Cố nén ham muốn, anh từ từ thả nhẹ nụ hôn sâu, cuối cùng hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Vương Tuyết Băng nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm mang theo ý cười sâu xa của anh, nghe thấy anh ung dung trầm giọng nói: “ Anh qua phòng sách, hôm nay không cho phép ngủ nướng, nhiều nhất chỉ được ngủ thêm hai tiếng nữa là phải dậy sửa soạn.
Anh với em đi mua quần áo sớm chút, buổi sáng ít người, tránh lúc đông người sẽ làm em sợ.
”
Vương Tuyết Băng lại ngơ ngác gật đầu, mãi đến khi Triệu Hàn Dương ngồi dậy, cô bỗng vô thức giơ tay lên nắm lấy áo anh.
Lúc Triệu Hàn Dương nghiêng đầu nhìn cô, cô tròn mắt hỏi: “ Ông xã ơi, lúc ngủ anh bỏ cái gì trong quần hả? Cứng quá, vừa rồi cấn ghê luôn! ”
Triệu Hàn Dương đơ mặt trong giây lát, Vương Tuyết Băng lại tò mò đưa tay định kiểm tra xem thử anh đã bỏ cái gì vào trong quần của anh: “ Anh bỏ cái gì trong quần vậy?”
Triệu Hàn Dương hiếm khi luống cuống, anh tránh ra sau, lùi xuống giường.
Thấy cô lại tỏ vẻ tò mò như trẻ con thì anh lập tức dở khóc dở cười đỡ trán.
“ Không có gì, anh đi tắm, em ngủ tiếp đi.
”
“ Dạ.
” Vương Tuyết Băng ôm chăn co người trên giường, tiếp tục nhìn đũng quần của anh, tỏ ra không vui, nhỏ giọng thì thầm: “ Rõ ràng là bỏ cái gì trong quần mà không cho em nhìn…”
Không lâu sau, khi Vương Tuyết Băng bình phục lại hoàn toàn, cô đã lập tức xấu hổ muốn độn thổ để tránh gặp mặt anh.
Khi đó còn bị anh trêu chọc lại, sao em không thử kiểm tra thử thứ anh giấu trong quần là gì?
Triệu Hàn Dương: “…”
Anh vọt thẳng vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Lúc vào phòng tắm, Triệu Hàn Dương nhìn lướt qua mấy đồ dùng vệ sinh được trưng bày trước gương.
Tối qua anh tắm ở phòng tắm trong phòng sách.
Sau khi Vương Tuyết Băng ngủ được một lúc lâu anh mới về phòng ngủ.
Vì vậy, anh không biết tất cả đồ dùng tắm rửa ở đây đều đã được đổi thành đồ đôi.
Bây giờ, chị Đinh đều hỏi ý kiến của Vương Tuyết Băng về đồ dùng của cô.
Đồ dùng được đổi thành đồ đôi chắc cũng là chủ ý của Vương Tuyết Băng.
Lúc cô gái này không ương bướng và cáu kỉnh với anh thì lãng mạn vô cùng, còn biết làm những điều nhỏ nhặt này.
Lúc tỉnh táo thì rất ngang bướng, suốt ba năm nay cô đã học được cách ngày càng mạnh mẽ hơn.
Dù ở gần cửa ải sinh tử cũng phải cho anh một đòn trí mạng, nhất định phải khiên anh đau thấu tim gan mới chịu bỏ qua.
Triệu Hàn Dương cằm lấy chiếc bàn chải đánh răng màu xanh, sau đó nhìn sang chiếc màu hồng kế bên.
Hình như đã lâu lắm rồi anh không được nghỉ ngơi, cũng hiếm khi tìm thấy cảm giác thực tế qua những chuyện dịu dàng ấm áp bình thường này.
***
Triệu Hàn Dương bỏ ra nửa tháng để rèn luyện lòng can đảm cho Vương Tuyết Băng, theo cô đi shopping, theo cô đến khu vui chơi để cô làm quen với đám đông.
Hoặc khi chị Đinh muốn ra ngoài mua thức ăn, anh không để chị Đinh đi mà sẽ đích thân dẫn Vương Tuyết Băng đi siêu thị mua đồ.
Nửa tháng trôi qua, Vương Tuyết Băng từ một người nhìn thấy người lạ là sợ hãi trốn sau lưng anh, thậm chí còn nhức dẫu đến mức phải ngôi xổm xuống đất ôm đàu khó chịu chỉ vì nhìn thấy một người hoặc một sự việc quen thuộc nào đó, dần dà đã trở nên thích ứng với những người xa lạ bên ngoài.
Tuy nhiên, lằn nào cô cũng nắm lấy tay anh theo thói quen.
Dù là ở trong siêu thị, Triệu Hàn Dương một tay đẩy xe, một tay lẩy hàng trên kệ thì cô cũng nắm chặt lấy áo anh hoặc là ống tay áo của anh.
Cuối tuần, Vương Tuyết Băng cũng đi dạo quanh khu vườn đã được Triệu Hàn Dương cho xây dựng lại, theo sao cô là Vàng Ưng vì để bảo vệ cô và hạn chế những người lạ mặt có ý đồ bất chính đối với chủ mẫu và lão đại của họ.
Cây bụi thảm và hoa trang trí là phụ kiện hoàn hảo cho các khu vực hồ bơi nơi bạn muốn làm mềm vật liệu xây dựng và thêm nét lãng mạn cho môi trường xung quanh.
Tạo vẻ tự nhiên cho cảnh quan hồ bơi tuyệt đẹp này bằng cách lắp đặt hỗn hợp các loại cây nhiệt đới và các loại cây có hoa, các lớp phủ trên mặt đất để lấp đầy các kẽ hở và góc của đường viền đá tảng tự nhiên.
Khi đi dạo, cô lại rất vui vẻ, vì khi ở quanh khu vườn này không chỉ có hồ bơi và cây cảnh, Triệu Hàn Dương cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức để tạo ra khung cảnh hài hòa.
Chán chê rồi Vương Tuyết Băng lại đi vào bên trong phòng khách, cầm iPad lên xem vừa hay lại lướt đến vườn thú xem quốc bảo, cô lại rất thích mấy chú động vật nên lướt tới lướt lui xem những chú quốc bảo đáng yêu.
Nhịn không được, cô lại đến thư phòng tìm anh, vừa đứng ở trước cửa, cô không thèm rõ cửa mà đi vào.
" Ông xã ơi, ông xã à!!! " Vương Tuyết Băng chưng ra điệu bộ đáng yêu nhìn anh.
Nhìn điệu bộ kia của cô, anh khẽ cười, vòng tay ôm cô ngồi lên đùi mình, đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc con ra sau gáy, giọng nói cưng chiều hỏi: " Làm sao thế? Em muốn xin gì à? "
Bị nói trúng tim đen, Vương Tuyết Băng liền xụ mặt ra, ngoài trên đùi anh vẫn không yên mà xoay mặt đi.
Triệu Hàn Dương cưng chiều xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ dỗ dành cô gái nhỏ: " Bé con, nếu em không nói vậy anh làm việc tiếp vậy.
"
Nghe anh nói Vương Tuyết Băng liền không nhân nhượng mà xoay mặt nhìn anh, không nói không rằng mà cắn vào cổ anh day diết: " Em nói lời mà.
"
Thấy cô sắp khóc đến nơi, anh cũng không để tâm đến vết thương ở cổ do cô cắn, căn bản là anh không thấy đau, anh khẽ cười hôn lên đôi mắt cô: " Nói đi, em muốn gì nào? "
Vương Tuyết Băng đưa iPad lên cho anh xem, bấm mở máy lên nhìn thấy những chú gấu trúc đáng yêu lại siêu quậy, lại có con khác vẫn đang đào tẩu bỏ trốn liền biết ý định của cô.
" Em muốn đi? " Triệu Hàn Dương nhìn cô, thấy cô gật đầu chắc nịt chỉ cười: " Được, anh đi cùng em.
Nhưng những chú gấu này không chỉ ở Trung Quốc mà còn rất nhiều nước đấy? Em vẫn muốn đi xem sao? "
Nghe anh nói, cô mới biết chúng không ở cùng một nơi mà rất nhìu nơi khác nhau,Vương Tuyết Băng bèn suy nghĩ, cô liền dùng tay lướt iPad để xem thử, có chú gấu nào ở gần chỗ của cô đang ở hay không?
Rất may chỉ có chú gấu đào tẩu là ở gần thôi, cô đưa mắt nhìn anh: " Ông xã, em muốn đi xem chú gấu này? ".