Nghe thấy những lời đó của cô đã làm cho những nhân viên lẫn người mua đều phải giật mình, ngạc nhiên, cũng như những lời bàn tán xôn xao.
Mộc Lục Trà nghe thấy những lời mà Vương Tuyết Băng liền nhíu mày, đen mặc, quát tháo: " Vương Tuyết Băng cô có những bằng chứng để vu cáo tối tôi không? "
" Cần bằng chứng? " Vương Tuyết Băng nhàn nhạt hỏi, đưa mắt nhìn chiếc kẹp tóc trên đầu của cô ta: " Chẳng phải đôi kẹp tóc đó trên đầu cô á? Có cần tôi gọi cho người đã tăng chúng cho tôi để xác nhận lại không? "
Mộc Lục Trà nghe cô nói sẽ gọi người đến để xác nhận liền phản ứng gấc gao: " Cô....!cô đừng có ở đây liền ăn nói hàm hồ.

"
Mộc Lục Trà cho rằng Vương Tuyết Băng không muốn đề cập tới chuyện kết hôn, nên hoài nghi cô ly hôn hoặc hôn nhân không được hạnh phúc.

Cô ta lập tức đâm chọt: “ Chậc chậc, xem ra cô Cả nhà họ Vương cũng sống cũng thảm quá.

Ôi dào, cô đừng buồn, có nhiều cuộc hôn nhân không hạnh phúc mà, cô cứ cố chịu đựng cho qua đi.

Dù sao cuộc đời con người chỉ ngắn ngủi vài chục năm, ấm ức hay không ấm ức cũng vậy mà thôi.


Dừng một lát cô ta lại nói bằng giọng điệu khinh thường: " À đừng có nói với tôi là cô lấy chồng mà chồng cô lại là kẻ nghèo hèn nhá.


Nếu thật là vậy thì cũng đáng tiếc thay cho cô bạn thân thở nhỏ của tôi rồi.

"
Nói đến đây, cô ta bật cười ha hả: “ Không giống tôi, hôn nhân của tôi rất là hạnh phúc luôn ấy, còn chồng tôi là con trai một trong gia đình chính trị ở Bali.

Hiện giờ anh ấy lại là tổng phụ trách khu nghỉ mát của vùng hải đảo này.


Vương Tuyết Băng còn chưa kịp lên tiếng trả lời thì nhân viên cửa tiệm bánh kem đứng bên cạnh bỗng bước lên, vẻ mặt nịnh nọt nói: “ Cô Lục Trà, cô quen biết cô gái này à? Hình như cô ta vào xem bánh kem, mới nãy còn suýt chạm vào bánh kem cô đặt.

Sau khi tôi báo giá, cô ta còn sợ hết hồn nữa kìa.


Mộc Lục Trà như cười như không, nhìn về phía Vương Tuyết Băng: “ Hết hồn, đến mức vậy sao? Lẽ nào hiện giờ Tập đoàn Vương thị thị lại xuống cấp đến mức này, ngay cả một cái bánh kem mấy trăm nghìn mà cô Cả nhà họ Vương lại không mua nổi? ”
“ Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi tôi còn đề nghị cô ta sang tiệm bánh đối diện, vừa rẻ vừa hợp với cô ta.

Nhưng hình như cô ta chẳng hiểu lời tôi nói, trông lại còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chắc là một đứa ngốc…”
Vương Tuyết Băng nhìn họ như nhìn hai tên thiểu năng: "...."
Được rồi, cô cũng không nên chấp nhất hai con người thiểu năng này, nếu không cô lại bị thiểu năng giống họ thì sau.
Còn nữa, nếu mà bị thiểu năng thì cô làm sau mà trừng trị Triệu Hàn Dương kia dám nhân lúc trí nhớ cô hổn loạn mà một hai bắt cô gọi bằng ông xã.

Hừ...
Cùng lúc đó, ở của tiệm trà sữa, Triệu Hàn Dương khẽ rùng mình vì lạnh sống lưng như thể ai đang muốn tính kế mình vậy.
“ Đừng có nói thế chứ, từ nhỏ cô ta đã giỏi giả ngu rồi, làm gì cũng khiến người ta không thể soi mói, nhưng kỳ thật trong lòng lại vô cùng xảo quyệt.

