinh doanh của chúng tôi.
Nếu bánh kem của cô Lục Trà không đến nơi tổ chức tiệc đúng giờ, phí tổn thất của chúng tôi đều bắt cô đền đấy! "
Vương Tuyết Băng cảm giác đám người này toàn là lũ thiểu năng, cô có nói mình không rời khỏi à?
Mặc dù cô không để tâm, nhưng đột nhiên cảm thấy không được thoải mái khi bị khinh thường.
Cô đảo mắt nhìn ra ngoài cửa, khi nhìn thấy bóng dáng bên ngoài, lúc này tâm trạng có chút khó chịu mới ổn định lại.
Tuy nhiên, cho dù cô có muốn cười cũng không cười nổi, nên đành miễn cưỡng nặn ra nụ cười gượng.
Lúc này Mộc Lục Trà đã không thèm nhìn sắc mặt Vương Tuyết Băng, nên đương nhiên cũng không chú ý đến biểu cảm của cô.
Vốn dĩ hai người chẳng có thâm thù đại hận gì, chẳng qua cô ta chỉ muốn chèn ép Vương Tuyết Băng vài câu, khoe khoang chồng mình để cô thấy được cô ta bây giờ sống tốt đến cỡ nào mà thôi.
Dù sao khi còn bé, nhà cô ta cũng chẳng có nhiều tiền như nhà họ Vương.
Mặc dù quan hệ giữa cô ta và Vương Tuyết Băng trước đây có tốt bao nhiêu, nhưng việc nhà cô ta thấp hơn nhà họ Vương nhiều bậc như thế vẫn là bóng ma tâm lý trong lòng cô ta suốt bao nhiêu năm qua.
Cuối cùng sau nhiều năm cô ta cố gắng vươn lên, hai người cũng hòa nhau một ván trên vùng đảo này.
Hiện giờ cô ta cảm thấy toàn thân thật sảng khoái.
“ Ông xã, chúng ta đi thôi.” Mắt thấy bản thân đã khoe khoang đủ rồi, Mộc Lục Trà xoay người liền ôm cánh tay người đàn ông, hai người thân mật xoay người ra ngoài.
Kết quả trong khoảnh khắc vừa xoay người, chồng Mộc Lục Trà liền ngẩn ra nhìn người đàn ông không biết đã đứng ngoài cửa bao lâu.
Đầu tiên anh ta không dám chắc chắn, nhưng sau khi nhìn kỹ vài giây, vẻ mặt anh ta lập tức có biến hóa: “ Dương gia? ”
Nhưng đến khi người đàn ông nhìn kĩ lại bên cạnh người đó còn có Lục Ưng và Vàng Ưng thì có thể chứng minh thân phận người ở giữa là ai mà dè dặt chào hỏi.
Vừa nghe thấy cách xưng hô này của chồng cô ta, Mộc Lục Trà sửng sốt một chút, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra.
Chồng cô ta chính là tổng phụ trách được điều đến khu du lịch trên đảo này, nhưng ông chủ thật sự của hòn đảo lại là ông trùm với cái mác treo trên người là ông chủ thần bí nhất của Tập đoàn Dương Hoàng.
Người có thể khiến chồng cô ta vừa cẩn trọng vừa kinh ngạc, vừa hoảng hốt gọi như vậy, khẳng định là ông trùm của cả hòn đảo Dương Hoàng - Triệu Hàn Dương trong truyền thuyết.
Mộc Lục Trà vội vàng bày ra gương mặt tươi cười khách sáo, dù sao cô ta cũng đã từng gặp anh nhưng thời gian sau đó không ai nhìn thấy người này, cho dù là nghe tên thì cô ta cảm giác mình sắp tiêu đến nơi rồi: “ Xin chào Dương gia.”
Khi đó, cô ta đã nhiều lần muốn quyến rũ anh khi gặp được anh ở Vương Gia, vì trong tất cả nam nhân mà cô tiếp xúc, không có ai có khí chất như anh, vừa đẹp trai, lạnh lùng, ít nói…
Sau nhiều lần tìm cách tiếp cận anh vẫn không được, cô ta cũng đã bắt đầu trở nên có ý thù địch với Vương Tuyết Băng.
Vì xung quanh Vương Tuyết Băng đều được ba mẹ và các người anh trai yêu thương, còn cô ta thì chỉ bị người khác chỉ trỏ sau lưng cũng như bị người khác cô lập.
Khuôn mặt Triệu Hàn Dương lạnh tanh, hay nói cách khác khuôn mặt không chút cảm xúc chỉ treo trên người một cổ khí lạnh như xứ giả đến từ địa ngục đang đứng quay lưng về phía đám người qua lại trên đường, người như đông kết thành một lớp băng, ánh mắt đặt trên người bọn họ có cảm giác sắp chết trong cổ khí lạnh từ phía ánh mắt kia.
Vàng Ưng và Lục Ưng ở bên cạnh vừa làm tròn trách nhiệm bảo vệ cũng như là vệ sĩ bảo vệ anh qua dòng người ngoài kia.
Khi quay lại Vàng Ưng và Lục Ưng lại liếc nhìn về phía Mộc Lục Trà đầy vẻ thương cảm.
Xem ra sắp tới hai người họ lại bận rộn rồi.
Mộc Lục Trà bị ánh mắt này chiếu tướng thì chân hơi nhũn ra, vô thức quay sang ôm lấy chồng mình để ổn định thân thể.
Ngay lúc chồng cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì thì ánh mắt Triệu Hàn Dương lạnh lùng lướt qua hai người họ, nhìn
Vương Tuyết Băng ở bên trong: “ Bé con, em thích bánh kem nào à? ”
Vương Tuyết Băng mím môi, tròn xoe mắt nhìn anh, không nói.
Cô không biết anh đã đứng đó từ lúc nào, cũng không biết anh có nghe thấy những lời mà cô nói hay không, nên hiện tại cô thật sự không biết nên làm gì mới tốt.
Vì vậy, cô im lặng lắc đầu, không nhiều lời.
Ngay lúc Triệu Hàn Dương nói chuyện với Vương Tuyết Băng bằng giọng điệu hết sức yêu thương, chiều chuộng thì không chỉ nhân viên tiệm bánh mà ngay cả Mộc Lục Trà và chồng cô ta đều đơ mặt ra.
Bầu không khí trong tiệm bánh kem dường như bị đông kết thành sương trong tích tắc.
“ Lục tổng, chuyện này…” Chồng Mộc Lục Trà không dám hỏi anh, nên hắn hơi dè dặt mở miệng, thử dò xét từ phía Lục Ưng.
Lục Ưng nhìn người đàn ông lạnh mặt, tiếc chữ như vàng: " Tự hiểu đi.
"
Dứt lời, anh ta lại tiếp tục sự nghiệp làm nền.
Vàng Ưng lại biểu môi nhìn hai con người trước mắt, chỉ thốt ra lời kinh người: " Dám ở trước mặt đám đông xúc phạm chủ mẫu, ngày chết của hai người sắp đến rồi.
"
Mộc Lục Trà còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Triệu Hàn Dương đã hoàn toàn phớt lờ bọn họ, bước vào.
Khoảnh khắc lướt qua nhau, khí thế lạnh lùng của anh khiến Mộc Lục Trà không nhịn được mà run rẩy, nhìn chồng mình ra vẻ cầu cứu: “ Xảy ra chuyện gì vậy? Sao vị đó lại đến đây? ”
Hơn nữa sao dáng vẻ của anh lại giống như rất thân quen với Vương Tuyết Băng vậy?
Giác quan thứ sáu của phụ nữ lập tức khiến cô ta có dự cảm thật tồi tệ, chẳng lẽ…
Triệu Hàn Dương bước tới trước mặt Vương Tuyết Băng, nhìn dáng vẻ ấm ức nhưng lại nhẫn nhịn không muốn nói của cô thì giơ tay lên xoa đầu cô vỗ về: “ Anh xếp hàng mua trà sữa giúp em, nhưng vừa đảo mắt liền không nhìn thấy em đâu, thích bánh kem à? Hửm? ”
Lúc này Vương Tuyết Băng mới giơ tay lên chỉ chiếc bánh kem tám tầng màu xanh ngọc phía sau: “ Em thấy cái này đẹp mới bước vào nhìn, nhưng bọn họ nói bánh kem này rất đắt, em không mua nổi.”
“ Thật sao? ” Triệu Hàn Dương không giận, ngược lại còn quay về phía nhân viên cửa tiệm cười, dường như nụ cười nơi khóe môi còn mang theo vài phần băng tuyết lạnh lẽo.