” Mộc Lục Trà vừa dứt lời, liền nhìn tới quần áo trên người Vương Tuyết Băng.
“ Với lại cho dù là hôn nhân không hạnh phúc, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục đúng không? Có điều tôi thấy bây giờ cô vẫn trẻ đẹp, hãy còn chút vốn liếng.


Nếu như ông chồng bây giờ của cô không tốt, tôi có thể giới thiệu vài người đàn ông có tiền cho cô.

Nhưng mà đa phần bọn họ đều lớn tuổi, còn có có vợ con, chỉ thích vui chơi qua đường, song ngủ một lần là có thể cho cô không ít tiền, có muốn gặp không? ”
Đàn ông không tốt Triệu Hàn Dương: "...."
À thì không tốt nhưng tài sản của anh hơn một nửa Nam Kinh?
Còn tài sản riêng của cô còn chưa tính tới.

Dường như Vương Tuyết Băng hoàn toàn để ngoài tai những lời cô ta nói, chỉ giơ tay lên day cái trán đau nhức.
Vương Tuyết Băng không thèm để ý, còn những lời nói ác ý của Mộc Lục Trà lại giống như đánh vào bông.

Cô ta vẫn còn nhớ rõ tính cách trước kia của Vương Tuyết Băng, bề ngoài như không sao, nhưng thực tế lại là một kẻ không chịu thua thiệt.

Nếu không tại sao trước đây lại có tin đồn cô cả nhà họ Vương xảo quyệt ương ngạnh chứ?
Hơn nữa, miệng lưỡi Vương Tuyết Băng lại vô cùng độc.
Hiện giờ, vẻ mặt này của cô khiến Mộc Lục Trà cảm thấy khó hiểu, cũng không thoải mái vì bị ngó lơ.
Lúc này, hai nữ khách hàng ở bên trong bước tới bên cạnh Mộc Lục Trà: “ Chị họ, chúng em đã làm xong đơn đặt hàng bánh ngọt rồi, còn cần chúng em mua giúp chị thứ gì không?”
“ Không cần đâu, hai em về trước đi.

À đúng rồi, gọi chồng chị tới đây.


” Mộc Lục Trà nói vô cùng ngọt ngào.
Hai người đẹp kia gật đẫu một cái rồi bỏ đi.
Vương Tuyết Băng cũng muốn rời khỏi đây, nhưng cô lại bị Mộc Lục Trà kéo cánh tay lại, lôi kéo giống như rất thân thiết, giằng co tới lui không chịu thả người.

Đến lúc Vương Tuyết Băng nhịn hết nổi, thì một người đàn ông cao ráo bước vào.

Người đàn ông này có mái tóc đen, mắt đen, còn có bộ râu quai nón hợp mốt, nhưng xương cốt và ngũ quan lại giống người châu Á, đây là người Bali chính gốc.
“ Ông xã! ” Mộc Lục Trà nhìn người đàn ông bước vào, lập tức buông tay Vương Tuyết Băng ra, xoay người bước tới bên cạnh người đàn ông đứng trước cửa, thân mật ôm ấp nhau, sau đó lại xoay người chỉ Vương Tuyết Băng nói: “Em giới thiệu với anh một người, cô ấy tên là Vương Tuyết Băng, là bạn thuở nhỏ ở Nam Kinh trước đây của em, chúng em cùng nhau lớn lên đấy.”
Vương Tuyết Băng: "...."
Ồ, là bạn thở nhỏ cơ, nhưng lại nói xấu bạn mình trước mặt Triệu Hàn Dương, và không ít lần tái mái tay chân ăn cắp đồ của bạn thân và khoe với các bạn trong lớp cũng như giới nhà giàu.

Người đàn ông kia nhìn về phía Quý Noãn, không tỏ vẻ gì, chỉ kéo Mộc Lục Trà: “ Em yêu, anh còn tưởng em muốn anh qua lấy bánh ngọt giúp em.

Loại bạn thuở bé đã nhiều năm không liên lạc thì có gì hay mà giới thiệu? Còn bánh kem thì nhân viên ở đây sẽ phụ trách vận chuyển, mọi chuyện đã giải quyết xong chưa? Bây giờ chúng ta về nhé? ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện